Chương : 244
Dương Lê trị liệu cho bả vai của Phương Cận Viễn một lúc mới làm miệng vết thương kết sẹo.
“Miệng vết thương hơi sâu, từ hôm nay, trong vòng một tuần cậu nên chích một liều vắc xin phòng bệnh.”
Trước đó vì phòng ngừa trong đội có vấn đề ngoài ý muốn, Dương Lê mang một ít vắc xin phòng bệnh theo.
Bả vai của Phương Cận Viễn bị Zombie cào trúng, chắc chắn phải tiêm vắc xin để đề phòng bất trắc.
Bị chó cắn không nhất định sẽ bị dại, nhưng mà vẫn phải tiêm vắc xin phòng dại.
Mọi thứ ổn thỏa xong rồi, Phương Cận Viễn vẫn chưa yên tâm, sợ mình sẽ bị biến đổi, vì vậy ôm túi ngủ của mình, muốn ở riêng trong phòng bếp qua đêm.
Hồ Hạo Thiên kéo tay anh trở lại: “Đây là cậu không tin thực lực của vợ tôi phải không, hay vẫn không tin thực lực của chúng ta, chỗ này đủ lớn chứa được đến cả 200 người ngủ, cậu đến nhà bếp ngủ ý gì hả?” Lời anh cứng rắn: “Yên tâm, tôi sẽ không để vợ mình lãng phí dị năng đâu.”
“Đội trưởng Hồ…” Phương Cận Viễn muốn nói lại thôi.
Anh ta muốn qua đêm ở nhà bếp cách ly mình, muốn tự mình sám hối lại khuyết điểm khi làm đội trưởng.
Tiểu Vân đứng ngơ ngẩn cạnh Phương Cận Viễn đã lâu, hơn nữa trước đó cũng đã bàn về việc cách ly, vì vậy hiểu được Phương Cận Viễn nói vậy có ý gì, đi tới nói: “Đội trưởng Phương, anh là đội trưởng tốt mà, không cần phải tự trách mình như thế, nếu không phải anh thu nhận đám côn đồ bọn em, cho bọn em chỗ ăn chỗ ở, còn dạy nghề cho bọn em, chỉ sợ tất cả đã chết đói hết rồi, hơn nữa anh không cần cách ly đâu, đội trưởng Hồ đã nói là không có vấn đề gì rồi mà.”
Phương Cận Viễn cúi đầu, nói chậm rãi: “Tôi không phải là đội trưởng tốt.”
Trước đó Hồ Hạo Thiên đã dặn đi dặn lại, nếu thấy chỗ nào không hợp lý thì quay lại, thiếu một người cũng không được.
Nhưng anh lại đồng ý với sự hiếu kỳ của đồng đội mà mở cánh cửa đó ra.
“Đội trưởng tốt thực sự phải như đội trường Hồ kia kìa, luôn để ý toàn cục, xem tính mạng của thành viên là tiêu chuẩn.”
Như tham gia nhiệm vụ quân đội cũng coi nhiệm vụ của thành viên là chính.
Hồ Hạo Thiên nghe thấy, trong lòng than khổ, vỗ vai anh ta: “Chúng ta không thể dùng một người mà chu toàn tất cả được, nếu như tôi là một đội trưởng chỉ biết lo cho đồng đội mình, thì những nhiệm vụ trong căn cứ kia đều không có khả năng hoàn thành, xã hội đã thành thế này rồi, làm thế nào để sinh tồn cho tốt, tất cả chúng ta đều đang học hỏi kinh nghiệm, không ai là thần mà có thể tính toán được tất cả nguy hiểm gặp phải, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được.”
Phương Cận Viễn quả thật không vào bếp nữa, mà đến một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, ánh sao và ánh trăng cũng không còn sáng lạn như trước kia nữa.
Trong phòng họp trống trải chỉ có bốn cái đèn năng lượng mặt trời nho nhỏ.
Như vậy ánh sáng chỉ le lói mà thôi.
Bạch Thất và Đường Nhược ở gần cửa ra vào, cô nằm dựa vào ngực Bạch Thất nhìn vào góc mờ phía đối diện, thấy Phương Cận Viễn đang cẩn thận mài một cái xương, sau khi mài bằng ngón cái vừa phải liền dùng một sợi dây xuyên qua.
Nhìn lại sợi dây kia, trên đó đã có rất nhiều miếng xương rồi.
Bạch Thất thấy thế, khép mắt rồi đưa tay che mắt Đường Nhược, xoay khuôn mặt cô về phía mình: “Ngủ đi, không còn sớm nữa đâu.”
Nói xong hôn trán cô một cái rồi ra hiệu cô nhắm mắt lại.
Đường Nhược “dạ” rồi cũng không nhìn nữa.
Thời tận thế, luôn phải cất giấu những tổn thương buồn bã đi, người kế tiếp chỉ còn xương trắng chính là mình cũng nên.
Cô tin Phương Cận Viễn không phải là người bi quan.
Ngày thứ hai, mọi người dậy sớm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người xuống lầu mở cánh cửa ngày hôm qua ra để đánh nhau.
Hôm nay tiểu đội Thiên Nhai đặc biệt dũng mãnh, giữ trạng thái chiến đấu không ngừng.
Khát thì lấy bình nước ở hông lên uống một ngụm, đói bụng lấy bánh yến mạch trong túi ở hông cắn một miếng.
Toàn bộ dị năng đều gầm rít xông thẳng vào đầu Zombie, từng người từng người đều gan dạ dũng mãnh giống như phòng chống ma túy vậy.
Vòng cổ bằng xương trên cổ Phương Cận Viễn theo từng bước chạy né mà nẩy lên, xương ngón cái dưới ánh mặt trời phản chiếu làm người ta không khỏi chú ý.
Sau khi nhìn thấy Đường Nhược thầm than một chút.
Chính người đội trưởng anh dũng lại có tình nghĩa như vậy mới có được sức hút, làm cho thành viên trong đội cam tâm tình nguyện hi sinh vì anh ta.
Hôm qua đánh Zombie chỉ là đánh khởi động, vì hôm nay đánh có một buổi sáng số thi thể Zombie đã cao đến 2m.
Khoét lấy tinh hạch, số lượng đã vượt xa một ngàn.
Lưu Binh cầm cái túi lênướm sức nặng của tinh hạch, cười bảo: “Cứ đánh như vậy, chúng ta giàu sớm!”
Khi nghỉ ngơi sau cánh cửa, mọi người nghe tiếng máy bay ầm ầm bay qua.
Phan Hiểu Huyên nghe thấy âm thanh đã đi xa, bê bát cơm đến ngồi cạnh Đường Nhược: “Có phải quân đội phái máy bay đi quay phim chụp hình Zombie không nhỉ.”
Đường Nhược gắp hai miếng xương sườn trong bát mình cho cô: “Ừ, chắc là vậy, căn cứ rất quan tâm đến Zombie cấp ba.”
Hai ngày nay Phan Hiểu Huyên đánh Zombie, nhìn lại thì đã gầy đi rồi, khi bê súng trường cỡ lớn, đối với con gái mà nói thì vẫn quá nặng.
Phan Đại Vĩ nghe thấy hai cô gái nói chuyện, đang uống nước cũng cảm thán: “Xã hội này Zombie đầy đất không à…”
Lưu Binh cũng thở dài, Zombie bao vây trùng trùng điệp điệp như vậy, anh ta bình thường không đùa cợt như Phan Đại Vĩ, chỉ biết ăn ngay nói thẳng: “Không có cách nào cả, xã hội đã như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách thích ứng với tận thế mà thôi.”
Phan Đại Vĩ cười khổ rồi uống nước không nói gì nữa.
Phải thích ứng với một xã hội thế này đúng là bi thương.
Trải qua năm tháng, chú ấy cũng phải có kinh nghiệm, coi như bọn họ sống trong thời tận thế có tốt như thế nào đi nữa, cũng không dễ chịu gì.
Cuối cùng, đã đến tình trạng này rồi, làm sao con người có thể tốt đây.
Hồ Hạo Thiên nghe tiếng máy bay, lại nghe mọi người nói chuyện giống như không có lòng tin, đứng dậy vỗ tay nói: “Được rồi, tiếp tục chiến đấu thôi, các đồng chí, vì tinh hạch không thể bỏ qua cho đám Zombie!”
Bạch Thất quay đầu lại ngó Lưu Binh, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo, nói với cậu ta những lời vẻ không hiểu: “Nếu xã hội đã như vậy, không thích ứng nổi, tại sao không nghĩ cách đi khắc phục nó?”
Người thì cao, chân thì dài, lại đứng tư thế đối diện hơi nghiêng đầu, bộ dạng như quân lâm thiên hạ, khí chất như vua chúa ập vào mặt người khác.
Khí chất là thứ được đào tạo từ nhỏ, không giống như nhà giàu mới nổi, dù sau này có tiền cũng không bồi dưỡng được nội hàm cho người khác xem.
Mà Bạch Thất từ nhỏ đã ở trong gia đình phú quý, làm cho khí độ phi phàm sáng sủa như gió, bây giờ tươi cười liếc nhìn người khác, làm cho người ta không dám có ý bất kính.
“Miệng vết thương hơi sâu, từ hôm nay, trong vòng một tuần cậu nên chích một liều vắc xin phòng bệnh.”
Trước đó vì phòng ngừa trong đội có vấn đề ngoài ý muốn, Dương Lê mang một ít vắc xin phòng bệnh theo.
Bả vai của Phương Cận Viễn bị Zombie cào trúng, chắc chắn phải tiêm vắc xin để đề phòng bất trắc.
Bị chó cắn không nhất định sẽ bị dại, nhưng mà vẫn phải tiêm vắc xin phòng dại.
Mọi thứ ổn thỏa xong rồi, Phương Cận Viễn vẫn chưa yên tâm, sợ mình sẽ bị biến đổi, vì vậy ôm túi ngủ của mình, muốn ở riêng trong phòng bếp qua đêm.
Hồ Hạo Thiên kéo tay anh trở lại: “Đây là cậu không tin thực lực của vợ tôi phải không, hay vẫn không tin thực lực của chúng ta, chỗ này đủ lớn chứa được đến cả 200 người ngủ, cậu đến nhà bếp ngủ ý gì hả?” Lời anh cứng rắn: “Yên tâm, tôi sẽ không để vợ mình lãng phí dị năng đâu.”
“Đội trưởng Hồ…” Phương Cận Viễn muốn nói lại thôi.
Anh ta muốn qua đêm ở nhà bếp cách ly mình, muốn tự mình sám hối lại khuyết điểm khi làm đội trưởng.
Tiểu Vân đứng ngơ ngẩn cạnh Phương Cận Viễn đã lâu, hơn nữa trước đó cũng đã bàn về việc cách ly, vì vậy hiểu được Phương Cận Viễn nói vậy có ý gì, đi tới nói: “Đội trưởng Phương, anh là đội trưởng tốt mà, không cần phải tự trách mình như thế, nếu không phải anh thu nhận đám côn đồ bọn em, cho bọn em chỗ ăn chỗ ở, còn dạy nghề cho bọn em, chỉ sợ tất cả đã chết đói hết rồi, hơn nữa anh không cần cách ly đâu, đội trưởng Hồ đã nói là không có vấn đề gì rồi mà.”
Phương Cận Viễn cúi đầu, nói chậm rãi: “Tôi không phải là đội trưởng tốt.”
Trước đó Hồ Hạo Thiên đã dặn đi dặn lại, nếu thấy chỗ nào không hợp lý thì quay lại, thiếu một người cũng không được.
Nhưng anh lại đồng ý với sự hiếu kỳ của đồng đội mà mở cánh cửa đó ra.
“Đội trưởng tốt thực sự phải như đội trường Hồ kia kìa, luôn để ý toàn cục, xem tính mạng của thành viên là tiêu chuẩn.”
Như tham gia nhiệm vụ quân đội cũng coi nhiệm vụ của thành viên là chính.
Hồ Hạo Thiên nghe thấy, trong lòng than khổ, vỗ vai anh ta: “Chúng ta không thể dùng một người mà chu toàn tất cả được, nếu như tôi là một đội trưởng chỉ biết lo cho đồng đội mình, thì những nhiệm vụ trong căn cứ kia đều không có khả năng hoàn thành, xã hội đã thành thế này rồi, làm thế nào để sinh tồn cho tốt, tất cả chúng ta đều đang học hỏi kinh nghiệm, không ai là thần mà có thể tính toán được tất cả nguy hiểm gặp phải, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được.”
Phương Cận Viễn quả thật không vào bếp nữa, mà đến một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, ánh sao và ánh trăng cũng không còn sáng lạn như trước kia nữa.
Trong phòng họp trống trải chỉ có bốn cái đèn năng lượng mặt trời nho nhỏ.
Như vậy ánh sáng chỉ le lói mà thôi.
Bạch Thất và Đường Nhược ở gần cửa ra vào, cô nằm dựa vào ngực Bạch Thất nhìn vào góc mờ phía đối diện, thấy Phương Cận Viễn đang cẩn thận mài một cái xương, sau khi mài bằng ngón cái vừa phải liền dùng một sợi dây xuyên qua.
Nhìn lại sợi dây kia, trên đó đã có rất nhiều miếng xương rồi.
Bạch Thất thấy thế, khép mắt rồi đưa tay che mắt Đường Nhược, xoay khuôn mặt cô về phía mình: “Ngủ đi, không còn sớm nữa đâu.”
Nói xong hôn trán cô một cái rồi ra hiệu cô nhắm mắt lại.
Đường Nhược “dạ” rồi cũng không nhìn nữa.
Thời tận thế, luôn phải cất giấu những tổn thương buồn bã đi, người kế tiếp chỉ còn xương trắng chính là mình cũng nên.
Cô tin Phương Cận Viễn không phải là người bi quan.
Ngày thứ hai, mọi người dậy sớm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người xuống lầu mở cánh cửa ngày hôm qua ra để đánh nhau.
Hôm nay tiểu đội Thiên Nhai đặc biệt dũng mãnh, giữ trạng thái chiến đấu không ngừng.
Khát thì lấy bình nước ở hông lên uống một ngụm, đói bụng lấy bánh yến mạch trong túi ở hông cắn một miếng.
Toàn bộ dị năng đều gầm rít xông thẳng vào đầu Zombie, từng người từng người đều gan dạ dũng mãnh giống như phòng chống ma túy vậy.
Vòng cổ bằng xương trên cổ Phương Cận Viễn theo từng bước chạy né mà nẩy lên, xương ngón cái dưới ánh mặt trời phản chiếu làm người ta không khỏi chú ý.
Sau khi nhìn thấy Đường Nhược thầm than một chút.
Chính người đội trưởng anh dũng lại có tình nghĩa như vậy mới có được sức hút, làm cho thành viên trong đội cam tâm tình nguyện hi sinh vì anh ta.
Hôm qua đánh Zombie chỉ là đánh khởi động, vì hôm nay đánh có một buổi sáng số thi thể Zombie đã cao đến 2m.
Khoét lấy tinh hạch, số lượng đã vượt xa một ngàn.
Lưu Binh cầm cái túi lênướm sức nặng của tinh hạch, cười bảo: “Cứ đánh như vậy, chúng ta giàu sớm!”
Khi nghỉ ngơi sau cánh cửa, mọi người nghe tiếng máy bay ầm ầm bay qua.
Phan Hiểu Huyên nghe thấy âm thanh đã đi xa, bê bát cơm đến ngồi cạnh Đường Nhược: “Có phải quân đội phái máy bay đi quay phim chụp hình Zombie không nhỉ.”
Đường Nhược gắp hai miếng xương sườn trong bát mình cho cô: “Ừ, chắc là vậy, căn cứ rất quan tâm đến Zombie cấp ba.”
Hai ngày nay Phan Hiểu Huyên đánh Zombie, nhìn lại thì đã gầy đi rồi, khi bê súng trường cỡ lớn, đối với con gái mà nói thì vẫn quá nặng.
Phan Đại Vĩ nghe thấy hai cô gái nói chuyện, đang uống nước cũng cảm thán: “Xã hội này Zombie đầy đất không à…”
Lưu Binh cũng thở dài, Zombie bao vây trùng trùng điệp điệp như vậy, anh ta bình thường không đùa cợt như Phan Đại Vĩ, chỉ biết ăn ngay nói thẳng: “Không có cách nào cả, xã hội đã như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách thích ứng với tận thế mà thôi.”
Phan Đại Vĩ cười khổ rồi uống nước không nói gì nữa.
Phải thích ứng với một xã hội thế này đúng là bi thương.
Trải qua năm tháng, chú ấy cũng phải có kinh nghiệm, coi như bọn họ sống trong thời tận thế có tốt như thế nào đi nữa, cũng không dễ chịu gì.
Cuối cùng, đã đến tình trạng này rồi, làm sao con người có thể tốt đây.
Hồ Hạo Thiên nghe tiếng máy bay, lại nghe mọi người nói chuyện giống như không có lòng tin, đứng dậy vỗ tay nói: “Được rồi, tiếp tục chiến đấu thôi, các đồng chí, vì tinh hạch không thể bỏ qua cho đám Zombie!”
Bạch Thất quay đầu lại ngó Lưu Binh, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo, nói với cậu ta những lời vẻ không hiểu: “Nếu xã hội đã như vậy, không thích ứng nổi, tại sao không nghĩ cách đi khắc phục nó?”
Người thì cao, chân thì dài, lại đứng tư thế đối diện hơi nghiêng đầu, bộ dạng như quân lâm thiên hạ, khí chất như vua chúa ập vào mặt người khác.
Khí chất là thứ được đào tạo từ nhỏ, không giống như nhà giàu mới nổi, dù sau này có tiền cũng không bồi dưỡng được nội hàm cho người khác xem.
Mà Bạch Thất từ nhỏ đã ở trong gia đình phú quý, làm cho khí độ phi phàm sáng sủa như gió, bây giờ tươi cười liếc nhìn người khác, làm cho người ta không dám có ý bất kính.