Chương : 259
Edit: Hoa Hỷ Nhi
Beta: Sakura
Thời gian một giờ đồng hồ đánh Zombie triều, đối với mọi người mà nói thì vẫn hoàn toàn có thể ứng phó, từng người đều đánh giết vô cùng điêu luyện.
Lần giao ban đầu tiên trên tường thành diễn ra có chút lộn xộn, nguyên nhân chủ yếu là vì, người ở phía sau có thể được lên trên tường thành cầm súng chiến đấu thì vô cùng hưng phấn, còn người có dị năng trước đó thì vẫn còn đang rảnh rỗi, hơn nữa lại có lý do đặc biệt để không cảm thấy mệt mỏi đấy!
Vừa rồi phải ở phía sau để đánh Zombie, lúc này thì có thể tiếp cận với nữ thần ở khoảng cách gần rồi, vì thế mà người đi qua đi lại, người ở trên cao nhìn lén Đường Nhược, người quang minh chính đại đi tới trước mặt muốn xin chữ ký cũng có, ngoài ra còn có cả yêu cầu muốn chụp ảnh chung nữa…
Đường Nhược bị khiến cho vô cùng lúng túng, khi càng xuống dưới tường thành, thì càng dựa gần vào bên cạnh Bạch Thất.
Cứ thế… trở thành ngôi sao nổi tiếng?
Bạch Thất vòng tay, trở thành trực tiếp nắm tay Đường Nhược, một tay khác cầm băng đao, ngẩng cao mặt, có chút lạnh lùng nhìn về một hướng nói: “Băng đao không có mắt, giữ khoảng cách cho tốt, không hy vọng rằng trời lạnh rồi còn được mát lạnh hơn, cho nên mời tránh ra một chút.”
Nói xong, thản nhiên mang Đường Nhược đi xuống dưới tường thành.
Vừa rồi, mọi người đều đã trông thấy anh giống như vương giả hạ xuống đánh Zoombie vậy, trong lòng nhất thời run lên, đều dừng lại bước chân muốn đuổi theo.
Mặc dù hâm mộ đến ghen ghét, đố kị, mặc dù trong lòng hết sức khó chịu, mặc dù rất muốn bao vây người đàn ông kia lại, đánh anh ta một trận…
Nhưng mà không thừa nhận cũng không được, lấy năng lực cùng bề ngoài của nữ thần, cũng chỉ có người đàn ông đỉnh cao như vậy, mới có thể sánh đôi cùng với cô ấy mà thôi.
Xuống dưới tường thành, mọi người đều ở đây hoạt động gân cốt một chút.
Một giờ phóng dị năng thế này cũng không hề hấn gì, ngược lại thì việc bắn súng thật sự là vô cùng mệt mỏi đấy.
Trụ sở mở khu cách ly ra, làm thành phòng nghỉ ngơi tạm thời.
Ở chỗ này, có từng dãy thùng nước, cùng với từng dãy nồi bánh bao chay để có thể cung ứng cho mọi người.
Mỗi một người tham gia phòng thủ, sau khi hoàn thành thì nhận được một tờ phiếu nhỏ, dùng nó là có thể đổi lấy những thứ thức ăn này.
Hiện giờ đã hơn bốn giờ chiều, sắc trời dần tối đi.
Tiếng gào thét của Zoombie ở ngoài kia vẫn không ngừng vang lên bên tai, Đường Nhược bị Bạch Thất kéo đi, cùng với đoàn đội Tùy Tiện đi đến phòng nghỉ ngơi ở cửa Tây.
Rất nhiều nhân viên của ca đầu tiên cũng đều rối rít đi tới.
Phòng cách ly ở cửa Tây này ngày thường cũng không có dịp dùng đến mấy, nhưng trái lại trên đất lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Bởi vì mỗi một giờ đều phải đổi ca, cho nên các loại đoàn đội đều tập trung ở đây chờ đợi mệnh lệnh, đưa đến một lượng người rất lớn, rất ầm ĩ.
Hồ Hạo Thiên chọn một vị trí, dẫn đầu ngồi xuống, hỏi mọi người: “Tới nơi này nghỉ ngơi nhé.”
Nơi này vốn rất lớn, nhưng mà số người quá đông, vị trí này so ra thì cũng đã không nhỏ rồi, nhưng đối với đoàn đội Tùy Tiện hơn hai mươi người này mà nói thì lại không thể nào đủ dùng.
Tất cả mọi người đều phải nhét chung một chỗ.
” Cái chỗ này có chút chật chội đấy.” Lưu Binh đứng đấy xoay cánh tay, tìm xem mình nên ngồi ở chỗ nào.
” Có chỗ ngồi cũng đã không tệ rồi, không được thì ra đường mà ngồi, ra đường ngồi còn có thể lưu thông không khí đấy.” Phan Đại Vĩ thì ngược lại không để bụng, dùng dây leo nhanh chóng tạo ra mấy đồ vật tựa lưng đơn giản, vừa có thể tách biệt được với đám người ngoài kia, vừa có thể để cho mọi người dựa vào được thoải mái một chút.
Dây leo nhanh chóng bao bọc hai mươi người lại.
Sau khi Bạch Thất mang theo Đường Nhược ngồi xuống, nhìn vào đồng hồ trên tay, nói: “Trong một giờ tới, người đến sẽ càng nhiều.”
Hôm nay bọn họ chỉ cần thi hành hai ca là có thể đi về nghỉ ngơi.
Nếu tính tiếp như thế, vậy thì qua tám giờ mới có thể trở về biệt thự.
Mọi người đương nhiên rối rít hỏi lý do vì sao.
Bạch Thất nói: “Đến lúc đó trời tối, Zoombie nhiều, thì người cũng nhiều.”
Trong đám người đến người đi, bọn họ lại trông thấy Tô Vũ Vi.
Cũng không phải là mọi người nhìn thấy cùng một lúc, mà là Phan Hiểu Huyên nhìn thấy cô ta đầu tiên.
Có lẽ vì lý do Vệ Lam đang trực ban ở đây, mà cô ta cũng tới nơi này để chiến đấu.
Phan Hiểu Huyên thấy ở đó sắp có kịch hay thì nhanh chóng chạy đi xem, ở trong biển người tấp nập này mà còn có thể được xem chuyện bát quái thì đương nhiên là vô cùng kích động, lôi kéo Đường Nhược chỉ vào Tô Vũ Vi, muốn để cho cô cùng đi xem.
“ Gần đây mình phát hiện ra một vấn đề.” Phan Hiểu Huyên nhìn Tô Vũ Vi nói.
“ Vấn đề gì?” Đường Nhược khó hiểu hỏi.
Phan Hiểu Huyên nói: “ Gần đây lúc chúng ta nhìn thấy cô Tô, có vẻ như là Hứa Bân Minh cùng với Đổng Cầm Cầm luôn như hình với bóng với cô ta ngày trước, đều không nhìn thấy đâu nữa.”
Vừa nói như vậy, Đường Nhược cũng phát hiện ra chỗ kỳ quái, cô nghĩ đến suy đoán của mình, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ…” Trong tận thế này, tính mạng của con người không có điều gì có thể thật sự đảm bảo,” Bọn họ đều đã hy sinh?”
Ánh mắt Phan Hiểu Huyên không thay đổi, nói tiếp: ” Mình cũng không biết, nhưng theo lẽ thường, thì Hứa Bân Bân kia là hệ hỏa, Đổng Cầm Cầm là hệ mộc, đoàn đội bọn họ trước đó đi theo Vệ Lam đến bến tàu thu thập vật liệu, sau đó Tô Vũ Vi lại theo Vệ Lam lên trên thành phố A, nhưng cũng không xảy ra nguy hiểm lớn gì.”
Đường Nhược cũng cảm thấy có lý.
Nhưng cụ thể là thế nào, trừ người trong cuộc ra, thì còn ai có thể biết được.
Đang nói, Tô Vũ Vi bên kia cũng đã cùng với Vệ Lam nói chuyện.
Thật sự thì khi Vệ Lam làm trưởng quan chấp hành ở cửa Tây, đã trở thành đối tượng được rất nhiều người chú ý, cho nên khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp chu đáo, tới đưa cơm hộp cho trưởng quan chấp hành của bọn họ, mọi người đều ôm lòng đi xem chuyện bát quái.
Nhưng mà đối với gương mặt thẹn thùng, giống như hoa bách hợp mới nở của Tô Vũ Vi, anh cũng không muốn công khai từ chối hộp cơm trên tay cô ta.
Chỉ tỏ ý rằng hắn có thể ăn bánh bao cùng với nước mà trụ sở đã cung cấp.
“ Cậu nhìn dáng vẻ của Vệ Lam đi, giống như là không muốn tiếp nhận bày tỏ của cô Tô nhỉ.” Phan Hiểu Huyên nhìn vậy mà còn có thể đánh giá, “ Vậy thì thật là mất mặt, cô ta tìm ai, ai cũng không tiếp nhận, vậy mà lại coi thường những người đàn ông theo đuổi cô ta, thật sự là năng lực không có, tâm lại cao ngạo, cũng là một cô gái đáng thương.”
Hôm nay Tô Vũ Vi vòng mái tóc dài thành kiểu búi tròn, vài sợi tóc rủ xuống ngang trán, khiến cho cô ta trông có vẻ rất bé nhỏ, sau khi bị Vệ Lam cự tuyệt, sắc mặt tái nhợt đến trắng bệch, cầm hộp cơm đứng ở trong đám người, không ít những người đàn ông người có dị năng khác đi qua, đều tiến lên an ủi cô ta.
Đường Nhược nhìn một chút, rồi thu hồi ánh mắt ở đó: ” Cô ta có lẽ mang tình cảm đặt ở sai người.”
Đối với Tô Vũ Vi, cô cũng không biết phải nói thế nào, một cô gái theo đuổi hạnh phúc của mình đương nhiên là không có gì sai trái, nhưng mà mấy tháng lại có thể đổi mấy mục tiêu theo đuổi hạnh phúc, cô cũng đành câm nín, biến mình trở thành hàng hóa để bán ra như vậy, cách này thật sự có được không?
Như vậy sẽ có được tình yêu thật sự sao?
Đúng như lời Bạch Thất đã nói, một giờ sau, đúng như dự đoán, người đến bắt đầu nhiều lên.
Trong phòng nghỉ ngơi có rất nhiều người tụ tập, ngồi chung một chỗ để ăn uống gì đó.
Người đến người đi ở bên dưới trụ sở so với đường số hai, thì lại náo nhiệt hơn rất nhiều, một mảnh hò hét ầm ĩ.
Đến hơn năm giờ, Phan Hiểu Huyên cũng lấy đồ ra để mọi người ngồi nấu ở trên mặt đất.
Đồ để nấu vẫn là mì sợi, đồ như vậy, ở chỗ này cũng đã coi như không tệ, nhưng cũng không thể coi là cao cấp, vì vậy mà không dẫn tới nhiều chú ý.
Ngược lại, có đoàn đội lại ở chỗ này bắt đầu trực tiếp rang thức ăn.
Còn là xào giá đỗ cùng với ngũ vị hương các loại, khiến cho không ít người có dị năng có mặt ở đó đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt lấp lánh, sau đó hỏi thăm xem bọn họ là đoàn đội gì, điều kiện để gia nhập là gì.
Loại quảng cáo vô hình này là cách chào hàng tốt nhất của mỗi đoàn đội.
Có người phách lối nhưng cũng có người khiêm tốn.
Ở đây, người chỉ cần gặm xong hai cái bánh bao trụ sở phát, thì chùm áo lên đi ngủ cũng không phải số ít.
Trước đó, lúc Bạch Thất ở trên tường thành vẫn luôn quan sát, đã nhìn ra được trong những người này, có một vài người có dị năng rất lớn mạnh, hơn nữa bằng vào kinh nghiệm từng sống ở đời trước, những người có dị năng này còn có khả năng chính là một trong số những người trụ cột vững chắc sau này.
Beta: Sakura
Thời gian một giờ đồng hồ đánh Zombie triều, đối với mọi người mà nói thì vẫn hoàn toàn có thể ứng phó, từng người đều đánh giết vô cùng điêu luyện.
Lần giao ban đầu tiên trên tường thành diễn ra có chút lộn xộn, nguyên nhân chủ yếu là vì, người ở phía sau có thể được lên trên tường thành cầm súng chiến đấu thì vô cùng hưng phấn, còn người có dị năng trước đó thì vẫn còn đang rảnh rỗi, hơn nữa lại có lý do đặc biệt để không cảm thấy mệt mỏi đấy!
Vừa rồi phải ở phía sau để đánh Zombie, lúc này thì có thể tiếp cận với nữ thần ở khoảng cách gần rồi, vì thế mà người đi qua đi lại, người ở trên cao nhìn lén Đường Nhược, người quang minh chính đại đi tới trước mặt muốn xin chữ ký cũng có, ngoài ra còn có cả yêu cầu muốn chụp ảnh chung nữa…
Đường Nhược bị khiến cho vô cùng lúng túng, khi càng xuống dưới tường thành, thì càng dựa gần vào bên cạnh Bạch Thất.
Cứ thế… trở thành ngôi sao nổi tiếng?
Bạch Thất vòng tay, trở thành trực tiếp nắm tay Đường Nhược, một tay khác cầm băng đao, ngẩng cao mặt, có chút lạnh lùng nhìn về một hướng nói: “Băng đao không có mắt, giữ khoảng cách cho tốt, không hy vọng rằng trời lạnh rồi còn được mát lạnh hơn, cho nên mời tránh ra một chút.”
Nói xong, thản nhiên mang Đường Nhược đi xuống dưới tường thành.
Vừa rồi, mọi người đều đã trông thấy anh giống như vương giả hạ xuống đánh Zoombie vậy, trong lòng nhất thời run lên, đều dừng lại bước chân muốn đuổi theo.
Mặc dù hâm mộ đến ghen ghét, đố kị, mặc dù trong lòng hết sức khó chịu, mặc dù rất muốn bao vây người đàn ông kia lại, đánh anh ta một trận…
Nhưng mà không thừa nhận cũng không được, lấy năng lực cùng bề ngoài của nữ thần, cũng chỉ có người đàn ông đỉnh cao như vậy, mới có thể sánh đôi cùng với cô ấy mà thôi.
Xuống dưới tường thành, mọi người đều ở đây hoạt động gân cốt một chút.
Một giờ phóng dị năng thế này cũng không hề hấn gì, ngược lại thì việc bắn súng thật sự là vô cùng mệt mỏi đấy.
Trụ sở mở khu cách ly ra, làm thành phòng nghỉ ngơi tạm thời.
Ở chỗ này, có từng dãy thùng nước, cùng với từng dãy nồi bánh bao chay để có thể cung ứng cho mọi người.
Mỗi một người tham gia phòng thủ, sau khi hoàn thành thì nhận được một tờ phiếu nhỏ, dùng nó là có thể đổi lấy những thứ thức ăn này.
Hiện giờ đã hơn bốn giờ chiều, sắc trời dần tối đi.
Tiếng gào thét của Zoombie ở ngoài kia vẫn không ngừng vang lên bên tai, Đường Nhược bị Bạch Thất kéo đi, cùng với đoàn đội Tùy Tiện đi đến phòng nghỉ ngơi ở cửa Tây.
Rất nhiều nhân viên của ca đầu tiên cũng đều rối rít đi tới.
Phòng cách ly ở cửa Tây này ngày thường cũng không có dịp dùng đến mấy, nhưng trái lại trên đất lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Bởi vì mỗi một giờ đều phải đổi ca, cho nên các loại đoàn đội đều tập trung ở đây chờ đợi mệnh lệnh, đưa đến một lượng người rất lớn, rất ầm ĩ.
Hồ Hạo Thiên chọn một vị trí, dẫn đầu ngồi xuống, hỏi mọi người: “Tới nơi này nghỉ ngơi nhé.”
Nơi này vốn rất lớn, nhưng mà số người quá đông, vị trí này so ra thì cũng đã không nhỏ rồi, nhưng đối với đoàn đội Tùy Tiện hơn hai mươi người này mà nói thì lại không thể nào đủ dùng.
Tất cả mọi người đều phải nhét chung một chỗ.
” Cái chỗ này có chút chật chội đấy.” Lưu Binh đứng đấy xoay cánh tay, tìm xem mình nên ngồi ở chỗ nào.
” Có chỗ ngồi cũng đã không tệ rồi, không được thì ra đường mà ngồi, ra đường ngồi còn có thể lưu thông không khí đấy.” Phan Đại Vĩ thì ngược lại không để bụng, dùng dây leo nhanh chóng tạo ra mấy đồ vật tựa lưng đơn giản, vừa có thể tách biệt được với đám người ngoài kia, vừa có thể để cho mọi người dựa vào được thoải mái một chút.
Dây leo nhanh chóng bao bọc hai mươi người lại.
Sau khi Bạch Thất mang theo Đường Nhược ngồi xuống, nhìn vào đồng hồ trên tay, nói: “Trong một giờ tới, người đến sẽ càng nhiều.”
Hôm nay bọn họ chỉ cần thi hành hai ca là có thể đi về nghỉ ngơi.
Nếu tính tiếp như thế, vậy thì qua tám giờ mới có thể trở về biệt thự.
Mọi người đương nhiên rối rít hỏi lý do vì sao.
Bạch Thất nói: “Đến lúc đó trời tối, Zoombie nhiều, thì người cũng nhiều.”
Trong đám người đến người đi, bọn họ lại trông thấy Tô Vũ Vi.
Cũng không phải là mọi người nhìn thấy cùng một lúc, mà là Phan Hiểu Huyên nhìn thấy cô ta đầu tiên.
Có lẽ vì lý do Vệ Lam đang trực ban ở đây, mà cô ta cũng tới nơi này để chiến đấu.
Phan Hiểu Huyên thấy ở đó sắp có kịch hay thì nhanh chóng chạy đi xem, ở trong biển người tấp nập này mà còn có thể được xem chuyện bát quái thì đương nhiên là vô cùng kích động, lôi kéo Đường Nhược chỉ vào Tô Vũ Vi, muốn để cho cô cùng đi xem.
“ Gần đây mình phát hiện ra một vấn đề.” Phan Hiểu Huyên nhìn Tô Vũ Vi nói.
“ Vấn đề gì?” Đường Nhược khó hiểu hỏi.
Phan Hiểu Huyên nói: “ Gần đây lúc chúng ta nhìn thấy cô Tô, có vẻ như là Hứa Bân Minh cùng với Đổng Cầm Cầm luôn như hình với bóng với cô ta ngày trước, đều không nhìn thấy đâu nữa.”
Vừa nói như vậy, Đường Nhược cũng phát hiện ra chỗ kỳ quái, cô nghĩ đến suy đoán của mình, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ…” Trong tận thế này, tính mạng của con người không có điều gì có thể thật sự đảm bảo,” Bọn họ đều đã hy sinh?”
Ánh mắt Phan Hiểu Huyên không thay đổi, nói tiếp: ” Mình cũng không biết, nhưng theo lẽ thường, thì Hứa Bân Bân kia là hệ hỏa, Đổng Cầm Cầm là hệ mộc, đoàn đội bọn họ trước đó đi theo Vệ Lam đến bến tàu thu thập vật liệu, sau đó Tô Vũ Vi lại theo Vệ Lam lên trên thành phố A, nhưng cũng không xảy ra nguy hiểm lớn gì.”
Đường Nhược cũng cảm thấy có lý.
Nhưng cụ thể là thế nào, trừ người trong cuộc ra, thì còn ai có thể biết được.
Đang nói, Tô Vũ Vi bên kia cũng đã cùng với Vệ Lam nói chuyện.
Thật sự thì khi Vệ Lam làm trưởng quan chấp hành ở cửa Tây, đã trở thành đối tượng được rất nhiều người chú ý, cho nên khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp chu đáo, tới đưa cơm hộp cho trưởng quan chấp hành của bọn họ, mọi người đều ôm lòng đi xem chuyện bát quái.
Nhưng mà đối với gương mặt thẹn thùng, giống như hoa bách hợp mới nở của Tô Vũ Vi, anh cũng không muốn công khai từ chối hộp cơm trên tay cô ta.
Chỉ tỏ ý rằng hắn có thể ăn bánh bao cùng với nước mà trụ sở đã cung cấp.
“ Cậu nhìn dáng vẻ của Vệ Lam đi, giống như là không muốn tiếp nhận bày tỏ của cô Tô nhỉ.” Phan Hiểu Huyên nhìn vậy mà còn có thể đánh giá, “ Vậy thì thật là mất mặt, cô ta tìm ai, ai cũng không tiếp nhận, vậy mà lại coi thường những người đàn ông theo đuổi cô ta, thật sự là năng lực không có, tâm lại cao ngạo, cũng là một cô gái đáng thương.”
Hôm nay Tô Vũ Vi vòng mái tóc dài thành kiểu búi tròn, vài sợi tóc rủ xuống ngang trán, khiến cho cô ta trông có vẻ rất bé nhỏ, sau khi bị Vệ Lam cự tuyệt, sắc mặt tái nhợt đến trắng bệch, cầm hộp cơm đứng ở trong đám người, không ít những người đàn ông người có dị năng khác đi qua, đều tiến lên an ủi cô ta.
Đường Nhược nhìn một chút, rồi thu hồi ánh mắt ở đó: ” Cô ta có lẽ mang tình cảm đặt ở sai người.”
Đối với Tô Vũ Vi, cô cũng không biết phải nói thế nào, một cô gái theo đuổi hạnh phúc của mình đương nhiên là không có gì sai trái, nhưng mà mấy tháng lại có thể đổi mấy mục tiêu theo đuổi hạnh phúc, cô cũng đành câm nín, biến mình trở thành hàng hóa để bán ra như vậy, cách này thật sự có được không?
Như vậy sẽ có được tình yêu thật sự sao?
Đúng như lời Bạch Thất đã nói, một giờ sau, đúng như dự đoán, người đến bắt đầu nhiều lên.
Trong phòng nghỉ ngơi có rất nhiều người tụ tập, ngồi chung một chỗ để ăn uống gì đó.
Người đến người đi ở bên dưới trụ sở so với đường số hai, thì lại náo nhiệt hơn rất nhiều, một mảnh hò hét ầm ĩ.
Đến hơn năm giờ, Phan Hiểu Huyên cũng lấy đồ ra để mọi người ngồi nấu ở trên mặt đất.
Đồ để nấu vẫn là mì sợi, đồ như vậy, ở chỗ này cũng đã coi như không tệ, nhưng cũng không thể coi là cao cấp, vì vậy mà không dẫn tới nhiều chú ý.
Ngược lại, có đoàn đội lại ở chỗ này bắt đầu trực tiếp rang thức ăn.
Còn là xào giá đỗ cùng với ngũ vị hương các loại, khiến cho không ít người có dị năng có mặt ở đó đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt lấp lánh, sau đó hỏi thăm xem bọn họ là đoàn đội gì, điều kiện để gia nhập là gì.
Loại quảng cáo vô hình này là cách chào hàng tốt nhất của mỗi đoàn đội.
Có người phách lối nhưng cũng có người khiêm tốn.
Ở đây, người chỉ cần gặm xong hai cái bánh bao trụ sở phát, thì chùm áo lên đi ngủ cũng không phải số ít.
Trước đó, lúc Bạch Thất ở trên tường thành vẫn luôn quan sát, đã nhìn ra được trong những người này, có một vài người có dị năng rất lớn mạnh, hơn nữa bằng vào kinh nghiệm từng sống ở đời trước, những người có dị năng này còn có khả năng chính là một trong số những người trụ cột vững chắc sau này.