Chương : 25
Trên đường lúc sau khoảng 10h, điện thoại di động của Lăng Tiếu bắt đầu reo không ngừng, nhưng y vẫn không tiếp, cuối cùng đành để Bối Hiểu Ninh tắt máy luôn. Còn những người khác trên xe, Bối Hiểu Ninh không tiện trực tiếp hỏi, chỉ trong lúc tắt máy thì nhìn thoáng qua, hình như đều là bằng hữu của y gọi.
Giữa trưa, bọn họ đến một hiệu cơm nhà nông dưới chân núi ăn cơm. Bối Hiểu Ninh nghẹn đầy một bụng nước tiểu, xuống xe liền chạy thẳng vào nhà xí. Lúc đi ra những người khác đều đã vào nhà rồi, chỉ còn Lăng Tiếu vẫn còn đứng trong sân dựa vào xe hơi gọi điện thoại. Bối Hiểu Ninh một bên rửa tay một bên vểnh tai lên nghe xem y đang nói gì.
Rửa tay đến ba lần, Bối Hiểu Ninh mới nghe thấy rõ ràng: Túy Mộng bar hôm nay khai trương lại lần nữa, ông chủ không đến, bạn bè y không thể làm gì khác hơn là gọi điện đến chúc mừng.
Lăng Tiếu gọi điện thoại xong, Bối Hiểu Ninh vẩy vẩy nước trên tay, đi theo phía sau y cùng nhau vào trong phòng.
“Sao lại không nói cho tôi biết?”
“Cũng chả phải chuyện gì to tát.”
“Nhưng anh cũng nên đến đấy trông coi chứ?”
“Không việc gì.”
Tới bên bàn, Bối Hiểu Ninh không buồn nhắc lại, Trình Ngôn đưa thức ăn qua, nói những người khác đều ăn xong hết rồi, còn mỗi hai người bọn họ thôi.
Lăng Tiếu ăn một ít dưa chua, rau cải, thịt luộc, Bối Hiểu Ninh ăn một ít hành lá trộn đậu phụ.
Trên bàn ăn cơm, Lăng Tiếu trò chuyện vui vẻ, ứng phó rất tự nhiên. Bối Hiểu Ninh bình thường nói không ít lúc này lại có chút trầm mặc ít nói. Bất quá có nhiều người, bầu không khí thân thiện, hình như cũng không ai phát giác ra có chuyện gì khác thường.
Ăn được kha khá rồi, lại xảy ra chuyện: Tôn Miểu Miểu trong bát thức ăn gắp ra một con bọ.
Trương Suất vội kêu người bán hàng đi tìm ông chủ. Mọi người bảy miệng tám lời (*) bắt đầu ầm ĩ xem nên làm thế nào bây giờ. Cuối cùng Bối Hiểu Ninh nói: “Coi như chưa có gì xảy ra. Ông chủ chắc chắn cũng là một nông dân địa phương, biến nhà ven đường của mình làm cửa tiệm, chắc cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Bọ thì cũng là ở trên núi, tóm lại so với ruồi với gián trong thành phố vẫn còn sạch sẽ chán.”
(*) QT: thất chúy bát thiệt.
Đến lúc ông chủ tới, quả nhiên là một khuôn mặt thật thà phúc hậu, thoạt nhìn là một người đàn ông trung thực. Ông xoa xoa tay, vẻ mặt áy náy mà nhìn nhìn bát canh rau cải bên trong còn con bọ, “Ân… chuyện này, thực sự xin lỗi, thức ăn chúng tôi sẽ không đòi tiền nữa. Các vị ngồi thêm một lúc, để ta bảo bọn họ đi lấy thêm thức ăn, quả hồng trộn đường trắng, là do nhà tự trồng, vừa mới hái về, mời mọi người nếm thử đầu tiên, ta cho không.”
Nói xong ông lộ ra một cái răng trắng, cười ngây ngô chờ đáp lại. Đối mặt với một đôi bàn tay bị phơi nắng đến đen sạm, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn của lão nông, mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi ngôn từ quyết liệt trước đó của Lưu Na và Mã Hồng đều bay đi đâu mất, không ai nói nên lời.
Lăng Tiếu đánh vỡ trầm mặc, “Thôi được rồi, thức ăn nhà ông ăn cũng ngon lắm, lại có nhiều, cho chúng tôi thưởng thức hương vị của món ăn thôn dã. Nhưng mà ông chủ sau này phải chú ý một chút a! Chúng tôi vẫn còn là dễ nói chuyện, sẽ không trách ông, nhưng nếu đụng phải một người ngang ngược không nói lý, không trả tiền không nói làm gì, không chừng còn đánh cả ông, ông nói lúc đó phải làm sao?”
Ông chủ liên tục gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa!”
Ông chủ rời đi. Chỉ chốc lát sau, một bát lớn cà chua ngâm đường được bưng vào. Đây chính là hương vị thôn quê chân chính, trong thành phố bất kể thế nào cũng không có mà ăn. Cà chua vẫn còn nóng, ăn vào sẽ thấy vị của ánh mặt trời dồi dào chiếu qua vẫn âm ấm chưa kịp nguội, tan ra một chỗ trong miệng, lập tức cả khoang miệng và mũi tràn ngập hương vị của mặt trời.
Một bát thức ăn miễn phí được cho thêm, trong nháy mắt bị càn quét sạch sẽ, chuyện con bọ bé xíu thì chả biết đã bị ném tới chỗ xa xôi nào rồi.
Lên đường lần tiếp đã là hai giờ chiều, bọn họ đi nhanh lên núi. Đoạn đường thuận lợi, khi trời vẫn còn sáng, đoàn người đã tới được chỗ cho thuê nhà. Lượn lờ vài vòng trong thôn, cuối cùng chọn một nhà nhìn có vẻ sạch sẽ, nhỏ nhắn, còn có khoảng sân vườn trông cũng khá. Bọn họ thuê nhà của người chủ ở nhà bên cạnh cách đó có một cái sân.
Nói là cả cái sân, thực ra trong sân chỉ có một gian nhà được dựng theo kiểu Bắc triều. Đồ vật đông tây, giường chia nam bắc, cộng thêm phòng bếp sau gian đựng đồ cũng một nhà kho, điển hình là một chỗ ở của nông dân vùng đông bắc.
Mặc dù có 4 cái giường, nhưng chỉ có hai gian phòng, cho nên bọn họ đành tách riêng nam nữ ra. Nữ ở bên phòng đông, giường đất bên hướng bắc ngủ một người, một người ngủ bên hướng nam. Phòng phía tây của bên nam, Lăng Tiếu, Tôn Lỗi cùng Khương Hạo mấy người cơ thể khổng lồ ngủ bên giường phía bắc, còn lại ngủ bên giường phía nam.
Chỗ ngủ chuẩn bị tốt, bọn họ lại bắt đầu thương lượng hành trình mấy ngày nay. Cuối cùng quyết định: lát nữa tranh thủ lúc chủ nhà chuẩn bị cơm tối cho bọn họ thì chia làm mấy tốp tự hành động, trước tiên là đi bộ lung tung ở bên vùng lân cận. Ăn cơm tối xong thì đánh mạt trượt, chơi bài. Ngày mai vào cốc một ngày, tối trở về. Ngày mốt vào thôn xem có thổ đặc sản hay đồ gì trên núi hay thì mua về.
Chia nhau hành động thì cùng vợ với bạn gái thành một đôi rồi đi chơi vui vẻ chứ sao. Khương Hạo, Đỗ Hoành Đào cùng Bối Hiểu Ninh nói muốn lên núi đi một chút, xem qua đường đi ngày mai, lăng Tiếu vốn rất muốn đi theo bọn Bối Hiểu Ninh, không chờ y há mồm Bối Hiểu Ninh rất kiên quyết trừng y một cái. Vì vậy y chẳng thể làm gì khác hơn là cùng hai anh em Tôn Lỗi và Tôn Miểu Miểu ra bờ sông xem cá.
Ngồi xem cá Lăng Tiếu rất là buồn bực, y thực sự không hiểu mấy con cá thì có cái quái gì đáng xem, chả hiểu nha đầu kia làm gì mà vui vẻ đến thế, xắn tay áo lên nhảy vào, liên tục đạp ầm ầm trong nước.
Lăng Tiếu và Tôn Lỗi ở trên bờ hút thuốc lá, câu có câu không tán dóc. Lăng Tiếu hỏi Tôn Lỗi, sao lại có một em gái nhỏ như vậy, Tôn Lỗi cười nói đó là ngoài ý muốn của cha mẹ. Sau lại nói đến Bối Hiểu Ninh, Lăng Tiếu cuối cùng cũng thấy hăng hái.
Chờ bọn y nhìn lên trời cũng thấy khá muộn rồi, bắt đầu quay lại, Lăng Tiếu đã biết Bối Hiểu Ninh khi học đại học ở tại tầng ba phòng 305 giường kê ở cửa sổ bên trái. Lúc đi học hắn hay lên lớp hộ người khác nên về sau rất hay bị các thầy cô giáo tăm tia. Sáng sớm dậy chỉ có hắn đi giúp người khác lấy cơm, cả phòng cũng chỉ có một mình hắn nhiều lần dọn dẹp chăm lo mấy chuyện vụn vặt.
Mọi người trở về hết, chủ nhà cũng mang cơm tối làm xong rồi lên.
Cơm bày ra trên bàn trong sân, để thêm một ngọn đèn vàng ấm. Gió đêm mát lạnh, thổi chầm chậm từ trên núi xuống, tiếng côn trùng ếch nhái, có thể so như chốn thế ngoại đào nguyên. (Bồng lai tiên cảnh) Thức ăn ăn ngon, hương vị rượu thơm mát, cả mười người ăn đều cảm thấy mỹ mãn. Rượu địa phương này rất nổi tiếng, nghe nói trước đây từng có hoàng đế vi hành, đến đây du ngoạn, uống rượu nhà dân tự cất, sau ba ngày, đến khi hồi cung thì ban thưởng ba chữ “Túy Long Cốc” cho nơi đây.
Ăn xong cơm, trừ Tôn Miểu Miểu, ai cũng uống đến mức lâng lâng rồi. Nhưng mặc dù say,nhưng không có cảm giác váng đầu buồn nôn, mà lại thấy cảm hứng dâng trào, liền bắt đầu nói chuyện phiếm, từ chính trị kinh tế đến ngôi sao đủ thứ tạp nham trên đời. Sau đó cúng không biết ai mở đầu, nói chuyện con cái sau này. Đề tài tập trung chỗ tất cả mọi người muốn con trai hay con gái. Đã kết hôn và có bạn gái tất nhiên muốn tỏ thái độ trước, Trình Ngôn và Lưu Na nói muốn có bé trai, vì muốn cha mẹ vui vẻ. Trương Suất và Mã Hồng muốn có con gái, nói con gái sẽ gắn bó hơn. Bạn gái Khương Hạo không có tới, hắn nói bọn họ cũng bàn qua rồi, cũng muốn có con gái. Tôn Lỗi vừa chia tay với bạn gái, chỉ nói tùy tiện, quan trọng trước mắt phải tìm một cô gái đã. Đỗ Hoành Đào không có bạn gái, cũng nói tùy tiện. Cuối cùng còn lại Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh. Lăng Tiếu không mở miệng, không tự giác mà nhìn qua Bối Hiểu Ninh, khoác một tay lên người hắn, “Ngươi nói sao? Hiểu Ninh.”
Bối hiểu Ninh hận không thể mời Thiên Lôi ra đây đánh cho Lăng Tiếu một phát tại chỗ, rất tự nhiên mà quẹt rớt cánh tay Lăng Tiếu, “Nếu kết hôn rồi tốt nhất tôi rất muốn sinh một long phượng thai (**), nam nữ đều có, đủ cả, thật viên mãn.”
(**) long phượng thai: sinh đôi một nam một nữ
Mọi người trên bàn đều nói ý này thật tốt, chỉ là không dễ dàng thực hiện. Sau đó lại cùng nhau quay lại chăm chú xem Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu châm thuốc, chậm như rùa phun ra một câu, nói: “Tôi à▬▬không muốn có con. Đơn giản nhận nuôi hai đứa, quá tốt.”
Đáp án này làm mọi người có chút ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng không phải quá thân thiết, cũng không ai tiếp tục bình luận. Bối Hiểu Ninh thì lại rõ ràng, lời này vốn là nói cho một mình hắn nghe.
Cơm nước xong rồi, theo kế hoạch đánh bài chơi mạt trượt. Lăng Tiếu đông chuồn tây bị chộp, vẫn phải chơi. Bối Hiểu Ninh biết, y có thừa kinh nghiệm trên chiếu bạc, chơi với bọn họ, y muốn thua chắc chắn cũng khó, nhìn bộ dáng y, lúc này thật khiến bạn bè Bối Hiểu Ninh cao hứng, cam tâm tình nguyện vui vẻ nhận thua.
Trước khi đi ngủ Bối Hiểu Ninh đi nhà xí trong sân. Vì là nhà nông, bên trong nhà xí chỉ đào một cái hố. Bối hiểu Ninh gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng Lăng Tiếu, “Có người.”
“Tiếu à?”
“Hiểu Ninh? Là tôi.”
“Anh đi ra lúc nào đấy? Tôi rửa mặt bên ngoài mà sao không thấy anh nhỉ?”
“Tôi đi ra chính vào lúc em nhắm mắt lại để rửa á.”
“Nga, tôi đi về trước vậy.”
“Khoan! Em chờ một chút!”
“Làm chi?”
“Tôi hỏi em, em thật sự muốn có một bé trai một bé gái sao?”
Kỳ thật kết hôn nói muốn có song phượng thai là ý định mấy năm trước Bối Hiểu Ninh nghĩ ra, bất quá lúc này Bối Hiểu Ninh nghĩ một chút, cười cười nói: “Tôi nói bừa thôi.”
“À. Bất quá… Tôi nghĩ là nếu có hai đứa cũng hay ho lắm.”
“Tốt thôi, anh có thể đi tìm người sinh mà.”
“Thế thì xin kiếu. Tôi nghĩ có thể nhận nuôi, nhưng không biết nhà nước có cho phép hai người nam nhận nuôi em bé không? Nếu không… đi Châu Phi một chuyến, chỗ ý đầy trẻ con. Em thấy thế nào?”
Bối Hiểu Ninh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhấc chân đá lên cửa, “Anh lấy đâu ra lắm ý tưởng thế? Kéo phân ra thôi mà cũng nói nhảm nhiều như vậy! Chả ai muốn ngồi đây nghe anh lảm nhảm.” Nói xong Bối hiểu Ninh đi, Lăng Tiếu lại nói thêm mấy câu lý sự.
Ban đêm Bối Hiểu Ninh bị mấy câu lẩm bẩm nói mớ của Trương Suất và Khương Hạo đánh thức. Cũng ngủ không nổi liền đứng lên ngồi một lúc, hắn theo ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào xem giường bên. Lúc này mới phát hiện giường bên bắc đó ba người ngủ mặc dù không chật, nhưng chiều dài giường đối với Lăng Tiếu mà nói thì hơi bị ngắn, gối đầu đã bị y ném xuống đất, nửa cái đầu để trên thành giường, thoạt nhìn rất là không thoải mái.
Bối Hiểu Ninh rón ra rón rén đi xuống đất, nhặt gối đầu, nhẹ nhàng nâng đầu Lăng Tiếu lên, đặt gối vào. Lăng Tiếu trở mình một cái, co chân lên, không nhận ra gì, lại yên lặng ngủ tiếp.
*Lão gia, cả nhà mình phượt một bữa đi~ ghen tỵ quớ~*
Tiêu: ờm, đợi Lão gia kím được anh công nào đại gia đã~
About these ads
Giữa trưa, bọn họ đến một hiệu cơm nhà nông dưới chân núi ăn cơm. Bối Hiểu Ninh nghẹn đầy một bụng nước tiểu, xuống xe liền chạy thẳng vào nhà xí. Lúc đi ra những người khác đều đã vào nhà rồi, chỉ còn Lăng Tiếu vẫn còn đứng trong sân dựa vào xe hơi gọi điện thoại. Bối Hiểu Ninh một bên rửa tay một bên vểnh tai lên nghe xem y đang nói gì.
Rửa tay đến ba lần, Bối Hiểu Ninh mới nghe thấy rõ ràng: Túy Mộng bar hôm nay khai trương lại lần nữa, ông chủ không đến, bạn bè y không thể làm gì khác hơn là gọi điện đến chúc mừng.
Lăng Tiếu gọi điện thoại xong, Bối Hiểu Ninh vẩy vẩy nước trên tay, đi theo phía sau y cùng nhau vào trong phòng.
“Quán bar hôm nay khai trương lại à?”
“Sao lại không nói cho tôi biết?”
“Cũng chả phải chuyện gì to tát.”
“Nhưng anh cũng nên đến đấy trông coi chứ?”
“Không việc gì.”
Tới bên bàn, Bối Hiểu Ninh không buồn nhắc lại, Trình Ngôn đưa thức ăn qua, nói những người khác đều ăn xong hết rồi, còn mỗi hai người bọn họ thôi.
Lăng Tiếu ăn một ít dưa chua, rau cải, thịt luộc, Bối Hiểu Ninh ăn một ít hành lá trộn đậu phụ.
Trên bàn ăn cơm, Lăng Tiếu trò chuyện vui vẻ, ứng phó rất tự nhiên. Bối Hiểu Ninh bình thường nói không ít lúc này lại có chút trầm mặc ít nói. Bất quá có nhiều người, bầu không khí thân thiện, hình như cũng không ai phát giác ra có chuyện gì khác thường.
Ăn được kha khá rồi, lại xảy ra chuyện: Tôn Miểu Miểu trong bát thức ăn gắp ra một con bọ.
Trương Suất vội kêu người bán hàng đi tìm ông chủ. Mọi người bảy miệng tám lời (*) bắt đầu ầm ĩ xem nên làm thế nào bây giờ. Cuối cùng Bối Hiểu Ninh nói: “Coi như chưa có gì xảy ra. Ông chủ chắc chắn cũng là một nông dân địa phương, biến nhà ven đường của mình làm cửa tiệm, chắc cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Bọ thì cũng là ở trên núi, tóm lại so với ruồi với gián trong thành phố vẫn còn sạch sẽ chán.”
(*) QT: thất chúy bát thiệt.
Đến lúc ông chủ tới, quả nhiên là một khuôn mặt thật thà phúc hậu, thoạt nhìn là một người đàn ông trung thực. Ông xoa xoa tay, vẻ mặt áy náy mà nhìn nhìn bát canh rau cải bên trong còn con bọ, “Ân… chuyện này, thực sự xin lỗi, thức ăn chúng tôi sẽ không đòi tiền nữa. Các vị ngồi thêm một lúc, để ta bảo bọn họ đi lấy thêm thức ăn, quả hồng trộn đường trắng, là do nhà tự trồng, vừa mới hái về, mời mọi người nếm thử đầu tiên, ta cho không.”
Nói xong ông lộ ra một cái răng trắng, cười ngây ngô chờ đáp lại. Đối mặt với một đôi bàn tay bị phơi nắng đến đen sạm, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn của lão nông, mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi ngôn từ quyết liệt trước đó của Lưu Na và Mã Hồng đều bay đi đâu mất, không ai nói nên lời.
Lăng Tiếu đánh vỡ trầm mặc, “Thôi được rồi, thức ăn nhà ông ăn cũng ngon lắm, lại có nhiều, cho chúng tôi thưởng thức hương vị của món ăn thôn dã. Nhưng mà ông chủ sau này phải chú ý một chút a! Chúng tôi vẫn còn là dễ nói chuyện, sẽ không trách ông, nhưng nếu đụng phải một người ngang ngược không nói lý, không trả tiền không nói làm gì, không chừng còn đánh cả ông, ông nói lúc đó phải làm sao?”
Ông chủ liên tục gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa!”
Ông chủ rời đi. Chỉ chốc lát sau, một bát lớn cà chua ngâm đường được bưng vào. Đây chính là hương vị thôn quê chân chính, trong thành phố bất kể thế nào cũng không có mà ăn. Cà chua vẫn còn nóng, ăn vào sẽ thấy vị của ánh mặt trời dồi dào chiếu qua vẫn âm ấm chưa kịp nguội, tan ra một chỗ trong miệng, lập tức cả khoang miệng và mũi tràn ngập hương vị của mặt trời.
Một bát thức ăn miễn phí được cho thêm, trong nháy mắt bị càn quét sạch sẽ, chuyện con bọ bé xíu thì chả biết đã bị ném tới chỗ xa xôi nào rồi.
Lên đường lần tiếp đã là hai giờ chiều, bọn họ đi nhanh lên núi. Đoạn đường thuận lợi, khi trời vẫn còn sáng, đoàn người đã tới được chỗ cho thuê nhà. Lượn lờ vài vòng trong thôn, cuối cùng chọn một nhà nhìn có vẻ sạch sẽ, nhỏ nhắn, còn có khoảng sân vườn trông cũng khá. Bọn họ thuê nhà của người chủ ở nhà bên cạnh cách đó có một cái sân.
Nói là cả cái sân, thực ra trong sân chỉ có một gian nhà được dựng theo kiểu Bắc triều. Đồ vật đông tây, giường chia nam bắc, cộng thêm phòng bếp sau gian đựng đồ cũng một nhà kho, điển hình là một chỗ ở của nông dân vùng đông bắc.
Mặc dù có 4 cái giường, nhưng chỉ có hai gian phòng, cho nên bọn họ đành tách riêng nam nữ ra. Nữ ở bên phòng đông, giường đất bên hướng bắc ngủ một người, một người ngủ bên hướng nam. Phòng phía tây của bên nam, Lăng Tiếu, Tôn Lỗi cùng Khương Hạo mấy người cơ thể khổng lồ ngủ bên giường phía bắc, còn lại ngủ bên giường phía nam.
Chỗ ngủ chuẩn bị tốt, bọn họ lại bắt đầu thương lượng hành trình mấy ngày nay. Cuối cùng quyết định: lát nữa tranh thủ lúc chủ nhà chuẩn bị cơm tối cho bọn họ thì chia làm mấy tốp tự hành động, trước tiên là đi bộ lung tung ở bên vùng lân cận. Ăn cơm tối xong thì đánh mạt trượt, chơi bài. Ngày mai vào cốc một ngày, tối trở về. Ngày mốt vào thôn xem có thổ đặc sản hay đồ gì trên núi hay thì mua về.
Chia nhau hành động thì cùng vợ với bạn gái thành một đôi rồi đi chơi vui vẻ chứ sao. Khương Hạo, Đỗ Hoành Đào cùng Bối Hiểu Ninh nói muốn lên núi đi một chút, xem qua đường đi ngày mai, lăng Tiếu vốn rất muốn đi theo bọn Bối Hiểu Ninh, không chờ y há mồm Bối Hiểu Ninh rất kiên quyết trừng y một cái. Vì vậy y chẳng thể làm gì khác hơn là cùng hai anh em Tôn Lỗi và Tôn Miểu Miểu ra bờ sông xem cá.
Ngồi xem cá Lăng Tiếu rất là buồn bực, y thực sự không hiểu mấy con cá thì có cái quái gì đáng xem, chả hiểu nha đầu kia làm gì mà vui vẻ đến thế, xắn tay áo lên nhảy vào, liên tục đạp ầm ầm trong nước.
Lăng Tiếu và Tôn Lỗi ở trên bờ hút thuốc lá, câu có câu không tán dóc. Lăng Tiếu hỏi Tôn Lỗi, sao lại có một em gái nhỏ như vậy, Tôn Lỗi cười nói đó là ngoài ý muốn của cha mẹ. Sau lại nói đến Bối Hiểu Ninh, Lăng Tiếu cuối cùng cũng thấy hăng hái.
Chờ bọn y nhìn lên trời cũng thấy khá muộn rồi, bắt đầu quay lại, Lăng Tiếu đã biết Bối Hiểu Ninh khi học đại học ở tại tầng ba phòng 305 giường kê ở cửa sổ bên trái. Lúc đi học hắn hay lên lớp hộ người khác nên về sau rất hay bị các thầy cô giáo tăm tia. Sáng sớm dậy chỉ có hắn đi giúp người khác lấy cơm, cả phòng cũng chỉ có một mình hắn nhiều lần dọn dẹp chăm lo mấy chuyện vụn vặt.
Mọi người trở về hết, chủ nhà cũng mang cơm tối làm xong rồi lên.
Cơm bày ra trên bàn trong sân, để thêm một ngọn đèn vàng ấm. Gió đêm mát lạnh, thổi chầm chậm từ trên núi xuống, tiếng côn trùng ếch nhái, có thể so như chốn thế ngoại đào nguyên. (Bồng lai tiên cảnh) Thức ăn ăn ngon, hương vị rượu thơm mát, cả mười người ăn đều cảm thấy mỹ mãn. Rượu địa phương này rất nổi tiếng, nghe nói trước đây từng có hoàng đế vi hành, đến đây du ngoạn, uống rượu nhà dân tự cất, sau ba ngày, đến khi hồi cung thì ban thưởng ba chữ “Túy Long Cốc” cho nơi đây.
Ăn xong cơm, trừ Tôn Miểu Miểu, ai cũng uống đến mức lâng lâng rồi. Nhưng mặc dù say,nhưng không có cảm giác váng đầu buồn nôn, mà lại thấy cảm hứng dâng trào, liền bắt đầu nói chuyện phiếm, từ chính trị kinh tế đến ngôi sao đủ thứ tạp nham trên đời. Sau đó cúng không biết ai mở đầu, nói chuyện con cái sau này. Đề tài tập trung chỗ tất cả mọi người muốn con trai hay con gái. Đã kết hôn và có bạn gái tất nhiên muốn tỏ thái độ trước, Trình Ngôn và Lưu Na nói muốn có bé trai, vì muốn cha mẹ vui vẻ. Trương Suất và Mã Hồng muốn có con gái, nói con gái sẽ gắn bó hơn. Bạn gái Khương Hạo không có tới, hắn nói bọn họ cũng bàn qua rồi, cũng muốn có con gái. Tôn Lỗi vừa chia tay với bạn gái, chỉ nói tùy tiện, quan trọng trước mắt phải tìm một cô gái đã. Đỗ Hoành Đào không có bạn gái, cũng nói tùy tiện. Cuối cùng còn lại Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh. Lăng Tiếu không mở miệng, không tự giác mà nhìn qua Bối Hiểu Ninh, khoác một tay lên người hắn, “Ngươi nói sao? Hiểu Ninh.”
Bối hiểu Ninh hận không thể mời Thiên Lôi ra đây đánh cho Lăng Tiếu một phát tại chỗ, rất tự nhiên mà quẹt rớt cánh tay Lăng Tiếu, “Nếu kết hôn rồi tốt nhất tôi rất muốn sinh một long phượng thai (**), nam nữ đều có, đủ cả, thật viên mãn.”
(**) long phượng thai: sinh đôi một nam một nữ
Mọi người trên bàn đều nói ý này thật tốt, chỉ là không dễ dàng thực hiện. Sau đó lại cùng nhau quay lại chăm chú xem Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu châm thuốc, chậm như rùa phun ra một câu, nói: “Tôi à▬▬không muốn có con. Đơn giản nhận nuôi hai đứa, quá tốt.”
Đáp án này làm mọi người có chút ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng không phải quá thân thiết, cũng không ai tiếp tục bình luận. Bối Hiểu Ninh thì lại rõ ràng, lời này vốn là nói cho một mình hắn nghe.
Cơm nước xong rồi, theo kế hoạch đánh bài chơi mạt trượt. Lăng Tiếu đông chuồn tây bị chộp, vẫn phải chơi. Bối Hiểu Ninh biết, y có thừa kinh nghiệm trên chiếu bạc, chơi với bọn họ, y muốn thua chắc chắn cũng khó, nhìn bộ dáng y, lúc này thật khiến bạn bè Bối Hiểu Ninh cao hứng, cam tâm tình nguyện vui vẻ nhận thua.
Trước khi đi ngủ Bối Hiểu Ninh đi nhà xí trong sân. Vì là nhà nông, bên trong nhà xí chỉ đào một cái hố. Bối hiểu Ninh gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng Lăng Tiếu, “Có người.”
“Tiếu à?”
“Hiểu Ninh? Là tôi.”
“Anh đi ra lúc nào đấy? Tôi rửa mặt bên ngoài mà sao không thấy anh nhỉ?”
“Tôi đi ra chính vào lúc em nhắm mắt lại để rửa á.”
“Nga, tôi đi về trước vậy.”
“Khoan! Em chờ một chút!”
“Làm chi?”
“Tôi hỏi em, em thật sự muốn có một bé trai một bé gái sao?”
Kỳ thật kết hôn nói muốn có song phượng thai là ý định mấy năm trước Bối Hiểu Ninh nghĩ ra, bất quá lúc này Bối Hiểu Ninh nghĩ một chút, cười cười nói: “Tôi nói bừa thôi.”
“À. Bất quá… Tôi nghĩ là nếu có hai đứa cũng hay ho lắm.”
“Tốt thôi, anh có thể đi tìm người sinh mà.”
“Thế thì xin kiếu. Tôi nghĩ có thể nhận nuôi, nhưng không biết nhà nước có cho phép hai người nam nhận nuôi em bé không? Nếu không… đi Châu Phi một chuyến, chỗ ý đầy trẻ con. Em thấy thế nào?”
Bối Hiểu Ninh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhấc chân đá lên cửa, “Anh lấy đâu ra lắm ý tưởng thế? Kéo phân ra thôi mà cũng nói nhảm nhiều như vậy! Chả ai muốn ngồi đây nghe anh lảm nhảm.” Nói xong Bối hiểu Ninh đi, Lăng Tiếu lại nói thêm mấy câu lý sự.
Ban đêm Bối Hiểu Ninh bị mấy câu lẩm bẩm nói mớ của Trương Suất và Khương Hạo đánh thức. Cũng ngủ không nổi liền đứng lên ngồi một lúc, hắn theo ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào xem giường bên. Lúc này mới phát hiện giường bên bắc đó ba người ngủ mặc dù không chật, nhưng chiều dài giường đối với Lăng Tiếu mà nói thì hơi bị ngắn, gối đầu đã bị y ném xuống đất, nửa cái đầu để trên thành giường, thoạt nhìn rất là không thoải mái.
Bối Hiểu Ninh rón ra rón rén đi xuống đất, nhặt gối đầu, nhẹ nhàng nâng đầu Lăng Tiếu lên, đặt gối vào. Lăng Tiếu trở mình một cái, co chân lên, không nhận ra gì, lại yên lặng ngủ tiếp.
*Lão gia, cả nhà mình phượt một bữa đi~ ghen tỵ quớ~*
Tiêu: ờm, đợi Lão gia kím được anh công nào đại gia đã~
About these ads