Chương : 287
Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Anh nói với Tô Vũ Vi: “Không cần lo lắng.”
Tào Mẫn cũng xác thực chưa từng khiến người ta lo lắng qua.
Tào Mẫn nhìn Tô Vũ Vi, lông mày nhíu lại sau đó khẽ cười một tiếng: “Cô đúng là già mồm cãi láo.”
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình, Tô Vũ Vi há to mồm, gương mặt xinh đẹp cũng bị mấy chữ ngắn ngủi này làm cho vặn vẹo: “Cô...”
Cô ta nói một chữ ‘cô’, nhưng cũng không nói phần sau.
Tiện nhân già mồm cãi lão.
Mọi người đều biết câu này.
Hôm nay tiến sĩ Tào nói như vậy, không phải là đang ẩn ý nói Tô Vũ Vi là kẻ ti tiện sao.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Vệ Lam cũng lúng túng theo: “Tào Mẫn, nhiều năm như vậy, lễ phép của cô đều bị mất hết rồi sao?”
Tào Mẫn làm như không thấy những người bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, nói: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không, nói cho tôi biết vì sao lại chọn cô ta.”
Vệ Lam mím môi, không nói.
Nói cho cô ấy biết cái gì đây?
Nói cho cô ấy biết là, trước khi bị Tô Vũ Vi ôm lấy, điều mình nghĩ đến chính là hai người còn trẻ, còn nhiều thời gian..
Nói cho cô ấy biết, thiếu niên ngày trước, trở về không được?
“Bốp~” một tiếng, một cái tát của Tào Mẫn lại rơi xuống mặt anh.
Nhìn hai người, dưới dự khiếp sợ của tất cả mọi người.
Cô nhìn tay của mình, nở một nụ cười, nói: “Hai người đúng là cực kỳ xứng đôi đấy, thật ra tôi rất buồn, bản thân bị mù nhiều năm như vậy...”
” Tiến sĩ Tào.” Tô Vũ Vi nhìn thấy Vệ Lam bị đánh, nổi giận, sau khi cô thức tỉnh dị năng, cũng không còn là cô gái nhỏ nũng nịu nữa, trong tay liền xuất hiện một quả cầu nước, muốn ném về phía Tào Mẫn, “Có thể chúng tôi đã đắc tội cô, nhưng cô cố tình gây sự ở chỗ này như vậy, không phải là rất khó coi hay sao.”
Tinh thần lực của Tào Mẫn lại khiến cho năm giác quan nhạy bén hơn, trực tiếp nghiêng đầu sang, tránh được cầu nước của Tô Vũ Vi.
Nhìn Tô Vũ Vi, lông mi cô khẽ chớp, cười lạnh: “Khó coi? Tôi cảm thấy những lời này đáng ra phải để tôi nói với cô mới đúng.”
Tốc độ của cô lại khiến cho Tô Vũ Vi cả kinh, trong thời gian cô ta đối kháng với Zombie triều, dị năng cũng đã tăng lên cấp 2, nhưng mà, vừa rồi lúc cô ta ra tay dị năng cũng không có yếu, là dùng hết sức lực ứng phó đấy...
Nghe nói trong căn cứ, dị năng của Tào tiến sĩ là dị năng tinh thần lực...
Hơn nữa còn nghe nói, hiện nay toàn bộ Việt Quốc cũng chỉ có một người có dị năng tinh thần lực là cô ấy...
Lúc Tô Vũ Vi còn chưa kịp phản ứng, Tào Mẫn lại tát Vệ Lam một cái nữa, một cái tát kia cực kỳ gọn gàng, vừa nặng, bả vai những người đang đứng ở đây đều run lên theo, giống như một cái tát này cũng vung lên mặt của mình vậy.
Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng nhạc khiêu vũ du dương trầm bổng vang lên trong sảnh lớn.
Cô gái này quá hung hãn rồi...
Rõ ràng đến đấu là đấu với tiểu tam, vậy mà đánh lại là đánh đàn ông.
Chỉ có điều, đến lúc phục hồi lại tinh thần, các cô gái trong sảnh đường đều cảm thấy quả thực nên đánh người đàn ông
Đàn ông cặn bã đương nhiên phải đánh!
Nếu như không phải đàn ông có tâm tư không sạch sẽ, làm sao tiểu tam có cơ hội mà chen vào?
Tục ngữ đã nói rồi: Quả trứng không nứt thì con ruồi không đậu vào, một cây làm chẳng nên non!
Thư ký của nhà Tư Đồ nhanh chóng bước lên lầu, mới để cho những người trên lầu tạm thời không đi xuống.
Bên dưới xảy ra tình huống như vậy, phải làm gì bây giờ đây!
Trời đất ơi!
Ân oán cá nhân thì về nhà mà giải quyết, cớ sao phải phá hỏng bữa tiệc này, để cho lát nữa hắn bị tham mưu trưởng của nhà Tư Đồ phạt!
Thư ký của nhà Tư Đồ đưa tay che trán, cũng sứt đầu mẻ trán.
“Cái tát này vốn dĩ là muốn tát lên mặt Tô tiểu thư đấy, nhưng thiết nghĩ... có lẽ anh sẽ không để người phụ nữ của mình phải chịu ủy khuất đâu nhỉ, như vậy, liền để cho anh chịu thay, cũng tốt.” Tào Mẫn đánh người xong, không nhanh không chậm mở miệng, “Vệ Lam, đã nhiều năm như vậy, tôi chưa từng từ bỏ ý định, cả kể cha tôi có cho tôi và Phú Sinh thành lập hôn ước, tôi cũng đều chỉ nghĩ tới anh...” Cô dừng lại một chút, trên mặt rốt cục nổi lên một tia biểu tình gì đó, “Không nghĩ tới, đến cuối cùng vẫn là lừa mình dối người rồi... Nói với tôi câu ‘thật xin lỗi’, sau đó, cả hai chúng ta đều không thiếu nợ lẫn nhau...”
Vệ Lam còn chưa mở miệng, Tào Mẫn lại giống như rất bình thường mà nói: “Quên đi, hai cái tát lúc nãy, vẫn còn đấy, đánh cũng đánh rồi, như vậy, chúc hai người vui vẻ hạnh phúc.”
Dứt lời, cô dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người đi về phía Đường Nhược.
Đường Nhược mỉm cười với cô, nghênh đón cô.
Cô ấy giết địch một ngàn, cũng đã tự tổn hại mình tám trăm.
Lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt).
Cô gái quật cường như vậy, đối với việc buông bỏ tình cảm cũng dùng phương pháp thật quật cường.
“Hoan nghênh cô chiến thắng trở về.” Đường Nhược nói xong, đưa cho cô ly rượu nho mình vừa mời lấy.
Tào Mẫn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: “Đi ra ngoài kia giải sầu được không?”
Môi Đường Nhược cong lên thành một nụ cười không che giấu: “Được.”
Vệ Lam nhìn Tào Mẫn rời khỏi, buông tay Tô Vũ Vi ra, nói: “Tôi không thoải mái, muốn...”
Tô Vũ Vi trong nội tâm nhảy dựng, nói thẳng: “Vệ Lam, không bằng anh đưa em về trước đi.”
Nếu như anh ta rời khỏi, để lại một mình mình ở đây, không phải là càng thêm khó coi sao?
Vệ Lam gật đầu nói: “Được, tôi đưa em về trước.”
Hai người vừa định đi, Cố Úc Trạch liền đứng chắn trước mặt hai người: “Vệ thiếu úy, đèn điện rực rỡ còn chưa quá nửa đêm, vũ hội còn chưa có bắt đầu, sao Vệ thiếu úy có thể thất lễ, đi về trước như vậy.”
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn thấy Cố Úc Trạch, sau đó, còn trông thấy Đổng Cầm Cầm đang đứng ở một bên, vẻ mặt khẽ động, hắn kinh ngạc nói: “Cô, cô không có chết?”
Hắn nhớ rất rõ ràng, Đổng Cầm Cầm đã chết trong nhiệm vụ bến tàu lần trước rồi!
Lần trước, khi trở về sau nhiệm vụ phòng thí nghiệm, tới chỗ du thuyền để thu thập vật tư, bởi vì đó là bến tàu nên số lượng Zombie rất nhiều, từng tiểu đội đều phải tách ra đánh lần nữa, đợi bọn hắn đánh xong Zombie rồi tập hợp mọi người lại mới phát hiện thiếu rất nhiều đồng đội.
Tìm trong một phòng bếp nhỏ trên tàu, lại phát hiện Tô Vũ Vi cả người là máu tựa trên ván cửa.
Cô ấy kinh hãi hoảng sợ nói với mọi người, đồng đội của mình đã bị Zombie gặm cắn hầu như không còn.
Cũng chính bởi vì bộ dáng đáng thương này của cô ta, Vệ Lam mới để cho đồng đội của mình chiếu cố cô gái này nhiều hơn một chút mà thôi.
Đổng Cầm Cầm không nhìn Vệ Lam, chỉ nhìn Tô Vũ Vi ở bên cạnh hắn toàn thân đang phát run, mỉm cười, cái nụ cười kia mang theo quang mang khiến cho người ta sợ hãi: “Vũ Vi, đã lâu không gặp, cậu khỏe không?”
Tô Vũ Vi đột nhiên nhào tới, bắt được bả vai Đổng Cầm Cầm, không biết là kích động hay là sợ hãi: “Cầm Cầm, cậu không sao cả? Thật sự là quá tốt...”
Sắc mặt Đổng Cầm Cầm tái nhợt, bị cô ta chạm vào như vậy, cả người liền lui về phía sau mấy bước, phải dựa vào thân thể Cố Úc Trạch mới có thể đứng vững.
Cố Úc Trạch bắt lấy tay cô ta, đẩy Tô Vũ Vi ra: “Cô Tô, bạn cũ gặp nhau, biểu cảm ngạc nhiên này của cô có chút không đúng, phải chăng là do đã làm quá nhiều việc trái với lương tâm?”
“Anh...” Sắc mặt Tô Vũ Vi trắng bệch, thân thể bắt đầu có chút run rẩy, giọng điệu gần như cầu khẩn, “Cầm Cầm, có chuyện gì đợi chúng ta trở về rồi hãy nói, có được không?”
“Nói cái gì, nói chúng ta vẫn là chị em tốt, nói cô đẩy tôi và Hứa Bân Minh đi chịu chết thay cũng không phải là cố ý sao?” Đổng Cầm Cầm cười, giống như là sứ giả của địa ngục đến đòi mạng, “Như thế nào, hao tâm tổn trí, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu chân chính rồi hả? Ha ha, chân ái của cô sao mà nhiều quá...”
“Cầm Cầm...” Tô Vũ Vi tê tâm liệt phế, hậu quả của việc bán đứng người bạn cùng phòng thân thiết nhất là gì?
Đó chính là tất cả bí mật đều không muốn giữ lại một chút nào!
Không thể, không thể để cho cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy nói hết ra.
Trong đầu Tô Vũ Vi, chỉ hiện lên một ý nghĩ này.
Nhưng Đổng Cầm Cầm sau khi trở về từ bờ vực sinh tử, làm sao sẽ bởi vì cô ta không tốt, hay vì sắc mặt cô ta khó coi mà dừng lại đây?
Beta: Sakura
Anh nói với Tô Vũ Vi: “Không cần lo lắng.”
Tào Mẫn cũng xác thực chưa từng khiến người ta lo lắng qua.
Tào Mẫn nhìn Tô Vũ Vi, lông mày nhíu lại sau đó khẽ cười một tiếng: “Cô đúng là già mồm cãi láo.”
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình, Tô Vũ Vi há to mồm, gương mặt xinh đẹp cũng bị mấy chữ ngắn ngủi này làm cho vặn vẹo: “Cô...”
Cô ta nói một chữ ‘cô’, nhưng cũng không nói phần sau.
Tiện nhân già mồm cãi lão.
Mọi người đều biết câu này.
Hôm nay tiến sĩ Tào nói như vậy, không phải là đang ẩn ý nói Tô Vũ Vi là kẻ ti tiện sao.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Vệ Lam cũng lúng túng theo: “Tào Mẫn, nhiều năm như vậy, lễ phép của cô đều bị mất hết rồi sao?”
Tào Mẫn làm như không thấy những người bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, nói: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không, nói cho tôi biết vì sao lại chọn cô ta.”
Vệ Lam mím môi, không nói.
Nói cho cô ấy biết cái gì đây?
Nói cho cô ấy biết là, trước khi bị Tô Vũ Vi ôm lấy, điều mình nghĩ đến chính là hai người còn trẻ, còn nhiều thời gian..
Nói cho cô ấy biết, thiếu niên ngày trước, trở về không được?
“Bốp~” một tiếng, một cái tát của Tào Mẫn lại rơi xuống mặt anh.
Nhìn hai người, dưới dự khiếp sợ của tất cả mọi người.
Cô nhìn tay của mình, nở một nụ cười, nói: “Hai người đúng là cực kỳ xứng đôi đấy, thật ra tôi rất buồn, bản thân bị mù nhiều năm như vậy...”
” Tiến sĩ Tào.” Tô Vũ Vi nhìn thấy Vệ Lam bị đánh, nổi giận, sau khi cô thức tỉnh dị năng, cũng không còn là cô gái nhỏ nũng nịu nữa, trong tay liền xuất hiện một quả cầu nước, muốn ném về phía Tào Mẫn, “Có thể chúng tôi đã đắc tội cô, nhưng cô cố tình gây sự ở chỗ này như vậy, không phải là rất khó coi hay sao.”
Tinh thần lực của Tào Mẫn lại khiến cho năm giác quan nhạy bén hơn, trực tiếp nghiêng đầu sang, tránh được cầu nước của Tô Vũ Vi.
Nhìn Tô Vũ Vi, lông mi cô khẽ chớp, cười lạnh: “Khó coi? Tôi cảm thấy những lời này đáng ra phải để tôi nói với cô mới đúng.”
Tốc độ của cô lại khiến cho Tô Vũ Vi cả kinh, trong thời gian cô ta đối kháng với Zombie triều, dị năng cũng đã tăng lên cấp 2, nhưng mà, vừa rồi lúc cô ta ra tay dị năng cũng không có yếu, là dùng hết sức lực ứng phó đấy...
Nghe nói trong căn cứ, dị năng của Tào tiến sĩ là dị năng tinh thần lực...
Hơn nữa còn nghe nói, hiện nay toàn bộ Việt Quốc cũng chỉ có một người có dị năng tinh thần lực là cô ấy...
Lúc Tô Vũ Vi còn chưa kịp phản ứng, Tào Mẫn lại tát Vệ Lam một cái nữa, một cái tát kia cực kỳ gọn gàng, vừa nặng, bả vai những người đang đứng ở đây đều run lên theo, giống như một cái tát này cũng vung lên mặt của mình vậy.
Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng nhạc khiêu vũ du dương trầm bổng vang lên trong sảnh lớn.
Cô gái này quá hung hãn rồi...
Rõ ràng đến đấu là đấu với tiểu tam, vậy mà đánh lại là đánh đàn ông.
Chỉ có điều, đến lúc phục hồi lại tinh thần, các cô gái trong sảnh đường đều cảm thấy quả thực nên đánh người đàn ông
Đàn ông cặn bã đương nhiên phải đánh!
Nếu như không phải đàn ông có tâm tư không sạch sẽ, làm sao tiểu tam có cơ hội mà chen vào?
Tục ngữ đã nói rồi: Quả trứng không nứt thì con ruồi không đậu vào, một cây làm chẳng nên non!
Thư ký của nhà Tư Đồ nhanh chóng bước lên lầu, mới để cho những người trên lầu tạm thời không đi xuống.
Bên dưới xảy ra tình huống như vậy, phải làm gì bây giờ đây!
Trời đất ơi!
Ân oán cá nhân thì về nhà mà giải quyết, cớ sao phải phá hỏng bữa tiệc này, để cho lát nữa hắn bị tham mưu trưởng của nhà Tư Đồ phạt!
Thư ký của nhà Tư Đồ đưa tay che trán, cũng sứt đầu mẻ trán.
“Cái tát này vốn dĩ là muốn tát lên mặt Tô tiểu thư đấy, nhưng thiết nghĩ... có lẽ anh sẽ không để người phụ nữ của mình phải chịu ủy khuất đâu nhỉ, như vậy, liền để cho anh chịu thay, cũng tốt.” Tào Mẫn đánh người xong, không nhanh không chậm mở miệng, “Vệ Lam, đã nhiều năm như vậy, tôi chưa từng từ bỏ ý định, cả kể cha tôi có cho tôi và Phú Sinh thành lập hôn ước, tôi cũng đều chỉ nghĩ tới anh...” Cô dừng lại một chút, trên mặt rốt cục nổi lên một tia biểu tình gì đó, “Không nghĩ tới, đến cuối cùng vẫn là lừa mình dối người rồi... Nói với tôi câu ‘thật xin lỗi’, sau đó, cả hai chúng ta đều không thiếu nợ lẫn nhau...”
Vệ Lam còn chưa mở miệng, Tào Mẫn lại giống như rất bình thường mà nói: “Quên đi, hai cái tát lúc nãy, vẫn còn đấy, đánh cũng đánh rồi, như vậy, chúc hai người vui vẻ hạnh phúc.”
Dứt lời, cô dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người đi về phía Đường Nhược.
Đường Nhược mỉm cười với cô, nghênh đón cô.
Cô ấy giết địch một ngàn, cũng đã tự tổn hại mình tám trăm.
Lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt).
Cô gái quật cường như vậy, đối với việc buông bỏ tình cảm cũng dùng phương pháp thật quật cường.
“Hoan nghênh cô chiến thắng trở về.” Đường Nhược nói xong, đưa cho cô ly rượu nho mình vừa mời lấy.
Tào Mẫn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: “Đi ra ngoài kia giải sầu được không?”
Môi Đường Nhược cong lên thành một nụ cười không che giấu: “Được.”
Vệ Lam nhìn Tào Mẫn rời khỏi, buông tay Tô Vũ Vi ra, nói: “Tôi không thoải mái, muốn...”
Tô Vũ Vi trong nội tâm nhảy dựng, nói thẳng: “Vệ Lam, không bằng anh đưa em về trước đi.”
Nếu như anh ta rời khỏi, để lại một mình mình ở đây, không phải là càng thêm khó coi sao?
Vệ Lam gật đầu nói: “Được, tôi đưa em về trước.”
Hai người vừa định đi, Cố Úc Trạch liền đứng chắn trước mặt hai người: “Vệ thiếu úy, đèn điện rực rỡ còn chưa quá nửa đêm, vũ hội còn chưa có bắt đầu, sao Vệ thiếu úy có thể thất lễ, đi về trước như vậy.”
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn thấy Cố Úc Trạch, sau đó, còn trông thấy Đổng Cầm Cầm đang đứng ở một bên, vẻ mặt khẽ động, hắn kinh ngạc nói: “Cô, cô không có chết?”
Hắn nhớ rất rõ ràng, Đổng Cầm Cầm đã chết trong nhiệm vụ bến tàu lần trước rồi!
Lần trước, khi trở về sau nhiệm vụ phòng thí nghiệm, tới chỗ du thuyền để thu thập vật tư, bởi vì đó là bến tàu nên số lượng Zombie rất nhiều, từng tiểu đội đều phải tách ra đánh lần nữa, đợi bọn hắn đánh xong Zombie rồi tập hợp mọi người lại mới phát hiện thiếu rất nhiều đồng đội.
Tìm trong một phòng bếp nhỏ trên tàu, lại phát hiện Tô Vũ Vi cả người là máu tựa trên ván cửa.
Cô ấy kinh hãi hoảng sợ nói với mọi người, đồng đội của mình đã bị Zombie gặm cắn hầu như không còn.
Cũng chính bởi vì bộ dáng đáng thương này của cô ta, Vệ Lam mới để cho đồng đội của mình chiếu cố cô gái này nhiều hơn một chút mà thôi.
Đổng Cầm Cầm không nhìn Vệ Lam, chỉ nhìn Tô Vũ Vi ở bên cạnh hắn toàn thân đang phát run, mỉm cười, cái nụ cười kia mang theo quang mang khiến cho người ta sợ hãi: “Vũ Vi, đã lâu không gặp, cậu khỏe không?”
Tô Vũ Vi đột nhiên nhào tới, bắt được bả vai Đổng Cầm Cầm, không biết là kích động hay là sợ hãi: “Cầm Cầm, cậu không sao cả? Thật sự là quá tốt...”
Sắc mặt Đổng Cầm Cầm tái nhợt, bị cô ta chạm vào như vậy, cả người liền lui về phía sau mấy bước, phải dựa vào thân thể Cố Úc Trạch mới có thể đứng vững.
Cố Úc Trạch bắt lấy tay cô ta, đẩy Tô Vũ Vi ra: “Cô Tô, bạn cũ gặp nhau, biểu cảm ngạc nhiên này của cô có chút không đúng, phải chăng là do đã làm quá nhiều việc trái với lương tâm?”
“Anh...” Sắc mặt Tô Vũ Vi trắng bệch, thân thể bắt đầu có chút run rẩy, giọng điệu gần như cầu khẩn, “Cầm Cầm, có chuyện gì đợi chúng ta trở về rồi hãy nói, có được không?”
“Nói cái gì, nói chúng ta vẫn là chị em tốt, nói cô đẩy tôi và Hứa Bân Minh đi chịu chết thay cũng không phải là cố ý sao?” Đổng Cầm Cầm cười, giống như là sứ giả của địa ngục đến đòi mạng, “Như thế nào, hao tâm tổn trí, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu chân chính rồi hả? Ha ha, chân ái của cô sao mà nhiều quá...”
“Cầm Cầm...” Tô Vũ Vi tê tâm liệt phế, hậu quả của việc bán đứng người bạn cùng phòng thân thiết nhất là gì?
Đó chính là tất cả bí mật đều không muốn giữ lại một chút nào!
Không thể, không thể để cho cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy nói hết ra.
Trong đầu Tô Vũ Vi, chỉ hiện lên một ý nghĩ này.
Nhưng Đổng Cầm Cầm sau khi trở về từ bờ vực sinh tử, làm sao sẽ bởi vì cô ta không tốt, hay vì sắc mặt cô ta khó coi mà dừng lại đây?