Chương : 26
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyễn
Vì Tiêu Trân Nhi kinh ngạc, nên giọng nói cũng không nhỏ, Vương phu nhân ở ngoài phòng nghe thấy, lập tức dừng bước chân, đi vào trong phòng Ngọc Châu.
Dù sao Vương phu nhân cũng từng trải hơn Tiêu Trân Nhi, thấy tình hình trước mắt, tức giận đến mức máu dâng lên đến cổ. Trong lúc nhất thời thật sự muốn một tay đánh nghịch tử, tay còn lại hung hăng tát nghịch nữ không biết xấu hổ!
Nhưng việc xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Vì thế Vương phu nhân chỉ oán hận trợn trừng mắt nhìn Ngọc Châu, kéo lấy ống tay áo của Tiêu Sơn, nói:
"đi, đến phòng ta!"
Tiêu Sơn cũng rất xấu hổ, sắc mặt xanh mét, không tiện cãi lời mẫu thân, theo mẫu thân đi ra ngoài.
Tiêu Trân Nhi bị bỏ ở một bên, không biết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân ở ngoài cửa hô: "Ngũ nhi, con cũng ra đây ngay!"
Vì thế nàng cũng ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Ngọc Châu trong phòng.
nói xong nàng từ trong lòng lấy ra bài điệp dự thi, đưa tới trước mắt Vương phu nhân.
Vương phu nhân chẳng cần biết, vung tay lên hất điệp bài văng sang một bên. Nhưng Tiêu Sơn vừa nhìn đã nhận ra đó là vật gì, đi đến nhặt nó lên, kinh ngạc nói: " Điệp bài cuộc thi chạm ngọc? Sao muội có được có nó?"
Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay, ngạc nhiên nhìn Ngọc Châu.
Ngọc Châu cúi đầu nói: "Là cố nhân của phụ thân muội nhớ tình xưa, nên tìm cách chuẩn bị cho muội một điệp bài để dự thi.”
thật ra câu này, Ngọc Châu nói cũng không phải giả, nếu tính kỹ, Nghiêu thái úy cũng coi như là một vị cố nhân của cha. Nhưng lời nói nửa thật nửa giả này khi truyền vào tai Vương phu nhân lại khác nhau rất lớn.
Trong lúc nhất thời Vương phu nhân có chút khiếp sợ, bà hoàn toàn không thể ngờ Lục nha đầu ngày thường kín kẽ không hề qua lại với ai lại có thể có năng lực như thế, âm thầm tranh thủ được một điệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơn đã cầu hết những quan to lẫn nhỏ trong kinh thành, cũng không thể tranh thủ được một khối điệp bài nào cho Tiêu Gia! Trong lòng vốn đang tức giận, giờ đãgiảm đi vài phần.
Vương phu nhân vừa nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa, bà vốn lo lắng nếu Ngọc Châu thuê trạch viện bên ngoài, chẳng phải sẽ bày sẵn cơ hội để Tiêu Sơn chui vào sao, nếu chỗ đó miễn tiếp khách nam, vừa vặn chặt đứt hậu hoạn.
Vì thế cũng không đợi Tiêu lão gia trở về, tự mình định ra chủ ý, lấy tiền riêng của bà, đi tới chỗ Ngọc Châu nói xem xét một phen, xem Ngọc Châu nói thật không, nếu là thật, sẽ lấy tiền đặt cọc.
Mà Ngọc Châu cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Sơn, thấy phu nhân đồng ý, tự mình về phòng thu thập quần áo, đồ nữ trang.
Nàng vốn đã có ý định ra ở riêng với Tiêu gia từ sớm, trước đó nhiều lần đi dạo ở kinh thành, cũng xem xét tìm nơi thích hợp. Nhưng nàng sợ cha cùng đại ca không đồng ý, mới chậm chạp không nói.
Hôm nay, nàng tìm được cơ hội chuyển đi, tránh về sau gặp nhiều phiền toái.
Việc hôm nay là Tiêu Sơn đuối lý, không tiện ngăn cản Ngọc Châu, cũng không tiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu chuyển đi cũng tốt, tránh mẫu thân vướng chân vướng tay, về sau từ từ tính toán.
hắn hiểu rõ hơn mẫu thân nhiều, trong lòng đoán cố nhân kia tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tài đã tiếp thánh chỉ, ít ngày nữa sẽ cưới công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặp hắn cón than thở không thôi, nói là ba năm không được nạp thiếp.
Ngọc Châu vốn thông minh, nên biết cho dù Ôn Tướng quân ba năm sau có ý định muốn nạp nàng, nhưng đã có công chúa trấn gia, thì nàng sẽ hiểu Ôn tướng quân cũng không phải là lương phối của nàng. Như vậy, chỉ cần hắn làm mọi việc trong kinh thành thỏa đáng, hồi hương khuyên bảo tổ mẫu gật đầu, cưới Ngọc Châu vào cửa làm bình thê, đồng địa vị với Trần thị, đây chẳng phải là chuyện cực tốt, trong nhà ai ai cũng vui vẻ đấy sao?
Cho nên hắn nhất thời cũng không muốn ngăn cản, để Ngọc Châu an tĩnh tập trung cho cuộc thi…
Tiêu lão gia uống trà vô cùng vui vẻ, quán trà trong kinh thành chẳng những có những người hát hí khúc, còn có ảo thuật, xiếc ảo thuật, như thế ăn mấy lồng điểm tâm, ngâm một bình trà xanh, sảng khoái tiêu dao hết một ngày, mặt trời lặn cũng không muốn rời đi.
Nhưng lúc Tiêu lão gia ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo lấy bình trà nhỏ, mang theo lão bộc quay lại thì đột nhiên phát hiện trong viện này dường như thiếu ai đó. Trong phòng Lục nha đầu cũng không thấy sáng đèn.
Vì thế, Tiêu lão gia cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi nói: "Sao Lục nha đầu lại ngủ sớm như vậy? Bị bệnh sao?"
Vương phu nhân đứng ở cửa, vừa sai người rắc nước muối trừ tà, vừa lạnh như băng nói: "Lục nha đầu muốn tham gia cuộc thi chạm ngọc, ghét bỏ trạch viện này chật chội, nên tự chuyển ra ngoài, kêu nha đầu đi thuê xe ngựa, vừa đi được một nén nhang rồi!"
Tiêu lão gia nghe như thế, vội vàng mở cửa phòng Lục cô nương, còn không phải sao! trên giường ngay cả một cái chăn cũng không có!
Nhưng Tiêu lão gia biết tính tình phu nhân nhà mình, nhìn sắc mặt âm u của Vương phu nhân, lại sai người rắc muối trừ tà, liền biết có việc phát sinh, nhưng trời đã tối như thế này, không biết lão bà của ông bị thứ gì ám, mà không hề có chút tấm lòng của từ mẫu, lại có thể yên tâm để một cô nương như Lục nha đầu nửa đêm chuyển nhà?
Tiêu lão gia cạn lời, tức giận đến mức làm rơi ấm trà trong tay: "Bà… Bà đúng là còn giỏi hơn người vừa làm ảo thuật trong trà lâu! Làm biến mất được cả người sống! Có giỏi thì cũng làm tôi biến mất luôn đi! Trong nhà này toàn bộ để bà già như bà làm chủ!"
Edit: Nguyễn
Vì Tiêu Trân Nhi kinh ngạc, nên giọng nói cũng không nhỏ, Vương phu nhân ở ngoài phòng nghe thấy, lập tức dừng bước chân, đi vào trong phòng Ngọc Châu.
Dù sao Vương phu nhân cũng từng trải hơn Tiêu Trân Nhi, thấy tình hình trước mắt, tức giận đến mức máu dâng lên đến cổ. Trong lúc nhất thời thật sự muốn một tay đánh nghịch tử, tay còn lại hung hăng tát nghịch nữ không biết xấu hổ!
Nhưng việc xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Vì thế Vương phu nhân chỉ oán hận trợn trừng mắt nhìn Ngọc Châu, kéo lấy ống tay áo của Tiêu Sơn, nói:
"đi, đến phòng ta!"
Tiêu Sơn cũng rất xấu hổ, sắc mặt xanh mét, không tiện cãi lời mẫu thân, theo mẫu thân đi ra ngoài.
Tiêu Trân Nhi bị bỏ ở một bên, không biết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân ở ngoài cửa hô: "Ngũ nhi, con cũng ra đây ngay!"
Vì thế nàng cũng ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Ngọc Châu trong phòng.
nói xong nàng từ trong lòng lấy ra bài điệp dự thi, đưa tới trước mắt Vương phu nhân.
Vương phu nhân chẳng cần biết, vung tay lên hất điệp bài văng sang một bên. Nhưng Tiêu Sơn vừa nhìn đã nhận ra đó là vật gì, đi đến nhặt nó lên, kinh ngạc nói: " Điệp bài cuộc thi chạm ngọc? Sao muội có được có nó?"
Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay, ngạc nhiên nhìn Ngọc Châu.
Ngọc Châu cúi đầu nói: "Là cố nhân của phụ thân muội nhớ tình xưa, nên tìm cách chuẩn bị cho muội một điệp bài để dự thi.”
thật ra câu này, Ngọc Châu nói cũng không phải giả, nếu tính kỹ, Nghiêu thái úy cũng coi như là một vị cố nhân của cha. Nhưng lời nói nửa thật nửa giả này khi truyền vào tai Vương phu nhân lại khác nhau rất lớn.
Trong lúc nhất thời Vương phu nhân có chút khiếp sợ, bà hoàn toàn không thể ngờ Lục nha đầu ngày thường kín kẽ không hề qua lại với ai lại có thể có năng lực như thế, âm thầm tranh thủ được một điệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơn đã cầu hết những quan to lẫn nhỏ trong kinh thành, cũng không thể tranh thủ được một khối điệp bài nào cho Tiêu Gia! Trong lòng vốn đang tức giận, giờ đãgiảm đi vài phần.
Vương phu nhân vừa nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa, bà vốn lo lắng nếu Ngọc Châu thuê trạch viện bên ngoài, chẳng phải sẽ bày sẵn cơ hội để Tiêu Sơn chui vào sao, nếu chỗ đó miễn tiếp khách nam, vừa vặn chặt đứt hậu hoạn.
Vì thế cũng không đợi Tiêu lão gia trở về, tự mình định ra chủ ý, lấy tiền riêng của bà, đi tới chỗ Ngọc Châu nói xem xét một phen, xem Ngọc Châu nói thật không, nếu là thật, sẽ lấy tiền đặt cọc.
Mà Ngọc Châu cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Sơn, thấy phu nhân đồng ý, tự mình về phòng thu thập quần áo, đồ nữ trang.
Nàng vốn đã có ý định ra ở riêng với Tiêu gia từ sớm, trước đó nhiều lần đi dạo ở kinh thành, cũng xem xét tìm nơi thích hợp. Nhưng nàng sợ cha cùng đại ca không đồng ý, mới chậm chạp không nói.
Hôm nay, nàng tìm được cơ hội chuyển đi, tránh về sau gặp nhiều phiền toái.
Việc hôm nay là Tiêu Sơn đuối lý, không tiện ngăn cản Ngọc Châu, cũng không tiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu chuyển đi cũng tốt, tránh mẫu thân vướng chân vướng tay, về sau từ từ tính toán.
hắn hiểu rõ hơn mẫu thân nhiều, trong lòng đoán cố nhân kia tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tài đã tiếp thánh chỉ, ít ngày nữa sẽ cưới công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặp hắn cón than thở không thôi, nói là ba năm không được nạp thiếp.
Ngọc Châu vốn thông minh, nên biết cho dù Ôn Tướng quân ba năm sau có ý định muốn nạp nàng, nhưng đã có công chúa trấn gia, thì nàng sẽ hiểu Ôn tướng quân cũng không phải là lương phối của nàng. Như vậy, chỉ cần hắn làm mọi việc trong kinh thành thỏa đáng, hồi hương khuyên bảo tổ mẫu gật đầu, cưới Ngọc Châu vào cửa làm bình thê, đồng địa vị với Trần thị, đây chẳng phải là chuyện cực tốt, trong nhà ai ai cũng vui vẻ đấy sao?
Cho nên hắn nhất thời cũng không muốn ngăn cản, để Ngọc Châu an tĩnh tập trung cho cuộc thi…
Tiêu lão gia uống trà vô cùng vui vẻ, quán trà trong kinh thành chẳng những có những người hát hí khúc, còn có ảo thuật, xiếc ảo thuật, như thế ăn mấy lồng điểm tâm, ngâm một bình trà xanh, sảng khoái tiêu dao hết một ngày, mặt trời lặn cũng không muốn rời đi.
Nhưng lúc Tiêu lão gia ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo lấy bình trà nhỏ, mang theo lão bộc quay lại thì đột nhiên phát hiện trong viện này dường như thiếu ai đó. Trong phòng Lục nha đầu cũng không thấy sáng đèn.
Vì thế, Tiêu lão gia cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi nói: "Sao Lục nha đầu lại ngủ sớm như vậy? Bị bệnh sao?"
Vương phu nhân đứng ở cửa, vừa sai người rắc nước muối trừ tà, vừa lạnh như băng nói: "Lục nha đầu muốn tham gia cuộc thi chạm ngọc, ghét bỏ trạch viện này chật chội, nên tự chuyển ra ngoài, kêu nha đầu đi thuê xe ngựa, vừa đi được một nén nhang rồi!"
Tiêu lão gia nghe như thế, vội vàng mở cửa phòng Lục cô nương, còn không phải sao! trên giường ngay cả một cái chăn cũng không có!
Nhưng Tiêu lão gia biết tính tình phu nhân nhà mình, nhìn sắc mặt âm u của Vương phu nhân, lại sai người rắc muối trừ tà, liền biết có việc phát sinh, nhưng trời đã tối như thế này, không biết lão bà của ông bị thứ gì ám, mà không hề có chút tấm lòng của từ mẫu, lại có thể yên tâm để một cô nương như Lục nha đầu nửa đêm chuyển nhà?
Tiêu lão gia cạn lời, tức giận đến mức làm rơi ấm trà trong tay: "Bà… Bà đúng là còn giỏi hơn người vừa làm ảo thuật trong trà lâu! Làm biến mất được cả người sống! Có giỏi thì cũng làm tôi biến mất luôn đi! Trong nhà này toàn bộ để bà già như bà làm chủ!"