Chương 4: Bạch Liên gặp Tư Mặc
Đây là lần đầu nàng nghe về công tử Tư Mặc. Nghe kể về chàng, trong trí tưởng tượng của Bạch Liên, đây ắt hẳn là một nam nhân có dung mạo tuấn tú, vừa có nhân cách tốt bụng, nên bất cứ ai đều kính nể chàng. Nàng cũng muốn thử một lần được gặp qua người này, xem những gì được nghe kể so với đời thực có đúng hay không.
Tại Dương Tông phủ.
Gió khe khẽ thổi, luồn qua khung cửa đang hé mở, Tư Mặc trầm ngâm, vừa nhâm nhi thưởng thức trà nóng, mắt vẫn chăm chú đọc sách. Bạch Liên vừa tới, nàng chưa vội bước vào, chỉ lén nhìn bóng lưng chàng qua khung cửa.
Quả nhiên không ngoài tưởng tượng, nam nhân mặc bộ y phục màu trắng thoát tục, tới bóng lưng cũng toát lên phong thái của một công tử nho nhã. Nàng hồi hộp đứng lép bên cửa, không biết nên chào hỏi thế nào cho phải phép, chỉ lắp bắp nói:
"Tư.. Tư Mặc công tử, ta có thể vào không?"
Tay chàng nhẹ đặt cuốn sách xuống, nghiêm giọng đáp:
"Được."
Không khí quá yên ắng khiến nàng có đôi phần sợ hãi. Vị công tử này còn nghiêm túc hơn nàng nghĩ, nhưng vẫn chưa chịu quay mặt lại, hình như là không muốn nói chuyện với nàng thì phải.
A Nhược ra ngoài rồi, cửa cũng đóng, phòng chỉ có hai người mà thôi, nàng chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến vậy.
Tư Mặc cất giọng hỏi, vẻ chế giễu nàng:
"Nếu như hôm nay quận chúa tới vẫn là để giở những trò bỉ ổi đó với ta, vậy xin mời về cho."
Nàng không hiểu chàng đang nói gì, vờ không đáp, Tư Mặc từ từ xoay người lại, lúc chứng kiến dung mạo của chàng, nàng không dám tin vào mắt mình. Khuôn mặt ấy, giống hệt với Trương Hàn.
Nàng cố hỏi đính chính:
"Trương Hàn.. là anh?"
"Đừng tốn công vô ích. Ta đã bẩm báo chuyện huỷ hôn với phụ thân, người nhất định sẽ đồng ý với ta sớm thôi."
"Huỷ hôn? Ta và ngươi có hôn ước sao?"
"Phụ thân của quận chúa và phụ thân của ta là bằng hữu tốt, chúng ta đã được hứa hôn từ nhỏ, nhưng ta sẽ không đồng ý để một nữ nhân như quận chúa bước vào phủ Dương Tông."
Từ này tới giờ, từng cử chỉ ánh mắt, lời nói đều cho thấy chàng vô cùng chán ghét Bạch Liên. Nàng không hề hiểu chuyện gì, đã vậy, còn bị chàng buông lời tổn thương. Khuôn mặt ấy, mỗi khi nàng nhìn thấy, trái tim đều vô cùng đau đớn, người đã hại nàng tới bước đường này chính là Trương Hàn, giờ đây lại xuất hiên thêm một lần nữa, vết thương còn chưa được chữa lành, giờ lại bị rạch một vết sâu hơn, nàng làm sao có thể chịu nổi.
Nàng tức giận lớn tiếng:
"Ngươi biết gì về con người ta, sao có thể tuỳ tiện nói ta như vậy? Ta cứ nghĩ công tử của Dương Tông phủ tốt bụng như thế nào, hóa ra lại là kẻ không phân rõ trắng đen, tuỳ tiện buông lời chửi mắng người khác, ngươi thật khiến ta thất vọng. Còn nữa, ngươi nghĩ ta muốn gả cho ngươi lắm sao? Ngươi muốn huỷ hôn, ta không muốn chắc? Ta sẽ về nói với phụ thân, ngươi yên tâm, hai chúng ta, cho dù là kiếp này hay ngàn kiếp khác, cũng vĩnh viễn không thể bên nhau được."
Nàng dứt lời, bật khóc vì ấm ức, bỏ đi mặc kệ Tư Mặc còn đang sốc vì những lời nói của nàng. Từ trước tới nay chưa bao giờ nàng có thái độ như vậy, đơn giản là bởi nàng yêu Tư Mặc điên cuồng, ngày đêm mong nhớ, nên nàng chưa từng làm tổn thương người nàng yêu.
Tư Mặc chán ghét nàng cũng không phải vô cớ.
Ngày đầu nàng tới Dương Tông phủ, một đám nô tỳ nỡ tay đổ chậu nước lên y phục của nàng, nàng tức giận phạt họ mỗi người năm mươi roi, phạt quỳ một canh giờ dưới trời nắng gay gắt, chuyện này đã bị Tư Mặc chứng kiến.
Chàng là người tinh tế cẩn thận, thiên hạ đồn thổi chàng về nàng rất nhiều, nhưng chàng chỉ muốn tận mắt chứng kiến mọi thứ, thì đó mới đúng là sự thật.
Khi tận mắt nhìn thấy hành động độc ác của nàng, chàng đã tức giận vô cùng, và cái nhìn về nàng từ ấy trở đi đều vô cùng chán ghét.
Tuy rằng ngày ngày nàng đều tới Dương Tông phủ đọc sách, nhưng mỗi lần vào trong phòng, không khí đều yên ắng tới lạ, không một tiếng động phát ra, Tư Mặc cũng không muốn nói chuyện với Bạch Liên, chỉ chăm chú đọc sách.
Chuyện này nàng chưa từng kể với ai, cũng chẳng có ai can đảm dám ngồi cạnh để nghe quận chúa trút giận cả, vì bình thường nàng đã đáng sợ, lúc tức giận lên không chừng lại lấy mạng người đó mất. Cho nên ai nấy đều tưởng rằng nàng và công tử luôn cùng nhau uống trà đọc sách trong phòng, nhưng sự thật lại phũ phàng tới vậy.
Có lần, vì không thể chịu được sự im lặng của Tư Mặc, nàng đã tiến lại chàng, ôm chặt lấy chàng, thổ lộ hết tâm tình của mình cho chàng biết, thậm chí còn để lộ thân thể của mình, mà nữ nhân cần quý trọng nhất là thứ đó, những chuyện mà nàng làm, càng khiến cho Tư Mặc thêm ghét nàng hơn.
Chuyện huỷ hôn chỉ có phụ thân chàng biết, nhưng ngài vẫn không đồng ý, vì ngài nói ngài không thể trở thành kẻ thất hứa, khiến cho tình bằng hữu lâu năm bị phá huỷ.
Nàng về Bạch Nhân phủ, cố đính chính lại, hành động của chàng, không hề giống với Trương Hàn, chỉ trừ việc Trương Hàn cũng rất ghét nàng mà thôi:
"Hắn có phải là Trương Hàn tái sinh hay không, hay vẫn là Tư Mặc gì đó, nhưng tính tình của cả hai đều xấu xa như nhau. Cha, mẹ, dù hắn có là ai, hắn trong mắt của con cũng chính là kẻ khiến cho cha mẹ chết không toàn thây, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn, con đều rất hận, con hứa, con sẽ không bao giờ gả cho hắn."
Vừa lúc ấy, lão gia gọi nàng, thấy vẻ mặt nghiêm trọng, nàng vội hỏi:
"Con gái, vài ngày nữa, cha phải lên kinh thành, có khi vài tháng sẽ không về phủ, mẫu thân của con cũng ở lại chỗ nải nải luôn rồi, cha muốn con hay qua Dương Tông phủ, ở đó có Dương Tiêu bằng hữu tốt của ta, ông ấy nhất định sẽ chăm sóc con chu toàn."
"Con không đi, con thà ở lại phủ một mình."
"Đừng bướng bỉnh nữa, con ở một mình ta không an tâm."
"Con mặc kệ, con không quan tâm, con không đi."
"Ta đã sai A Nhược chuyển đồ đạc của con qua đó rồi, đừng để cha phải lo lắng thêm nữa."
"Cha, sao người.."
"Đừng cãi cha, ý cha đã quyết, sẽ không thay đổi."
A Nhược đã nói với lão gia về sự thay đổi của nàng, quan sát kĩ, người thấy con gái đã thay đổi rất nhiều, A Nhược nói rằng từ giờ quận chúa sẽ trở thành người hiếu thảo nhất trên đời, nên sẽ không dám cãi lại lời lão gia đâu, kêu lão gia cứ kiên quyết là được. Cô ấy cũng biết từ trước tới nay, quận chúa yêu công tử tới nhường nào, nên cũng muốn nhân cơ hội này để quận chúa được toại nguyện một lần, nhưng đâu biết rằng tình thế giờ đây đã khác, ánh mắt của nàng nhìn Tư Mặc đã không còn chút tình cảm nào, thay vào đó là sự thù hận, đau đớn không thể dứt.
Tại Dương Tông phủ.
Gió khe khẽ thổi, luồn qua khung cửa đang hé mở, Tư Mặc trầm ngâm, vừa nhâm nhi thưởng thức trà nóng, mắt vẫn chăm chú đọc sách. Bạch Liên vừa tới, nàng chưa vội bước vào, chỉ lén nhìn bóng lưng chàng qua khung cửa.
Quả nhiên không ngoài tưởng tượng, nam nhân mặc bộ y phục màu trắng thoát tục, tới bóng lưng cũng toát lên phong thái của một công tử nho nhã. Nàng hồi hộp đứng lép bên cửa, không biết nên chào hỏi thế nào cho phải phép, chỉ lắp bắp nói:
"Tư.. Tư Mặc công tử, ta có thể vào không?"
Tay chàng nhẹ đặt cuốn sách xuống, nghiêm giọng đáp:
"Được."
Không khí quá yên ắng khiến nàng có đôi phần sợ hãi. Vị công tử này còn nghiêm túc hơn nàng nghĩ, nhưng vẫn chưa chịu quay mặt lại, hình như là không muốn nói chuyện với nàng thì phải.
A Nhược ra ngoài rồi, cửa cũng đóng, phòng chỉ có hai người mà thôi, nàng chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến vậy.
Tư Mặc cất giọng hỏi, vẻ chế giễu nàng:
"Nếu như hôm nay quận chúa tới vẫn là để giở những trò bỉ ổi đó với ta, vậy xin mời về cho."
Nàng không hiểu chàng đang nói gì, vờ không đáp, Tư Mặc từ từ xoay người lại, lúc chứng kiến dung mạo của chàng, nàng không dám tin vào mắt mình. Khuôn mặt ấy, giống hệt với Trương Hàn.
Nàng cố hỏi đính chính:
"Trương Hàn.. là anh?"
"Đừng tốn công vô ích. Ta đã bẩm báo chuyện huỷ hôn với phụ thân, người nhất định sẽ đồng ý với ta sớm thôi."
"Huỷ hôn? Ta và ngươi có hôn ước sao?"
"Phụ thân của quận chúa và phụ thân của ta là bằng hữu tốt, chúng ta đã được hứa hôn từ nhỏ, nhưng ta sẽ không đồng ý để một nữ nhân như quận chúa bước vào phủ Dương Tông."
Từ này tới giờ, từng cử chỉ ánh mắt, lời nói đều cho thấy chàng vô cùng chán ghét Bạch Liên. Nàng không hề hiểu chuyện gì, đã vậy, còn bị chàng buông lời tổn thương. Khuôn mặt ấy, mỗi khi nàng nhìn thấy, trái tim đều vô cùng đau đớn, người đã hại nàng tới bước đường này chính là Trương Hàn, giờ đây lại xuất hiên thêm một lần nữa, vết thương còn chưa được chữa lành, giờ lại bị rạch một vết sâu hơn, nàng làm sao có thể chịu nổi.
Nàng tức giận lớn tiếng:
"Ngươi biết gì về con người ta, sao có thể tuỳ tiện nói ta như vậy? Ta cứ nghĩ công tử của Dương Tông phủ tốt bụng như thế nào, hóa ra lại là kẻ không phân rõ trắng đen, tuỳ tiện buông lời chửi mắng người khác, ngươi thật khiến ta thất vọng. Còn nữa, ngươi nghĩ ta muốn gả cho ngươi lắm sao? Ngươi muốn huỷ hôn, ta không muốn chắc? Ta sẽ về nói với phụ thân, ngươi yên tâm, hai chúng ta, cho dù là kiếp này hay ngàn kiếp khác, cũng vĩnh viễn không thể bên nhau được."
Nàng dứt lời, bật khóc vì ấm ức, bỏ đi mặc kệ Tư Mặc còn đang sốc vì những lời nói của nàng. Từ trước tới nay chưa bao giờ nàng có thái độ như vậy, đơn giản là bởi nàng yêu Tư Mặc điên cuồng, ngày đêm mong nhớ, nên nàng chưa từng làm tổn thương người nàng yêu.
Tư Mặc chán ghét nàng cũng không phải vô cớ.
Ngày đầu nàng tới Dương Tông phủ, một đám nô tỳ nỡ tay đổ chậu nước lên y phục của nàng, nàng tức giận phạt họ mỗi người năm mươi roi, phạt quỳ một canh giờ dưới trời nắng gay gắt, chuyện này đã bị Tư Mặc chứng kiến.
Chàng là người tinh tế cẩn thận, thiên hạ đồn thổi chàng về nàng rất nhiều, nhưng chàng chỉ muốn tận mắt chứng kiến mọi thứ, thì đó mới đúng là sự thật.
Khi tận mắt nhìn thấy hành động độc ác của nàng, chàng đã tức giận vô cùng, và cái nhìn về nàng từ ấy trở đi đều vô cùng chán ghét.
Tuy rằng ngày ngày nàng đều tới Dương Tông phủ đọc sách, nhưng mỗi lần vào trong phòng, không khí đều yên ắng tới lạ, không một tiếng động phát ra, Tư Mặc cũng không muốn nói chuyện với Bạch Liên, chỉ chăm chú đọc sách.
Chuyện này nàng chưa từng kể với ai, cũng chẳng có ai can đảm dám ngồi cạnh để nghe quận chúa trút giận cả, vì bình thường nàng đã đáng sợ, lúc tức giận lên không chừng lại lấy mạng người đó mất. Cho nên ai nấy đều tưởng rằng nàng và công tử luôn cùng nhau uống trà đọc sách trong phòng, nhưng sự thật lại phũ phàng tới vậy.
Có lần, vì không thể chịu được sự im lặng của Tư Mặc, nàng đã tiến lại chàng, ôm chặt lấy chàng, thổ lộ hết tâm tình của mình cho chàng biết, thậm chí còn để lộ thân thể của mình, mà nữ nhân cần quý trọng nhất là thứ đó, những chuyện mà nàng làm, càng khiến cho Tư Mặc thêm ghét nàng hơn.
Chuyện huỷ hôn chỉ có phụ thân chàng biết, nhưng ngài vẫn không đồng ý, vì ngài nói ngài không thể trở thành kẻ thất hứa, khiến cho tình bằng hữu lâu năm bị phá huỷ.
Nàng về Bạch Nhân phủ, cố đính chính lại, hành động của chàng, không hề giống với Trương Hàn, chỉ trừ việc Trương Hàn cũng rất ghét nàng mà thôi:
"Hắn có phải là Trương Hàn tái sinh hay không, hay vẫn là Tư Mặc gì đó, nhưng tính tình của cả hai đều xấu xa như nhau. Cha, mẹ, dù hắn có là ai, hắn trong mắt của con cũng chính là kẻ khiến cho cha mẹ chết không toàn thây, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn, con đều rất hận, con hứa, con sẽ không bao giờ gả cho hắn."
Vừa lúc ấy, lão gia gọi nàng, thấy vẻ mặt nghiêm trọng, nàng vội hỏi:
"Con gái, vài ngày nữa, cha phải lên kinh thành, có khi vài tháng sẽ không về phủ, mẫu thân của con cũng ở lại chỗ nải nải luôn rồi, cha muốn con hay qua Dương Tông phủ, ở đó có Dương Tiêu bằng hữu tốt của ta, ông ấy nhất định sẽ chăm sóc con chu toàn."
"Con không đi, con thà ở lại phủ một mình."
"Đừng bướng bỉnh nữa, con ở một mình ta không an tâm."
"Con mặc kệ, con không quan tâm, con không đi."
"Ta đã sai A Nhược chuyển đồ đạc của con qua đó rồi, đừng để cha phải lo lắng thêm nữa."
"Cha, sao người.."
"Đừng cãi cha, ý cha đã quyết, sẽ không thay đổi."
A Nhược đã nói với lão gia về sự thay đổi của nàng, quan sát kĩ, người thấy con gái đã thay đổi rất nhiều, A Nhược nói rằng từ giờ quận chúa sẽ trở thành người hiếu thảo nhất trên đời, nên sẽ không dám cãi lại lời lão gia đâu, kêu lão gia cứ kiên quyết là được. Cô ấy cũng biết từ trước tới nay, quận chúa yêu công tử tới nhường nào, nên cũng muốn nhân cơ hội này để quận chúa được toại nguyện một lần, nhưng đâu biết rằng tình thế giờ đây đã khác, ánh mắt của nàng nhìn Tư Mặc đã không còn chút tình cảm nào, thay vào đó là sự thù hận, đau đớn không thể dứt.