Chương : 48
Ngọc Châu từ khi quen biết với vị Thái Uý này cho tới nay, lần nào đối với hắn cũng nhượng bộ rất nhiều, đơn giản bởi vì hắn là Nghiêu Mộ Dã —— Người có quyền thế ngang trời ở Đại Ngụy này. Nàng không phải sợ hắn, mà không muốn trêu chọc thêm nhiều chuyện phiền toái, làm thay đổi hướng đi mà nàng đã dự tính sẵn.
Nhưng hiện tại, vốn nên tình tan duyên cạn, không ai nợ ai. Nhưng cố tình Nghiêu Mộ Dã lại cứ ngang ngược chen chân vào, hoành hành bá đạo hết lần này đến lần khác, nên ngay cả tính tính tình dịu dàng như Ngọc Châu, cũng cảm thấy có chút tức giận.
Sau khi đánh xong, Ngọc Châu cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Thái úy, chỉ kéo chiếc ghế được đặt ở phía sau chiếc bình phong qua ngồi xuống, dùng mui múc nước trong bồn gỗ.
Nước trong bồn đã đổ vào được một thời gian nên đã lạnh. Thấy nàng không hề quan tâm vẫn đưa muôi múc liên tục, Nghiêu Mộ Dã nén cơn giận xuống bước đến trước cửa hô: “Cẩm Thư chuẩn bị nước ấm mang vào đây!”
nói xong lại quay ngược trở lại đưa tay kéo Ngọc Châu lên, mang theo nàng đến khi ngồi ở trên giường, hít một hơi, hoà hoãn nét căng cứng trên mặt nói: “Lúc nàng ngủ thì còn biết gọi tên của ta, vì sao khi thanh tĩnh lại lãnh đạm thờ ơ như thế? Nếu nàng giận dỗi nũng nịu, ta đương nhiên cũng chiều theo nàng, nhưng sao cứ hay cáu kỉnh vô cớ? Chẳng lẽ ta cũng phải dung túng luôn tính xấu này của nàng sao?
Ngọc Châu mím miệng lại thật chặt, đương nhiên nàng sẽ không nói ra sự thật được, vị Thái Uý đại nhân nào đó cực kì xem trọng mặt mũi, nếu biết là do hắn tự hiểu lầm bấy lâu nay, ai dám chắc hắn sẽkhông thẹn quá thành giận mà giận chó chém mèo với Vương lang.
một khi đã như vậy, thì cứ mặc hắn hiểu lầm đi thôi. Mọi chuyện cứ xem như nàng cậy sủng sinh kiêu, tính tình lẫn phẩm hạnh không tốt vậy!
Thấy Ngọc Châu cúi đầu không nói, Nghiêu thiếu lại xem như nàng cam chịu, lại sinh ra vài phần vui mừng, thầm nghĩ: Tính tình mưa nắng của thiếu nữ ấy mà, đương nhiên không thể trông cậy nàng có lòng dạ rộng rãi phóng khoáng như đấng nam nhi được …… Vì thế vừa ôm vai nàng vừa nói: “Ta và tiểu thư Bạch gia cũng đâu có hôn ước, nàng ghen tương vu vơ như thế làm gì? Chẳng qua mấy hôm ta và nàng giận dỗi đó, ta nhất thời rỗi đến mức cực kì nhàm chán nên tham gia mấy buổi trà yến, đúng lúc có một buổi trà yến dùng âm nhạc để góp vui, mọi người có mặt đều dùng mấy từ như diệu âm, sơ âmgì gì đó để làm danh hào tặng…… Mọi người rỗi rảnh bảo ta góp lời, ta nói đại một danh là ‘ hoàng âm ’ cho mấy người kia đừng ồn ào điếc tai nữa, xong việc liền quên sạch sẽ, hôm nay nàng không nhắc chắc ta cũng không nhớ, ghen tị loại chuyện rỗi hơi này làm gì cho phí công.”
Nghiêu Mộ Dã từ trước đến nay luôn là người thích làm theo ý mình, nhưng hôm nay lại phá lệ giải thích một phen. thật sự là không muốn nhìn thấy bộ dạng phiền muộn, mặt ủ mày chau của người phụ nữ nhỏ này.
Ngọc Châu càng nghe lại là càng cảm thấy đau đầu, lúc này cố đè bực bội trong lòng xuống, chọn lựa từ ngữ nói với Thái úy: “Thái úy không cần giải thích như thế đâu, tiểu thư Bạch gia nhân phẩm, dung mạo đều xuất chúng, tính tình lại đoan trang hiền thục, thi thơ âm luật đều vượt trội, tuy tiểu nữ là một nữ nhân cũng không thể không sinh lòng ái mộ quyến luyến, nếu cưới được vị hiền thê này, đúng là cực kì may mắn. Giữa tiểu nữ và Thái Uý chẳng qua chỉ là tình tạm duyên hờ, như giọt sương mai sẽ tan khi trời sáng, tiểu nữ vẫn kính trọng Thái Uý trước sau như một, cũng hy vọng Thái úy đừng vì một nữ tử xuất thân thấp hèn như tiểu nữ làm mất đi phẩm giá để người khác phải giễu cợt, nếu Thái úy đã đạt được như ý nguyện, tiểu nữ cũng không còn nợ ân tình của Thái Uý nữa, như vậy sau này, đừng dây dưa nhau nữa, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Cách nói năng nóng lòng phủi sạch quan hệ kiểu này trong đời Thái Uý cũng từng nói qua với không ít nữ tử, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào ngờ lại có một ngày, có một nữ tử không biết trời cao đất dày, dùng y hệt những lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, đáp trả lại thẳng vào mặt của Thái úy đại nhân!
Cái này cũng giống như đang nhấm nháp được một nửa sơn trân hải vị, ăn vẫn chưa đã thèm lại bị người ta dọn xuống, cảm giác bực bộ và ảo não đến bực nào.
Nếu không phải định lực kinh người, Nghiêu thiếu thực sự rất muốn đem nữ tử không tim không phổi này đè lên giường, hung hăng cắn cái miệng nhỏ cùng toàn bộ thân thể của nàng.
Nhưng hiện tại, có lẽ là bị nàng mài giũa mãi nên tính cách nóng nảy cũng đều trở nên mềm dịu, nghe đến thế mà Nghiêu Thái úy ngay cả đuôi lông mày cũng không thèm nhếch lên, chỉ hơi khép đôi mắt phượng nói: “Ai tình tạm duyên hờ với nàng? hiện tại chẳng qua thấy nàng yêu ngọc thành si, muốn để nàng chơi đùa cho thoả thích, thắng được mỹ danh Ngọc vương gì đó. Nghiêu Mộ Dã ta há là một nam nhân vô trách nhiệm? Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, sẽ nạp nàng nhập phủ…… Nàng cũng thấy rồi đó, mẫu thân của ta thật sự yêu thương nàng, nàng cũng đừng mãi xem nhẹ bản thân, nghĩ lung tung lẩn quẩn thì mới tốt!
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã chính miệng nói ra lời muốn nạp Ngọc Châu, Ngọc Châu sau khi nghe xong cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cái miệng nhỏ mấp máy: “Thái úy…… Ngài đúng là người nói khônggiữ lời! Lúc trước hai ta đã thoả thuận xong, sao đã xong việc lại đột nhiên thay đổi?”
Nghiêu Mộ Dã cũng lười nhớ lại những lời vô liêm sỉ nhảm nhí gì mà mình nói trước đó, chỉ bế bổng nàng lên: “Nàng rời Tiêu gia tuy là một chuyện tốt, nhưng lại thiếu đi sự quản giáo của cha mẹ, nên mới nảy sinh tâm tư thoáng đãng hoang đường như thế, một nữ tử đang độ xuân thì như nàng, nào có thể có loại ý nghĩ cùng nam nhân chơi trò tình tạm duyên hờ gì chứ? Những lời thế này từ đây về sau đừng nhắc lại nữa, nếu không ta sẽ thực sự nổi giận, thay thế cha nàng dạy dỗ nàng một trận nhớ đời!”
nói xong lời này, Cẩm Thư đã gõ cửa xin phép mang nước ấm vào, Nghiêu Mộ Dã liền bế nàng lên bước ra sau bức bình phong tắm rửa, lại không hề cho nàng bất cứ cơ hội nào để đề cập đến chuyện vừa rồi.
Ngọc Châu thấy Thái úy có ý định không nói phải trái, vì thế cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng nàng biết, tương lai sau này nếu muốn thoát khỏi vị Thái Uý đại nhân quyền khuynh thiên hạ này, chắc chắn sẽ khó hơn dự đoán ban đầu của nàng rất nhiều…… Trước mắt lại không tiện tiếp tục cùng hắn giằng co, tránh việc hắn tức giận nhất thời mà mất đi tự do cần thiết hiện nay...
Sau khi đã nghĩ thông suốt, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cuộc đời của Ngọc Châu đã khổ cực từ nhỏ, tâm nguyện duy nhất chỉ mong được một lang quân như ý, đời này không muốn làm thiếp bất kì ai, nếu quân tử không thể hứa cho tiểu nữ vị trí chính thê, mong quân tử đừng lưu luyến tiểu nữ làm gì……”
Nghiêu Mộ Dã từ đầu đến giờ không nghĩ tới tiểu phụ nhân này nói vòng vo cả buổi thì ra lại có lòng tham không đáy như thế, giận dỗi là do không thỏa mãn với vị trí thiếp thất, mà mơ ước vị trí chính thê?
hắn nghĩ vậy, sắc mặc không khỏi lạnh xuống, muốn mở miệng, nhưng cũng tự biết lúc này có nói ra thìcũng chỉ là những lời nói không có gì dễ nghe, rốt cuộc là nhịn xuống không có nhân cơ hội này chế giễu Ngọc Châu không biết trời cao đất dày, chỉ nói nàng cứ nghỉ ngơi lát nữa ra ngoài dùng cơm, liền đứng dậy rời đi.
Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo nàng biết, trong cuộc đời của vị nam tử quyền cao chức trọng này chán ghét nhất đó là bức hôn, hiện giờ xem ra, quả thực như thế, huống chi xuất thân của nàng như thế, cho dù làm thiếp thất của Nghiêu gia cũng chưa chắc đủ tư cách, huống chi muốn ngồi vào vị trí chính thê, quả thật chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày!
Nhưng Ngọc Châu lại nghiêm túc ngẫm nghĩ lời của Bạch tiểu thư nhắn nhủ, nếu Nhị tỷ đã tự mình mở miệng nói muốn gặp, nàng tất nhiên cũng muốn gặp Nhị tỷ một lần. Khi còn ở Tiêu gia, ngoài tổ phụ ra, nàng và Nhị tỷ là thân thiết nhất, đây cũng là mối liên kết mà nàng và Tiêu Gia không thể tách rời.
Tuy nhiên thư đã viết xong, nhưng Bạch tiểu thư nhất thời lại không đến quý phủ, thiếu thời cơ để gửi nhờ thư. May mắn là lễ hội ngắm hoa mỗi năm một lần cũng đã sắp tới, nên cũng không lo không gặp được Bạch tiểu thư.
Lễ hội ngắm hoa này là lễ hội quan trọng nhất từ trước đến nay của các quan lại quyền quý ở kinh thành.
Đơn giản bởi vì lễ hội này không chỉ riêng gì những đoá hoa anh đào rực rỡ, và những bông tuyết đầu mùa đông, mà còn có rất nhiều quý nữ từ lộng lẫy đến dịu dàng động lòng người.
Rừng hoa ở ngoại thành, chính là một chỗ thú vị để mọi người đến đây du ngoạn. Các quan lại quyền quý vô luận phẩm tiết quan chức, đều sẽ mang theo gia quyến trải chiếu ngồi ngắm hoa dưới tàng cây, đây cũng là cơ hội tốt để thắt chặt tình cảm và giao thiệp thêm bằng hữu.
Đương kim thánh thượng đam mê ngắm hoa, thậm chí ban đầu ngày thi chạm ngọc đã được định ra nhưng cũng bởi vì đại hội ngắm hoa đã đến quá sát ngày nên lâm thời sửa đổi ngày, bị bắt kéo dài thời hạn.
Truyền thống của hội hoa xuân, đó chính là chẳng phân biệt tôn ti, coi trọng chính là mọi người cùng nhau thưởng thức. Lúc mới xây dựng lập nên triều đại Đại Nguỵ, cũng có những câu chuyện dân gian truyền tai nhau, nói về việc hoàng gia và bình dân bá tính cùng nhau ngồi ngắm hoa ở rừng hoa, vui hoa nở, vui cùng dân. Truyền thống như thế đã được giữ gìn và lưu truyền đến tận bây giờ. Đến đương kim thánh thượng hiện nay cũng sẽ có nội thị giám tuyển chọn vài dân chúng có thanh danh tốt, cùng thánh thượng đi diễu hành dạo ngang qua vườn hoa, cùng ngồi ngắm hoa, để người trong thiên hạ truyền tụng khen ngợi.
Nhưng mà hoàng đế có thể đi dạo vòng quanh nhưng những hậu duệ quý tộc của các đại gia tộc khác há có thể chịu đựng hơi thở hôi hám của đám dân đen? Nên luôn sẽ nghĩ ra những lý do hợp lí đến mức không thể hợp lý hơn để lẫn tránh yêu cầu ngồi chung với đám dân đen đó.
Thí dụ như việc mua những ngọn núi như thế này cũng là một trong những lý do đó.
Mấy đại gia tộc trong kinh thành này, mấy năm gần đây rất ưa chuộng việc mua lại cả một ngọn núi, đồng thời nhờ người trồng và chăm sóc những cây anh đào, đợi đến khi đơm hoa, khắp núi đều là hoa anh đào bay bay trong tuyết, hơn nữa loại lãnh địa cá nhân bực này thì những bá tính dân chúng bình thường khác đương nhiên không được đi vào. Khách được mời đến ngắm hoa cũng được sàng lọc chọn lựa kĩ càng.
Mấy ngọn núi gần rừng hoa gần đó giá cả cực kì đắt đỏ, nhưng gần như đều đã bị mua hết. Mà ngọn núi mà Bạch gia mới mua gần đây nối liền với ngọn núi đã mua trước, lại gần sát bên ngọn núi của Nghiêu gia, nên dù giá cat có cao chót vót, Bạch gia cũng cam tâm tình nguyện mua về.
Bạch phu nhân sáng sớm đã bảo nhi tử thay mặt bà mời huynh muội Nghiêu gia đến cùng ngắm hoa với nhà bà, mà Nghiêu Mộ Dã cũng nhận lời ngay, nên đương nhiên sẽ không thất tín. Nên vào ngày đó đãsớm dắt muội muội đến vấn an Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân thực vừa ý Nghiêu Xu Đình làm con dâu của mình, vì thế liền nhiệt tình mời Nghiêu tiểu thư lưu lại, chơi với bà cả ngày hôm nay, kỳ thật cũng mượn cơ hội này để nàng và con trai Bạch Thuỷ Lưu của bà có cơ hội chung đụng nhiều hơn. Sau lễ hội hoa lần này bà sẽ chính thức mời người đến Nghiêu gia cầu hôn…… Đương nhiên nếu có thể dốc hết sức thúc đẩy hôn sự giữa Bạch Thanh Nguyệt con gái bà và Nghiêu nhị công tử của Nghiêu gia, vậy sẽ là thân càng thêm thân. Vì thế cũng cất tiếng mời Nghiêu Thái Uý nán lại một chút, đừng vội vã rời đi.
Khách của Bạch gia đông đảo, thấy Thái úy nên sôi nổi bước đến chào hỏi, nếu không phải Nghiêu Mộ Dã quan tâm đến mối hôn sự giữa muội muội và Bạch công tử, thì đã sớm đứng dậy rời đi, lúc này đành phải cố nhẫn nại giao tiếp một phen.
Nhưng có lẽ do muội muội hắn còn nhỏ tuổi, nên chỉ lo mỉm cười tán gẫu với tiểu công tử Bạch Thanh Thuỷ năm nay mới mười lăm tuổi của Bạch gia, hoàn toàn không biết nên bắt chuyện với Bạch Thuỷ Lưu cũng đang ngồi bên cạnh, làm Nghiêu Mộ Dã hơi hơi nhíu mày. Lại không bao lâu sau, khi hắn quay đầu nhìn về hướng này lần nữa thì lại phát hiện Bạch thiếu đã đứng dậy, không biết định đi đến nơi nào để xã giao.
Vào lúc này, từ trên đỉnh núi của Nghiêu gia cũng thực náo nhiệt, những chiếc chiếu lớn lớn bé bé phủ kín mặt đất, tất cả mọi người đều ngồi vây quanh trên chiếu thoải mái chè chén, những ngọn núi nhỏgần đó đều là của các đại tộc khác, mỗi vị khách cũng đều có khu vực xã giao riêng của mình, các công tử trên người mặc cẩm y hoa phục, các tiểu thư váy áo đoan trang người đến kẻ đi nhộn nhịp trênnhững con đường mòn vây quanh núi. Hương hoa thơm mát, rượu nhưỡng bốn phía, chi hương tập người, nơi nơi đều là tiếng cười nói nhộn nhịp.
Ngọc Châu nhờ vào thân phận là phu tử của Nghiêu tiểu thư, nên cũng có được cơ hội lên núi ngắm hoa.
Từ khi nàng đề cập đến việc muốn làm chính thất hôm ấy, Nghiêu Thái úy liền trở nên không muốn quan tâm gì đến nàng, đã nhiều ngày cũng bớt hẳn thói quen cùng ăn cơm ở phủ, nên nhất thời những ngày vừa qua nàng sống cực kì thoải mái.
Nhưng từ trước đến nay nàng vốn không thích náo nhiệt, nên hôm nay tuy rằng tới sớm lại đang đứng ở nơi có hoa anh đào nở rực rỡ nhất, nàng chỉ bảo Giác Nhi chọn một chỗ trong khúc quanh, hoa cỏ thưa thớt trải chiếu mình xuống, đối mặt với dòng suối trong mát đang róc rách đổ từ trên xuống, phối hợp với những cánh hoa bay bay lượn lờ cũng có một nét rất riêng.
Nhưng niềm vui thích đơn độc đó lại chưa được bao lâu, đã nghe có tiếng người vang lên ở sau lưng: “Viên tiểu thư, tiểu thư để bổn vương tìm cực khổ quá!”
Ngọc Châu khẽ quay đầu lại nhìn, thì ra là Quảng Tuấn Vương mang theo một thị vệ, đang cười đi tới.
thì ra bộ Trường quyển kia của Quảng Tuấn Vương rốt cuộc đã được đem ra triển lãm, được thánh thượng cực lực tán thưởng, nhưng tiên tử trong muôn hoa đó lại càng làm cho thánh thượng tán thưởng không thôi, cứ luôn hỏi là đã mượn bóng dáng xinh đẹp của tiểu thư thế gia nào để hoạ vào tranh.
Quảng Tuấn Vương lần này đã có kinh nghiệm, chỉ cười nói rằng chẳng qua được ba phần nhan sắc bảy phần tô điểm mới nhìn thấy vẻ quốc sắc thôi, sau đó dời sang chủ đề khác, rời khỏi rừng hoa, lên đỉnh núi của Nghiêu gia.
Dương Tố vẫn luôn cho rằng nữ tử thoát tục xuất trần như Viên Ngọc Châu thì loại thô tục tần thường như hoàng cung há có thể giữ được chân nàng? Nếu lỡ chẳng may được thánh thượng để tâm đến, phải lãnh thánh chỉ vào cung, tranh sủng cùng những phụ nhân thô tục tầm thường kia, chẳng phải sẽ là cho tiên tử hạ phàm chết dần mòn vì chút bụi bẩn của chốn phàm trần này?
Và khi y đem phần toan tính khôn khéo đó của y nói cho Ngọc Châu nghe, Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại lộ ra ý cười thật lòng: “Cám ơn Vương gia đã che giấu giúp, nhưng Vương gia đã nói ngược rồi. Phải nên là một phụ nhân quê mùa như Ngọc Châu không nên làm bẩn mắt rồng mới đúng.”
Dương Tố bật cười sang sảng: “Viên tiểu thư cái gì cũng tốt, nhưng quá mức xem nhẹ bản thân, trênthế gian này hiện nay, hạng người lừa danh dối trá trên đời này có rất nhiều, có không ít hạng người mới vẽ được vài con bướm bay lên bay xuống thì đã tự xưng mình là tài nữ, bổn vương cứ tưởng rằng là do những người đầu óc không phát triển, tài trí bình thường quá nhiều, hiện tại mới biết nguyên nhân thực sự là do những nữ tử tài năng xuất chúng chân chính như tiểu thư quá mức khiêm tốn, tự đem tài năng vùi lấp, để những hạt cát đó tự nghĩ mình là ngọc sáng!”
Giác Nhi nghe xong, nhịn không được cười nói: “Nếu y theo lời Vương gia nói, vậy đương thời chẳng phải là không có tài nữ? Hôm nay những nữ quyến đến đây ngắm hoa đông lắm, coi chừng bọn họ nghe thấy được không bỏ qua cho Vương gia đâu!”
Dương Tố từ trước đến nay vốn là người luôn không câu nệ tiểu tiết, thấy Giác Nhi chen vào nói cũng không để bụng, ngược lại trêu ghẹo Giác Nhi: “Đúng là ‘Dưới trướng tướng mạnh thì không có binh hèn’, tiểu thư nhà ngươi bản lĩnh hơn người, ngay cả tiểu nha hoàn miệng lưỡi cũng sắc bén như thế!
không bao lâu sau, vốn nên ở bên cạnh những người trong gia đình mình, thì Bạch công tử không biết tự khi nào cũng đã đi tới, cười hỏi bọn họ đang đàm luận chuyện gì vui vẻ như thế.
Đây cũng là tập tục lâu đời của hội hoa, mọi người đều ngồi chung trên chiếu. Đến mức này rồi Ngọc Châu cũng không tiện từ chối nhị vị quý nhân, nhưng hai vị này sau khi tự cởi giày ngồi xếp bằng trênchiếu, sau đó còn gọi người hầu bưng rượu ngon, dưa và trái cây cùng bánh ngọt đến, dáng vẻ như muốn đàm đạo dài lâu, vì thế chiếc chiếu vốn rộng rãi đã trở nên chật hẹp đi rất nhiều.
Ngọc Châu vốn dĩ tránh ở một nơi vắng vẻ không người như thế này, để có thể cởi giày, duỗi chân ngồi ngắm hoa một cách thoải mái. Nhưng bây giờ phải ngồi nghiêm chỉnh chuẩn mực, ngồi quỳ trên gót chân, ngược lại hai vị quý nhân bởi vì là nam tử nên có thể ngồi xếp bằng, thong dong thoải mái.
Nhưng hiện tại, vốn nên tình tan duyên cạn, không ai nợ ai. Nhưng cố tình Nghiêu Mộ Dã lại cứ ngang ngược chen chân vào, hoành hành bá đạo hết lần này đến lần khác, nên ngay cả tính tính tình dịu dàng như Ngọc Châu, cũng cảm thấy có chút tức giận.
Sau khi đánh xong, Ngọc Châu cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Thái úy, chỉ kéo chiếc ghế được đặt ở phía sau chiếc bình phong qua ngồi xuống, dùng mui múc nước trong bồn gỗ.
Nước trong bồn đã đổ vào được một thời gian nên đã lạnh. Thấy nàng không hề quan tâm vẫn đưa muôi múc liên tục, Nghiêu Mộ Dã nén cơn giận xuống bước đến trước cửa hô: “Cẩm Thư chuẩn bị nước ấm mang vào đây!”
nói xong lại quay ngược trở lại đưa tay kéo Ngọc Châu lên, mang theo nàng đến khi ngồi ở trên giường, hít một hơi, hoà hoãn nét căng cứng trên mặt nói: “Lúc nàng ngủ thì còn biết gọi tên của ta, vì sao khi thanh tĩnh lại lãnh đạm thờ ơ như thế? Nếu nàng giận dỗi nũng nịu, ta đương nhiên cũng chiều theo nàng, nhưng sao cứ hay cáu kỉnh vô cớ? Chẳng lẽ ta cũng phải dung túng luôn tính xấu này của nàng sao?
Ngọc Châu mím miệng lại thật chặt, đương nhiên nàng sẽ không nói ra sự thật được, vị Thái Uý đại nhân nào đó cực kì xem trọng mặt mũi, nếu biết là do hắn tự hiểu lầm bấy lâu nay, ai dám chắc hắn sẽkhông thẹn quá thành giận mà giận chó chém mèo với Vương lang.
một khi đã như vậy, thì cứ mặc hắn hiểu lầm đi thôi. Mọi chuyện cứ xem như nàng cậy sủng sinh kiêu, tính tình lẫn phẩm hạnh không tốt vậy!
Thấy Ngọc Châu cúi đầu không nói, Nghiêu thiếu lại xem như nàng cam chịu, lại sinh ra vài phần vui mừng, thầm nghĩ: Tính tình mưa nắng của thiếu nữ ấy mà, đương nhiên không thể trông cậy nàng có lòng dạ rộng rãi phóng khoáng như đấng nam nhi được …… Vì thế vừa ôm vai nàng vừa nói: “Ta và tiểu thư Bạch gia cũng đâu có hôn ước, nàng ghen tương vu vơ như thế làm gì? Chẳng qua mấy hôm ta và nàng giận dỗi đó, ta nhất thời rỗi đến mức cực kì nhàm chán nên tham gia mấy buổi trà yến, đúng lúc có một buổi trà yến dùng âm nhạc để góp vui, mọi người có mặt đều dùng mấy từ như diệu âm, sơ âmgì gì đó để làm danh hào tặng…… Mọi người rỗi rảnh bảo ta góp lời, ta nói đại một danh là ‘ hoàng âm ’ cho mấy người kia đừng ồn ào điếc tai nữa, xong việc liền quên sạch sẽ, hôm nay nàng không nhắc chắc ta cũng không nhớ, ghen tị loại chuyện rỗi hơi này làm gì cho phí công.”
Nghiêu Mộ Dã từ trước đến nay luôn là người thích làm theo ý mình, nhưng hôm nay lại phá lệ giải thích một phen. thật sự là không muốn nhìn thấy bộ dạng phiền muộn, mặt ủ mày chau của người phụ nữ nhỏ này.
Ngọc Châu càng nghe lại là càng cảm thấy đau đầu, lúc này cố đè bực bội trong lòng xuống, chọn lựa từ ngữ nói với Thái úy: “Thái úy không cần giải thích như thế đâu, tiểu thư Bạch gia nhân phẩm, dung mạo đều xuất chúng, tính tình lại đoan trang hiền thục, thi thơ âm luật đều vượt trội, tuy tiểu nữ là một nữ nhân cũng không thể không sinh lòng ái mộ quyến luyến, nếu cưới được vị hiền thê này, đúng là cực kì may mắn. Giữa tiểu nữ và Thái Uý chẳng qua chỉ là tình tạm duyên hờ, như giọt sương mai sẽ tan khi trời sáng, tiểu nữ vẫn kính trọng Thái Uý trước sau như một, cũng hy vọng Thái úy đừng vì một nữ tử xuất thân thấp hèn như tiểu nữ làm mất đi phẩm giá để người khác phải giễu cợt, nếu Thái úy đã đạt được như ý nguyện, tiểu nữ cũng không còn nợ ân tình của Thái Uý nữa, như vậy sau này, đừng dây dưa nhau nữa, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Cách nói năng nóng lòng phủi sạch quan hệ kiểu này trong đời Thái Uý cũng từng nói qua với không ít nữ tử, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào ngờ lại có một ngày, có một nữ tử không biết trời cao đất dày, dùng y hệt những lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, đáp trả lại thẳng vào mặt của Thái úy đại nhân!
Cái này cũng giống như đang nhấm nháp được một nửa sơn trân hải vị, ăn vẫn chưa đã thèm lại bị người ta dọn xuống, cảm giác bực bộ và ảo não đến bực nào.
Nếu không phải định lực kinh người, Nghiêu thiếu thực sự rất muốn đem nữ tử không tim không phổi này đè lên giường, hung hăng cắn cái miệng nhỏ cùng toàn bộ thân thể của nàng.
Nhưng hiện tại, có lẽ là bị nàng mài giũa mãi nên tính cách nóng nảy cũng đều trở nên mềm dịu, nghe đến thế mà Nghiêu Thái úy ngay cả đuôi lông mày cũng không thèm nhếch lên, chỉ hơi khép đôi mắt phượng nói: “Ai tình tạm duyên hờ với nàng? hiện tại chẳng qua thấy nàng yêu ngọc thành si, muốn để nàng chơi đùa cho thoả thích, thắng được mỹ danh Ngọc vương gì đó. Nghiêu Mộ Dã ta há là một nam nhân vô trách nhiệm? Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, sẽ nạp nàng nhập phủ…… Nàng cũng thấy rồi đó, mẫu thân của ta thật sự yêu thương nàng, nàng cũng đừng mãi xem nhẹ bản thân, nghĩ lung tung lẩn quẩn thì mới tốt!
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã chính miệng nói ra lời muốn nạp Ngọc Châu, Ngọc Châu sau khi nghe xong cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cái miệng nhỏ mấp máy: “Thái úy…… Ngài đúng là người nói khônggiữ lời! Lúc trước hai ta đã thoả thuận xong, sao đã xong việc lại đột nhiên thay đổi?”
Nghiêu Mộ Dã cũng lười nhớ lại những lời vô liêm sỉ nhảm nhí gì mà mình nói trước đó, chỉ bế bổng nàng lên: “Nàng rời Tiêu gia tuy là một chuyện tốt, nhưng lại thiếu đi sự quản giáo của cha mẹ, nên mới nảy sinh tâm tư thoáng đãng hoang đường như thế, một nữ tử đang độ xuân thì như nàng, nào có thể có loại ý nghĩ cùng nam nhân chơi trò tình tạm duyên hờ gì chứ? Những lời thế này từ đây về sau đừng nhắc lại nữa, nếu không ta sẽ thực sự nổi giận, thay thế cha nàng dạy dỗ nàng một trận nhớ đời!”
nói xong lời này, Cẩm Thư đã gõ cửa xin phép mang nước ấm vào, Nghiêu Mộ Dã liền bế nàng lên bước ra sau bức bình phong tắm rửa, lại không hề cho nàng bất cứ cơ hội nào để đề cập đến chuyện vừa rồi.
Ngọc Châu thấy Thái úy có ý định không nói phải trái, vì thế cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng nàng biết, tương lai sau này nếu muốn thoát khỏi vị Thái Uý đại nhân quyền khuynh thiên hạ này, chắc chắn sẽ khó hơn dự đoán ban đầu của nàng rất nhiều…… Trước mắt lại không tiện tiếp tục cùng hắn giằng co, tránh việc hắn tức giận nhất thời mà mất đi tự do cần thiết hiện nay...
Sau khi đã nghĩ thông suốt, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cuộc đời của Ngọc Châu đã khổ cực từ nhỏ, tâm nguyện duy nhất chỉ mong được một lang quân như ý, đời này không muốn làm thiếp bất kì ai, nếu quân tử không thể hứa cho tiểu nữ vị trí chính thê, mong quân tử đừng lưu luyến tiểu nữ làm gì……”
Nghiêu Mộ Dã từ đầu đến giờ không nghĩ tới tiểu phụ nhân này nói vòng vo cả buổi thì ra lại có lòng tham không đáy như thế, giận dỗi là do không thỏa mãn với vị trí thiếp thất, mà mơ ước vị trí chính thê?
hắn nghĩ vậy, sắc mặc không khỏi lạnh xuống, muốn mở miệng, nhưng cũng tự biết lúc này có nói ra thìcũng chỉ là những lời nói không có gì dễ nghe, rốt cuộc là nhịn xuống không có nhân cơ hội này chế giễu Ngọc Châu không biết trời cao đất dày, chỉ nói nàng cứ nghỉ ngơi lát nữa ra ngoài dùng cơm, liền đứng dậy rời đi.
Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo nàng biết, trong cuộc đời của vị nam tử quyền cao chức trọng này chán ghét nhất đó là bức hôn, hiện giờ xem ra, quả thực như thế, huống chi xuất thân của nàng như thế, cho dù làm thiếp thất của Nghiêu gia cũng chưa chắc đủ tư cách, huống chi muốn ngồi vào vị trí chính thê, quả thật chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày!
Nhưng Ngọc Châu lại nghiêm túc ngẫm nghĩ lời của Bạch tiểu thư nhắn nhủ, nếu Nhị tỷ đã tự mình mở miệng nói muốn gặp, nàng tất nhiên cũng muốn gặp Nhị tỷ một lần. Khi còn ở Tiêu gia, ngoài tổ phụ ra, nàng và Nhị tỷ là thân thiết nhất, đây cũng là mối liên kết mà nàng và Tiêu Gia không thể tách rời.
Tuy nhiên thư đã viết xong, nhưng Bạch tiểu thư nhất thời lại không đến quý phủ, thiếu thời cơ để gửi nhờ thư. May mắn là lễ hội ngắm hoa mỗi năm một lần cũng đã sắp tới, nên cũng không lo không gặp được Bạch tiểu thư.
Lễ hội ngắm hoa này là lễ hội quan trọng nhất từ trước đến nay của các quan lại quyền quý ở kinh thành.
Đơn giản bởi vì lễ hội này không chỉ riêng gì những đoá hoa anh đào rực rỡ, và những bông tuyết đầu mùa đông, mà còn có rất nhiều quý nữ từ lộng lẫy đến dịu dàng động lòng người.
Rừng hoa ở ngoại thành, chính là một chỗ thú vị để mọi người đến đây du ngoạn. Các quan lại quyền quý vô luận phẩm tiết quan chức, đều sẽ mang theo gia quyến trải chiếu ngồi ngắm hoa dưới tàng cây, đây cũng là cơ hội tốt để thắt chặt tình cảm và giao thiệp thêm bằng hữu.
Đương kim thánh thượng đam mê ngắm hoa, thậm chí ban đầu ngày thi chạm ngọc đã được định ra nhưng cũng bởi vì đại hội ngắm hoa đã đến quá sát ngày nên lâm thời sửa đổi ngày, bị bắt kéo dài thời hạn.
Truyền thống của hội hoa xuân, đó chính là chẳng phân biệt tôn ti, coi trọng chính là mọi người cùng nhau thưởng thức. Lúc mới xây dựng lập nên triều đại Đại Nguỵ, cũng có những câu chuyện dân gian truyền tai nhau, nói về việc hoàng gia và bình dân bá tính cùng nhau ngồi ngắm hoa ở rừng hoa, vui hoa nở, vui cùng dân. Truyền thống như thế đã được giữ gìn và lưu truyền đến tận bây giờ. Đến đương kim thánh thượng hiện nay cũng sẽ có nội thị giám tuyển chọn vài dân chúng có thanh danh tốt, cùng thánh thượng đi diễu hành dạo ngang qua vườn hoa, cùng ngồi ngắm hoa, để người trong thiên hạ truyền tụng khen ngợi.
Nhưng mà hoàng đế có thể đi dạo vòng quanh nhưng những hậu duệ quý tộc của các đại gia tộc khác há có thể chịu đựng hơi thở hôi hám của đám dân đen? Nên luôn sẽ nghĩ ra những lý do hợp lí đến mức không thể hợp lý hơn để lẫn tránh yêu cầu ngồi chung với đám dân đen đó.
Thí dụ như việc mua những ngọn núi như thế này cũng là một trong những lý do đó.
Mấy đại gia tộc trong kinh thành này, mấy năm gần đây rất ưa chuộng việc mua lại cả một ngọn núi, đồng thời nhờ người trồng và chăm sóc những cây anh đào, đợi đến khi đơm hoa, khắp núi đều là hoa anh đào bay bay trong tuyết, hơn nữa loại lãnh địa cá nhân bực này thì những bá tính dân chúng bình thường khác đương nhiên không được đi vào. Khách được mời đến ngắm hoa cũng được sàng lọc chọn lựa kĩ càng.
Mấy ngọn núi gần rừng hoa gần đó giá cả cực kì đắt đỏ, nhưng gần như đều đã bị mua hết. Mà ngọn núi mà Bạch gia mới mua gần đây nối liền với ngọn núi đã mua trước, lại gần sát bên ngọn núi của Nghiêu gia, nên dù giá cat có cao chót vót, Bạch gia cũng cam tâm tình nguyện mua về.
Bạch phu nhân sáng sớm đã bảo nhi tử thay mặt bà mời huynh muội Nghiêu gia đến cùng ngắm hoa với nhà bà, mà Nghiêu Mộ Dã cũng nhận lời ngay, nên đương nhiên sẽ không thất tín. Nên vào ngày đó đãsớm dắt muội muội đến vấn an Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân thực vừa ý Nghiêu Xu Đình làm con dâu của mình, vì thế liền nhiệt tình mời Nghiêu tiểu thư lưu lại, chơi với bà cả ngày hôm nay, kỳ thật cũng mượn cơ hội này để nàng và con trai Bạch Thuỷ Lưu của bà có cơ hội chung đụng nhiều hơn. Sau lễ hội hoa lần này bà sẽ chính thức mời người đến Nghiêu gia cầu hôn…… Đương nhiên nếu có thể dốc hết sức thúc đẩy hôn sự giữa Bạch Thanh Nguyệt con gái bà và Nghiêu nhị công tử của Nghiêu gia, vậy sẽ là thân càng thêm thân. Vì thế cũng cất tiếng mời Nghiêu Thái Uý nán lại một chút, đừng vội vã rời đi.
Khách của Bạch gia đông đảo, thấy Thái úy nên sôi nổi bước đến chào hỏi, nếu không phải Nghiêu Mộ Dã quan tâm đến mối hôn sự giữa muội muội và Bạch công tử, thì đã sớm đứng dậy rời đi, lúc này đành phải cố nhẫn nại giao tiếp một phen.
Nhưng có lẽ do muội muội hắn còn nhỏ tuổi, nên chỉ lo mỉm cười tán gẫu với tiểu công tử Bạch Thanh Thuỷ năm nay mới mười lăm tuổi của Bạch gia, hoàn toàn không biết nên bắt chuyện với Bạch Thuỷ Lưu cũng đang ngồi bên cạnh, làm Nghiêu Mộ Dã hơi hơi nhíu mày. Lại không bao lâu sau, khi hắn quay đầu nhìn về hướng này lần nữa thì lại phát hiện Bạch thiếu đã đứng dậy, không biết định đi đến nơi nào để xã giao.
Vào lúc này, từ trên đỉnh núi của Nghiêu gia cũng thực náo nhiệt, những chiếc chiếu lớn lớn bé bé phủ kín mặt đất, tất cả mọi người đều ngồi vây quanh trên chiếu thoải mái chè chén, những ngọn núi nhỏgần đó đều là của các đại tộc khác, mỗi vị khách cũng đều có khu vực xã giao riêng của mình, các công tử trên người mặc cẩm y hoa phục, các tiểu thư váy áo đoan trang người đến kẻ đi nhộn nhịp trênnhững con đường mòn vây quanh núi. Hương hoa thơm mát, rượu nhưỡng bốn phía, chi hương tập người, nơi nơi đều là tiếng cười nói nhộn nhịp.
Ngọc Châu nhờ vào thân phận là phu tử của Nghiêu tiểu thư, nên cũng có được cơ hội lên núi ngắm hoa.
Từ khi nàng đề cập đến việc muốn làm chính thất hôm ấy, Nghiêu Thái úy liền trở nên không muốn quan tâm gì đến nàng, đã nhiều ngày cũng bớt hẳn thói quen cùng ăn cơm ở phủ, nên nhất thời những ngày vừa qua nàng sống cực kì thoải mái.
Nhưng từ trước đến nay nàng vốn không thích náo nhiệt, nên hôm nay tuy rằng tới sớm lại đang đứng ở nơi có hoa anh đào nở rực rỡ nhất, nàng chỉ bảo Giác Nhi chọn một chỗ trong khúc quanh, hoa cỏ thưa thớt trải chiếu mình xuống, đối mặt với dòng suối trong mát đang róc rách đổ từ trên xuống, phối hợp với những cánh hoa bay bay lượn lờ cũng có một nét rất riêng.
Nhưng niềm vui thích đơn độc đó lại chưa được bao lâu, đã nghe có tiếng người vang lên ở sau lưng: “Viên tiểu thư, tiểu thư để bổn vương tìm cực khổ quá!”
Ngọc Châu khẽ quay đầu lại nhìn, thì ra là Quảng Tuấn Vương mang theo một thị vệ, đang cười đi tới.
thì ra bộ Trường quyển kia của Quảng Tuấn Vương rốt cuộc đã được đem ra triển lãm, được thánh thượng cực lực tán thưởng, nhưng tiên tử trong muôn hoa đó lại càng làm cho thánh thượng tán thưởng không thôi, cứ luôn hỏi là đã mượn bóng dáng xinh đẹp của tiểu thư thế gia nào để hoạ vào tranh.
Quảng Tuấn Vương lần này đã có kinh nghiệm, chỉ cười nói rằng chẳng qua được ba phần nhan sắc bảy phần tô điểm mới nhìn thấy vẻ quốc sắc thôi, sau đó dời sang chủ đề khác, rời khỏi rừng hoa, lên đỉnh núi của Nghiêu gia.
Dương Tố vẫn luôn cho rằng nữ tử thoát tục xuất trần như Viên Ngọc Châu thì loại thô tục tần thường như hoàng cung há có thể giữ được chân nàng? Nếu lỡ chẳng may được thánh thượng để tâm đến, phải lãnh thánh chỉ vào cung, tranh sủng cùng những phụ nhân thô tục tầm thường kia, chẳng phải sẽ là cho tiên tử hạ phàm chết dần mòn vì chút bụi bẩn của chốn phàm trần này?
Và khi y đem phần toan tính khôn khéo đó của y nói cho Ngọc Châu nghe, Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại lộ ra ý cười thật lòng: “Cám ơn Vương gia đã che giấu giúp, nhưng Vương gia đã nói ngược rồi. Phải nên là một phụ nhân quê mùa như Ngọc Châu không nên làm bẩn mắt rồng mới đúng.”
Dương Tố bật cười sang sảng: “Viên tiểu thư cái gì cũng tốt, nhưng quá mức xem nhẹ bản thân, trênthế gian này hiện nay, hạng người lừa danh dối trá trên đời này có rất nhiều, có không ít hạng người mới vẽ được vài con bướm bay lên bay xuống thì đã tự xưng mình là tài nữ, bổn vương cứ tưởng rằng là do những người đầu óc không phát triển, tài trí bình thường quá nhiều, hiện tại mới biết nguyên nhân thực sự là do những nữ tử tài năng xuất chúng chân chính như tiểu thư quá mức khiêm tốn, tự đem tài năng vùi lấp, để những hạt cát đó tự nghĩ mình là ngọc sáng!”
Giác Nhi nghe xong, nhịn không được cười nói: “Nếu y theo lời Vương gia nói, vậy đương thời chẳng phải là không có tài nữ? Hôm nay những nữ quyến đến đây ngắm hoa đông lắm, coi chừng bọn họ nghe thấy được không bỏ qua cho Vương gia đâu!”
Dương Tố từ trước đến nay vốn là người luôn không câu nệ tiểu tiết, thấy Giác Nhi chen vào nói cũng không để bụng, ngược lại trêu ghẹo Giác Nhi: “Đúng là ‘Dưới trướng tướng mạnh thì không có binh hèn’, tiểu thư nhà ngươi bản lĩnh hơn người, ngay cả tiểu nha hoàn miệng lưỡi cũng sắc bén như thế!
không bao lâu sau, vốn nên ở bên cạnh những người trong gia đình mình, thì Bạch công tử không biết tự khi nào cũng đã đi tới, cười hỏi bọn họ đang đàm luận chuyện gì vui vẻ như thế.
Đây cũng là tập tục lâu đời của hội hoa, mọi người đều ngồi chung trên chiếu. Đến mức này rồi Ngọc Châu cũng không tiện từ chối nhị vị quý nhân, nhưng hai vị này sau khi tự cởi giày ngồi xếp bằng trênchiếu, sau đó còn gọi người hầu bưng rượu ngon, dưa và trái cây cùng bánh ngọt đến, dáng vẻ như muốn đàm đạo dài lâu, vì thế chiếc chiếu vốn rộng rãi đã trở nên chật hẹp đi rất nhiều.
Ngọc Châu vốn dĩ tránh ở một nơi vắng vẻ không người như thế này, để có thể cởi giày, duỗi chân ngồi ngắm hoa một cách thoải mái. Nhưng bây giờ phải ngồi nghiêm chỉnh chuẩn mực, ngồi quỳ trên gót chân, ngược lại hai vị quý nhân bởi vì là nam tử nên có thể ngồi xếp bằng, thong dong thoải mái.