Chương : 38
Vừa vào cửa Yên Vân Liệt liền từ phía sau ôm chặt Lăng Thanh vào lòng, trong miệng thì thào, “Lăng Thanh, ngươi nghe ta nói…”
Lăng Thanh không cho y cơ hội mở miệng, khuỷu tay gập lại đâm vào bụng Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt bị đau hơi buông tay ra, bị Lăng Thanh giãy, vươn tay muốn kéo hắn, không ngờ Lăng Thanh quay người liền một chưởng bổ qua, Yên Vân Liệt hơi nghiêng người né tránh, Lăng Thanh lại cúi người quét chân tấn công dưới eo y.
Trong căn phòng quyền cước giao nhau, hai người cũng không có nói gì, một muốn đánh, một không cho dính vào người, cuối cùng là thành một hồi tranh đấu không lời.
Yên Vân Liệt cơ bản cũng là tránh lui, thực sự không giữ được liền hơi dùng chút nội lực tránh khỏi quyền cước của hắn, nhưng mỗi một chiêu của Lăng Thanh lại là ít nhất dùng bảy phần lực, quyền chưởng vù vù xé gió, ánh mắt như đao dường như cơ hồ muốn róc thịt sống Yên Vân Liệt.
Đánh hơn mười hiệp, Yên Vân Liệt rất sợ hắn tiếp tục như vậy không chỉ thương thân còn thương tổn đến hài tử trong bụng, liền ngừng lại cứng rắn trúng một chưởng của Lăng Thanh.
Bàn tay đánh vào ngực y vang lên một tiếng “bịch”, đẩy lui Yên Vân Liệt hai bước mới đứng vững, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy ngực đau xót, vị máu tanh mặn phun thẳng về phía cổ họng, thấy Lăng Thanh quay lưng đi không để ý đến y, cũng không để ý đau đớn ở ngực, lảo đảo vòng qua bàn liền kéo Lăng Thanh vào trong lòng.
“Lăng Thanh, ta biết ngươi đang giận ta…”
Lăng Thanh dùng sức giãy giụa muốn tránh thoát khỏi khuỷu tay y, nhưng lần này Yên Vân Liệt nói cái gì cũng không chịu buông tay, ấn chặt Lăng Thanh vào ngực.
“Lăng Thanh… Lăng Thanh!”
Cũng không biết là bị tiếng kêu lớn này của Yên Vân Liệt dọa sững hay là giãy giụa đến không còn hơi sức, cuối cùng Lăng Thanh an tĩnh lại, mặc Yên Vân Liệt ôm.
Yên Vân Liệt cẩn thận ôm chặt hắn, “Ngươi nếu giận ta mặc ngươi đánh, ngươi đánh tới khi đã thì thôi, nhưng ngàn vạn đừng tức giận nữa, tức giận thương thân, cũng không tốt cho hài tử.”
“Vì sao không nói?”
“Hả?”
“Ngày ấy ở trên chợ ngươi nói ngươi không biết hắn…”
Thanh âm của Lăng Thanh nghe rầu rĩ, có chút không được tự nhiên, nhưng với Yên Vân Liệt xem ra, có thể động thủ chịu mở miệng chung quy vẫn tốt hơn kiểu một mình giận dỗi kia, liền khẽ cười bế Lăng Thanh lên để hắn ngồi trên bàn, chính mình thì hai tay chống ở mép bàn, giam hắn trước người mình.
“Sớm biết vẫn sẽ bị ngươi gặp được, không bằng ngày đó liền tự nhiên thừa nhận. Ta biết ta trước đây đã làm không ít chuyện hoang đường, bất quá đây cũng đã là nợ cũ năm xưa mà thôi.”
Lăng Thanh quay mặt đi, “Vậy ngươi thực sự là thiếu không ít nợ.”
Yên Vân Liệt giơ một tay lên nắm cằm hắn bức hắn quay lại, khóe miệng nhếch một mạt ý cười tà tứ.
“Ngươi chẳng lẽ không có sao? Đừng cho là ta không biết, lần trước lúc ngươi đến Thiên Tuyệt sơn, cứu một cô nương bị ác bá cùng quê bắt nạt ở trấn nhỏ dưới chân núi, không chỉ làm cho ác bá kia không dám có suy nghĩ không đứng đắn với cô nương đó, còn sai Viên Bất Quy xuống núi đi xem bệnh giúp đệ đệ mắc bệnh của nàng ta.”
“Kết quả người ta cảm động đến rơi nước mắt, muốn lấy thân báo đáp trả ân tình của ngươi. Ngươi nhưng thật ra tốt, người vừa chui vào trong Thiên Tuyệt sơn liền không có bóng dáng, ngươi có biết cô nương người ta đợi ba ngày dưới chân núi mới thất vọng quay về? Kéo theo ta phái người núp trong bóng tối nhìn cô nương đó, mỗi ngày còn đưa cơm canh cho nàng.”
Lăng Thanh không khỏi chột dạ, nhưng rất nhanh ý thức được Yên Vân Liệt căn bản là đang dời trọng điểm, cả giận nói, “Ngươi đã muốn ta phụ trách nàng, chờ ta trở lại ta chọn ngày liền cưới nàng làm thiếp.”
“Thiếp?” Ý cười của Yên Vân Liệt càng đậm, “Vậy xin hỏi, vị trí chính thê của Lăng thiếu hiệp là lưu cho ai? Giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt sao?”
“Ngươi… Ưm!”
Yên Vân Liệt không lại cho Lăng Thanh cơ hội tiếp tục đấu võ mồm với mình, nghiêng người hôn hắn, cánh môi dán nhau, cọ xát thân thiết một hồi, lại dùng đầu lưỡi tỉ mỉ thấm ướt đôi môi hơi có chút khô khốc của hắn, lúc này mới dụ hắn nới đôi môi khép chặt, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khe răng hắn, nếm ngọt ngào mà những ngày qua không lén nếm được.
Đầu lưỡi hai người quấn chặt, qua lại, vừa mới tách ra liền lập tức dán lên cùng múa, một sợi bạc từ khóe miệng Lăng Thanh rủ xuống.
Lăng Thanh đẩy tay trên ngực Yên Vân Liệt một cái, ám chỉ y có thể kết thúc nụ hôn này, Yên Vân Liệt ngầm hiểu lại một lần thâm nhập đầu lưỡi vào miệng hắn liếm láp lục soát một phen, sau đó mới lui ra, lại là chuyển sang tấn công nơi khác.
Nụ hôn nóng chảy từng cái rơi vào hai gò má, cằm và cần cổ Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đưa tay kéo đai lưng của Lăng Thanh, tách quần áo mặc bên ngoài và cả áo chẽn ra, tay sờ lên ngực hắn, nụ hôn theo sau càng có ý vị tình sắc.
Yên Vân Liệt cố ý cắn ra vết đỏ chấm chấm trên làn da trắng nõn chắc nịch ấy, đương nhiên không buông tha hai đầu nhũ màu nâu, ngậm vào miệng dùng đầu lưỡi dịu dàng âu yếm, thỉnh thoảng khép môi lại dùng sức cắn, đến khi đùa bỡn hai hạt châu thịt đến sưng lên lóng lánh, giống như đã chín, Yên Vân Liệt lúc này mới liếm liếm môi cảm thấy mỹ mãn buông ra.
“Đừng…” Thấy đầu Yên Vân Liệt đầu còn đang di xuống, Lăng Thanh lên tiếng muốn ngăn cản, bị Yên Vân Liệt đẩy, cả người thuận thế nằm ngã lên trên bàn, y phục trên người mở ra hai bên.
Thấy hắn vô ý lộ ra bộ dáng mặc người nhấm nháp này, khóe miệng Yên Vân Liệt chứa nụ cười, cúi người đặt môi lên bụng hắn. Lăng Thanh vốn muốn đứng lên, cảm giác được động tác của Yên Vân Liệt, không khỏi hơi sững sờ.
Yên Vân Liệt hôn một cái, lại cái nữa, “Con phải nghe lời, còn phải ngoan ngoãn, phụ thân và cha là không có cách nào khác mới mang theo con chạy ngược chạy xuôi, đợi đến khi sự tình xong xuôi, phụ thân liền mang con cùng cha về Thiên Tuyệt sơn cho ăn uống ngon lành.”
Lúc này còn không cảm giác được máy thai gì, nhưng Yên Vân Liệt nói xong lời này, Lăng Thanh lại mơ hồ cảm giác được trong bụng hình như có rung động đáp lại, mà phần cảm giác tương liên máu mủ tình thâm này, chứa rất nhiều ngọt ngào.
Yên Vân Liệt nói xong với hài tử trong bụng Lăng Thanh, lộ ra đầu lưỡi liếm một cái trong hố nhỏ tròn tròn ở rốn Lăng Thanh, đồng thời buông quần lót Lăng Thanh, làm cho nấm thịt ngủ say trong bụi cỏ lộ đầu ra. Tay nâng ngọc hành còn mềm nhũn lên, từ đỉnh đến rễ, tay nắm túi bên dưới, dùng phương thức hắn thích vân vê.
Lăng Thanh dùng tay che miệng, chỉ rỉ ra một, hai tiếng rên trầm thấp.
“Ô… Ô ưm…”
Ngọc hành bị thương yêu run rẩy dựng đứng, niêm dịch linh khẩu chảy ra, khiến cho Yên Vân Liệt nếm một ngụm chát mang theo mùi xạ hương, lại toàn bộ nuốt xuống, còn tựa như không thôi ngậm thứ kia của Lăng Thanh vào miệng.
Dịch tình từ đỉnh ngọc hành chảy ra hòa với nước miếng của Yên Vân Liệt theo khe mông trượt xuống, biến giữa hai chân Lăng Thanh thành một mảnh ẩm ướt lóng lánh. Yên Vân Liệt vươn ngón giữa dính dịch hỗn hợp này, ấn xoa nhẹ hai cái tại chỗ cúc huyệt của Lăng Thanh, liền mang tính thăm dò đột nhiên đâm vào trong.
“A!” Lăng Thanh bị cú đâm bất thình lình của y làm cho sợ hãi kêu ra tiếng, dùng khuỷu tay chống dậy, “Yên Vân Liệt, nơi đó không được!”
Yên Vân Liệt không dừng trái lại bỏ thêm một ngón tay, xoay tròn, mở rộng, một tay khác vòng qua sau thắt lưng Lăng Thanh bế hắn lên về tư thế ngồi, mặt ghé vào bên gáy Lăng Thanh dán bên tai hắn thân thiết.
“Lăng Thanh, ta rất nhớ ngươi, cho ta vào trong một lát, ta cam đoan không động loạn, có được không?”
Rõ ràng người lớn như vậy lại dùng giọng điệu đòi ăn đáng thương, đồng thời dùng nơi căng phồng dưới háng đâm bắp đùi Lăng Thanh cọ xát qua lại.
Lăng Thanh hơi do dự, nhưng hắn cũng không phải là thánh hiền không động tình, trái lại, bị Yên Vân Liệt chòng ghẹo như thế, lửa dục bị dẫn dắt ra đáng thẹn thiêu đốt khắp nơi trên cơ thể, vì vậy đủ loại lý trí đều hôi phi yên diệt, nhưng hắn suy cho cùng da mặt mỏng, chỉ dùng tay vắt lên vai Yên Vân Liệt.
Thấy hắn ngầm đồng ý, trên mặt Yên Vân Liệt lộ ra hân hoan vui mừng như trẻ con, có phần cấp thiết cởi che đậy nửa người dưới của Lăng Thanh xuống ném sang một bên, sau đó luống cuống tay chân cởi quần lót của mình, lộ ra phân thân đã sưng lên ngẩng đầu dữ tợn như trăn, đè hậu huyệt của Lăng Thanh, chậm rãi đẩy vào trong.
Hơn tháng không làm, nơi đó của Lăng Thanh rất chặt, vừa mới đâm đầu nấm cứng tròn vào, liền bị bên trong siết chặt, tư vị mạn diệu cơ hồ khiến cho Yên Vân Liệt tinh quan thất thủ.
Một tay Lăng Thanh nắm bả vai Yên Vân Liệt, một tay chống bàn, mông cơ hồ treo lơ lửng ngoài bàn, tư thế này làm cho hắn thấy rõ ràng thứ đỏ bừng như que hàn đốt hồng của Yên Vân Liệt, từng chút xâm nhập vào thân thể hắn như thế nào.
Cảm giác xấu hổ hơi nổi lên, khiến hắn không khỏi cắn chặt môi dưới, khi Yên Vân Liệt ưỡn eo hoàn toàn đưa thứ ấy vào, vẫn là bật ra tiếng từ trong cổ họng.
Căn nguyên dục vọng bị nội bích như nhung tơ bao chặt, dù cho bất động cũng có thể cảm giác được ngọ nguậy bên trong, ấm áp và chặt chẽ làm cho Yên Vân Liệt khoan khoái thở ra tiếng, “Thật ấm áp… Lăng Thanh, bên trong ngươi cắn ta thật chặt đấy… Có phải ngươi cũng nhớ ta lắm hay không?”
“Nói lời vô vị cái gì… Ưm!”
Âm cuối cùng cao hơn, là bởi vì Yên Vân Liệt muốn cho tư thế của hắn thoải mái một chút, lại vô ý co rút thứ phía dưới sát qua nơi nào đó tạo thành, bên trong Lăng Thanh thít chặt một trận, khiến cho Yên đại giáo chủ thật vất vả khắc chế muốn đè hắn trên bàn hung hăng xỏ xuyên qua ra sức ra vào, phút chốc ba hồn bảy vía đều dời vị trí.
Nuốt ngụm nước miếng, Yên Vân Liệt cả gan hỏi, “Lăng Thanh, ta thực sự nhịn không được… Cho ta động hai cái được không?”
Vốn cũng không muốn phát sinh tình huống vào lúc này, nhưng chuyện đã đến đây, Lăng Thanh cũng không có sức thừa chống cự, huống chi thứ nóng như lửa ấy cứng rắn đâm vào trong cơ thể mình, không nhúc nhích căng tràng đạo bên trong tràn đầy, phía trước mặc dù đã được an ủi nhưng còn chưa tiết ra, bị kẹp trong tình trạng không tiến không lùi, xác thực không dễ chịu chút nào.
“Ngươi động nhẹ chút… A… Cũng đừng làm bên trong…”
Yên Vân Liệt được cho phép, ôm lấy Lăng Thanh chậm rãi ra vào, đi ra phân nửa, lại chậm rãi đẩy về, qua lại mấy cái cũng thấy thú, không giống khoái cảm kích cuồng mà ra vào cấp tốc mang đến, cảm giác chậm rãi bị đối phương cắn nuốt, phóng đại rất nhiều lần cái cảm giác hai người qua phương thức này mà hợp hai làm một.
Hai tay Lăng Thanh ôm bả vai Yên Vân Liệt, mặt chôn bên gáy y, hai chân dài quấn lấy hông y, dục vọng phía trước cọ xát trên bụng Yên Vân Liệt, thanh âm rên rỉ yếu ớt, mắt thấy sắp đến đỉnh, liền nghe thấy chỗ cửa vang lên tiếng “bịch”, sau đó truyền đến giọng nói của Tiết Ký Phong.
“Lăng Thanh? Ngươi có ở bên trong không? Đông Ly có chuyện tìm ngươi.”
Đẩy cửa đi vào là Tiết Ký Phong, Đông Ly Mộ Vân đi theo phía sau hắn, vừa thấy tình trạng bên trong, Tiết Ký Phong há hốc mồm ngây người, tay chỉ bọn họ, “Các ngươi… Các ngươi…”
Khi ở cửa vang lên tiếng động, Lăng Thanh liền bị cả kinh khẽ kêu một tiếng, không chỗ có thể ẩn nấp, liền vô ý thức núp trong lòng Yên Vân Liệt.
Đợi đến khi thấy rõ ràng người tới, Yên Vân Liệt lại là không chút hoang mang kéo quần áo vắt trên khuỷu tay Lăng Thanh Lăng Thanh che khuất lưng trần của hắn, ngữ khí yên lặng nói với người ở cửa, “Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Tiết Ký Phong giật mình, “A, a! Được.” Vội vã xoay người đẩy Đông Ly ra ngoài, “Chúng ta… Chúng ta trước tiên đừng quấy rầy bọn họ luyện công, miễn cho tẩu hỏa nhập ma, nhỡ làm sao thì hậu hoạn vô cùng…” Hồ ngôn loạn ngữ, nhưng không quên đóng cửa lại.
Yên Vân Liệt nhìn cửa phòng đóng chặt nhíu nhíu mày, đưa tay thuận theo mái tóc có chút tán loạn trên sống lưng Lăng Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, “Bọn họ đi rồi.”
Lăng Thanh không đáp lại, chỉ nắm chặt quần áo trên thân, cả người núp trong lòng Yên Vân Liệt, càng ngày càng chôn mặt vào.
Yên Vân Liệt không cảm thấy gì, ngoại trừ tình huống bị cắt ngang khiến y hơi có chút khó chịu, bèn cười trấn an Lăng Thanh, “Đừng lo lắng, ngươi xem chúng ta không phải đều còn mặc y phục sao, cùng lắm thì nói là ta đang giúp ngươi chữa thương?”
Chữa thương?
Lăng Thanh nghĩ thầm, nào có chữa thương là cởi thân dưới? Huống chi lại là dùng tư thế như vậy, quỷ mới tin ngươi là đang chữa thương!
Vừa nghĩ bộ dáng *** loạn của mình bị Tiết Ký Phong và Đông Ly Mộ Vân thấy, Lăng Thanh liền giận không có chỗ trút, há mồm cắn một miếng trên vai Yên Vân Liệt.
“Á… Đau đau đau! Lăng Thanh, mau nhả ra.” Yên đại giáo chủ kêu thảm xin tha, nhưng vẫn không thoát khỏi, trên vai trái lưu lại một lưu lại một dấu răng rướm máu.
Lăng Thanh bớt chút giận trong lòng, thối lui, lại phát hiện một mảnh bạch trọc nhớp nháp trên bụng Yên Vân Liệt, là vừa rồi khiếp sợ bắn ra.
Yên Vân Liệt cũng phát hiện, dùng tay lau một chút, đầu ngón tay vê vê, “Thoạt nhìn… ngươi như vậy ngược lại càng có cảm giác.” Nói xong ngón tay chỉ dưới háng mình, “Vừa rồi thiếu chút nữa cũng bị ngươi kẹp gãy.”
Không ngoài ý muốn, vai bị cắn một miếng lại thu được một quyền báo đáp lại.
Trên hành lang, Tiết Ký Phong cũng chạy trốn về phòng mình, có lẽ là biết đánh với một trong hai người kia cũng không thắng nổi, nếu như hai người cùng đi tìm hắn tính sổ, phỏng chừng chỉ có ngoan ngoãn giao mạng nhỏ ra.
Đông Ly Mộ Vân quay đầu lại nhìn nhìn gian phòng của Lăng Thanh, yên lặng trở về phòng mình.
Mặc dù quan hệ của Lăng Thanh và Yên Vân Liệt từ khi ở Vũ Hoàn sơn đã nhìn ra được ít nhiều, nhất là sau khi trở về từ Vũ Hoàn sơn, lúc giúp Lăng Thanh đã hôn mê bất tỉnh thay quần áo, vết yêu rải rác toàn thân kia quả thực nhìn thấy mà giật mình, từng đóa nở ra phấn như cánh đào, trong mắt y lại như là từng vết đâm, châm đến y đau lòng.
Khi đó, y thậm chí từng nghĩ một vài ý niệm bỉ ổi không chịu nổi, thừa dịp không sẵn sàng, y có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng không hóa dục vọng âm u giấu sâu trong lòng, chưa bao giờ tuyên bố rõ ràng này thành hiện thực.
Y đã làm sai một lần, phụ sự ngưỡng mộ của hắn đối với mình, càng không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, nhưng sau đó khi buổi tối lăn lộn khó ngủ, y cũng từng hối hận, nếu như năm đó mình không kiên trì muốn giữ quan hệ thân như huynh đệ giữa hai bên, mà biểu lộ tình ý của mình với hắn, hiện tại lại sẽ thế nào?
Trước mắt hiện lên hình ảnh mới nhìn thấy vừa nãy, thanh niên y sam nửa cởi, toàn bộ quấn trên cánh tay hắn, trên khuôn mặt bình thường luôn luôn lạnh lùng dửng dưng, nhuộm đầy màu sắc ***, con ngươi ẩm ướt ánh nước, mà đôi chân cân xứng dài nhỏ, lại dùng tư thế phóng đãng như thế quấn thắt lưng đối phương…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y tuyệt đối sẽ không tin Lăng Thanh bình thường thanh nhã ôn nhuận lại lộ ra biểu tình *** loạn như vậy, hay từng rất nhiều lần ý ***, nhưng cũng không phải với người khác…
Đông Ly Mộ Vân khẽ thở dài một hơi, đẩy cửa phòng mình ra, lại thấy An Dương vương ngồi ở đó, khí định thần nhàn uống trà. Đông Ly Mộ Vân ngẩn người, nhưng tựa hồ đã quen với thói tự tiện chủ trương của An Dương vương, đi tới, coi gã như không tồn tại.
“Ngươi không phải nói đi tìm Lăng Thanh nói chuyện sao? Tại sao đã trở về rồi?” An Dương vương đặt chén trà xuống hỏi.
Đông Ly Mộ Vân không để ý đến gã. An Dương vương tự nói tiếp, “Không phải là gặp phải gì đó không thể nhìn chứ? Đoạn đường này hai người bọn họ đều không nói lời nào, cũng không biết có phải vướng chúng ta hay không, lúc này hẳn là trốn trong phòng đang thân thiết…”
Lạch cạch!
Đông Ly Mộ Vân đặt Đoạn Thủy kiếm lên bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, An Dương vương cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ là ý vị thâm trường nhìn Đông Ly Mộ Vân đưa tay lấy một chén trà khác trên bàn, đưa tới bên miệng uống vào.
“Vương gia nếu như không có chuyện quan trọng phân phó, phiền toái xin quay về trong phòng của mình, nếu như vương gia càng muốn ngủ gian phòng này, Đông Ly liền…”
Đông Ly Mộ Vân nói còn chưa dứt lời, đưa tay đỡ trán, nhắm mắt một lát, sau đó lại lắc lắc đầu, nhưng đi về phía trước lảo đảo một cái, “bùm” một tiếng té xỉu trên đất.
An Dương vương rời khỏi ghế tựa ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm tóc trên ót Đông Ly Mộ Vân nâng đầu y lên, tay kia vỗ vỗ trên mặt y, “Bản vương đương nhiên là muốn ngủ… chỗ ngươi.”
Đông Ly đại ca…
Thanh niên phong thần tuấn tú, ngồi dưới tàng cây, cầm cỏ đuôi chó trong tay vụt qua vụt lại, gió nhẹ quất vào mặt, nhẹ nhàng nâng mấy sợi tóc rủ xuống bên tóc mai hắn và cả dây cột tóc lên, hắn quay đầu về phía mình mỉm cười.
Đông Ly đại ca, sao trễ như thế? Không phải là bị sư tôn bắt được chứ?
Đây là hình ảnh hai người còn đang học võ trên Thanh Hồng sơn năm đó, hai người thường thường lén chạy ra ngoài lúc đang luyện công, có khi là đi dòng suối nhỏ dưới chân núi tìm cá ăn ngon, có khi thì núp phía sau núi bắt thỏ rừng nướng khoai.
Đó là một đoạn năm tháng trong suốt không tì vết, y cho rằng chung quy cả đời mình đều sẽ là đại ca trong mắt hắn, là người quan trọng nhất ngoại trừ thân nhân, thế nhưng…
Bình thản trước mắt như tan thành mây khói, thanh niên rút đi ngây ngô khi đó, năm tháng yên lặng, rèn luyện hắn càng ôn nhã, hệt như ngọc đẹp trải qua mài giũa, lộ ra ánh sáng ôn nhuận. Mà biến mất cùng với ngây ngô, còn có nương tựa và kính yêu từng đối với mình. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn mình mang theo thất vọng.
Đông Ly đại ca, ta kính ngươi là huynh trưởng, tôn ngươi là đại ca, ngươi lại hạ cổ với ta, mấy lần đưa ta vào chỗ chết… Lăng Thanh chưa từng có lỗi với ngươi, ngươi lại uổng là quân tử.
“Lăng Thanh, không phải, ngươi nghe đại ca giải thích.”
Bên người thanh niên chẳng biết lúc nào thêm một người xuất hiện, nam tử phong lưu tiêu sái, khóe miệng nhếch một mạt cười tùy ý, vô cùng thân thiết ôm thanh niên, còn thỉnh thoảng cúi đầu hôn bờ môi của hắn.
Y quay đầu không muốn nhìn thấy, lại nhớ tới mình có chuyện còn chưa nói, quay lại, nhưng phát hiện hai người kia dần dần đi xa, mình muốn đuổi theo, hai tay lại bị dây xích trói chặt, giãy thế nào cũng không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ấy biến mất.
“Lăng Thanh… Lăng Thanh!”
Đông Ly Mộ Vân mở choàng mắt, rơi vào trong mắt chính là nóc giường đang lắc lư, ngay sau đó khuôn mặt An Dương vương xuất hiện phía trên, mang theo ý cười trào phúng, “Mơ thấy cái gì? Đông Chu vương của ta?”
Đông Ly Mộ Vân đang muốn đứng lên, mới phát hiện hai tay mình bị giơ quá đầu cột vào thành giường, hai chân cũng bị trói tách ra, “Triệu U, ngươi… Ách!”
Bên tai ngoại trừ tiếng vang “lét két” của ván giường, còn có tiếng thân thể va chạm “bộp bộp”, cùng với tiếng nước ẩm ướt, chỗ phía sau bị lửa nóng sưng lên nhiều lần nhồi nhét.
“Triệu U, ngươi đê tiện!”
An Dương vương nâng mông y lên, hung hăng đâm dục vọng của mình vào, “Không đê tiện cũng không phải là bản vương, ngươi cho là bản vương nguyện ý dùng loại phương pháp này? Một chút tình thú cũng không có, nếu không phải là cổ trên người Lăng Thanh đã giải, ngươi không cần lại bị bản vương quản chế, bản vương cũng tội gì mà dùng loại phương pháp này… Ngươi nói, nếu không bản vương lại hạ cổ cho Lăng Thanh lần nữa?”
“Ngươi dám!” Đông Ly Mộ Vân có chút kích động, từng sợi gân xanh trên cổ hiện ra.
“Xuỵt…” Ngón tay An Dương vương chỉ bên cạnh, “Nói nhỏ thôi, cũng đừng để cho Lăng Thanh của ngươi nghe thấy được… Ngươi nói có đúng hay không?” Cười sáp vào bên tai Đông Ly Mộ Vân, học ngữ khí của Lăng Thanh kêu, “Đông Ly đại ca…”
Đông Ly Mộ Vân quay đầu đi, cắn chặt hàm răng không lộ ra một chút thanh âm. Thấy hắn như vậy, An Dương vương nghiến nghiến răng, càng thêm dùng sức thảo phạt trong thân thể y, tựa hồ trong lòng có cái gì không thoải mái muốn mượn điều này phát tiết ra.
Trên bàn cơm sáng sớm ngày kế, Yên đại giáo chủ vẫn xoa vai trái của y, Tiết Ký Phong vì mạng nhỏ suy nghĩ đẩy chậu thịt kho tới trước mặt Yên Vân Liệt và Lăng Thanh, lấy lòng quan tâm nói, “Yên giáo chủ tối hôm qua ngủ bị sái cổ sao?”
Phụt—! Yên Vân Liệt không phản ứng gì, trái lại Lăng Thanh bên cạnh phun ra một ngụm cháo, còn bị sặc đến ho hai cái, Yên Vân Liệt vội đưa cho khăn tay cho hắn, vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí.
Lăng Thanh vừa lau miệng vừa chột dạ, mặt liền đỏ lên, đỏ ửng lại trầm mặt, đương nhiên là trước tiên nghĩ tới chuyện làm cùng Yên Vân Liệt trong phòng ngày hôm qua, tiếp đó lại nghĩ tới một gã nào đó phá cửa mà vào.
Ngay sau đó Tiết Ký Phong cảm giác bên kia bỗng dấy lên một trận sát khí, cũng không biết câu nói của mình ra sao, gã không dám lại lung tung mở miệng, vội vàng cầm một cái bánh bao yên lặng gặm.
Sau khi ăn sáng, Lăng Thanh gọi Đông Ly Mộ Vân lại, “Đông Ly đại ca, ngươi ngày hôm qua có chuyện tìm ta?”
Đông Ly Mộ Vân quay đầu lại trên thang lầu, liếc nhìn những người khác, nói với hắn, “Đúng vậy, ngươi tới phòng ta một chút.”
Tới phòng Đông Ly Mộ Vân, Đông Ly Mộ Vân liền hỏi hắn tìm tới như thế nào. Dọc theo đường đi lúc trước chỉ lo chạy trốn, không có cơ hội dừng lại tự hỏi cả chuyện này.
Thế là Lăng Thanh nói một lần chuyện hắn làm thế nào từ chỗ lão quản gia nhận được hạ lạc của Tạ Thiên Cơ, sau đó đi Hàn Trì sơn tìm Tạ Thiên Cơ, dọc theo đường đi bị người đuổi giết, sau đi tới Ký châu gặp được người giả mạo Thiên Tuyệt giáo, cùng với biết Tiết Ký Phong cũng trong lúc vô ý tìm được ngôi điện kia.
“Lúc đó khi đi tìm Tạ tiền bối bị người lén tập kích, Tạ tiền bối không thể nói cho hết lời liền…”
“Tạ Thiên Cơ chết rồi?”
“Tạ tiền bối lúc đó thương thế rất nặng, không có phương pháp xoay chuyển…”
Hai người trầm mặc một lát, Lăng Thanh lại mở miệng, “Vậy Đông Ly đại ca, ngươi cùng An Dương vương rốt cuộc vì sao lại tới nơi này? Thiên cơ trong hồ lô thứ chín Tạ tiền bối nói với ngươi là có ý gì?”
Đông Ly Mộ Vân nhíu mày, “Thiên cơ trong hồ lô thứ chín? Tạ Thiên Cơ nói với ta cũng không phải là thiên cơ trong hồ lô.”
Lăng Thanh sửng sốt, mở to hai mắt, có phần không dám tin nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, một lát sau mới đè ép kinh ngạc trong lòng xuống, “Ta có thể biết Tạ tiền bối nói cái gì với Đông Ly đại ca ngươi hay không?”
Đông Ly Mộ Vân suy nghĩ một chút, trái lại hỏi hắn, “Ngươi biết truyền thuyết ‘Vũ định chín châu, đúc chín đỉnh’ không?”
Lăng Thanh gật đầu, “Vũ đế sau khi lập triều Hạ, chư hầu khắp nơi có xu thế nội bộ lục đục, nghe nói nhi tử của Vũ đế tụ tập tâm phúc muốn kế tục vương vị, mà Vũ đế căn bản không truyền đế vị cho người thánh hiền chân chính, mọi người ào ào tỏ vẻ bất mãn với điều này.”
“Sau khi Vũ biết được, tổ chức đại hội chư hầu tại Đồ sơn, trên đại hội tỏ vẻ với chư hầu khắp nơi hắn đức hạnh nông cạn, không đủ để phục chúng, mà tha thiết trách cứ, khuyên nhủ cùng nói rõ, có thể khiến cho hắn biết, có thể khiến cho hắn sửa đổi. Nếu như hắn có chỗ nào kiêu ngạo khoe khoang, xin mọi người cho hay ngay trước mặt, với dạy dỗ mọi người, hắn cũng sẽ chăm chú lắng nghe…”
“Chúng chư hầu nghe thế, cảm thấy Vũ đế là thật vâng theo mệnh trời, tiêu trừ nghi ngờ lúc trước, cũng bày tỏ kính phục và tôn trọng với thái độ này của hắn.
“Đại hội lần này, chư hầu khắp nơi dâng đủ loại lễ vật, trong đó lấy ‘kim’ là chính, Vũ đế nhớ tới lúc trước hoàng đế Hiên Viên thị công thành đúc đỉnh, vì kỷ niệm đại hội Đồ sơn, hắn quyết định đúc ‘kim’ các nơi dâng thành đỉnh, để tránh chư hầu dị nghị, châu nào dâng nhiều ‘kim’, liền đúc một đỉnh của châu đó, cũng đúc khắc lên núi sông danh vật dị thú của châu đó.
“Vũ đế tại vị năm năm, đúc thành chín đỉnh, khí thế hào hùng, xưng là lễ khí trấn quốc, chỉ tiếc chỉ truyền Tam Đại liền chẳng biết đi đâu trong chiến loạn của hậu thế.” (1)
“Đúng vậy, mà Tạ Thiên Cơ nói với ta chính là về chuyện chín đỉnh này.”
“Chín…” Lăng Thanh cúi đầu suy nghĩ, Tạ Thiên Cơ trước khi lâm chung chỉ nói một chữ “chín”, hắn và Yên Vân Liệt đều cho rằng chỉ chính là thiên cơ trong hồ lô thứ chín, lại thì ra là bọn họ hiểu sai ý, “chín” này chỉ không phải cái hồ lô thứ chín trên gậy gỗ, mà là chín đỉnh đã thất lạc?
Đông Ly Mộ Vân nhớ lại, “Tạ Thiên Cơ lúc đó tới tìm ta, ta cũng cảm thấy rất bất ngờ, hắn nói với ta một câu nói như vậy — ‘Đỉnh còn nước còn, đỉnh mất nước vong, người có chín đỉnh bình thiên hạ…’. Ta lúc đó suy nghĩ thật lâu cũng không có hiểu được ngụ ý những lời này của hắn, thế nhưng Tạ Thiên Cơ đã từng thề, nếu như hắn xuất hiện, tất là vì tồn vong của thiên hạ này.”
Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, “Tạ tiền bối là muốn Đông Ly đại ca ngươi đi tìm chín đỉnh sao?”
“Ta ban đầu cũng cho rằng Tạ Thiên Cơ là muốn ta đi tìm chín đỉnh, thế nhưng một câu nói của An Dương vương đánh thức ta…”
Triệu U sớm coi Đông Chu vương phủ trở thành biệt viện của hắn, thường thường ở nơi đó như phủ đệ của mình, Đông Ly Mộ Vân với hạ nhân trong phủ cũng đã quen với vương gia không mời mà tới, làm theo ý mình này. Triệu U biết Tạ Thiên Cơ tới, sau khi nghe thấy Đông Ly Mộ Vân nói muốn đi tìm chín đỉnh cười không ngừng.
“Gã nói, bây giờ không ai biết tung tích của chín đỉnh không phải tốt sao? Ngươi nếu tìm ra nó, nói không chừng đã có người phá hỏng nó, đến lúc đó ‘đỉnh mất nước vong’, ngươi chính là ‘công thần’ lớn nhất. Ta nghĩ, cảm thấy lời nói này của gã không phải không có lý, nhưng ta không tìm, không có nghĩa là người muốn phá hỏng đỉnh, muốn cho chín châu nước Triệu bị diệt sẽ buông tha đi tìm.”
“Như vậy Đông Ly đại ca ngươi có phải đã biết tung tích của chín đỉnh hay không?”
“Ta cũng không dám kết luận bừa, chỉ là căn cứ suy đoán. Chín đỉnh là bảo vật trấn quốc, là chia thiên hạ chín châu, lễ khí thiên tử sử dụng khi hiến tế trời, nơi có nó hẳn là sẽ có long khí… Sau đó ta tìm đến thầy phong thủy, để hắn chỉ điểm cho ta nơi long mạch, kết quả phát hiện một địa phương kỳ quái.”
Lăng Thanh nghi hoặc, “Địa phương kỳ quái nào?”
Đông Ly Mộ Vân mỉm cười, ngữ khí có chút thần bí, “Hoàng lăng.”
Nhìn thấy Lăng Thanh lộ ra vẻ mặt nguyện nghe cho rõ, Đông Ly Mộ Vân liền tiếp tục nói, “Từ xưa hoàng lăng phần lớn chọn tại nơi có long mạch, thứ nhất là vì hình phách về đất sẽ sống mãi, thứ hai thì là vì để phúc cho con cháu, dù cho không phải ở nơi có long mạch, vậy cũng sẽ chọn một vị trí phong thủy vô cùng tốt.
“Thế nhưng có một người hoàn toàn tương phản, hắn hao phí nhiều sức người sức của, lại xây hoàng lăng của mình tại một nơi đất cằn sỏi đá, nơi đó không chỉ không có long mạch sơn thủy, lại là một nơi chinh chiến liên tiếp nhiều năm, sức sống không tụ.”
Nghe đến đó, ánh mắt Lăng Thanh sáng lên, “Đông Ly đại ca nói đây, chẳng lẽ là… ?”
“Không sai, chính là lăng Diễm đế.”
Lăng Thanh nhớ tới tờ giấy vẽ ngang ngang dọc dọc, cũng khoanh trong Ung châu nhìn thấy trên án thư trong thư phòng Đông Ly Mộ Vân khi đó, ký hiệu ấy hẳn là nơi long mạch, nhưng lúc đó mình căn bản nhìn không ra nguyên cớ.
“Người Liêu chọn xâm chiếm vào lúc này, Tạ Thiên Cơ xuất hiện ám chỉ về thiên cơ ‘chín đỉnh’, mà lăng Diễm đế lại vừa lúc ở Ung châu…”
“Vì thế Đông Ly đại ca ngươi tới Ung châu, là suy đoán chín đỉnh có lẽ ở trong lăng Diễm đế, mà có người đang chú ý tới chín đỉnh?”
“Nghe nói Diễm đế năm đó tiên đoán được sự suy tàn của Đại Tùy, vì vậy mới giấu phần lớn tài bảo trong đế lăng, để cho con cháu đời sau sử dụng phục hưng vương triều, nếu như trong lăng Diễm đế thật sự có đỉnh trấn quốc, hắn như vậy quả thật có lý do có thể táng lăng mộ chính mình ở nơi đó, làm cho người ta nghĩ cũng nghĩ không ra. Dù sao có thần khí như vậy, phong thủy có hung hơn cũng không đủ đáng sợ. Thế nhưng muốn đi vào lăng Diễm đế không chỉ cần có bản đồ, còn cần bản vẽ cơ quan, vì thế ta giờ đây có chút lo lắng phía Kỳ phu nhân.”
Vừa nói như thế, Lăng Thanh tựa hồ cũng cảm thấy chuyện nghiêm trọng, không khỏi kích động đến đứng lên từ trên ghế, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng chạy đi hội hợp với Kỳ phu nhân!”
Chú thích
(1) Đỉnh là vật đúc bằng kim loại, ba chân hai tai, lớn bé khác nhau, công dụng cũng khác. Vua Vũ nhà Hạ thu đồng trong chín châu lại, đúc thành chín cái đỉnh. Về đời Tam Ðại (Hạ, Thương, Chu) cho là một vật rất quan trọng lưu truyền trong nước (tham khảo)
Trước thời vua Vũ, ngôi vua được trao cho người nào được cộng đồng coi là có đạo đức cao nhất, chứ không phải là truyền cho con. Ban đầu, Hạ Vũ đã chọn người hiền tài là Cao Dao thay mình, nhưng Cao Dao mất sớm nên ông chọn con Cao Dao là Bá Ích. Theo chính sử, con trai vua Vũ, đã chứng minh được khả năng của mình, được nhiều người ủng hộ hơn Bá Ích và trở thành người thừa kế ngôi báu của cha
Lăng Thanh không cho y cơ hội mở miệng, khuỷu tay gập lại đâm vào bụng Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt bị đau hơi buông tay ra, bị Lăng Thanh giãy, vươn tay muốn kéo hắn, không ngờ Lăng Thanh quay người liền một chưởng bổ qua, Yên Vân Liệt hơi nghiêng người né tránh, Lăng Thanh lại cúi người quét chân tấn công dưới eo y.
Trong căn phòng quyền cước giao nhau, hai người cũng không có nói gì, một muốn đánh, một không cho dính vào người, cuối cùng là thành một hồi tranh đấu không lời.
Yên Vân Liệt cơ bản cũng là tránh lui, thực sự không giữ được liền hơi dùng chút nội lực tránh khỏi quyền cước của hắn, nhưng mỗi một chiêu của Lăng Thanh lại là ít nhất dùng bảy phần lực, quyền chưởng vù vù xé gió, ánh mắt như đao dường như cơ hồ muốn róc thịt sống Yên Vân Liệt.
Đánh hơn mười hiệp, Yên Vân Liệt rất sợ hắn tiếp tục như vậy không chỉ thương thân còn thương tổn đến hài tử trong bụng, liền ngừng lại cứng rắn trúng một chưởng của Lăng Thanh.
Bàn tay đánh vào ngực y vang lên một tiếng “bịch”, đẩy lui Yên Vân Liệt hai bước mới đứng vững, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy ngực đau xót, vị máu tanh mặn phun thẳng về phía cổ họng, thấy Lăng Thanh quay lưng đi không để ý đến y, cũng không để ý đau đớn ở ngực, lảo đảo vòng qua bàn liền kéo Lăng Thanh vào trong lòng.
“Lăng Thanh, ta biết ngươi đang giận ta…”
Lăng Thanh dùng sức giãy giụa muốn tránh thoát khỏi khuỷu tay y, nhưng lần này Yên Vân Liệt nói cái gì cũng không chịu buông tay, ấn chặt Lăng Thanh vào ngực.
“Lăng Thanh… Lăng Thanh!”
Cũng không biết là bị tiếng kêu lớn này của Yên Vân Liệt dọa sững hay là giãy giụa đến không còn hơi sức, cuối cùng Lăng Thanh an tĩnh lại, mặc Yên Vân Liệt ôm.
Yên Vân Liệt cẩn thận ôm chặt hắn, “Ngươi nếu giận ta mặc ngươi đánh, ngươi đánh tới khi đã thì thôi, nhưng ngàn vạn đừng tức giận nữa, tức giận thương thân, cũng không tốt cho hài tử.”
“Vì sao không nói?”
“Hả?”
“Ngày ấy ở trên chợ ngươi nói ngươi không biết hắn…”
Thanh âm của Lăng Thanh nghe rầu rĩ, có chút không được tự nhiên, nhưng với Yên Vân Liệt xem ra, có thể động thủ chịu mở miệng chung quy vẫn tốt hơn kiểu một mình giận dỗi kia, liền khẽ cười bế Lăng Thanh lên để hắn ngồi trên bàn, chính mình thì hai tay chống ở mép bàn, giam hắn trước người mình.
“Sớm biết vẫn sẽ bị ngươi gặp được, không bằng ngày đó liền tự nhiên thừa nhận. Ta biết ta trước đây đã làm không ít chuyện hoang đường, bất quá đây cũng đã là nợ cũ năm xưa mà thôi.”
Lăng Thanh quay mặt đi, “Vậy ngươi thực sự là thiếu không ít nợ.”
Yên Vân Liệt giơ một tay lên nắm cằm hắn bức hắn quay lại, khóe miệng nhếch một mạt ý cười tà tứ.
“Ngươi chẳng lẽ không có sao? Đừng cho là ta không biết, lần trước lúc ngươi đến Thiên Tuyệt sơn, cứu một cô nương bị ác bá cùng quê bắt nạt ở trấn nhỏ dưới chân núi, không chỉ làm cho ác bá kia không dám có suy nghĩ không đứng đắn với cô nương đó, còn sai Viên Bất Quy xuống núi đi xem bệnh giúp đệ đệ mắc bệnh của nàng ta.”
“Kết quả người ta cảm động đến rơi nước mắt, muốn lấy thân báo đáp trả ân tình của ngươi. Ngươi nhưng thật ra tốt, người vừa chui vào trong Thiên Tuyệt sơn liền không có bóng dáng, ngươi có biết cô nương người ta đợi ba ngày dưới chân núi mới thất vọng quay về? Kéo theo ta phái người núp trong bóng tối nhìn cô nương đó, mỗi ngày còn đưa cơm canh cho nàng.”
Lăng Thanh không khỏi chột dạ, nhưng rất nhanh ý thức được Yên Vân Liệt căn bản là đang dời trọng điểm, cả giận nói, “Ngươi đã muốn ta phụ trách nàng, chờ ta trở lại ta chọn ngày liền cưới nàng làm thiếp.”
“Thiếp?” Ý cười của Yên Vân Liệt càng đậm, “Vậy xin hỏi, vị trí chính thê của Lăng thiếu hiệp là lưu cho ai? Giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt sao?”
“Ngươi… Ưm!”
Yên Vân Liệt không lại cho Lăng Thanh cơ hội tiếp tục đấu võ mồm với mình, nghiêng người hôn hắn, cánh môi dán nhau, cọ xát thân thiết một hồi, lại dùng đầu lưỡi tỉ mỉ thấm ướt đôi môi hơi có chút khô khốc của hắn, lúc này mới dụ hắn nới đôi môi khép chặt, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khe răng hắn, nếm ngọt ngào mà những ngày qua không lén nếm được.
Đầu lưỡi hai người quấn chặt, qua lại, vừa mới tách ra liền lập tức dán lên cùng múa, một sợi bạc từ khóe miệng Lăng Thanh rủ xuống.
Lăng Thanh đẩy tay trên ngực Yên Vân Liệt một cái, ám chỉ y có thể kết thúc nụ hôn này, Yên Vân Liệt ngầm hiểu lại một lần thâm nhập đầu lưỡi vào miệng hắn liếm láp lục soát một phen, sau đó mới lui ra, lại là chuyển sang tấn công nơi khác.
Nụ hôn nóng chảy từng cái rơi vào hai gò má, cằm và cần cổ Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đưa tay kéo đai lưng của Lăng Thanh, tách quần áo mặc bên ngoài và cả áo chẽn ra, tay sờ lên ngực hắn, nụ hôn theo sau càng có ý vị tình sắc.
Yên Vân Liệt cố ý cắn ra vết đỏ chấm chấm trên làn da trắng nõn chắc nịch ấy, đương nhiên không buông tha hai đầu nhũ màu nâu, ngậm vào miệng dùng đầu lưỡi dịu dàng âu yếm, thỉnh thoảng khép môi lại dùng sức cắn, đến khi đùa bỡn hai hạt châu thịt đến sưng lên lóng lánh, giống như đã chín, Yên Vân Liệt lúc này mới liếm liếm môi cảm thấy mỹ mãn buông ra.
“Đừng…” Thấy đầu Yên Vân Liệt đầu còn đang di xuống, Lăng Thanh lên tiếng muốn ngăn cản, bị Yên Vân Liệt đẩy, cả người thuận thế nằm ngã lên trên bàn, y phục trên người mở ra hai bên.
Thấy hắn vô ý lộ ra bộ dáng mặc người nhấm nháp này, khóe miệng Yên Vân Liệt chứa nụ cười, cúi người đặt môi lên bụng hắn. Lăng Thanh vốn muốn đứng lên, cảm giác được động tác của Yên Vân Liệt, không khỏi hơi sững sờ.
Yên Vân Liệt hôn một cái, lại cái nữa, “Con phải nghe lời, còn phải ngoan ngoãn, phụ thân và cha là không có cách nào khác mới mang theo con chạy ngược chạy xuôi, đợi đến khi sự tình xong xuôi, phụ thân liền mang con cùng cha về Thiên Tuyệt sơn cho ăn uống ngon lành.”
Lúc này còn không cảm giác được máy thai gì, nhưng Yên Vân Liệt nói xong lời này, Lăng Thanh lại mơ hồ cảm giác được trong bụng hình như có rung động đáp lại, mà phần cảm giác tương liên máu mủ tình thâm này, chứa rất nhiều ngọt ngào.
Yên Vân Liệt nói xong với hài tử trong bụng Lăng Thanh, lộ ra đầu lưỡi liếm một cái trong hố nhỏ tròn tròn ở rốn Lăng Thanh, đồng thời buông quần lót Lăng Thanh, làm cho nấm thịt ngủ say trong bụi cỏ lộ đầu ra. Tay nâng ngọc hành còn mềm nhũn lên, từ đỉnh đến rễ, tay nắm túi bên dưới, dùng phương thức hắn thích vân vê.
Lăng Thanh dùng tay che miệng, chỉ rỉ ra một, hai tiếng rên trầm thấp.
“Ô… Ô ưm…”
Ngọc hành bị thương yêu run rẩy dựng đứng, niêm dịch linh khẩu chảy ra, khiến cho Yên Vân Liệt nếm một ngụm chát mang theo mùi xạ hương, lại toàn bộ nuốt xuống, còn tựa như không thôi ngậm thứ kia của Lăng Thanh vào miệng.
Dịch tình từ đỉnh ngọc hành chảy ra hòa với nước miếng của Yên Vân Liệt theo khe mông trượt xuống, biến giữa hai chân Lăng Thanh thành một mảnh ẩm ướt lóng lánh. Yên Vân Liệt vươn ngón giữa dính dịch hỗn hợp này, ấn xoa nhẹ hai cái tại chỗ cúc huyệt của Lăng Thanh, liền mang tính thăm dò đột nhiên đâm vào trong.
“A!” Lăng Thanh bị cú đâm bất thình lình của y làm cho sợ hãi kêu ra tiếng, dùng khuỷu tay chống dậy, “Yên Vân Liệt, nơi đó không được!”
Yên Vân Liệt không dừng trái lại bỏ thêm một ngón tay, xoay tròn, mở rộng, một tay khác vòng qua sau thắt lưng Lăng Thanh bế hắn lên về tư thế ngồi, mặt ghé vào bên gáy Lăng Thanh dán bên tai hắn thân thiết.
“Lăng Thanh, ta rất nhớ ngươi, cho ta vào trong một lát, ta cam đoan không động loạn, có được không?”
Rõ ràng người lớn như vậy lại dùng giọng điệu đòi ăn đáng thương, đồng thời dùng nơi căng phồng dưới háng đâm bắp đùi Lăng Thanh cọ xát qua lại.
Lăng Thanh hơi do dự, nhưng hắn cũng không phải là thánh hiền không động tình, trái lại, bị Yên Vân Liệt chòng ghẹo như thế, lửa dục bị dẫn dắt ra đáng thẹn thiêu đốt khắp nơi trên cơ thể, vì vậy đủ loại lý trí đều hôi phi yên diệt, nhưng hắn suy cho cùng da mặt mỏng, chỉ dùng tay vắt lên vai Yên Vân Liệt.
Thấy hắn ngầm đồng ý, trên mặt Yên Vân Liệt lộ ra hân hoan vui mừng như trẻ con, có phần cấp thiết cởi che đậy nửa người dưới của Lăng Thanh xuống ném sang một bên, sau đó luống cuống tay chân cởi quần lót của mình, lộ ra phân thân đã sưng lên ngẩng đầu dữ tợn như trăn, đè hậu huyệt của Lăng Thanh, chậm rãi đẩy vào trong.
Hơn tháng không làm, nơi đó của Lăng Thanh rất chặt, vừa mới đâm đầu nấm cứng tròn vào, liền bị bên trong siết chặt, tư vị mạn diệu cơ hồ khiến cho Yên Vân Liệt tinh quan thất thủ.
Một tay Lăng Thanh nắm bả vai Yên Vân Liệt, một tay chống bàn, mông cơ hồ treo lơ lửng ngoài bàn, tư thế này làm cho hắn thấy rõ ràng thứ đỏ bừng như que hàn đốt hồng của Yên Vân Liệt, từng chút xâm nhập vào thân thể hắn như thế nào.
Cảm giác xấu hổ hơi nổi lên, khiến hắn không khỏi cắn chặt môi dưới, khi Yên Vân Liệt ưỡn eo hoàn toàn đưa thứ ấy vào, vẫn là bật ra tiếng từ trong cổ họng.
Căn nguyên dục vọng bị nội bích như nhung tơ bao chặt, dù cho bất động cũng có thể cảm giác được ngọ nguậy bên trong, ấm áp và chặt chẽ làm cho Yên Vân Liệt khoan khoái thở ra tiếng, “Thật ấm áp… Lăng Thanh, bên trong ngươi cắn ta thật chặt đấy… Có phải ngươi cũng nhớ ta lắm hay không?”
“Nói lời vô vị cái gì… Ưm!”
Âm cuối cùng cao hơn, là bởi vì Yên Vân Liệt muốn cho tư thế của hắn thoải mái một chút, lại vô ý co rút thứ phía dưới sát qua nơi nào đó tạo thành, bên trong Lăng Thanh thít chặt một trận, khiến cho Yên đại giáo chủ thật vất vả khắc chế muốn đè hắn trên bàn hung hăng xỏ xuyên qua ra sức ra vào, phút chốc ba hồn bảy vía đều dời vị trí.
Nuốt ngụm nước miếng, Yên Vân Liệt cả gan hỏi, “Lăng Thanh, ta thực sự nhịn không được… Cho ta động hai cái được không?”
Vốn cũng không muốn phát sinh tình huống vào lúc này, nhưng chuyện đã đến đây, Lăng Thanh cũng không có sức thừa chống cự, huống chi thứ nóng như lửa ấy cứng rắn đâm vào trong cơ thể mình, không nhúc nhích căng tràng đạo bên trong tràn đầy, phía trước mặc dù đã được an ủi nhưng còn chưa tiết ra, bị kẹp trong tình trạng không tiến không lùi, xác thực không dễ chịu chút nào.
“Ngươi động nhẹ chút… A… Cũng đừng làm bên trong…”
Yên Vân Liệt được cho phép, ôm lấy Lăng Thanh chậm rãi ra vào, đi ra phân nửa, lại chậm rãi đẩy về, qua lại mấy cái cũng thấy thú, không giống khoái cảm kích cuồng mà ra vào cấp tốc mang đến, cảm giác chậm rãi bị đối phương cắn nuốt, phóng đại rất nhiều lần cái cảm giác hai người qua phương thức này mà hợp hai làm một.
Hai tay Lăng Thanh ôm bả vai Yên Vân Liệt, mặt chôn bên gáy y, hai chân dài quấn lấy hông y, dục vọng phía trước cọ xát trên bụng Yên Vân Liệt, thanh âm rên rỉ yếu ớt, mắt thấy sắp đến đỉnh, liền nghe thấy chỗ cửa vang lên tiếng “bịch”, sau đó truyền đến giọng nói của Tiết Ký Phong.
“Lăng Thanh? Ngươi có ở bên trong không? Đông Ly có chuyện tìm ngươi.”
Đẩy cửa đi vào là Tiết Ký Phong, Đông Ly Mộ Vân đi theo phía sau hắn, vừa thấy tình trạng bên trong, Tiết Ký Phong há hốc mồm ngây người, tay chỉ bọn họ, “Các ngươi… Các ngươi…”
Khi ở cửa vang lên tiếng động, Lăng Thanh liền bị cả kinh khẽ kêu một tiếng, không chỗ có thể ẩn nấp, liền vô ý thức núp trong lòng Yên Vân Liệt.
Đợi đến khi thấy rõ ràng người tới, Yên Vân Liệt lại là không chút hoang mang kéo quần áo vắt trên khuỷu tay Lăng Thanh Lăng Thanh che khuất lưng trần của hắn, ngữ khí yên lặng nói với người ở cửa, “Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Tiết Ký Phong giật mình, “A, a! Được.” Vội vã xoay người đẩy Đông Ly ra ngoài, “Chúng ta… Chúng ta trước tiên đừng quấy rầy bọn họ luyện công, miễn cho tẩu hỏa nhập ma, nhỡ làm sao thì hậu hoạn vô cùng…” Hồ ngôn loạn ngữ, nhưng không quên đóng cửa lại.
Yên Vân Liệt nhìn cửa phòng đóng chặt nhíu nhíu mày, đưa tay thuận theo mái tóc có chút tán loạn trên sống lưng Lăng Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, “Bọn họ đi rồi.”
Lăng Thanh không đáp lại, chỉ nắm chặt quần áo trên thân, cả người núp trong lòng Yên Vân Liệt, càng ngày càng chôn mặt vào.
Yên Vân Liệt không cảm thấy gì, ngoại trừ tình huống bị cắt ngang khiến y hơi có chút khó chịu, bèn cười trấn an Lăng Thanh, “Đừng lo lắng, ngươi xem chúng ta không phải đều còn mặc y phục sao, cùng lắm thì nói là ta đang giúp ngươi chữa thương?”
Chữa thương?
Lăng Thanh nghĩ thầm, nào có chữa thương là cởi thân dưới? Huống chi lại là dùng tư thế như vậy, quỷ mới tin ngươi là đang chữa thương!
Vừa nghĩ bộ dáng *** loạn của mình bị Tiết Ký Phong và Đông Ly Mộ Vân thấy, Lăng Thanh liền giận không có chỗ trút, há mồm cắn một miếng trên vai Yên Vân Liệt.
“Á… Đau đau đau! Lăng Thanh, mau nhả ra.” Yên đại giáo chủ kêu thảm xin tha, nhưng vẫn không thoát khỏi, trên vai trái lưu lại một lưu lại một dấu răng rướm máu.
Lăng Thanh bớt chút giận trong lòng, thối lui, lại phát hiện một mảnh bạch trọc nhớp nháp trên bụng Yên Vân Liệt, là vừa rồi khiếp sợ bắn ra.
Yên Vân Liệt cũng phát hiện, dùng tay lau một chút, đầu ngón tay vê vê, “Thoạt nhìn… ngươi như vậy ngược lại càng có cảm giác.” Nói xong ngón tay chỉ dưới háng mình, “Vừa rồi thiếu chút nữa cũng bị ngươi kẹp gãy.”
Không ngoài ý muốn, vai bị cắn một miếng lại thu được một quyền báo đáp lại.
Trên hành lang, Tiết Ký Phong cũng chạy trốn về phòng mình, có lẽ là biết đánh với một trong hai người kia cũng không thắng nổi, nếu như hai người cùng đi tìm hắn tính sổ, phỏng chừng chỉ có ngoan ngoãn giao mạng nhỏ ra.
Đông Ly Mộ Vân quay đầu lại nhìn nhìn gian phòng của Lăng Thanh, yên lặng trở về phòng mình.
Mặc dù quan hệ của Lăng Thanh và Yên Vân Liệt từ khi ở Vũ Hoàn sơn đã nhìn ra được ít nhiều, nhất là sau khi trở về từ Vũ Hoàn sơn, lúc giúp Lăng Thanh đã hôn mê bất tỉnh thay quần áo, vết yêu rải rác toàn thân kia quả thực nhìn thấy mà giật mình, từng đóa nở ra phấn như cánh đào, trong mắt y lại như là từng vết đâm, châm đến y đau lòng.
Khi đó, y thậm chí từng nghĩ một vài ý niệm bỉ ổi không chịu nổi, thừa dịp không sẵn sàng, y có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng không hóa dục vọng âm u giấu sâu trong lòng, chưa bao giờ tuyên bố rõ ràng này thành hiện thực.
Y đã làm sai một lần, phụ sự ngưỡng mộ của hắn đối với mình, càng không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, nhưng sau đó khi buổi tối lăn lộn khó ngủ, y cũng từng hối hận, nếu như năm đó mình không kiên trì muốn giữ quan hệ thân như huynh đệ giữa hai bên, mà biểu lộ tình ý của mình với hắn, hiện tại lại sẽ thế nào?
Trước mắt hiện lên hình ảnh mới nhìn thấy vừa nãy, thanh niên y sam nửa cởi, toàn bộ quấn trên cánh tay hắn, trên khuôn mặt bình thường luôn luôn lạnh lùng dửng dưng, nhuộm đầy màu sắc ***, con ngươi ẩm ướt ánh nước, mà đôi chân cân xứng dài nhỏ, lại dùng tư thế phóng đãng như thế quấn thắt lưng đối phương…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y tuyệt đối sẽ không tin Lăng Thanh bình thường thanh nhã ôn nhuận lại lộ ra biểu tình *** loạn như vậy, hay từng rất nhiều lần ý ***, nhưng cũng không phải với người khác…
Đông Ly Mộ Vân khẽ thở dài một hơi, đẩy cửa phòng mình ra, lại thấy An Dương vương ngồi ở đó, khí định thần nhàn uống trà. Đông Ly Mộ Vân ngẩn người, nhưng tựa hồ đã quen với thói tự tiện chủ trương của An Dương vương, đi tới, coi gã như không tồn tại.
“Ngươi không phải nói đi tìm Lăng Thanh nói chuyện sao? Tại sao đã trở về rồi?” An Dương vương đặt chén trà xuống hỏi.
Đông Ly Mộ Vân không để ý đến gã. An Dương vương tự nói tiếp, “Không phải là gặp phải gì đó không thể nhìn chứ? Đoạn đường này hai người bọn họ đều không nói lời nào, cũng không biết có phải vướng chúng ta hay không, lúc này hẳn là trốn trong phòng đang thân thiết…”
Lạch cạch!
Đông Ly Mộ Vân đặt Đoạn Thủy kiếm lên bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, An Dương vương cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ là ý vị thâm trường nhìn Đông Ly Mộ Vân đưa tay lấy một chén trà khác trên bàn, đưa tới bên miệng uống vào.
“Vương gia nếu như không có chuyện quan trọng phân phó, phiền toái xin quay về trong phòng của mình, nếu như vương gia càng muốn ngủ gian phòng này, Đông Ly liền…”
Đông Ly Mộ Vân nói còn chưa dứt lời, đưa tay đỡ trán, nhắm mắt một lát, sau đó lại lắc lắc đầu, nhưng đi về phía trước lảo đảo một cái, “bùm” một tiếng té xỉu trên đất.
An Dương vương rời khỏi ghế tựa ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm tóc trên ót Đông Ly Mộ Vân nâng đầu y lên, tay kia vỗ vỗ trên mặt y, “Bản vương đương nhiên là muốn ngủ… chỗ ngươi.”
Đông Ly đại ca…
Thanh niên phong thần tuấn tú, ngồi dưới tàng cây, cầm cỏ đuôi chó trong tay vụt qua vụt lại, gió nhẹ quất vào mặt, nhẹ nhàng nâng mấy sợi tóc rủ xuống bên tóc mai hắn và cả dây cột tóc lên, hắn quay đầu về phía mình mỉm cười.
Đông Ly đại ca, sao trễ như thế? Không phải là bị sư tôn bắt được chứ?
Đây là hình ảnh hai người còn đang học võ trên Thanh Hồng sơn năm đó, hai người thường thường lén chạy ra ngoài lúc đang luyện công, có khi là đi dòng suối nhỏ dưới chân núi tìm cá ăn ngon, có khi thì núp phía sau núi bắt thỏ rừng nướng khoai.
Đó là một đoạn năm tháng trong suốt không tì vết, y cho rằng chung quy cả đời mình đều sẽ là đại ca trong mắt hắn, là người quan trọng nhất ngoại trừ thân nhân, thế nhưng…
Bình thản trước mắt như tan thành mây khói, thanh niên rút đi ngây ngô khi đó, năm tháng yên lặng, rèn luyện hắn càng ôn nhã, hệt như ngọc đẹp trải qua mài giũa, lộ ra ánh sáng ôn nhuận. Mà biến mất cùng với ngây ngô, còn có nương tựa và kính yêu từng đối với mình. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn mình mang theo thất vọng.
Đông Ly đại ca, ta kính ngươi là huynh trưởng, tôn ngươi là đại ca, ngươi lại hạ cổ với ta, mấy lần đưa ta vào chỗ chết… Lăng Thanh chưa từng có lỗi với ngươi, ngươi lại uổng là quân tử.
“Lăng Thanh, không phải, ngươi nghe đại ca giải thích.”
Bên người thanh niên chẳng biết lúc nào thêm một người xuất hiện, nam tử phong lưu tiêu sái, khóe miệng nhếch một mạt cười tùy ý, vô cùng thân thiết ôm thanh niên, còn thỉnh thoảng cúi đầu hôn bờ môi của hắn.
Y quay đầu không muốn nhìn thấy, lại nhớ tới mình có chuyện còn chưa nói, quay lại, nhưng phát hiện hai người kia dần dần đi xa, mình muốn đuổi theo, hai tay lại bị dây xích trói chặt, giãy thế nào cũng không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ấy biến mất.
“Lăng Thanh… Lăng Thanh!”
Đông Ly Mộ Vân mở choàng mắt, rơi vào trong mắt chính là nóc giường đang lắc lư, ngay sau đó khuôn mặt An Dương vương xuất hiện phía trên, mang theo ý cười trào phúng, “Mơ thấy cái gì? Đông Chu vương của ta?”
Đông Ly Mộ Vân đang muốn đứng lên, mới phát hiện hai tay mình bị giơ quá đầu cột vào thành giường, hai chân cũng bị trói tách ra, “Triệu U, ngươi… Ách!”
Bên tai ngoại trừ tiếng vang “lét két” của ván giường, còn có tiếng thân thể va chạm “bộp bộp”, cùng với tiếng nước ẩm ướt, chỗ phía sau bị lửa nóng sưng lên nhiều lần nhồi nhét.
“Triệu U, ngươi đê tiện!”
An Dương vương nâng mông y lên, hung hăng đâm dục vọng của mình vào, “Không đê tiện cũng không phải là bản vương, ngươi cho là bản vương nguyện ý dùng loại phương pháp này? Một chút tình thú cũng không có, nếu không phải là cổ trên người Lăng Thanh đã giải, ngươi không cần lại bị bản vương quản chế, bản vương cũng tội gì mà dùng loại phương pháp này… Ngươi nói, nếu không bản vương lại hạ cổ cho Lăng Thanh lần nữa?”
“Ngươi dám!” Đông Ly Mộ Vân có chút kích động, từng sợi gân xanh trên cổ hiện ra.
“Xuỵt…” Ngón tay An Dương vương chỉ bên cạnh, “Nói nhỏ thôi, cũng đừng để cho Lăng Thanh của ngươi nghe thấy được… Ngươi nói có đúng hay không?” Cười sáp vào bên tai Đông Ly Mộ Vân, học ngữ khí của Lăng Thanh kêu, “Đông Ly đại ca…”
Đông Ly Mộ Vân quay đầu đi, cắn chặt hàm răng không lộ ra một chút thanh âm. Thấy hắn như vậy, An Dương vương nghiến nghiến răng, càng thêm dùng sức thảo phạt trong thân thể y, tựa hồ trong lòng có cái gì không thoải mái muốn mượn điều này phát tiết ra.
Trên bàn cơm sáng sớm ngày kế, Yên đại giáo chủ vẫn xoa vai trái của y, Tiết Ký Phong vì mạng nhỏ suy nghĩ đẩy chậu thịt kho tới trước mặt Yên Vân Liệt và Lăng Thanh, lấy lòng quan tâm nói, “Yên giáo chủ tối hôm qua ngủ bị sái cổ sao?”
Phụt—! Yên Vân Liệt không phản ứng gì, trái lại Lăng Thanh bên cạnh phun ra một ngụm cháo, còn bị sặc đến ho hai cái, Yên Vân Liệt vội đưa cho khăn tay cho hắn, vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí.
Lăng Thanh vừa lau miệng vừa chột dạ, mặt liền đỏ lên, đỏ ửng lại trầm mặt, đương nhiên là trước tiên nghĩ tới chuyện làm cùng Yên Vân Liệt trong phòng ngày hôm qua, tiếp đó lại nghĩ tới một gã nào đó phá cửa mà vào.
Ngay sau đó Tiết Ký Phong cảm giác bên kia bỗng dấy lên một trận sát khí, cũng không biết câu nói của mình ra sao, gã không dám lại lung tung mở miệng, vội vàng cầm một cái bánh bao yên lặng gặm.
Sau khi ăn sáng, Lăng Thanh gọi Đông Ly Mộ Vân lại, “Đông Ly đại ca, ngươi ngày hôm qua có chuyện tìm ta?”
Đông Ly Mộ Vân quay đầu lại trên thang lầu, liếc nhìn những người khác, nói với hắn, “Đúng vậy, ngươi tới phòng ta một chút.”
Tới phòng Đông Ly Mộ Vân, Đông Ly Mộ Vân liền hỏi hắn tìm tới như thế nào. Dọc theo đường đi lúc trước chỉ lo chạy trốn, không có cơ hội dừng lại tự hỏi cả chuyện này.
Thế là Lăng Thanh nói một lần chuyện hắn làm thế nào từ chỗ lão quản gia nhận được hạ lạc của Tạ Thiên Cơ, sau đó đi Hàn Trì sơn tìm Tạ Thiên Cơ, dọc theo đường đi bị người đuổi giết, sau đi tới Ký châu gặp được người giả mạo Thiên Tuyệt giáo, cùng với biết Tiết Ký Phong cũng trong lúc vô ý tìm được ngôi điện kia.
“Lúc đó khi đi tìm Tạ tiền bối bị người lén tập kích, Tạ tiền bối không thể nói cho hết lời liền…”
“Tạ Thiên Cơ chết rồi?”
“Tạ tiền bối lúc đó thương thế rất nặng, không có phương pháp xoay chuyển…”
Hai người trầm mặc một lát, Lăng Thanh lại mở miệng, “Vậy Đông Ly đại ca, ngươi cùng An Dương vương rốt cuộc vì sao lại tới nơi này? Thiên cơ trong hồ lô thứ chín Tạ tiền bối nói với ngươi là có ý gì?”
Đông Ly Mộ Vân nhíu mày, “Thiên cơ trong hồ lô thứ chín? Tạ Thiên Cơ nói với ta cũng không phải là thiên cơ trong hồ lô.”
Lăng Thanh sửng sốt, mở to hai mắt, có phần không dám tin nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, một lát sau mới đè ép kinh ngạc trong lòng xuống, “Ta có thể biết Tạ tiền bối nói cái gì với Đông Ly đại ca ngươi hay không?”
Đông Ly Mộ Vân suy nghĩ một chút, trái lại hỏi hắn, “Ngươi biết truyền thuyết ‘Vũ định chín châu, đúc chín đỉnh’ không?”
Lăng Thanh gật đầu, “Vũ đế sau khi lập triều Hạ, chư hầu khắp nơi có xu thế nội bộ lục đục, nghe nói nhi tử của Vũ đế tụ tập tâm phúc muốn kế tục vương vị, mà Vũ đế căn bản không truyền đế vị cho người thánh hiền chân chính, mọi người ào ào tỏ vẻ bất mãn với điều này.”
“Sau khi Vũ biết được, tổ chức đại hội chư hầu tại Đồ sơn, trên đại hội tỏ vẻ với chư hầu khắp nơi hắn đức hạnh nông cạn, không đủ để phục chúng, mà tha thiết trách cứ, khuyên nhủ cùng nói rõ, có thể khiến cho hắn biết, có thể khiến cho hắn sửa đổi. Nếu như hắn có chỗ nào kiêu ngạo khoe khoang, xin mọi người cho hay ngay trước mặt, với dạy dỗ mọi người, hắn cũng sẽ chăm chú lắng nghe…”
“Chúng chư hầu nghe thế, cảm thấy Vũ đế là thật vâng theo mệnh trời, tiêu trừ nghi ngờ lúc trước, cũng bày tỏ kính phục và tôn trọng với thái độ này của hắn.
“Đại hội lần này, chư hầu khắp nơi dâng đủ loại lễ vật, trong đó lấy ‘kim’ là chính, Vũ đế nhớ tới lúc trước hoàng đế Hiên Viên thị công thành đúc đỉnh, vì kỷ niệm đại hội Đồ sơn, hắn quyết định đúc ‘kim’ các nơi dâng thành đỉnh, để tránh chư hầu dị nghị, châu nào dâng nhiều ‘kim’, liền đúc một đỉnh của châu đó, cũng đúc khắc lên núi sông danh vật dị thú của châu đó.
“Vũ đế tại vị năm năm, đúc thành chín đỉnh, khí thế hào hùng, xưng là lễ khí trấn quốc, chỉ tiếc chỉ truyền Tam Đại liền chẳng biết đi đâu trong chiến loạn của hậu thế.” (1)
“Đúng vậy, mà Tạ Thiên Cơ nói với ta chính là về chuyện chín đỉnh này.”
“Chín…” Lăng Thanh cúi đầu suy nghĩ, Tạ Thiên Cơ trước khi lâm chung chỉ nói một chữ “chín”, hắn và Yên Vân Liệt đều cho rằng chỉ chính là thiên cơ trong hồ lô thứ chín, lại thì ra là bọn họ hiểu sai ý, “chín” này chỉ không phải cái hồ lô thứ chín trên gậy gỗ, mà là chín đỉnh đã thất lạc?
Đông Ly Mộ Vân nhớ lại, “Tạ Thiên Cơ lúc đó tới tìm ta, ta cũng cảm thấy rất bất ngờ, hắn nói với ta một câu nói như vậy — ‘Đỉnh còn nước còn, đỉnh mất nước vong, người có chín đỉnh bình thiên hạ…’. Ta lúc đó suy nghĩ thật lâu cũng không có hiểu được ngụ ý những lời này của hắn, thế nhưng Tạ Thiên Cơ đã từng thề, nếu như hắn xuất hiện, tất là vì tồn vong của thiên hạ này.”
Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, “Tạ tiền bối là muốn Đông Ly đại ca ngươi đi tìm chín đỉnh sao?”
“Ta ban đầu cũng cho rằng Tạ Thiên Cơ là muốn ta đi tìm chín đỉnh, thế nhưng một câu nói của An Dương vương đánh thức ta…”
Triệu U sớm coi Đông Chu vương phủ trở thành biệt viện của hắn, thường thường ở nơi đó như phủ đệ của mình, Đông Ly Mộ Vân với hạ nhân trong phủ cũng đã quen với vương gia không mời mà tới, làm theo ý mình này. Triệu U biết Tạ Thiên Cơ tới, sau khi nghe thấy Đông Ly Mộ Vân nói muốn đi tìm chín đỉnh cười không ngừng.
“Gã nói, bây giờ không ai biết tung tích của chín đỉnh không phải tốt sao? Ngươi nếu tìm ra nó, nói không chừng đã có người phá hỏng nó, đến lúc đó ‘đỉnh mất nước vong’, ngươi chính là ‘công thần’ lớn nhất. Ta nghĩ, cảm thấy lời nói này của gã không phải không có lý, nhưng ta không tìm, không có nghĩa là người muốn phá hỏng đỉnh, muốn cho chín châu nước Triệu bị diệt sẽ buông tha đi tìm.”
“Như vậy Đông Ly đại ca ngươi có phải đã biết tung tích của chín đỉnh hay không?”
“Ta cũng không dám kết luận bừa, chỉ là căn cứ suy đoán. Chín đỉnh là bảo vật trấn quốc, là chia thiên hạ chín châu, lễ khí thiên tử sử dụng khi hiến tế trời, nơi có nó hẳn là sẽ có long khí… Sau đó ta tìm đến thầy phong thủy, để hắn chỉ điểm cho ta nơi long mạch, kết quả phát hiện một địa phương kỳ quái.”
Lăng Thanh nghi hoặc, “Địa phương kỳ quái nào?”
Đông Ly Mộ Vân mỉm cười, ngữ khí có chút thần bí, “Hoàng lăng.”
Nhìn thấy Lăng Thanh lộ ra vẻ mặt nguyện nghe cho rõ, Đông Ly Mộ Vân liền tiếp tục nói, “Từ xưa hoàng lăng phần lớn chọn tại nơi có long mạch, thứ nhất là vì hình phách về đất sẽ sống mãi, thứ hai thì là vì để phúc cho con cháu, dù cho không phải ở nơi có long mạch, vậy cũng sẽ chọn một vị trí phong thủy vô cùng tốt.
“Thế nhưng có một người hoàn toàn tương phản, hắn hao phí nhiều sức người sức của, lại xây hoàng lăng của mình tại một nơi đất cằn sỏi đá, nơi đó không chỉ không có long mạch sơn thủy, lại là một nơi chinh chiến liên tiếp nhiều năm, sức sống không tụ.”
Nghe đến đó, ánh mắt Lăng Thanh sáng lên, “Đông Ly đại ca nói đây, chẳng lẽ là… ?”
“Không sai, chính là lăng Diễm đế.”
Lăng Thanh nhớ tới tờ giấy vẽ ngang ngang dọc dọc, cũng khoanh trong Ung châu nhìn thấy trên án thư trong thư phòng Đông Ly Mộ Vân khi đó, ký hiệu ấy hẳn là nơi long mạch, nhưng lúc đó mình căn bản nhìn không ra nguyên cớ.
“Người Liêu chọn xâm chiếm vào lúc này, Tạ Thiên Cơ xuất hiện ám chỉ về thiên cơ ‘chín đỉnh’, mà lăng Diễm đế lại vừa lúc ở Ung châu…”
“Vì thế Đông Ly đại ca ngươi tới Ung châu, là suy đoán chín đỉnh có lẽ ở trong lăng Diễm đế, mà có người đang chú ý tới chín đỉnh?”
“Nghe nói Diễm đế năm đó tiên đoán được sự suy tàn của Đại Tùy, vì vậy mới giấu phần lớn tài bảo trong đế lăng, để cho con cháu đời sau sử dụng phục hưng vương triều, nếu như trong lăng Diễm đế thật sự có đỉnh trấn quốc, hắn như vậy quả thật có lý do có thể táng lăng mộ chính mình ở nơi đó, làm cho người ta nghĩ cũng nghĩ không ra. Dù sao có thần khí như vậy, phong thủy có hung hơn cũng không đủ đáng sợ. Thế nhưng muốn đi vào lăng Diễm đế không chỉ cần có bản đồ, còn cần bản vẽ cơ quan, vì thế ta giờ đây có chút lo lắng phía Kỳ phu nhân.”
Vừa nói như thế, Lăng Thanh tựa hồ cũng cảm thấy chuyện nghiêm trọng, không khỏi kích động đến đứng lên từ trên ghế, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng chạy đi hội hợp với Kỳ phu nhân!”
Chú thích
(1) Đỉnh là vật đúc bằng kim loại, ba chân hai tai, lớn bé khác nhau, công dụng cũng khác. Vua Vũ nhà Hạ thu đồng trong chín châu lại, đúc thành chín cái đỉnh. Về đời Tam Ðại (Hạ, Thương, Chu) cho là một vật rất quan trọng lưu truyền trong nước (tham khảo)
Trước thời vua Vũ, ngôi vua được trao cho người nào được cộng đồng coi là có đạo đức cao nhất, chứ không phải là truyền cho con. Ban đầu, Hạ Vũ đã chọn người hiền tài là Cao Dao thay mình, nhưng Cao Dao mất sớm nên ông chọn con Cao Dao là Bá Ích. Theo chính sử, con trai vua Vũ, đã chứng minh được khả năng của mình, được nhiều người ủng hộ hơn Bá Ích và trở thành người thừa kế ngôi báu của cha