Chương : 349
Edit: Nayuki Beta: Sakura “Chẳng lẽ là căn cứ âm thầm thu mua?” Hồ Hạo Thiên hỏi Bạch Thất.
Bạch Thất nghĩ lại kiếp trước xem vũ khí laze khi nào xuất hiện rồi trầm ngâm: “Có thể.”
Kiếp trước, loại vũ khí này xuất hiện còn phải rất lâu sau, ít nhất phải hơn một năm, nhưng hiện tại rất nhiều thời điểm đã thay đổi, anh cũng không thể đoán bừa được.
“Vậy chúng ta cũng nên thu mua một chút vàng bạc chứ?” Hồ Hạo Thiên hỏi.
Cho dù là để che dấu việc nhóm mình trước đó lấy được vàng trong ngân khố cũng tốt.
Đến tận thế rồi, vật liệu có thể tự tiện lấy, nhưng những thứ đó vốn cũng là đồ của quốc gia, cho dù có khoan hồng độ lượng bao nhiêu thì đồ vốn của mình bị kẻ khác lấy trong lòng cũng có vướng mắc.
Bạch Thất gật đầu: “Ừ, để đội Thiên Nhai đi thu mua một chút đi.”
Đội Thiên Nhai hiện tại có rất nhiều đội con, giao nhiệm vụ xong, cũng không cần bọn họ chạy trước chạy sau nữa.
Khi quay về, cũng lấy danh nghĩa người thu mua để hỏi giá cả, hôm nay một lạng vàng cũng tốn đến 10 cái tinh hạch, lại giả bộ làm người bán hàng để dò ý những người đi thu mua kia.
Quả nhiên, tất cả đều là binh lính hoặc là một số dị năng giả của căn cứ.
“Sắp xếp thời gian đi hỏi thử đại tướng Tiền xem.” Hồ Hạo Thiên nói.
Việc có loại vũ khí này, nếu nghiên cứu ra được, bọn họ lại càng như hổ thêm cánh.
Bạch Thất không phủ nhận.
Buổi tối, khi đến giờ ngủ, Phương Thanh Lam đến tìm Bạch Thất.
Điền Hải nhân lúc trăng sáng hẹn Phan Hiểu Huyên, Chu Minh Hiền thì đang ở gara, làm bạn với đống kim loại lạnh như băng.
Phương Thanh Lam tới không nói gì thêm, hôm qua Bạch Thất giao cho anh ta, anh ta biết việc quan trọng nên hôm nay không đi thuyết sách mà dành cả ngày để tìm hiểu.
“Bạch lão đại, danh sách ba người anh đưa, toàn bộ bọn họ đều không thấy nữa.”
Bạch Thất khẽ nhíu mày: “Bị giết người bịt miệng?”
“Tôi không tìm hiểu được, bọn họ cũng cùng trở về với mọi người, nhưng sau khi trở về, một người đi thẳng tới gặp người trong quân đội, sau đó dường như đi theo để làm nhiệm vụ luôn.” Phương Thanh Lam hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “ Hơn nữa người tiếp xúc với quân đội là cấp dưới của Vệ lam, cho nên, bọn họ là người của Vệ Lam à?”
“Vệ Lam?” Đường Nhược lắc đầu, “Tôi với anh ta, không có chuyện không chết không thôi đâu, với Vệ thiếu cũng không đến nỗi nhỏ nhen như thế, lúc ở tiệc đính hôn của Chu Thụ Quang tôi đứng bên lập trường của Tào Mẫn cũng không đến mức muốn giết người bịt miệng ha?”
Bạch Thất đồng ý với cô: “Người đó trước tận thế vẫn theo Vệ Lam?”
Phương Thanh Lam nói: “Đúng là phải nói chuyện này, còn nghe ngóng được, người này không phải đã từng theo Vệ Lam, mà là theo từ thành phố H về, bây giờ đoán có khi có người đã ra tay xóa hết quan hệ rồi, tôi lần mò theo gia thế của quân nhân kia, rõ ràng không tìm thấy được một cái tư liệu nào hết.”
Bạch Thất và Đường Nhược liếc nhau.
Nói như vậy, trong căn cứ có quyền đến mức này cũng chỉ có vài người.
Chỉ cần ngẫm thật kỹ là có thể dò ra.
Phương Thanh Lam cũng biết sự việc liên quan đến mấy vị ở trên, bản thân anh ta không thể liên quan đến được, nên đưa những tư liệu mình dò được rồi chào ra về.
Buổi tối đến giờ đi ngủ, tất nhiên Đường Nhược cùng bàn bạc với Bạch Thất xem ai là người ở phía sau muốn giết mình.
Có quyền lực trong căn cứ cũng chỉ có mấy người, trừ mấy người không có qua lại gì, còn lại cũng chỉ có mấy người thân thiết như tướng Tiền Kim Hâm, còn lại là nhà họ Chu, và chủ tịch Nguyên…
“Có phải chủ tịch Nguyên…” Đường Nhược cuối cùng cũng nói ra vấn đề đang nằm trong lòng mình.
Trước đó, lời của Dương Lê, Tiền Kim Hâm lại lấy hình chính cô được chụp ở căn cứ, cô cẩn thận so sánh một chút, nếu như chủ tịch Nguyên vì lôi kéo Bạch Thất mà ám sát cô, sắp xếp trở thành tai nạn chết ngoài ý muốn, toàn bộ có thể được cho qua.
Điều này cũng giải thích được lý do người kia không ra tay trước mặt những người khác, mục tiêu chính xác là mình!
Bạch Thất nắm tay cô, thở dài: “Em nghĩ như vậy sao.”
Hóa ra Bạch Thất cũng đã nghi ngờ từ lâu.
Đường Nhược chỉ cảm thấy trong lòng có những cảm xúc khó thốt lên thành lời.
Lòng người thật nham hiểm khó lường!
Chính mình cảm thấy một tổng thống lãnh đạo suy nghĩ vì quốc gia, vậy mà lại có tâm tư như thế!
Bạch Thất vuốt tóc cô: “Là người ai cũng có lòng riêng, không có thì là thần rồi.”
Đúng vậy, có lòng riêng cũng không sao cả, nhưng mà đã dẫm vào cái đuôi của mình, thì dĩ nhiên không thể tha thứ được.
Bọn họ có tư tâm, không ảnh hưởng đến ta, thì nước sông không phạm nước giếng. Nếu đã liên quan đến ta, thì ta sẽ trả lại gấp mười lần cũng không nương tay!
Ánh sáng trong mắt Bạch Thất lóe lên, giọng nói vẫn dịu dàng: “Đã muộn rồi, ngủ thôi, mai chúng ta còn làm nhiệm vụ cả ngày.”
Bọn họ phải đi ra bảo vệ căn cứ trong phạm vi 10 km.
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều hàm thiếu úy, ngược lại hai người cũng không cần thay ca, cứ ở lại luôn đó nghỉ ngơi một ngày coi như thay ca cũng được.
“Dạ.” Đường Nhược nhắm mắt lại.
Chỉ cần có Bạch Thất ở bên cạnh, cho dù sắp phải gặp khó khăn tràn ngập, thậm chí là con đường chết chóc, bọn họ vẫn tin tưởng chắc chắn mình sẽ vượt qua, chẳng phải tận thế nguy hiểm tràn ngập sao.
Chủ tịch Nguyên cũng là người có chữ tín, sau khi thư ký quay về, ngay chiều đó đã đưa tư liệu bọn họ lấy được cho tiến sĩ Tào ở phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm này cũng là lần đầu tiên ông ta đến, phòng thí nghiệm của người khác như thế nào ông ta không biết, nhưng nơi này làm ông ta có cảm giác mỗi chỗ đều mát lạnh, u ám.
Tiến sĩ Tào thấy mớ tư liệu, hai mắt phát sáng: “Hóa ra chủ tịch Nguyên còn có thứ này.” Quả nhiên không hổ là người lãnh đạo đứng đầu trước tận thế, sau tận thế lại là tổng thống thứ nhất của căn cứ.
Thư ký nói: “Đây là vì đội Tùy Tiện nhờ đại tướng Tiền tìm kiếm người, tướng Tiền là người có tình có nghĩa, nhận sự nhờ vả của người ta, khi tìm kiếm cũng không lén lút gì mà quang minh chính đại vận dụng rất nhiều mối quan hệ, cho nên khi ấy tất cả mọi người đều biết, bởi vậy chủ tịch Nguyên cũng tận dụng một số người, điều tra một chút, mới phát hiện được người này tại thời điểm Zombie bộc phát đã đi đến thành phố H, bởi vậy mới có những thông tin đó…” Ý định ngày đó giữ lại chỉ là để dệt hoa trên gấm, ai mà ngờ được bây giờ lại được dùng cho âm mưu quỷ kế cơ chứ.
Đại tướng Tiền cũng là may mắn giữ lại một đội chiến sĩ sau tận thế, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người nhà có quyền thế lâu dài, tra tới tra lui cũng chỉ trong căn cứ thành phố A mà thôi.
Nhưng chủ tịch Nguyên thì khác hẳn, có thể tìm kiếm được ở những trụ sở khác.
Tào Mẫn nhìn cái tên được viết trên tư liêu, nở nụ cười.
Cái tên được ghi trên đó, đúng là người cậu mà Lưu Binh xin tướng Tiền tìm dùm, Lý Văn Hỉ.
Trong tư liệu ghi, ông ta cũng có dị năng hệ Mộc.
Từ lúc thành phố A bộc phát nạn Zombie, ông ta rời khỏi căn cứ đến thành phố H, đại khái cũng là vì tìm kiếm Lưu Binh mới đi.
Thư ký thấy Tào Mẫn cười cười như vậy, miệng giần giật, cũng không nhắc nhở gì.
Bạch Thất nghĩ lại kiếp trước xem vũ khí laze khi nào xuất hiện rồi trầm ngâm: “Có thể.”
Kiếp trước, loại vũ khí này xuất hiện còn phải rất lâu sau, ít nhất phải hơn một năm, nhưng hiện tại rất nhiều thời điểm đã thay đổi, anh cũng không thể đoán bừa được.
“Vậy chúng ta cũng nên thu mua một chút vàng bạc chứ?” Hồ Hạo Thiên hỏi.
Cho dù là để che dấu việc nhóm mình trước đó lấy được vàng trong ngân khố cũng tốt.
Đến tận thế rồi, vật liệu có thể tự tiện lấy, nhưng những thứ đó vốn cũng là đồ của quốc gia, cho dù có khoan hồng độ lượng bao nhiêu thì đồ vốn của mình bị kẻ khác lấy trong lòng cũng có vướng mắc.
Bạch Thất gật đầu: “Ừ, để đội Thiên Nhai đi thu mua một chút đi.”
Đội Thiên Nhai hiện tại có rất nhiều đội con, giao nhiệm vụ xong, cũng không cần bọn họ chạy trước chạy sau nữa.
Khi quay về, cũng lấy danh nghĩa người thu mua để hỏi giá cả, hôm nay một lạng vàng cũng tốn đến 10 cái tinh hạch, lại giả bộ làm người bán hàng để dò ý những người đi thu mua kia.
Quả nhiên, tất cả đều là binh lính hoặc là một số dị năng giả của căn cứ.
“Sắp xếp thời gian đi hỏi thử đại tướng Tiền xem.” Hồ Hạo Thiên nói.
Việc có loại vũ khí này, nếu nghiên cứu ra được, bọn họ lại càng như hổ thêm cánh.
Bạch Thất không phủ nhận.
Buổi tối, khi đến giờ ngủ, Phương Thanh Lam đến tìm Bạch Thất.
Điền Hải nhân lúc trăng sáng hẹn Phan Hiểu Huyên, Chu Minh Hiền thì đang ở gara, làm bạn với đống kim loại lạnh như băng.
Phương Thanh Lam tới không nói gì thêm, hôm qua Bạch Thất giao cho anh ta, anh ta biết việc quan trọng nên hôm nay không đi thuyết sách mà dành cả ngày để tìm hiểu.
“Bạch lão đại, danh sách ba người anh đưa, toàn bộ bọn họ đều không thấy nữa.”
Bạch Thất khẽ nhíu mày: “Bị giết người bịt miệng?”
“Tôi không tìm hiểu được, bọn họ cũng cùng trở về với mọi người, nhưng sau khi trở về, một người đi thẳng tới gặp người trong quân đội, sau đó dường như đi theo để làm nhiệm vụ luôn.” Phương Thanh Lam hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “ Hơn nữa người tiếp xúc với quân đội là cấp dưới của Vệ lam, cho nên, bọn họ là người của Vệ Lam à?”
“Vệ Lam?” Đường Nhược lắc đầu, “Tôi với anh ta, không có chuyện không chết không thôi đâu, với Vệ thiếu cũng không đến nỗi nhỏ nhen như thế, lúc ở tiệc đính hôn của Chu Thụ Quang tôi đứng bên lập trường của Tào Mẫn cũng không đến mức muốn giết người bịt miệng ha?”
Bạch Thất đồng ý với cô: “Người đó trước tận thế vẫn theo Vệ Lam?”
Phương Thanh Lam nói: “Đúng là phải nói chuyện này, còn nghe ngóng được, người này không phải đã từng theo Vệ Lam, mà là theo từ thành phố H về, bây giờ đoán có khi có người đã ra tay xóa hết quan hệ rồi, tôi lần mò theo gia thế của quân nhân kia, rõ ràng không tìm thấy được một cái tư liệu nào hết.”
Bạch Thất và Đường Nhược liếc nhau.
Nói như vậy, trong căn cứ có quyền đến mức này cũng chỉ có vài người.
Chỉ cần ngẫm thật kỹ là có thể dò ra.
Phương Thanh Lam cũng biết sự việc liên quan đến mấy vị ở trên, bản thân anh ta không thể liên quan đến được, nên đưa những tư liệu mình dò được rồi chào ra về.
Buổi tối đến giờ đi ngủ, tất nhiên Đường Nhược cùng bàn bạc với Bạch Thất xem ai là người ở phía sau muốn giết mình.
Có quyền lực trong căn cứ cũng chỉ có mấy người, trừ mấy người không có qua lại gì, còn lại cũng chỉ có mấy người thân thiết như tướng Tiền Kim Hâm, còn lại là nhà họ Chu, và chủ tịch Nguyên…
“Có phải chủ tịch Nguyên…” Đường Nhược cuối cùng cũng nói ra vấn đề đang nằm trong lòng mình.
Trước đó, lời của Dương Lê, Tiền Kim Hâm lại lấy hình chính cô được chụp ở căn cứ, cô cẩn thận so sánh một chút, nếu như chủ tịch Nguyên vì lôi kéo Bạch Thất mà ám sát cô, sắp xếp trở thành tai nạn chết ngoài ý muốn, toàn bộ có thể được cho qua.
Điều này cũng giải thích được lý do người kia không ra tay trước mặt những người khác, mục tiêu chính xác là mình!
Bạch Thất nắm tay cô, thở dài: “Em nghĩ như vậy sao.”
Hóa ra Bạch Thất cũng đã nghi ngờ từ lâu.
Đường Nhược chỉ cảm thấy trong lòng có những cảm xúc khó thốt lên thành lời.
Lòng người thật nham hiểm khó lường!
Chính mình cảm thấy một tổng thống lãnh đạo suy nghĩ vì quốc gia, vậy mà lại có tâm tư như thế!
Bạch Thất vuốt tóc cô: “Là người ai cũng có lòng riêng, không có thì là thần rồi.”
Đúng vậy, có lòng riêng cũng không sao cả, nhưng mà đã dẫm vào cái đuôi của mình, thì dĩ nhiên không thể tha thứ được.
Bọn họ có tư tâm, không ảnh hưởng đến ta, thì nước sông không phạm nước giếng. Nếu đã liên quan đến ta, thì ta sẽ trả lại gấp mười lần cũng không nương tay!
Ánh sáng trong mắt Bạch Thất lóe lên, giọng nói vẫn dịu dàng: “Đã muộn rồi, ngủ thôi, mai chúng ta còn làm nhiệm vụ cả ngày.”
Bọn họ phải đi ra bảo vệ căn cứ trong phạm vi 10 km.
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều hàm thiếu úy, ngược lại hai người cũng không cần thay ca, cứ ở lại luôn đó nghỉ ngơi một ngày coi như thay ca cũng được.
“Dạ.” Đường Nhược nhắm mắt lại.
Chỉ cần có Bạch Thất ở bên cạnh, cho dù sắp phải gặp khó khăn tràn ngập, thậm chí là con đường chết chóc, bọn họ vẫn tin tưởng chắc chắn mình sẽ vượt qua, chẳng phải tận thế nguy hiểm tràn ngập sao.
Chủ tịch Nguyên cũng là người có chữ tín, sau khi thư ký quay về, ngay chiều đó đã đưa tư liệu bọn họ lấy được cho tiến sĩ Tào ở phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm này cũng là lần đầu tiên ông ta đến, phòng thí nghiệm của người khác như thế nào ông ta không biết, nhưng nơi này làm ông ta có cảm giác mỗi chỗ đều mát lạnh, u ám.
Tiến sĩ Tào thấy mớ tư liệu, hai mắt phát sáng: “Hóa ra chủ tịch Nguyên còn có thứ này.” Quả nhiên không hổ là người lãnh đạo đứng đầu trước tận thế, sau tận thế lại là tổng thống thứ nhất của căn cứ.
Thư ký nói: “Đây là vì đội Tùy Tiện nhờ đại tướng Tiền tìm kiếm người, tướng Tiền là người có tình có nghĩa, nhận sự nhờ vả của người ta, khi tìm kiếm cũng không lén lút gì mà quang minh chính đại vận dụng rất nhiều mối quan hệ, cho nên khi ấy tất cả mọi người đều biết, bởi vậy chủ tịch Nguyên cũng tận dụng một số người, điều tra một chút, mới phát hiện được người này tại thời điểm Zombie bộc phát đã đi đến thành phố H, bởi vậy mới có những thông tin đó…” Ý định ngày đó giữ lại chỉ là để dệt hoa trên gấm, ai mà ngờ được bây giờ lại được dùng cho âm mưu quỷ kế cơ chứ.
Đại tướng Tiền cũng là may mắn giữ lại một đội chiến sĩ sau tận thế, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người nhà có quyền thế lâu dài, tra tới tra lui cũng chỉ trong căn cứ thành phố A mà thôi.
Nhưng chủ tịch Nguyên thì khác hẳn, có thể tìm kiếm được ở những trụ sở khác.
Tào Mẫn nhìn cái tên được viết trên tư liêu, nở nụ cười.
Cái tên được ghi trên đó, đúng là người cậu mà Lưu Binh xin tướng Tiền tìm dùm, Lý Văn Hỉ.
Trong tư liệu ghi, ông ta cũng có dị năng hệ Mộc.
Từ lúc thành phố A bộc phát nạn Zombie, ông ta rời khỏi căn cứ đến thành phố H, đại khái cũng là vì tìm kiếm Lưu Binh mới đi.
Thư ký thấy Tào Mẫn cười cười như vậy, miệng giần giật, cũng không nhắc nhở gì.