Chương : 30
Lăng Tiếu tắm rửa xong lên đến giường, trời đã sáng. Y chui vào trong chăn mền, vươn tay ôm lấy Bối Hiểu Ninh, ôm đến trong lòng mới phát hiện hắn ngủ trần a. [R: XD] Lăng Tiếu ôn nhu như con cá trượt xuống sờ xoạng thân thể trơn bóng mấy lần, Bối Hiểu Ninh xoay người ôm lấy y, hai tay mềm nhũn cũng không an phận mà ở trên tấm lưng rắn chắc của y tùy tiện dạo chơi.
Lăng Tiếu kinh hỉ hôn đôi môi lửa nóng mềm mại, nghiêng người đem Bối Hiểu Ninh đặt ở dưới thân. Gần gũi dây dưa một lúc, tiếng thở dốc của hai người ngày càng thêm nặng. Bộ vị phía trước của hai người đã hiên ngang ngẩng đầu đang cọ xát lẫn nhau, càng trở nên nóng bỏng.
Lăng Tiếu buông môi, dùng tay chống thân thể, nhìn hai mắt Bối Hiểu Ninh đã khép hờ, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, vươn tay nắm chặt bộ vị kia của hai người, bắt đầu luật động lên xuống. Bối Hiểu Ninh nhịn không được hơi rướn thắt lưng, muốn kề khít với Lăng TIếu, nhưng khoảng cách quá lớn, làn da còn chưa kịp chạm vào nhau, thân thể của hắn đã làn nữa rơi lại trên giường. Như thế lặp đi lặp lại mấy lần, gấp đến độ hắn có chút miệng khô lưỡi khô.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, thân thể Bối Hiểu Ninh đã dần thích ứng với thô trướng và lực độ của Lăng Tiếu. Hiện tại hắn đang cố gắng thả lỏng vai lưng, nâng mông lên nghênh hợp Lăng Tiếu. Hắn biết giờ phút này tư thế mình có bao nhiêu phóng đãng cùng bất kham, nhưng càng dâng trào càng nghĩ muốn, một trận lại một trận khoái cảm mạnh mẽ giống như không thể ngừng lại từ đại não hắn truyền xuống hai chân.
Theo va chạm không ngừng, âm thanh dấp dính như tiếng nước của hai khối thân thể giao triền từ địa phương kết hợp với nhau vang lên làm người xấu hổ vô cùng, trong đó còn lẫn tiếng hô hấp nặng nề cùng tiếng rên rỉ trầm thấp, Bối Hiểu Ninh cảm thấy mình đã đến cực hạn, nhưng những va chạm tiếp tục lớn hơn nữa chung quy lại quăng hắn lên đỉnh càng cao hơn. [R: ta cũng xấu hổ >///<] Cuối cùng Lăng Tiếu không hề khống chế dục vọng của mình, phóng túng thân thể tận tình tuôn trào một hồi, hai người đồng thời đạt đến cao trào, trận chiến hoàn hảo chấm dứt. Bối hiểu Ninh đưa lưng về phía Lăng Tiếu, gối đầu lên một cánh tay y. Lăng Tiếu dùng tay kia từ phía sau vây lấy hắn, sau đó vùi đầu vào trong tóc hắn, hung hăng hít một hơi, “Em thật là dễ ngửi nha.” “Có gì mà dễ ngửi, toàn là mồ hôi.” “Chính là mùi mồ hôi.” “Đó là mùi mấy bà có chồng mới có, ta cũng không có mùi mồ hôi.” “Dù sao tôi cũng thích ngửi.” Bối Hiểu Ninh duỗi tay về phía sau, ôm lấy thắt lưng Lăng Tiếu. Ngửi ngửi chốc lát, Lăng Tiếu di chuyển mũi nói: “HIểu Ninh, hôm nay sao em lại chủ động thế a? Là vì lúc đi Túy Long Cốc tôi biểu hiện rất được đúng không?” Bối Hiểu Ninh nhắm mắt gật đầu, “Ừm, đúng vậy.” Lăng Tiếu ôm chặt hai tay. Bối Hiểu Ninh cọ xát lên cổ tay y trước mặt, trong lòng hắn biết: mình là bởi vì ngày mai đi gặp Quý huyên Đình, trong lòng không yên, nên mới tích cực chủ động như vậy. Hắn bất quá chỉ là muốn làm cho thân thể cùng linh hồn hai người có thể kết hợp thêm chặt chẽ hơn nữa, chặt hơn nữa, lại chặt thêm nữa…. Bối Hiểu Ninh đến quán cà phê họ hẹn sớm 15’, hắn gọi một ly soda, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống. Đúng hai giờ, Quý Huyên Đình xuất hiện. Trời đã rất lạnh rồi, cô mặc một cái váy ngắn và áo khoác mỏng, trên cặp đùi đẹp chỉ có một tầng tất chân hơi mỏng. Bối hiểu Ninh đứng lên, ý bảo vị trí mình đang ngồi. Quý Huyên Đình sau khi nhìn thấy hắn, hướng người phục vụ khoát tay áo, sau đó làm vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp, bước từng bước chân thật dài, thướt tha biết bao mà đi về phía Bối hiểu Ninh. “Xin chào.” Quý Huyên Đình giữ lễ hướng Bối Hiểu Ninh vươn tay. Bối Hiểu Ninh bắt được bàn tay cô nhẹ nhàng cầm, “Xin chào.” Hai người đều tự ngồi xuống, phục vụ bưng cà phê tới, Quý Huyên Đình lấy một tách thêm mấy thìa đường. Chờ cà phê xong, Bối hiểu Ninh cùng Quý Huyên Đình đều không nói lời nào, tự đánh giá đối phương. Cầm tách cà phê, Quý huyên Đình thử độ ấm, không uống. “Tiếu gần đây vẫn tốt chứ?” Quý Huyên Đình trước tiên phá vỡ trầm mặc. “Nga, vẫn là… như xưa thôi.” Bối hiểu Ninh cẩn cẩn dực dực cân nhắc từng câu chữ. “Vậy cũng không tệ lắm ha. Đang lo không tìm được ngươi, không ngờ gọi điện đến nhà y lại là ngươi tiếp. Bây giờ ngươi đang ở đó sao?” Bối Hiểu Ninh nhăn mày một chút, “Quý tiểu thư tìm ta rốt cuộc muốn nói chuyện gì?” “Các ngươi cùng một chỗ được… hơn nửa tháng?” Khẩu khí Quý Huyên Đình có ý căn bản đó là khoảng thời gian không đáng nhắc tới. Bối hiểu Ninh gật đầu, “Đúng vậy.” “Nga, được từng ấy thời gian cũng là giỏi rồi.” Bối HIểu Ninh biết cô có ý tứ gì, còn nhịn không được hỏi một câu, “Bao lâu thì mới là dài?” “Các nhân tình của Tiếu a! Ngươi không biết sao? Y có một biệt danh khác là ‘Hoàng Kim Chu’.” “Hoàng KimChu?” Quý Huyên Đình cười, “Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?” Bối Hiểu Ninh lắc đầu. “Phụ nữ ở cùng y rất ít người có thể ở qua một tuần (chu). Lúc Tiếu cao hứng, đối với các nàng muốn sao được vậy, mua cho các nàng đủ loại đồ vật cũng coi như tiêu tiền như nước. Nhưng thường thường không tới một tuần, y thấy chán, ngấy rồi, liền nói bái bai.” “Ta không phải phụ nữ.” “Hừ! Có gì khác nhau sao? Khi ngươi theo y cùng một chỗ, chẳng lẽ cuộc sống hằng ngày ăn uống vân vân y đều chiếu cố ngươi sao? Y vốn là một người bị động không phải soa? Ta không tin. Tiếu sẽ không thay đổi, y sẽ không vì bất luận kẻ nào mà thay đồi.” “Vậy tại sao cô còn muốn kết hôn với y?” “Cái này a, y đương nhiên là có ưu điểm của y a, chỉ là muốn cùng y một chỗ mà nói, đồng thời phải chịu được khuyết điểm của y thôi. Bản thân ta vốn cảm thấy chẳng có bao người làm được đến thế. Ta hôm nay tìm ngươi, chính là muốn nói cho ngươi nghe một số chuyện ngươi không biết. Miễn cho tương lai ngươi rơi vào quá sâu, khiến cho tất cả mọi người chịu thống khổ. Trước tiên là nói về chuyện ta với Tiếu đi. CHúng ta gặp nhau trên máy bay, chuyện này cũng không có gì lo lắng. Tính tình y ngươi cũng biết, thấy người thuận mắt quyến rũ tất nhiên không dễ dàng an phân. Đương nhiên rồi, y đẹp trai anh tuấn ai chả thích xem, ta có ấn tượng rất tốt với y, nhưng là lúc ấy ta đã có bạn trai, cúng không nghĩ nhiều. Huống hồ loại chuyện này cũng thường gặp, chỉ coi như một lần gặp mặt đẹp coi như hết, ta không để ở trong lòng. VỪa khéo y lại phải đi xem ông ngoại, lại ngồi đúng chuyến bay của ta, đôi ta mấy lần đụng phải. Y nói đó là duyên phận, cho ta số điện thoại y không nói, còn sống chết muốn tìm cách liên lạc với ta, ta liền cho y số đường dây nóng công ty, nếu y có bản lãnh có thể tìm ra số tên điện thoại của ta, ta liền coi y là bằng hữu. Y theo đuổi ta như thế nào, ta không cần nói tỉ mỉ cho ngươi, tin rằng ngươi cũng không thích nghe. Dù sao lúc y tra ra điện thoại của ta, ta liền cùng bạn trai của ta…. Nga, phải là bạn trai cũ của ta cũng bị y làm loạn lên. Đại khái là bởi vì theo đuổi ta có chút khó khăn, cũng có thể là ta so với phụ nữ y từng tiếp xúc qua không giống nhau, dù sao ta cũng trở thành bạn gái duy nhất cố định của y. Sau đó vì chuyện y trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta cũng có cãi nhau, cũng từng ầm ĩ, mỗi lần đến cuối cùng y cũng chỉ có một câu nói: chúng ta chia tay đi. Nhưng sau ta lại phát hiện mình đã không thể ly khai y rồi. Con người luôn thật đáng buồn, mất đi rồi mới biết quý trọng, muốn quý trọng thứ gì đáng giá ngay trước mắt nhưng chung quy lại không có cách nào nắm bắt được. Ta không muốn làm người như vậy, cho nên không ngại nói cho ngươi, chuyện kết hôn chính là ta đề nghị trước. Ta nói ta muốn gả cho y, theo y cả đời. y thật cao hứng, cũng thật cảm động, nói vốn tưởng rằng chính y căn bản sẽ không thể nào tìm được người có thể dễ dàng tha thứ cho y, người muốn vĩnh viễn cũng y một chỗ. Bất quá lúc ấy ta liền nói điều kiện với y: trước khi kết hôn y muốn thế nào cũng được, ta tuyệt không quản, một khi đã kết hôn, y cũng tuyệt không được phép thay đổi. Nhưng kỳ thật ta biết, chính là khi kết hôn thực sự, ta cũng không có khả năng mỗi ngày buộc chặt y. Chỉ bất quá chuyện gì cũng có giới hạn, y có bản lãnh ở bên ngoài làm loạn, phải có bản lãnh không để cho ta biết. Đương nhiên, nói như vậy, cũng không phải là ta không để ý, mà vốn có một số việc không thể lúc nào cũng muốn quản mà quản được, dù sao cũng phải tự mình cam tâm tình nguyện mới được. Ta tin tưởng chính mình, cho ta đủ thời gian, sẽ có một ngày như vậy. Nói đến lời này, có thể ngươi đang suy nghĩ, chuyện này không có gì khó khăn, ngươi cũng có thể làm được. Nhưng trên thực tế chẳng dễ dàng chút nào, huống hồ ngươi cùng một chỗ với y còn phải lo ngại chuyện người nhà, bằng hữu nhìn vào thế nào, lại làm sao có thể toàn tâm toàn ý mà đi trân trọng một phần tình cẩm vốn là không quang minh chính đại vô cùng yếu ớt của mình đây? Ngươi cảm thấy kiên nhẫn của Tiếu với ngươi có thể duy trì được bao lâu chứ?” Bối Hiểu Ninh vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm không chớp mắt bọt khí đang không ngừng nổi lên trong ly soda, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào. “Được rồi, trước chưa nói cái này.” Quý Huyên Đình bưng lên ly cà phê đã lạnh uống một ngụm, “Y hắn là cho tới bây giờ chưa từng nói cho ngươi chuyện cha mẹ y đi?” Bối Hiểu Ninh mãnh liệt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ngũ quan xinh đẹp của Quý Huyên Đình. Trên mặt cô ta hiện ra đắc ý tươi cười, “Đúng vậy, có một số việc sợ rằng chỉ có thể nói ra với người thân cận nhất, ngươi không biết vốn đã nằm trong dự liệu của ta. Bất quá bây giờ nếu là loại tình huống này, ta nghĩ ngươi hiểu rõ một chút sẽ tốt hơn. Tiếu không có cha.” “Có ý gì?” “Cuối cùng cũng thấy hứng thú rồi? Được rồi. Mẹ của Tiếu chưa kết hôn đã có Tiếu, ngươi cũng biết ở thời đó thì nó có ý nghĩa gì. Cho nên từ lúc nhỏ tinh thần của mẹ Tiếu đã không tốt lắm rồi, mãi đến năm TIếu ba tuổi, bà cắt cổ tay tự sát. Tiếu không có thân nhân khác, bất quá cũng may khi bà qua đời có để lại tiền và di chúc, giúp Tiếu học xong trung học. Sau đó ông ngoại Tiếu từ Đài Loan đến Mỹ, quay về đại lục tìm được Tiếu đã là chuyện của hai năm sau. Bây giờ biết tại sao mỗi lần y mua đồ vật đều mua nhiều như vậy rồi chưa? Đừng nhìn y tài lực to lớn, không thiếu tiền, bằng hữu huynh đệ nhiều, cả ngày hi hi ha ha cái gì cũng không để trong lòng, kỳ thực y là một nam nhân cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Ngươi nhất định còn chưa có thấy qua bộ dáng y khi phát hỏa, đó là tình hình còn vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường a.” Quý Huyên Đình nói xong, dựa vào lưng ghế, khoanh tay nhìn Bối Hiểu Ninh, chờ hắn phản ứng. Qua thời gian rất lâu, Bối Hiểu Ninh buông môi dưới đang cắn chặt, hắn đem nước soda còn lại trong ly uống sạch sẽ, sau đó mới chuyển động cái ly rỗng chậm rãi nói: “Quý tiểu thư, tôi cảm thấy cách làm của cô có chút vấn đề.” “Nga? Có vấn đề gì?” Trong thanh âm mang theo một tia khiêu khích. “Yêu một người, thứ nhất sẽ dốc lòng, nếu như y không thể vì ngươi mà hết lòng, như vậy y liền không đáng để ngươi yêu. Đây không phải vấn đề có thể thay đổi hay không, mà là vấn đề y có muốn thay đổi hay không. Khoan dung vốn là một loại phẩm chất tốt, nhưng là, không thể có trong ái tình. Cô không nên dùng khoan dung không thỏa đáng của mình, làm cho Tiếu cảm thấy mắc nợ đối với cô. Còn có, liên quan đến chuyện cha mẹ Tiếu. Nếu như đó là một vết thương trong lòng Tiếu, y không nghĩ muốn để tôi nhìn thấy, tôi tuyệt không miễn cưỡng. Nhưng là mặc kệ nói như thế nào, cũng cám ơn cô có thể ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với tôi, cùng tôi nói chuyện về Tiếu.” Sau khi nói xong, bối Hiểu Ninh rất muốn lập tức đứng dậy rời đi, nhưng mình dù sao cũng là đàn ông, như vậy rất thiếu phong độ, hắn liền kiên trì ngồi trên ghế không nhúc nhích. Nghe xong hắn nói, Quý Huyên Đình bật dậy từ trên ghế, ánh mắt sắc bén thẳng tắp bức thẳng về hướng Bối hiểu Ninh. Bốn mắt nhìn nhau, giằng co trong chốc lát, cuối cùng nàng cái gì cũng không nói, cúi đầu bắt đầu lục lọi trong ví. “Cô cứ đi đi, tôi mời.” Bối hiểu Ninh nói. “Khỏi cần, cám ơn.” Quý Huyên Đình để ra ba mươi đồng đè xuống dưới tách cà phê, xoay người rời đi.
Lăng Tiếu kinh hỉ hôn đôi môi lửa nóng mềm mại, nghiêng người đem Bối Hiểu Ninh đặt ở dưới thân. Gần gũi dây dưa một lúc, tiếng thở dốc của hai người ngày càng thêm nặng. Bộ vị phía trước của hai người đã hiên ngang ngẩng đầu đang cọ xát lẫn nhau, càng trở nên nóng bỏng.
Lăng Tiếu buông môi, dùng tay chống thân thể, nhìn hai mắt Bối Hiểu Ninh đã khép hờ, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, vươn tay nắm chặt bộ vị kia của hai người, bắt đầu luật động lên xuống. Bối Hiểu Ninh nhịn không được hơi rướn thắt lưng, muốn kề khít với Lăng TIếu, nhưng khoảng cách quá lớn, làn da còn chưa kịp chạm vào nhau, thân thể của hắn đã làn nữa rơi lại trên giường. Như thế lặp đi lặp lại mấy lần, gấp đến độ hắn có chút miệng khô lưỡi khô.
Bối Hiểu Ninh phập phồng nhấp nhô lăn qua lăn lại, xem trong mắt Lăng Tiếu, hắn căn bản chính là đang giãy dụa thân thể hấp dẫn mình. Ngay lúc Lăng Tiếu quên mình ngắm nhìn vẻ mặt nôn nóng khát vọng của hắn, Bối Hiểu Ninh lơ đãng vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm hai bờ môi hé mở. Lăng Tiếu bỗng nhiên thấy máu phóng thẳng lên não, thiếu chút nữa thì máu mũi bắn tung tóe. Không nói hai lời, Lăng Tiếu lập tức một tay nâng Bối hiểu Ninh.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, thân thể Bối Hiểu Ninh đã dần thích ứng với thô trướng và lực độ của Lăng Tiếu. Hiện tại hắn đang cố gắng thả lỏng vai lưng, nâng mông lên nghênh hợp Lăng Tiếu. Hắn biết giờ phút này tư thế mình có bao nhiêu phóng đãng cùng bất kham, nhưng càng dâng trào càng nghĩ muốn, một trận lại một trận khoái cảm mạnh mẽ giống như không thể ngừng lại từ đại não hắn truyền xuống hai chân.
Theo va chạm không ngừng, âm thanh dấp dính như tiếng nước của hai khối thân thể giao triền từ địa phương kết hợp với nhau vang lên làm người xấu hổ vô cùng, trong đó còn lẫn tiếng hô hấp nặng nề cùng tiếng rên rỉ trầm thấp, Bối Hiểu Ninh cảm thấy mình đã đến cực hạn, nhưng những va chạm tiếp tục lớn hơn nữa chung quy lại quăng hắn lên đỉnh càng cao hơn. [R: ta cũng xấu hổ >///<] Cuối cùng Lăng Tiếu không hề khống chế dục vọng của mình, phóng túng thân thể tận tình tuôn trào một hồi, hai người đồng thời đạt đến cao trào, trận chiến hoàn hảo chấm dứt. Bối hiểu Ninh đưa lưng về phía Lăng Tiếu, gối đầu lên một cánh tay y. Lăng Tiếu dùng tay kia từ phía sau vây lấy hắn, sau đó vùi đầu vào trong tóc hắn, hung hăng hít một hơi, “Em thật là dễ ngửi nha.” “Có gì mà dễ ngửi, toàn là mồ hôi.” “Chính là mùi mồ hôi.” “Đó là mùi mấy bà có chồng mới có, ta cũng không có mùi mồ hôi.” “Dù sao tôi cũng thích ngửi.” Bối Hiểu Ninh duỗi tay về phía sau, ôm lấy thắt lưng Lăng Tiếu. Ngửi ngửi chốc lát, Lăng Tiếu di chuyển mũi nói: “HIểu Ninh, hôm nay sao em lại chủ động thế a? Là vì lúc đi Túy Long Cốc tôi biểu hiện rất được đúng không?” Bối Hiểu Ninh nhắm mắt gật đầu, “Ừm, đúng vậy.” Lăng Tiếu ôm chặt hai tay. Bối Hiểu Ninh cọ xát lên cổ tay y trước mặt, trong lòng hắn biết: mình là bởi vì ngày mai đi gặp Quý huyên Đình, trong lòng không yên, nên mới tích cực chủ động như vậy. Hắn bất quá chỉ là muốn làm cho thân thể cùng linh hồn hai người có thể kết hợp thêm chặt chẽ hơn nữa, chặt hơn nữa, lại chặt thêm nữa…. Bối Hiểu Ninh đến quán cà phê họ hẹn sớm 15’, hắn gọi một ly soda, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống. Đúng hai giờ, Quý Huyên Đình xuất hiện. Trời đã rất lạnh rồi, cô mặc một cái váy ngắn và áo khoác mỏng, trên cặp đùi đẹp chỉ có một tầng tất chân hơi mỏng. Bối hiểu Ninh đứng lên, ý bảo vị trí mình đang ngồi. Quý Huyên Đình sau khi nhìn thấy hắn, hướng người phục vụ khoát tay áo, sau đó làm vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp, bước từng bước chân thật dài, thướt tha biết bao mà đi về phía Bối hiểu Ninh. “Xin chào.” Quý Huyên Đình giữ lễ hướng Bối Hiểu Ninh vươn tay. Bối Hiểu Ninh bắt được bàn tay cô nhẹ nhàng cầm, “Xin chào.” Hai người đều tự ngồi xuống, phục vụ bưng cà phê tới, Quý Huyên Đình lấy một tách thêm mấy thìa đường. Chờ cà phê xong, Bối hiểu Ninh cùng Quý Huyên Đình đều không nói lời nào, tự đánh giá đối phương. Cầm tách cà phê, Quý huyên Đình thử độ ấm, không uống. “Tiếu gần đây vẫn tốt chứ?” Quý Huyên Đình trước tiên phá vỡ trầm mặc. “Nga, vẫn là… như xưa thôi.” Bối hiểu Ninh cẩn cẩn dực dực cân nhắc từng câu chữ. “Vậy cũng không tệ lắm ha. Đang lo không tìm được ngươi, không ngờ gọi điện đến nhà y lại là ngươi tiếp. Bây giờ ngươi đang ở đó sao?” Bối Hiểu Ninh nhăn mày một chút, “Quý tiểu thư tìm ta rốt cuộc muốn nói chuyện gì?” “Các ngươi cùng một chỗ được… hơn nửa tháng?” Khẩu khí Quý Huyên Đình có ý căn bản đó là khoảng thời gian không đáng nhắc tới. Bối hiểu Ninh gật đầu, “Đúng vậy.” “Nga, được từng ấy thời gian cũng là giỏi rồi.” Bối HIểu Ninh biết cô có ý tứ gì, còn nhịn không được hỏi một câu, “Bao lâu thì mới là dài?” “Các nhân tình của Tiếu a! Ngươi không biết sao? Y có một biệt danh khác là ‘Hoàng Kim Chu’.” “Hoàng KimChu?” Quý Huyên Đình cười, “Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?” Bối Hiểu Ninh lắc đầu. “Phụ nữ ở cùng y rất ít người có thể ở qua một tuần (chu). Lúc Tiếu cao hứng, đối với các nàng muốn sao được vậy, mua cho các nàng đủ loại đồ vật cũng coi như tiêu tiền như nước. Nhưng thường thường không tới một tuần, y thấy chán, ngấy rồi, liền nói bái bai.” “Ta không phải phụ nữ.” “Hừ! Có gì khác nhau sao? Khi ngươi theo y cùng một chỗ, chẳng lẽ cuộc sống hằng ngày ăn uống vân vân y đều chiếu cố ngươi sao? Y vốn là một người bị động không phải soa? Ta không tin. Tiếu sẽ không thay đổi, y sẽ không vì bất luận kẻ nào mà thay đồi.” “Vậy tại sao cô còn muốn kết hôn với y?” “Cái này a, y đương nhiên là có ưu điểm của y a, chỉ là muốn cùng y một chỗ mà nói, đồng thời phải chịu được khuyết điểm của y thôi. Bản thân ta vốn cảm thấy chẳng có bao người làm được đến thế. Ta hôm nay tìm ngươi, chính là muốn nói cho ngươi nghe một số chuyện ngươi không biết. Miễn cho tương lai ngươi rơi vào quá sâu, khiến cho tất cả mọi người chịu thống khổ. Trước tiên là nói về chuyện ta với Tiếu đi. CHúng ta gặp nhau trên máy bay, chuyện này cũng không có gì lo lắng. Tính tình y ngươi cũng biết, thấy người thuận mắt quyến rũ tất nhiên không dễ dàng an phân. Đương nhiên rồi, y đẹp trai anh tuấn ai chả thích xem, ta có ấn tượng rất tốt với y, nhưng là lúc ấy ta đã có bạn trai, cúng không nghĩ nhiều. Huống hồ loại chuyện này cũng thường gặp, chỉ coi như một lần gặp mặt đẹp coi như hết, ta không để ở trong lòng. VỪa khéo y lại phải đi xem ông ngoại, lại ngồi đúng chuyến bay của ta, đôi ta mấy lần đụng phải. Y nói đó là duyên phận, cho ta số điện thoại y không nói, còn sống chết muốn tìm cách liên lạc với ta, ta liền cho y số đường dây nóng công ty, nếu y có bản lãnh có thể tìm ra số tên điện thoại của ta, ta liền coi y là bằng hữu. Y theo đuổi ta như thế nào, ta không cần nói tỉ mỉ cho ngươi, tin rằng ngươi cũng không thích nghe. Dù sao lúc y tra ra điện thoại của ta, ta liền cùng bạn trai của ta…. Nga, phải là bạn trai cũ của ta cũng bị y làm loạn lên. Đại khái là bởi vì theo đuổi ta có chút khó khăn, cũng có thể là ta so với phụ nữ y từng tiếp xúc qua không giống nhau, dù sao ta cũng trở thành bạn gái duy nhất cố định của y. Sau đó vì chuyện y trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta cũng có cãi nhau, cũng từng ầm ĩ, mỗi lần đến cuối cùng y cũng chỉ có một câu nói: chúng ta chia tay đi. Nhưng sau ta lại phát hiện mình đã không thể ly khai y rồi. Con người luôn thật đáng buồn, mất đi rồi mới biết quý trọng, muốn quý trọng thứ gì đáng giá ngay trước mắt nhưng chung quy lại không có cách nào nắm bắt được. Ta không muốn làm người như vậy, cho nên không ngại nói cho ngươi, chuyện kết hôn chính là ta đề nghị trước. Ta nói ta muốn gả cho y, theo y cả đời. y thật cao hứng, cũng thật cảm động, nói vốn tưởng rằng chính y căn bản sẽ không thể nào tìm được người có thể dễ dàng tha thứ cho y, người muốn vĩnh viễn cũng y một chỗ. Bất quá lúc ấy ta liền nói điều kiện với y: trước khi kết hôn y muốn thế nào cũng được, ta tuyệt không quản, một khi đã kết hôn, y cũng tuyệt không được phép thay đổi. Nhưng kỳ thật ta biết, chính là khi kết hôn thực sự, ta cũng không có khả năng mỗi ngày buộc chặt y. Chỉ bất quá chuyện gì cũng có giới hạn, y có bản lãnh ở bên ngoài làm loạn, phải có bản lãnh không để cho ta biết. Đương nhiên, nói như vậy, cũng không phải là ta không để ý, mà vốn có một số việc không thể lúc nào cũng muốn quản mà quản được, dù sao cũng phải tự mình cam tâm tình nguyện mới được. Ta tin tưởng chính mình, cho ta đủ thời gian, sẽ có một ngày như vậy. Nói đến lời này, có thể ngươi đang suy nghĩ, chuyện này không có gì khó khăn, ngươi cũng có thể làm được. Nhưng trên thực tế chẳng dễ dàng chút nào, huống hồ ngươi cùng một chỗ với y còn phải lo ngại chuyện người nhà, bằng hữu nhìn vào thế nào, lại làm sao có thể toàn tâm toàn ý mà đi trân trọng một phần tình cẩm vốn là không quang minh chính đại vô cùng yếu ớt của mình đây? Ngươi cảm thấy kiên nhẫn của Tiếu với ngươi có thể duy trì được bao lâu chứ?” Bối Hiểu Ninh vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm không chớp mắt bọt khí đang không ngừng nổi lên trong ly soda, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào. “Được rồi, trước chưa nói cái này.” Quý Huyên Đình bưng lên ly cà phê đã lạnh uống một ngụm, “Y hắn là cho tới bây giờ chưa từng nói cho ngươi chuyện cha mẹ y đi?” Bối Hiểu Ninh mãnh liệt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ngũ quan xinh đẹp của Quý Huyên Đình. Trên mặt cô ta hiện ra đắc ý tươi cười, “Đúng vậy, có một số việc sợ rằng chỉ có thể nói ra với người thân cận nhất, ngươi không biết vốn đã nằm trong dự liệu của ta. Bất quá bây giờ nếu là loại tình huống này, ta nghĩ ngươi hiểu rõ một chút sẽ tốt hơn. Tiếu không có cha.” “Có ý gì?” “Cuối cùng cũng thấy hứng thú rồi? Được rồi. Mẹ của Tiếu chưa kết hôn đã có Tiếu, ngươi cũng biết ở thời đó thì nó có ý nghĩa gì. Cho nên từ lúc nhỏ tinh thần của mẹ Tiếu đã không tốt lắm rồi, mãi đến năm TIếu ba tuổi, bà cắt cổ tay tự sát. Tiếu không có thân nhân khác, bất quá cũng may khi bà qua đời có để lại tiền và di chúc, giúp Tiếu học xong trung học. Sau đó ông ngoại Tiếu từ Đài Loan đến Mỹ, quay về đại lục tìm được Tiếu đã là chuyện của hai năm sau. Bây giờ biết tại sao mỗi lần y mua đồ vật đều mua nhiều như vậy rồi chưa? Đừng nhìn y tài lực to lớn, không thiếu tiền, bằng hữu huynh đệ nhiều, cả ngày hi hi ha ha cái gì cũng không để trong lòng, kỳ thực y là một nam nhân cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Ngươi nhất định còn chưa có thấy qua bộ dáng y khi phát hỏa, đó là tình hình còn vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường a.” Quý Huyên Đình nói xong, dựa vào lưng ghế, khoanh tay nhìn Bối Hiểu Ninh, chờ hắn phản ứng. Qua thời gian rất lâu, Bối Hiểu Ninh buông môi dưới đang cắn chặt, hắn đem nước soda còn lại trong ly uống sạch sẽ, sau đó mới chuyển động cái ly rỗng chậm rãi nói: “Quý tiểu thư, tôi cảm thấy cách làm của cô có chút vấn đề.” “Nga? Có vấn đề gì?” Trong thanh âm mang theo một tia khiêu khích. “Yêu một người, thứ nhất sẽ dốc lòng, nếu như y không thể vì ngươi mà hết lòng, như vậy y liền không đáng để ngươi yêu. Đây không phải vấn đề có thể thay đổi hay không, mà là vấn đề y có muốn thay đổi hay không. Khoan dung vốn là một loại phẩm chất tốt, nhưng là, không thể có trong ái tình. Cô không nên dùng khoan dung không thỏa đáng của mình, làm cho Tiếu cảm thấy mắc nợ đối với cô. Còn có, liên quan đến chuyện cha mẹ Tiếu. Nếu như đó là một vết thương trong lòng Tiếu, y không nghĩ muốn để tôi nhìn thấy, tôi tuyệt không miễn cưỡng. Nhưng là mặc kệ nói như thế nào, cũng cám ơn cô có thể ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với tôi, cùng tôi nói chuyện về Tiếu.” Sau khi nói xong, bối Hiểu Ninh rất muốn lập tức đứng dậy rời đi, nhưng mình dù sao cũng là đàn ông, như vậy rất thiếu phong độ, hắn liền kiên trì ngồi trên ghế không nhúc nhích. Nghe xong hắn nói, Quý Huyên Đình bật dậy từ trên ghế, ánh mắt sắc bén thẳng tắp bức thẳng về hướng Bối hiểu Ninh. Bốn mắt nhìn nhau, giằng co trong chốc lát, cuối cùng nàng cái gì cũng không nói, cúi đầu bắt đầu lục lọi trong ví. “Cô cứ đi đi, tôi mời.” Bối hiểu Ninh nói. “Khỏi cần, cám ơn.” Quý Huyên Đình để ra ba mươi đồng đè xuống dưới tách cà phê, xoay người rời đi.