Chương : 35
Hồng Hỉ mở cửa ra, ngoài cửa chính là Lâu Vũ, chỉ có một mình hắn. Hồng Hỉ không tránh ra, mà chỉ kinh ngạc hỏi: “Lâu Vũ công tử, sao ngài lại đến đây?” Vô sự không đăng tam bảo điện. [Không có chuyện không đến tìm]
Lâu Vũ nhìn vào trong viện, chỉ thấy được bức tường, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. “Nghe nói Nguyệt Quỳnh công tử bị bệnh, ta đến thăm hắn.” Trên tay Lâu Vũ cầm theo lễ hạp [hộp đựng], quả thật là đến thăm bệnh. Hồng Thái đi đến bên cạnh Hồng Hỉ, nói: “Lâu Vũ công tử chưa từng đến thăm công tử nhà ta, có chuyện gì sao?”
Trên mặt Lâu Vũ hiện lên vẻ bối rối, hắn mỉm cười: “Ta đã sớm muốn đến thăm hắn, nhưng là thường ngày chúng ta không có trò chuyện nhiều, cũng không thường chạm mặt, sợ rằng đến đây sẽ có chút đường đột. Ngày đó hắn ngất đi, tựa hồ thân thể thật không tốt, ta suy nghĩ vài ngày, cảm thấy cần phải đến thăm hắn. Đêm ba mươi đó, ta nợ hắn một cái nhân tình.”
Hồng Thái lễ độ trả lời: “Ta thay công tử nhà ta tạ ơn Lâu Vũ công tử. Nhưng là gần đây thân thể công tử nhà ta quả thật không khỏe, bây giờ còn ở trên giường nghỉ ngơi, thật sự không tiện gặp ngài. Lâu Vũ công tử chính là sủng quân của Vương gia, công tử nhà ta không cầu Vương gia ân sủng, chỉ cầu có thể bình an sống qua ngày, Lâu Vũ công tử nếu thật muốn cảm tạ công tử nhà ta, ngài tốt nhất đừng đến. Bị người khác nhìn thấy, cuộc sống của công tử nhà ta lại càng không dễ chịu.”
Lời nói của Hồng Thái khiến Lâu Vũ không nhịn được mà đỏ mặt, những lời hắn châm chọc Nguyệt Quỳnh đêm đó đều đã bị hai người hầu này của Nguyệt Quỳnh nhớ kỹ. Lâu Vũ nhìn Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhiều lần, gương mặt bình thường giống như chủ tử nhà hắn, nhưng lại nói năng lưu loát linh hoạt, còn ngầm ẩn ý châm chọc. Như những gì Hồng Thái đã nói, Lâu Vũ chính là sủng quân của Nghiêm Sát, bị người khác nói như vậy đương nhiên sẽ không cao hứng. Hắn mở miệng: “Là do Lâu Vũ nhiều chuyện.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái rất không khách khí đóng đại môn lại. Hai người trở lại trong sân, phát hiện Vương gia cùng công tử đã biến mất, chỉ còn nhuyễn tháp trống trơn ở trong sân. Hai người trở về tiểu táo phòng tiếp tục làm bữa trưa, coi như Lâu Vũ chưa từng đến đây.
Y phục hở ra phân nửa, tựa vào người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh bất mãn: “Lỡ như Lâu Vũ tìm ta có việc thì sao?”
Nghiêm Sát đã hôn đủ, đưa tay vuốt ve qua lại thân thể trơn mềm của Nguyệt Quỳnh: “Ngươi nên quan tâm đến bản thân mình.”
Ta có chuyện gì a? Nguyệt Quỳnh ngáp một cái, lại mệt mỏi.
“Ngủ.”
Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm: “Ta thật sự là ăn, ngủ, ngủ, ăn. Cứ tiếp tục như vậy, không quá một tháng, ta sẽ biến thành đại phì nhân.” [người mập to lớn]
“Ngủ!”
Nhắm mắt lại. Ngủ ngủ. Hắn có nên kiểm soát sức ăn của mình hay không?
. . . . . .
Nguyệt Quỳnh buổi chiều lại ngủ rất ngon, bất quá khi hắn ngủ, Nghiêm Sát còn ở đó, nhưng lúc hắn tỉnh lại, Nghiêm Sát đã biến mất. Đợi đến bữa chiều, hắn nghe thấy tiếng hô của Hành công công: “Lâu Vũ thị tẩm ──” “Diệp Ninh thị tẩm ──”
Trong lòng Nguyệt Quỳnh bỗng “lạc!” một tiếng, người nọ muốn làm gì?
“Công tử, dùng bữa.”
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đem thức ăn dọn lên thạch bàn [bàn đá] trong sân. Nguyệt Quỳnh ngồi yên ở trên giường, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, trực giác cảm thấy đây là điềm xấu.
Trong phòng ngủ của Nghiêm Sát có Lâu Vũ cùng năm vị công tử khác đang chờ thị tẩm. Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung nhập phủ chưa được bao lâu, trong lần đầu thị tẩm sau khi Vương gia đại hôn đã được chọn, tựa hồ quyết định địa vị sau này của hai người họ ở vương phủ. Người đang thị tẩm chính là Giang Thương Nham, hậu huyệt của những người khác đều bị nhét phân thân giả, quỳ gối ở một bên giường lớn, chờ Vương gia điểm triệu. Giang Thương Nham quỳ tựa vào giường, những va chạm mãnh liệt từ hậu phương làm cho hắn suýt nữa không khống chế được. Không rõ có phải là vì lâu lắm hắn không có thị tẩm, nên hắn cảm thấy Vương gia hoàn toàn dũng mãnh hơn so với dĩ vãng, khiến hắn ăn không tiêu.
“Vương, Vương gia. . . . . . Không, nô, ta, không được, không được. . . . . . A! A!”
Giang Thương Nham không nhịn được mà xin tha, đột nhiên cự vật [vật lớn]trong cơ thể nặng nề mà mạnh mẽ tiến vào, hắn không khống chế được. Nghiêm Sát bị quét sạch hưng phấn, lui ra: “Người tới.”
Hành công công cùng Ngụy công công canh giữ ở ngoài lập tức đi đến. Vừa thấy cảnh tượng trên giường, hai người liền hiểu được chuyện gì đã diễn ra. Giang Thương Nham chính là công tử của Đông uyển, Ngụy công công lập tức gọi bốn vị tiểu công công đến, nâng Giang Thương Nham đi ra ngoài.
“Vương gia, tha. . . . . .” Lời cầu xin của Giang Thương Nham còn chưa kịp nói hết, đã bị Hành công công chặn miệng lại. Sau khi hắn bị nâng đi, Nghiêm Sát kéo Khuyết Dung lại, làm cho hắn quỳ trước người mình, rút phân thân giả trong hậu huyệt của hắn ra, giúp đỡ cự vật của chính mình xông vào. Có vết xe đổ của Giang Thương Nham trước mắt, Khuyết Dung che miệng không dám xin tha. Nhưng căn bản là hậu huyệt không đủ trơn bị cự vật không chút ôn nhu dùng sức va chạm, chỉ mới vài cái, gương mặt Khuyết Dung liền trắng bệch.
Lâu Vũ, Diệp Ninh cùng Liễu Mãn Hân kinh hồn táng đảm quỳ sát mép giường, hơn hai tháng Vương gia không có tìm người thị tẩm, dục vọng tích tụ suốt hai tháng làm cho bọn họ sợ hãi.
“Vương gia. . . . . . A a! Vương gia. . . . . .”
Khuyết Dung chịu không nổi, lần thị tẩm này hắn chẳng hề cảm nhận được nửa điểm vui thích, trên người hắn phủ một tầng mồ hôi lạnh. Cự vật trong cơ thể tựa như một lưỡi dao sắc bén, sắp đâm xuyên qua hắn.
Nghiêm Sát giáng một cái tát xuống lưng Khuyết Dung, biểu hiện của hắn khiến y không hài lòng.
“Người tới.” Nghiêm Sát rút chính mình ra.
Ngụy công công cùng Hành công công dẫn theo các tiểu công công của mình tiến vào, lại là việc của Ngụy công công, hắn dẫn người đem Khuyết Dung nâng đi. Sắc mặt Khuyết Dung tái nhợt, hơi thở mong manh, hoàn toàn không thể nói nên lời cầu xin nào cả.
Hưng trí bị quét sạch tận hai lần, Nghiêm Sát không còn muốn tiếp tục nữa.
“Tắm rửa.”
Hành công công cùng Ngụy công công lại dẫn theo người tiến vào. Nhìn vào mắt Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân, Nghiêm Sát xuống giường. Hành công công cùng Ngụy công công tiến lên mặc ti bào [áo choàng lụa] cho y, sau khi Nghiêm Sát rời đi, Hành công công sai người đưa Diệp Ninh không được lựa chọn kia trở về.
“Công công.” Lâu Vũ lên tiếng, vẻ mặt hoảng sợ.
Hành công công chỉ nói: “Hầu hạ Vương gia thật tốt.” rồi liền lui ra ngoài. Ngụy công công dẫn hai người vào dục trì chuyên chúc của Nghiêm Sát: thiên trì.
. . . . . . . . .
Nằm ngửa trong dục trì rộng lớn, Nghiêm Sát nhắm mắt dưỡng thần. Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân thật cẩn thận chà sát người y, không dám thở mạnh. Hầu hạ Vương gia chưa lâu, bọn họ đã nhận ra vài phần khác thường. Đêm nay Vương gia không có vẻ cao hứng, ngược lại còn có chút mất hứng. Nếu Vương gia mất hứng, sao lại không tìm Nguyệt Quỳnh? Trong lòng hai người đồng thời xuất hiện nghi vấn này.
Thấy thân thể Nghiêm Sát dần thả lỏng, thần sắc xem như cũng dịu đi, Lâu Vũ nhìn vào mắt Liễu Mãn Hân, đánh bạo nói: “Vương gia, có muốn ta hầu hạ Vương gia hay không?” Nghiêm Sát mở to mắt, đứng dậy ra khỏi dục trì, Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân mừng thầm, Vương gia muốn bọn họ hầu hạ.
Cả người ướt sũng đi đến chỗ nhuyễn y rồi ngồi xuống, Nghiêm Sát khai mở hai chân: “Dùng miệng.” Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân một tả một hữu quỳ gối giữa hai chân Vương gia, dùng miệng hầu hạ Vương gia, Vương gia rất ít khi bảo bọn họ dùng miệng. Hai người tận tâm hầu hạ, sợ làm không tốt dễ chọc Vương gia sinh khí. Nghiêm Sát nhìn chằm chằm miệng hai người đang không ngừng khép mở, chiếc lưỡi liếm lấy y, lục mâu u ám. Qua hồi lâu, y mới phát tiết, văng lên mặt hai người.
Trở lại trong bồn tắm, Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân lúc này mới yên tâm, rúc vào bên cạnh Vương gia. Nghiêm Sát vẫn nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình tựa hồ đã tốt hơn nhiều.
“Vương gia,” Lâu Vũ thì thầm, “Ngày ấy công chúa làm khó dễ chúng ta, ngoài Hành công công, Nghiêm quản gia còn có Nghiêm quản sự che chở chúng ta, nhưng cũng nhờ Vương gia ngài đã trở về kịp thời.”
Nghiêm Sát không có phản ứng gì. Lâu Vũ thấy thế, càng thêm bạo dạn nói: “Trước khi Vương gia trở về, công chúa muốn đánh Nguyệt Quỳnh, may là có Hành công công cứu hắn. Nói đến cũng thật kỳ quái, công chúa không biết vì sao nhìn thấy Nguyệt Quỳnh giống như thấy quỷ, công chúa nói đôi mắt của Nguyệt Quỳnh thật đẹp, còn nói ‘rất giống’, cũng không biết đôi mắt Nguyệt Quỳnh giống ai, mà lại khiến công chúa muốn làm khó dễ hắn.”
Liễu Mãn Hân lên tiếng: “Vương gia, bọn người Nghiêm quản gia ngày đó che chở chúng ta như thế, chúng ta đều thực cảm động. Công chúa còn vì thế mà đánh Nghiêm quản gia.” Nghĩ đến tình huống hôm ấy, hắn còn có chút sợ hãi.
Nghiêm Sát mở mắt, chà xát cánh tay, Lâu Vũ thấy Vương gia cũng không có vẻ gì là không hài lòng, hắn thở dài: “Ta cùng Nguyệt Quỳnh mặc dù không có tiếp xúc nhiều, nhưng ngày đó thấy hắn hôn mê bất tỉnh, lòng cũng thực xúc động. Hôm nay ta đến thăm hắn, bất quá đã bị hai người hầu của Nguyệt Quỳnh đuổi đi, ta cũng không biết thân thể hắn ra sao rồi.”
Liễu Mãn Hân kỳ quái liếc mắt nhìn Lâu Vũ một cái, sao hắn lại luôn đề cập đến Nguyệt Quỳnh? Đám công tử bọn họ ngày thường đều rất ít qua lại, hắn bỗng dưng đến thăm Nguyệt Quỳnh làm gì?
Nghiêm Sát liếc mắt nhìn Lâu Vũ một cái, Lâu Vũ vội vàng cúi đầu. Y lấy bố khăn chà lau trên thân: “Người tới.” Thân thể hai người nháy mắt run lên. Hành công công cùng Nghiêm Mặc đợi sẵn bên ngoài lập tức tiến vào. Nghiêm Sát ném bố khăn một nơi, ra khỏi dục trì. Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân không dám chần chờ, lập tức ra khỏi dục trì, mặc áo choàng. Nghiêm Sát tùy tiện choàng ti bào vào, Nghiêm Mặc theo sau rời đi, Hành công công dẫn theo tiểu công công, đuổi bọn họ về uyển của mỗi người. Tâm Lâu Vũ hoảng loạng, ngồi lên nhuyễn kiệu trên mặt đất, cái liếc mắt của Vương gia ban nãy khiến hắn sợ hãi không thôi.
Hậu môn Vương phủ, Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Kim khiêng một cái túi lặng lẽ leo lên xe ngựa đã chờ sẵn. Ném túi lên, Nghiêm Mưu liền đánh xe ngựa chạy đi. Trong túi phát ra tiếng “Ô ô”, hơn nữa còn không ngừng cử động. Xe ngựa chạy khỏi thành Giang Lăng, đi đến bãi tha ma ngoài thành. Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Kim khiêng túi xuống, chiếc túi vừa được mở ra, bên trong cư nhiên là Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung cả người trần trụi. Miệng hai người bị nhét vải, vẻ mặt kinh sợ.
Nghiêm Thiết rút chủy thủ ra, hai người liên tục lắc đầu, cố kêu nhưng chỉ phát ra tiếng “ô ô…” . Nghiêm Thiết nắm tóc Giang Thương Nham, để chủy thủ sát cổ hắn: “Vào Lệ vương phủ phải theo quy củ của Lệ vương phủ.” Chủy thủ cứa vào cổ Giang Thương Nham, máu văng lên khắp mặt Khuyết Dung. Lúc này Khuyết Dung đã sợ tới mức không còn khống chế được, không ngừng lùi về phía sau. Nghiêm Thiết tiến lên từng bước, bắt lấy Khuyết Dung, cũng dùng một đao cứa lên cổ hắn. Sau đó, Nghiêm Thiết dùng chủy thủ hủy hoại khuôn mặt của bọn họ, thu túi, lên xe ngựa. Bãi tha ma lại có thêm hai thi thể vô danh.
Vào Lệ vương phủ phải theo quy củ của Lệ vương phủ. Đây là điều mà mỗi người vào phủ đều phải nhớ kỹ. Mà quy củ của Lệ vương phủ là gì? Chủ nhân của Lệ vương phủ chính là Lệ vương; nên nghe, không nên nói; không được lén nói huyên thuyên; không được lén tìm hiểu tin tức trong phủ; không được làm lộ tin tức trong phủ . . . . . . Quy củ của Lệ vương phủ tổng cộng có một trăm hai mươi sáu điều, phạm một trong số những điều đó, liền phải nhận hình phạt nghiêm khắc.
Trong thư phòng của Nghiêm Sát, Nghiêm Thiết, Nghiêm Kim cùng Nghiêm Mưu gõ cửa sau đi vào, Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nghiêm Bình, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng đều đã ở đó. Nghiêm Thiết tiến lên hai bước, nói: “Vương gia, đã xử trí xong.”
Chu Công Thăng nói với Vương gia: “Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung đã tiết lộ chuyện trong phủ cho các ma ma của công chúa, nhưng chuyện về ‘ hắn ’ thì có lẽ không phải do hai người này nói ra. Hai người bọn họ chỉ vừa vào phủ, sẽ không biết rõ ràng như vậy.”
Lí Hưu nói: “Vương gia đã lạnh nhạt với các phu nhân Nam Bắc uyển thật lâu. Khó tránh khỏi có người không chịu nổi tịch mịch hoặc tâm sinh oán hận. Liên Thủy cùng Hác Hiểu Mẫn Nam uyển, Trương Ngọc Nhân Bắc uyển đều từng tiếp xúc với người của công chúa.”
Nghiêm Sát mở miệng: “Nghiêm Bình, ba ngày sau đuổi toàn bộ nữ nhân Nam Bắc uyển ra khỏi vương phủ. Kẻ nào từng tiếp xúc với người của công chúa. . . . . . Nghiêm Thiết.”
“Lão nô (thuộc hạ) đã rõ.”
“Vương gia, ngài đại hôn tổng cộng thu được mười sáu vị công tử, ngài muốn tuyển vài người nhập phủ hay không?” Chu Công Thăng hỏi.
“Chọn mười.”
Lâu Vũ nhìn vào trong viện, chỉ thấy được bức tường, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. “Nghe nói Nguyệt Quỳnh công tử bị bệnh, ta đến thăm hắn.” Trên tay Lâu Vũ cầm theo lễ hạp [hộp đựng], quả thật là đến thăm bệnh. Hồng Thái đi đến bên cạnh Hồng Hỉ, nói: “Lâu Vũ công tử chưa từng đến thăm công tử nhà ta, có chuyện gì sao?”
Trên mặt Lâu Vũ hiện lên vẻ bối rối, hắn mỉm cười: “Ta đã sớm muốn đến thăm hắn, nhưng là thường ngày chúng ta không có trò chuyện nhiều, cũng không thường chạm mặt, sợ rằng đến đây sẽ có chút đường đột. Ngày đó hắn ngất đi, tựa hồ thân thể thật không tốt, ta suy nghĩ vài ngày, cảm thấy cần phải đến thăm hắn. Đêm ba mươi đó, ta nợ hắn một cái nhân tình.”
Hồng Thái lễ độ trả lời: “Ta thay công tử nhà ta tạ ơn Lâu Vũ công tử. Nhưng là gần đây thân thể công tử nhà ta quả thật không khỏe, bây giờ còn ở trên giường nghỉ ngơi, thật sự không tiện gặp ngài. Lâu Vũ công tử chính là sủng quân của Vương gia, công tử nhà ta không cầu Vương gia ân sủng, chỉ cầu có thể bình an sống qua ngày, Lâu Vũ công tử nếu thật muốn cảm tạ công tử nhà ta, ngài tốt nhất đừng đến. Bị người khác nhìn thấy, cuộc sống của công tử nhà ta lại càng không dễ chịu.”
Lời nói của Hồng Thái khiến Lâu Vũ không nhịn được mà đỏ mặt, những lời hắn châm chọc Nguyệt Quỳnh đêm đó đều đã bị hai người hầu này của Nguyệt Quỳnh nhớ kỹ. Lâu Vũ nhìn Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhiều lần, gương mặt bình thường giống như chủ tử nhà hắn, nhưng lại nói năng lưu loát linh hoạt, còn ngầm ẩn ý châm chọc. Như những gì Hồng Thái đã nói, Lâu Vũ chính là sủng quân của Nghiêm Sát, bị người khác nói như vậy đương nhiên sẽ không cao hứng. Hắn mở miệng: “Là do Lâu Vũ nhiều chuyện.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái rất không khách khí đóng đại môn lại. Hai người trở lại trong sân, phát hiện Vương gia cùng công tử đã biến mất, chỉ còn nhuyễn tháp trống trơn ở trong sân. Hai người trở về tiểu táo phòng tiếp tục làm bữa trưa, coi như Lâu Vũ chưa từng đến đây.
Y phục hở ra phân nửa, tựa vào người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh bất mãn: “Lỡ như Lâu Vũ tìm ta có việc thì sao?”
Nghiêm Sát đã hôn đủ, đưa tay vuốt ve qua lại thân thể trơn mềm của Nguyệt Quỳnh: “Ngươi nên quan tâm đến bản thân mình.”
Ta có chuyện gì a? Nguyệt Quỳnh ngáp một cái, lại mệt mỏi.
“Ngủ.”
Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm: “Ta thật sự là ăn, ngủ, ngủ, ăn. Cứ tiếp tục như vậy, không quá một tháng, ta sẽ biến thành đại phì nhân.” [người mập to lớn]
“Ngủ!”
Nhắm mắt lại. Ngủ ngủ. Hắn có nên kiểm soát sức ăn của mình hay không?
. . . . . .
Nguyệt Quỳnh buổi chiều lại ngủ rất ngon, bất quá khi hắn ngủ, Nghiêm Sát còn ở đó, nhưng lúc hắn tỉnh lại, Nghiêm Sát đã biến mất. Đợi đến bữa chiều, hắn nghe thấy tiếng hô của Hành công công: “Lâu Vũ thị tẩm ──” “Diệp Ninh thị tẩm ──”
Trong lòng Nguyệt Quỳnh bỗng “lạc!” một tiếng, người nọ muốn làm gì?
“Công tử, dùng bữa.”
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đem thức ăn dọn lên thạch bàn [bàn đá] trong sân. Nguyệt Quỳnh ngồi yên ở trên giường, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, trực giác cảm thấy đây là điềm xấu.
Trong phòng ngủ của Nghiêm Sát có Lâu Vũ cùng năm vị công tử khác đang chờ thị tẩm. Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung nhập phủ chưa được bao lâu, trong lần đầu thị tẩm sau khi Vương gia đại hôn đã được chọn, tựa hồ quyết định địa vị sau này của hai người họ ở vương phủ. Người đang thị tẩm chính là Giang Thương Nham, hậu huyệt của những người khác đều bị nhét phân thân giả, quỳ gối ở một bên giường lớn, chờ Vương gia điểm triệu. Giang Thương Nham quỳ tựa vào giường, những va chạm mãnh liệt từ hậu phương làm cho hắn suýt nữa không khống chế được. Không rõ có phải là vì lâu lắm hắn không có thị tẩm, nên hắn cảm thấy Vương gia hoàn toàn dũng mãnh hơn so với dĩ vãng, khiến hắn ăn không tiêu.
“Vương, Vương gia. . . . . . Không, nô, ta, không được, không được. . . . . . A! A!”
Giang Thương Nham không nhịn được mà xin tha, đột nhiên cự vật [vật lớn]trong cơ thể nặng nề mà mạnh mẽ tiến vào, hắn không khống chế được. Nghiêm Sát bị quét sạch hưng phấn, lui ra: “Người tới.”
Hành công công cùng Ngụy công công canh giữ ở ngoài lập tức đi đến. Vừa thấy cảnh tượng trên giường, hai người liền hiểu được chuyện gì đã diễn ra. Giang Thương Nham chính là công tử của Đông uyển, Ngụy công công lập tức gọi bốn vị tiểu công công đến, nâng Giang Thương Nham đi ra ngoài.
“Vương gia, tha. . . . . .” Lời cầu xin của Giang Thương Nham còn chưa kịp nói hết, đã bị Hành công công chặn miệng lại. Sau khi hắn bị nâng đi, Nghiêm Sát kéo Khuyết Dung lại, làm cho hắn quỳ trước người mình, rút phân thân giả trong hậu huyệt của hắn ra, giúp đỡ cự vật của chính mình xông vào. Có vết xe đổ của Giang Thương Nham trước mắt, Khuyết Dung che miệng không dám xin tha. Nhưng căn bản là hậu huyệt không đủ trơn bị cự vật không chút ôn nhu dùng sức va chạm, chỉ mới vài cái, gương mặt Khuyết Dung liền trắng bệch.
Lâu Vũ, Diệp Ninh cùng Liễu Mãn Hân kinh hồn táng đảm quỳ sát mép giường, hơn hai tháng Vương gia không có tìm người thị tẩm, dục vọng tích tụ suốt hai tháng làm cho bọn họ sợ hãi.
“Vương gia. . . . . . A a! Vương gia. . . . . .”
Khuyết Dung chịu không nổi, lần thị tẩm này hắn chẳng hề cảm nhận được nửa điểm vui thích, trên người hắn phủ một tầng mồ hôi lạnh. Cự vật trong cơ thể tựa như một lưỡi dao sắc bén, sắp đâm xuyên qua hắn.
Nghiêm Sát giáng một cái tát xuống lưng Khuyết Dung, biểu hiện của hắn khiến y không hài lòng.
“Người tới.” Nghiêm Sát rút chính mình ra.
Ngụy công công cùng Hành công công dẫn theo các tiểu công công của mình tiến vào, lại là việc của Ngụy công công, hắn dẫn người đem Khuyết Dung nâng đi. Sắc mặt Khuyết Dung tái nhợt, hơi thở mong manh, hoàn toàn không thể nói nên lời cầu xin nào cả.
Hưng trí bị quét sạch tận hai lần, Nghiêm Sát không còn muốn tiếp tục nữa.
“Tắm rửa.”
Hành công công cùng Ngụy công công lại dẫn theo người tiến vào. Nhìn vào mắt Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân, Nghiêm Sát xuống giường. Hành công công cùng Ngụy công công tiến lên mặc ti bào [áo choàng lụa] cho y, sau khi Nghiêm Sát rời đi, Hành công công sai người đưa Diệp Ninh không được lựa chọn kia trở về.
“Công công.” Lâu Vũ lên tiếng, vẻ mặt hoảng sợ.
Hành công công chỉ nói: “Hầu hạ Vương gia thật tốt.” rồi liền lui ra ngoài. Ngụy công công dẫn hai người vào dục trì chuyên chúc của Nghiêm Sát: thiên trì.
. . . . . . . . .
Nằm ngửa trong dục trì rộng lớn, Nghiêm Sát nhắm mắt dưỡng thần. Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân thật cẩn thận chà sát người y, không dám thở mạnh. Hầu hạ Vương gia chưa lâu, bọn họ đã nhận ra vài phần khác thường. Đêm nay Vương gia không có vẻ cao hứng, ngược lại còn có chút mất hứng. Nếu Vương gia mất hứng, sao lại không tìm Nguyệt Quỳnh? Trong lòng hai người đồng thời xuất hiện nghi vấn này.
Thấy thân thể Nghiêm Sát dần thả lỏng, thần sắc xem như cũng dịu đi, Lâu Vũ nhìn vào mắt Liễu Mãn Hân, đánh bạo nói: “Vương gia, có muốn ta hầu hạ Vương gia hay không?” Nghiêm Sát mở to mắt, đứng dậy ra khỏi dục trì, Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân mừng thầm, Vương gia muốn bọn họ hầu hạ.
Cả người ướt sũng đi đến chỗ nhuyễn y rồi ngồi xuống, Nghiêm Sát khai mở hai chân: “Dùng miệng.” Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân một tả một hữu quỳ gối giữa hai chân Vương gia, dùng miệng hầu hạ Vương gia, Vương gia rất ít khi bảo bọn họ dùng miệng. Hai người tận tâm hầu hạ, sợ làm không tốt dễ chọc Vương gia sinh khí. Nghiêm Sát nhìn chằm chằm miệng hai người đang không ngừng khép mở, chiếc lưỡi liếm lấy y, lục mâu u ám. Qua hồi lâu, y mới phát tiết, văng lên mặt hai người.
Trở lại trong bồn tắm, Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân lúc này mới yên tâm, rúc vào bên cạnh Vương gia. Nghiêm Sát vẫn nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình tựa hồ đã tốt hơn nhiều.
“Vương gia,” Lâu Vũ thì thầm, “Ngày ấy công chúa làm khó dễ chúng ta, ngoài Hành công công, Nghiêm quản gia còn có Nghiêm quản sự che chở chúng ta, nhưng cũng nhờ Vương gia ngài đã trở về kịp thời.”
Nghiêm Sát không có phản ứng gì. Lâu Vũ thấy thế, càng thêm bạo dạn nói: “Trước khi Vương gia trở về, công chúa muốn đánh Nguyệt Quỳnh, may là có Hành công công cứu hắn. Nói đến cũng thật kỳ quái, công chúa không biết vì sao nhìn thấy Nguyệt Quỳnh giống như thấy quỷ, công chúa nói đôi mắt của Nguyệt Quỳnh thật đẹp, còn nói ‘rất giống’, cũng không biết đôi mắt Nguyệt Quỳnh giống ai, mà lại khiến công chúa muốn làm khó dễ hắn.”
Liễu Mãn Hân lên tiếng: “Vương gia, bọn người Nghiêm quản gia ngày đó che chở chúng ta như thế, chúng ta đều thực cảm động. Công chúa còn vì thế mà đánh Nghiêm quản gia.” Nghĩ đến tình huống hôm ấy, hắn còn có chút sợ hãi.
Nghiêm Sát mở mắt, chà xát cánh tay, Lâu Vũ thấy Vương gia cũng không có vẻ gì là không hài lòng, hắn thở dài: “Ta cùng Nguyệt Quỳnh mặc dù không có tiếp xúc nhiều, nhưng ngày đó thấy hắn hôn mê bất tỉnh, lòng cũng thực xúc động. Hôm nay ta đến thăm hắn, bất quá đã bị hai người hầu của Nguyệt Quỳnh đuổi đi, ta cũng không biết thân thể hắn ra sao rồi.”
Liễu Mãn Hân kỳ quái liếc mắt nhìn Lâu Vũ một cái, sao hắn lại luôn đề cập đến Nguyệt Quỳnh? Đám công tử bọn họ ngày thường đều rất ít qua lại, hắn bỗng dưng đến thăm Nguyệt Quỳnh làm gì?
Nghiêm Sát liếc mắt nhìn Lâu Vũ một cái, Lâu Vũ vội vàng cúi đầu. Y lấy bố khăn chà lau trên thân: “Người tới.” Thân thể hai người nháy mắt run lên. Hành công công cùng Nghiêm Mặc đợi sẵn bên ngoài lập tức tiến vào. Nghiêm Sát ném bố khăn một nơi, ra khỏi dục trì. Lâu Vũ cùng Liễu Mãn Hân không dám chần chờ, lập tức ra khỏi dục trì, mặc áo choàng. Nghiêm Sát tùy tiện choàng ti bào vào, Nghiêm Mặc theo sau rời đi, Hành công công dẫn theo tiểu công công, đuổi bọn họ về uyển của mỗi người. Tâm Lâu Vũ hoảng loạng, ngồi lên nhuyễn kiệu trên mặt đất, cái liếc mắt của Vương gia ban nãy khiến hắn sợ hãi không thôi.
Hậu môn Vương phủ, Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Kim khiêng một cái túi lặng lẽ leo lên xe ngựa đã chờ sẵn. Ném túi lên, Nghiêm Mưu liền đánh xe ngựa chạy đi. Trong túi phát ra tiếng “Ô ô”, hơn nữa còn không ngừng cử động. Xe ngựa chạy khỏi thành Giang Lăng, đi đến bãi tha ma ngoài thành. Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Kim khiêng túi xuống, chiếc túi vừa được mở ra, bên trong cư nhiên là Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung cả người trần trụi. Miệng hai người bị nhét vải, vẻ mặt kinh sợ.
Nghiêm Thiết rút chủy thủ ra, hai người liên tục lắc đầu, cố kêu nhưng chỉ phát ra tiếng “ô ô…” . Nghiêm Thiết nắm tóc Giang Thương Nham, để chủy thủ sát cổ hắn: “Vào Lệ vương phủ phải theo quy củ của Lệ vương phủ.” Chủy thủ cứa vào cổ Giang Thương Nham, máu văng lên khắp mặt Khuyết Dung. Lúc này Khuyết Dung đã sợ tới mức không còn khống chế được, không ngừng lùi về phía sau. Nghiêm Thiết tiến lên từng bước, bắt lấy Khuyết Dung, cũng dùng một đao cứa lên cổ hắn. Sau đó, Nghiêm Thiết dùng chủy thủ hủy hoại khuôn mặt của bọn họ, thu túi, lên xe ngựa. Bãi tha ma lại có thêm hai thi thể vô danh.
Vào Lệ vương phủ phải theo quy củ của Lệ vương phủ. Đây là điều mà mỗi người vào phủ đều phải nhớ kỹ. Mà quy củ của Lệ vương phủ là gì? Chủ nhân của Lệ vương phủ chính là Lệ vương; nên nghe, không nên nói; không được lén nói huyên thuyên; không được lén tìm hiểu tin tức trong phủ; không được làm lộ tin tức trong phủ . . . . . . Quy củ của Lệ vương phủ tổng cộng có một trăm hai mươi sáu điều, phạm một trong số những điều đó, liền phải nhận hình phạt nghiêm khắc.
Trong thư phòng của Nghiêm Sát, Nghiêm Thiết, Nghiêm Kim cùng Nghiêm Mưu gõ cửa sau đi vào, Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nghiêm Bình, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng đều đã ở đó. Nghiêm Thiết tiến lên hai bước, nói: “Vương gia, đã xử trí xong.”
Chu Công Thăng nói với Vương gia: “Giang Thương Nham cùng Khuyết Dung đã tiết lộ chuyện trong phủ cho các ma ma của công chúa, nhưng chuyện về ‘ hắn ’ thì có lẽ không phải do hai người này nói ra. Hai người bọn họ chỉ vừa vào phủ, sẽ không biết rõ ràng như vậy.”
Lí Hưu nói: “Vương gia đã lạnh nhạt với các phu nhân Nam Bắc uyển thật lâu. Khó tránh khỏi có người không chịu nổi tịch mịch hoặc tâm sinh oán hận. Liên Thủy cùng Hác Hiểu Mẫn Nam uyển, Trương Ngọc Nhân Bắc uyển đều từng tiếp xúc với người của công chúa.”
Nghiêm Sát mở miệng: “Nghiêm Bình, ba ngày sau đuổi toàn bộ nữ nhân Nam Bắc uyển ra khỏi vương phủ. Kẻ nào từng tiếp xúc với người của công chúa. . . . . . Nghiêm Thiết.”
“Lão nô (thuộc hạ) đã rõ.”
“Vương gia, ngài đại hôn tổng cộng thu được mười sáu vị công tử, ngài muốn tuyển vài người nhập phủ hay không?” Chu Công Thăng hỏi.
“Chọn mười.”