Chương 31: Bà Chu thỏa mãn anh
Lương Kim Nhược cảm thấy Chu Sơ Hành không thể nào là người gửi tới tin nịnh hót như vậy được.
Với tính cách của anh, cùng lắm chỉ nói được loại từ ngữ vừa đơn gian vừa rõ ràng như "Đẹp" và "Không tồi", sẽ không có lời chải chuốt.
Tiên nữ cái gì, vừa nhìn thì biết không phải anh gửi.
Tên hacker quá tồi rồi.
Bất kể là "hack tài khoản" hay là "quấy rối", hoặc là "thư luật sư của ông xã tôi", mỗi từ trong phản hồi đều khiến Chu Sơ Hành câm nín.
Lại rất phù hợp với tính cách của Lương Kim Nhược.
Anh rep: [Là anh.]
Chu Sơ Hành ngước mắt, nhìn sang bên cạnh, "Phương pháp của cậu chắc chắn hữu dụng?"
Tần Tắc Sùng đang pha trà, động tác tao nhã gió nhẹ mây trôi, càng tôn lên danh hiệu quý công tử danh xứng với thực của anh ta.
"Sao thế? Không hữu dụng?" Anh ta liếc qua.
"Hữu dụng một nửa." Chu Sơ Hành trầm ngâm trả lời, dù sao có thể khiến Lương Kim Nhược nói ra ba chữ "ông xã tôi", có chút không bình thường.
"Một nửa?"
Tần Tắc Sùng đặt tách trà xuống, giọng nói lành lạnh hỏi: "Cậu đã nói gì?"
Chu Sơ Hành liếc anh ta, "Đã lãng mạn một chút."
"......"
Tần Tắc Sùng nhướng mày, thuận thế cầm chiếc muỗng nhỏ bạch ngọc trong tay lên, chạm vào tách sứ màu trắng phát ra âm thanh vui tai.
"Nể tình một điểm cậu để cho tôi, nói nhiều thêm một câu."
"Vợ tôi thích nghe khen ngợi về vẻ đẹp của cô ấy, khen ngợi chức nghiệp của cô ấy tu dưỡng tốt, cùng với chương trình của cô ấy vừa chuyên nghiệp vừa động lòng người.
Những người khác đều phóng ánh mắt tới.
Trần Trừng cười hỏi: "Khi nào chúng tôi có thể lên phỏng vấn của bà Tần? Chuyên mục mới mở hai tháng trước, có thể xem rồi."
Vợ của Tần Tắc Sùng, Thẩm Thiên Tranh, là MC, trước kia là nhất tỷ của đài tỉnh Ninh Thành, sau Nguyên Đán điều tới Bắc Kinh, trở thành hoa đán đương gia của đài Bắc Kinh.
Ngay cả hiện giờ bọn họ cũng thường xuyên có thể nhìn thấy cô ấy lộ diện.
Chu Sơ Hành như có suy tư.
Di động rung lên.
Lương Kim Nhược đã gửi tới tin nhắn mới: [Anh gửi câu nhắn thoại nghe thử.]
Xem ra vẫn chưa tin.
Đầu ngón tay của Chu Sơ Hành gõ nhẹ, ung dung thong thả mà hồi âm: [Bà Chu, chúc mừng em, bản kế hoạch của em được chọn rồi.]
Anh gửi qua, án tắt màn hình.
Ngay sau đó ngón tay thon dài nhận lấy muỗng, múc một thìa lá trà vào.
Tần Tắc Sùng đang cùng Trần Trừng trò chuyện, vừa quay đầu nhìn thấy động tác tùy ý của anh, nhắc nhở nói: "Thêm nữa sẽ đắng đấy."
Chu Sơ Hành mặt không đổi sắc.
"Tần công tử chịu khổ nhiều, chịu thiệt ít."
"......"
Chiếc di động đặt ở một bên bỗng nhiên sáng lên.
Lần này không phải bảo anh gửi giọng nói, mà là cô chủ động gửi giọng nói.
Chu Sơ Hành nhàn nhã dựa người ra sau, không làm xằng bậy trong nước trà của Tần Tắc Sùng nữa, một ngón tay gõ vào khung chat.
Nghĩ tới tai nạn vào ban ngày, anh ấn chuyển giọng nói thành văn bản.
Một hàng chữ hiện lên trước mặt.
—— [Ông xã, em biết ngay là anh!]
Chu Sơ Hành lại nhìn dòng chữ cảnh cáo anh lạnh băng băng kêu anh gửi tin nhắn thoại chứng minh bản thân, thái độ hoàn toàn bất đồng.
Sự thả lỏng giữa lông mày và ánh mắt của anh bị Tần Tắc Sùng bắt được.
"Lần này hữu dụng rồi?"
Chu Sơ Hành chỉ nói: "Bà Chu và bà Tần, vẫn có chút bất đồng."
Tần Tắc Sùng nhìn anh, "Cậu đây là nói lời vô nghĩa."
Khi rời khỏi Quảng Hà Quán, bên ngoài trời đã tối đen.
Sau khi chia tay với đám người Tần Tắc Sùng, Chu Sơ Hành ngồi trên xe, trực tiếp nói: "Đến Đàn Duyệt Phủ."
Anh bấm mở WeChat.
Mấy phút sau, đeo tai nghe lên, nhấn play.
–
Bên kia di động.
Lương Kim Nhược nhìn thấy tin nhắn mới của Chu Sơ Hành, lập tức hoan hô một tiếng, không uổng công cô đích thân tới công trường, vắt hết óc thức khuya tăng ca viết bản kế hoạch này.
Bản kế hoạch được thông qua, chứng tỏ đã ổn rồi.
Trung Thế không thể thay người sát nút.
Đối diện tất nhiên là bản thân Chu Sơ Hành rồi, Lương Kim Nhược nhanh chóng gửi voice chat giống như làm nũng qua, cũng chẳng sợ anh mở loa ngoài.
Anh đã gửi tin nịnh hót rồi, chắc chắn không ở công ty.
Có điều chuyện vào ban ngày hôm nay thực sự quá xấu hổ, Lương Kim Nhược vừa nghĩ đến sau này mình phải đến Trung Thế, nói không chừng sẽ có thể nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của bọn họ.
Sau đó cô mới nhớ tới tin nhắn bên trên.
Lương Kim Nhược đã thay đổi ý định bỏ nhà ra đi, đang định trở về Nguyệt Lan Loan, thì khó mắt liếc thấy màu vẽ trên váy mình.
Hôm nay bị cọ phải khi thử màu ở Tinh Lộc Châu.
Mặc cái này trở về chắc chắn sẽ bị Chu Sơ Hành chú ý tới, lấy trình độ cẩn thận tỉ mỉ của anh, khẳng định sẽ hỏi cô đã vẽ cái gì.
Chỉ cách một ngoài với đêm qua, tất nhiên sẽ đoán cô lại vẽ một bức nhân thể nữa.
Lương Kim Nhược thở dài, rep anh: [Chuyện rất quan trọng à, nếu không anh nói trên WeChat đi, tiên nữ đã nằm xuống rồi.]
Cô trả lời xong cũng không nhận được tin nhắn, dứt khoát chợp mắt một lát.
Sau khi đến Đàn Duyệt Phủ, xách theo mũ rộng vành đội ban ngày xuống xe, đi đôi giày cao gót buộc dây màu bạc tinh xảo như pha lê, phản chiếu ánh sáng trên mặt đất.
Tâm trạng tốt đẹp của Lương Kim Nhược sau khi mở cửa, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp như ngọc của Chu Sơ Hành, lập tức tắt ngúm.
Anh đang đứng trước bình hoa sứ Nguyên Thanh mới được cô chuyển tới hôm nay.
Tim Lương Kim Nhược nhảy thót: "Sao anh lại ở đây?"
Cách đó không xa, tầm mắt của Chu Sơ Hành đang khóa chặt lên người cô. Trước kia cô sống ở nước ngoài thời gian dài, không ít phong cách váy vóc đều có khuynh hướng bên đó, hơi thở thiếu nữ hết sức rõ ràng.
Ánh mắt anh liếc qua, nhìn thấy màu vẽ trên mép váy màu trắng.
Chu Sơ Hành không trả lời, mà hỏi: "Em lại vẽ cái gì rồi?"
Lương Kim Nhược vẫn chưa thể hoàn hồn, nghe thấy câu hỏi của anh, vô thức hé hé môi: "Em đã vẽ chó......"
Lời còn lại cô ngậm chặt miệng.
Đã vẽ tên chó cún.
Lương Kim Nhược nhanh chóng đánh trống lảng: "Hôm nay anh nói bản kế hoạch của em được thông qua rồi, vậy ngày mai chắc sẽ thông báo với Lương Thị chứ?"
Chu Sơ Hành ừ một tiếng.
"Cảm ơn anh nha." Lương Kim Nhược không hề keo kiệt lời cảm ơn của mình, "Em còn tưởng cái em nói lần trước anh đều không nghe cơ, kết quả anh đã nhớ kỹ."
Chu Sơ Hành liếc cô, "Anh còn nhớ rất nhiều thứ."
Chủ đề không bình thường, Lương Kim Nhược từ chối tiếp lời.
Cũng may Chu Sơ Hành không có ý tiếp tục, ngồi xuống, hỏi: "Tối mai về nhà cũ ăn cơm, em có thời gian không?"
Anh dừng lại một chút, "Đăng ký kết hôn xong rồi còn chưa gặp trưởng bối."
"Tối mai ạ? Có." Lương Kim Nhược không từ chối, quả thực đã trì hoãn hai ba ngày chưa gặp, không thích hợp.
"Ừm."
Chu Sơ Hành lại quay lại chủ đề lúc đầu, "Chẳng phải em nói đã nằm xuống rồi à?"
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt, sao có thể ăn ngay nói thật, hơn nữa cô cũng không ngờ anh vậy mà sẽ trực tiếp tới cửa.
Cô nói xàm xí: "Tiên nữ có đôi khi sẽ tung lời nói dối thiện ý."
Chu Sơ Hành nhướng mày, "Lời nói dối thiện ý?"
Lương Kim Nhược không chột dạ chút nào nói: "Anh tới cũng vô ích thôi, đêm nay em không về bên đó nữa, sẽ ngủ lại đây."
"Anh trở về đi."
"Anh ngủ ở đây, hình như không phạm pháp." Chu Sơ Hành thản nhiên liếc nhìn cô.
Lương Kim Nhược còn chưa từng nghĩ tới vụ này, luôn cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, ngủ ở đây khẳng định không có ý định tốt lành gì.
Cô suy xét một lát, "Vậy anh ngủ ở đây, không có quần áo để thay."
Lương Kim Nhược dường như nghĩ đến cái gì đó, sửa lại chủ ý: "Được, anh cứ ngủ ở đây đi, áo ngủ của em anh cũng không mặc được, hay là anh cứ đừng mặc đi."
Khỏa thân đi.
Đúng lúc để cho cô xem thêm mấy lần, vẽ càng tinh xảo hơn chút.
Chu Sơ Hành chợt đứng dậy, giữa môi tràn ra một tiếng cười khé, không rõ ràng lắm, nhưng Lương Kim Nhược đã nghe thấy, lỗ tai ù đi.
Anh đi đến trước mặt cô, gọi cô: "Chiêu Chiêu."
Lương Kim Nhược lên tiếng trả lời: "Hử?"
Gọi cô một cách thân mật như vậy, nhất định là đồng ý rồi nhỉ.
Chu Sơ Hành cầm lấy chiếc mũ rộng vành trên tay cô, động tác dịu dàng đội lên cho cô, gương mặt bằng lòng bàn tay được tôn lên càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo.
Anh cong lưng xuống đối diện với cô: "Em nằm mơ."
Lương Kim Nhược: "......"
Người đàn ông trước mặt đã lướt qua cô đi thẳng ra khỏi cửa, để lại một giọng nói lành lạnh.
"Như vậy tỉ lệ thực hiện có khả năng tương đối lớn."
Mãi cho đến khi cửa đóng lại, Lương Kim Nhược mới hoàn hồn, cởi chiếc mũ xuống —— Chu Sơ Hành chắc có độc, ở trong nhà đội mũ cho cô!
Không ở thì không ở!
–
Hiếm hoi được một đêm không có sinh hoạt về đêm, Lương Kim Nhược ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Cô vừa mở mắt, đã nhận được cuộc gọi từ Lương Lập Thân: "Chiêu Chiêu, con có thời gian trở về một chuyến đi."
"Trở về?" Lương Kim Nhược giọng nói lười biếng, nhắc nhở ông: "Là đến, không phải về, đó lại không phải nhà tôi."
Lương Lập Thân không lăn tăn cái này, "Con tới là được."
"Chủ tịch Lương, tôi phải đi làm, không rảnh."
"Buổi tối."
"Buổi tối tôi phải đến nhà cũ Chu gia."
Lời của Lương Lập Thân lần nữa bị nghẹn, lần này không nói gì cả, mà nói: "Vậy con qua bên đó đi, có điều con nói trước xem, vì sao con đánh ngươi?"
"Vì sao?"
Lương Kim Nhược xùy một tiếng, "Ông hỏi xem cô ta đã làm cái gì."
Nếu không phải cuộc điện thoại này, cô thậm chí sắp quên mất hôm qua mình đã tát Lương Thanh Lộ hai cái, có lẽ chắc trở về đã cáo trạng rồi, cũng chỉ có bản lĩnh này.
Lương Kim Nhược gọi điện chu Chu Sơ Hành, "Luật sư đó của anh đâu?"
Chu Sơ Hành lúc này đang ở văn phòng, hôm nay chỉ có một mình anh, anh hỏi lại, "Sao nào, em muốn dùng luật sư của anh gửi thư luật sư cho anh à?"
"Đâu có." Lương Kim Nhược hờn anh, trực tiếp nói: "Em hỏi thử chuyện của Lương Thanh Lộ, vừa rồi ba em đã gọi điện cho em, chắc chắn cô ta cáo trạng rồi."
Giọng nói của Chu Sơ Hành từ tính trầm thấp: "Không cần lo lắng."
Lương Kim Nhược vốn cũng không lo lắng lắm, nhưng nghe thấy lời này của anh, trong lòng vẫn vững vàng hơn, dường như có anh ở đây, cô không cần lo lắng gì hết.
Người đàn ông dường như không hề biết rõ ý nghĩ của cô.
"Chuyện này có thể lợi dụng một chút, em muốn kết quả gì?"
Lương Kim Nhược phản ứng lại, "Tốt nhất là Lương Thanh Lộ triệt để rời khỏi Lương Thị, lần này giữ lại 1% cổ phần cũng là dư thừa."
Chu Sơ Hành khẽ cười.
Trong mắt cô ngoài cổ phần của Lương Thị thì chính là cổ phần.
"Được."
Trong biệt thự mới của Lương gia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lương Lập Thân quay sang Lương Thanh Lộ trên sofa.
Trải qua một đêm, cộng thêm chườm đá, vết sưng đỏ trên mặt cô ta cơ bản đã biến mất, nhưng ảnh chụp để trên bàn trà lại rất rõ ràng.
Phương Lan Như vẻ mặt đau lòng: "Sao xuống tay nặng như vậy."
"Chiêu Chiêu sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, con đã làm cái gì?" Lương Lập Thân hỏi.
"Con cũng không biết, hôm qua em ấy xông vào phòng tiệc liền nói một tràng, rõ ràng là đã hiểu lầm con, còn trực tiếp động thủ."
Lương Thanh Lộ ủy khuất mở miệng: "Ba, chuyện khác con có thể nhịn, chuyện này con không thể nhịn."
Cô ta chỉ vào bức ảnh: "Những thứ này chính là chứng cứ."
Phương Lan Như ngẩng đầu nói: "Lập Thân, em biết anh thương Chiêu Chiêu, nhưng Thanh Lộ cũng là con gái của chúng ta, mười năm trước con bé cũng chưa có thể nghiệm được tình thương của cha, bây giờ còn phải chịu loại ủy khuất này, người làm mẹ em đây không nhìn được......"
Lời còn lại bà ta không nói ra.
Trong phòng khách dần dần yên tĩnh lại.
Đám người hầu đã sớm không thấy tung tích, không có ở lại đó nữa.
Lương Lập Thân lẳng lặng nghe bà ta nói xong, hỏi lại lần nữa: "Con bé đã hiểu lầm con cái gì?"
Vẻ mặt của Lươn Thanh Lộ khựng lại.
Tóm được biến hóa này, Lương Lập Thân sao còn có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định là chính con bé đắc tội Chiêu Chiêu trước.
Vừa rồi ông còn chất vấn Chiêu Chêu.
Lương Lập Thân trong cơn tức giận phủi tay lên lầu.
Lương Thanh Lộ sợ hãi nhìn về phía Phương Lan Như, "Mẹ, ba tức giận rồi, không sao chứ ạ?"
Phương Lan Như thở dài: "Con thật là, làm gì phải đi trêu vào cô ta, không biết cô ta có thù tất báo, không giống như mẹ cô ta sao?"
"Với quan hệ của cô ta và Chu gia, khả năng lấy được kế hoạch Thiên Tụy rất lớn, nhưng bây giờ bản kế hoạch xảy ra vấn đề, khẳng định không bằng những người khác."
Lương Thanh Lộ lắc đầu, "Thù lao này rất đáng giá."
Cô ta sờ sờ mặt, "Chờ lát nữa báo cảnh sát đi."
Phương Lan Như nhìn phía bức ảnh, hỏi: "Sao cô ta có thể xuống tay nặng như vậy, lấy tính cách của cô ta, sẽ tự mình động thủ?"
"Chính là cô ta động thủ." Lương Thanh Lộ tim đập thình thịch, cô ta không thể nào nuốt được cục tức này, ngay cả cha mẹ ruột đều giấu giếm.
Đúng lúc này, chuông cửa biệt thự được ấn vang.
Lương Thanh Lộ ngạc nhiên nghi ngờ: "Lương Kim Nhược tới rồi?"
Rất nhanh, người ngoài cửa được chào đón vào, Lương Lập Thân ở trên lầu cũng đi xuống với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy người đàn ông mặc vest đi giày da đứng dưới lầu.
"Lương tiên sinh, Lương tiểu thư."
Luật sư Trần chào hỏi trước, sau đó mới nói: "Về việc Lương tiểu thư xâm phạm bí mật thương nghiệp, tôi thay mặt Trung Thế và Lương tổng tới tiến hành thương lượng."
Ánh mắt sắc bén của Lương Lập Thân bỗng chốc nhìn về phía Lương Thanh Lộ.
"Xâm phạm bí mật thương nghiệp?"
–
Lúc luật sư Trần đến Lương gia, Lương Thanh Lộ đã tới Lương Thị.
Có bảo đảm của Chu Sơ Hành, còn có công bố kết quả của bản kế hoạch hôm nay, cô cảm thấy độ may mắn hôm nay của mình rất cao.
Có điều bên phía Trung Thế cũng chưa thông báo khi nào cung cấp kết quả.
Khiến cho cô vui mừng ra mặt, người một tầng này đều đã nhìn ra, bạo gan hỏi: "Lương tổng hôm nay tâm trạng rất tốt?"
Giọng của Lương Kim Nhược cũng rất dịu dàng: "Đúng vậy, thời tiết hôm nay đẹp như vậy."
Giám đốc liếc nhìn bầu trời đầy mây bên ngoài cửa sổ kính sát đất, thầm nói đạp chỗ nào chứ.
Lương Kim Nhược dáng người ưu nhã ngồi xuống ghế, xoay bút: "Mẫn Ưu, kính mới này của cô đeo lên vô cùng đẹp."
Mẫn Ưu sờ sờ chân mắt kính, lộ ra nụ cười tươi.
"Tôi còn quên hỏi cô, hôm qua sao cô lại ở chung một chỗ với Thẩm Trì?" Lương Kim Nhược bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.
Mẫn Ưu ngẫm nghĩ: "Thẩm thiếu ra ngoài đi dạo, đúng lúc nhìn thấy tôi trong tiệm kính mắt, liền nói thêm vài câu."
Về phần chuyện chọn gọng kính, cô ấy cũng không đề cập tới.
Lương Kim Nhược gật đầu, thuận miệng: "Tôi còn tưởng hai người là đi chung."
Mẫn Ưu ắc đầu: "Sẽ không đâu."
Cô ấy không thể nào thích kiểu hoa hoa công tử này.
Tuy rằng hiểu biết không nhiều, những có lẽ làm bạn bè, Thẩm Trì rất thích hợp, nhưng anh ta không hợp nhất là làm bạn trai.
Lương Kim Nhược chờ đợi cả ngày ử Lương Thị, chưa đợi được kết quả, đến hơn ba giờ chiều thì bắt đầu không nhịn được nữa, chọc chọc WeChat của Chu Sơ Hành.
[Sao kết quả vẫn không công bố?]
Một lúc sau, bên kia rep: [Lương tổng đừng vội.]
Lương Kim Nhược: [Lương tổng đặc biệt vội.]
Gần như ngay sau khi quấy rối Chu Sơ Hành xong, tất cả mọi người trong công ty liền nhận được một phần thông báo, cô cũng không ngoại lệ.
Là được gửi qua email cùng với file.
Đôi mắt trong veo của Lương Kim Nhược đột nhiên sáng lên, chậm rã đọc dòng chữ bên trên ——
"Các bộ phận xin chú ý, dựa theo đánh giá cuối cùng của Tâp đoàn Trung Thế và Điền sản Lương Thị, quyết định giao hạng mục Trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy cho Tổng giám đốc Lương Kim Nhược phụ trách, cùng với đối ứng của Tập đoàn Trung Thế, mong các bộ phận hỗ trợ và hợp tác, trân trọng thông báo."
Trên thông báo còn có con dấu của hai công ty.
Lương Kim Nhược nhìn mấy dòng này, dặn dò Mẫn Ưu: "Đem in ra."
Cô muốn thưởng thức mọi múc.
Nhận được phần thông báo này, không chỉ lãnh đạo cấp cao, mà ngay cả nhân viên cơ sở đều bàng hoàng.
Nửa tháng trước, bọn họ trước đó còn lén lút đánh cược, gia sản khổng lồ này của Lương Thị, cuối cùng là con gái vợ cả thắng lợi, hay là con gái riêng thắng.
Không ngờ, chỉ trong nửa tháng, hết thảy gần như đã xác định kết quả.
Giành được hạng mục hợp tác với Trung Thế, Lương Thanh Lộ tiến vào Lương Thị một năm, mấy hạng mục tầm thường cô ta làm, căn bản không thể so sánh được.
Trong group chat đã có vô số 99+.
[Lương tổng cứ thế thắng rồi?]
[Tôi cứ thích xem tiết mục vợ cả thắng, quá đã!]
[Có điều, Lương tổng được chọn, có phải là có nguyên do "bà Chu" hay không?]
[Chu tổng có chút tư lợi thì có làm sao, bác lẽ nào không có?]
[Tôi vẫn còn có chút sợ tiểu công chúa này làm xằng bậy.]
[Chờ chút, cũng chưa nói bà Chu chính là Lương tổng của chúng ta thì phải? Con mắt nào của bác nhìn thấy bọn họ ở chung rồi?]
Mà ngay lúc nội bộ công ty đang thảo luận sôi nổi, một phần bản kế hoạch đưa ra công khai cho các bộ phận liên quan.
Khi nhìn rõ nội dung cùng số liệu chi tiết bên trong, các nhân viên vốn còn đặt nghi vấn thiên kim kiêu căng không hiểu mảng này phút chốc ngậm miệng.
Đã nói Chu tổng của Trung Thế sao có thể thiên vị cá nhân.
–
Lúc chập tối, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành.
Anh đã tới bên ngoài Lương Thị, nhưng đậu xe ở đối diện đường chính, thuận tiện liên xe đi ngay, dù sao lượng xe lưu thông vào giờ tan tầm ở Bắc Kinh rất đông.
Lương Kim Nhược xách túi bước ra khỏi tòa nhà.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rất ngoan ngoãn dịu dàng, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài, xương thịt cân đối, tà váy mềm mại.
Dưới chân là một đôi giày cao gót màu da, cùng chung tông phiếm hồng với màu da, gió nhẹ theo cùng giữa bước đi, mỗi lần chạm đất đều cực ỳ nhẹ nhàng.
Giống như giẫm lên đầu quả tim của ai đó vậy.
Xuyên qua cửa sổ xe mở một nửa, Chu Sơ Hành di chuyển tầm mắt.
Có điều không có tác dụng gì, bởi vì Lương Kim Nhược rất nhanh đã tới xe, đôi chân thon dài khẽ nâng, bước lên xe trước.
Hương thơm ngọt ngào hòa quyện với hương gỗ vốn có.
"Hôm na đã đổi xe nha."
Lương Kim Nhược nghiêng mặt qua, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhìn vào máy tính bảng, khóe môi cong lên: "CHu tổng, chuyện bản kế hoạch, muốn em cảm ơn anh thế nào?"
Cô căn bản chưa bao giờ chủ động
Chu Sơ Hành liếc mắt, "Thắt dây an toàn vào."
"......"
Không hiểu phong tình.
Lương Kim Nhược nghe lời thắt dây an toàn xong, bám riết không tha: "Em nói thật đấy, anh có thể nêu ra, bà Chu thỏa mãn anh."
Đây là lần đầu tiên cô tự xưng là bà Chu, vô cùng thích hợp.
"Cái gì cũng được?"
Chu Sơ Hành ngữ khí nhàn nhạt, mang theo một tia thờ ơ cùng ý vị không rõ.
Lương Kim Nhược áp sát qua phía anh, ngón tay chấm chấm vào cánh môi hồng nhuận, ngầm bảo anh: "Ví dụ như em có thể......"
Hôn anh một cái hay gì đó.
Lương Kim Nhược nhìn thấy Chu Sơ Hành nhìn về phía mình, ngay sau đó cảm giác được một bàn tay chạm vào eo cô, khóa chặt nó qua một lớp vải mỏng manh.
Anh hơi đè thấp âm lượng: "Em có thể ở đây?"
Ở đây? Ở đâu?
Lương Kim Nhược đột nhiên phản ứng lại, bắt gặp với ánh mắt sâu thẳm trêu chọc của anh, người đàn ông này vậy mà muốn play trong xe!
Với tính cách của anh, cùng lắm chỉ nói được loại từ ngữ vừa đơn gian vừa rõ ràng như "Đẹp" và "Không tồi", sẽ không có lời chải chuốt.
Tiên nữ cái gì, vừa nhìn thì biết không phải anh gửi.
Tên hacker quá tồi rồi.
Bất kể là "hack tài khoản" hay là "quấy rối", hoặc là "thư luật sư của ông xã tôi", mỗi từ trong phản hồi đều khiến Chu Sơ Hành câm nín.
Lại rất phù hợp với tính cách của Lương Kim Nhược.
Anh rep: [Là anh.]
Chu Sơ Hành ngước mắt, nhìn sang bên cạnh, "Phương pháp của cậu chắc chắn hữu dụng?"
Tần Tắc Sùng đang pha trà, động tác tao nhã gió nhẹ mây trôi, càng tôn lên danh hiệu quý công tử danh xứng với thực của anh ta.
"Sao thế? Không hữu dụng?" Anh ta liếc qua.
"Hữu dụng một nửa." Chu Sơ Hành trầm ngâm trả lời, dù sao có thể khiến Lương Kim Nhược nói ra ba chữ "ông xã tôi", có chút không bình thường.
"Một nửa?"
Tần Tắc Sùng đặt tách trà xuống, giọng nói lành lạnh hỏi: "Cậu đã nói gì?"
Chu Sơ Hành liếc anh ta, "Đã lãng mạn một chút."
"......"
Tần Tắc Sùng nhướng mày, thuận thế cầm chiếc muỗng nhỏ bạch ngọc trong tay lên, chạm vào tách sứ màu trắng phát ra âm thanh vui tai.
"Nể tình một điểm cậu để cho tôi, nói nhiều thêm một câu."
"Vợ tôi thích nghe khen ngợi về vẻ đẹp của cô ấy, khen ngợi chức nghiệp của cô ấy tu dưỡng tốt, cùng với chương trình của cô ấy vừa chuyên nghiệp vừa động lòng người.
Những người khác đều phóng ánh mắt tới.
Trần Trừng cười hỏi: "Khi nào chúng tôi có thể lên phỏng vấn của bà Tần? Chuyên mục mới mở hai tháng trước, có thể xem rồi."
Vợ của Tần Tắc Sùng, Thẩm Thiên Tranh, là MC, trước kia là nhất tỷ của đài tỉnh Ninh Thành, sau Nguyên Đán điều tới Bắc Kinh, trở thành hoa đán đương gia của đài Bắc Kinh.
Ngay cả hiện giờ bọn họ cũng thường xuyên có thể nhìn thấy cô ấy lộ diện.
Chu Sơ Hành như có suy tư.
Di động rung lên.
Lương Kim Nhược đã gửi tới tin nhắn mới: [Anh gửi câu nhắn thoại nghe thử.]
Xem ra vẫn chưa tin.
Đầu ngón tay của Chu Sơ Hành gõ nhẹ, ung dung thong thả mà hồi âm: [Bà Chu, chúc mừng em, bản kế hoạch của em được chọn rồi.]
Anh gửi qua, án tắt màn hình.
Ngay sau đó ngón tay thon dài nhận lấy muỗng, múc một thìa lá trà vào.
Tần Tắc Sùng đang cùng Trần Trừng trò chuyện, vừa quay đầu nhìn thấy động tác tùy ý của anh, nhắc nhở nói: "Thêm nữa sẽ đắng đấy."
Chu Sơ Hành mặt không đổi sắc.
"Tần công tử chịu khổ nhiều, chịu thiệt ít."
"......"
Chiếc di động đặt ở một bên bỗng nhiên sáng lên.
Lần này không phải bảo anh gửi giọng nói, mà là cô chủ động gửi giọng nói.
Chu Sơ Hành nhàn nhã dựa người ra sau, không làm xằng bậy trong nước trà của Tần Tắc Sùng nữa, một ngón tay gõ vào khung chat.
Nghĩ tới tai nạn vào ban ngày, anh ấn chuyển giọng nói thành văn bản.
Một hàng chữ hiện lên trước mặt.
—— [Ông xã, em biết ngay là anh!]
Chu Sơ Hành lại nhìn dòng chữ cảnh cáo anh lạnh băng băng kêu anh gửi tin nhắn thoại chứng minh bản thân, thái độ hoàn toàn bất đồng.
Sự thả lỏng giữa lông mày và ánh mắt của anh bị Tần Tắc Sùng bắt được.
"Lần này hữu dụng rồi?"
Chu Sơ Hành chỉ nói: "Bà Chu và bà Tần, vẫn có chút bất đồng."
Tần Tắc Sùng nhìn anh, "Cậu đây là nói lời vô nghĩa."
Khi rời khỏi Quảng Hà Quán, bên ngoài trời đã tối đen.
Sau khi chia tay với đám người Tần Tắc Sùng, Chu Sơ Hành ngồi trên xe, trực tiếp nói: "Đến Đàn Duyệt Phủ."
Anh bấm mở WeChat.
Mấy phút sau, đeo tai nghe lên, nhấn play.
–
Bên kia di động.
Lương Kim Nhược nhìn thấy tin nhắn mới của Chu Sơ Hành, lập tức hoan hô một tiếng, không uổng công cô đích thân tới công trường, vắt hết óc thức khuya tăng ca viết bản kế hoạch này.
Bản kế hoạch được thông qua, chứng tỏ đã ổn rồi.
Trung Thế không thể thay người sát nút.
Đối diện tất nhiên là bản thân Chu Sơ Hành rồi, Lương Kim Nhược nhanh chóng gửi voice chat giống như làm nũng qua, cũng chẳng sợ anh mở loa ngoài.
Anh đã gửi tin nịnh hót rồi, chắc chắn không ở công ty.
Có điều chuyện vào ban ngày hôm nay thực sự quá xấu hổ, Lương Kim Nhược vừa nghĩ đến sau này mình phải đến Trung Thế, nói không chừng sẽ có thể nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của bọn họ.
Sau đó cô mới nhớ tới tin nhắn bên trên.
Lương Kim Nhược đã thay đổi ý định bỏ nhà ra đi, đang định trở về Nguyệt Lan Loan, thì khó mắt liếc thấy màu vẽ trên váy mình.
Hôm nay bị cọ phải khi thử màu ở Tinh Lộc Châu.
Mặc cái này trở về chắc chắn sẽ bị Chu Sơ Hành chú ý tới, lấy trình độ cẩn thận tỉ mỉ của anh, khẳng định sẽ hỏi cô đã vẽ cái gì.
Chỉ cách một ngoài với đêm qua, tất nhiên sẽ đoán cô lại vẽ một bức nhân thể nữa.
Lương Kim Nhược thở dài, rep anh: [Chuyện rất quan trọng à, nếu không anh nói trên WeChat đi, tiên nữ đã nằm xuống rồi.]
Cô trả lời xong cũng không nhận được tin nhắn, dứt khoát chợp mắt một lát.
Sau khi đến Đàn Duyệt Phủ, xách theo mũ rộng vành đội ban ngày xuống xe, đi đôi giày cao gót buộc dây màu bạc tinh xảo như pha lê, phản chiếu ánh sáng trên mặt đất.
Tâm trạng tốt đẹp của Lương Kim Nhược sau khi mở cửa, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp như ngọc của Chu Sơ Hành, lập tức tắt ngúm.
Anh đang đứng trước bình hoa sứ Nguyên Thanh mới được cô chuyển tới hôm nay.
Tim Lương Kim Nhược nhảy thót: "Sao anh lại ở đây?"
Cách đó không xa, tầm mắt của Chu Sơ Hành đang khóa chặt lên người cô. Trước kia cô sống ở nước ngoài thời gian dài, không ít phong cách váy vóc đều có khuynh hướng bên đó, hơi thở thiếu nữ hết sức rõ ràng.
Ánh mắt anh liếc qua, nhìn thấy màu vẽ trên mép váy màu trắng.
Chu Sơ Hành không trả lời, mà hỏi: "Em lại vẽ cái gì rồi?"
Lương Kim Nhược vẫn chưa thể hoàn hồn, nghe thấy câu hỏi của anh, vô thức hé hé môi: "Em đã vẽ chó......"
Lời còn lại cô ngậm chặt miệng.
Đã vẽ tên chó cún.
Lương Kim Nhược nhanh chóng đánh trống lảng: "Hôm nay anh nói bản kế hoạch của em được thông qua rồi, vậy ngày mai chắc sẽ thông báo với Lương Thị chứ?"
Chu Sơ Hành ừ một tiếng.
"Cảm ơn anh nha." Lương Kim Nhược không hề keo kiệt lời cảm ơn của mình, "Em còn tưởng cái em nói lần trước anh đều không nghe cơ, kết quả anh đã nhớ kỹ."
Chu Sơ Hành liếc cô, "Anh còn nhớ rất nhiều thứ."
Chủ đề không bình thường, Lương Kim Nhược từ chối tiếp lời.
Cũng may Chu Sơ Hành không có ý tiếp tục, ngồi xuống, hỏi: "Tối mai về nhà cũ ăn cơm, em có thời gian không?"
Anh dừng lại một chút, "Đăng ký kết hôn xong rồi còn chưa gặp trưởng bối."
"Tối mai ạ? Có." Lương Kim Nhược không từ chối, quả thực đã trì hoãn hai ba ngày chưa gặp, không thích hợp.
"Ừm."
Chu Sơ Hành lại quay lại chủ đề lúc đầu, "Chẳng phải em nói đã nằm xuống rồi à?"
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt, sao có thể ăn ngay nói thật, hơn nữa cô cũng không ngờ anh vậy mà sẽ trực tiếp tới cửa.
Cô nói xàm xí: "Tiên nữ có đôi khi sẽ tung lời nói dối thiện ý."
Chu Sơ Hành nhướng mày, "Lời nói dối thiện ý?"
Lương Kim Nhược không chột dạ chút nào nói: "Anh tới cũng vô ích thôi, đêm nay em không về bên đó nữa, sẽ ngủ lại đây."
"Anh trở về đi."
"Anh ngủ ở đây, hình như không phạm pháp." Chu Sơ Hành thản nhiên liếc nhìn cô.
Lương Kim Nhược còn chưa từng nghĩ tới vụ này, luôn cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, ngủ ở đây khẳng định không có ý định tốt lành gì.
Cô suy xét một lát, "Vậy anh ngủ ở đây, không có quần áo để thay."
Lương Kim Nhược dường như nghĩ đến cái gì đó, sửa lại chủ ý: "Được, anh cứ ngủ ở đây đi, áo ngủ của em anh cũng không mặc được, hay là anh cứ đừng mặc đi."
Khỏa thân đi.
Đúng lúc để cho cô xem thêm mấy lần, vẽ càng tinh xảo hơn chút.
Chu Sơ Hành chợt đứng dậy, giữa môi tràn ra một tiếng cười khé, không rõ ràng lắm, nhưng Lương Kim Nhược đã nghe thấy, lỗ tai ù đi.
Anh đi đến trước mặt cô, gọi cô: "Chiêu Chiêu."
Lương Kim Nhược lên tiếng trả lời: "Hử?"
Gọi cô một cách thân mật như vậy, nhất định là đồng ý rồi nhỉ.
Chu Sơ Hành cầm lấy chiếc mũ rộng vành trên tay cô, động tác dịu dàng đội lên cho cô, gương mặt bằng lòng bàn tay được tôn lên càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo.
Anh cong lưng xuống đối diện với cô: "Em nằm mơ."
Lương Kim Nhược: "......"
Người đàn ông trước mặt đã lướt qua cô đi thẳng ra khỏi cửa, để lại một giọng nói lành lạnh.
"Như vậy tỉ lệ thực hiện có khả năng tương đối lớn."
Mãi cho đến khi cửa đóng lại, Lương Kim Nhược mới hoàn hồn, cởi chiếc mũ xuống —— Chu Sơ Hành chắc có độc, ở trong nhà đội mũ cho cô!
Không ở thì không ở!
–
Hiếm hoi được một đêm không có sinh hoạt về đêm, Lương Kim Nhược ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Cô vừa mở mắt, đã nhận được cuộc gọi từ Lương Lập Thân: "Chiêu Chiêu, con có thời gian trở về một chuyến đi."
"Trở về?" Lương Kim Nhược giọng nói lười biếng, nhắc nhở ông: "Là đến, không phải về, đó lại không phải nhà tôi."
Lương Lập Thân không lăn tăn cái này, "Con tới là được."
"Chủ tịch Lương, tôi phải đi làm, không rảnh."
"Buổi tối."
"Buổi tối tôi phải đến nhà cũ Chu gia."
Lời của Lương Lập Thân lần nữa bị nghẹn, lần này không nói gì cả, mà nói: "Vậy con qua bên đó đi, có điều con nói trước xem, vì sao con đánh ngươi?"
"Vì sao?"
Lương Kim Nhược xùy một tiếng, "Ông hỏi xem cô ta đã làm cái gì."
Nếu không phải cuộc điện thoại này, cô thậm chí sắp quên mất hôm qua mình đã tát Lương Thanh Lộ hai cái, có lẽ chắc trở về đã cáo trạng rồi, cũng chỉ có bản lĩnh này.
Lương Kim Nhược gọi điện chu Chu Sơ Hành, "Luật sư đó của anh đâu?"
Chu Sơ Hành lúc này đang ở văn phòng, hôm nay chỉ có một mình anh, anh hỏi lại, "Sao nào, em muốn dùng luật sư của anh gửi thư luật sư cho anh à?"
"Đâu có." Lương Kim Nhược hờn anh, trực tiếp nói: "Em hỏi thử chuyện của Lương Thanh Lộ, vừa rồi ba em đã gọi điện cho em, chắc chắn cô ta cáo trạng rồi."
Giọng nói của Chu Sơ Hành từ tính trầm thấp: "Không cần lo lắng."
Lương Kim Nhược vốn cũng không lo lắng lắm, nhưng nghe thấy lời này của anh, trong lòng vẫn vững vàng hơn, dường như có anh ở đây, cô không cần lo lắng gì hết.
Người đàn ông dường như không hề biết rõ ý nghĩ của cô.
"Chuyện này có thể lợi dụng một chút, em muốn kết quả gì?"
Lương Kim Nhược phản ứng lại, "Tốt nhất là Lương Thanh Lộ triệt để rời khỏi Lương Thị, lần này giữ lại 1% cổ phần cũng là dư thừa."
Chu Sơ Hành khẽ cười.
Trong mắt cô ngoài cổ phần của Lương Thị thì chính là cổ phần.
"Được."
Trong biệt thự mới của Lương gia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lương Lập Thân quay sang Lương Thanh Lộ trên sofa.
Trải qua một đêm, cộng thêm chườm đá, vết sưng đỏ trên mặt cô ta cơ bản đã biến mất, nhưng ảnh chụp để trên bàn trà lại rất rõ ràng.
Phương Lan Như vẻ mặt đau lòng: "Sao xuống tay nặng như vậy."
"Chiêu Chiêu sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, con đã làm cái gì?" Lương Lập Thân hỏi.
"Con cũng không biết, hôm qua em ấy xông vào phòng tiệc liền nói một tràng, rõ ràng là đã hiểu lầm con, còn trực tiếp động thủ."
Lương Thanh Lộ ủy khuất mở miệng: "Ba, chuyện khác con có thể nhịn, chuyện này con không thể nhịn."
Cô ta chỉ vào bức ảnh: "Những thứ này chính là chứng cứ."
Phương Lan Như ngẩng đầu nói: "Lập Thân, em biết anh thương Chiêu Chiêu, nhưng Thanh Lộ cũng là con gái của chúng ta, mười năm trước con bé cũng chưa có thể nghiệm được tình thương của cha, bây giờ còn phải chịu loại ủy khuất này, người làm mẹ em đây không nhìn được......"
Lời còn lại bà ta không nói ra.
Trong phòng khách dần dần yên tĩnh lại.
Đám người hầu đã sớm không thấy tung tích, không có ở lại đó nữa.
Lương Lập Thân lẳng lặng nghe bà ta nói xong, hỏi lại lần nữa: "Con bé đã hiểu lầm con cái gì?"
Vẻ mặt của Lươn Thanh Lộ khựng lại.
Tóm được biến hóa này, Lương Lập Thân sao còn có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định là chính con bé đắc tội Chiêu Chiêu trước.
Vừa rồi ông còn chất vấn Chiêu Chêu.
Lương Lập Thân trong cơn tức giận phủi tay lên lầu.
Lương Thanh Lộ sợ hãi nhìn về phía Phương Lan Như, "Mẹ, ba tức giận rồi, không sao chứ ạ?"
Phương Lan Như thở dài: "Con thật là, làm gì phải đi trêu vào cô ta, không biết cô ta có thù tất báo, không giống như mẹ cô ta sao?"
"Với quan hệ của cô ta và Chu gia, khả năng lấy được kế hoạch Thiên Tụy rất lớn, nhưng bây giờ bản kế hoạch xảy ra vấn đề, khẳng định không bằng những người khác."
Lương Thanh Lộ lắc đầu, "Thù lao này rất đáng giá."
Cô ta sờ sờ mặt, "Chờ lát nữa báo cảnh sát đi."
Phương Lan Như nhìn phía bức ảnh, hỏi: "Sao cô ta có thể xuống tay nặng như vậy, lấy tính cách của cô ta, sẽ tự mình động thủ?"
"Chính là cô ta động thủ." Lương Thanh Lộ tim đập thình thịch, cô ta không thể nào nuốt được cục tức này, ngay cả cha mẹ ruột đều giấu giếm.
Đúng lúc này, chuông cửa biệt thự được ấn vang.
Lương Thanh Lộ ngạc nhiên nghi ngờ: "Lương Kim Nhược tới rồi?"
Rất nhanh, người ngoài cửa được chào đón vào, Lương Lập Thân ở trên lầu cũng đi xuống với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy người đàn ông mặc vest đi giày da đứng dưới lầu.
"Lương tiên sinh, Lương tiểu thư."
Luật sư Trần chào hỏi trước, sau đó mới nói: "Về việc Lương tiểu thư xâm phạm bí mật thương nghiệp, tôi thay mặt Trung Thế và Lương tổng tới tiến hành thương lượng."
Ánh mắt sắc bén của Lương Lập Thân bỗng chốc nhìn về phía Lương Thanh Lộ.
"Xâm phạm bí mật thương nghiệp?"
–
Lúc luật sư Trần đến Lương gia, Lương Thanh Lộ đã tới Lương Thị.
Có bảo đảm của Chu Sơ Hành, còn có công bố kết quả của bản kế hoạch hôm nay, cô cảm thấy độ may mắn hôm nay của mình rất cao.
Có điều bên phía Trung Thế cũng chưa thông báo khi nào cung cấp kết quả.
Khiến cho cô vui mừng ra mặt, người một tầng này đều đã nhìn ra, bạo gan hỏi: "Lương tổng hôm nay tâm trạng rất tốt?"
Giọng của Lương Kim Nhược cũng rất dịu dàng: "Đúng vậy, thời tiết hôm nay đẹp như vậy."
Giám đốc liếc nhìn bầu trời đầy mây bên ngoài cửa sổ kính sát đất, thầm nói đạp chỗ nào chứ.
Lương Kim Nhược dáng người ưu nhã ngồi xuống ghế, xoay bút: "Mẫn Ưu, kính mới này của cô đeo lên vô cùng đẹp."
Mẫn Ưu sờ sờ chân mắt kính, lộ ra nụ cười tươi.
"Tôi còn quên hỏi cô, hôm qua sao cô lại ở chung một chỗ với Thẩm Trì?" Lương Kim Nhược bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.
Mẫn Ưu ngẫm nghĩ: "Thẩm thiếu ra ngoài đi dạo, đúng lúc nhìn thấy tôi trong tiệm kính mắt, liền nói thêm vài câu."
Về phần chuyện chọn gọng kính, cô ấy cũng không đề cập tới.
Lương Kim Nhược gật đầu, thuận miệng: "Tôi còn tưởng hai người là đi chung."
Mẫn Ưu ắc đầu: "Sẽ không đâu."
Cô ấy không thể nào thích kiểu hoa hoa công tử này.
Tuy rằng hiểu biết không nhiều, những có lẽ làm bạn bè, Thẩm Trì rất thích hợp, nhưng anh ta không hợp nhất là làm bạn trai.
Lương Kim Nhược chờ đợi cả ngày ử Lương Thị, chưa đợi được kết quả, đến hơn ba giờ chiều thì bắt đầu không nhịn được nữa, chọc chọc WeChat của Chu Sơ Hành.
[Sao kết quả vẫn không công bố?]
Một lúc sau, bên kia rep: [Lương tổng đừng vội.]
Lương Kim Nhược: [Lương tổng đặc biệt vội.]
Gần như ngay sau khi quấy rối Chu Sơ Hành xong, tất cả mọi người trong công ty liền nhận được một phần thông báo, cô cũng không ngoại lệ.
Là được gửi qua email cùng với file.
Đôi mắt trong veo của Lương Kim Nhược đột nhiên sáng lên, chậm rã đọc dòng chữ bên trên ——
"Các bộ phận xin chú ý, dựa theo đánh giá cuối cùng của Tâp đoàn Trung Thế và Điền sản Lương Thị, quyết định giao hạng mục Trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy cho Tổng giám đốc Lương Kim Nhược phụ trách, cùng với đối ứng của Tập đoàn Trung Thế, mong các bộ phận hỗ trợ và hợp tác, trân trọng thông báo."
Trên thông báo còn có con dấu của hai công ty.
Lương Kim Nhược nhìn mấy dòng này, dặn dò Mẫn Ưu: "Đem in ra."
Cô muốn thưởng thức mọi múc.
Nhận được phần thông báo này, không chỉ lãnh đạo cấp cao, mà ngay cả nhân viên cơ sở đều bàng hoàng.
Nửa tháng trước, bọn họ trước đó còn lén lút đánh cược, gia sản khổng lồ này của Lương Thị, cuối cùng là con gái vợ cả thắng lợi, hay là con gái riêng thắng.
Không ngờ, chỉ trong nửa tháng, hết thảy gần như đã xác định kết quả.
Giành được hạng mục hợp tác với Trung Thế, Lương Thanh Lộ tiến vào Lương Thị một năm, mấy hạng mục tầm thường cô ta làm, căn bản không thể so sánh được.
Trong group chat đã có vô số 99+.
[Lương tổng cứ thế thắng rồi?]
[Tôi cứ thích xem tiết mục vợ cả thắng, quá đã!]
[Có điều, Lương tổng được chọn, có phải là có nguyên do "bà Chu" hay không?]
[Chu tổng có chút tư lợi thì có làm sao, bác lẽ nào không có?]
[Tôi vẫn còn có chút sợ tiểu công chúa này làm xằng bậy.]
[Chờ chút, cũng chưa nói bà Chu chính là Lương tổng của chúng ta thì phải? Con mắt nào của bác nhìn thấy bọn họ ở chung rồi?]
Mà ngay lúc nội bộ công ty đang thảo luận sôi nổi, một phần bản kế hoạch đưa ra công khai cho các bộ phận liên quan.
Khi nhìn rõ nội dung cùng số liệu chi tiết bên trong, các nhân viên vốn còn đặt nghi vấn thiên kim kiêu căng không hiểu mảng này phút chốc ngậm miệng.
Đã nói Chu tổng của Trung Thế sao có thể thiên vị cá nhân.
–
Lúc chập tối, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành.
Anh đã tới bên ngoài Lương Thị, nhưng đậu xe ở đối diện đường chính, thuận tiện liên xe đi ngay, dù sao lượng xe lưu thông vào giờ tan tầm ở Bắc Kinh rất đông.
Lương Kim Nhược xách túi bước ra khỏi tòa nhà.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rất ngoan ngoãn dịu dàng, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài, xương thịt cân đối, tà váy mềm mại.
Dưới chân là một đôi giày cao gót màu da, cùng chung tông phiếm hồng với màu da, gió nhẹ theo cùng giữa bước đi, mỗi lần chạm đất đều cực ỳ nhẹ nhàng.
Giống như giẫm lên đầu quả tim của ai đó vậy.
Xuyên qua cửa sổ xe mở một nửa, Chu Sơ Hành di chuyển tầm mắt.
Có điều không có tác dụng gì, bởi vì Lương Kim Nhược rất nhanh đã tới xe, đôi chân thon dài khẽ nâng, bước lên xe trước.
Hương thơm ngọt ngào hòa quyện với hương gỗ vốn có.
"Hôm na đã đổi xe nha."
Lương Kim Nhược nghiêng mặt qua, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhìn vào máy tính bảng, khóe môi cong lên: "CHu tổng, chuyện bản kế hoạch, muốn em cảm ơn anh thế nào?"
Cô căn bản chưa bao giờ chủ động
Chu Sơ Hành liếc mắt, "Thắt dây an toàn vào."
"......"
Không hiểu phong tình.
Lương Kim Nhược nghe lời thắt dây an toàn xong, bám riết không tha: "Em nói thật đấy, anh có thể nêu ra, bà Chu thỏa mãn anh."
Đây là lần đầu tiên cô tự xưng là bà Chu, vô cùng thích hợp.
"Cái gì cũng được?"
Chu Sơ Hành ngữ khí nhàn nhạt, mang theo một tia thờ ơ cùng ý vị không rõ.
Lương Kim Nhược áp sát qua phía anh, ngón tay chấm chấm vào cánh môi hồng nhuận, ngầm bảo anh: "Ví dụ như em có thể......"
Hôn anh một cái hay gì đó.
Lương Kim Nhược nhìn thấy Chu Sơ Hành nhìn về phía mình, ngay sau đó cảm giác được một bàn tay chạm vào eo cô, khóa chặt nó qua một lớp vải mỏng manh.
Anh hơi đè thấp âm lượng: "Em có thể ở đây?"
Ở đây? Ở đâu?
Lương Kim Nhược đột nhiên phản ứng lại, bắt gặp với ánh mắt sâu thẳm trêu chọc của anh, người đàn ông này vậy mà muốn play trong xe!