Chương : 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Đập đầu~ ức! chương này ta lại bị thiếu raw, raw chương này chỉ có vài dòng…, và ta típ tục nhìn QT chém~ có gì mong mn góp ý cho để ta sửa nha! Cứ thiếu dài dài thế này ta cũng đau lòng lắm, nó toàn thiếu mấy khúc nóng hổi không thôi! >v<* Hai ngày sau, Lăng Tiếu vậy mà lại thu thập vài thứ đồ dùng mang đến nhà Bối Hiểu Ninh thật. Một phòng năm mươi bình (*), hai thằng đàn ông to xác cùng ở, đúng là cũng có chút chật chội. Nhưng Lăng Tiếu dường như hoàn toàn không có cảm giác, cứ giả ngơ giả điên mang một đống quần áo đến nhét đầy vào trong cái tủ quần áo vốn đã chả to lớn gì của Bối Hiểu Ninh. Ngày hôm sau đó vốn là thứ tư, Bối Hiểu Ninh cùng với mấy người đồng nghiệp tốt hẹn nhau đi uống rượu. Lăng Tiếu muốn đi theo, Bối Hiểu Ninh sống chết cũng không cho. Trên bàn rượu, có mấy người muốn thử thăm dò muốn hỏi Bối Hiểu Ninh về lời đồn đãi xem là thật hay giả, nhưng đều bị hắn khéo léo nói tránh đi được. CHờ uống hết rượu, Bối Hiểu Ninh đánh xe về đến nhà, đã là một giờ đêm. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lăng Tiếu mặc áo ngủ co quắp trên cái ghế salon có chút nhỏ với y đang ôm cái bình rượu ngắm TV. “Sao anh không đến quán bar?” Bối Hiểu Ninh thay dép lê. “Tôi không cần phải ngày nào cũng đi, chẳng muốn động gì cả. Không có gì làm liền chờ em trở về thôi.” Bối Hiểu Ninh cảm thấy có chút choáng váng, ngồi lên ghế salon, lười biếng dựa vào phía sau, “Ưm, đồng nghiệp đều muốn hỏi tôi chuyện với anh.” “Rồi em có nói không?” “Tôi đã điên đâu?” “Có cái gì mà không thể nói chứ?” “Nói cho người khác rồi người ta sẽ thấy ra làm sao a?” “Em rất để ý người khác cảm thấy thế nào sao?” Lăng Tiếu nhìn thẳng vào mắt Bối Hiểu Ninh. “Tôi không phải anh, muốn làm cái gì thì làm a. Bây giờ đã muốn đủ loạn rồi, cuối tuần tôi còn phải về nhà đối mặt với cha, đến nhà Tiểu Tinh giải thích, mừng thọ ông tôi. Một cái đầu mà phải nghĩ một đống chuyện, tôi không muốn… tự tìm thêm phiền toái cho mình. Mấy người đồng nghiệp của tôi đều làm ở công ty thời trang, bọn họ không biết khẳng định so với biết tốt.” “Em vẫn còn muốn tìm việc làm sao?” “Đương nhiên.” “Đừng tìm, tôi nuôi em.” Bối Hiểu Ninh trợn mắt liếc Lăng Tiếu một cái, “Không có chuyện đó, tôi có thể tự lực cánh sinh.” Nói xong hắn đứng dậy đi nhà tắm. Chờ Bối Hiểu Ninh tắm giặt sạch sẽ từ nhà tắm đi ra, Lăng Tiếu đã tắt TV lên giường, thân trên để trần ngồi trên giường chờ hắn. Bối Hiểu Ninh xốc chăn lên ngồi vào bên giường, phát hiện y cái gì cũng không mặc. (naked ~) “Anh phải *** đi ngủ hả?” “Nhìn đến thân thể tôi thế này em có thấy huyết mạch sôi trào không?” “Anh có xấu hổ hay không hả?” “Không có.” Lăng Tiếu một tay kéo Bối Hiểu Ninh lại. “Anh…” Một nụ hôn mãnh liệt trôi qua, Bối Hiểu Ninh đã hoàn toàn quên mất mình muốn nói cái gì, chỉ còn biết há mồm hít lấy hít để không khí. Lăng Tiếu đưa một tay xuống giữa hai chân hắn cọ xát một lát, sắc mặt Bối Hiểu Ninh chuyển hồng, ánh mắt cũng trở nên thật mông lung. Lăng Tiếu cúi đầu, dùng mũi mình cọ lên xuống trên chóp mũi hắn, “Hiểu Ninh… Tôi thật muốn một ngụm một ngụm ăn sạch em.” Trong âm thanh chan chứa đều là ân cần cùng sủng nịnh. Bối Hiểu Ninh đặt tay lên vai Lăng Tiếu, “Anh là quỷ đói nhập vào thân người phàm hay sao? Cái gì cũng đòi ăn.” “Tôi chỉ muốn ăn em.” Lăng Tiếu cắn một ngụm lên cổ Bối Hiểu Ninh, sau đó nhẹ nhàng cắn một đường xuống dưới. Cảm giác tê dại cùng một ít đau đau nhích dần xuống bụng, hắn nhịn không được hơi chuyển động nửa thân trên, mắt thấy Lăng Tiếu há mồm ngậm tiểu đệ đệ đang đứng thẳng giữa hai chân hắn, Bối Hiểu Ninh liền đẩy ngay đầu y ra, “Anh làm cái gì?” “Em nói tôi làm gì?” “Không cần! Thực… kỳ quái!” “Sao mà kỳ quái?” Lăng Tiếu vươn đầu lưỡi liếm một cái. “A!” Bối Hiểu Ninh hít sâu một hơi. Lăng Tiếu giữ tay hắn, vùi đầu đem toàn bộ nuốt vào. Bối Hiểu Ninh ở trong lòng hô một tiếng: rất mẹ nó thư thái a! (:-j) Đầu Lăng Tiếu đã giống như cái pít-tông đong đưa lên lên xuống xuống, hơn nữa đầu lưỡi liếm lộng xung quanh, Bối Hiểu Ninh thích muốn chết đi được, chả còn sức lực đâu đi ngăn cản y, đơn giản nằm trên giường, túm cái gối đè lên mặt mình. Làm làm một lát, ngay tại lúc Bối Hiểu Ninh sắp không nhịn nổi nữa, Lăng Tiếu bỗng nhiên dừng lại. Y một lần nữa lại nhổm lên trên, lấy cái gối ra, nhìn thấy khuôn mặt lộ ra vài phần lo lăng của Bối Hiểu Ninh cười nói: “Chúng ta phải cùng tới với nhau chứ.” Sau đó y vươn tay lấy ra một hộp bôi trơn được chuẩn bị từ trước, quét lấy một ít lên tay. Ngón tay chậm rãi tham tiến vào bên trong cơ thể Bối Hiểu Ninh, cảm giác lành lạnh làm miệng huyệt co rút lại một chút. Theo chuyển động ngày một nhanh của ngón tay, hô hấp Bối Hiểu Ninh cũng trở nên dồn dập. Rất nhanh Lăng Tiếu rút ngón tay ra, giữ Bối Hiểu Ninh trên thành giường, giơ hai chân hắn lên, chính mình thì dừng trên mặt đất, đem đỉnh nóng bỏng đặt vào cửa. Lúc tiến vào, đồng thời cũng nắm lấy phân thân Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh nhướn mày, Lăng Tiếu bắt đầu giảm nhẹ động tác, “Có còn đau không?” “Còn… cũng được.” Lăng Tiếu chậm rãi đong đưa phần eo, phối hợp với tiết tấu trên tay, thẳng đến khi Bối Hiểu Ninh mờ mắt rã rời, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, Lăng Tiếu mới bắt đầu gia tăng động tác tay và thắt lưng. Va chạm thêm mấy lần, Bối Hiểu Ninh một trận rung động, cửa mình co rút lại mấy lần, chất lỏng màu trắng mãnh liệt ra trong tay Lăng Tiếu, phun lên trên người. Không đợi hắn khôi phục lại tỉnh táo, Lăng Tiếu giơ đầu gối hắn lên đẩy về phía trước, hai người lần nữa cùng nhau về lại trên giường. Lăng Tiếu lấy tay đỡ, tiếp tục đong đưa thân thể, Bối Hiểu Ninh nhìn khuôn mặt anh tuấn ẩm ướt mồ hôi ở trước mắt mình đu đưa lay động, cùng với hô hấp nặng nề và một tiếng thét chấn động lỗ tai hắn, bỏ qua có chút đau đớn ở phía sau vì bị cọ xát liên tục không ngừng mang đến một tia khoái cảm rung động, mà tại trong cơ thể có như một cơn sóng đánh vào tràn ra cả bên ngoài, Bối Hiểu Ninh cảm thấy giống như chính mình cũng sắp bị chìm ngập trong đó. Hắn giơ tay lên muốn che khuất biểu cảm trên mặt mình, Lăng Tiếu duỗi tay vững vàng đè chặt cổ tay hắn, si mê mà ngắm nhìn người dưới thân vì mình mà dần dần thần chí không rõ, ý thức mơ hồ, chính y cũng rất nhanh đạt tới trạng thái cực đỉnh, cuối cùng theo một tiếng gầm lớn, Bối Hiểu Ninh lần thứ hai ưỡn thẳng cơ thể, co rút rồi run rẩy vài cái. Thở dốc qua đi, Lăng Tiếu ngồi dậy, giơ tay thân thiết vỗ vỗ lên khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng của Bối Hiểu Ninh, “Này tiểu quỷ, em bắn hai lần!” Bối Hiểu Ninh nghĩ nghĩ, hi hi cười một tiếng, túm lấy cái chăn lên che mặt.(kute quớ ~~♥) Lăng Tiếu đạp chăn xuống dưới, hôn một cái lên cái trán vẫn còn rịn mồ hôi, “Dậy nào, chúng ta đi tắm, trên người toàn là tiểu nòng nọc của em thôi.” (nòng… nọc? o///O ~ QT nó ghi thế, k có raw nên ta lực bất tòng tâm, để thế luôn thôi… >////<) Bối Hiểu Ninh ngồi dậy, cười cười nhìn Lăng Tiếu đứng trên mặt đất, “Vậy chờ ngày mai đến tôi lôi tiểu nòng nọc của anh ra nhé.” Lăng Tiếu suýt nữa té ngã. Thời điểm hai người tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh mặt đối mặt chụm lại trên giường cũng không muốn động. Bối Hiểu Ninh lấy tay vẽ theo đường cong cao thấp phập phồng trên mặt Lăng Tiếu. Một lát sau, Bối Hiểu Ninh nói: “Tôi đói bụng.” Lăng Tiếu nói: “Tôi cũng đói bụng rồi.” Nói xong hai người cũng không thèm động đậy, tiếp tục nằm úp sấp như hai con cá chết. Lại một lát sau, Bối Hiểu Ninh trở mình, “Tiếu, anh nói hai thằng như chúng ta, có phải cuộc sống rất thối nát không?” Lăng Tiếu trở mình đánh một cái mắt xem thường, “Ông đây chính là yêu cuộc sống thối nát.” Ở trên giường lăn lộn gần nửa giờ, Bối Hiểu Ninh cuối cùng cũng đói không chịu được, đứng lên nấu hai gói mì ăn liền. Lúc ngồi ăn, lăng Tiếu nói: “Tôi nghĩ em vẫn nên cho mấy người đồng nghiệp biết chuyện của hai chúng ta, sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết chuyện thôi.” Bối Hiểu Ninh cắn miếng trứng, “Tôi biết sớm muộn gì họ cũng biết chuyện, nhưng mà… Như vậy đi, trước là cho bạn tôi biết anh cũng là bạn của tôi đã.” “Bọn họ chẳng phải cũng gặp qua tôi rồi sao, tôi còn mời bọn họ uống rượu.” “Đâu có đơn giản vậy? Phải làm cho bọn họ cảm thấy khi có anh bên cạnh sẽ không mất tự nhiên trước đã.” “Thế phải làm thế nào? Bọn họ bình thường đều phải đi làm a, cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.” “Ừm…… Tôi có ý này.” Bối Hiểu Ninh dùng răng nanh gặm gặm chiếc đũa, “Sắp đến quốc khánh mùng một tháng mười, được nghỉ dài, bọn tôi hàng năm đều đi ra ngoài chơi, đến lúc đó tôi tìm một cái cớ, nghĩ cách cho anh theo cùng.” “Tốt tốt!” Lăng Tiếu giống một thằng nhóc hưng phấn hẳn lên. “Nhưng anh nhất định phải giả vờ như chỉ là bạn bè bình thường của tôi thôi.” “Thế… có thể lén gặp nhau ban đêm không?” “Không được.” “Có thể hôn môi không?” “Không được.” “Có thể ôm em không?” “Không được!” Lăng Tiếu chu mỏ nghĩ nghĩ một tý, “Thế lúc trở về em phải bồi thường cho tôi.” Bối Hiểu Ninh đỏ mặt ném vỏ mì vào Lăng Tiếu, “Anh đồ háo sắc!” (*) bình: đơn vị đo diện tích thì phải *Tại sao……………………………….. raw của ta…………… cứ đến khúc gay cấn em lại bỏ ta mà đi là sao…….. ta đau lòng quớ…….*
*Đập đầu~ ức! chương này ta lại bị thiếu raw, raw chương này chỉ có vài dòng…, và ta típ tục nhìn QT chém~ có gì mong mn góp ý cho để ta sửa nha! Cứ thiếu dài dài thế này ta cũng đau lòng lắm, nó toàn thiếu mấy khúc nóng hổi không thôi! >v<* Hai ngày sau, Lăng Tiếu vậy mà lại thu thập vài thứ đồ dùng mang đến nhà Bối Hiểu Ninh thật. Một phòng năm mươi bình (*), hai thằng đàn ông to xác cùng ở, đúng là cũng có chút chật chội. Nhưng Lăng Tiếu dường như hoàn toàn không có cảm giác, cứ giả ngơ giả điên mang một đống quần áo đến nhét đầy vào trong cái tủ quần áo vốn đã chả to lớn gì của Bối Hiểu Ninh. Ngày hôm sau đó vốn là thứ tư, Bối Hiểu Ninh cùng với mấy người đồng nghiệp tốt hẹn nhau đi uống rượu. Lăng Tiếu muốn đi theo, Bối Hiểu Ninh sống chết cũng không cho. Trên bàn rượu, có mấy người muốn thử thăm dò muốn hỏi Bối Hiểu Ninh về lời đồn đãi xem là thật hay giả, nhưng đều bị hắn khéo léo nói tránh đi được. CHờ uống hết rượu, Bối Hiểu Ninh đánh xe về đến nhà, đã là một giờ đêm. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lăng Tiếu mặc áo ngủ co quắp trên cái ghế salon có chút nhỏ với y đang ôm cái bình rượu ngắm TV. “Sao anh không đến quán bar?” Bối Hiểu Ninh thay dép lê. “Tôi không cần phải ngày nào cũng đi, chẳng muốn động gì cả. Không có gì làm liền chờ em trở về thôi.” Bối Hiểu Ninh cảm thấy có chút choáng váng, ngồi lên ghế salon, lười biếng dựa vào phía sau, “Ưm, đồng nghiệp đều muốn hỏi tôi chuyện với anh.” “Rồi em có nói không?” “Tôi đã điên đâu?” “Có cái gì mà không thể nói chứ?” “Nói cho người khác rồi người ta sẽ thấy ra làm sao a?” “Em rất để ý người khác cảm thấy thế nào sao?” Lăng Tiếu nhìn thẳng vào mắt Bối Hiểu Ninh. “Tôi không phải anh, muốn làm cái gì thì làm a. Bây giờ đã muốn đủ loạn rồi, cuối tuần tôi còn phải về nhà đối mặt với cha, đến nhà Tiểu Tinh giải thích, mừng thọ ông tôi. Một cái đầu mà phải nghĩ một đống chuyện, tôi không muốn… tự tìm thêm phiền toái cho mình. Mấy người đồng nghiệp của tôi đều làm ở công ty thời trang, bọn họ không biết khẳng định so với biết tốt.” “Em vẫn còn muốn tìm việc làm sao?” “Đương nhiên.” “Đừng tìm, tôi nuôi em.” Bối Hiểu Ninh trợn mắt liếc Lăng Tiếu một cái, “Không có chuyện đó, tôi có thể tự lực cánh sinh.” Nói xong hắn đứng dậy đi nhà tắm. Chờ Bối Hiểu Ninh tắm giặt sạch sẽ từ nhà tắm đi ra, Lăng Tiếu đã tắt TV lên giường, thân trên để trần ngồi trên giường chờ hắn. Bối Hiểu Ninh xốc chăn lên ngồi vào bên giường, phát hiện y cái gì cũng không mặc. (naked ~) “Anh phải *** đi ngủ hả?” “Nhìn đến thân thể tôi thế này em có thấy huyết mạch sôi trào không?” “Anh có xấu hổ hay không hả?” “Không có.” Lăng Tiếu một tay kéo Bối Hiểu Ninh lại. “Anh…” Một nụ hôn mãnh liệt trôi qua, Bối Hiểu Ninh đã hoàn toàn quên mất mình muốn nói cái gì, chỉ còn biết há mồm hít lấy hít để không khí. Lăng Tiếu đưa một tay xuống giữa hai chân hắn cọ xát một lát, sắc mặt Bối Hiểu Ninh chuyển hồng, ánh mắt cũng trở nên thật mông lung. Lăng Tiếu cúi đầu, dùng mũi mình cọ lên xuống trên chóp mũi hắn, “Hiểu Ninh… Tôi thật muốn một ngụm một ngụm ăn sạch em.” Trong âm thanh chan chứa đều là ân cần cùng sủng nịnh. Bối Hiểu Ninh đặt tay lên vai Lăng Tiếu, “Anh là quỷ đói nhập vào thân người phàm hay sao? Cái gì cũng đòi ăn.” “Tôi chỉ muốn ăn em.” Lăng Tiếu cắn một ngụm lên cổ Bối Hiểu Ninh, sau đó nhẹ nhàng cắn một đường xuống dưới. Cảm giác tê dại cùng một ít đau đau nhích dần xuống bụng, hắn nhịn không được hơi chuyển động nửa thân trên, mắt thấy Lăng Tiếu há mồm ngậm tiểu đệ đệ đang đứng thẳng giữa hai chân hắn, Bối Hiểu Ninh liền đẩy ngay đầu y ra, “Anh làm cái gì?” “Em nói tôi làm gì?” “Không cần! Thực… kỳ quái!” “Sao mà kỳ quái?” Lăng Tiếu vươn đầu lưỡi liếm một cái. “A!” Bối Hiểu Ninh hít sâu một hơi. Lăng Tiếu giữ tay hắn, vùi đầu đem toàn bộ nuốt vào. Bối Hiểu Ninh ở trong lòng hô một tiếng: rất mẹ nó thư thái a! (:-j) Đầu Lăng Tiếu đã giống như cái pít-tông đong đưa lên lên xuống xuống, hơn nữa đầu lưỡi liếm lộng xung quanh, Bối Hiểu Ninh thích muốn chết đi được, chả còn sức lực đâu đi ngăn cản y, đơn giản nằm trên giường, túm cái gối đè lên mặt mình. Làm làm một lát, ngay tại lúc Bối Hiểu Ninh sắp không nhịn nổi nữa, Lăng Tiếu bỗng nhiên dừng lại. Y một lần nữa lại nhổm lên trên, lấy cái gối ra, nhìn thấy khuôn mặt lộ ra vài phần lo lăng của Bối Hiểu Ninh cười nói: “Chúng ta phải cùng tới với nhau chứ.” Sau đó y vươn tay lấy ra một hộp bôi trơn được chuẩn bị từ trước, quét lấy một ít lên tay. Ngón tay chậm rãi tham tiến vào bên trong cơ thể Bối Hiểu Ninh, cảm giác lành lạnh làm miệng huyệt co rút lại một chút. Theo chuyển động ngày một nhanh của ngón tay, hô hấp Bối Hiểu Ninh cũng trở nên dồn dập. Rất nhanh Lăng Tiếu rút ngón tay ra, giữ Bối Hiểu Ninh trên thành giường, giơ hai chân hắn lên, chính mình thì dừng trên mặt đất, đem đỉnh nóng bỏng đặt vào cửa. Lúc tiến vào, đồng thời cũng nắm lấy phân thân Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh nhướn mày, Lăng Tiếu bắt đầu giảm nhẹ động tác, “Có còn đau không?” “Còn… cũng được.” Lăng Tiếu chậm rãi đong đưa phần eo, phối hợp với tiết tấu trên tay, thẳng đến khi Bối Hiểu Ninh mờ mắt rã rời, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, Lăng Tiếu mới bắt đầu gia tăng động tác tay và thắt lưng. Va chạm thêm mấy lần, Bối Hiểu Ninh một trận rung động, cửa mình co rút lại mấy lần, chất lỏng màu trắng mãnh liệt ra trong tay Lăng Tiếu, phun lên trên người. Không đợi hắn khôi phục lại tỉnh táo, Lăng Tiếu giơ đầu gối hắn lên đẩy về phía trước, hai người lần nữa cùng nhau về lại trên giường. Lăng Tiếu lấy tay đỡ, tiếp tục đong đưa thân thể, Bối Hiểu Ninh nhìn khuôn mặt anh tuấn ẩm ướt mồ hôi ở trước mắt mình đu đưa lay động, cùng với hô hấp nặng nề và một tiếng thét chấn động lỗ tai hắn, bỏ qua có chút đau đớn ở phía sau vì bị cọ xát liên tục không ngừng mang đến một tia khoái cảm rung động, mà tại trong cơ thể có như một cơn sóng đánh vào tràn ra cả bên ngoài, Bối Hiểu Ninh cảm thấy giống như chính mình cũng sắp bị chìm ngập trong đó. Hắn giơ tay lên muốn che khuất biểu cảm trên mặt mình, Lăng Tiếu duỗi tay vững vàng đè chặt cổ tay hắn, si mê mà ngắm nhìn người dưới thân vì mình mà dần dần thần chí không rõ, ý thức mơ hồ, chính y cũng rất nhanh đạt tới trạng thái cực đỉnh, cuối cùng theo một tiếng gầm lớn, Bối Hiểu Ninh lần thứ hai ưỡn thẳng cơ thể, co rút rồi run rẩy vài cái. Thở dốc qua đi, Lăng Tiếu ngồi dậy, giơ tay thân thiết vỗ vỗ lên khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng của Bối Hiểu Ninh, “Này tiểu quỷ, em bắn hai lần!” Bối Hiểu Ninh nghĩ nghĩ, hi hi cười một tiếng, túm lấy cái chăn lên che mặt.(kute quớ ~~♥) Lăng Tiếu đạp chăn xuống dưới, hôn một cái lên cái trán vẫn còn rịn mồ hôi, “Dậy nào, chúng ta đi tắm, trên người toàn là tiểu nòng nọc của em thôi.” (nòng… nọc? o///O ~ QT nó ghi thế, k có raw nên ta lực bất tòng tâm, để thế luôn thôi… >////<) Bối Hiểu Ninh ngồi dậy, cười cười nhìn Lăng Tiếu đứng trên mặt đất, “Vậy chờ ngày mai đến tôi lôi tiểu nòng nọc của anh ra nhé.” Lăng Tiếu suýt nữa té ngã. Thời điểm hai người tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh mặt đối mặt chụm lại trên giường cũng không muốn động. Bối Hiểu Ninh lấy tay vẽ theo đường cong cao thấp phập phồng trên mặt Lăng Tiếu. Một lát sau, Bối Hiểu Ninh nói: “Tôi đói bụng.” Lăng Tiếu nói: “Tôi cũng đói bụng rồi.” Nói xong hai người cũng không thèm động đậy, tiếp tục nằm úp sấp như hai con cá chết. Lại một lát sau, Bối Hiểu Ninh trở mình, “Tiếu, anh nói hai thằng như chúng ta, có phải cuộc sống rất thối nát không?” Lăng Tiếu trở mình đánh một cái mắt xem thường, “Ông đây chính là yêu cuộc sống thối nát.” Ở trên giường lăn lộn gần nửa giờ, Bối Hiểu Ninh cuối cùng cũng đói không chịu được, đứng lên nấu hai gói mì ăn liền. Lúc ngồi ăn, lăng Tiếu nói: “Tôi nghĩ em vẫn nên cho mấy người đồng nghiệp biết chuyện của hai chúng ta, sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết chuyện thôi.” Bối Hiểu Ninh cắn miếng trứng, “Tôi biết sớm muộn gì họ cũng biết chuyện, nhưng mà… Như vậy đi, trước là cho bạn tôi biết anh cũng là bạn của tôi đã.” “Bọn họ chẳng phải cũng gặp qua tôi rồi sao, tôi còn mời bọn họ uống rượu.” “Đâu có đơn giản vậy? Phải làm cho bọn họ cảm thấy khi có anh bên cạnh sẽ không mất tự nhiên trước đã.” “Thế phải làm thế nào? Bọn họ bình thường đều phải đi làm a, cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.” “Ừm…… Tôi có ý này.” Bối Hiểu Ninh dùng răng nanh gặm gặm chiếc đũa, “Sắp đến quốc khánh mùng một tháng mười, được nghỉ dài, bọn tôi hàng năm đều đi ra ngoài chơi, đến lúc đó tôi tìm một cái cớ, nghĩ cách cho anh theo cùng.” “Tốt tốt!” Lăng Tiếu giống một thằng nhóc hưng phấn hẳn lên. “Nhưng anh nhất định phải giả vờ như chỉ là bạn bè bình thường của tôi thôi.” “Thế… có thể lén gặp nhau ban đêm không?” “Không được.” “Có thể hôn môi không?” “Không được.” “Có thể ôm em không?” “Không được!” Lăng Tiếu chu mỏ nghĩ nghĩ một tý, “Thế lúc trở về em phải bồi thường cho tôi.” Bối Hiểu Ninh đỏ mặt ném vỏ mì vào Lăng Tiếu, “Anh đồ háo sắc!” (*) bình: đơn vị đo diện tích thì phải *Tại sao……………………………….. raw của ta…………… cứ đến khúc gay cấn em lại bỏ ta mà đi là sao…….. ta đau lòng quớ…….*