Chương : 346
Hành động này của ông ta là nhắc thư ký xem Đường Nhược đã đăng ký trong hồ sơ là dị năng loại nào.
Thư ký nghe Tào Mẫn nói xong cũng vô cùng giật mình, trải nghiệm và tinh thần ông ta không thể già dặn như chủ tịch Nguyên được nên ngạc nhiêm đến mức há hốc mồm, chủ tịch Nguyên vừa dựa vào, lập tức quay qua thưa: “Trước đó Đường Nhược đăng ký là dị năng hệ Thủy, trong căn cứ cũng đã cung cấp nước một ngày, vào lúc diễn ra thủy triều Zombie, hơn ngàn người trong căn cứ cũng thấy cô giẫm cầu nước bay lên tường thành…”
Tất cả mọi chứng cớ đều cho thấy cô ấy là hệ thủy.
Chủ tịch Nguyên nhíu mày, gõ gõ tay lên bàn trà, nói với Tào Mẫn: “Như vậy cô có thể chứng minh được cô ấy là dị năng giả hệ tinh thần căn cứ vào đâu?”
Tào Mẫn đã chuẩn bị trước, lấy ra hai tập báo cáo đưa qua: “Đây là báo cáo về DNA, bên trên hàng 2 tổ DNA 28 đến 235 của cô ấy giống hệt tôi.”
Chủ tịch Nguyên học ở cao đẳng viện trưởng nên xem báo cáo DNA không hiểu được vấn đề.
Đối lập lại, ông ta giao báo cáo cho thư ký sau lưng: “Tôi hi vọng cô không hề cố tình lừa gạt tôi, báo cáo này không phải là giả.”
Tào Mẫn đối mặt với ông ta, thái độ cũng không kiêu ngạo hay ra vẻ nịnh nọt: “Thật hay giả, tất cả là do mức độ tin tưởng tôi trong thâm tâm của chủ tịch Nguyên cả.”
“Tiến sĩ Tào và nhà họ Chu khi trước trao đổi lợi ích rất vui vẻ nhỉ, bây giờ trao đổi cùng tôi đúng là phải cần đến sự tin tưởng rồi.” Chủ tịch Nguyên nói xong đứng dậy, “Nếu đã thế, coi như nể mặt cha cô – Tào Nhân, tôi cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, đành giúp cô một lần, nhưng mong tiến sĩ Tào tay chân tiến hành sạch sẽ một chút, tiếng người đời đáng sợ, đừng để lại dấu vết gì là được.
“Đương nhiên.” Tào Mẫn lập tức đứng dậy.
“Đến lúc đó tôi sẽ cho người đưa tư liệu cô cần tới, thành bại phải dựa vào bản thân cô rồi.” Chủ tịch Nguyên đi đến cửa phòng quay đầu lại, lắc lắc ống nghiệm hỏi: “Dùng như thế nào?”
“Tiêm hoặc uống” Tào Mẫn trả lời. “Một ống là liều dùng cho một tuần.”
Chủ tịch Nguyên gật đầu, không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.
Khi ngồi trên xe, chủ tịch Nguyên đưa ống nghiệm cho thư ký: “Tìm người thử nghiệm trong vòng một tuần, để nhân viên nghiên cứu của mình quan sát kỹ.”
Thư ký vừa nhìn vừa gật đầu, sau đó nghĩ tới học thức và năng lực của tiến sĩ Tào, ra đề nghị: “Tiến sĩ Tào kia bị nhà họ Chu dùng khá đáng tiếc, hay gửi thiện ý đem cô ta về phía mình…”
“Cứ mang tài liệu trước kia cậu lấy được đưa cho cô ta, những chuyện khác, dựa vào bản thân cô ta thôi, nhớ rõ lần này phải dọn dẹp sạch sẽ một chút.” Chủ tịch Nguyên hỏi nọ đáp kia một hồi, sửa tay áo lại hời hợt bảo: “Dù là ai cũng đừng quá kỳ vọng, như thằng què không thể cho cậu mượn gậy vậy, bởi vì cô ta mất gậy chống sẽ không thể đứng thẳng được.” Như vậy mới có tiết mục xiếc đi trên dây, ai cũng không thuộc về ai, chỉ cần ai cho cô ta thứ cần thì cô ta sẽ giúp kẻ đó.
Thư ký lái xe đi, nghe lời chủ tịch Nguyên nói … chợt hiểu.
Những lời về chốn quan trường như vậy, cậu ta nghe đã dần rõ ràng hơn một chút rồi.
Trong mắt chủ tịch Nguyên, tiến sĩ Tào chính là thằng què.
Nếu như đưa cô gậy chống (chính là trong lòng cô ta) cho mình mượn (thuộc sở hữu của ai) cô ta sẽ không đứng thẳng được (cũng không có lý do để chèo chống).
Sau khi nghĩ ra, cậu ta lại thở dài trong lòng.
Bản lĩnh và thủ đoạn đều có, trong lòng cũng vừa đủ đen tối, chỉ chút sơ sót, thứ mang đến cho bản thân mình chính là họa sát thân!
Ở bên đấu trường.
Mọi người bàn tán cũng không khác lắm, đúng như lời Bạch Thất nói, hiện tại là giờ ăn trưa, mọi người có thể tùy ý mua chút bánh quy hay bánh mì để ăn tạm, nhưng rất nhiều người ở tại căn cứ bảy tháng nay vẫn có thói quen cũ là nghĩ tới nhà ăn.
Mọi người thấy sắc mặt Diệp Thánh Luân không tốt, ngoại trừ cảm thán một chút cũng không cảm thấy có cái gì phải đồng tình.
Nếu nói phải đồng tình, ngoài kia không biết bao nhiêu dân chạy nạn đến sinh hoạt bình thường cũng không được đảm bảo, bây giờ người ta chỉ là thua một trận so tài, thì cần gì phải đồng tình chứ.
Nhưng mà, ai cũng đi hết, chỉ có Tô Vũ Vi vẫn mặc áo choàng đỏ thẫm lộng lẫy trên ghế đá.
Binh lính ở bên cạnh thấy vậy nhắc nhở: “ Cô Tô,chúng ta phải quay về?”
“Đợi một chút.” Tô Vũ Vi nói xong, lại lẳng lặng ngồi đợi.
Binh sĩ này cũng hiểu hẳn là cô ta đang chờ ai đó nên không nói thêm gì nữa.
Có điều một lúc sau, trên đường số hai có một đội quân nhân đi tới, người đi đầu là Vệ Lam.
Tô Vũ Vi vì ngồi tính toán thời gian, ở quảng trường số hai này đúng là nơi bọn họ sau khi hoàn thành công việc trở về nên phải đi ngang qua đường số một.
Thượng cấp tuyên bố tất cả thiếu úy đều phải dẫn người phòng thủ mười dặm quanh căn cứ, hôm nay tới Vệ Lam dẫn trung đội đi.
Do đã ở trong tận thế khá lâu, Zombie cũng từ từ thăng cấp, sức mạnh cũng tăng lên không ít, vả lại, người sống ở thành thị cũng đã bị tuyệt diệt, chỉ còn căn cứ như tảng thịt lớn không ngừng tỏa mùi thơm, làm cho Zombie chầm chậm bò tới, cho nên mỗi ngày đều phải cố gắng phòng thủ, để giảm bớt thương vong, phải chia làm hai đội bảo vệ hai lớp sáng trưa.
Tô Vũ Vi có được tin tức đáng tin cậy từ Chu Thụ Quang, biết rõ khi nào Vệ Lam quay về nên mới nhất định ngồi đợi ở đây.
Khi thấy Vệ Lam, rốt cục cô ta cũng đứng dậy, bước từng bước tao nhã đi về phía anh: “Thiếu tướng Vệ, gặp lại người xưa, có thể tìm chỗ nào ngồi uống chút cà phê?”
Trên đường cái gặp phải cô ta Vệ Lam cũng không biết phải biểu hiện sao: “Cô muốn nói với tôi cái gì?”
Lúc trước khi anh biết khi Tô Vũ Vi ở trong tù bị Chu Thụ Quang cưỡng bức, vô cùng phẫn nộ, cảm thấy Chu Thụ Quang đã coi thường chủ nghĩa nhân quyền.
Bây giờ thấy cô ta dương dương tự đắc như vậy mới phát hiện ra bản thân mình trước kia buồn cười đến mức nào.
Quy định ngục giam luật bất thành văn, bên trên chẳng quan tâm ai phải chịu trách nhiệm như thế nào, phạm nhân chỉ có thể vui vẻ mà chịu đựng nhẫn nhục, chẳng phải bởi vậy mà nó trở thành lý do chủ yếu của vấn đề này sao?
Có lẽ Tô Vũ Vi khi đó cũng chỉ mượn thân phận mà leo cao thôi, mặc kệ chủ của cái thân phận đó không phải anh ta.
“Em chỉ muốn ôn lại chút chuyện thôi, hãy tin em, em chỉ xin vài phút, chắc chắn anh cũng sẽ có thu hoạch đấy.” Tô Vũ Vi nói rồi đi trước về quán cà phê cách đó không xa.
Vệ Lam đứng một lúc cuối cùng cũng để cho binh lính của mình đi trước, sau đó theo chân Tô Vũ Vi vào quán cà phê kia.
Nơi hai người ngồi ở vị trí khuất, hiện tại cũng không có ai uống cà phê ở đây, nên trong tiệm vắng hoe.
Sau khi ngồi xuống, Vệ Lam cũng không gọi gì cả, điều anh ta muốn cũng chỉ là xem Tô Vũ Vi tìm mình vì chuyện gì nên hỏi thẳng: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Thiếu tướng Vệ, lúc trước anh đối xử với em đâu có thiếu kiên nhẫn như vậy.” Tô Vũ Vi cởi áo choàng xuống, gọi một ly nước chanh.
Hiện tại nước chanh so với cà phê chỉ có hơn chứ không hề kém.
Thư ký nghe Tào Mẫn nói xong cũng vô cùng giật mình, trải nghiệm và tinh thần ông ta không thể già dặn như chủ tịch Nguyên được nên ngạc nhiêm đến mức há hốc mồm, chủ tịch Nguyên vừa dựa vào, lập tức quay qua thưa: “Trước đó Đường Nhược đăng ký là dị năng hệ Thủy, trong căn cứ cũng đã cung cấp nước một ngày, vào lúc diễn ra thủy triều Zombie, hơn ngàn người trong căn cứ cũng thấy cô giẫm cầu nước bay lên tường thành…”
Tất cả mọi chứng cớ đều cho thấy cô ấy là hệ thủy.
Chủ tịch Nguyên nhíu mày, gõ gõ tay lên bàn trà, nói với Tào Mẫn: “Như vậy cô có thể chứng minh được cô ấy là dị năng giả hệ tinh thần căn cứ vào đâu?”
Tào Mẫn đã chuẩn bị trước, lấy ra hai tập báo cáo đưa qua: “Đây là báo cáo về DNA, bên trên hàng 2 tổ DNA 28 đến 235 của cô ấy giống hệt tôi.”
Chủ tịch Nguyên học ở cao đẳng viện trưởng nên xem báo cáo DNA không hiểu được vấn đề.
Đối lập lại, ông ta giao báo cáo cho thư ký sau lưng: “Tôi hi vọng cô không hề cố tình lừa gạt tôi, báo cáo này không phải là giả.”
Tào Mẫn đối mặt với ông ta, thái độ cũng không kiêu ngạo hay ra vẻ nịnh nọt: “Thật hay giả, tất cả là do mức độ tin tưởng tôi trong thâm tâm của chủ tịch Nguyên cả.”
“Tiến sĩ Tào và nhà họ Chu khi trước trao đổi lợi ích rất vui vẻ nhỉ, bây giờ trao đổi cùng tôi đúng là phải cần đến sự tin tưởng rồi.” Chủ tịch Nguyên nói xong đứng dậy, “Nếu đã thế, coi như nể mặt cha cô – Tào Nhân, tôi cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, đành giúp cô một lần, nhưng mong tiến sĩ Tào tay chân tiến hành sạch sẽ một chút, tiếng người đời đáng sợ, đừng để lại dấu vết gì là được.
“Đương nhiên.” Tào Mẫn lập tức đứng dậy.
“Đến lúc đó tôi sẽ cho người đưa tư liệu cô cần tới, thành bại phải dựa vào bản thân cô rồi.” Chủ tịch Nguyên đi đến cửa phòng quay đầu lại, lắc lắc ống nghiệm hỏi: “Dùng như thế nào?”
“Tiêm hoặc uống” Tào Mẫn trả lời. “Một ống là liều dùng cho một tuần.”
Chủ tịch Nguyên gật đầu, không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.
Khi ngồi trên xe, chủ tịch Nguyên đưa ống nghiệm cho thư ký: “Tìm người thử nghiệm trong vòng một tuần, để nhân viên nghiên cứu của mình quan sát kỹ.”
Thư ký vừa nhìn vừa gật đầu, sau đó nghĩ tới học thức và năng lực của tiến sĩ Tào, ra đề nghị: “Tiến sĩ Tào kia bị nhà họ Chu dùng khá đáng tiếc, hay gửi thiện ý đem cô ta về phía mình…”
“Cứ mang tài liệu trước kia cậu lấy được đưa cho cô ta, những chuyện khác, dựa vào bản thân cô ta thôi, nhớ rõ lần này phải dọn dẹp sạch sẽ một chút.” Chủ tịch Nguyên hỏi nọ đáp kia một hồi, sửa tay áo lại hời hợt bảo: “Dù là ai cũng đừng quá kỳ vọng, như thằng què không thể cho cậu mượn gậy vậy, bởi vì cô ta mất gậy chống sẽ không thể đứng thẳng được.” Như vậy mới có tiết mục xiếc đi trên dây, ai cũng không thuộc về ai, chỉ cần ai cho cô ta thứ cần thì cô ta sẽ giúp kẻ đó.
Thư ký lái xe đi, nghe lời chủ tịch Nguyên nói … chợt hiểu.
Những lời về chốn quan trường như vậy, cậu ta nghe đã dần rõ ràng hơn một chút rồi.
Trong mắt chủ tịch Nguyên, tiến sĩ Tào chính là thằng què.
Nếu như đưa cô gậy chống (chính là trong lòng cô ta) cho mình mượn (thuộc sở hữu của ai) cô ta sẽ không đứng thẳng được (cũng không có lý do để chèo chống).
Sau khi nghĩ ra, cậu ta lại thở dài trong lòng.
Bản lĩnh và thủ đoạn đều có, trong lòng cũng vừa đủ đen tối, chỉ chút sơ sót, thứ mang đến cho bản thân mình chính là họa sát thân!
Ở bên đấu trường.
Mọi người bàn tán cũng không khác lắm, đúng như lời Bạch Thất nói, hiện tại là giờ ăn trưa, mọi người có thể tùy ý mua chút bánh quy hay bánh mì để ăn tạm, nhưng rất nhiều người ở tại căn cứ bảy tháng nay vẫn có thói quen cũ là nghĩ tới nhà ăn.
Mọi người thấy sắc mặt Diệp Thánh Luân không tốt, ngoại trừ cảm thán một chút cũng không cảm thấy có cái gì phải đồng tình.
Nếu nói phải đồng tình, ngoài kia không biết bao nhiêu dân chạy nạn đến sinh hoạt bình thường cũng không được đảm bảo, bây giờ người ta chỉ là thua một trận so tài, thì cần gì phải đồng tình chứ.
Nhưng mà, ai cũng đi hết, chỉ có Tô Vũ Vi vẫn mặc áo choàng đỏ thẫm lộng lẫy trên ghế đá.
Binh lính ở bên cạnh thấy vậy nhắc nhở: “ Cô Tô,chúng ta phải quay về?”
“Đợi một chút.” Tô Vũ Vi nói xong, lại lẳng lặng ngồi đợi.
Binh sĩ này cũng hiểu hẳn là cô ta đang chờ ai đó nên không nói thêm gì nữa.
Có điều một lúc sau, trên đường số hai có một đội quân nhân đi tới, người đi đầu là Vệ Lam.
Tô Vũ Vi vì ngồi tính toán thời gian, ở quảng trường số hai này đúng là nơi bọn họ sau khi hoàn thành công việc trở về nên phải đi ngang qua đường số một.
Thượng cấp tuyên bố tất cả thiếu úy đều phải dẫn người phòng thủ mười dặm quanh căn cứ, hôm nay tới Vệ Lam dẫn trung đội đi.
Do đã ở trong tận thế khá lâu, Zombie cũng từ từ thăng cấp, sức mạnh cũng tăng lên không ít, vả lại, người sống ở thành thị cũng đã bị tuyệt diệt, chỉ còn căn cứ như tảng thịt lớn không ngừng tỏa mùi thơm, làm cho Zombie chầm chậm bò tới, cho nên mỗi ngày đều phải cố gắng phòng thủ, để giảm bớt thương vong, phải chia làm hai đội bảo vệ hai lớp sáng trưa.
Tô Vũ Vi có được tin tức đáng tin cậy từ Chu Thụ Quang, biết rõ khi nào Vệ Lam quay về nên mới nhất định ngồi đợi ở đây.
Khi thấy Vệ Lam, rốt cục cô ta cũng đứng dậy, bước từng bước tao nhã đi về phía anh: “Thiếu tướng Vệ, gặp lại người xưa, có thể tìm chỗ nào ngồi uống chút cà phê?”
Trên đường cái gặp phải cô ta Vệ Lam cũng không biết phải biểu hiện sao: “Cô muốn nói với tôi cái gì?”
Lúc trước khi anh biết khi Tô Vũ Vi ở trong tù bị Chu Thụ Quang cưỡng bức, vô cùng phẫn nộ, cảm thấy Chu Thụ Quang đã coi thường chủ nghĩa nhân quyền.
Bây giờ thấy cô ta dương dương tự đắc như vậy mới phát hiện ra bản thân mình trước kia buồn cười đến mức nào.
Quy định ngục giam luật bất thành văn, bên trên chẳng quan tâm ai phải chịu trách nhiệm như thế nào, phạm nhân chỉ có thể vui vẻ mà chịu đựng nhẫn nhục, chẳng phải bởi vậy mà nó trở thành lý do chủ yếu của vấn đề này sao?
Có lẽ Tô Vũ Vi khi đó cũng chỉ mượn thân phận mà leo cao thôi, mặc kệ chủ của cái thân phận đó không phải anh ta.
“Em chỉ muốn ôn lại chút chuyện thôi, hãy tin em, em chỉ xin vài phút, chắc chắn anh cũng sẽ có thu hoạch đấy.” Tô Vũ Vi nói rồi đi trước về quán cà phê cách đó không xa.
Vệ Lam đứng một lúc cuối cùng cũng để cho binh lính của mình đi trước, sau đó theo chân Tô Vũ Vi vào quán cà phê kia.
Nơi hai người ngồi ở vị trí khuất, hiện tại cũng không có ai uống cà phê ở đây, nên trong tiệm vắng hoe.
Sau khi ngồi xuống, Vệ Lam cũng không gọi gì cả, điều anh ta muốn cũng chỉ là xem Tô Vũ Vi tìm mình vì chuyện gì nên hỏi thẳng: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Thiếu tướng Vệ, lúc trước anh đối xử với em đâu có thiếu kiên nhẫn như vậy.” Tô Vũ Vi cởi áo choàng xuống, gọi một ly nước chanh.
Hiện tại nước chanh so với cà phê chỉ có hơn chứ không hề kém.