Chương 6: Gặp mặt
Sau show diễn Như Ân đã đặt một chiếc túi mà hoàng hậu Dianna – cố công nương Anh từng diện trong một số sự kiện sau khi ly hôn chồng mình.
- Oh…cũng có con mắt thẩm mĩ đấy nhỉ?
- ồ…cảm ơn nhiều, tôi coi như đó là một lời khen nha!
- Oke, tùy cậu thôi.
Hạ Kiều thấy Như Ân đang liên hệ với trợ lí của nhà thiết kế Dior, thì anh ta cũng lại gần cô, hỗ trợ cô nói chuyện với trợ lí bên Dior.
Như Ân cũng chẳng để ý, lại cũng thấy cảm kích vì sự quan tâm này.
- Ừm, cậu cứ báo lại với Queen đặt hộ cô ấy hai mẫu cả cỡ lớn và nhỏ, giúp tôi…tính tiền vào chỗ tôi luôn nhé.
- Ngài Hạ nói vậy thì tôi cũng nhiệt tình hỗ trợ thôi.
- Oke, thanks!
Như Ân nghe cuộc đối thoại mà cứ có cảm giác mình nghe nhầm, hay do tai cô yếu quá, yếu đến lỗi nghe ra người ta mua hộ mình tận hai cái túi bản giới hạn sao?
Như Ân khẽ ghé vào tai Hạ Kiều.
- Khoan đã, tôi đến đây không phải là để anh mua hộ tôi đâu…với cả tôi chỉ cần một cái size nhỏ thôi, đừng lãng phí tiền như vậy.
Hạ Kiều nở một nụ cười khiến mọi cô gái xung quanh phải cảm thán, anh ta cười lên quá đẹp đi, thật yêu mị.
Nhưng cô lại thấy không còn cảm kích nữa mà đổi sang nghi ngờ, cô dùng ánh mắt dò xét suy nghĩ trong đầu mà ngước nhìn Hạ Kiều. Anh ta chính là một nhà thiết kế thời trang hướng tới các sản phẩm bảo vệ môi trường…chưa từng vung tay mua bất kì thiết kế da động vật bao giờ, mà giờ anh ta đang phá lệ? Vì cô? Anh ta đến đây cũng là hay lắm rồi nhưng còn mua đồ? Không sợ tin đồn à?
Hạ Kiều thở dài, tiện dùng cái vẻ thở dài để che dấu ánh nhìn si mê Như Ân trong mắt đi. Anh ta điều chỉnh lại tâm trạng, rồi cười.
- Hãy bỏ cái ánh mắt đó nhìn tôi đi, tôi không thích cô nghĩ linh tinh đâu, tôi thấy áy náy chuyện kia lên đành phá lệ, vì cô thì đúng, nhưng không cần quá dè chừng tôi đâu…
- Vậy sao?
- Thích tôi nói không à?
Như Ân gật đầu, nhưng mắt vẫn cứ giật giật, thế quái nào vẫn lên cảnh giác chút. Cô không có hứng thú với tên cuồng si thiên nhiên như này đâu.
….
Về đến căn chung cứ cao cấp ở thành phố Cảng – đối diện với biển.
Như Ân vứt hết đồ đạc trên người sang một bên, lăn lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Sáng sớm, cô đang cố mở to đôi mắt ngái ngủ, rồi đi tắm, cái thân thể nhơn nhớt vì tối chưa tắm khiến cô rất khó chịu. tắm xong thì lại ăn sáng với một quả trứng gà.
Đến công ty – Nghiêm Thị.
Nghiêm Thục đang được đưa đến phòng kế toán, anh xem các thông số về việc sử dụng quỹ công ty, tiện dò xem các mục đang trong quá trình cần vốn và đang đầu tư. Sau đó, Nghiêm Thục lại bị sai mua cafe cho mấy nhân viên có máu mặt ở công ty.
Lúc đến đưa cafe cho một vị trưởng phòng phòng nhân sự, anh vừa định bước vào cửa, đã nghe thấy vị tưởng phòng Trung đó đang ôm gái thực tập sinh vào cùng đợt với anh. Nghiêm Thục lộ ra vẻ mặt chuyên nghiệp, mắt không thấy tai không nghe.
- Xin lỗi ngài, tôi đến đưa café..
- Oke, để đó và đi đi, đóng cửa lại hộ tôi luôn đi..
Nghiêm Thục lướt qua vẻ mặt tuy cố tỏ ra ngại nhưng lại đang tự hào khi ôm chân trưởng phòng Trung, ôm một gã háo sắc, gầy gò thích đén vậy sao?
Nghiêm Thục đẩy nhẹ cái kính giả cận của mình lên, rồi xoay người bước đi rất tự nhiên.
Chưa kịp ra đóng cửa phòng cá nhân ngài ta lại, Nghiêm Thục liền đanh mặt lại khi nghe ngài ta nói chuyện với ả đó.
- Phải như em thì có dễ xơi hơn trưởng phòng Như không?
- Ông đây…tuy thấy được một lần gương mặt nó thôi, thấy nó xinh đẹp, vừa mắt. Mà nó thì kieu ngạo, tỏ vẻ cao sang…hừ sẽ có ngày ông sẽ nằm trên người nó cho em xem.
- Dạ, em sẽ xem ạ…ưm…ư
Thô tục, lỗ mãn…haha hay lắm, Nghiêm Thục đã nghe thấy, anh chỉ cười nhẹ, đóng thật chặt cửa lại. gương mặt tỉnh bơ. Anh nhấc điện thoại liên hệ trực tiếp với Phó tổng giám đốc phụ trách quản lí nhân sự.
- Sa thải tại chỗ trưởng phòng Trung và nữ sinh thực tập đang làm loạn với ông ta ngay, cho vào danh sách đen…
- …
Đầu dây bên kia chưa kịp hiểu gì đã bị cho tắt máy.
….
Quay trở lại phòng thiết kế, Như Ân chả hiểu sao thấy Nghiêm Thục khang khác.
- Cậu Nghiêm, rảnh quá à? Đang đờ đẫn suy nghĩ việc cá nhân thì qua nhân các báo cáo tôi đã đọc rồi cậu tóm tắt đi,…
Nghiêm Thục nhíu mày nhưng chẳng nói gì, im lặng bắt đầu làm việc. dáng vẻ chẳng để cô vào mắt của anh cũng chẳng khiến cô để ý, để ý làm gì chứ? Cô không có hứng thú với công tử bột!
- Tiện rảnh thì tối cậu tăng ca luôn đi, tôi cần cậu thống kê lại số liệu mà phòng kế toán gửi tới, chỉnh lại luôn chủ đề quảng cáo maketing luôn…
Cô đọc một loại các công việc cho Nghiêm Thục nghe, cô chẳng quan tâm anh có chấp nhận quyết định hay không, mà quay về phòng mình luôn. Mọi người xung quanh thì cũng không lấy gì là đặc biệt, chỉ là thấy Nghiêm Thục bị hành nhiều hơn mà thôi, vì mọi người đa số ai cũng bị hành như vậy vài lần.
Còn Nghiêm Thục thì tối có hẹn với lũ bạn lên liền ngước đôi mắt yêu mị ấy lên nhìn cô. Làm mấy việc linh tinh vào ban ngày thì anh không nói, bảo anh làm việc vặt thì cũng chả sao. Nhưng buổi tối thì khác.
- Trưởng phòng, tôi có thể để ngày mai hoàn thiện được không?
- Không!
- Tại sao?
- Nếu muốn để mai thì xin nghỉ đi!
Một dàn tiếng thông cảm theo sau câu tuyệt tình ấy cất lên.
Đúng là ma quỷ còn không như vậy, cậu là thực tập sinh thôi mà, ai cũng đồng cảm.
Nghiêm Thục mím môi, híp mắt nhìn theo bóng lưng cô. Được thôi, thích thì chiều.
- Oh…cũng có con mắt thẩm mĩ đấy nhỉ?
- ồ…cảm ơn nhiều, tôi coi như đó là một lời khen nha!
- Oke, tùy cậu thôi.
Hạ Kiều thấy Như Ân đang liên hệ với trợ lí của nhà thiết kế Dior, thì anh ta cũng lại gần cô, hỗ trợ cô nói chuyện với trợ lí bên Dior.
Như Ân cũng chẳng để ý, lại cũng thấy cảm kích vì sự quan tâm này.
- Ừm, cậu cứ báo lại với Queen đặt hộ cô ấy hai mẫu cả cỡ lớn và nhỏ, giúp tôi…tính tiền vào chỗ tôi luôn nhé.
- Ngài Hạ nói vậy thì tôi cũng nhiệt tình hỗ trợ thôi.
- Oke, thanks!
Như Ân nghe cuộc đối thoại mà cứ có cảm giác mình nghe nhầm, hay do tai cô yếu quá, yếu đến lỗi nghe ra người ta mua hộ mình tận hai cái túi bản giới hạn sao?
Như Ân khẽ ghé vào tai Hạ Kiều.
- Khoan đã, tôi đến đây không phải là để anh mua hộ tôi đâu…với cả tôi chỉ cần một cái size nhỏ thôi, đừng lãng phí tiền như vậy.
Hạ Kiều nở một nụ cười khiến mọi cô gái xung quanh phải cảm thán, anh ta cười lên quá đẹp đi, thật yêu mị.
Nhưng cô lại thấy không còn cảm kích nữa mà đổi sang nghi ngờ, cô dùng ánh mắt dò xét suy nghĩ trong đầu mà ngước nhìn Hạ Kiều. Anh ta chính là một nhà thiết kế thời trang hướng tới các sản phẩm bảo vệ môi trường…chưa từng vung tay mua bất kì thiết kế da động vật bao giờ, mà giờ anh ta đang phá lệ? Vì cô? Anh ta đến đây cũng là hay lắm rồi nhưng còn mua đồ? Không sợ tin đồn à?
Hạ Kiều thở dài, tiện dùng cái vẻ thở dài để che dấu ánh nhìn si mê Như Ân trong mắt đi. Anh ta điều chỉnh lại tâm trạng, rồi cười.
- Hãy bỏ cái ánh mắt đó nhìn tôi đi, tôi không thích cô nghĩ linh tinh đâu, tôi thấy áy náy chuyện kia lên đành phá lệ, vì cô thì đúng, nhưng không cần quá dè chừng tôi đâu…
- Vậy sao?
- Thích tôi nói không à?
Như Ân gật đầu, nhưng mắt vẫn cứ giật giật, thế quái nào vẫn lên cảnh giác chút. Cô không có hứng thú với tên cuồng si thiên nhiên như này đâu.
….
Về đến căn chung cứ cao cấp ở thành phố Cảng – đối diện với biển.
Như Ân vứt hết đồ đạc trên người sang một bên, lăn lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Sáng sớm, cô đang cố mở to đôi mắt ngái ngủ, rồi đi tắm, cái thân thể nhơn nhớt vì tối chưa tắm khiến cô rất khó chịu. tắm xong thì lại ăn sáng với một quả trứng gà.
Đến công ty – Nghiêm Thị.
Nghiêm Thục đang được đưa đến phòng kế toán, anh xem các thông số về việc sử dụng quỹ công ty, tiện dò xem các mục đang trong quá trình cần vốn và đang đầu tư. Sau đó, Nghiêm Thục lại bị sai mua cafe cho mấy nhân viên có máu mặt ở công ty.
Lúc đến đưa cafe cho một vị trưởng phòng phòng nhân sự, anh vừa định bước vào cửa, đã nghe thấy vị tưởng phòng Trung đó đang ôm gái thực tập sinh vào cùng đợt với anh. Nghiêm Thục lộ ra vẻ mặt chuyên nghiệp, mắt không thấy tai không nghe.
- Xin lỗi ngài, tôi đến đưa café..
- Oke, để đó và đi đi, đóng cửa lại hộ tôi luôn đi..
Nghiêm Thục lướt qua vẻ mặt tuy cố tỏ ra ngại nhưng lại đang tự hào khi ôm chân trưởng phòng Trung, ôm một gã háo sắc, gầy gò thích đén vậy sao?
Nghiêm Thục đẩy nhẹ cái kính giả cận của mình lên, rồi xoay người bước đi rất tự nhiên.
Chưa kịp ra đóng cửa phòng cá nhân ngài ta lại, Nghiêm Thục liền đanh mặt lại khi nghe ngài ta nói chuyện với ả đó.
- Phải như em thì có dễ xơi hơn trưởng phòng Như không?
- Ông đây…tuy thấy được một lần gương mặt nó thôi, thấy nó xinh đẹp, vừa mắt. Mà nó thì kieu ngạo, tỏ vẻ cao sang…hừ sẽ có ngày ông sẽ nằm trên người nó cho em xem.
- Dạ, em sẽ xem ạ…ưm…ư
Thô tục, lỗ mãn…haha hay lắm, Nghiêm Thục đã nghe thấy, anh chỉ cười nhẹ, đóng thật chặt cửa lại. gương mặt tỉnh bơ. Anh nhấc điện thoại liên hệ trực tiếp với Phó tổng giám đốc phụ trách quản lí nhân sự.
- Sa thải tại chỗ trưởng phòng Trung và nữ sinh thực tập đang làm loạn với ông ta ngay, cho vào danh sách đen…
- …
Đầu dây bên kia chưa kịp hiểu gì đã bị cho tắt máy.
….
Quay trở lại phòng thiết kế, Như Ân chả hiểu sao thấy Nghiêm Thục khang khác.
- Cậu Nghiêm, rảnh quá à? Đang đờ đẫn suy nghĩ việc cá nhân thì qua nhân các báo cáo tôi đã đọc rồi cậu tóm tắt đi,…
Nghiêm Thục nhíu mày nhưng chẳng nói gì, im lặng bắt đầu làm việc. dáng vẻ chẳng để cô vào mắt của anh cũng chẳng khiến cô để ý, để ý làm gì chứ? Cô không có hứng thú với công tử bột!
- Tiện rảnh thì tối cậu tăng ca luôn đi, tôi cần cậu thống kê lại số liệu mà phòng kế toán gửi tới, chỉnh lại luôn chủ đề quảng cáo maketing luôn…
Cô đọc một loại các công việc cho Nghiêm Thục nghe, cô chẳng quan tâm anh có chấp nhận quyết định hay không, mà quay về phòng mình luôn. Mọi người xung quanh thì cũng không lấy gì là đặc biệt, chỉ là thấy Nghiêm Thục bị hành nhiều hơn mà thôi, vì mọi người đa số ai cũng bị hành như vậy vài lần.
Còn Nghiêm Thục thì tối có hẹn với lũ bạn lên liền ngước đôi mắt yêu mị ấy lên nhìn cô. Làm mấy việc linh tinh vào ban ngày thì anh không nói, bảo anh làm việc vặt thì cũng chả sao. Nhưng buổi tối thì khác.
- Trưởng phòng, tôi có thể để ngày mai hoàn thiện được không?
- Không!
- Tại sao?
- Nếu muốn để mai thì xin nghỉ đi!
Một dàn tiếng thông cảm theo sau câu tuyệt tình ấy cất lên.
Đúng là ma quỷ còn không như vậy, cậu là thực tập sinh thôi mà, ai cũng đồng cảm.
Nghiêm Thục mím môi, híp mắt nhìn theo bóng lưng cô. Được thôi, thích thì chiều.