Chương : 29
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: @
Ngọc Châu cũng không nhẫn tâm để nàng ấy kể tiếp, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cuối cùng... hắn có đạt được không?"
Về vấn đề nam nữ, Giác nhi ngược lại cao hơn Lục cô nương một ít, bởi vì đôi khi nàng ấy đến nhà bếp hỗ trợ, thi thoảng cũng nghe được đôi lời tán gẫu thô tục giữa bác đầu bếp và ma ma về chuyện chăn gối, nên bây giờ nàng rất thành thật trả lời: “Có bị hắn kéo váy xuống, nhưng cũng chưa đạt được mục đích. Chỉ là, tay hắn sờ soạng khắp nơi...”
Ngọc Châu mím môi: “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, không có việc gì là được rồi. Tối nay em muốn ăn gì? Ta sẽ sai người chuẩn bị, em cứ ăn thỏa thích, ăn xong rồi ngủ cùng với ta.”
Vì thế Ngọc Châu kêu Cẩm Thư mang lên một ít điểm tâm ngọt và trái cây tươi cho Giác nhi ăn.
Tuy Giác nhi bị dọa cho khiếp sợ, nhưng tính cách của nàng ấy vẫn còn rất trẻ con, thấy những chiếc bánh ngọt tinh xảo bày ra trước mắt, nhất thời không kìm miệng được. Khi đang phồng mang trợn má nhét đầy một miệng bánh, đôi mắt Giác nhi vẫn lượn vòng vòng quanh người Ngọc Châu, nàng ấy miễn cưỡng nuốt đồ ăn xuống rồi lo lắng hỏi: “Lục cô nương, ngài thì sao? Có bị Nghiêu thiếu kia làm gì lỗ mãng...”
Ngọc Châu nhìn xung quanh, rường cột chạm trổ, màn nhung chăn gấm, vô cùng hoa lệ, khẽ cười khổ: “Ít nhất, điều mà Thái úy đại nhân muốn, ta có thể cho được. Hai ta không ai nợ ai, ngược lại cũng gọn ghẽ...”
Lời nói này như xát muối vào lòng Giác nhi, ông trời thật sự rất bất công với vị tiểu thư xinh đẹp khéo léo nhà nàng, tiểu thư vốn nên nhận được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này...
Nhưng niềm thương cảm của Ngọc Châu cũng không kéo dài quá lâu. Nơi đây ngoại trừ cột ngọc xà cao, cẩm y ngọc thực, thì cũng có thứ khiến nàng trầm mê đến mức không thể tự kiềm chế.
Trong biệt quán này có bố trí một xưởng dành riêng cho việc khắc ngọc, món lớn món nhỏ không thiếu thứ gì, cũng không biết Thái úy đã tìm ai đến bày bố cho xưởng này, mà có vài dụng cụ mài đá khắc ngọc rất kỳ lạ, thậm chí ngay cả Ngọc Châu cũng chưa thấy bao giờ. Phải sử dụng thế nào, đương nhiên cần phải để tâm cân nhắc một phen.
Chỉ trong phút chốc nàng đã đắm chìm trong khu xưởng nho nhỏ ấy, cảm giác như đang sống ở cõi tiên, mặc kệ thời gian nơi phàm trần vẫn lao vun vút như con thoi, đối với Ngọc Châu cũng chỉ như một cái nháy mắt.
Nghiêu Mộ Dã lười đứng nhiều lời với đám quần thần, vừa xuống xe cũng không vào bằng cửa trước, mà quen thuộc đi vòng ra cửa hông, băng qua hoa viên, tiến thẳng vào thư phòng của Bạch Thủy Lưu.
Bạch công tử vẫn thường hay tiếp đãi bạn tri kỉ trong thư phòng này, không có trưởng bối đồng liêu bên cạnh, cùng nhau tán gẫu vài chuyện, vô cùng thích ý.
Nhưng khi hắn mang theo gã hầu đi đến đình trong hoa viên, liền thấy một bóng dáng thướt tha xinh đẹp đứng cạnh núi giả. Dung mạo nàng ấy không tầm thường, vừa nhìn đã biết chính là một tiểu thư khuê các nhã nhặn. Khi thấy được thân ảnh của Nghiêu thiếu, ánh mắt nàng ấy sáng lên, khẽ thi lễ với Nghiêu thiếu: “Nhiều ngày không gặp Quân, chẳng hay quân có an khang không?”
Cho nên lần này, nàng nghe nói Nghiêu lang sẽ đến đây làm khách, biết rõ với tính cách của hắn, nhất định sẽ không chịu vào bằng cửa chính, liền đứng đợi ở hoa viên này từ sớm. Quả nhiên, trời không phụ lòng người, một hồi cực nhọc cũng đổi được lần gặp mặt này.
Cách biệt mấy tháng, vẻ tuấn mỹ của Nghiêu lang cũng không vì gió bão ác liệt chốn Tây Bắc mà giảm bớt chút nào, vẫn dáng vẻ tuyệt trần ấy, tóc cài ngọc quan, tay áo rộng khẽ phất phới, mắt phượng mũi cao, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã bị hớp hồn không nỡ dời mắt.
Nhưng thái độ lãnh đạm của hắn lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Bạch tiểu thư, trong khoảnh khắc nàng chỉ còn biết đứng ngây người, đôi mắt ảm đạm, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi xoay người lặng lẽ rời đi.
Về phần Nghiêu thiếu, đi thẳng tới thư phòng, chỉ thấy Bạch Thủy Lưu vừa được phong làm Trí Dũng hầu đang ngồi uống rượu với Quảng Tuấn vương Dương Tố.
Mà ngoại trừ hai người này, còn có một người khác cũng đang ngồi đó, thoạt nhìn tuổi không quá ba mươi, nhã nhặn có lễ, dáng vẻ hết sức ngượng ngập.
Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Mộ Dã đến, liền cười cười tiến cử người nọ với hắn: “Nghiêu nhị, thời gian trước ngươi muốn ta tìm giúp ngươi những dụng cụ khắc ngọc cao cấp, cũng chính nhờ vị nội giám Phạm đại nhân này ra tay giúp đỡ một phen. Lần này nghe nói ngươi muốn xây dựng thêm một biệt viện, muốn tìm người giỏi tay nghề, vậy thì không thể không làm phiền vị Phạm đại nhân đây!"
Phạm Thanh Vân vội vàng đứng dậy hành lễ với Nghiêu thiếu, nói: “Hạ quan là Phạm Thanh Vân, bái kiến Thái úy đại nhân!"
Nghiêu Thái úy không quá để ý, chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, không biết kẻ này có bản lĩnh gì mà có thể xưng bạn gọi bè ngồi cùng một nơi với Quảng Tuấn vương.
Edit: @
Ngọc Châu cũng không nhẫn tâm để nàng ấy kể tiếp, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cuối cùng... hắn có đạt được không?"
Về vấn đề nam nữ, Giác nhi ngược lại cao hơn Lục cô nương một ít, bởi vì đôi khi nàng ấy đến nhà bếp hỗ trợ, thi thoảng cũng nghe được đôi lời tán gẫu thô tục giữa bác đầu bếp và ma ma về chuyện chăn gối, nên bây giờ nàng rất thành thật trả lời: “Có bị hắn kéo váy xuống, nhưng cũng chưa đạt được mục đích. Chỉ là, tay hắn sờ soạng khắp nơi...”
Ngọc Châu mím môi: “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, không có việc gì là được rồi. Tối nay em muốn ăn gì? Ta sẽ sai người chuẩn bị, em cứ ăn thỏa thích, ăn xong rồi ngủ cùng với ta.”
Vì thế Ngọc Châu kêu Cẩm Thư mang lên một ít điểm tâm ngọt và trái cây tươi cho Giác nhi ăn.
Tuy Giác nhi bị dọa cho khiếp sợ, nhưng tính cách của nàng ấy vẫn còn rất trẻ con, thấy những chiếc bánh ngọt tinh xảo bày ra trước mắt, nhất thời không kìm miệng được. Khi đang phồng mang trợn má nhét đầy một miệng bánh, đôi mắt Giác nhi vẫn lượn vòng vòng quanh người Ngọc Châu, nàng ấy miễn cưỡng nuốt đồ ăn xuống rồi lo lắng hỏi: “Lục cô nương, ngài thì sao? Có bị Nghiêu thiếu kia làm gì lỗ mãng...”
Ngọc Châu nhìn xung quanh, rường cột chạm trổ, màn nhung chăn gấm, vô cùng hoa lệ, khẽ cười khổ: “Ít nhất, điều mà Thái úy đại nhân muốn, ta có thể cho được. Hai ta không ai nợ ai, ngược lại cũng gọn ghẽ...”
Lời nói này như xát muối vào lòng Giác nhi, ông trời thật sự rất bất công với vị tiểu thư xinh đẹp khéo léo nhà nàng, tiểu thư vốn nên nhận được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này...
Nhưng niềm thương cảm của Ngọc Châu cũng không kéo dài quá lâu. Nơi đây ngoại trừ cột ngọc xà cao, cẩm y ngọc thực, thì cũng có thứ khiến nàng trầm mê đến mức không thể tự kiềm chế.
Trong biệt quán này có bố trí một xưởng dành riêng cho việc khắc ngọc, món lớn món nhỏ không thiếu thứ gì, cũng không biết Thái úy đã tìm ai đến bày bố cho xưởng này, mà có vài dụng cụ mài đá khắc ngọc rất kỳ lạ, thậm chí ngay cả Ngọc Châu cũng chưa thấy bao giờ. Phải sử dụng thế nào, đương nhiên cần phải để tâm cân nhắc một phen.
Chỉ trong phút chốc nàng đã đắm chìm trong khu xưởng nho nhỏ ấy, cảm giác như đang sống ở cõi tiên, mặc kệ thời gian nơi phàm trần vẫn lao vun vút như con thoi, đối với Ngọc Châu cũng chỉ như một cái nháy mắt.
Nghiêu Mộ Dã lười đứng nhiều lời với đám quần thần, vừa xuống xe cũng không vào bằng cửa trước, mà quen thuộc đi vòng ra cửa hông, băng qua hoa viên, tiến thẳng vào thư phòng của Bạch Thủy Lưu.
Bạch công tử vẫn thường hay tiếp đãi bạn tri kỉ trong thư phòng này, không có trưởng bối đồng liêu bên cạnh, cùng nhau tán gẫu vài chuyện, vô cùng thích ý.
Nhưng khi hắn mang theo gã hầu đi đến đình trong hoa viên, liền thấy một bóng dáng thướt tha xinh đẹp đứng cạnh núi giả. Dung mạo nàng ấy không tầm thường, vừa nhìn đã biết chính là một tiểu thư khuê các nhã nhặn. Khi thấy được thân ảnh của Nghiêu thiếu, ánh mắt nàng ấy sáng lên, khẽ thi lễ với Nghiêu thiếu: “Nhiều ngày không gặp Quân, chẳng hay quân có an khang không?”
Cho nên lần này, nàng nghe nói Nghiêu lang sẽ đến đây làm khách, biết rõ với tính cách của hắn, nhất định sẽ không chịu vào bằng cửa chính, liền đứng đợi ở hoa viên này từ sớm. Quả nhiên, trời không phụ lòng người, một hồi cực nhọc cũng đổi được lần gặp mặt này.
Cách biệt mấy tháng, vẻ tuấn mỹ của Nghiêu lang cũng không vì gió bão ác liệt chốn Tây Bắc mà giảm bớt chút nào, vẫn dáng vẻ tuyệt trần ấy, tóc cài ngọc quan, tay áo rộng khẽ phất phới, mắt phượng mũi cao, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã bị hớp hồn không nỡ dời mắt.
Nhưng thái độ lãnh đạm của hắn lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Bạch tiểu thư, trong khoảnh khắc nàng chỉ còn biết đứng ngây người, đôi mắt ảm đạm, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi xoay người lặng lẽ rời đi.
Về phần Nghiêu thiếu, đi thẳng tới thư phòng, chỉ thấy Bạch Thủy Lưu vừa được phong làm Trí Dũng hầu đang ngồi uống rượu với Quảng Tuấn vương Dương Tố.
Mà ngoại trừ hai người này, còn có một người khác cũng đang ngồi đó, thoạt nhìn tuổi không quá ba mươi, nhã nhặn có lễ, dáng vẻ hết sức ngượng ngập.
Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Mộ Dã đến, liền cười cười tiến cử người nọ với hắn: “Nghiêu nhị, thời gian trước ngươi muốn ta tìm giúp ngươi những dụng cụ khắc ngọc cao cấp, cũng chính nhờ vị nội giám Phạm đại nhân này ra tay giúp đỡ một phen. Lần này nghe nói ngươi muốn xây dựng thêm một biệt viện, muốn tìm người giỏi tay nghề, vậy thì không thể không làm phiền vị Phạm đại nhân đây!"
Phạm Thanh Vân vội vàng đứng dậy hành lễ với Nghiêu thiếu, nói: “Hạ quan là Phạm Thanh Vân, bái kiến Thái úy đại nhân!"
Nghiêu Thái úy không quá để ý, chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, không biết kẻ này có bản lĩnh gì mà có thể xưng bạn gọi bè ngồi cùng một nơi với Quảng Tuấn vương.