Chương : 37
[H đó nha các tềnh iêu~♥]
Balo, áo khoác, quần. Bối Hiểu Ninh cởi từng thứ một ném sang một bên.
“Chờ một chút! Em có thể đừng có cởi đến vui vẻ thế không, trông cứ như là chuẩn bị đi tắm thế?”
“Vậy anh muốn tôi cởi thế nào?”
“Ờm… hoang dã chút.”
Bối Hiểu Ninh cởi quần lót cái xoạch, hung hăng ném lên đầu Lăng Tiếu, “Đủ hoang dã chưa?”
Lăng Tiếu cười cười, lấy quần lót trên đầu cầm xuống, “Được rồi, để áo sơmi lại, lại đây.”
Bối Hiểu Ninh đi qua, dừng lại trước hai chân Lăng Tiếu. Lăng Tiếu cầm một cái nệm để lên mặt đất, Bối Hiểu Ninh ngoan ngoãn quỳ xuống. Ngay tại thời điểm hai đầu gối chạm xuống nệm, Bối Hiểu Ninh thật muốn tự vả cho mình hai cái: Nghe lời như thế làm cái gì?! Đúng là mẹ nó hèn mà!
Lăng Tiếu vươn tay nâng mặt Bối Hiểu Ninh lên, cúi đầu hôn xuống. Hai tay Bối Hiểu Ninh chống trên đùi Lăng Tiếu không tự giác mà chầm chậm cọ xát.
Trong chốc lát, hai người đã bắt đầu thở dốc.TayLăng Tiếu lần theo cỗ Bối Hiểu Ninh mò lấy cổ áo sơmi của hắn, sau đó nắm chặt cổ áo.
Thôi xong! Áo sơmi của Bối Hiểu Ninh bị xé toạc ra, khuy áo văng ra đất tứ tung.
“Uy!” Bối Hiểu Ninh đẩy Lăng Tiếu ra, “Lát nữa tôi còn phải đi ra ngoài đó nha!”
Lăng Tiếu cầm lấy áo sơmi của Bối Hiểu Ninh, vừa lại kéo hắn trở về, “Không sao cả, trong phòng này có quần áo sẵn rồi.”
“Của anh quá lớn, tôi…”
Lăng Tiếu nhẹ nhàng cắn hai môi của Bối Hiểu Ninh, “Của tôi rất ‘LỚN’ sao?” Vừa nói một tay y vừa lần sờ trước ngực Bối Hiểu Ninh, tay kia duỗi xuống phía dưới.
Bối Hiểu Ninh run run mấy cái, nhất thời cảm giác thân thể có chút chống đỡ không nổi.
Lăng Tiếu gặm đủ cổ Bối Hiểu Ninh, nháy mắt lại chuyển lên miệng của hắn. Một đầu lưỡi luồn tới, đem Bối Hiểu Ninh loạn được một trận ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo, không nhịn được chủ động vươn tay cởi quần Lăng Tiếu.
Thoáng cái đã không còn trói buộc, cái gì đó giữa hai chân lập tức vọt ra dựng thẳng đứng lên trời. Lăng Tiếu buông môi Bối Hiểu Ninh, cúi đầu nhìn qua, Bối Hiểu Ninh hiểu ý cúi đầu ngậm cái vật khổng lồ ở trước mắt.
“Tê ──” Lăng Tiếu hút một ngụm khí, phi thường hưởng thụ nhìn Bối Hiểu Ninh quần áo lộn xộn đang quỳ gối giữa hai chân mình, dục vọng điên cuồng trong lòng dần dần không áp chế nổi nữa. Y nắm lấy tóc Bối Hiểu Ninh đem hắn kéo lên, “Ngồi lên đi.”
Bối Hiểu Ninh đỏ mặt cắn môi một chút, đứng lên rồi ngồi xuống cưỡi lên đùi Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nắm tay vói vào túi móc ra một lọ thuốc bôi trơn.
Bối Hiểu Ninh giật mình nhìn y, “Anh… Sao lại mang theo cái này?!”
Lăng Tiếu bóp dầu bôi trơn lên tay, “Em hiện tại thường xuyên không về nhà, ai biết lúc nào mới được cùng em một lát. Tôi quyết định sau này mang theo tùy thân, thuyệt đối không thể buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể thượng em.”
Bối Hiểu Ninh nâng tay đập đập trên mặt Lăng Tiếu, “Anh cái đồ biến thái.”
“Tôi… biến thái sao?” Ngón tay Lăng Tiếu đột nhiên cắm vào trong cơ thể Bối Hiểu Ninh.
“A…” Bối Hiểu Ninh vội vàng che miệng.
Chuyển động hai cái, lang tiếu rút ngón tay ra, vỗ vỗ lên mông Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh dùng đầu gối khởi động thân thể, nhắm đúng chỗ chậm rãi ngồi xuống. Thân thể trong nháy mắt bị lấp đầy, toàn thân Bối Hiểu Ninh bỗng chốc căng thẳng. Hơn mười ngày không có làm rồi, hắn cảm tháy có chút đau đớn.
Thích ứng một lát, Bối Hiểu Ninh ôm đầu Lăng Tiếu bắt đầu trên dưới đong đưa thân thể. Lăng Tiếu dùng cánh tay gắt gao ôm quanh thắt lưng mảnh khảnh của hắn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn trắng trắng hồng hồng chợt xa chợt gần, mấy lần muốn đi hôn bờ môi hắn, nhưng luôn ngay tại lúc vừa chạm vào đôi môi cánh hoa, khoảng cách lần nữa lại thay đổi. Chỉ có từng đợt hơi thở nóng bỏng của Bối Hiểu Ninh từ cái miệng nửa mở giác đoạn phun lên mặt y.
Rất nhanh Lăng Tiếu liền chịu không nổi cái loại hôn môi lúc xa lúc gần này, y bắt lấy chân Bối Hiểu Ninh, quay người lại đem hắn đè lên ghế salon, sau đó chính mình quỳ gối trên cái nệm lót, kéo hai chân Bối Hiểu Ninh sang hai bên đến giới hạn lớn nhất, bắt đầu thế tiến công hung mãnh.
Thị giác cũng thính giác Bối Hiểu Ninh dần dần mơ hồ, xúc giác lại trở nên mẫn cảm vô cùng. Lăng Tiếu một bên dùng sức rút ra xuyên vào, một bên kéo tay Bối Hiểu Ninh nắm chính phân thân của hắn. Loại tư thế tự an ủi này làm Bối Hiểu Ninh xấu hổ cực kỳ, hắn giãy giụa muốn lấy tay ra, nhưng Lăng Tiếu đem hắn ấn đến gắt gao.
Lực độ trên lưng Lăng Tiếu không giàm, tiết tấu trên tay cũng ngày một nhanh hơn. Bối Hiểu Ninh cắn chặt môi, cố gắng khống chế chính mình không để phát ra âm thanh. Lăng Tiếu tại giây phút cực điểm của Bối Hiểu Ninh buông tha tay hắn, Bối Hiểu Ninh không có lựa chọn nào khác phải tự mình hoàn thành động tác trong tay, chìm đắm trong khoái cảm tột đỉnh không lời nào có thể diễn tả nổi. Mà Lăng Tiếu trong lúc Bối Hiểu Ninh không thể kìm nén run rẩy cuối cùng cũng kết thúc mà phun ra…
Cộc cộc cộc! Có người gõ cửa. Bối Hiểu Ninh sợ đến mức bật ngồi dậy túm lấy bả vai Lăng Tiếu.
“A!” Lăng Tiếu kêu thảm một tiếng, mệnh căn của y còn đang ở trong thân thể Bối Hiểu Ninh sung huyết [ứ máu :))]. Bối Hiểu Ninh nhanh chóng nằm lại.
“Đại ca?! Ngươi làm sao thế?” Là thanh âm của Vương Bưu.
“Không… không có việc gì.” Lăng Tiếu mồ hôi lạnh cũng chảy cả xuống.
“Uy Tử gọi điện thoại hỏi ngươi có nhà không.”
“Biết rồi… Lát nữa ta gọi điện lại.”
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Lăng Tiếu vội vàng lui lại rút ra, “Em muốn cắt đứt nó luôn đấy à?!”
Bối Hiểu Ninh vội vàng cúi đầu kiểm tra cẩn thận, “Nhanh! Anh di chuyển một chút.”
Lăng Tiếu giật giật, “May mà không bị làm sao, nếu làm hỏng mất rồi xem sau này em còn dùng cái gì?!”
Bối Hiểu Ninh ‘hihi’ cười một tiếng, “Tôi không ngại cho anh tới dùng đâu.”
“Em nằm mơ!”
Lăng Tiếu kéo quần mặc lại, đứng lên đi tới giá sách lấy bên dưới ra một cái áo phông ném cho Bối Hiểu Ninh, “Em mặc cái này đi.”
Bối Hiểu Ninh ướm áo phông lên người thử một chút, quả nhiên lớn hơn một vòng.
“Còn cái khác không?” Bối Hiểu Ninh cảm thấy thực sự không thích hợp.
“Cái này là nhỏ nhất rồi.”
Hết cách, Bối Hiểu Ninh đành phải bất lực uất ức khoác áo khoác ra ngoài áo phông.
Lăng Tiếu gọi điện thoại cho Lâm uy, “À ừ” một lúc là xong. Sau đó y châm thuốc, “Trong phòng này hơi bí, chúng ta ra ngoài ngồi một lát đi.”
Bối Hiểu Ninh cúi đầu nhìn quần áo của mình, “Tôi cái này… trông hơi ngu?”
“Không sao cả, bên ngoài đèn tối. Không ai để ý đâu.”
“Anh chắc không?”
“Chắc chắn, ai dám nhìn em tôi móc mắt nó ra.”
Bối Hiểu Ninh vui vẻ, đi theo Lăng Tiếu ra ngoài cửa. Chính là đụng trúng ngay Cát Ân với Ny Đế Á đang cùng nhau đi vào phòng hóa trang.
“Tiếu ca, Hiểu Ninh.” Ny Đế Á bắt chuyện. Cát Ân cười hướng bọn họ gật đầu, Lăng Tiếu cũng gật đầu, Bối Hiểu Ninh không đợi, vốn đã xoay người rồi đột nhiên bị Ny Đế Á xoay trở về. Nàng xốc ngay áo khoác của Bối Hiểu Ninh lên, nhìn thẳng vào hinfhvex trước ngực hắn, “Cái này không phải áo phông của Tiếu ca sao? Mấy hôm trước ta còn thấy y mặc, lúc đó ta còn khen nó rất đẹp nha.”
Bối Hiểu Ninh xấu hổ cười, “Nga, áo của tôi… bị rách.”
“Ngươi mặc trông cũng đẹp lắm, chỉ là hơi bị lớn chút thôi.” Ny Đế Á vô tình nói một câu, liền xoay người đi vào phòng hóa trang.
Cát Ân đi tới trước mặt Bối Hiểu Ninh, nhìn lướt qua bờ vai hắn đi vào phòng, cười nói: “Bị rách? Ta xem hẳn là bị xé rách đi?” Nói xong cũng đi vào phòng, còn lại Bối Hiểu Ninh mặt đỏ như đít khỉ còn đang ngơ một chỗ.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn, “Ai da, hết cách, hai mắt quần chúng đúng là tinh tường quá đáng. Đi, chúng ta đi uống chút đi.”
“Anh không phải nói sẽ móc mắt sao?”
“Tôi có nói thế à?”
“Anh…”
“Đi nhanh nào.” Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh sang khu dành cho khách hàng.
Đi vài bước, Bối Hiểu Ninh đột nhiên dừng.
“Làm sao vậy?” Lăng Tiếu xoay người nhìn Bối Hiểu Ninh.
“Hà Tân Khải?!” Bối Hiểu Ninh nhìn chằm chằm một người đang ngồi bên cạnh quầy bar.
Lăng Tiếu cảm thấy cái tên này rất quen, nghĩ một lát, y vỗ ót, “Là tên tổ trưởng trước kia của em đúng không?”
“Ừ. Bên cạnh chính là… A! Là giám đốc và Vương Lực. Sao khéo vậy? Bọn họ tới uống rượu sao?” Bối Hiểu Ninh nhanh chóng lóe cái trốn sau lưng Lăng Tiếu.
“Em cũng rời chỗ ấy rồi, tại sao còn phải sợ bọn họ?”
“Tôi không muốn chào hỏi bọn họ. Có muốn chào giám đốc cũng miễn đi, tôi không muốn thấy Hà Tân Khải, làm trò trước mặt giám đốc, tôi lại không thể mắng gã.” Bối Hiểu Ninh kéo Lăng Tiếu lui trở lại cửa phòng làm việc.
Lăng Tiếu cau mày, nheo hai mắt lại nghĩ một lát, “Mẹ kiếp! Đây là địa bàn của ông đây, chẳng lẽ còn không cho gã biết lễ độ được?! Cưng à, em chờ một lát.”
“Anh muốn làm gì?”
“Cho em xem một trò hay.” Lăng Tiếu vươn tay gõ gõ vừa phòng hóa trang.
Cửa mở, là Cát Ân, hắn đã thay xong trang phục diễn. Lăng Tiếu tiến lên ghé vào tai hắn thì thầm. Hai nam nhân vừa cao vừa đẹp trai lấy tư thế mập mờ như thế đứng cùng một chỗ, thật sự là không thể không khiến cho người ta tưởng tượng mơ mộng tùm lum, Bối Hiểu Ninh có chút ngẩn ngơ.
Lăng Tiếu nói xong, Cát Ân lại cúi xuống tai y nói thêm mấy câu. Cuối cùng hai người nhìn nhau cười, Cát Ân đi ra khu vực thành viên, đi qua quầy bar, đi về phía Hà Tân Khải.
——————————–
R: cuối cùng đã đến màn trả thù cái thèng chết bầm chết dẫm khốn nạn kia ràu >D< ố yeh
Balo, áo khoác, quần. Bối Hiểu Ninh cởi từng thứ một ném sang một bên.
“Chờ một chút! Em có thể đừng có cởi đến vui vẻ thế không, trông cứ như là chuẩn bị đi tắm thế?”
“Vậy anh muốn tôi cởi thế nào?”
“Ờm… hoang dã chút.”
Bối Hiểu Ninh cởi quần lót cái xoạch, hung hăng ném lên đầu Lăng Tiếu, “Đủ hoang dã chưa?”
Lăng Tiếu cười cười, lấy quần lót trên đầu cầm xuống, “Được rồi, để áo sơmi lại, lại đây.”
Bối Hiểu Ninh đi qua, dừng lại trước hai chân Lăng Tiếu. Lăng Tiếu cầm một cái nệm để lên mặt đất, Bối Hiểu Ninh ngoan ngoãn quỳ xuống. Ngay tại thời điểm hai đầu gối chạm xuống nệm, Bối Hiểu Ninh thật muốn tự vả cho mình hai cái: Nghe lời như thế làm cái gì?! Đúng là mẹ nó hèn mà!
Lăng Tiếu vươn tay nâng mặt Bối Hiểu Ninh lên, cúi đầu hôn xuống. Hai tay Bối Hiểu Ninh chống trên đùi Lăng Tiếu không tự giác mà chầm chậm cọ xát.
Trong chốc lát, hai người đã bắt đầu thở dốc.TayLăng Tiếu lần theo cỗ Bối Hiểu Ninh mò lấy cổ áo sơmi của hắn, sau đó nắm chặt cổ áo.
Thôi xong! Áo sơmi của Bối Hiểu Ninh bị xé toạc ra, khuy áo văng ra đất tứ tung.
“Uy!” Bối Hiểu Ninh đẩy Lăng Tiếu ra, “Lát nữa tôi còn phải đi ra ngoài đó nha!”
Lăng Tiếu cầm lấy áo sơmi của Bối Hiểu Ninh, vừa lại kéo hắn trở về, “Không sao cả, trong phòng này có quần áo sẵn rồi.”
“Của anh quá lớn, tôi…”
Lăng Tiếu nhẹ nhàng cắn hai môi của Bối Hiểu Ninh, “Của tôi rất ‘LỚN’ sao?” Vừa nói một tay y vừa lần sờ trước ngực Bối Hiểu Ninh, tay kia duỗi xuống phía dưới.
Bối Hiểu Ninh run run mấy cái, nhất thời cảm giác thân thể có chút chống đỡ không nổi.
Lăng Tiếu gặm đủ cổ Bối Hiểu Ninh, nháy mắt lại chuyển lên miệng của hắn. Một đầu lưỡi luồn tới, đem Bối Hiểu Ninh loạn được một trận ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo, không nhịn được chủ động vươn tay cởi quần Lăng Tiếu.
Thoáng cái đã không còn trói buộc, cái gì đó giữa hai chân lập tức vọt ra dựng thẳng đứng lên trời. Lăng Tiếu buông môi Bối Hiểu Ninh, cúi đầu nhìn qua, Bối Hiểu Ninh hiểu ý cúi đầu ngậm cái vật khổng lồ ở trước mắt.
“Tê ──” Lăng Tiếu hút một ngụm khí, phi thường hưởng thụ nhìn Bối Hiểu Ninh quần áo lộn xộn đang quỳ gối giữa hai chân mình, dục vọng điên cuồng trong lòng dần dần không áp chế nổi nữa. Y nắm lấy tóc Bối Hiểu Ninh đem hắn kéo lên, “Ngồi lên đi.”
Bối Hiểu Ninh đỏ mặt cắn môi một chút, đứng lên rồi ngồi xuống cưỡi lên đùi Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nắm tay vói vào túi móc ra một lọ thuốc bôi trơn.
Bối Hiểu Ninh giật mình nhìn y, “Anh… Sao lại mang theo cái này?!”
Lăng Tiếu bóp dầu bôi trơn lên tay, “Em hiện tại thường xuyên không về nhà, ai biết lúc nào mới được cùng em một lát. Tôi quyết định sau này mang theo tùy thân, thuyệt đối không thể buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể thượng em.”
Bối Hiểu Ninh nâng tay đập đập trên mặt Lăng Tiếu, “Anh cái đồ biến thái.”
“Tôi… biến thái sao?” Ngón tay Lăng Tiếu đột nhiên cắm vào trong cơ thể Bối Hiểu Ninh.
“A…” Bối Hiểu Ninh vội vàng che miệng.
Chuyển động hai cái, lang tiếu rút ngón tay ra, vỗ vỗ lên mông Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh dùng đầu gối khởi động thân thể, nhắm đúng chỗ chậm rãi ngồi xuống. Thân thể trong nháy mắt bị lấp đầy, toàn thân Bối Hiểu Ninh bỗng chốc căng thẳng. Hơn mười ngày không có làm rồi, hắn cảm tháy có chút đau đớn.
Thích ứng một lát, Bối Hiểu Ninh ôm đầu Lăng Tiếu bắt đầu trên dưới đong đưa thân thể. Lăng Tiếu dùng cánh tay gắt gao ôm quanh thắt lưng mảnh khảnh của hắn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn trắng trắng hồng hồng chợt xa chợt gần, mấy lần muốn đi hôn bờ môi hắn, nhưng luôn ngay tại lúc vừa chạm vào đôi môi cánh hoa, khoảng cách lần nữa lại thay đổi. Chỉ có từng đợt hơi thở nóng bỏng của Bối Hiểu Ninh từ cái miệng nửa mở giác đoạn phun lên mặt y.
Rất nhanh Lăng Tiếu liền chịu không nổi cái loại hôn môi lúc xa lúc gần này, y bắt lấy chân Bối Hiểu Ninh, quay người lại đem hắn đè lên ghế salon, sau đó chính mình quỳ gối trên cái nệm lót, kéo hai chân Bối Hiểu Ninh sang hai bên đến giới hạn lớn nhất, bắt đầu thế tiến công hung mãnh.
Thị giác cũng thính giác Bối Hiểu Ninh dần dần mơ hồ, xúc giác lại trở nên mẫn cảm vô cùng. Lăng Tiếu một bên dùng sức rút ra xuyên vào, một bên kéo tay Bối Hiểu Ninh nắm chính phân thân của hắn. Loại tư thế tự an ủi này làm Bối Hiểu Ninh xấu hổ cực kỳ, hắn giãy giụa muốn lấy tay ra, nhưng Lăng Tiếu đem hắn ấn đến gắt gao.
Lực độ trên lưng Lăng Tiếu không giàm, tiết tấu trên tay cũng ngày một nhanh hơn. Bối Hiểu Ninh cắn chặt môi, cố gắng khống chế chính mình không để phát ra âm thanh. Lăng Tiếu tại giây phút cực điểm của Bối Hiểu Ninh buông tha tay hắn, Bối Hiểu Ninh không có lựa chọn nào khác phải tự mình hoàn thành động tác trong tay, chìm đắm trong khoái cảm tột đỉnh không lời nào có thể diễn tả nổi. Mà Lăng Tiếu trong lúc Bối Hiểu Ninh không thể kìm nén run rẩy cuối cùng cũng kết thúc mà phun ra…
Cộc cộc cộc! Có người gõ cửa. Bối Hiểu Ninh sợ đến mức bật ngồi dậy túm lấy bả vai Lăng Tiếu.
“A!” Lăng Tiếu kêu thảm một tiếng, mệnh căn của y còn đang ở trong thân thể Bối Hiểu Ninh sung huyết [ứ máu :))]. Bối Hiểu Ninh nhanh chóng nằm lại.
“Đại ca?! Ngươi làm sao thế?” Là thanh âm của Vương Bưu.
“Không… không có việc gì.” Lăng Tiếu mồ hôi lạnh cũng chảy cả xuống.
“Uy Tử gọi điện thoại hỏi ngươi có nhà không.”
“Biết rồi… Lát nữa ta gọi điện lại.”
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Lăng Tiếu vội vàng lui lại rút ra, “Em muốn cắt đứt nó luôn đấy à?!”
Bối Hiểu Ninh vội vàng cúi đầu kiểm tra cẩn thận, “Nhanh! Anh di chuyển một chút.”
Lăng Tiếu giật giật, “May mà không bị làm sao, nếu làm hỏng mất rồi xem sau này em còn dùng cái gì?!”
Bối Hiểu Ninh ‘hihi’ cười một tiếng, “Tôi không ngại cho anh tới dùng đâu.”
“Em nằm mơ!”
Lăng Tiếu kéo quần mặc lại, đứng lên đi tới giá sách lấy bên dưới ra một cái áo phông ném cho Bối Hiểu Ninh, “Em mặc cái này đi.”
Bối Hiểu Ninh ướm áo phông lên người thử một chút, quả nhiên lớn hơn một vòng.
“Còn cái khác không?” Bối Hiểu Ninh cảm thấy thực sự không thích hợp.
“Cái này là nhỏ nhất rồi.”
Hết cách, Bối Hiểu Ninh đành phải bất lực uất ức khoác áo khoác ra ngoài áo phông.
Lăng Tiếu gọi điện thoại cho Lâm uy, “À ừ” một lúc là xong. Sau đó y châm thuốc, “Trong phòng này hơi bí, chúng ta ra ngoài ngồi một lát đi.”
Bối Hiểu Ninh cúi đầu nhìn quần áo của mình, “Tôi cái này… trông hơi ngu?”
“Không sao cả, bên ngoài đèn tối. Không ai để ý đâu.”
“Anh chắc không?”
“Chắc chắn, ai dám nhìn em tôi móc mắt nó ra.”
Bối Hiểu Ninh vui vẻ, đi theo Lăng Tiếu ra ngoài cửa. Chính là đụng trúng ngay Cát Ân với Ny Đế Á đang cùng nhau đi vào phòng hóa trang.
“Tiếu ca, Hiểu Ninh.” Ny Đế Á bắt chuyện. Cát Ân cười hướng bọn họ gật đầu, Lăng Tiếu cũng gật đầu, Bối Hiểu Ninh không đợi, vốn đã xoay người rồi đột nhiên bị Ny Đế Á xoay trở về. Nàng xốc ngay áo khoác của Bối Hiểu Ninh lên, nhìn thẳng vào hinfhvex trước ngực hắn, “Cái này không phải áo phông của Tiếu ca sao? Mấy hôm trước ta còn thấy y mặc, lúc đó ta còn khen nó rất đẹp nha.”
Bối Hiểu Ninh xấu hổ cười, “Nga, áo của tôi… bị rách.”
“Ngươi mặc trông cũng đẹp lắm, chỉ là hơi bị lớn chút thôi.” Ny Đế Á vô tình nói một câu, liền xoay người đi vào phòng hóa trang.
Cát Ân đi tới trước mặt Bối Hiểu Ninh, nhìn lướt qua bờ vai hắn đi vào phòng, cười nói: “Bị rách? Ta xem hẳn là bị xé rách đi?” Nói xong cũng đi vào phòng, còn lại Bối Hiểu Ninh mặt đỏ như đít khỉ còn đang ngơ một chỗ.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn, “Ai da, hết cách, hai mắt quần chúng đúng là tinh tường quá đáng. Đi, chúng ta đi uống chút đi.”
“Anh không phải nói sẽ móc mắt sao?”
“Tôi có nói thế à?”
“Anh…”
“Đi nhanh nào.” Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh sang khu dành cho khách hàng.
Đi vài bước, Bối Hiểu Ninh đột nhiên dừng.
“Làm sao vậy?” Lăng Tiếu xoay người nhìn Bối Hiểu Ninh.
“Hà Tân Khải?!” Bối Hiểu Ninh nhìn chằm chằm một người đang ngồi bên cạnh quầy bar.
Lăng Tiếu cảm thấy cái tên này rất quen, nghĩ một lát, y vỗ ót, “Là tên tổ trưởng trước kia của em đúng không?”
“Ừ. Bên cạnh chính là… A! Là giám đốc và Vương Lực. Sao khéo vậy? Bọn họ tới uống rượu sao?” Bối Hiểu Ninh nhanh chóng lóe cái trốn sau lưng Lăng Tiếu.
“Em cũng rời chỗ ấy rồi, tại sao còn phải sợ bọn họ?”
“Tôi không muốn chào hỏi bọn họ. Có muốn chào giám đốc cũng miễn đi, tôi không muốn thấy Hà Tân Khải, làm trò trước mặt giám đốc, tôi lại không thể mắng gã.” Bối Hiểu Ninh kéo Lăng Tiếu lui trở lại cửa phòng làm việc.
Lăng Tiếu cau mày, nheo hai mắt lại nghĩ một lát, “Mẹ kiếp! Đây là địa bàn của ông đây, chẳng lẽ còn không cho gã biết lễ độ được?! Cưng à, em chờ một lát.”
“Anh muốn làm gì?”
“Cho em xem một trò hay.” Lăng Tiếu vươn tay gõ gõ vừa phòng hóa trang.
Cửa mở, là Cát Ân, hắn đã thay xong trang phục diễn. Lăng Tiếu tiến lên ghé vào tai hắn thì thầm. Hai nam nhân vừa cao vừa đẹp trai lấy tư thế mập mờ như thế đứng cùng một chỗ, thật sự là không thể không khiến cho người ta tưởng tượng mơ mộng tùm lum, Bối Hiểu Ninh có chút ngẩn ngơ.
Lăng Tiếu nói xong, Cát Ân lại cúi xuống tai y nói thêm mấy câu. Cuối cùng hai người nhìn nhau cười, Cát Ân đi ra khu vực thành viên, đi qua quầy bar, đi về phía Hà Tân Khải.
——————————–
R: cuối cùng đã đến màn trả thù cái thèng chết bầm chết dẫm khốn nạn kia ràu >D< ố yeh