Chương : 55
Edit: Susumy
Bạch Thuỷ Lưu lúc nghe xong lời này của nàng liền mỉm cười nói: ‘ Khi Viên tiểu thư đến đây hình như tay không có đeo vòng ngọc’. Ngọc Châu nghe xong thì cứng người lại, lại không tiện hỏi y vì sao y biết hôm nay mình đến đây lại không mang theo vòng ngọc. Ngọc Châu liền cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia đi xa dần thì liền nói:’ Có lẽ là hôm nay ra khỏi nhà khôngmang theo vòng ngọc, có lẽ nhất thời hồ đồ nên nhớ nhầm đã khiến ngài chê cười rồi.’ Bạch Thuỷ Lưu liếc mắt nhìn về phía ngã rẽ một cái, sau đó nở nụ cười tao nhã nói:’ Quý nhân thường nhiều việc hay quên,tiểu thư nhất thời không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.’
Khi Ngọc Châu lần nữa quay trở lại đình viện thì thấy đoàn ca kỹ do Quảng Tuấn Vương bỏ ra số tiền lớn để mời đang biểu diễn, ở bên trên đài là tiếng hát đang quyện cùng với tiếng đàn cổ. không giống như phủ Trạch ở vùng Tây Bắc khi co yến hội thường ca kỹ là nữ chính, nhưng khi Ngọc Châu đến kinh thành mới biết để vào phục vụ tầng lớp Vương hầu, quý phủ ở đây lại thịnh hành nam ca kĩ.
Khi này ở trên đài cao người nam nhan đang cất tiếng ca là người rất được coi trọng ở kinh thành tên là Phùng Khôn được cả hoàng thượng yêu thích cũng là khách quen của Vương hầu. Nam tử ở trên đài ăn mặc phiêu dật, giọng hát cao vút quả thật rất phù hợp với bài hát làm cho các vị tân khách người thìngồi, người thì đứng dựa ở trong đình nhẹ nhàng đánh nhịp như bị tiếng hát đưa vào trong núi, cuốn lên mây cao rồi nhẹ nhàng mang đến dòng suối nhỏ, tiếng nhạc từ cây đàn cổ hoà cùng tiếng hát cao vút trong sự thưởng thức của mọi người.
Ngọc Châu nhẹ nhàng đi vào bên trong, men theo hành lang mà ngồi xuống cạnh Nghiêu Xu Đình, Nghiêu tiểu thư dáng ngồi đoan trang nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nàng ấy vẫn đang thở gấp, nhưng tiếng thở ấy lại bị tiếng nhạc át mất nên mọi người đều không hề hay biết.
Nghiêu tiểu thư quay về phía Ngọc Châu nhìn thấy sắc mặt của nàng vẫn bình thường mà không quay nhìn lại mình thì nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt,cắn môi nhìn lên trên đài xem hát.
Nghiêu Mộ Dã và Quảng Tuấn Vương cùng khách mời ngồi tại một chỗ khác nhìn thấy Ngọc Châu quay trở về chỗ ngồi thì lại tiếp tục nói chuyện cùng Quảng Tuấn Vương, một lát sau thì thấy Bạch thiếu đivào từ cửa phía tây rồi ngồi xuống bên cạnh hai người.
Quảng Tuấn Vương đã biết chuyện của Bạch Thuỷ Lưu cùng Nghiêu Xu Đình đã đính hôn, mắt thấy Nghiêu Xu Đình chạy hổn hển đi về từ cửa phía tây, một lát sau cũng thấy Bạch thiếu từ cửa phía Tây trở về thì không khỏi cười trêu đùa: ‘Tuy nói rằng hai người đã đính thân rồi, nhưng cũng không cần phải nóng vội như vậy, lại khiến Nghiêu nhị thiếu đau lòng cho em gái’.
Bạch thiếu nghe xong chỉ cười cũng không nói gì rồi đưa chén trà cho Nghiêu thái uý. Vì thế ba người lại tiếp tục im lặng và nghe hát.
Lúc từ phủ của Quảng Tuấn Vương trở về thì Nghiêu Xu Đình lúc đi nhảy nhót nhưng lúc về thì trở nên trầm mặc khác thường, vì Nghiêu Mộ Dã cưỡi ngựa, bên trong xe chỉ có nàng và Ngọc Châu. Nghiêu Xu Đình nhìn nàng vào lần muốn nói lại thôi vì thế Ngọc Châu chủ động nói chuyện, nàng nhẹ giọng nói:’ Tiểu thư yên tâm ta không phải là người nhiều chuyện, chỉ là vô tình đi qua mà thôi, người cũng khôngcần nghĩ ngợi nhiều đặt nặng quá vấn đề làm gì.’
Nghiêu Xu Đình nghe được lời này của Ngọc Châu thì nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Ngọc Châu, không nói nhiều chỉ thấp giọng cảm ơn nàng. Ngọc Châu trước đến giờ là người giữ chữ tín cũng không rõ mối quan hệ của Nghiêu tiểu thư cùng Bạch nhị thiếu gia có mối quan hệ như thế nào nên tiểu thư không cần lo lắng nhưng hai người về sau cũng cần phải cẩn thận để tránh lơi gièm pha bị truyền ra ngoài. Đại ca và mẫu thân của nàng của nàng phản ứng ra sao với chuyện này tạm không nóiđến nhưng mối quan hệ thế giao thâm niên của hai nhà Bạch Nghiêu có thể chấm dứt vì chuyện này.
Buổi trà yến ngày thứ hai, Ngọc Châu dậy hơi muộn. Đêm qua nàng lại khắc hỏng hai chiếc dược trạc thô, lại thêm ban ngày nhìn thấy tác phẩm của Phạm Thanh Vân càng khiến nàng cảm thấy bất lực chán nản làm cho nàng cả đêm mất ngủ.
Càng nghĩ nàng càng tò mò muốn biết vị cao nhân theo lời Ông lão nói là người như thế nào. Vì thế liền quyết định đến gặp Ông lão.
Ông lão trước nay luôn là người thanh cao, không thích sống ở nơi đô thị phồn hoa mà lad ẩn cư ở phía thành Nam. Phía trước trạch viện là rừng trúc bao phủ, đi xuyên qua cổng lớn là nhiều phiến đá cổ liền kề nhau.
Sau khi Ngọc Châu thông báo tên họ, người hầu vào thông báo sau đó dẫn Nàng vào phủ.
Bạch Thuỷ Lưu lúc nghe xong lời này của nàng liền mỉm cười nói: ‘ Khi Viên tiểu thư đến đây hình như tay không có đeo vòng ngọc’. Ngọc Châu nghe xong thì cứng người lại, lại không tiện hỏi y vì sao y biết hôm nay mình đến đây lại không mang theo vòng ngọc. Ngọc Châu liền cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia đi xa dần thì liền nói:’ Có lẽ là hôm nay ra khỏi nhà khôngmang theo vòng ngọc, có lẽ nhất thời hồ đồ nên nhớ nhầm đã khiến ngài chê cười rồi.’ Bạch Thuỷ Lưu liếc mắt nhìn về phía ngã rẽ một cái, sau đó nở nụ cười tao nhã nói:’ Quý nhân thường nhiều việc hay quên,tiểu thư nhất thời không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.’
Khi Ngọc Châu lần nữa quay trở lại đình viện thì thấy đoàn ca kỹ do Quảng Tuấn Vương bỏ ra số tiền lớn để mời đang biểu diễn, ở bên trên đài là tiếng hát đang quyện cùng với tiếng đàn cổ. không giống như phủ Trạch ở vùng Tây Bắc khi co yến hội thường ca kỹ là nữ chính, nhưng khi Ngọc Châu đến kinh thành mới biết để vào phục vụ tầng lớp Vương hầu, quý phủ ở đây lại thịnh hành nam ca kĩ.
Khi này ở trên đài cao người nam nhan đang cất tiếng ca là người rất được coi trọng ở kinh thành tên là Phùng Khôn được cả hoàng thượng yêu thích cũng là khách quen của Vương hầu. Nam tử ở trên đài ăn mặc phiêu dật, giọng hát cao vút quả thật rất phù hợp với bài hát làm cho các vị tân khách người thìngồi, người thì đứng dựa ở trong đình nhẹ nhàng đánh nhịp như bị tiếng hát đưa vào trong núi, cuốn lên mây cao rồi nhẹ nhàng mang đến dòng suối nhỏ, tiếng nhạc từ cây đàn cổ hoà cùng tiếng hát cao vút trong sự thưởng thức của mọi người.
Ngọc Châu nhẹ nhàng đi vào bên trong, men theo hành lang mà ngồi xuống cạnh Nghiêu Xu Đình, Nghiêu tiểu thư dáng ngồi đoan trang nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nàng ấy vẫn đang thở gấp, nhưng tiếng thở ấy lại bị tiếng nhạc át mất nên mọi người đều không hề hay biết.
Nghiêu tiểu thư quay về phía Ngọc Châu nhìn thấy sắc mặt của nàng vẫn bình thường mà không quay nhìn lại mình thì nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt,cắn môi nhìn lên trên đài xem hát.
Nghiêu Mộ Dã và Quảng Tuấn Vương cùng khách mời ngồi tại một chỗ khác nhìn thấy Ngọc Châu quay trở về chỗ ngồi thì lại tiếp tục nói chuyện cùng Quảng Tuấn Vương, một lát sau thì thấy Bạch thiếu đivào từ cửa phía tây rồi ngồi xuống bên cạnh hai người.
Quảng Tuấn Vương đã biết chuyện của Bạch Thuỷ Lưu cùng Nghiêu Xu Đình đã đính hôn, mắt thấy Nghiêu Xu Đình chạy hổn hển đi về từ cửa phía tây, một lát sau cũng thấy Bạch thiếu từ cửa phía Tây trở về thì không khỏi cười trêu đùa: ‘Tuy nói rằng hai người đã đính thân rồi, nhưng cũng không cần phải nóng vội như vậy, lại khiến Nghiêu nhị thiếu đau lòng cho em gái’.
Bạch thiếu nghe xong chỉ cười cũng không nói gì rồi đưa chén trà cho Nghiêu thái uý. Vì thế ba người lại tiếp tục im lặng và nghe hát.
Lúc từ phủ của Quảng Tuấn Vương trở về thì Nghiêu Xu Đình lúc đi nhảy nhót nhưng lúc về thì trở nên trầm mặc khác thường, vì Nghiêu Mộ Dã cưỡi ngựa, bên trong xe chỉ có nàng và Ngọc Châu. Nghiêu Xu Đình nhìn nàng vào lần muốn nói lại thôi vì thế Ngọc Châu chủ động nói chuyện, nàng nhẹ giọng nói:’ Tiểu thư yên tâm ta không phải là người nhiều chuyện, chỉ là vô tình đi qua mà thôi, người cũng khôngcần nghĩ ngợi nhiều đặt nặng quá vấn đề làm gì.’
Nghiêu Xu Đình nghe được lời này của Ngọc Châu thì nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Ngọc Châu, không nói nhiều chỉ thấp giọng cảm ơn nàng. Ngọc Châu trước đến giờ là người giữ chữ tín cũng không rõ mối quan hệ của Nghiêu tiểu thư cùng Bạch nhị thiếu gia có mối quan hệ như thế nào nên tiểu thư không cần lo lắng nhưng hai người về sau cũng cần phải cẩn thận để tránh lơi gièm pha bị truyền ra ngoài. Đại ca và mẫu thân của nàng của nàng phản ứng ra sao với chuyện này tạm không nóiđến nhưng mối quan hệ thế giao thâm niên của hai nhà Bạch Nghiêu có thể chấm dứt vì chuyện này.
Buổi trà yến ngày thứ hai, Ngọc Châu dậy hơi muộn. Đêm qua nàng lại khắc hỏng hai chiếc dược trạc thô, lại thêm ban ngày nhìn thấy tác phẩm của Phạm Thanh Vân càng khiến nàng cảm thấy bất lực chán nản làm cho nàng cả đêm mất ngủ.
Càng nghĩ nàng càng tò mò muốn biết vị cao nhân theo lời Ông lão nói là người như thế nào. Vì thế liền quyết định đến gặp Ông lão.
Ông lão trước nay luôn là người thanh cao, không thích sống ở nơi đô thị phồn hoa mà lad ẩn cư ở phía thành Nam. Phía trước trạch viện là rừng trúc bao phủ, đi xuyên qua cổng lớn là nhiều phiến đá cổ liền kề nhau.
Sau khi Ngọc Châu thông báo tên họ, người hầu vào thông báo sau đó dẫn Nàng vào phủ.