Chương 154: Nhạy bén nhận ra
Đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt đều không thể nào ngờ tới, một hồi ác chiến đáng lẽ phải xảy ra lại được Tịch Thần hóa giải trong vô hình, một năm thú triều công thành dài đằng đẵng lại chấm dứt ngay tại lúc này.
Doãn Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn thiếu nữ ngự không mà đứng, nỗi lòng trào dâng sóng lớn thì thầm một câu:
“Thì ra đây mới là toàn bộ thực lực của ngươi sao?”
Là cái nhìn của nàng hạn hẹp, là nàng đánh giá thấp năng lực của Tịch Thần. Hiển nhiên những lần ra tay trước đó, Tịch Thần không có phát huy ra toàn bộ sức lực. Nàng không biết cực hạn của Tịch Thần ở nơi nào, nhưng hiện tại nàng đã biết rõ một chuyện.
Truyền thừa của tiên nhân, quả nhiên khiến người ta xua như xua vịt, không phải là hư danh mà thôi.
Thử hỏi năng lực nghịch thiên như thế, ai có thể chịu được dụ hoặc, ai không muốn có được năng lực như vậy?
Có điều, Doãn Nguyệt cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nàng không đố kỵ Tịch Thần, cũng không tham lam cái gọi là lực lượng của tiên nhân. Doãn Nguyệt nàng cũng sẽ tự tìm ra con đường cho chính mình. Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ trở nên cường đại như thế.
Doãn Nguyệt không biết, sự ngộ đạo nho nhỏ này, khiến Song Nguyệt loan đao cùng nàng sinh ra cộng minh, chiến ý từ hai thanh loan đao bộc phát ra đi dọc toàn thân, mang theo vô vàn lực lượng đột phá cái chắn.
Rắc!
Oanh!
Năng lượng dũng mãnh chui vào một phương trời mới, như con cá tiềm nhập biển rộng, thỏa thích ngao du trong đó.
Bát cấp võ giả, chỉ trong nháy mắt đã hình thành!
Yến Thanh, Phong Hành, và bốn người của Dạ Nguyệt dong binh đoàn đều nghẹn họng trân trối nhìn Doãn Nguyệt tấn cấp. Bọn họ không biết câu nào của mình kích thích đến Doãn Nguyệt, lúc này đây nàng thăng cấp có chút không thể hiểu được.
Chỉ có Tịch Thần đã nhận ra trạng thái này, nàng hơi nhướng mày, nói với bốn người thành viên của Dạ Nguyệt binh đoàn:
“Nàng đang ngộ đạo, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp một lần. Các ngươi giúp nàng hộ pháp là được, đừng đánh gãy nàng!”
Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp ngơ ngác làm theo, bốn người đứng ở bốn hướng, đem Doãn Nguyệt bảo hộ ở chính giữa, bọn họ đều vì sự ngộ đạo của Doãn Nguyệt mà sinh ra một cỗ vui vẻ cùng tự hào.
Đến nỗi Yến Thanh sao, thiếu nữ không mân mê lọn tóc của mình nữa, ác chiến cũng không còn để đánh, nàng bận rộn đem mấy con bảo bối thu hồi. Sau đó nhìn về phía Doãn Nguyệt, bĩu môi thì thầm:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt thật là may mắn! Vì sao ta trước giờ không có gặp qua cơ hội như thế chứ?"
Tịch Thần mơ hồ nghe được câu oán giận của Yến Thanh, nàng biết lý do sao lại thế này.
Truyền thừa của Vu tộc vốn dĩ đã rất nghịch thiên, bọn họ tùy tâm sở dục, lực lượng tăng lên nhanh gấp mấy lần chức nghiệp khác, cho nên thiên đạo vì công bằng, cũng sẽ thông qua phương thức khác áp chế bọn họ.
Ma pháp sư, kiếm sư, võ sư, cầm sư,... có thể thông qua ngộ đạo để tăng lên thực lực. Nhưng Vu sư lại bởi vì năng lực quá nghịch thiên mà bị thiên đạo nhìn chằm chằm, bọn họ rất khó ngộ đạo, thậm chí có vài pháp thuật một khi thi triển, bọn họ còn phải dùng sinh mệnh, thọ nguyên để đánh đổi.
Tịch Thần thông qua sách cấm trong Ma pháp hộp mà biết được vài thứ này, có điều nàng sẽ không nói cho Yến Thanh biết.
Thiên cơ bất khả tiết lộ. Nếu nàng dám nói ra, nàng dám chắc chắn thiên đạo sẽ dùng lôi kiếp đuổi theo đánh chết nàng.
Can Mạch, Sở Nhiễm, Hàn Thủy đã mang theo thú triều rút lui, Tịch Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may trải qua vài lần hung hiểm, tinh thần lực của nàng đã xưa đâu bằng nay, nhờ vậy mới khiến Can Mạch kinh sợ. Nếu không, không có khả năng tránh khỏi ác chiến.
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này, nàng nhận ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên người Can Mạch. Loại lực lượng kia, cùng ma lực có chút tương đồng. Đến nỗi tương đồng có bao nhiêu cao, nàng lại tạm thời chưa thể xác định.
Vô vàn ý niệm lướt qua trong đầu, mà mặt ngoài Tịch Thần vừa mới tiêu hóa xong một lọ dược tề, sau đó nhìn thẳng Phong Hành, ngoắc tay nói:
"Tiểu tử ngươi… ừ… chính là kêu ngươi đó… phí dụng bồi thường cho ta đâu?"
Phong Hành vốn đang liệu lý vết thương, dược bôi lên đau đến hắn nhe răng nhếch miệng. Bất chợt nghe thanh "tiểu tử" này khiến lông tơ trên người hắn không khỏi dựng đứng.
Hắn vội vã đem xích Vân Đoan thu nhỏ quấn vào hông mình, tay phải quơ lấy một cái túi trữ vật được giấu trong vạt áo ném cho Tịch Thần, rầm rì kháng nghị:
"Ta không kêu 'tiểu tử', tên của ta là Phong Hành - ý chỉ gió đi ngàn dặm không lưu hành. Cảm tạ ngươi cùng ta đánh một trận sảng khoái, nột… cái này cho ngươi. Còn một hứa hẹn, ngươi muốn ta làm cái gì?"
Tịch Thần nhẹ nhàng tiếp được túi trữ vật, tinh thần lực hơi đảo qua đã biết rõ tường tận. Mười khối linh thạch thượng phẩm, ba mươi khối trung phẩm linh thạch, một ngàn khối hạ phẩm linh thạch, ba bình sứ mặt ngoài ghi [Tăng Khí Đan], mấy cọng linh thảo linh dược, một kiện y phục màu thiên thanh, nàng nghe Kỳ Văn Thư nói qua, bộ y phục này kêu [Lam Miểu] có thể kháng nước lửa, có thể chống chọi được binh khí hạ phẩm công kích. Nghe nói bộ y phục này vẫn luôn đặt ở Bảo Khí Các của liên minh, tích phân đã cao tới năm vị số, khiến rất nhiều lính đánh thuê tiếc hận không thôi.
Nghĩ tới cái gì đó, Tịch Thần hơi híp mắt suy tư.
Phong Hành sao?
Dòng họ của một trong Tứ đại cổ tộc ở Hoang Vực Giới, hơn nữa tên này như sấm bên tai, rõ ràng là cao thủ với chiến lực đứng hàng thứ nhất trên Hắc Bảng của Liên Minh Lính Đánh Thuê.
Người có bối cảnh, ra tay quả nhiên hào phóng vô cùng!
Tịch Thần nhanh nhẹn thu hồi túi trữ vật, đột nhiên cười cười nói với Phong Hành:
"Ta chưa có việc gì cần ngươi đi làm! Tạm thời cho ngươi thiếu lại!"
Thiếu nữ hơi hơi mỉm cười, giống như băng tuyết tan rã, khí chất như mùa xuân ấm áp. Nhưng không hiểu sao, Phong Hành lại cảm thấy sống lưng càng thêm lạnh căm căm.
Hắn muốn nối gót Can Mạch rời đi, nhưng thời cơ quá muộn, mấy đạo độn quang giá không mà đến, kèm theo một thanh âm uy nghiêm như sấm nổ bên tai:
"Tiểu tử thúi! Ngươi đứng lại đó cho lão tử!"
Cự Thạch Thú đã biến trở về hình thái tự vệ ngồi trên vai Tịch Thần. Doãn Nguyệt cũng đã kết thúc ngộ đạo, cảnh giới ổn định ở Bát giai trung kỳ. Yến Thanh thì ngồi ở một bên đếm con kiến… à không… nàng đang dùng lực lượng huyết mạch để dạy dỗ đám độc vật vốn vô tri vô giác. Nàng muốn rèn luyện chúng nó trở nên tự chủ chiến đấu, thậm chí còn kỳ tư diệu tưởng nghĩ đến, có một ngày độc vật sinh ra linh trí, có thể bày mưu đặt kế, trí tuệ hơn người.
Nghe âm thanh khuếch tán bên tai, mấy người đồng loạt hướng nơi đó nhìn lại.
Phanh!
Bốn mảnh độn quang tức tốc đến gần, bốn vị lão giả đầu bạc tu mi đứng giữa không trung. Người phát ra tiếng chính là lão giả mặc áo bào xanh sẫm đứng thứ hai bên tay trái, sắc mặt hắn đen như bão tố mưa dông kéo đến, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa nhìn Phong Hành.
Thấy người đến là ai, Phong Hành tức khắc thu hồi dáng vẻ ngả ngớn, biểu tình trong chớp mắt thay đổi trở nên nhạt nhẽo vô vị, hắn hỏi bằng giọng điệu châm biếm:
"Cho dù ta muốn chạy, gia gia ngươi có thể bắt được ta sao?"
"Ngươi…" lão giả tức muốn hộc máu, chỉ tay vào Phong Hành, nghẹn họng hồi lâu thốt không ra lời.
Đại nghịch bất đạo, quả thực là đại nghịch bất đạo đến tận cùng!
Lão giả mặc áo bào xám đứng bên cạnh thấy không khí giằng co, không khỏi ra tiếng khuyên nhủ:
"Phong lão đầu! Ngươi bớt giận đi! Trở về thành lại cùng hắn tính sổ sau!"
Phong Sách lúc này mới thuận theo bậc thang leo xuống, chỉ hừ lạnh liếc Phong Hành bằng nửa ánh mắt, không nói tiếng nào.
Ngược lại, lão giả mặc áo bào xám là Lục Quyền hơi mỉm cười, sau đó ôm quyền hướng về phía Tịch Thần, Doãn Nguyệt, Yến Thanh cúc một cung, lời lẽ trịnh trọng nói:
"Ta là người cầm quyền của Lục gia - Lục Quyền, cảm tạ các vị tiểu hữu ra tay tương trợ, giúp chúng ta đẩy lùi thú triều trở về núi sâu. Nói vậy các ngươi cũng đều mệt mỏi, chi bằng dời bước cùng ta trở về thành trì nghỉ ngơi. Để chúng ta có cơ hội mở tiệc đón gió tẩy trần, tiếp đãi các vị tiểu hữu một cách chu đáo!"
Tịch Thần không vội vã làm quyết định, bởi vì tinh thần lực của nàng đã nhận ra một đạo ánh mắt tràn đầy ác ý và thâm trầm nhìn chính mình. Ánh mắt kia thuộc về lão giả mặc áo bào đen đứng ở mép phải, biểu tình của hắn âm trầm tối tăm, ngũ quan hơi khắc nghiệt. Nơi vạt áo có khắc một chữ "Lâm" - hẳn là người cầm quyền của Lâm gia.
Biểu tình của nàng hơi có chút biến hóa, nàng nhớ đến đoàn đội Túy Bình chết thảm ra sao, tên sát thủ tập kích nàng ở rừng Hắc Thạch mấy năm về trước, cho đến Kỳ Văn Thư nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến nhiệm vụ tìm quặng mỏ mà Lâm gia ban hành, rồi sau đó là Lâm Tổ Nhi khiêu khích vũ nhục ở Tử Vong rừng rậm, Nhị trưởng lão đánh lén nàng khi ở vực sâu nham thạch.
Nơi nơi đều có bóng dáng của bọn họ, đáng tiếc mỗi một lần đều ra chuyện xấu. Chứng tỏ thượng bất chính thì hạ tắc loạn. Trực giác nói cho nàng, Lâm gia - không thể tin tưởng bọn họ được.
Đến nỗi ba nhà còn lại, còn phải chờ quan vọng.
Ngay lúc Tịch Thần âm thầm cảnh giác, thì Yến Thanh đã hừ lạnh, khinh thường nói:
"Hừ! Ra vẻ đạo mạo! Lục gia chủ, đừng nói ngươi không biết ân oán giữa ta và Lục Vận? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta gặp phải nàng, tính tình nhất thời chịu không nổi mà vung tay xốc nóc nhà của ngươi sao?"
Nghe Yến Thanh khiêu khích, sắc mặt Lục Quyền hiện lên nhàn nhạt không vui, ánh mắt hắn sắc bén nhìn thoáng qua Phong Hành, nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng.
Nếu không phải tiểu tử này nửa đường quấy rối, thì đệ tử tinh anh của gia tộc làm sao sẽ trúng chiêu của Can Mạch. Toàn bộ đệ tử tiến vào Địa Hoang Chiến Trường đều bị bắt ba ba trong rọ, trong đó bao gồm cả nha đầu Lục Vận.
Có điều hắn sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, hắn dâng lên một nụ cười tự cho là hòa ái, nói với Yến Thanh:
"Tiểu hữu nói đùa, các vị là đại anh hùng của toàn bộ Hoang Vực Giới chúng ta. Chúng ta sẽ tiếp đãi chu đáo, Vận nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, tiểu hữu cớ gì cùng nàng so đo hơn thiệt. Ngươi yên tâm, lão phu đã lệnh cho nàng trở về gia tộc chuyên tâm tu luyện, nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt gây trở ngại cho tiểu hữu!"
Yến Thanh xùy cười ra tiếng, không cho là đúng nói:
"Ngươi nói dối! Với tình hình thú triều tập kích đông đảo như bây giờ, ngươi sẽ cho đệ tử tinh anh trở về gia tộc đóng cửa bế quan? Huống chi, bọn ta là đi theo nhóm người Lục Vận truyền tống ra từ một cái truyền tống trận. Thời gian một trước một sau chưa tới hai canh giờ, ngươi nói cho ta bọn họ đã đột phá thú triều thành công, trở về thành trì?"
Lục Quyền bỗng chốc cứng họng, hắn không thể nghĩ tới, thiếu nữ này nhanh nhạy sắc bén vô cùng. Chỉ bằng một cái truyền tống trận, lại nhận ra lỗ hổng từ trong lời nói của hắn.
Mà Tịch Thần thì cũng híp mắt, hơi thở bất giác lạnh xuống, lực cảnh giác cũng toàn bộ đề cao.
Nếu không phải nàng có tinh thần lực, có thể nhìn thấy đám người Lục Vận, Lăng Quang đang bị Can Mạch giam giữ, nàng thiếu chút nữa đã bị lừa gạt qua đi.
Doãn Nguyệt nghe ra hai bên giương cung bạt kiếm, nàng cũng là kẻ thông minh, tức khắc thông suốt hàm ý trong đó, lạnh lùng ra tiếng hỏi:
"Vì sao phải lừa gạt chúng ta? Hay hoặc là nói, Can Mạch dùng thú triều uy hiếp các ngươi cái gì? Mà các ngươi lại muốn đem chúng ta đương quân cờ để đối phó với hắn. Ta nói có đúng không, các vị gia chủ?"
Doãn Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn thiếu nữ ngự không mà đứng, nỗi lòng trào dâng sóng lớn thì thầm một câu:
“Thì ra đây mới là toàn bộ thực lực của ngươi sao?”
Là cái nhìn của nàng hạn hẹp, là nàng đánh giá thấp năng lực của Tịch Thần. Hiển nhiên những lần ra tay trước đó, Tịch Thần không có phát huy ra toàn bộ sức lực. Nàng không biết cực hạn của Tịch Thần ở nơi nào, nhưng hiện tại nàng đã biết rõ một chuyện.
Truyền thừa của tiên nhân, quả nhiên khiến người ta xua như xua vịt, không phải là hư danh mà thôi.
Thử hỏi năng lực nghịch thiên như thế, ai có thể chịu được dụ hoặc, ai không muốn có được năng lực như vậy?
Có điều, Doãn Nguyệt cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nàng không đố kỵ Tịch Thần, cũng không tham lam cái gọi là lực lượng của tiên nhân. Doãn Nguyệt nàng cũng sẽ tự tìm ra con đường cho chính mình. Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ trở nên cường đại như thế.
Doãn Nguyệt không biết, sự ngộ đạo nho nhỏ này, khiến Song Nguyệt loan đao cùng nàng sinh ra cộng minh, chiến ý từ hai thanh loan đao bộc phát ra đi dọc toàn thân, mang theo vô vàn lực lượng đột phá cái chắn.
Rắc!
Oanh!
Năng lượng dũng mãnh chui vào một phương trời mới, như con cá tiềm nhập biển rộng, thỏa thích ngao du trong đó.
Bát cấp võ giả, chỉ trong nháy mắt đã hình thành!
Yến Thanh, Phong Hành, và bốn người của Dạ Nguyệt dong binh đoàn đều nghẹn họng trân trối nhìn Doãn Nguyệt tấn cấp. Bọn họ không biết câu nào của mình kích thích đến Doãn Nguyệt, lúc này đây nàng thăng cấp có chút không thể hiểu được.
Chỉ có Tịch Thần đã nhận ra trạng thái này, nàng hơi nhướng mày, nói với bốn người thành viên của Dạ Nguyệt binh đoàn:
“Nàng đang ngộ đạo, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp một lần. Các ngươi giúp nàng hộ pháp là được, đừng đánh gãy nàng!”
Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp ngơ ngác làm theo, bốn người đứng ở bốn hướng, đem Doãn Nguyệt bảo hộ ở chính giữa, bọn họ đều vì sự ngộ đạo của Doãn Nguyệt mà sinh ra một cỗ vui vẻ cùng tự hào.
Đến nỗi Yến Thanh sao, thiếu nữ không mân mê lọn tóc của mình nữa, ác chiến cũng không còn để đánh, nàng bận rộn đem mấy con bảo bối thu hồi. Sau đó nhìn về phía Doãn Nguyệt, bĩu môi thì thầm:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt thật là may mắn! Vì sao ta trước giờ không có gặp qua cơ hội như thế chứ?"
Tịch Thần mơ hồ nghe được câu oán giận của Yến Thanh, nàng biết lý do sao lại thế này.
Truyền thừa của Vu tộc vốn dĩ đã rất nghịch thiên, bọn họ tùy tâm sở dục, lực lượng tăng lên nhanh gấp mấy lần chức nghiệp khác, cho nên thiên đạo vì công bằng, cũng sẽ thông qua phương thức khác áp chế bọn họ.
Ma pháp sư, kiếm sư, võ sư, cầm sư,... có thể thông qua ngộ đạo để tăng lên thực lực. Nhưng Vu sư lại bởi vì năng lực quá nghịch thiên mà bị thiên đạo nhìn chằm chằm, bọn họ rất khó ngộ đạo, thậm chí có vài pháp thuật một khi thi triển, bọn họ còn phải dùng sinh mệnh, thọ nguyên để đánh đổi.
Tịch Thần thông qua sách cấm trong Ma pháp hộp mà biết được vài thứ này, có điều nàng sẽ không nói cho Yến Thanh biết.
Thiên cơ bất khả tiết lộ. Nếu nàng dám nói ra, nàng dám chắc chắn thiên đạo sẽ dùng lôi kiếp đuổi theo đánh chết nàng.
Can Mạch, Sở Nhiễm, Hàn Thủy đã mang theo thú triều rút lui, Tịch Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may trải qua vài lần hung hiểm, tinh thần lực của nàng đã xưa đâu bằng nay, nhờ vậy mới khiến Can Mạch kinh sợ. Nếu không, không có khả năng tránh khỏi ác chiến.
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này, nàng nhận ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên người Can Mạch. Loại lực lượng kia, cùng ma lực có chút tương đồng. Đến nỗi tương đồng có bao nhiêu cao, nàng lại tạm thời chưa thể xác định.
Vô vàn ý niệm lướt qua trong đầu, mà mặt ngoài Tịch Thần vừa mới tiêu hóa xong một lọ dược tề, sau đó nhìn thẳng Phong Hành, ngoắc tay nói:
"Tiểu tử ngươi… ừ… chính là kêu ngươi đó… phí dụng bồi thường cho ta đâu?"
Phong Hành vốn đang liệu lý vết thương, dược bôi lên đau đến hắn nhe răng nhếch miệng. Bất chợt nghe thanh "tiểu tử" này khiến lông tơ trên người hắn không khỏi dựng đứng.
Hắn vội vã đem xích Vân Đoan thu nhỏ quấn vào hông mình, tay phải quơ lấy một cái túi trữ vật được giấu trong vạt áo ném cho Tịch Thần, rầm rì kháng nghị:
"Ta không kêu 'tiểu tử', tên của ta là Phong Hành - ý chỉ gió đi ngàn dặm không lưu hành. Cảm tạ ngươi cùng ta đánh một trận sảng khoái, nột… cái này cho ngươi. Còn một hứa hẹn, ngươi muốn ta làm cái gì?"
Tịch Thần nhẹ nhàng tiếp được túi trữ vật, tinh thần lực hơi đảo qua đã biết rõ tường tận. Mười khối linh thạch thượng phẩm, ba mươi khối trung phẩm linh thạch, một ngàn khối hạ phẩm linh thạch, ba bình sứ mặt ngoài ghi [Tăng Khí Đan], mấy cọng linh thảo linh dược, một kiện y phục màu thiên thanh, nàng nghe Kỳ Văn Thư nói qua, bộ y phục này kêu [Lam Miểu] có thể kháng nước lửa, có thể chống chọi được binh khí hạ phẩm công kích. Nghe nói bộ y phục này vẫn luôn đặt ở Bảo Khí Các của liên minh, tích phân đã cao tới năm vị số, khiến rất nhiều lính đánh thuê tiếc hận không thôi.
Nghĩ tới cái gì đó, Tịch Thần hơi híp mắt suy tư.
Phong Hành sao?
Dòng họ của một trong Tứ đại cổ tộc ở Hoang Vực Giới, hơn nữa tên này như sấm bên tai, rõ ràng là cao thủ với chiến lực đứng hàng thứ nhất trên Hắc Bảng của Liên Minh Lính Đánh Thuê.
Người có bối cảnh, ra tay quả nhiên hào phóng vô cùng!
Tịch Thần nhanh nhẹn thu hồi túi trữ vật, đột nhiên cười cười nói với Phong Hành:
"Ta chưa có việc gì cần ngươi đi làm! Tạm thời cho ngươi thiếu lại!"
Thiếu nữ hơi hơi mỉm cười, giống như băng tuyết tan rã, khí chất như mùa xuân ấm áp. Nhưng không hiểu sao, Phong Hành lại cảm thấy sống lưng càng thêm lạnh căm căm.
Hắn muốn nối gót Can Mạch rời đi, nhưng thời cơ quá muộn, mấy đạo độn quang giá không mà đến, kèm theo một thanh âm uy nghiêm như sấm nổ bên tai:
"Tiểu tử thúi! Ngươi đứng lại đó cho lão tử!"
Cự Thạch Thú đã biến trở về hình thái tự vệ ngồi trên vai Tịch Thần. Doãn Nguyệt cũng đã kết thúc ngộ đạo, cảnh giới ổn định ở Bát giai trung kỳ. Yến Thanh thì ngồi ở một bên đếm con kiến… à không… nàng đang dùng lực lượng huyết mạch để dạy dỗ đám độc vật vốn vô tri vô giác. Nàng muốn rèn luyện chúng nó trở nên tự chủ chiến đấu, thậm chí còn kỳ tư diệu tưởng nghĩ đến, có một ngày độc vật sinh ra linh trí, có thể bày mưu đặt kế, trí tuệ hơn người.
Nghe âm thanh khuếch tán bên tai, mấy người đồng loạt hướng nơi đó nhìn lại.
Phanh!
Bốn mảnh độn quang tức tốc đến gần, bốn vị lão giả đầu bạc tu mi đứng giữa không trung. Người phát ra tiếng chính là lão giả mặc áo bào xanh sẫm đứng thứ hai bên tay trái, sắc mặt hắn đen như bão tố mưa dông kéo đến, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa nhìn Phong Hành.
Thấy người đến là ai, Phong Hành tức khắc thu hồi dáng vẻ ngả ngớn, biểu tình trong chớp mắt thay đổi trở nên nhạt nhẽo vô vị, hắn hỏi bằng giọng điệu châm biếm:
"Cho dù ta muốn chạy, gia gia ngươi có thể bắt được ta sao?"
"Ngươi…" lão giả tức muốn hộc máu, chỉ tay vào Phong Hành, nghẹn họng hồi lâu thốt không ra lời.
Đại nghịch bất đạo, quả thực là đại nghịch bất đạo đến tận cùng!
Lão giả mặc áo bào xám đứng bên cạnh thấy không khí giằng co, không khỏi ra tiếng khuyên nhủ:
"Phong lão đầu! Ngươi bớt giận đi! Trở về thành lại cùng hắn tính sổ sau!"
Phong Sách lúc này mới thuận theo bậc thang leo xuống, chỉ hừ lạnh liếc Phong Hành bằng nửa ánh mắt, không nói tiếng nào.
Ngược lại, lão giả mặc áo bào xám là Lục Quyền hơi mỉm cười, sau đó ôm quyền hướng về phía Tịch Thần, Doãn Nguyệt, Yến Thanh cúc một cung, lời lẽ trịnh trọng nói:
"Ta là người cầm quyền của Lục gia - Lục Quyền, cảm tạ các vị tiểu hữu ra tay tương trợ, giúp chúng ta đẩy lùi thú triều trở về núi sâu. Nói vậy các ngươi cũng đều mệt mỏi, chi bằng dời bước cùng ta trở về thành trì nghỉ ngơi. Để chúng ta có cơ hội mở tiệc đón gió tẩy trần, tiếp đãi các vị tiểu hữu một cách chu đáo!"
Tịch Thần không vội vã làm quyết định, bởi vì tinh thần lực của nàng đã nhận ra một đạo ánh mắt tràn đầy ác ý và thâm trầm nhìn chính mình. Ánh mắt kia thuộc về lão giả mặc áo bào đen đứng ở mép phải, biểu tình của hắn âm trầm tối tăm, ngũ quan hơi khắc nghiệt. Nơi vạt áo có khắc một chữ "Lâm" - hẳn là người cầm quyền của Lâm gia.
Biểu tình của nàng hơi có chút biến hóa, nàng nhớ đến đoàn đội Túy Bình chết thảm ra sao, tên sát thủ tập kích nàng ở rừng Hắc Thạch mấy năm về trước, cho đến Kỳ Văn Thư nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến nhiệm vụ tìm quặng mỏ mà Lâm gia ban hành, rồi sau đó là Lâm Tổ Nhi khiêu khích vũ nhục ở Tử Vong rừng rậm, Nhị trưởng lão đánh lén nàng khi ở vực sâu nham thạch.
Nơi nơi đều có bóng dáng của bọn họ, đáng tiếc mỗi một lần đều ra chuyện xấu. Chứng tỏ thượng bất chính thì hạ tắc loạn. Trực giác nói cho nàng, Lâm gia - không thể tin tưởng bọn họ được.
Đến nỗi ba nhà còn lại, còn phải chờ quan vọng.
Ngay lúc Tịch Thần âm thầm cảnh giác, thì Yến Thanh đã hừ lạnh, khinh thường nói:
"Hừ! Ra vẻ đạo mạo! Lục gia chủ, đừng nói ngươi không biết ân oán giữa ta và Lục Vận? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta gặp phải nàng, tính tình nhất thời chịu không nổi mà vung tay xốc nóc nhà của ngươi sao?"
Nghe Yến Thanh khiêu khích, sắc mặt Lục Quyền hiện lên nhàn nhạt không vui, ánh mắt hắn sắc bén nhìn thoáng qua Phong Hành, nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng.
Nếu không phải tiểu tử này nửa đường quấy rối, thì đệ tử tinh anh của gia tộc làm sao sẽ trúng chiêu của Can Mạch. Toàn bộ đệ tử tiến vào Địa Hoang Chiến Trường đều bị bắt ba ba trong rọ, trong đó bao gồm cả nha đầu Lục Vận.
Có điều hắn sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, hắn dâng lên một nụ cười tự cho là hòa ái, nói với Yến Thanh:
"Tiểu hữu nói đùa, các vị là đại anh hùng của toàn bộ Hoang Vực Giới chúng ta. Chúng ta sẽ tiếp đãi chu đáo, Vận nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, tiểu hữu cớ gì cùng nàng so đo hơn thiệt. Ngươi yên tâm, lão phu đã lệnh cho nàng trở về gia tộc chuyên tâm tu luyện, nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt gây trở ngại cho tiểu hữu!"
Yến Thanh xùy cười ra tiếng, không cho là đúng nói:
"Ngươi nói dối! Với tình hình thú triều tập kích đông đảo như bây giờ, ngươi sẽ cho đệ tử tinh anh trở về gia tộc đóng cửa bế quan? Huống chi, bọn ta là đi theo nhóm người Lục Vận truyền tống ra từ một cái truyền tống trận. Thời gian một trước một sau chưa tới hai canh giờ, ngươi nói cho ta bọn họ đã đột phá thú triều thành công, trở về thành trì?"
Lục Quyền bỗng chốc cứng họng, hắn không thể nghĩ tới, thiếu nữ này nhanh nhạy sắc bén vô cùng. Chỉ bằng một cái truyền tống trận, lại nhận ra lỗ hổng từ trong lời nói của hắn.
Mà Tịch Thần thì cũng híp mắt, hơi thở bất giác lạnh xuống, lực cảnh giác cũng toàn bộ đề cao.
Nếu không phải nàng có tinh thần lực, có thể nhìn thấy đám người Lục Vận, Lăng Quang đang bị Can Mạch giam giữ, nàng thiếu chút nữa đã bị lừa gạt qua đi.
Doãn Nguyệt nghe ra hai bên giương cung bạt kiếm, nàng cũng là kẻ thông minh, tức khắc thông suốt hàm ý trong đó, lạnh lùng ra tiếng hỏi:
"Vì sao phải lừa gạt chúng ta? Hay hoặc là nói, Can Mạch dùng thú triều uy hiếp các ngươi cái gì? Mà các ngươi lại muốn đem chúng ta đương quân cờ để đối phó với hắn. Ta nói có đúng không, các vị gia chủ?"