Chương : 255
Edit: Hoa Hỷ Nhi
Beta: Sakura
Lời rõ ràng vờ như không biết này vừa nói ra, quả nhiên Nguyên Khoản Khoản không nhịn được liền ôm lấy vai cha mình: “Cha, cha đừng nói giọng quan nữa, nhanh nói cho con biết cái người mặc áo đen đó là ai, có quan hệ gì với chú Tiền, sao trước kia ở trong đại viện đế đô con chưa từng nhìn thấy người đó.”
Nguyên chủ tịch không khỏi cười nói: ” Con đã gặp người ta rồi, chỉ là khi đó con còn nhỏ, nó cũng không thường tới.”
” Trước kia con đã từng gặp rồi sao?” Nguyên Khoản Khoản ngẫm nghĩ lại, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, “Anh ấy là ai vậy?”
” Nó là cháu ngoại của Tham mưu trưởng Thi, Bạch Ngạn, Tiểu Thất của Bạch gia.”
Dù đã nói như thế, nhưng Nguyên Khoản Khoản vẫn không nhớ ra, ngược lại Tham mưu trưởng Thi là ai thì cô lại biết, chỉ là không nhớ nổi Bạch Ngạn là ai, khi còn bé cô từng quen biết.
Nhưng mà đối với chuyện khi còn bé đã từng gặp nhau, cô vẫn cảm thấy rất có hứng thú, giống như có một duyên phận vô hình vậy.
Dường như có thể chứng tỏ rằng mối quan hệ giữa hai người có thể danh chính ngôn thuận, không giống bình thường.
Thế là Nguyên Khoản Khoản kéo Nguyên chủ tịch cười nhẹ nhàng, nói: ” Cha, lúc con mấy tuổi thì gặp anh ấy vậy? Là ở trong nhà của chúng ta hay là ở trong nhà của ông nội Thi? Khi con còn bé không phải là rất nghịch ngợm sao, có phải là đã đánh anh ấy rồi không?”
Nuôi con gái hai mươi năm, dù mỗi ngày kiếm được bạc tỷ, nhưng lại bận bịu đến nỗi không có thời gian cùng con gái thẳng thắn trò chuyện bày tỏ tâm sự, biết rõ suy nghĩ của con gái mình, Nguyên chủ tịch nói: ” Sao vậy, phương diện nào ưu tú khiến cho con gái cha nhìn trúng?”
Tính cách Nguyên Khoản Khoản hào sảng, ngược lại thẳng thắn thừa nhận: ” Dáng vẻ đẹp trai.”
” Ừ.” Nguyên chủ tịch gật đầu, cái này cũng không giả, “Nhưng đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài thôi không hữu dụng.”
” Nếu như chỉ mỗi đẹp trai thôi, đương nhiên con sẽ không coi trọng đâu, dị năng của anh ấy cũng không tệ lắm, rất cường đại.”
” Ừ? Đã đánh qua?”
Nghĩ đến dáng vẻ trước đó, Nguyên Khoản Khoản đỏ mặt nói: “Đúng vậy, còn có năng lực làm việc cũng không tệ, vừa rồi ở trong phòng họp, nhiều người như vậy, lại không hề có vẻ sợ hãi, hơn nữa còn dồn ép cha con Chu gia thành bộ dạng kia.”
” Ừ. “Nguyên chủ tịch cũng gật đầu tán thành, đánh giá năng lực làm việc cũng không tồi.
” Cho nên…” Nguyên Khoản Khoản dùng miệng lưỡi trăm lần hiệu quả cả trăm, nũng nịu nói. ” Cha, cha không phản đối con qua lại với anh ấy chứ?”
Nguyên chủ tịch nhìn con gái ông dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ.
Hai mươi tuổi, giống như bông hoa nở ra tuổi xuân vô hạn, kể từ khi tận thế, tính khí con bé cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Con gái bảo bối như vậy, từ nhỏ ông cùng phu nhân đều cho nó thứ tốt nhất, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là sợ con gái chịu ủy khuất nên mới nuông chiều nó như vậy.
Lần này cũng thật sự là lần đầu tiên con gái tới nói với ông, nói nó muốn đi tiếp xúc với một người đàn ông.
Nguyên chủ tịch ngẩng đầu.
Hành vi xông vào phòng họp lần này của Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên, ông không có cảm giác tức giận, ngược lại còn muốn khen ngợi Bạch Thất có dũng, còn khi đối đầu với Chu Thụ Quang, lại muốn khen ngợi cậu ta có mưu.
Quả nhiên là loạn thế xuất anh hùng.
Người như vậy, nếu như có thể lôi kéo, đối với ông mà nói chẳng phải là một trợ lực lớn sao.
Hơn nữa còn có quan hệ của hắn cùng với Tiền Tướng Quân, càng như hổ thêm cánh.
Nếu như có thể cùng con gái của ông ở chung một chỗ… Đây đúng là phương thức trói chặt lòng người tốt nhất.
Lúc đó, trở thành người của mình thì so ra vẫn an toàn hơn.
“Cha không phản đối con và cậu taqua lại, nhưng tự con phải nắm chắc cơ hội, giữa nam nữ trẻ tuổi, cùng nhau hoạt động nhiều một chút cũng là chuyện tốt.” Nguyên chủ tịch nói xong nhấp một ngụm cà phê, lại nhìn con gái, “Bên ngoài giờ đang lộn xộn, dù thế nào con cũng không thể ra ngoài nữa.”
” Sẽ không đâu.” Nguyên Khoản Khoản vừa nói vừa cười hì hì chạy mất, chuẩn bị về đại viện trong biệt thự, đi tìm mẹ cô hỏi thăm tình hình về Bạch Ngạn.
Nguyên chủ tịch nhìn dáng vẻ con gái vui sướng chạy ra ngoài, thở dài.
Cái tên Bạch Ngạn đó, hình như trước khi tới hội nghị có mang theo một cô gái tới, cô gái nhỏ kia dường như cũng không lớn tuổi hơn con gái ông.
Một chiêu này, là đúng hay sai, hoàn toàn phải trông chờ vào Bạch Thất có tham vọng theo đuổi quyền lực hay không.
Bên kia, Tiền Tướng cùng nhóm người Bạch Thất cũng đi xe bằng tốc độ nhanh nhất đến chỗ cửa Nam.
Lúc này Đường Nhược vẫn còn ở trên tường thành, đám người phía dưới quá cuồng nhiệt, một mực nhìn cô tha thiết mong chờ, khiến cô không có can đảm để đi xuống tường thành.
Chỉ sợ vừa đi một bước, liền bị đám người như lang như hổ ở bên dưới nuốt lấy!
Cô ở trên tường thành cũng không còn lời gì muốn nói nữa, nhưng cũng không thể cứ đứng ở trên đây ca hát khiêu vũ chứ?
Bên dưới tường thành biển người sôi trào, tất cả đều tụ lại ở dưới tường thành, muốn nhìn một chút nữ thần không giống người thường kia.
Cố Úc Trạch cũng chen vào, chen tới chen lui vẫn không đi vào được, không biết tại sao hắn lại không dùng dị năng bay lên giống như Đường Nhược, đang suy nghĩ có nên dùng võ lực chen vào hay không, lại nhìn thấy một chiếc xe trắng một chiếc đen đi thẳng tới.
Đáng nhẽ ra không được phép lái xe thẳng thế này, chỉ có biển số xe đặc thù mới được phép lái tới mà thôi.
Lúc tiếng còi kêu lên, tất cả mọi người đều rối rít quay đầu nhìn về phía sau.
Chiếc xe dừng lại, mấy người đàn ông không giống nhau bước ra từ bên trong xe.
Hai người mặc quân trang trong số đó vừa bước xuống xe, tất cả binh sĩ canh gác ở cửa Nam, bao gồm cả đội súng bắn tỉa trên tường thành đều cung kính nghiêm trang hành lễ với hai người này.
Mọi người lập tức cho rằng, người vừa tới này nhất định là thân phận bất phàm.
Lại nói, kể từ sau tận thế đến giờ, mọi người đều ở chung một trụ sở, nhưng mà khoảng cách tiếp cận với người lãnh đạo quốc gia gần như thế này thì thật đúng là chưa từng có.
Nếu là trước kia, thì chỉ có thể nhìn thấy người lãnh đạo trong ti vi mà thôi, hôm nay còn có cơ hội lớn được nhìn thấy như vậy.
Trong lòng mọi người đều có chút kích động, đương nhiên không phải là kích động khi được thấy người lãnh đạo.
Mà là lúc này, bọn họ đều thật sự tin tưởng lời Đường Nhược nói quả thật là chính xác, trụ sở thật sự sẽ phái người ra ngoài đi tìm người có dị năng về.
” Xảy ra chuyện gì?” Hồ Hạo Thiên sau khi xuống xe nhìn thấy tình cảnh ở đây thế này, tự nhiên quay đầu nhìn Bạch Thất, “Không phải nói là ở cửa Nam tụ tập đánh nhau sao?”
Cái này nhìn rõ ràng không giống chút nào.
Cảnh tượng bây giờ không phải là rất yên bình sao?
Nhưng mà Bạch Thất cũng vừa mới xuống xe, đâu có biết được?
Một cái ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô gái của anh giờ phút này đang đứng ở trên tường thành.
Ánh mặt trời ở trên người cô như mạ thêm một vòng màu vàng, áo khoác cùng mái tóc đón gió bay bay.
Nhìn thấy anh, cô gái ở trên tường thành xa xa kia liền nở nụ cười tươi như hoa.
Cô cười ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ kia dường như cũng mất đi màu sắc.
Dù Bạch Thất một thân áo đen, ở trong đám người cũng là hạc đứng trong bầy gà, lẫn vào trong đám người dưới tường thành, giống như ngọc châu ở giữa những ngói thạch, khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ.
Gần như khi vừa bước xuống xe, Đường Nhược đã nhìn thấy anh.
Hai người, một người dưới tường thành, một người trên tường thành, ánh mắt chạm nhau.
” Tiểu Đường đi lên tường thành thế nào vậy?” Đám người Hồ Hạo Thiên sau khi tới nhìn thấy, kỳ quái hỏi.
Lúc này Phương Thanh Lam cũng chen tới, tốc độ của hắn cho thấy rõ ràng đã qua tập luyện, gần như là một cái chớp mắt đã đến trước mặt Bạch Thất: “Bạch lão đại, anh muốn biết chị Đường vì sao lại lên thành sao? Chỗ này em có ghi lại câu trả lời này.”
Nói xong mở máy quay trong tay ra.
Tốc độ Bạch Thất quét video rất nhanh, bấm nút phát video liền nhanh chóng hiểu được nguyên nhân hậu quả.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô gái trên tường thành giống như vẫn đang chờ đợi anh giẫm lên mây ngũ sắc đến đón vậy.
Bạch Thất vươn tay, bắn ra từng bông hoa sen, sau đó hắn giẫm lên mà bước đi.
Beta: Sakura
Lời rõ ràng vờ như không biết này vừa nói ra, quả nhiên Nguyên Khoản Khoản không nhịn được liền ôm lấy vai cha mình: “Cha, cha đừng nói giọng quan nữa, nhanh nói cho con biết cái người mặc áo đen đó là ai, có quan hệ gì với chú Tiền, sao trước kia ở trong đại viện đế đô con chưa từng nhìn thấy người đó.”
Nguyên chủ tịch không khỏi cười nói: ” Con đã gặp người ta rồi, chỉ là khi đó con còn nhỏ, nó cũng không thường tới.”
” Trước kia con đã từng gặp rồi sao?” Nguyên Khoản Khoản ngẫm nghĩ lại, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, “Anh ấy là ai vậy?”
” Nó là cháu ngoại của Tham mưu trưởng Thi, Bạch Ngạn, Tiểu Thất của Bạch gia.”
Dù đã nói như thế, nhưng Nguyên Khoản Khoản vẫn không nhớ ra, ngược lại Tham mưu trưởng Thi là ai thì cô lại biết, chỉ là không nhớ nổi Bạch Ngạn là ai, khi còn bé cô từng quen biết.
Nhưng mà đối với chuyện khi còn bé đã từng gặp nhau, cô vẫn cảm thấy rất có hứng thú, giống như có một duyên phận vô hình vậy.
Dường như có thể chứng tỏ rằng mối quan hệ giữa hai người có thể danh chính ngôn thuận, không giống bình thường.
Thế là Nguyên Khoản Khoản kéo Nguyên chủ tịch cười nhẹ nhàng, nói: ” Cha, lúc con mấy tuổi thì gặp anh ấy vậy? Là ở trong nhà của chúng ta hay là ở trong nhà của ông nội Thi? Khi con còn bé không phải là rất nghịch ngợm sao, có phải là đã đánh anh ấy rồi không?”
Nuôi con gái hai mươi năm, dù mỗi ngày kiếm được bạc tỷ, nhưng lại bận bịu đến nỗi không có thời gian cùng con gái thẳng thắn trò chuyện bày tỏ tâm sự, biết rõ suy nghĩ của con gái mình, Nguyên chủ tịch nói: ” Sao vậy, phương diện nào ưu tú khiến cho con gái cha nhìn trúng?”
Tính cách Nguyên Khoản Khoản hào sảng, ngược lại thẳng thắn thừa nhận: ” Dáng vẻ đẹp trai.”
” Ừ.” Nguyên chủ tịch gật đầu, cái này cũng không giả, “Nhưng đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài thôi không hữu dụng.”
” Nếu như chỉ mỗi đẹp trai thôi, đương nhiên con sẽ không coi trọng đâu, dị năng của anh ấy cũng không tệ lắm, rất cường đại.”
” Ừ? Đã đánh qua?”
Nghĩ đến dáng vẻ trước đó, Nguyên Khoản Khoản đỏ mặt nói: “Đúng vậy, còn có năng lực làm việc cũng không tệ, vừa rồi ở trong phòng họp, nhiều người như vậy, lại không hề có vẻ sợ hãi, hơn nữa còn dồn ép cha con Chu gia thành bộ dạng kia.”
” Ừ. “Nguyên chủ tịch cũng gật đầu tán thành, đánh giá năng lực làm việc cũng không tồi.
” Cho nên…” Nguyên Khoản Khoản dùng miệng lưỡi trăm lần hiệu quả cả trăm, nũng nịu nói. ” Cha, cha không phản đối con qua lại với anh ấy chứ?”
Nguyên chủ tịch nhìn con gái ông dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ.
Hai mươi tuổi, giống như bông hoa nở ra tuổi xuân vô hạn, kể từ khi tận thế, tính khí con bé cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Con gái bảo bối như vậy, từ nhỏ ông cùng phu nhân đều cho nó thứ tốt nhất, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là sợ con gái chịu ủy khuất nên mới nuông chiều nó như vậy.
Lần này cũng thật sự là lần đầu tiên con gái tới nói với ông, nói nó muốn đi tiếp xúc với một người đàn ông.
Nguyên chủ tịch ngẩng đầu.
Hành vi xông vào phòng họp lần này của Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên, ông không có cảm giác tức giận, ngược lại còn muốn khen ngợi Bạch Thất có dũng, còn khi đối đầu với Chu Thụ Quang, lại muốn khen ngợi cậu ta có mưu.
Quả nhiên là loạn thế xuất anh hùng.
Người như vậy, nếu như có thể lôi kéo, đối với ông mà nói chẳng phải là một trợ lực lớn sao.
Hơn nữa còn có quan hệ của hắn cùng với Tiền Tướng Quân, càng như hổ thêm cánh.
Nếu như có thể cùng con gái của ông ở chung một chỗ… Đây đúng là phương thức trói chặt lòng người tốt nhất.
Lúc đó, trở thành người của mình thì so ra vẫn an toàn hơn.
“Cha không phản đối con và cậu taqua lại, nhưng tự con phải nắm chắc cơ hội, giữa nam nữ trẻ tuổi, cùng nhau hoạt động nhiều một chút cũng là chuyện tốt.” Nguyên chủ tịch nói xong nhấp một ngụm cà phê, lại nhìn con gái, “Bên ngoài giờ đang lộn xộn, dù thế nào con cũng không thể ra ngoài nữa.”
” Sẽ không đâu.” Nguyên Khoản Khoản vừa nói vừa cười hì hì chạy mất, chuẩn bị về đại viện trong biệt thự, đi tìm mẹ cô hỏi thăm tình hình về Bạch Ngạn.
Nguyên chủ tịch nhìn dáng vẻ con gái vui sướng chạy ra ngoài, thở dài.
Cái tên Bạch Ngạn đó, hình như trước khi tới hội nghị có mang theo một cô gái tới, cô gái nhỏ kia dường như cũng không lớn tuổi hơn con gái ông.
Một chiêu này, là đúng hay sai, hoàn toàn phải trông chờ vào Bạch Thất có tham vọng theo đuổi quyền lực hay không.
Bên kia, Tiền Tướng cùng nhóm người Bạch Thất cũng đi xe bằng tốc độ nhanh nhất đến chỗ cửa Nam.
Lúc này Đường Nhược vẫn còn ở trên tường thành, đám người phía dưới quá cuồng nhiệt, một mực nhìn cô tha thiết mong chờ, khiến cô không có can đảm để đi xuống tường thành.
Chỉ sợ vừa đi một bước, liền bị đám người như lang như hổ ở bên dưới nuốt lấy!
Cô ở trên tường thành cũng không còn lời gì muốn nói nữa, nhưng cũng không thể cứ đứng ở trên đây ca hát khiêu vũ chứ?
Bên dưới tường thành biển người sôi trào, tất cả đều tụ lại ở dưới tường thành, muốn nhìn một chút nữ thần không giống người thường kia.
Cố Úc Trạch cũng chen vào, chen tới chen lui vẫn không đi vào được, không biết tại sao hắn lại không dùng dị năng bay lên giống như Đường Nhược, đang suy nghĩ có nên dùng võ lực chen vào hay không, lại nhìn thấy một chiếc xe trắng một chiếc đen đi thẳng tới.
Đáng nhẽ ra không được phép lái xe thẳng thế này, chỉ có biển số xe đặc thù mới được phép lái tới mà thôi.
Lúc tiếng còi kêu lên, tất cả mọi người đều rối rít quay đầu nhìn về phía sau.
Chiếc xe dừng lại, mấy người đàn ông không giống nhau bước ra từ bên trong xe.
Hai người mặc quân trang trong số đó vừa bước xuống xe, tất cả binh sĩ canh gác ở cửa Nam, bao gồm cả đội súng bắn tỉa trên tường thành đều cung kính nghiêm trang hành lễ với hai người này.
Mọi người lập tức cho rằng, người vừa tới này nhất định là thân phận bất phàm.
Lại nói, kể từ sau tận thế đến giờ, mọi người đều ở chung một trụ sở, nhưng mà khoảng cách tiếp cận với người lãnh đạo quốc gia gần như thế này thì thật đúng là chưa từng có.
Nếu là trước kia, thì chỉ có thể nhìn thấy người lãnh đạo trong ti vi mà thôi, hôm nay còn có cơ hội lớn được nhìn thấy như vậy.
Trong lòng mọi người đều có chút kích động, đương nhiên không phải là kích động khi được thấy người lãnh đạo.
Mà là lúc này, bọn họ đều thật sự tin tưởng lời Đường Nhược nói quả thật là chính xác, trụ sở thật sự sẽ phái người ra ngoài đi tìm người có dị năng về.
” Xảy ra chuyện gì?” Hồ Hạo Thiên sau khi xuống xe nhìn thấy tình cảnh ở đây thế này, tự nhiên quay đầu nhìn Bạch Thất, “Không phải nói là ở cửa Nam tụ tập đánh nhau sao?”
Cái này nhìn rõ ràng không giống chút nào.
Cảnh tượng bây giờ không phải là rất yên bình sao?
Nhưng mà Bạch Thất cũng vừa mới xuống xe, đâu có biết được?
Một cái ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô gái của anh giờ phút này đang đứng ở trên tường thành.
Ánh mặt trời ở trên người cô như mạ thêm một vòng màu vàng, áo khoác cùng mái tóc đón gió bay bay.
Nhìn thấy anh, cô gái ở trên tường thành xa xa kia liền nở nụ cười tươi như hoa.
Cô cười ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ kia dường như cũng mất đi màu sắc.
Dù Bạch Thất một thân áo đen, ở trong đám người cũng là hạc đứng trong bầy gà, lẫn vào trong đám người dưới tường thành, giống như ngọc châu ở giữa những ngói thạch, khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ.
Gần như khi vừa bước xuống xe, Đường Nhược đã nhìn thấy anh.
Hai người, một người dưới tường thành, một người trên tường thành, ánh mắt chạm nhau.
” Tiểu Đường đi lên tường thành thế nào vậy?” Đám người Hồ Hạo Thiên sau khi tới nhìn thấy, kỳ quái hỏi.
Lúc này Phương Thanh Lam cũng chen tới, tốc độ của hắn cho thấy rõ ràng đã qua tập luyện, gần như là một cái chớp mắt đã đến trước mặt Bạch Thất: “Bạch lão đại, anh muốn biết chị Đường vì sao lại lên thành sao? Chỗ này em có ghi lại câu trả lời này.”
Nói xong mở máy quay trong tay ra.
Tốc độ Bạch Thất quét video rất nhanh, bấm nút phát video liền nhanh chóng hiểu được nguyên nhân hậu quả.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô gái trên tường thành giống như vẫn đang chờ đợi anh giẫm lên mây ngũ sắc đến đón vậy.
Bạch Thất vươn tay, bắn ra từng bông hoa sen, sau đó hắn giẫm lên mà bước đi.