Chương : 59
Nghiêu phu nhân thở dài nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới, liền đi đến từ đường đem cuốn gia pha cầm đến để xem thôi. Nhưng sau khi xem xong thì lòng càng phập phồng lo lắng, Nghiêu gia chúng ta đi được đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, đã trải qua nhiều phen sóng gió mà vẫn đứng vững được ở trong triều không ngã. Ngoài các đứa phong lưu ăn chơi không lo nghiệp lớn ra thì hầu như chưa ai dám làm gì tổn hại đến đại cục. Chỉ cảm thấy bây giờ con chính là mạch máu, nắm giữ cho toàn bộ sinh tử gia tộc hiện nay thì càng nên hành sự vững chắc không nên để xảy ra bất cứ sai lầm gì…”
Nghiêu Mộ Dã từ trước đến giờ vẫn luôn khó chịu về việc Nghiêu phu nhân hay quản thúc chuyện riêng tư của mình, nhưng phàm là chuyện liên quan đến an nguy của gia tộc thì vẫn luôn chăm chú nghe lời dạy bải của mẫu thân.
hắn lập tức hỏi lại: “Có chuyện gì không ổn nên mới khiến mẫu thân phải lo lắng như vậy?”
Nghiêu phu nhân liền thở dài, dùng ngón tay được bảo dưỡng kỹ càng cọ cọ lên trán và nói:” Hai ngày nay ta luôn nghĩ mãi không thông, chuyện đem em gái con gả vào Bạch gia là tốt hay là xấu? Năm đó Nghiêu gia cùng Viên gia tranh đấu, chúng ta nâng đỡ Bạch gia làm cho Viên gia đến giờ phút này cũng chưa gượng dậy nổi, nhưng bây giờ khí thế của Bạch gia hiện nay rất vượng làm sao khiến ta khôngkhỏi sầu lo…”
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày cười nói: “hiện nay hai nhà Nghiêu Bạch quan hệ thân thiết là chuyện thế gian ai cũng biết, Bạch Thuỷ Lưu bây giờ là tộc trưởng giải quyết mọi việc trong tộc, hắn trẻ tuổi nhưng giải quyết mọi việc trầm ổn,cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu hắn không làm vị hôn phu tốt của Nghiêu Xu Đình, thì sẽ khó chọn được người thứ hai.”
Nghiêu phu nhân lại nói tiếp: “Đúng vậy, hắn đúng là một thanh niên tài tuấn, nhưng đáng tiếc là tính cách của nhị tỷ cùng mẫu thân của hắn lại không được như thế, cái gọi là ‘Chuyện trong cung cũng là chuyện của thiên hạ.’ Chuyện của phi tần trong cung có thể làm ảnh hưởng đến căn cơ, gốc rễ của cả Đại Nguỵ, Bạch quý phi từ ngày vào cung đến nay được thánh thượng sủng ái, lại sinh được nhi tử nên càng được sủng ái vinh hoa vô hạn. Nhưng không biết vì sao bắt đầu từ đó, những vị phi tử tiếp theo lại toàn bị sinh non, ta là người ngoài cung thật không biết nội tình nên không thể không lo lắng!”
Nghiêu Mộ Dã nghe xong đã hiểu vì sao mẫu thân lại lo lắng không yên. hắn tuy rằng chủ trì xã tắc giang sơn, nhưng dù sao cũng là nam nhân, không như nữ nhân có thể để ý đến tiểu tiết, khi nghe mẫu thân nói xong thì đã bắt đầu hiểu cặn kẽ ngọn ngành ẩn bên trong đó.
Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn con của Bạch phi sẽ làm Thái tử, và với thanh thế hiện nay của Bạch gia lúc đó sẽ ở trên Nghiêu gia.
Các hoàng tộc và các đại thế gia hiện nay trong triều đang ở vị thế cân bằng, nhưng một khi đã mất đithế cân bằng này thì chuyện gì xảy ra là chuyện có thể đoán được.
Hơn nữa nếu mẫu thân đoán đúng thì vị Bạch quý phi kia đúng là không phải nhân vật tầm thường!
Cho dù không thuộc hoàng tộc thì những loại hành động dơ bẩn xấu xa của những phụ nhân này cũng xảy ra không ít ở các gia tộc khác. Nhớ những năm trước phụ thân hắn nạp vô số thê thiếp làm cho trong phủ chướng khí mù mịt giờ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh hoàng, may mà mẫu thân là người thông minh lại mạnh mẽ nên mới có thể bảo vệ được bản thân và con cái chu toàn. Cho nên sau khi phụ thân qua đời, vừa vẫn giữ đủ thanh danh vừa đem đám thiếp thất đó đuổi sạch ra khỏi Nghiêu phủ, đuổi bọn họ về một căn từ đường họ Nghiêu ở quê nhà mà lo hương khói.
Những kí ức của tuổi thơ đã khắc sâu trong tâm trí khó có thể xoá mờ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn không thích lấy vợ. Chỉ cần hình dung trong nhà có một đám đàn bà tranh đấu với nhau nghĩ thôi mà đã thấy bực mình.
Nghiêu Mộ Dã khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu mẫu thân nói hối hận, vậy nếu Xu Đình không gả cho Bạch nhị thiếu thì nên gả cho ai?”
Nghiêu phu nhân hít một hơi, chậm rãi nói: “Nghiêu gia chúng ta xưa nay thanh cao không coi trọng việc liên hôn cùng hoàng tộc, nhưng trải qua bao nhiêu phen chìm nổi, vì có thể đảm bảo bước chân vững chắc của gia tộc thì vẫn quan trọng hơn việc thanh cao rất nhiều… Nghiêu gia của chúng ta cũng nên có một phi tử…”
“không được!” Nghiêu Mộ Dã lập tức bác bỏ: “Để Nghiêu Xu Đình vào cung chẳng khác nào hại chết nó!”
Nghiêu phu nhân mi tâm bất động, cũng không có ý định tranh luận với đứa con trai luôn mạnh mẽ cứng rắn từ trước đến nay của bà, chỉ nói: “Chuyện này nên bàn lại sau, nhưng hôn sự của con bé và Bạch thiếu gia nếu có thể kéo dài càng lâu càng tốt. Sau này kêu em gái con ít qua lại thân mật với Bạch tiểu thư và Bạch phu nhân, phải cẩn thận, một bước cờ đi sai sẽ khó giải quyết lắm. Quan sát cần thận rồi hẵng tính tiếp.”
Khi Nghiêu Mộ Dã bước ra khỏi phòng của mẫu thân thì hàng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ. hắn rất hiểu mẫu thân của mình, nhìn bên ngoài có vẻ là hiền lành, đoan trang, nhã nhặn. Nhưng thực sự khi đã quyết định chuyện gì thì lại không dễ dàng thay đổi, mẫu thân có thể không quan tâm đến bản thân nhưng chuyện liên quan đến con cái cỷa bà thì lại khống chế cực kì nghiêm khắc. Mẫu thân đã có ý định để Nghiêu Xu Đình tiến cung thì việc giải trừ hôn ước mà không để lại sai sót gì với nhà họ Bạch là chuyện tất nhiên.
đi dạo ở trong đình viện cảnh sắc thì mê hoặc lòng người l, lại vừa tao nhã nhưng trong lòng lại càng lúc càng phiền muộn, bất tri, bất giác thế nào lại đi đến nơi ở của Ngọc Châu.
Nghiêu Mộ Dã chậm rãi bước đến, nhịn không được lại ngó vào trong phòng xem như nào.
Ngọc châu lúc này đã thay qua quần áo, có lẽ là đêm qua bị hắn quấy rối quá mệt mỏi, nên hiếm khi không chuyên tâm vùi đầu vào chạm ngọc, mà là chân mang dép lê thêu hoa, mặc chiếc váy rộng thoải mái ở nhà, và đang ngồi bên dưới giàn nho trêu đùa chú mèo con tên Bánh Mì.
Mái tóc vừa mới gội xong vẫn chưa kịp lau khô mà xoã tung ở sau lưng, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng như lúc tình nồng ý mật của hôm qua, thỉnh thoảng toát lên nét quyến rũ diễm lệ.
Trong lòng nàng đang ôm chú mèo con, những ngón tay dài thon thả đang vuốt ve lớp lông cù trắng minh của chú mèo. Mèo con hiển nhiên được hầu hạ quá mức sảng khoái, nằm im lặng, mắt khép hờ không hề nhúc nhích, dáng vẻ như có thể để mặc chủ nhân vuốt ve đến tận cùng trời cuối đất.
Thái úy nhìn một hồi, chậm rãi dạo bước tiến vào. Ngọc Châu ngước mắt lên nhìn, thấy là hắn, đangmuốn đứng dậy thi lễ, nhưng nam nhân đã sải bước đi tới, giang tay ra nắm cổ chú mèo con ném sàn một bên, mặc cho chú mèo đang kêu meo meo phản đối.
Dưới bóng râm mát của giàn nho, trong tiếng kêu meo meo mềm mại của chú mèo, giàn đu dây chậm rãi đong đưa.
Mà Nghiêu Mộ Dã vén vạt áo dài lên ngồi bên cạnh Ngọc Châu, sau đó lấy đôi chân thon dài cỷa giai nhân làm gối, nằm ở trên đùi nàng. Ngọc Châu có chút cứng họng, không biết vì sao Thái úy lại như thế này, lại nhìn sang đôi mắt đang nhắm nghiền của Thái úy, nói: “Xoa xoa thái dương giùm ta.”
Lúc này trời đã sắp tối, người hầu của các Phủ Trạch đều đã trở về phủ. Ngọc Châu không muốn àm người ta chú ý, nên lặng lẽ xoa xoa lòng bàn tay vừa vuốt lông mèo của mình, ngón tay thon dài giúp Thái uý đại nhân xoa dịu thái dương. Chỉ vừa ấn vào Thái úy đại nhân liền phát hiện tác dụng diệu kỳ của ngón tay thon nhỏ này, trách sao chú mèo con vừa rồi nằm yên không nhúc nhích. Đôi tay cầm nắm đao khắc đã quen nên đầy đủ sức mạnh nhưng lại khống chế đúng mực, chỉ ấn nhẹ vài cái liền cảm thấy kinh mạch giãn ra, máu huyết lưu thông. sự mệt mỏi mới vừa rồi đã vơi đi không ít. Suy nghĩ sâu xa thêm chút nữa, đôi tay này cũng từng ấn nhẹ vào chỗ đó của mình cũng là phi thường sảng khoái, nên thở dài thoải mái: “thật là một đôi tay kỳ diệu!”
Ngọc Châu kiên nhẫn giúp Thái Uý đại nhân xoa bóp một lúc lâu, sau khi đã xong lại không hề thấy Thái Uý có ý định ngồi dậy, không khỏi thấp giọng hỏi: “Thái úy, sắc trời đã tối, có muốn trở về nghỉ ngơi?”
Thái úy dùng cái mũi hơi hơi hừ một tiếng, nói một cách lười biến: “Đôi chân của tiểu thư ấm áp hơn bất cứ chiếc gối làm bằng ngọc ấm trên thế gian này, làm người đã nằm xong quyến luyến không nỡ rời xa thì làm sao có thể ngồi dậy?”
Ngọc Châu thấp giọng nói: “Nhưng bụng tiểu nữ hiện nay đói quá, nếu không ăn chút cơm canh chỉ sợ thân thể hao gầy thì đôi ‘gối ngọc’ này chỉ còn xương, sợ Thái Uý nằm không thoải mái thôi.”
Nghiêu Mộ Dã cong môi cười, cảm thấy cô nàng này càng lúc càng trở nên nhanh mồm dẻo miệng, thế này là đang oán trách mình không có cho nàng ăn cơm no sao? Vì thế, bật cười, nói: “Nếu đã như vậy, đương nhiên phải để nàng ăn thật no rồi.” nói xong, liền xoay người ngồi dậy, gọi Giác Nhi mang chén đũa lên, đêm nay hắn muốn ăn cơm cùng với Ngọc Châu.
Bởi vì không biết Thái úy muốn lưu lại ăn cơm chung nên thức ăn đều là thứ mà Ngọc Châu thích ăn là những món đơn giản nàng thường ăn ở Tây Bắc.
Món chính là một nồi súp nhỏ, tương đối đơn giản như những nhà bình dân khác. Đầu bếp của Nghiêu phủ đương nhiên phối hợp những nguyên liệu cho món súp này cực kì tỉ mỉ. Nấm hương xắt nhỏ, nấu chung với tôm noãn và thịt xương, dùng xương hầm lấy nước ngọt và dùng mì viên tươi để nấu, thêm chút dầu mè và dấm ăn, rắc thêm chút hành. Nhìn bề ngoài như có vẻ bình thường nhưng khi cho vào miệng thì mùi vị thơm ngọt lập tức lan tràn.
Bởi vì bỏ thêm trứng gà, mì viên được làm từ bột mì tươi, lại phối hợp thêm mấy món ăn ngọt nhẹ nên làm cho vị Thái Úy nào đấy vốn ăn sơn trân hải vị quen miệng lại ăn đến cực kì sung sướng.
Ban đầu, Nghiêu Mộ Dã là bị dung mạo của người phụ nữ nhỏ xinh này hấp dẫn, nhưng càng chung đụng sớm chiều thì lại phát hiện tính tình thú vị của Ngọc Châu, chung sống tự tại thoải mái đúng là thế gian khó cầu. Cho nên ở trước mặt ăn những món ăn tầm thường cũng mang theo hương vị ngon ngọt lạ thường.
Những nữ tử mà hắn từng quen biết trong cuộc đời của hắn, cũng không hề thiếu hạng người nhạy bén, thấu hiểu sắc sảo nhưng lại không hề có bất cứ ai giống như Ngọc Châu, làm cho hắn cảm thấy thương yêu đến tận tâm can.
Bữa cơm đã ăn xong, Thái úy vẫn ăn vạ ở đấy không đi. Khi nhìn thấy Ngọc Châu muốn đuổi hắn đi, liền ôm lấy cổ nàng, nói: “Nghe nói hôm nay mẫu thân có gặp nàng nói vài lời, ngay cả nữ chủ nhân của phủ này cũng đều đã không ngăn cản thì người đã quen với việc đóng vai nữ nhân bị chồng bỏ như nàng chẳng lẽ lại quan tâm đến lời ong tiếng ve của ai cơ chứ? Đêm nay ngoài việc ở trên giường ta hoặc giường của nàng, thì nàng đừng hòng được đi bất cứ nơi nào.”
Bị hắn quấy rối suốt thì đêm nay Ngọc Châu đương nhiên cảm thấy mình không có khả năng để điêu khắc ngọc rồi, hiện tại vừa dỗ vừa đuổi vẫn không thể đuổi con ‘Mèo to’ răng bén móng nhọn này, cuối cùng bị hắn quấy đến ngã nhào trên giường.
Ngọc Châu từ trước đến nay vốn không được ai dạy dỗ về việc riêng tư nam nữ như thế này, tất cả đều tự bản thân mò mẫm tìm hiểu. Mùi vị bên trong đó thì cũng khó mà nói được, nhưng thật lòng mà nóithì ngoài lần đầu tiên đau đớn khó chịu ra, thì mấy lần sau cũng có thể nói là có chút thú vị ít nhất gần đây nàng gần như đã mất hẳn căn bệnh mất ngủ, sau khi lăn lộn trên giường, người ướt đẫm mồ hôi thìbệnh không cần thuốc cũng tự khỏi, ngủ một giấc đến bình minh.
Đến sang hôm sau mặt trời vừa nhô lên thì Thái úy sớm đã không thấy bóng dáng, nhưng vừa vươn tay ra thì phát hiện trên búi tóc của mình có cắm một đóa hoa Thược Dược, trên đó vẫn còn đẫm những giọt sương ban mai.
Nghe Giác Nhi nói mới biết đóa hoa này là chính tay Thái Úy hái xuống, nhân lúc nàng còn ngủ say mà cài vào trên búi tóc của nàng.
Nhìn đóa hoa tươi mơn mởn đang lúc nở rộ nhất, nụ hoa vừa hé nhụy khoe sắc khoe hương nhưng bị cắt ra khỏi cành thì số mệnh của nó đã chú định là sự rực rỡ đó cực kì ngắn ngủi, không biết kéo dài được bao lâu, khẽ thở dài một tiếng, đem hoa tháo xuống khỏi mái tóc mặc cho những giọt sương kia lướt qua và rơi xuống bên má nàng.
Sau khi rời giường Ngọc Châu quyết định hôm nay không thể chậm trễ nữa, vì thế mang theo đầy đủ công cụ quyết định đến chỗ của Trịnh tiên sinh lãnh giáo một vài kỹ năng.
Nhưng mới vừa bước ra khỏi hẻm thì đã thấy Quảng Tuấn Vương đứng trước một chiếc xe ngựa, vẫy tay về hướng nàng
Nghiêu Mộ Dã từ trước đến giờ vẫn luôn khó chịu về việc Nghiêu phu nhân hay quản thúc chuyện riêng tư của mình, nhưng phàm là chuyện liên quan đến an nguy của gia tộc thì vẫn luôn chăm chú nghe lời dạy bải của mẫu thân.
hắn lập tức hỏi lại: “Có chuyện gì không ổn nên mới khiến mẫu thân phải lo lắng như vậy?”
Nghiêu phu nhân liền thở dài, dùng ngón tay được bảo dưỡng kỹ càng cọ cọ lên trán và nói:” Hai ngày nay ta luôn nghĩ mãi không thông, chuyện đem em gái con gả vào Bạch gia là tốt hay là xấu? Năm đó Nghiêu gia cùng Viên gia tranh đấu, chúng ta nâng đỡ Bạch gia làm cho Viên gia đến giờ phút này cũng chưa gượng dậy nổi, nhưng bây giờ khí thế của Bạch gia hiện nay rất vượng làm sao khiến ta khôngkhỏi sầu lo…”
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày cười nói: “hiện nay hai nhà Nghiêu Bạch quan hệ thân thiết là chuyện thế gian ai cũng biết, Bạch Thuỷ Lưu bây giờ là tộc trưởng giải quyết mọi việc trong tộc, hắn trẻ tuổi nhưng giải quyết mọi việc trầm ổn,cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu hắn không làm vị hôn phu tốt của Nghiêu Xu Đình, thì sẽ khó chọn được người thứ hai.”
Nghiêu phu nhân lại nói tiếp: “Đúng vậy, hắn đúng là một thanh niên tài tuấn, nhưng đáng tiếc là tính cách của nhị tỷ cùng mẫu thân của hắn lại không được như thế, cái gọi là ‘Chuyện trong cung cũng là chuyện của thiên hạ.’ Chuyện của phi tần trong cung có thể làm ảnh hưởng đến căn cơ, gốc rễ của cả Đại Nguỵ, Bạch quý phi từ ngày vào cung đến nay được thánh thượng sủng ái, lại sinh được nhi tử nên càng được sủng ái vinh hoa vô hạn. Nhưng không biết vì sao bắt đầu từ đó, những vị phi tử tiếp theo lại toàn bị sinh non, ta là người ngoài cung thật không biết nội tình nên không thể không lo lắng!”
Nghiêu Mộ Dã nghe xong đã hiểu vì sao mẫu thân lại lo lắng không yên. hắn tuy rằng chủ trì xã tắc giang sơn, nhưng dù sao cũng là nam nhân, không như nữ nhân có thể để ý đến tiểu tiết, khi nghe mẫu thân nói xong thì đã bắt đầu hiểu cặn kẽ ngọn ngành ẩn bên trong đó.
Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn con của Bạch phi sẽ làm Thái tử, và với thanh thế hiện nay của Bạch gia lúc đó sẽ ở trên Nghiêu gia.
Các hoàng tộc và các đại thế gia hiện nay trong triều đang ở vị thế cân bằng, nhưng một khi đã mất đithế cân bằng này thì chuyện gì xảy ra là chuyện có thể đoán được.
Hơn nữa nếu mẫu thân đoán đúng thì vị Bạch quý phi kia đúng là không phải nhân vật tầm thường!
Cho dù không thuộc hoàng tộc thì những loại hành động dơ bẩn xấu xa của những phụ nhân này cũng xảy ra không ít ở các gia tộc khác. Nhớ những năm trước phụ thân hắn nạp vô số thê thiếp làm cho trong phủ chướng khí mù mịt giờ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh hoàng, may mà mẫu thân là người thông minh lại mạnh mẽ nên mới có thể bảo vệ được bản thân và con cái chu toàn. Cho nên sau khi phụ thân qua đời, vừa vẫn giữ đủ thanh danh vừa đem đám thiếp thất đó đuổi sạch ra khỏi Nghiêu phủ, đuổi bọn họ về một căn từ đường họ Nghiêu ở quê nhà mà lo hương khói.
Những kí ức của tuổi thơ đã khắc sâu trong tâm trí khó có thể xoá mờ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn không thích lấy vợ. Chỉ cần hình dung trong nhà có một đám đàn bà tranh đấu với nhau nghĩ thôi mà đã thấy bực mình.
Nghiêu Mộ Dã khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu mẫu thân nói hối hận, vậy nếu Xu Đình không gả cho Bạch nhị thiếu thì nên gả cho ai?”
Nghiêu phu nhân hít một hơi, chậm rãi nói: “Nghiêu gia chúng ta xưa nay thanh cao không coi trọng việc liên hôn cùng hoàng tộc, nhưng trải qua bao nhiêu phen chìm nổi, vì có thể đảm bảo bước chân vững chắc của gia tộc thì vẫn quan trọng hơn việc thanh cao rất nhiều… Nghiêu gia của chúng ta cũng nên có một phi tử…”
“không được!” Nghiêu Mộ Dã lập tức bác bỏ: “Để Nghiêu Xu Đình vào cung chẳng khác nào hại chết nó!”
Nghiêu phu nhân mi tâm bất động, cũng không có ý định tranh luận với đứa con trai luôn mạnh mẽ cứng rắn từ trước đến nay của bà, chỉ nói: “Chuyện này nên bàn lại sau, nhưng hôn sự của con bé và Bạch thiếu gia nếu có thể kéo dài càng lâu càng tốt. Sau này kêu em gái con ít qua lại thân mật với Bạch tiểu thư và Bạch phu nhân, phải cẩn thận, một bước cờ đi sai sẽ khó giải quyết lắm. Quan sát cần thận rồi hẵng tính tiếp.”
Khi Nghiêu Mộ Dã bước ra khỏi phòng của mẫu thân thì hàng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ. hắn rất hiểu mẫu thân của mình, nhìn bên ngoài có vẻ là hiền lành, đoan trang, nhã nhặn. Nhưng thực sự khi đã quyết định chuyện gì thì lại không dễ dàng thay đổi, mẫu thân có thể không quan tâm đến bản thân nhưng chuyện liên quan đến con cái cỷa bà thì lại khống chế cực kì nghiêm khắc. Mẫu thân đã có ý định để Nghiêu Xu Đình tiến cung thì việc giải trừ hôn ước mà không để lại sai sót gì với nhà họ Bạch là chuyện tất nhiên.
đi dạo ở trong đình viện cảnh sắc thì mê hoặc lòng người l, lại vừa tao nhã nhưng trong lòng lại càng lúc càng phiền muộn, bất tri, bất giác thế nào lại đi đến nơi ở của Ngọc Châu.
Nghiêu Mộ Dã chậm rãi bước đến, nhịn không được lại ngó vào trong phòng xem như nào.
Ngọc châu lúc này đã thay qua quần áo, có lẽ là đêm qua bị hắn quấy rối quá mệt mỏi, nên hiếm khi không chuyên tâm vùi đầu vào chạm ngọc, mà là chân mang dép lê thêu hoa, mặc chiếc váy rộng thoải mái ở nhà, và đang ngồi bên dưới giàn nho trêu đùa chú mèo con tên Bánh Mì.
Mái tóc vừa mới gội xong vẫn chưa kịp lau khô mà xoã tung ở sau lưng, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng như lúc tình nồng ý mật của hôm qua, thỉnh thoảng toát lên nét quyến rũ diễm lệ.
Trong lòng nàng đang ôm chú mèo con, những ngón tay dài thon thả đang vuốt ve lớp lông cù trắng minh của chú mèo. Mèo con hiển nhiên được hầu hạ quá mức sảng khoái, nằm im lặng, mắt khép hờ không hề nhúc nhích, dáng vẻ như có thể để mặc chủ nhân vuốt ve đến tận cùng trời cuối đất.
Thái úy nhìn một hồi, chậm rãi dạo bước tiến vào. Ngọc Châu ngước mắt lên nhìn, thấy là hắn, đangmuốn đứng dậy thi lễ, nhưng nam nhân đã sải bước đi tới, giang tay ra nắm cổ chú mèo con ném sàn một bên, mặc cho chú mèo đang kêu meo meo phản đối.
Dưới bóng râm mát của giàn nho, trong tiếng kêu meo meo mềm mại của chú mèo, giàn đu dây chậm rãi đong đưa.
Mà Nghiêu Mộ Dã vén vạt áo dài lên ngồi bên cạnh Ngọc Châu, sau đó lấy đôi chân thon dài cỷa giai nhân làm gối, nằm ở trên đùi nàng. Ngọc Châu có chút cứng họng, không biết vì sao Thái úy lại như thế này, lại nhìn sang đôi mắt đang nhắm nghiền của Thái úy, nói: “Xoa xoa thái dương giùm ta.”
Lúc này trời đã sắp tối, người hầu của các Phủ Trạch đều đã trở về phủ. Ngọc Châu không muốn àm người ta chú ý, nên lặng lẽ xoa xoa lòng bàn tay vừa vuốt lông mèo của mình, ngón tay thon dài giúp Thái uý đại nhân xoa dịu thái dương. Chỉ vừa ấn vào Thái úy đại nhân liền phát hiện tác dụng diệu kỳ của ngón tay thon nhỏ này, trách sao chú mèo con vừa rồi nằm yên không nhúc nhích. Đôi tay cầm nắm đao khắc đã quen nên đầy đủ sức mạnh nhưng lại khống chế đúng mực, chỉ ấn nhẹ vài cái liền cảm thấy kinh mạch giãn ra, máu huyết lưu thông. sự mệt mỏi mới vừa rồi đã vơi đi không ít. Suy nghĩ sâu xa thêm chút nữa, đôi tay này cũng từng ấn nhẹ vào chỗ đó của mình cũng là phi thường sảng khoái, nên thở dài thoải mái: “thật là một đôi tay kỳ diệu!”
Ngọc Châu kiên nhẫn giúp Thái Uý đại nhân xoa bóp một lúc lâu, sau khi đã xong lại không hề thấy Thái Uý có ý định ngồi dậy, không khỏi thấp giọng hỏi: “Thái úy, sắc trời đã tối, có muốn trở về nghỉ ngơi?”
Thái úy dùng cái mũi hơi hơi hừ một tiếng, nói một cách lười biến: “Đôi chân của tiểu thư ấm áp hơn bất cứ chiếc gối làm bằng ngọc ấm trên thế gian này, làm người đã nằm xong quyến luyến không nỡ rời xa thì làm sao có thể ngồi dậy?”
Ngọc Châu thấp giọng nói: “Nhưng bụng tiểu nữ hiện nay đói quá, nếu không ăn chút cơm canh chỉ sợ thân thể hao gầy thì đôi ‘gối ngọc’ này chỉ còn xương, sợ Thái Uý nằm không thoải mái thôi.”
Nghiêu Mộ Dã cong môi cười, cảm thấy cô nàng này càng lúc càng trở nên nhanh mồm dẻo miệng, thế này là đang oán trách mình không có cho nàng ăn cơm no sao? Vì thế, bật cười, nói: “Nếu đã như vậy, đương nhiên phải để nàng ăn thật no rồi.” nói xong, liền xoay người ngồi dậy, gọi Giác Nhi mang chén đũa lên, đêm nay hắn muốn ăn cơm cùng với Ngọc Châu.
Bởi vì không biết Thái úy muốn lưu lại ăn cơm chung nên thức ăn đều là thứ mà Ngọc Châu thích ăn là những món đơn giản nàng thường ăn ở Tây Bắc.
Món chính là một nồi súp nhỏ, tương đối đơn giản như những nhà bình dân khác. Đầu bếp của Nghiêu phủ đương nhiên phối hợp những nguyên liệu cho món súp này cực kì tỉ mỉ. Nấm hương xắt nhỏ, nấu chung với tôm noãn và thịt xương, dùng xương hầm lấy nước ngọt và dùng mì viên tươi để nấu, thêm chút dầu mè và dấm ăn, rắc thêm chút hành. Nhìn bề ngoài như có vẻ bình thường nhưng khi cho vào miệng thì mùi vị thơm ngọt lập tức lan tràn.
Bởi vì bỏ thêm trứng gà, mì viên được làm từ bột mì tươi, lại phối hợp thêm mấy món ăn ngọt nhẹ nên làm cho vị Thái Úy nào đấy vốn ăn sơn trân hải vị quen miệng lại ăn đến cực kì sung sướng.
Ban đầu, Nghiêu Mộ Dã là bị dung mạo của người phụ nữ nhỏ xinh này hấp dẫn, nhưng càng chung đụng sớm chiều thì lại phát hiện tính tình thú vị của Ngọc Châu, chung sống tự tại thoải mái đúng là thế gian khó cầu. Cho nên ở trước mặt ăn những món ăn tầm thường cũng mang theo hương vị ngon ngọt lạ thường.
Những nữ tử mà hắn từng quen biết trong cuộc đời của hắn, cũng không hề thiếu hạng người nhạy bén, thấu hiểu sắc sảo nhưng lại không hề có bất cứ ai giống như Ngọc Châu, làm cho hắn cảm thấy thương yêu đến tận tâm can.
Bữa cơm đã ăn xong, Thái úy vẫn ăn vạ ở đấy không đi. Khi nhìn thấy Ngọc Châu muốn đuổi hắn đi, liền ôm lấy cổ nàng, nói: “Nghe nói hôm nay mẫu thân có gặp nàng nói vài lời, ngay cả nữ chủ nhân của phủ này cũng đều đã không ngăn cản thì người đã quen với việc đóng vai nữ nhân bị chồng bỏ như nàng chẳng lẽ lại quan tâm đến lời ong tiếng ve của ai cơ chứ? Đêm nay ngoài việc ở trên giường ta hoặc giường của nàng, thì nàng đừng hòng được đi bất cứ nơi nào.”
Bị hắn quấy rối suốt thì đêm nay Ngọc Châu đương nhiên cảm thấy mình không có khả năng để điêu khắc ngọc rồi, hiện tại vừa dỗ vừa đuổi vẫn không thể đuổi con ‘Mèo to’ răng bén móng nhọn này, cuối cùng bị hắn quấy đến ngã nhào trên giường.
Ngọc Châu từ trước đến nay vốn không được ai dạy dỗ về việc riêng tư nam nữ như thế này, tất cả đều tự bản thân mò mẫm tìm hiểu. Mùi vị bên trong đó thì cũng khó mà nói được, nhưng thật lòng mà nóithì ngoài lần đầu tiên đau đớn khó chịu ra, thì mấy lần sau cũng có thể nói là có chút thú vị ít nhất gần đây nàng gần như đã mất hẳn căn bệnh mất ngủ, sau khi lăn lộn trên giường, người ướt đẫm mồ hôi thìbệnh không cần thuốc cũng tự khỏi, ngủ một giấc đến bình minh.
Đến sang hôm sau mặt trời vừa nhô lên thì Thái úy sớm đã không thấy bóng dáng, nhưng vừa vươn tay ra thì phát hiện trên búi tóc của mình có cắm một đóa hoa Thược Dược, trên đó vẫn còn đẫm những giọt sương ban mai.
Nghe Giác Nhi nói mới biết đóa hoa này là chính tay Thái Úy hái xuống, nhân lúc nàng còn ngủ say mà cài vào trên búi tóc của nàng.
Nhìn đóa hoa tươi mơn mởn đang lúc nở rộ nhất, nụ hoa vừa hé nhụy khoe sắc khoe hương nhưng bị cắt ra khỏi cành thì số mệnh của nó đã chú định là sự rực rỡ đó cực kì ngắn ngủi, không biết kéo dài được bao lâu, khẽ thở dài một tiếng, đem hoa tháo xuống khỏi mái tóc mặc cho những giọt sương kia lướt qua và rơi xuống bên má nàng.
Sau khi rời giường Ngọc Châu quyết định hôm nay không thể chậm trễ nữa, vì thế mang theo đầy đủ công cụ quyết định đến chỗ của Trịnh tiên sinh lãnh giáo một vài kỹ năng.
Nhưng mới vừa bước ra khỏi hẻm thì đã thấy Quảng Tuấn Vương đứng trước một chiếc xe ngựa, vẫy tay về hướng nàng