Chương : 29
Trong rừng yên tĩnh vắng vẻ, chợt có côn trùng mùa thu kêu, gió đêm dính sương, quét cành lá rung động xào xạc.
Yên Vân Liệt lượm mấy cành khô ném vào trong đống lửa, ngọn lửa ấm bỗng chốc vọt lên, cách ánh lửa mãnh liệt, tầm mắt Yên Vân Liệt dừng trên thân người đối diện đang dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Y chưa từng hưởng tư vị bị cự tuyệt, thế nhưng bây giờ y ý thức rất rõ — trên đời này, có những chuyện không phải như mình nghĩ, hoặc là tự mình định đoạt, sẽ dựa theo tâm ý của mình thuận thế phát triển tiếp.
Loại cảm giác không thể nắm chắc này, thật giống như cảm giác khi đó “Tần Lâm” cho mình, sờ không tới, bắt không được, không biết nên như thế nào cho phải.
Mà loại cảm giác thất bại vô lực thật sâu này, khiến cho Yên Vân Liệt không khỏi có chút nôn nóng. Y muốn biết nên thế nào để bù đắp hắn mới có thể tha thứ cho mình, y muốn biết nên làm thế nào mới có thể làm cho hắn không hờ hững như thế… Y và hắn cũng đã từng có hai hài tử, nhưng lại như người dưng nước lã.
Vốn nên là một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, bị Yên Vân Liệt vượt qua trong lo lắng và do dự.
Y cảm giác trong đầu mình rối loạn, trong lòng cũng rối loạn, y chỉ một lòng muốn tìm kiếm đáp án cho câu hỏi, cái loại khát vọng dường như muốn lao ra khỏi ***g ngực này, làm cho y quên mất tình thế nghiêm trọng lúc này, cũng quên đi bọn họ còn thân trong nguy hiểm, chỉ trong lòng từng lần một nghi vấn, đến nỗi cuối cùng diễn biến thành chất chứa toàn bộ tư duy, tán loạn reo hò mỗi một mạch máu.
Lăng Thanh, làm thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ bản tọa?
Lăng Thanh, bản tọa phải làm như thế nào mới có thể khiến ngươi dỡ xuống gánh nặng?
Giữa lúc câu reo hò này sắp không bị khống chế chồm ra, người dựa vào trên cây hơi mở mắt ra, sau đó bỗng dưng lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
Không phải là cảnh giác đối với y, mà là bốn phía có một vài động tĩnh không bình thường.
Lúc này trời đông hơi sáng lên, rừng cây tích tụ hơi ẩm cả đêm tràn đầy một tầng sương mù trắng xóa, làm cho cách nhau xa một chút là xem ra có chút mịt mù. Cành khô sớm đã đốt hết, chỉ còn lại khói nhẹ phất phơ từ từ tan đi, Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh đứng dậy, đi chưa tới hai bước giống như đã sắp ẩn vào trong sương mù biến mất không thấy, trong lòng căng thẳng vội vã đuổi theo.
Lăng Thanh chỉ theo thanh âm đi tìm, dường như không để ý Yên Vân Liệt đi theo, mà loại thái độ tựa như không đếm xỉa này, càng làm cho Yên Vân Liệt khó chịu hơn cả những ngày làm bộ mất trí nhớ không biết lúc trước.
Những thanh âm này là từ chỗ dưới chân núi kề rừng cây truyền đến, nơi đó có con đường duy nhất lên núi, cách bụi cây trong rừng, hai người phát hiện người của Triệu Thạc đang chôn thứ gì đó trong hố đất và giữa đá.
“Nhanh lên một chút! Động tác nhanh lên một chút! Đông Ly Mộ Vân đã mang theo nhân mã tới bên này!” Người có vẻ là giám sát đang thúc giục.
Lăng Thanh vừa nghe liền cầm kiếm xông ra, bị Yên Vân Liệt kéo lại, quay đầu, chỉ thấy Yên Vân Liệt mím môi vẻ mặt nghiêm túc, “Thấy rõ những thứ kia là cái gì.”
Vì vậy Lăng Thanh quay đầu lại nhìn kỹ thứ bọn họ đang chôn, không khỏi cả kinh, đây là… ngòi nổ?!
Bốn phía đều có… lại trên con đường duy nhất lên núi, vừa rồi còn nghe người nọ nói Đông Ly Mộ Vân mang nhân mã sắp tới… Chẳng lẽ?
“Không được, ta phải đi ngăn cản bọn họ!”
Yên Vân Liệt kéo cánh tay hắn không chịu buông, “Dù cho bản tọa có thể lấy một chặn mười, nhưng nếu có người châm thứ này, ngươi nghĩ hai chúng ta có khả năng chạy thoát sao?”
“Vậy cũng không thể nhìn Đông Ly đại ca bọn họ chịu chết!” Lăng Thanh cả giận nói.
Yên Vân Liệt trầm ngâm trong chốc lát, “Cho dù ngươi biết rõ ‘Cập Đệ’ trên người minh có lẽ là hắn hạ, ngươi cũng muốn đi cứu hắn?”
Lăng Thanh đột nhiên thất thần, một câu nói của Yên Vân Liệt đánh thức hắn. Nếu như không phải là “Cập Đệ”, Yên Vân Liệt sẽ không vì nó mà dựa vào Hoắc Hiền; nếu như không phải là “Cập Đệ”, có lẽ lúc này mình đang cùng hài tử đầu tiên yên tĩnh sống qua ngày tại Vãn Nguyệt sơn trang, nếu như không phải là…
Hắn chỉ muốn tra ra nguyên nhân Đông Ly Mộ Vân hạ cổ với mình, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến hiện thực sẽ phải đối mặt sau khi tra ra, cũng không nghĩ tới sau khi biết được chân tướng mình nên làm thế nào?
Giết Đông Ly Mộ Vân báo thù cho hài tử?! Ý niệm này nhoáng lên trong đầu, chẳng qua là quá mức đáng sợ khiến Lăng Thanh không khỏi run lên một cái. Đông Ly Mộ Vân mặc dù không có huyết thống với mình, nhưng mình từ lâu đã coi y như huynh trưởng. Trong mắt y, Đông Ly đại khí trầm ổn lại bình tĩnh kiềm chế, là đại ca mà mình kính ngưỡng…
“Đông Ly đại ca bất luận khi nào, cũng là Đông Ly đại ca của ta…” Lăng Thanh nắm thật chặt nắm tay, cắn răng, thanh âm khẽ run, khẽ nói: “‘Cập Đệ’ là chuyện giữa ta và Đông Ly đại ca, mong rằng Yên giáo chủ chớ nhúng tay, hài tử… tại hạ đã trả một Tư Tần cho giáo chủ…”
Yên Vân Liệt nghe vậy, chậm rãi buông bàn tay nắm hắn.
Khi biết được chân tướng cái chết của hài tử, y từng nếm cái loại hối hận không thể đâm mấy đao lên người mình này, cái loại ân hận đau triệt để nội tâm ấy, dằn vặt hơn bất luận loại hình phạt nào trên đời, trí mạng hơn bất luận loại độc dược nào trên đời. Mà bây giờ, y lại một lần nữa, thật sâu hiểu rõ một lần.
Thương tổn y tạo thành với hắn, hôm nay tất cả nguyên xi báo ứng về chính mình.
Trong mắt hắn, hài tử chỉ là khoản nợ, trong mắt hắn, mình chỉ là một chủ nợ bức bách hắn ép buộc hắn nhục nhã hắn, dùng cái loại thủ đoạn tàn khốc này cướp đoạt toàn bộ tự tôn của hắn.
Mà khoản nợ này, đến tột cùng là ai thiếu ai? Y giờ đây cũng mơ hồ.
“Lăng Thanh, chúng ta thực sự không có khả năng sao?”
“Không có…”
Cách mấy bụi cây nghe được những người chôn ngòi nổ nhao nhao rời đi, xa xa có từng trận móng ngựa chạy đạp như nhịp trống cấp bách vang lên, càng ngày càng gần.
Hai bên yên lặng nhìn đối phương, khí tức lưu chuyển.
“Vậy ngươi muốn thế nào… mới có thể buông xuống?” Yên Vân Liệt hỏi.
Lăng Thanh không lập tức trả lời, nhìn mắt Yên Vân Liệt, con ngươi như một đôi diệu thạch kia bỗng nhiên siết lại, tiếp đó hơi rời rạc, dường như thất thần giây lát, tầm mắt tựa như xuyên thấu thân thể Yên Vân Liệt, chẳng biết hướng về phương nào.
“Không có khả năng buông xuống, ngay cả ‘Nhiếp Hồn’ cũng không thể làm ta quên…” Lông mi hơi nhíu, “Trừ phi, Yên giáo chủ chết…” Lăng Thanh ấp úng nói, như nói ra tiếng lòng.
Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình dường như thoáng cái từ trong thân thể bị rút đi, trong ***g ngực trống trơn, nghe không được nhịp tim, cũng nghe không được tiếng mạch máu chảy, giống như bị ném vào hư vô, tất cả cảm giác đều mất hết.
Vậy sao?
Chỉ cần mình chết là có thể buông?
Yên Vân Liệt nhắm mắt lại, cổ họng nuốt xuống máu tanh đang cuồn cuộn dâng lên.
Chỉ cần mình chết… hết thảy tất cả đều sẽ kết thúc?
Thì ra, chỉ đơn giản như vậy là được rồi.
Vì sao mình chính là nghĩ không ra?
Y muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nhưng lại cười không nổi.
Tiếng vó ngựa xa xa càng ngày càng gần, Yên Vân Liệt đưa tầm mắt dừng trên khuôn mặt Lăng Thanh, chăm chú nhìn một lần từ mặt mày đến môi má.
Đây là “Tần Lâm” y yêu, cũng là “Lăng Thanh” đích thân y thương tổn.
Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, có chút kinh ngạc mình lại nói ra lời như vậy, thế nhưng trước mắt cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn bây giờ phải làm chính là ngăn Đông Ly Mộ Vân bọn họ mới được, đang muốn xoay người, nhưng không ngờ Yên Vân Liệt trước mặt phất tay đảo qua, một trận chưởng phong mạnh, Lăng Thanh mặc dù cản được, thế nhưng lảo đảo về phía sau hai bước.
Cát bụi chưởng phong cuộn lên tung bay mê mắt, không biết Yên Vân Liệt muốn làm gì, đường nhìn mơ hồ, chợt nghe thấy tiếng thân cây gãy.
“Yên Vân Liệt, ngươi muốn làm gì?” Lăng Thanh một tay che mắt mũi, tay kia vung tay áo quét quét bụi bặm tung bay trước mặt, tiếng thân cây bị gãy liên tiếp, cùng với tiếng ồn ào từ đám người của Triệu Thạc bên kia.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Người nào? !”
“Cây a — Cây đổ!”
Thân cây thật lớn gãy ngang, đồng loạt đổ vào giữa, tạo ra cái chắn giữa hai người.
“Yên Vân Liệt ngươi?!
Yên Vân Liệt giơ tay lên hất tay áo, hai bên trái phải lại có mấy cây bị chưởng phong gọt gãy, cây nọ nối cây kia, từ từ đổ xuống, ngăn cách tầm mắt hai người từng chút từng chút.
Yên Vân Liệt cảm thấy trong lòng mình lại là yên bình trước nay chưa từng có, thật lâu chưa từng cảm giác được nhẹ nhõm như thế.
Ai nói trên người y không có gông xiềng nặng nề, từ khi biết người vẫn muốn tính mạng mình, chính là người mình mong nhớ ngày đêm, bắt đầu từ lúc biết hài tử gián tiếp chết trong tay mình, bắt đầu từ lúc mình coi Lăng Thanh thành đối tượng phát tiết phát tiết… Y cũng đeo trách nhiệm nặng nề, sau khi hiểu được tất cả, đối với lên án của tội lỗi mà mình gây ra, khiến cho y sợ hãi đến ăn ngủ khó yên.
Hôm nay, tất cả đều có thể kết thúc, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, hết thảy đều hôi phi yên diệt.
Hình ảnh đã qua từng cái lóe lên trước mắt, đom đóm lạo xạo, nụ hôn xảy ra không thể vãn hồi dưới Thập Quân sơn, oán kết tại thôn Từ gia, sau đó dây dưa sinh tử không dứt.
Yên Vân Liệt cảm thấy có cái gì chảy xuống hai má, đưa tay lau, đầu ngón tay dính vào ướt lạnh, trong suốt thấu triệt…
Y không khỏi nở nụ cười, Lăng Thanh, ngươi xem thấy chưa? Đây là nước mắt ta chảy xuống vì ngươi, bản tọa cũng có thể… Bản tọa cũng có thể cảm nhận được tâm tình của ngươi, đau đớn của ngươi, khổ sở của ngươi…
Thân cây sau cùng ầm ầm đổ xuống, Yên Vân Liệt từ giữa thân cây thay phiên nhau đổ xuống thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người.
Bụi bay lên, lá rách, cách cái chắn kia truyền đến thanh âm trầm thấp của Yên Vân Liệt.
“Từ nay về sau, ngươi chính là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, ta vẫn là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt, chúng ta thiên địa vĩnh viễn cách biệt, kiếp này không gặp lại nữa…”
Mấy chữ sau cùng bao phủ trong tiếng leng keng của đao kiếm tấn công và tiếng tru lên vô cùng thê thảm, mùi máu rất nhanh tràn ngập, ngay khi Lăng Thanh đang muốn vận sức dùng khinh công vượt qua cái chắn kia, đột nhiên một tiếng nổ điếc tai nhức óc kèm theo một con rồng lửa vọt lên chân trời, đốt phía trước thành một biển lửa, cùng với tiếng nổ tung ầm ầm không ngừng của ngòi nổ.
“Yên Vân Liệt—!”
Sao có thể như vậy?
Phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh chính là muốn vọt vào biển lửa, nhưng đã bị Đông Ly Mộ Vân vừa tới ngăn lại.
“Lăng Thanh, quá nguy hiểm, đừng đi vào!” Đông Ly Mộ Vân từ trên ngựa nhảy lên, đến phía sau hắn kéo hắn lại.
“Thế nhưng…” Lăng Thanh nhìn Đông Ly Mộ Vân, lại quay đầu nhìn về phía biển lửa rừng rực kia.
Khí lãng nóng bỏng cuốn khói đặc, lá tàn, miếng vải bay đến chân trời, ngọn lửa hung hăng đến cơ hồ muốn liếm đến mặt hắn, độ nóng của ngọn lửa, khoét tim nướng phổi. Lăng Thanh giật mình sững ra đó, ngay cả Đông Ly Mộ Vân kéo hắn đi cũng không có phục hồi tinh thần lại, con mắt chăm chú nhìn mảnh biển lửa kia, ánh lửa lưu chuyển trong con ngươi trong suốt.
Là bởi vì câu mình nói kia?
Là bởi vì mình nói chỉ có Yên Vân Liệt chết đi mình mới có thể buông tất cả?
Thế nhưng…
Hắn không ngờ Yên Vân Liệt thực sự sẽ làm như thế.
Quá nhanh, tất cả ấy đều phát sinh quá nhanh, ngay cả chỗ trống cho hắn thở một hơi cũng không có…
Yên Vân Liệt ngăn hắn bên ngoài như thế, một người đối mặt thủ hạ của Triệu Thạc, cũng không biết là ai đốt ngòi nổ, số lượng như vậy…
Sau đó Lăng Thanh ý thức được, người kia ở ngay trong biển lửa đó, đặt mình trong nơi đầy ngòi nổ ấy, có lẽ đã…
Không khỏi đưa tay che miệng lại, ra sức lắc đầu.
Y sẽ không cứ như vậy mà chết, võ công của y tốt như vậy… võ công tốt như vậy…
Lách tách!
Thứ gì lạnh buốt rời lên mặt hắn, nát đi, tản đi, tắt đi luồng cực nóng đốt người kia. Lách tách lách tách, sau đó rơi xuống nhiều hơn.
Lăng Thanh ngẩng đầu vươn tay, mới phát hiện trên trời rơi xuống giọt mưa lớn như hạt đậu, mây đen chất đầy chân trời, một lát sau một hồi mưa tầm tã rót xuống, cản thế lửa.
Trời mưa thật lâu, mọi người đều là ướt từ đầu đến chân, Lăng Thanh đứng ở nơi đó, nhìn thế lửa lui ra dần dần lộ mảnh đất cháy sém, hố đá ngổn ngang trên mặt đất, mấy cây cháy khét ngang dọc nghiêng cắm ở đó, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
“Yên Vân Liệt…”
Hắn không tin người kia cứ như thế đã chết.
Đang muốn tiến lên, đột nhiên trên đỉnh đầu ầm ầm rung động, dưới chân cũng hơi rung động. Uy lực của ngòi nổ cộng thêm nước mưa cọ rửa, đá trên núi trộn bùn nhão lao xuống núi.
Đông Ly Mộ Vân vội vã ra hiệu mọi người lui về phía sau, đã thấy Lăng Thanh vẫn như cũ ngẩn ngơ đứng đó, tiến lên kéo hắn quay người chạy đi, chẳng ngờ trượt tay, bị Lăng Thanh tránh ra.
“Lăng Thanh?”
Đá trên núi lăn đều, tốc độ dòng chảy của bùn như dã thú sổng chuồng cách trở tầm mắt, liếc mắt lần cuối chính là Lăng Thanh hăng hái bất cần tung người hướng về phía phiến đất cháy sém kia.
Mưa, như muốn dốc hết nước trên thiên trì.
Mưa lớn, rửa sạch, diệt đi tội ác này, tách đi tàn sát này.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng hệt như địa ngục… Đất cháy sém, tứ chi không trọn vẹn, mùi máu tươi nồng đậm đến khiến người ta buồn nôn, trước mắt tan hoang, tuyên bố rõ ràng tử vong và hủy diệt.
“Yên Vân Liệt—!”
Lăng Thanh lớn tiếng hô, nước mưa mơ hồ tầm mắt, cho dù nhìn thấy cảnh tượng như thế hắn vẫn không muốn tin.
Nếu như Yên Vân Liệt thực sự đã chết…
Hắn không dám nghĩ, chính mình khi đó giống như yêu ma nhập vào người, có lẽ hắn đã từng nghĩ như thế, chỉ cần Yên Vân Liệt đã chết, mình sẽ có thể giải thoát, chỉ cần trên đời này không còn Yên Vân Liệt, mình sẽ có thể buông tất cả… Vì vậy liền buột miệng nói ra.
Thế nhưng quả thật khi ý thức được Yên Vân Liệt sẽ chết, hắn mới hiểu được, ấy chẳng qua là trốn tránh của mình, bởi vì không bỏ xuống được mà đổ hết trách nhiệm lên người đối phương, bởi vì mình làm sao cũng không cách nào quên, liền ý đồ mong đối phương biến mất mà mang đến niết bàn của chính mình.
Nhưng Lăng Thanh chung quy là Lăng Thanh, mà những chuyện đã phát sinh này, cũng không bởi vì Yên Vân Liệt từ nay không ở nhân gian mà tiêu tan.
Hắn không thể quên được, không bỏ xuống được… Quên không được, làm sao cũng không bỏ xuống được!
“Yên Vân Liệt!” Lăng Thanh vô vọng hô trong mưa.
Lửa lớn như vậy, thuốc nổ uy lực như thế, ngay cả Đại La thần tiên cũng khó bảo vệ kim thân, huống chi y bất quá là một người thường…
“Từ nay về sau, ngươi chính là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, ta vẫn là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt, chúng ta thiên địa vĩnh viễn cách biệt, kiếp này không gặp lại nữa…”
Thiên địa vĩnh viễn cách biệt… Kiếp này không gặp lại nữa…
Kiếp này không gặp lại nữa…
“Yên Vân Liệt…” Lăng Thanh há to miệng, nhưng cuối cùng phát không ra tiếng.
Nước mưa theo gương mặt chảy vào trong miệng, đắng, đắng tới tận trong lòng, sau đó từng trận cảm xúc nói không rõ cuồn cuộn trong ngực.
Không muốn y chết… Thật ra mình căn bản không muốn y chết!
“Yên Vân… Liệt…”
Đống đá xa xa ầm một tiếng bị nội lực mạnh mẽ đánh văng ra, Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn qua, lại là thất thần.
Nam nhân quần áo rách loạn đứng ở giữa đống đá, tóc rối tung, trên mặt trên cánh tay đều uốn lượn dịch thể đỏ tươi, dù là mưa lớn cũng giội rửa không đi, dường như mới bò ra từ trong Tu La địa ngục.
Lăng Thanh há hốc miệng, không thể tin được.
“Yên Vân Liệt… Yên Vân Liệt!”
Lăng Thanh đi lên phía trước, nam nhân lại giống như rơi vào trong hỗn độn, con ngươi đỏ ngầu, chất lỏng đỏ sẫm từ vết thương trên trán chảy xuống, chảy qua hai má, lẫn vào nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người dữ tợn đáng sợ, y chỉ thở hổn hển, cũng không nói lời nào.
“Yên…”
Lăng Thanh do dự muốn đưa tay ra, không ngờ đối phương cúi đầu, bốn mắt giao nhau, giống như bị sét đánh trúng.
Đó là một loại cảm giác áp bách làm hắn cảm thấy có chút sợ hãi, nam nhân trước mặt không nói lời nào cứ như vậy nhìn hắn, con ngươi đỏ tươi hệt như quỷ mỵ, tay giơ ra phân nửa của Lăng Thanh cứng đơ giữa không trung, hắn có thể đoán được trên mặt đất cháy sém này lúc trước đã xảy ra ẩu đả vô cùng thê thảm, hắn cũng có thể cảm giác được sát khí vẫn chưa tắt trên người đối phương.
“Ngươi… có… Ưm —!”
Tay đưa ra phân nửa bị kéo lấy, cả người bị một cỗ sức mạnh kéo đến trước người y, tiếng hô kinh ngạc bị bá đạo ngang ngược phủ giữa môi lưỡi hai bên.
Nam nhân dường như biến hóa thành một con dã thú, cuồng liệt, mất đi ràng buộc, sau khi đã trải qua sụp đổ như địa ngục, phân không rõ hiện thực và hư ảo, thậm chí không biết lúc này mình còn sống hay đã chết, chỉ có bản năng và khát vọng nguyên thủy. Y muốn người trước mắt này, muốn đặt hắn dưới thân, hung hăng tiến vào, nghe hắn khóc, nghe hắn cầu xin tha thứ.
Sau đó, y liền làm như vậy.
“Yên… Vân Liệt, ngươi làm cái gì…”
Miệng bị ngăn chặn, bị ngang ngược cạy mở hàm răng, đầu lưỡi đối phương luồn vào, cướp đoạt không đếm xỉa cự tuyệt của hắn, rất nhanh tìm đầu lưỡi mềm mại co rúm lại của hắn, quấn lên, nước bọt của hai người hòa vào nhau.
Hơi thở trên người đối phương gõ một chỗ quen thuộc trong trí nhớ của hắn, nhưng cảm giác nguy hiểm xa lạ tản mát ra lúc này, làm cho hắn không tự chủ run lên. Lăng Thanh kéo đầu ra, giữa môi lưỡi tách ra kéo theo một sợi mảnh, trước khi sợi mảnh này bị kéo đứt, Yên Vân Liệt đưa tay đè sau ót hắn, hai người lần thứ hai ôm hôn một chỗ.
Hết thảy tất cả trong thiên địa đều hỗn loạn, máu và nước mưa hòa vào nhỏ xuống trên mặt Lăng Thanh. Quần áo trên người bị kéo, da thịt lõa lồ vừa tiếp xúc lạnh giá lại lập tức bị y vuốt ve nhen lửa.
Động tác của Yên Vân Liệt không hề dịu dàng, hai tay xoa nắn mọi nơi trên người hắn, cánh tay siết hắn đến phát đau, dường như muốn đập vỡ vụn hắn hòa vào trong thân thể y.
Cảm giác được cần và khao khát mạnh mẽ như vậy, giống như nguyên thủy trần trụi rút đi toàn bộ phồn hoa.
Y còn sống…
Trong lòng Lăng Thanh một trận cảm động, đưa tay ôm lấy thân thể còn có thể cử động, còn có thể hô hấp trước mắt.
Y còn sống… Đúng vậy, Yên Vân Liệt không có chết…
Rất tốt…
Thực sự rất tốt!
Đó là cảm thán từ trong thâm tâm phát ra từ đáy lòng, khi thực sự trải qua sinh tử vĩnh viễn cách biệt, hắn mới hiểu được tâm ý chân thực của mình, nếu như Yên Vân Liệt đã chết, hắn sẽ không bởi vậy mà buông tất cả mọi thứ, hắn sẽ khổ sở, sẽ tuyệt vọng, thậm chí sẽ cảm thấy trong thiên địa mất đi màu sắc.
“Lăng Thanh…”
Thanh âm khàn khàn của nam nhân rơi bên tai, đỏ thẫm trong con ngươi cũng chưa rút đi, thế nhưng động tác lại chậm lại, giống như là đang chờ sự cho phép của mình.
Bên cạnh vẫn còn có đá lăn xuống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng lở núi lần nữa, thế nhưng Lăng Thanh đã không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn chủ động sáp tới gặm cắn môi lưỡi nam nhân, siết chặt khuỷu tay ôm y, dùng hành động nói cho y, hắn còn khát vọng chứng minh sự thực trước mắt hơn cả y.
Vì vậy, lửa tình bị nhen lên ngay cả mưa lớn cũng không cách nào dập tắt.
Lăng Thanh cảm giác mình bị đặt trên vách núi đá, bị xé rách, bị mở, bị tiến vào thật sâu.
Mưa tầm tã không có ý dừng, lưng trên vách đá thô ráp cọ xát đến phát đau, mà đau hơn chính là nơi bị xỏ xuyên qua.
Nhiệt độ đủ để đốt thành vết thương kia của đối phương, dọc theo thâm nhập vào trong cơ thể. Nước mưa và máu trên người Yên Vân Liệt trút vào trong miệng hắn, mặn đắng, tanh chát, giống như thuốc mê, cướp đoạt phản kháng của hắn. Tiếng thở trầm thấp, khuỷu tay mạnh mẽ, cùng với ra vào kịch liệt khiến hắn không chịu nổi của nam nhân, làm cho trước mắt trong đầu Lăng Thanh đều là một mảnh trắng xóa.
Chỉ có thể dùng điên cuồng để hình dung, trong mưa lớn, dưới chân núi bất cứ lúc nào cũng có đá lăn xuống, tại nơi bị máu tươi và giết chóc cướp sạch, dùng phương thức nguyên thủy, tìm kiếm chứng minh mình tồn tại, dường như trong thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Lăng Thanh… Lăng Thanh…”
“Yên Vân Liệt…”
Hai bên hôn đối phương, gọi tên đối phương, từng tiếng từng tiếng, cuối cùng in vào trong lòng nhau.
Khi Đông Ly Mộ Vân dẫn người đào đá và bùn nhão tìm được Lăng Thanh, đã là một ngày sau.
Yên Vân Liệt đang dựa vào vách núi ngồi xuống dưới đất, nhắm mắt lại chợp mắt, quần áo tùy ý khoác, nửa ***g ngực lõa lồ bên ngoài, Lăng Thanh nằm bên người y, đầu gối lên chân Yên Vân Liệt, dường như ngủ rất sâu. Trên người hắn đang đắp quần áo của mình, cả người cuộn lại, khóe mắt hồng hồng, quần áo chỉ đắp đến đầu gối hắn, hai chân và bắp chân đều lộ ra ngoài.
Nghe thấy tiếng người, Yên Vân Liệt chậm rãi mở mắt ra, tư thái có chút biếng nhác, thấy người đến là Đông Ly Mộ Vân, khóe miệng hơi nhếch.
Đông Ly Mộ Vân nắm thật chặt tay cầm cương, “Ngươi làm cái gì với Lăng Thanh?”
Yên Vân Liệt không lên tiếng, ôm ngang Lăng Thanh đến tận trước ngựa Đông Ly Mộ Vân, liếc nhìn An Dương vương phía sau Đông Ly Mộ Vân, “Thứ các ngươi muốn đã lấy được, đứng lại làm khó Lăng Thanh nữa, hắn thế nhưng vẫn coi ngươi như đại ca…”
Một câu nói ý tứ bất minh, ở đây không có mấy người người có thể nghe hiểu, người nghe hiểu được cũng đều là bất động thanh sắc.
Đông Ly Mộ Vân đỡ lấy Lăng Thanh vẫn còn đang ngủ mê man, Lăng Thanh tựa trong ngực hắn, áo khoác trên người hơi trượt xuống, Đông Ly Mộ Vân mới phát hiện phía dưới hắn không mặc cái gì, dấu vết xanh tím trải rộng vai gáy, kéo dài tới tận nơi áo khoác che lại nhìn không thấy.
Ngẩng đầu, lại thấy Yên Vân Liệt đã một mình đi ra ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú của Đông Ly Mộ Vân hiện ra mấy phần giận dữ, cắn chặt răng, rung dây cương, mang theo người ven theo đường núi mà lên.
Tiếng vó ngựa ở sau người dần dần đi xa, Yên Vân Liệt đột nhiên lảo đảo bước chân, vội vã vịn một cây đại thụ bên cạnh, cúi đầu chính là phun ra một búng máu.
Lúc Lăng Thanh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một tòa hành quán của Đông Ly gia, trên người đã thay quần áo sạch sẽ, thế nhưng những dấu vết sau khi hoan ái, có lẽ là không thể gạt được Đông Ly Mộ Vân.
Sự tình tại Vũ Hoàn sơn là về sau nghe hạ nhân hầu hạ hắn nói, khi Đông Ly Mộ Vân dẫn người chạy lên núi, người hai bên đều hao tổn không ít, Thừa Thụy vương là hoàng tử, An Dương vương cũng không thể làm gì hắn, Vũ Ngạn Thu tự biết mọi người sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y, liền thừa dịp không ai chú ý cũng nhảy xuống từ trên vách núi, một đời võ lâm chính phái đến đây suy tàn.
Ở biệt trang ước chừng hơn mười ngày, Đông Ly Mộ Vân mới đến nhìn hắn.
Không còn trang phục như ngày xưa, Đông Ly Mộ Vân thay một bộ có tay áo hình mũi tên, đổi mặc một chiếc áo dài đỏ thẫm bằng gấm và sa, thắt lưng buộc một dải lụa tơ vàng, đầu đội mũ tử kim toàn châu bát bảo, thiếu hiệp khí giang hồ, thêm vài phần khí phú quý của con cháu vương tộc.
Trong tay Đông Ly Mộ Vân bưng một chén thuốc tiến vào, Lăng Thanh khẽ mỉm cười buông sách đang xem ra, “Loại chuyện đưa thuốc này, để cho hạ nhân làm là được rồi, ngươi bây giờ đã là Đông Chu vương, ta sao có thể không biết thẹn để ngươi bưng trà đưa thuốc cho ta?”
Đông Ly Mộ Vân chỉ cười lại không lên tiếng, bưng chén thuốc đi tới bên giường của Lăng Thanh, lúc này mới mở miệng, “Đông Chu vương thì không phải là Đông Ly đại ca của ngươi?”
Lăng Thanh cười đưa tay đón chén thuốc kia, tầm mắt Đông Ly Mộ Vân dừng trên ngón tay Lăng Thanh, đột nhiên ngẩn người, ngay khi ngón tay Lăng Thanh sắp chạm lên chiếc chén ấy, Đông Ly Mộ Vân đã buông tay ra, chén thuốc từ giữa tay hai người trượt xuống, rơi trên mặt đất vỡ tan tành, nước thuốc cũng hắt đầy đất. Thoạt nhìn giống như bất ngờ khi hai người đồng thời lỡ tay tạo thành.
“Có bắn lên người ngươi hay không?” Lăng Thanh vội hỏi.
Đông Ly Mộ Vân lắc đầu, “Ngươi không bị bỏng là được rồi.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, sau đó liền ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của chén, mắt khẽ khép, dường như đang trầm ngâm.
“Đông Ly đại ca…” Lăng Thanh rất khẽ gọi một tiếng.
Động tác trên tay Đông Ly Mộ Vân dừng lại, nghe được Lăng Thanh vấn, “Thứ vừa rồi kia là thuốc giải của ‘Cập Đệ’?”
Trước đây Lăng Thanh từng thư từ qua lại với Nguyễn Tố Tuyết ở xa nơi kinh thành, trong thư Nguyễn Tố Tuyết nhắc tới An Dương vương phủ mở đại yến mời quần thần, kết quả hơn nửa số người sau khi trở về bị thổ tả, sau khi hết bệnh, “Thi đậu” trên người dường như đã được giải.
Vì thế sự tình đã rất rõ ràng, trên đời này ngoại trừ Hoắc Hiền ra, An Dương vương cũng biết làm thế nào giải “Cập Đệ”, mà cổ Đông Ly Mộ Vân hạ cho mình, rất có thể là bị An Dương vương sai khiến… hoặc là hiếp bức.
Đông Ly Mộ Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn không nhanh không chậm nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, đợi đến khi nhặt lên mảnh vỡ sau cùng, Đông Ly Mộ Vân mới khẽ ngẩng đầu, “Trong chuyện này… là đại ca có lỗi với ngươi…”
Lăng Thanh hơi nghiêng người, “Vì sao… ngươi phải bảo vệ hắn như thế?”
Thấy Đông Ly Mộ Vân vẫn cúi thấp đầu, Lăng Thanh nắm chặt đệm chăn dưới thân, “Năm ấy, chúng ta tại Trần sơn ngộ thương người của Thiên Tuyệt giáo, vẫn không thể tra được người cho chúng ta tin tức giả… Thật ra người cho tin tức kia chính là An Dương vương đi?
“Trên người ta trúng ‘Cập Đệ’, thế nhân đều truyền phương pháp giải cổ ‘Cập Đệ’ chỉ có Hoắc Hiền biết, thế nhưng ngươi cũng không ngăn cản ta giết Hoắc Hiền, bởi vì thật ra ngươi biết trên đời này không phải chỉ có Hoắc Hiền mới biết được làm thế nào giải ‘Cập Đệ’, người cho ngươi ‘Cập Đệ’ và thuốc kiềm chế ‘Cập Đệ’ cũng biết, mà người kia chính là An Dương vương.”
“Ngày đó tại quý phủ của Hoắc Hiền, ta hành hạ Hoắc Hiền đến chết, Hoắc Hiền liều mạng bò về phía cửa, dưới loại tình huống đó, có chạy trốn cũng vô ích, thật ra chính Hoắc Hiền cũng biết, thế nhưng gã vẫn liều mạng bò về phía cửa, là bởi vì An Dương vương đứng ở cửa, gã không phải là muốn chạy trốn, mà là đang cầu cứu An Dương vương.”
“Mà đại hội tỷ võ của Vũ Hoàn sơn, thật ra là nhờ tay Thừa Thụy vương, ép ta giao ra bản vẽ cơ quan của lăng Diễm đế mới là thật đi…”
Xâu chuỗi tất cả nghi vấn ngày xưa lại, liền phát hiện thật ra Hoắc Hiền cũng chẳng qua là một con cờ, cả Đông Ly Mộ Vân và mình cũng vậy, có lẽ toàn bộ Võ Lâm minh cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ, mà người đứng đằng sau thao túng bàn cờ này chính là An Dương vương!
“Hắn ở ngoài sáng ngầm truyền tin tức trong cung, giúp đỡ nhân sĩ giang hồ ám sát nịnh thần, ở chỗ tối lại là người sai khiến Hoắc Hiền sau lưng, hắn ra vẻ tựa như không thèm để ý chút nào đến chuyện triều đình, thế nhưng một khi có người rục rịch với hoàng vị, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý… Thật ra An Dương vương vẫn ngấp nghé giang sơn này, dòm ngó ngôi vị thiên tử… Đại ca, cho dù ban đầu là nguyên nhân gì, ‘Cập Đệ’ trên người ta hiện tại cũng đã giải rồi, ngươi không nên lại lui tới với loại người này nữa…”
Đông Ly Mộ Vân không lên tiếng, trong tay nắm mảnh nhỏ của chén chậm rãi đứng dậy, sau đó tầm mắt dừng trên mặt Lăng Thanh, giữa con ngươi ẩn chứa phức tạp nói không rõ. Lăng Thanh cho rằng Đông Ly Mộ Vân sẽ nói cái gì, thế nhưng không, hắn thu tầm mắt lại, sau đó xoay người đi về phía cửa.
“Đông Ly đại ca!” Lăng Thanh gọi hắn lại.
Tay Đông Ly Mộ Vân vịn khung cửa, dừng bước lại, nhưng không xoay người, tay nắm mảnh vỡ của chén thuốc không tự chủ nắm chặt, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng.
“Ta vẫn nhớ một câu ngươi đã nói, bất luận ngươi là võ lâm minh chủ hay là Đông Chu vương, ngươi đều là Đông Ly đại ca của ta…”
Đông Ly Mộ Vân rất nhanh buông lỏng bàn tay ra một chút, tay vịn khung cửa run rẩy, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt…” Chỉ nói mấy chữ này liền cất bước đi ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại.
An Dương vương trên hành lang dựa một cái cột nhìn về phía gian phòng của Lăng Thanh, Đông Ly Mộ Vân nhíu chân mày trong phòng Lăng Thanh đi ra, An Dương vương nhìn bóng lưng hắn men theo hành lang từ từ đi xa, mở quạt giấy trong tay chậm rãi phe phẩy.
Ba ngày sau, hoàng đế băng hà, cả nước đại tang, mà một hồi loạn cục cũng theo đó lặng yên vạch lên màn che.
Yên Vân Liệt lượm mấy cành khô ném vào trong đống lửa, ngọn lửa ấm bỗng chốc vọt lên, cách ánh lửa mãnh liệt, tầm mắt Yên Vân Liệt dừng trên thân người đối diện đang dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Y chưa từng hưởng tư vị bị cự tuyệt, thế nhưng bây giờ y ý thức rất rõ — trên đời này, có những chuyện không phải như mình nghĩ, hoặc là tự mình định đoạt, sẽ dựa theo tâm ý của mình thuận thế phát triển tiếp.
Loại cảm giác không thể nắm chắc này, thật giống như cảm giác khi đó “Tần Lâm” cho mình, sờ không tới, bắt không được, không biết nên như thế nào cho phải.
Mà loại cảm giác thất bại vô lực thật sâu này, khiến cho Yên Vân Liệt không khỏi có chút nôn nóng. Y muốn biết nên thế nào để bù đắp hắn mới có thể tha thứ cho mình, y muốn biết nên làm thế nào mới có thể làm cho hắn không hờ hững như thế… Y và hắn cũng đã từng có hai hài tử, nhưng lại như người dưng nước lã.
Vốn nên là một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, bị Yên Vân Liệt vượt qua trong lo lắng và do dự.
Y cảm giác trong đầu mình rối loạn, trong lòng cũng rối loạn, y chỉ một lòng muốn tìm kiếm đáp án cho câu hỏi, cái loại khát vọng dường như muốn lao ra khỏi ***g ngực này, làm cho y quên mất tình thế nghiêm trọng lúc này, cũng quên đi bọn họ còn thân trong nguy hiểm, chỉ trong lòng từng lần một nghi vấn, đến nỗi cuối cùng diễn biến thành chất chứa toàn bộ tư duy, tán loạn reo hò mỗi một mạch máu.
Lăng Thanh, làm thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ bản tọa?
Lăng Thanh, bản tọa phải làm như thế nào mới có thể khiến ngươi dỡ xuống gánh nặng?
Giữa lúc câu reo hò này sắp không bị khống chế chồm ra, người dựa vào trên cây hơi mở mắt ra, sau đó bỗng dưng lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
Không phải là cảnh giác đối với y, mà là bốn phía có một vài động tĩnh không bình thường.
Lúc này trời đông hơi sáng lên, rừng cây tích tụ hơi ẩm cả đêm tràn đầy một tầng sương mù trắng xóa, làm cho cách nhau xa một chút là xem ra có chút mịt mù. Cành khô sớm đã đốt hết, chỉ còn lại khói nhẹ phất phơ từ từ tan đi, Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh đứng dậy, đi chưa tới hai bước giống như đã sắp ẩn vào trong sương mù biến mất không thấy, trong lòng căng thẳng vội vã đuổi theo.
Lăng Thanh chỉ theo thanh âm đi tìm, dường như không để ý Yên Vân Liệt đi theo, mà loại thái độ tựa như không đếm xỉa này, càng làm cho Yên Vân Liệt khó chịu hơn cả những ngày làm bộ mất trí nhớ không biết lúc trước.
Những thanh âm này là từ chỗ dưới chân núi kề rừng cây truyền đến, nơi đó có con đường duy nhất lên núi, cách bụi cây trong rừng, hai người phát hiện người của Triệu Thạc đang chôn thứ gì đó trong hố đất và giữa đá.
“Nhanh lên một chút! Động tác nhanh lên một chút! Đông Ly Mộ Vân đã mang theo nhân mã tới bên này!” Người có vẻ là giám sát đang thúc giục.
Lăng Thanh vừa nghe liền cầm kiếm xông ra, bị Yên Vân Liệt kéo lại, quay đầu, chỉ thấy Yên Vân Liệt mím môi vẻ mặt nghiêm túc, “Thấy rõ những thứ kia là cái gì.”
Vì vậy Lăng Thanh quay đầu lại nhìn kỹ thứ bọn họ đang chôn, không khỏi cả kinh, đây là… ngòi nổ?!
Bốn phía đều có… lại trên con đường duy nhất lên núi, vừa rồi còn nghe người nọ nói Đông Ly Mộ Vân mang nhân mã sắp tới… Chẳng lẽ?
“Không được, ta phải đi ngăn cản bọn họ!”
Yên Vân Liệt kéo cánh tay hắn không chịu buông, “Dù cho bản tọa có thể lấy một chặn mười, nhưng nếu có người châm thứ này, ngươi nghĩ hai chúng ta có khả năng chạy thoát sao?”
“Vậy cũng không thể nhìn Đông Ly đại ca bọn họ chịu chết!” Lăng Thanh cả giận nói.
Yên Vân Liệt trầm ngâm trong chốc lát, “Cho dù ngươi biết rõ ‘Cập Đệ’ trên người minh có lẽ là hắn hạ, ngươi cũng muốn đi cứu hắn?”
Lăng Thanh đột nhiên thất thần, một câu nói của Yên Vân Liệt đánh thức hắn. Nếu như không phải là “Cập Đệ”, Yên Vân Liệt sẽ không vì nó mà dựa vào Hoắc Hiền; nếu như không phải là “Cập Đệ”, có lẽ lúc này mình đang cùng hài tử đầu tiên yên tĩnh sống qua ngày tại Vãn Nguyệt sơn trang, nếu như không phải là…
Hắn chỉ muốn tra ra nguyên nhân Đông Ly Mộ Vân hạ cổ với mình, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến hiện thực sẽ phải đối mặt sau khi tra ra, cũng không nghĩ tới sau khi biết được chân tướng mình nên làm thế nào?
Giết Đông Ly Mộ Vân báo thù cho hài tử?! Ý niệm này nhoáng lên trong đầu, chẳng qua là quá mức đáng sợ khiến Lăng Thanh không khỏi run lên một cái. Đông Ly Mộ Vân mặc dù không có huyết thống với mình, nhưng mình từ lâu đã coi y như huynh trưởng. Trong mắt y, Đông Ly đại khí trầm ổn lại bình tĩnh kiềm chế, là đại ca mà mình kính ngưỡng…
“Đông Ly đại ca bất luận khi nào, cũng là Đông Ly đại ca của ta…” Lăng Thanh nắm thật chặt nắm tay, cắn răng, thanh âm khẽ run, khẽ nói: “‘Cập Đệ’ là chuyện giữa ta và Đông Ly đại ca, mong rằng Yên giáo chủ chớ nhúng tay, hài tử… tại hạ đã trả một Tư Tần cho giáo chủ…”
Yên Vân Liệt nghe vậy, chậm rãi buông bàn tay nắm hắn.
Khi biết được chân tướng cái chết của hài tử, y từng nếm cái loại hối hận không thể đâm mấy đao lên người mình này, cái loại ân hận đau triệt để nội tâm ấy, dằn vặt hơn bất luận loại hình phạt nào trên đời, trí mạng hơn bất luận loại độc dược nào trên đời. Mà bây giờ, y lại một lần nữa, thật sâu hiểu rõ một lần.
Thương tổn y tạo thành với hắn, hôm nay tất cả nguyên xi báo ứng về chính mình.
Trong mắt hắn, hài tử chỉ là khoản nợ, trong mắt hắn, mình chỉ là một chủ nợ bức bách hắn ép buộc hắn nhục nhã hắn, dùng cái loại thủ đoạn tàn khốc này cướp đoạt toàn bộ tự tôn của hắn.
Mà khoản nợ này, đến tột cùng là ai thiếu ai? Y giờ đây cũng mơ hồ.
“Lăng Thanh, chúng ta thực sự không có khả năng sao?”
“Không có…”
Cách mấy bụi cây nghe được những người chôn ngòi nổ nhao nhao rời đi, xa xa có từng trận móng ngựa chạy đạp như nhịp trống cấp bách vang lên, càng ngày càng gần.
Hai bên yên lặng nhìn đối phương, khí tức lưu chuyển.
“Vậy ngươi muốn thế nào… mới có thể buông xuống?” Yên Vân Liệt hỏi.
Lăng Thanh không lập tức trả lời, nhìn mắt Yên Vân Liệt, con ngươi như một đôi diệu thạch kia bỗng nhiên siết lại, tiếp đó hơi rời rạc, dường như thất thần giây lát, tầm mắt tựa như xuyên thấu thân thể Yên Vân Liệt, chẳng biết hướng về phương nào.
“Không có khả năng buông xuống, ngay cả ‘Nhiếp Hồn’ cũng không thể làm ta quên…” Lông mi hơi nhíu, “Trừ phi, Yên giáo chủ chết…” Lăng Thanh ấp úng nói, như nói ra tiếng lòng.
Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình dường như thoáng cái từ trong thân thể bị rút đi, trong ***g ngực trống trơn, nghe không được nhịp tim, cũng nghe không được tiếng mạch máu chảy, giống như bị ném vào hư vô, tất cả cảm giác đều mất hết.
Vậy sao?
Chỉ cần mình chết là có thể buông?
Yên Vân Liệt nhắm mắt lại, cổ họng nuốt xuống máu tanh đang cuồn cuộn dâng lên.
Chỉ cần mình chết… hết thảy tất cả đều sẽ kết thúc?
Thì ra, chỉ đơn giản như vậy là được rồi.
Vì sao mình chính là nghĩ không ra?
Y muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nhưng lại cười không nổi.
Tiếng vó ngựa xa xa càng ngày càng gần, Yên Vân Liệt đưa tầm mắt dừng trên khuôn mặt Lăng Thanh, chăm chú nhìn một lần từ mặt mày đến môi má.
Đây là “Tần Lâm” y yêu, cũng là “Lăng Thanh” đích thân y thương tổn.
Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, có chút kinh ngạc mình lại nói ra lời như vậy, thế nhưng trước mắt cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn bây giờ phải làm chính là ngăn Đông Ly Mộ Vân bọn họ mới được, đang muốn xoay người, nhưng không ngờ Yên Vân Liệt trước mặt phất tay đảo qua, một trận chưởng phong mạnh, Lăng Thanh mặc dù cản được, thế nhưng lảo đảo về phía sau hai bước.
Cát bụi chưởng phong cuộn lên tung bay mê mắt, không biết Yên Vân Liệt muốn làm gì, đường nhìn mơ hồ, chợt nghe thấy tiếng thân cây gãy.
“Yên Vân Liệt, ngươi muốn làm gì?” Lăng Thanh một tay che mắt mũi, tay kia vung tay áo quét quét bụi bặm tung bay trước mặt, tiếng thân cây bị gãy liên tiếp, cùng với tiếng ồn ào từ đám người của Triệu Thạc bên kia.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Người nào? !”
“Cây a — Cây đổ!”
Thân cây thật lớn gãy ngang, đồng loạt đổ vào giữa, tạo ra cái chắn giữa hai người.
“Yên Vân Liệt ngươi?!
Yên Vân Liệt giơ tay lên hất tay áo, hai bên trái phải lại có mấy cây bị chưởng phong gọt gãy, cây nọ nối cây kia, từ từ đổ xuống, ngăn cách tầm mắt hai người từng chút từng chút.
Yên Vân Liệt cảm thấy trong lòng mình lại là yên bình trước nay chưa từng có, thật lâu chưa từng cảm giác được nhẹ nhõm như thế.
Ai nói trên người y không có gông xiềng nặng nề, từ khi biết người vẫn muốn tính mạng mình, chính là người mình mong nhớ ngày đêm, bắt đầu từ lúc biết hài tử gián tiếp chết trong tay mình, bắt đầu từ lúc mình coi Lăng Thanh thành đối tượng phát tiết phát tiết… Y cũng đeo trách nhiệm nặng nề, sau khi hiểu được tất cả, đối với lên án của tội lỗi mà mình gây ra, khiến cho y sợ hãi đến ăn ngủ khó yên.
Hôm nay, tất cả đều có thể kết thúc, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, hết thảy đều hôi phi yên diệt.
Hình ảnh đã qua từng cái lóe lên trước mắt, đom đóm lạo xạo, nụ hôn xảy ra không thể vãn hồi dưới Thập Quân sơn, oán kết tại thôn Từ gia, sau đó dây dưa sinh tử không dứt.
Yên Vân Liệt cảm thấy có cái gì chảy xuống hai má, đưa tay lau, đầu ngón tay dính vào ướt lạnh, trong suốt thấu triệt…
Y không khỏi nở nụ cười, Lăng Thanh, ngươi xem thấy chưa? Đây là nước mắt ta chảy xuống vì ngươi, bản tọa cũng có thể… Bản tọa cũng có thể cảm nhận được tâm tình của ngươi, đau đớn của ngươi, khổ sở của ngươi…
Thân cây sau cùng ầm ầm đổ xuống, Yên Vân Liệt từ giữa thân cây thay phiên nhau đổ xuống thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người.
Bụi bay lên, lá rách, cách cái chắn kia truyền đến thanh âm trầm thấp của Yên Vân Liệt.
“Từ nay về sau, ngươi chính là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, ta vẫn là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt, chúng ta thiên địa vĩnh viễn cách biệt, kiếp này không gặp lại nữa…”
Mấy chữ sau cùng bao phủ trong tiếng leng keng của đao kiếm tấn công và tiếng tru lên vô cùng thê thảm, mùi máu rất nhanh tràn ngập, ngay khi Lăng Thanh đang muốn vận sức dùng khinh công vượt qua cái chắn kia, đột nhiên một tiếng nổ điếc tai nhức óc kèm theo một con rồng lửa vọt lên chân trời, đốt phía trước thành một biển lửa, cùng với tiếng nổ tung ầm ầm không ngừng của ngòi nổ.
“Yên Vân Liệt—!”
Sao có thể như vậy?
Phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh chính là muốn vọt vào biển lửa, nhưng đã bị Đông Ly Mộ Vân vừa tới ngăn lại.
“Lăng Thanh, quá nguy hiểm, đừng đi vào!” Đông Ly Mộ Vân từ trên ngựa nhảy lên, đến phía sau hắn kéo hắn lại.
“Thế nhưng…” Lăng Thanh nhìn Đông Ly Mộ Vân, lại quay đầu nhìn về phía biển lửa rừng rực kia.
Khí lãng nóng bỏng cuốn khói đặc, lá tàn, miếng vải bay đến chân trời, ngọn lửa hung hăng đến cơ hồ muốn liếm đến mặt hắn, độ nóng của ngọn lửa, khoét tim nướng phổi. Lăng Thanh giật mình sững ra đó, ngay cả Đông Ly Mộ Vân kéo hắn đi cũng không có phục hồi tinh thần lại, con mắt chăm chú nhìn mảnh biển lửa kia, ánh lửa lưu chuyển trong con ngươi trong suốt.
Là bởi vì câu mình nói kia?
Là bởi vì mình nói chỉ có Yên Vân Liệt chết đi mình mới có thể buông tất cả?
Thế nhưng…
Hắn không ngờ Yên Vân Liệt thực sự sẽ làm như thế.
Quá nhanh, tất cả ấy đều phát sinh quá nhanh, ngay cả chỗ trống cho hắn thở một hơi cũng không có…
Yên Vân Liệt ngăn hắn bên ngoài như thế, một người đối mặt thủ hạ của Triệu Thạc, cũng không biết là ai đốt ngòi nổ, số lượng như vậy…
Sau đó Lăng Thanh ý thức được, người kia ở ngay trong biển lửa đó, đặt mình trong nơi đầy ngòi nổ ấy, có lẽ đã…
Không khỏi đưa tay che miệng lại, ra sức lắc đầu.
Y sẽ không cứ như vậy mà chết, võ công của y tốt như vậy… võ công tốt như vậy…
Lách tách!
Thứ gì lạnh buốt rời lên mặt hắn, nát đi, tản đi, tắt đi luồng cực nóng đốt người kia. Lách tách lách tách, sau đó rơi xuống nhiều hơn.
Lăng Thanh ngẩng đầu vươn tay, mới phát hiện trên trời rơi xuống giọt mưa lớn như hạt đậu, mây đen chất đầy chân trời, một lát sau một hồi mưa tầm tã rót xuống, cản thế lửa.
Trời mưa thật lâu, mọi người đều là ướt từ đầu đến chân, Lăng Thanh đứng ở nơi đó, nhìn thế lửa lui ra dần dần lộ mảnh đất cháy sém, hố đá ngổn ngang trên mặt đất, mấy cây cháy khét ngang dọc nghiêng cắm ở đó, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
“Yên Vân Liệt…”
Hắn không tin người kia cứ như thế đã chết.
Đang muốn tiến lên, đột nhiên trên đỉnh đầu ầm ầm rung động, dưới chân cũng hơi rung động. Uy lực của ngòi nổ cộng thêm nước mưa cọ rửa, đá trên núi trộn bùn nhão lao xuống núi.
Đông Ly Mộ Vân vội vã ra hiệu mọi người lui về phía sau, đã thấy Lăng Thanh vẫn như cũ ngẩn ngơ đứng đó, tiến lên kéo hắn quay người chạy đi, chẳng ngờ trượt tay, bị Lăng Thanh tránh ra.
“Lăng Thanh?”
Đá trên núi lăn đều, tốc độ dòng chảy của bùn như dã thú sổng chuồng cách trở tầm mắt, liếc mắt lần cuối chính là Lăng Thanh hăng hái bất cần tung người hướng về phía phiến đất cháy sém kia.
Mưa, như muốn dốc hết nước trên thiên trì.
Mưa lớn, rửa sạch, diệt đi tội ác này, tách đi tàn sát này.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng hệt như địa ngục… Đất cháy sém, tứ chi không trọn vẹn, mùi máu tươi nồng đậm đến khiến người ta buồn nôn, trước mắt tan hoang, tuyên bố rõ ràng tử vong và hủy diệt.
“Yên Vân Liệt—!”
Lăng Thanh lớn tiếng hô, nước mưa mơ hồ tầm mắt, cho dù nhìn thấy cảnh tượng như thế hắn vẫn không muốn tin.
Nếu như Yên Vân Liệt thực sự đã chết…
Hắn không dám nghĩ, chính mình khi đó giống như yêu ma nhập vào người, có lẽ hắn đã từng nghĩ như thế, chỉ cần Yên Vân Liệt đã chết, mình sẽ có thể giải thoát, chỉ cần trên đời này không còn Yên Vân Liệt, mình sẽ có thể buông tất cả… Vì vậy liền buột miệng nói ra.
Thế nhưng quả thật khi ý thức được Yên Vân Liệt sẽ chết, hắn mới hiểu được, ấy chẳng qua là trốn tránh của mình, bởi vì không bỏ xuống được mà đổ hết trách nhiệm lên người đối phương, bởi vì mình làm sao cũng không cách nào quên, liền ý đồ mong đối phương biến mất mà mang đến niết bàn của chính mình.
Nhưng Lăng Thanh chung quy là Lăng Thanh, mà những chuyện đã phát sinh này, cũng không bởi vì Yên Vân Liệt từ nay không ở nhân gian mà tiêu tan.
Hắn không thể quên được, không bỏ xuống được… Quên không được, làm sao cũng không bỏ xuống được!
“Yên Vân Liệt!” Lăng Thanh vô vọng hô trong mưa.
Lửa lớn như vậy, thuốc nổ uy lực như thế, ngay cả Đại La thần tiên cũng khó bảo vệ kim thân, huống chi y bất quá là một người thường…
“Từ nay về sau, ngươi chính là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, ta vẫn là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt, chúng ta thiên địa vĩnh viễn cách biệt, kiếp này không gặp lại nữa…”
Thiên địa vĩnh viễn cách biệt… Kiếp này không gặp lại nữa…
Kiếp này không gặp lại nữa…
“Yên Vân Liệt…” Lăng Thanh há to miệng, nhưng cuối cùng phát không ra tiếng.
Nước mưa theo gương mặt chảy vào trong miệng, đắng, đắng tới tận trong lòng, sau đó từng trận cảm xúc nói không rõ cuồn cuộn trong ngực.
Không muốn y chết… Thật ra mình căn bản không muốn y chết!
“Yên Vân… Liệt…”
Đống đá xa xa ầm một tiếng bị nội lực mạnh mẽ đánh văng ra, Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn qua, lại là thất thần.
Nam nhân quần áo rách loạn đứng ở giữa đống đá, tóc rối tung, trên mặt trên cánh tay đều uốn lượn dịch thể đỏ tươi, dù là mưa lớn cũng giội rửa không đi, dường như mới bò ra từ trong Tu La địa ngục.
Lăng Thanh há hốc miệng, không thể tin được.
“Yên Vân Liệt… Yên Vân Liệt!”
Lăng Thanh đi lên phía trước, nam nhân lại giống như rơi vào trong hỗn độn, con ngươi đỏ ngầu, chất lỏng đỏ sẫm từ vết thương trên trán chảy xuống, chảy qua hai má, lẫn vào nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người dữ tợn đáng sợ, y chỉ thở hổn hển, cũng không nói lời nào.
“Yên…”
Lăng Thanh do dự muốn đưa tay ra, không ngờ đối phương cúi đầu, bốn mắt giao nhau, giống như bị sét đánh trúng.
Đó là một loại cảm giác áp bách làm hắn cảm thấy có chút sợ hãi, nam nhân trước mặt không nói lời nào cứ như vậy nhìn hắn, con ngươi đỏ tươi hệt như quỷ mỵ, tay giơ ra phân nửa của Lăng Thanh cứng đơ giữa không trung, hắn có thể đoán được trên mặt đất cháy sém này lúc trước đã xảy ra ẩu đả vô cùng thê thảm, hắn cũng có thể cảm giác được sát khí vẫn chưa tắt trên người đối phương.
“Ngươi… có… Ưm —!”
Tay đưa ra phân nửa bị kéo lấy, cả người bị một cỗ sức mạnh kéo đến trước người y, tiếng hô kinh ngạc bị bá đạo ngang ngược phủ giữa môi lưỡi hai bên.
Nam nhân dường như biến hóa thành một con dã thú, cuồng liệt, mất đi ràng buộc, sau khi đã trải qua sụp đổ như địa ngục, phân không rõ hiện thực và hư ảo, thậm chí không biết lúc này mình còn sống hay đã chết, chỉ có bản năng và khát vọng nguyên thủy. Y muốn người trước mắt này, muốn đặt hắn dưới thân, hung hăng tiến vào, nghe hắn khóc, nghe hắn cầu xin tha thứ.
Sau đó, y liền làm như vậy.
“Yên… Vân Liệt, ngươi làm cái gì…”
Miệng bị ngăn chặn, bị ngang ngược cạy mở hàm răng, đầu lưỡi đối phương luồn vào, cướp đoạt không đếm xỉa cự tuyệt của hắn, rất nhanh tìm đầu lưỡi mềm mại co rúm lại của hắn, quấn lên, nước bọt của hai người hòa vào nhau.
Hơi thở trên người đối phương gõ một chỗ quen thuộc trong trí nhớ của hắn, nhưng cảm giác nguy hiểm xa lạ tản mát ra lúc này, làm cho hắn không tự chủ run lên. Lăng Thanh kéo đầu ra, giữa môi lưỡi tách ra kéo theo một sợi mảnh, trước khi sợi mảnh này bị kéo đứt, Yên Vân Liệt đưa tay đè sau ót hắn, hai người lần thứ hai ôm hôn một chỗ.
Hết thảy tất cả trong thiên địa đều hỗn loạn, máu và nước mưa hòa vào nhỏ xuống trên mặt Lăng Thanh. Quần áo trên người bị kéo, da thịt lõa lồ vừa tiếp xúc lạnh giá lại lập tức bị y vuốt ve nhen lửa.
Động tác của Yên Vân Liệt không hề dịu dàng, hai tay xoa nắn mọi nơi trên người hắn, cánh tay siết hắn đến phát đau, dường như muốn đập vỡ vụn hắn hòa vào trong thân thể y.
Cảm giác được cần và khao khát mạnh mẽ như vậy, giống như nguyên thủy trần trụi rút đi toàn bộ phồn hoa.
Y còn sống…
Trong lòng Lăng Thanh một trận cảm động, đưa tay ôm lấy thân thể còn có thể cử động, còn có thể hô hấp trước mắt.
Y còn sống… Đúng vậy, Yên Vân Liệt không có chết…
Rất tốt…
Thực sự rất tốt!
Đó là cảm thán từ trong thâm tâm phát ra từ đáy lòng, khi thực sự trải qua sinh tử vĩnh viễn cách biệt, hắn mới hiểu được tâm ý chân thực của mình, nếu như Yên Vân Liệt đã chết, hắn sẽ không bởi vậy mà buông tất cả mọi thứ, hắn sẽ khổ sở, sẽ tuyệt vọng, thậm chí sẽ cảm thấy trong thiên địa mất đi màu sắc.
“Lăng Thanh…”
Thanh âm khàn khàn của nam nhân rơi bên tai, đỏ thẫm trong con ngươi cũng chưa rút đi, thế nhưng động tác lại chậm lại, giống như là đang chờ sự cho phép của mình.
Bên cạnh vẫn còn có đá lăn xuống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng lở núi lần nữa, thế nhưng Lăng Thanh đã không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn chủ động sáp tới gặm cắn môi lưỡi nam nhân, siết chặt khuỷu tay ôm y, dùng hành động nói cho y, hắn còn khát vọng chứng minh sự thực trước mắt hơn cả y.
Vì vậy, lửa tình bị nhen lên ngay cả mưa lớn cũng không cách nào dập tắt.
Lăng Thanh cảm giác mình bị đặt trên vách núi đá, bị xé rách, bị mở, bị tiến vào thật sâu.
Mưa tầm tã không có ý dừng, lưng trên vách đá thô ráp cọ xát đến phát đau, mà đau hơn chính là nơi bị xỏ xuyên qua.
Nhiệt độ đủ để đốt thành vết thương kia của đối phương, dọc theo thâm nhập vào trong cơ thể. Nước mưa và máu trên người Yên Vân Liệt trút vào trong miệng hắn, mặn đắng, tanh chát, giống như thuốc mê, cướp đoạt phản kháng của hắn. Tiếng thở trầm thấp, khuỷu tay mạnh mẽ, cùng với ra vào kịch liệt khiến hắn không chịu nổi của nam nhân, làm cho trước mắt trong đầu Lăng Thanh đều là một mảnh trắng xóa.
Chỉ có thể dùng điên cuồng để hình dung, trong mưa lớn, dưới chân núi bất cứ lúc nào cũng có đá lăn xuống, tại nơi bị máu tươi và giết chóc cướp sạch, dùng phương thức nguyên thủy, tìm kiếm chứng minh mình tồn tại, dường như trong thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Lăng Thanh… Lăng Thanh…”
“Yên Vân Liệt…”
Hai bên hôn đối phương, gọi tên đối phương, từng tiếng từng tiếng, cuối cùng in vào trong lòng nhau.
Khi Đông Ly Mộ Vân dẫn người đào đá và bùn nhão tìm được Lăng Thanh, đã là một ngày sau.
Yên Vân Liệt đang dựa vào vách núi ngồi xuống dưới đất, nhắm mắt lại chợp mắt, quần áo tùy ý khoác, nửa ***g ngực lõa lồ bên ngoài, Lăng Thanh nằm bên người y, đầu gối lên chân Yên Vân Liệt, dường như ngủ rất sâu. Trên người hắn đang đắp quần áo của mình, cả người cuộn lại, khóe mắt hồng hồng, quần áo chỉ đắp đến đầu gối hắn, hai chân và bắp chân đều lộ ra ngoài.
Nghe thấy tiếng người, Yên Vân Liệt chậm rãi mở mắt ra, tư thái có chút biếng nhác, thấy người đến là Đông Ly Mộ Vân, khóe miệng hơi nhếch.
Đông Ly Mộ Vân nắm thật chặt tay cầm cương, “Ngươi làm cái gì với Lăng Thanh?”
Yên Vân Liệt không lên tiếng, ôm ngang Lăng Thanh đến tận trước ngựa Đông Ly Mộ Vân, liếc nhìn An Dương vương phía sau Đông Ly Mộ Vân, “Thứ các ngươi muốn đã lấy được, đứng lại làm khó Lăng Thanh nữa, hắn thế nhưng vẫn coi ngươi như đại ca…”
Một câu nói ý tứ bất minh, ở đây không có mấy người người có thể nghe hiểu, người nghe hiểu được cũng đều là bất động thanh sắc.
Đông Ly Mộ Vân đỡ lấy Lăng Thanh vẫn còn đang ngủ mê man, Lăng Thanh tựa trong ngực hắn, áo khoác trên người hơi trượt xuống, Đông Ly Mộ Vân mới phát hiện phía dưới hắn không mặc cái gì, dấu vết xanh tím trải rộng vai gáy, kéo dài tới tận nơi áo khoác che lại nhìn không thấy.
Ngẩng đầu, lại thấy Yên Vân Liệt đã một mình đi ra ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú của Đông Ly Mộ Vân hiện ra mấy phần giận dữ, cắn chặt răng, rung dây cương, mang theo người ven theo đường núi mà lên.
Tiếng vó ngựa ở sau người dần dần đi xa, Yên Vân Liệt đột nhiên lảo đảo bước chân, vội vã vịn một cây đại thụ bên cạnh, cúi đầu chính là phun ra một búng máu.
Lúc Lăng Thanh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một tòa hành quán của Đông Ly gia, trên người đã thay quần áo sạch sẽ, thế nhưng những dấu vết sau khi hoan ái, có lẽ là không thể gạt được Đông Ly Mộ Vân.
Sự tình tại Vũ Hoàn sơn là về sau nghe hạ nhân hầu hạ hắn nói, khi Đông Ly Mộ Vân dẫn người chạy lên núi, người hai bên đều hao tổn không ít, Thừa Thụy vương là hoàng tử, An Dương vương cũng không thể làm gì hắn, Vũ Ngạn Thu tự biết mọi người sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y, liền thừa dịp không ai chú ý cũng nhảy xuống từ trên vách núi, một đời võ lâm chính phái đến đây suy tàn.
Ở biệt trang ước chừng hơn mười ngày, Đông Ly Mộ Vân mới đến nhìn hắn.
Không còn trang phục như ngày xưa, Đông Ly Mộ Vân thay một bộ có tay áo hình mũi tên, đổi mặc một chiếc áo dài đỏ thẫm bằng gấm và sa, thắt lưng buộc một dải lụa tơ vàng, đầu đội mũ tử kim toàn châu bát bảo, thiếu hiệp khí giang hồ, thêm vài phần khí phú quý của con cháu vương tộc.
Trong tay Đông Ly Mộ Vân bưng một chén thuốc tiến vào, Lăng Thanh khẽ mỉm cười buông sách đang xem ra, “Loại chuyện đưa thuốc này, để cho hạ nhân làm là được rồi, ngươi bây giờ đã là Đông Chu vương, ta sao có thể không biết thẹn để ngươi bưng trà đưa thuốc cho ta?”
Đông Ly Mộ Vân chỉ cười lại không lên tiếng, bưng chén thuốc đi tới bên giường của Lăng Thanh, lúc này mới mở miệng, “Đông Chu vương thì không phải là Đông Ly đại ca của ngươi?”
Lăng Thanh cười đưa tay đón chén thuốc kia, tầm mắt Đông Ly Mộ Vân dừng trên ngón tay Lăng Thanh, đột nhiên ngẩn người, ngay khi ngón tay Lăng Thanh sắp chạm lên chiếc chén ấy, Đông Ly Mộ Vân đã buông tay ra, chén thuốc từ giữa tay hai người trượt xuống, rơi trên mặt đất vỡ tan tành, nước thuốc cũng hắt đầy đất. Thoạt nhìn giống như bất ngờ khi hai người đồng thời lỡ tay tạo thành.
“Có bắn lên người ngươi hay không?” Lăng Thanh vội hỏi.
Đông Ly Mộ Vân lắc đầu, “Ngươi không bị bỏng là được rồi.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, sau đó liền ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của chén, mắt khẽ khép, dường như đang trầm ngâm.
“Đông Ly đại ca…” Lăng Thanh rất khẽ gọi một tiếng.
Động tác trên tay Đông Ly Mộ Vân dừng lại, nghe được Lăng Thanh vấn, “Thứ vừa rồi kia là thuốc giải của ‘Cập Đệ’?”
Trước đây Lăng Thanh từng thư từ qua lại với Nguyễn Tố Tuyết ở xa nơi kinh thành, trong thư Nguyễn Tố Tuyết nhắc tới An Dương vương phủ mở đại yến mời quần thần, kết quả hơn nửa số người sau khi trở về bị thổ tả, sau khi hết bệnh, “Thi đậu” trên người dường như đã được giải.
Vì thế sự tình đã rất rõ ràng, trên đời này ngoại trừ Hoắc Hiền ra, An Dương vương cũng biết làm thế nào giải “Cập Đệ”, mà cổ Đông Ly Mộ Vân hạ cho mình, rất có thể là bị An Dương vương sai khiến… hoặc là hiếp bức.
Đông Ly Mộ Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn không nhanh không chậm nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, đợi đến khi nhặt lên mảnh vỡ sau cùng, Đông Ly Mộ Vân mới khẽ ngẩng đầu, “Trong chuyện này… là đại ca có lỗi với ngươi…”
Lăng Thanh hơi nghiêng người, “Vì sao… ngươi phải bảo vệ hắn như thế?”
Thấy Đông Ly Mộ Vân vẫn cúi thấp đầu, Lăng Thanh nắm chặt đệm chăn dưới thân, “Năm ấy, chúng ta tại Trần sơn ngộ thương người của Thiên Tuyệt giáo, vẫn không thể tra được người cho chúng ta tin tức giả… Thật ra người cho tin tức kia chính là An Dương vương đi?
“Trên người ta trúng ‘Cập Đệ’, thế nhân đều truyền phương pháp giải cổ ‘Cập Đệ’ chỉ có Hoắc Hiền biết, thế nhưng ngươi cũng không ngăn cản ta giết Hoắc Hiền, bởi vì thật ra ngươi biết trên đời này không phải chỉ có Hoắc Hiền mới biết được làm thế nào giải ‘Cập Đệ’, người cho ngươi ‘Cập Đệ’ và thuốc kiềm chế ‘Cập Đệ’ cũng biết, mà người kia chính là An Dương vương.”
“Ngày đó tại quý phủ của Hoắc Hiền, ta hành hạ Hoắc Hiền đến chết, Hoắc Hiền liều mạng bò về phía cửa, dưới loại tình huống đó, có chạy trốn cũng vô ích, thật ra chính Hoắc Hiền cũng biết, thế nhưng gã vẫn liều mạng bò về phía cửa, là bởi vì An Dương vương đứng ở cửa, gã không phải là muốn chạy trốn, mà là đang cầu cứu An Dương vương.”
“Mà đại hội tỷ võ của Vũ Hoàn sơn, thật ra là nhờ tay Thừa Thụy vương, ép ta giao ra bản vẽ cơ quan của lăng Diễm đế mới là thật đi…”
Xâu chuỗi tất cả nghi vấn ngày xưa lại, liền phát hiện thật ra Hoắc Hiền cũng chẳng qua là một con cờ, cả Đông Ly Mộ Vân và mình cũng vậy, có lẽ toàn bộ Võ Lâm minh cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ, mà người đứng đằng sau thao túng bàn cờ này chính là An Dương vương!
“Hắn ở ngoài sáng ngầm truyền tin tức trong cung, giúp đỡ nhân sĩ giang hồ ám sát nịnh thần, ở chỗ tối lại là người sai khiến Hoắc Hiền sau lưng, hắn ra vẻ tựa như không thèm để ý chút nào đến chuyện triều đình, thế nhưng một khi có người rục rịch với hoàng vị, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý… Thật ra An Dương vương vẫn ngấp nghé giang sơn này, dòm ngó ngôi vị thiên tử… Đại ca, cho dù ban đầu là nguyên nhân gì, ‘Cập Đệ’ trên người ta hiện tại cũng đã giải rồi, ngươi không nên lại lui tới với loại người này nữa…”
Đông Ly Mộ Vân không lên tiếng, trong tay nắm mảnh nhỏ của chén chậm rãi đứng dậy, sau đó tầm mắt dừng trên mặt Lăng Thanh, giữa con ngươi ẩn chứa phức tạp nói không rõ. Lăng Thanh cho rằng Đông Ly Mộ Vân sẽ nói cái gì, thế nhưng không, hắn thu tầm mắt lại, sau đó xoay người đi về phía cửa.
“Đông Ly đại ca!” Lăng Thanh gọi hắn lại.
Tay Đông Ly Mộ Vân vịn khung cửa, dừng bước lại, nhưng không xoay người, tay nắm mảnh vỡ của chén thuốc không tự chủ nắm chặt, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng.
“Ta vẫn nhớ một câu ngươi đã nói, bất luận ngươi là võ lâm minh chủ hay là Đông Chu vương, ngươi đều là Đông Ly đại ca của ta…”
Đông Ly Mộ Vân rất nhanh buông lỏng bàn tay ra một chút, tay vịn khung cửa run rẩy, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt…” Chỉ nói mấy chữ này liền cất bước đi ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại.
An Dương vương trên hành lang dựa một cái cột nhìn về phía gian phòng của Lăng Thanh, Đông Ly Mộ Vân nhíu chân mày trong phòng Lăng Thanh đi ra, An Dương vương nhìn bóng lưng hắn men theo hành lang từ từ đi xa, mở quạt giấy trong tay chậm rãi phe phẩy.
Ba ngày sau, hoàng đế băng hà, cả nước đại tang, mà một hồi loạn cục cũng theo đó lặng yên vạch lên màn che.