Chương : 8
Hoàng đế Cổ Niên ngồi trên long tháp nơi tẩm cung, hai vị nam quân ngồi bên chân. Ngoài trời tuyết đang rơi, trong tẩm cung lại thập phần ấm áp. Y phục Cổ Niên bán khai, thân hình cường tráng nguyên bản vì nhiều năm chìm đắm, say mê *** dục mà da thịt trở nên lỏng, đôi mắt thoáng ánh lên vẻ lo lắng cùng tàn nhẫn. Tuy rằng thân hình hắn không còn được như trước, nhưng là kẻ xuất thân võ tướng nên Cổ Niên vẫn mang lại cảm giác áp bách. Không giống với cảm giác áp bách mà thân người cao lớn cùng khí thế uy nghiêm của Nghiêm Sát mang đến, cảm giác áp bách của Cổ Niên đến từ đôi mắt mang vẻ điên cuồng và khí phách vương giả toát ra từ người hắn.
Sau khi được Đường Hàn hộ tống, Triệu công công bình an về tới kinh thành. Ngay khi vừa tiến cung, hắn liền khóc lóc kể lể trước mặt Hoàng Thượng. “Hoàng Thượng, nô tài, nô tài suýt chút nữa đã không còn được thấy Hoàng Thượng . . . . . .”
“Nô tài nói rõ thân phận, những tên hải tặc đó liền bảo: “cho dù là Hoàng Thượng bọn họ cũng giết”. Nếu Đường đại nhân không đuổi đến kịp lúc, nô tài đã bị bọn chúng phân thây.”
Ánh mắt Cổ Ngũ khẽ biến, hắn đá văng tên nam quân kia rồi ngồi dậy, hai gã nam quân liền vội vàng lui ra. “Bọn chúng thật sự nói như thế?”
Triệu công công vừa khóc vừa không ngừng gật đầu: “Những gì nô tài nói đều là thật. Bọn chúng còn nói nếu người trên thuyền là công chúa, bọn chúng tiền gian hậu sát*, Hoàng Thượng không chừa cho bọn chúng đường sống, bọn chúng cũng không để cho Hoàng Thượng sống yên ổn.”
Cổ Niên lạnh lùng nở nụ cười: “Truyền Đường Hàn.” Một vị công công khác ở trong phòng lập tức lui ra ngoài.
“Hoàng Thượng, sau ngày tết, công chúa sẽ được gả cho Lệ vương. Không trừ những tên hải tặc đó, công chúa nguy rồi.” Triệu công công khóc đến mức nước mũi nước mắt không ngừng chảy, dấu bàn tay do bị hải tặc tát vẫn còn trên mặt hắn. Đôi mắt hỗn độn của Cổ Niên trở nên rõ ràng.
“Thần Đường Hàn khấu kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đường Hàn bị truyền triệu vào, vừa tiến vào đã quỳ xuống hô.
“Sự tình liên quan đến những tên hải tặc kia là như thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, đám hải tặc kia nguyên bản chính là một ít đào phạm[phạm nhân đào ngục]. Sau khi bọn chúng chạy trốn đến vùng biển liền bắt đầu đốt giết, bắt người cướp của các thuyền bè qua lại. Số lượng từ mười mấy người dần dần gia tăng đến hơn trăm người. Giữa năm nay, đám hải tặc này phạm án ở vùng biển do Lệ vương cai quản, bị Lệ vương hạ lệnh bắt giữ. Bởi vì tin tức bị tiết lộ nên vài tên cầm đầu mới đào thoát được. Lệ vương một mực tra tìm nơi lẩn trốn của bọn chúng, không ngờ đám hải tặc này lại chạy trốn tới tứ hải, to gan lớn mật, cướp bóc thuyền của Hoàng Thượng. Phạm đại nhân ra lệnh cho thần tiến đến bảo hộ công công, trên đường đi thần lại gặp một đám hải tặc, giao phong cùng bọn chúng gần một canh giờ, cho nên mới đến chậm. Thỉnh Hoàng Thượng trị tội.”
“Chuyện tin tức bị tiết lộ mà ngươi nói là như thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, thần cũng không rõ tình huống cụ thể, chỉ là thần từng nghe Phạm đại nhân nhắc đến. Nói Lệ vương từng tỉ mỉ lên kế hoạch, tính toán cùng An vương bắt gọn đám hải tặc này. Nhưng lại không ngờ rằng tin tức đã bị lộ, để cho thủ lĩnh của bọn chúng chạy thoát.”
“Ân? Nếu chuyện này ngay cả An vương cũng liên quan, sao trẫm lại không biết?”
“Bẩm Hoàng Thượng, việc này Lệ vương đã từng cùng Phạm đại nhân thông tín, Phạm đại nhân cũng từng dâng sớ cho Hoàng Thượng, nhưng không biết vì sao lại không đưa đến tay Hoàng Thượng.”
“Lão gia khỏa đại học sĩ kia quả thật càng ngày càng hồ đồ.” Cổ Niên đứng lên, một gã nam quân lập tức mặc xiêm y cho hắn. “Truyền ý chỉ của trẫm, ra lệnh cho Lệ vương, An vương, Phạm Văn, nội trong ba tháng phải tiêu diệt hải tặc, khi công chúa xuất giá không được xảy ra bất cứ sai lầm gì.”
Vị công công phụ trách truyền chỉ liền lui ra ngoài.
“Ngươi đi xuống đi.”
“Thần cáo lui.”
Sau khi Đường Hàn rời đi, Cổ Niên cúi đầu nhìn về phía Triệu công công vẫn đang quỳ trên mặt đất.
“Nghiêm Sát vẫn hảo?”
Trong lòng Triệu công công đang suy nghĩ, vừa rồi Đường đại nhân không nói đến việc Lệ vương làm cho Phạm đại nhân bảo hộ hắn, không biết là Đường đại nhân quên nhắc đến hay là cố ý chưa nói. Bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho Hoàng Thượng nghĩ rằng hắn đã nhận ân tình nên mới nói tốt cho Nghiêm Sát.
“Bẩm Hoàng Thượng. Lệ vương so với hai năm trước khi nô tài gặp thì tăng lên một ít, những mặt khác đều không thay đổi, vẫn là bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu[kiệm lời ít nói]**. Khi dùng bữa, Lệ vương có hỏi nô tài thân thể của Hoàng Thượng như thế nào, nô tài nói Hoàng Thượng long thể an khang. Lần này trở về, Lệ vương dâng tặng cho Hoàng Thượng rất nhiều lễ vật, nói là đặc sản Giang Lăng, để cho Hoàng Thượng nếm thử, không ngờ rằng lại bị bọn hải tặc đoạt đi.” Triệu công công lau lau nước mắt.
“Đối với chuyện thú công chúa, hắn có phản ứng gì?” Đôi mắt Cổ Niên khẽ nheo lại.
Triệu công công vội vàng nói: “Khi nô tài tuyên chỉ của Hoàng Thượng, Lệ vương liền lập tức tiếp chỉ, không hề tỏ vẻ gì cả. Có thể làm Phò mã của Hoàng Thượng, Lệ vương cao hứng còn không kịp. Lệ vương nói hắn không biết rõ quy củ trong cung, hỏi nô tài những điểm nên chú ý.”
Cổ Niên mỉm cười, tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của Nghiêm Sát. “Ngươi bị ủy khuất, nghỉ ngơi mấy ngày đi, xem như an ủi.”
“Nô tài chỉ cần có thể sống đểnhìn thấy Hoàng Thượng, chịu nhiều ủy khuất hơn nữa cũng cam nguyện.” Vỗ mông ngựa [nịnh nọt], Triệu công công dập đầu tạ ơn rồi lui xuống. Vài tia hàn ý khẽ lướt qua trong đôi mắt Cổ Niên.
. . . . . .
Loạn trong giặc ngoài, Nguyệt Quỳnh thực may mắn bị bệnh. Vì sao lại nói là may mắn? Bởi vì bị bệnh, sẽ không phải thị tẩm, có thể trốn mấy ngày thì là mấy ngày, nhất là người nọ phải thú công chúa, ai biết được lúc nào thì y đột nhiên mất hứng, đem hắn đi tra tấn. Chẳng qua lần này bệnh có vẻ nặng nhất từ trước đến nay, nằm nghỉ một ngày, nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm.
Nằm trên giường, tuy rằng đắp tận ba cái chăn nhưng tay chân Nguyệt Quỳnh vẫn lạnh lẽo. Cánh tay phải đã từng bị thương nặng trở nên lạnh như băng. Hồng Hỉ ở bên giường hầu hạ hắn, còn Hồng Thái ở trong tiểu táo phòng ngao dược cho hắn. Từ hôm qua, sau khi hắn thấy không thoải mái, Lê Hoa Chước sẽ không đến đây nữa. Trên người nóng như có ngọn lửa đang cháy, nhưng Nguyệt Quỳnh lại rét run. Ngoài phòng mưa phùn đang rơi, ba chậu than củi đặt trong phòng vẫn không xua tan được cái lạnh.
“Hồng Hỉ ,” Mở miệng, giọng nói của Nguyệt Quỳnh trở nên khàn khàn, “Lấy dưa chua cho ta đi, ta thấy khó chịu.”
Hồng Hỉ giúp công tử thay đổi bố khăn lạnh đắp trên trán hắn, rồi đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Ho khan vài tiếng, Nguyệt Quỳnh thở một cách nặng nhọc, chờ hắn rời khỏi vương phủ, hắn sẽ đến phương bắc, tuyệt đối không đến đông nam, kẻo sẽ lạnh chết hắn. Có vị thuốc đông y truyền đến, Nguyệt Quỳnh giương mắt nhìn, Hồng Thái mang dược đến, còn có một người theo sau hắn.
“Công tử, tiên sinh đến đây.” Hồng Thái đặt chén dược lên bàn. Người theo hắn vào ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
“Từ tiên sinh.” Nguyệt Quỳnh thuận theo lễ nghi, gọi một tiếng.
Người tới là Từ Khai Viễn, đại phu của vương phủ, năm nay trên dưới bốn mươi tuổi. Trước khi Nguyệt Quỳnh gặp được Nghiêm Sát, hắn đã ở bên người Nghiêm Sát. Nhưng là Nguyệt Quỳnh không thích hắn, thậm chí còn hy vọng vĩnh viễn không cần phải nhìn thấy hắn. Bởi vì chính vị Từ đại phu hòa ái dễ gần này là người nghĩ ra biện pháp dùng ruột dê tra tấn nam sủng. Còn một nguyên nhân khác khiến Nguyệt Quỳnh không muốn thấy vị Từ tiên sinh này là vì hắn ta chính là người thứ hai từng thấy qua mông hắn. Sau khi hắn bị Nghiêm Sát cường bạo, thiếu chút nữa lưu huyết [chảy máu] không ngừng mà chết, chính vị Từ tiên sinh này đã cứu hắn. Nhưng vị Từ đại phu này không chỉ không khuyên can người nọ, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược**** [giúp ng` xấu làm điều xấu], cho nên Nguyệt Quỳnh có đầy đủ lý do để không thích hắn.
Từ Khai Viễn vuốt vuốt bộ râu dài của mình, ảm đạm cười. Quỳnh công tử không thích mình cũng chẳng thèm che giấu, vậy nên hắn cũng thập phần rõ ràng. Bất quá hắn không hề thấy ngại.
“Công tử, thỉnh vươn cánh tay.”
Thân mình bên phải của Nguyệt Quỳnh hướng ra ngoài, nhưng tay phải của hắn cơ hồ đã bị phế bỏ, chỉ còn một chút cảm giác cùng khí lực. Hắn trở mình, vươn tay trái. Từ Khai Viễn giữ cổ tay Nguyệt Quỳnh, kiểm tra mạch tượng của hắn. Một lát sau, Từ Khai Viễn buông tay ra, Nguyệt Quỳnh vội vàng đem cánh tay bị đông lạnh tiến vào chăn.
“Hôm qua ta kê dược, nay thêm mấy vị, công tử chỉ cần ra mồ hôi thì tốt rồi. Hai ngày này công tử phải uống nhiều nước.”
Đem phương thuốc giao cho Hồng Thái, Từ Khai Viễn nhìn Nguyệt Quỳnh cười thật sâu, đứng dậy rời đi. Nguyệt Quỳnh cảm thấy nụ cười của hắn ta rất khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ người này lại nghĩ thêm biện pháp trợ Trụ vi ngược để “tra tấn” hắn, hắn bỗng dưng cảm thấy lạnh hơn.
Sau khi uống dược được bỏ thêm thuốc mê, Nguyệt Quỳnh rất nhanh đã ngủ say. Ở trong mộng, âm lãnh cũng không buông tha hắn. Thật sự rất lạnh, muốn quay trở về, chờ hắn để dành đủ tiền, hắn nhất định phải trở về, rời xa nơi âm lãnh này. Không biết đã ngủ bao lâu, Nguyệt Quỳnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Trong phòng thực tối, cũng không biết là canh giờ gì. Màn buông xuống, Hồng Hỉ Hồng Thái dường như không ở đây. Nhưng cổ họng hắn khô rát, rất muốn uống nước. Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh định há miệng, muốn hô to gọi người tiến vào cho hắn uống nước, hắn nghe được tin dữ truyền đến từ ngoài phòng.
“Triệu, Nguyệt Quỳnh thị tẩm.”
Một câu này còn hiệu quả hơn là uống bao nhiêu dược, mồ hôi lạnh mãnh liệt chảy trên người Nguyệt Quỳnh. Trước kia khi hắn sinh bệnh, người này chưa bao giờ triệu hắn thị tẩm.
“Công tử.” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái tiến vào, thắp nến, xốc màn lên, liền nhìn thấy công tử bọn họ đang nằm trên giường với vẻ mặt hoảng sợ. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái muốn nói lại thôi, im lặng nhìn công tử của bọn họ, Hồng Hỉ nhẹ giọng nói: “Công tử, Hành công công nói thân thể ngày không khoẻ nên không cần tắm rửa, ta giúp ngài lau người.”
“Nước.”
Chết cũng không thể làm quỷ khát. Hồng Hỉ nâng hắn dậy, Hồng Thái rót trà nóng, bưng nước ấm tới.
“Hồng Hỉ, Hồng Thái, nếu ta chết, nhớ rõ phải cúng mấy lạt áp đầu trước mộ ta, cúng thêm một vò rượu gạo, cúng. . . . . .”
“Công tử, ngài đừng nói những lời xui xẻo như thế.” Hồng Hỉ ngăn công tử hồ ngôn loạn ngữ, uy hắn uống nước, Hồng Thái cẩn thận lau mặt cho công tử, cổ cùng những chỗ dễ bị nhiễm lạnh, rồi hai người mới hợp lực mặc miên phục thật dày cho công tử nhà mình chuẩn bị đi chịu chết, dìu hắn xuống giường.
Hai chân Nguyệt Quỳnh hư nhuyễn, tiếc nuối liếc nhìn nơi chính mình giấu tiền, hai mắt màu đen mang vẻ ảm đạm, bị “tha” [lôi, kéo] đi ra ngoài. Nhuyễn kiệu được đặt ở ngoài phòng, Hành công công cầm dù che, Nguyệt Quỳnh cơ hồ không quan tâm đến cơn mưa, lên kiệu. Kiệu được nâng, tiếng đòi mạng vang lên: “Khởi kiệu.” Trong đêm mưa, Nguyệt Quỳnh hai mắt lưng tròng cố nhìn hai vị người hầu đắc lực nhất của mình, không kịp để lại di ngôn. [trời ạ =)))]
Đến Tùng uyển, Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng bước xuống kiệu, may mắn có hai vị tiểu công công tiến lên đỡ hắn, bằng không hắn khẳng định mình nhất định sẽ ngã xuống đất*****. Hai mắt mờ mờ, Nguyệt Quỳnh bị nâng vào gian phòng đáng sợ kia, sau khi đem hắn đặt trên giường liền ly khai. Nguyệt Quỳnh thở hổn hển nửa ngày mới ngẩng đầu, vừa nhấc, hắn sửng sốt. Nhìn trái nhìn phải một hồi, trên giường không có ai, đằng ghế không có ai, tháp thượng cũng không có. Trong phòng ngủ rộng thênh thang của Nghiêm Sát chỉ có mình hắn. Người nọ to lớn giống như tòa sơn, mắt hắn cho dù mờ như thế nào, cũng không thể không nhìn thấy.
Trong phòng thực ấm áp, được đặt mấy chậu than đang cháy, Nguyệt Quỳnh khẽ run rẩy, cởi dép lê ra, leo lên giường, kéo lấy chiếc chăn bông to lớn thoạt nhìn ấm áp hơn rất nhiều so với chiếc chăn của hắn, đắp lên người. Không quan tâm gì nữa, hắn lạnh. Khớp hàm lạnh đến mức run lên, Nguyệt Quỳnh cố gắng mở mắt chờ, nhưng tòa sơn kia vẫn không trở về. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng ấm áp hơn, hắn không chịu nổi nữa, khẽ nhắm mắt lại. Một trận hương thơm ngọt truyền đến, Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm vài tiếng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi được Đường Hàn hộ tống, Triệu công công bình an về tới kinh thành. Ngay khi vừa tiến cung, hắn liền khóc lóc kể lể trước mặt Hoàng Thượng. “Hoàng Thượng, nô tài, nô tài suýt chút nữa đã không còn được thấy Hoàng Thượng . . . . . .”
“Nô tài nói rõ thân phận, những tên hải tặc đó liền bảo: “cho dù là Hoàng Thượng bọn họ cũng giết”. Nếu Đường đại nhân không đuổi đến kịp lúc, nô tài đã bị bọn chúng phân thây.”
Ánh mắt Cổ Ngũ khẽ biến, hắn đá văng tên nam quân kia rồi ngồi dậy, hai gã nam quân liền vội vàng lui ra. “Bọn chúng thật sự nói như thế?”
Triệu công công vừa khóc vừa không ngừng gật đầu: “Những gì nô tài nói đều là thật. Bọn chúng còn nói nếu người trên thuyền là công chúa, bọn chúng tiền gian hậu sát*, Hoàng Thượng không chừa cho bọn chúng đường sống, bọn chúng cũng không để cho Hoàng Thượng sống yên ổn.”
Cổ Niên lạnh lùng nở nụ cười: “Truyền Đường Hàn.” Một vị công công khác ở trong phòng lập tức lui ra ngoài.
“Hoàng Thượng, sau ngày tết, công chúa sẽ được gả cho Lệ vương. Không trừ những tên hải tặc đó, công chúa nguy rồi.” Triệu công công khóc đến mức nước mũi nước mắt không ngừng chảy, dấu bàn tay do bị hải tặc tát vẫn còn trên mặt hắn. Đôi mắt hỗn độn của Cổ Niên trở nên rõ ràng.
“Thần Đường Hàn khấu kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đường Hàn bị truyền triệu vào, vừa tiến vào đã quỳ xuống hô.
“Sự tình liên quan đến những tên hải tặc kia là như thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, đám hải tặc kia nguyên bản chính là một ít đào phạm[phạm nhân đào ngục]. Sau khi bọn chúng chạy trốn đến vùng biển liền bắt đầu đốt giết, bắt người cướp của các thuyền bè qua lại. Số lượng từ mười mấy người dần dần gia tăng đến hơn trăm người. Giữa năm nay, đám hải tặc này phạm án ở vùng biển do Lệ vương cai quản, bị Lệ vương hạ lệnh bắt giữ. Bởi vì tin tức bị tiết lộ nên vài tên cầm đầu mới đào thoát được. Lệ vương một mực tra tìm nơi lẩn trốn của bọn chúng, không ngờ đám hải tặc này lại chạy trốn tới tứ hải, to gan lớn mật, cướp bóc thuyền của Hoàng Thượng. Phạm đại nhân ra lệnh cho thần tiến đến bảo hộ công công, trên đường đi thần lại gặp một đám hải tặc, giao phong cùng bọn chúng gần một canh giờ, cho nên mới đến chậm. Thỉnh Hoàng Thượng trị tội.”
“Chuyện tin tức bị tiết lộ mà ngươi nói là như thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, thần cũng không rõ tình huống cụ thể, chỉ là thần từng nghe Phạm đại nhân nhắc đến. Nói Lệ vương từng tỉ mỉ lên kế hoạch, tính toán cùng An vương bắt gọn đám hải tặc này. Nhưng lại không ngờ rằng tin tức đã bị lộ, để cho thủ lĩnh của bọn chúng chạy thoát.”
“Ân? Nếu chuyện này ngay cả An vương cũng liên quan, sao trẫm lại không biết?”
“Bẩm Hoàng Thượng, việc này Lệ vương đã từng cùng Phạm đại nhân thông tín, Phạm đại nhân cũng từng dâng sớ cho Hoàng Thượng, nhưng không biết vì sao lại không đưa đến tay Hoàng Thượng.”
“Lão gia khỏa đại học sĩ kia quả thật càng ngày càng hồ đồ.” Cổ Niên đứng lên, một gã nam quân lập tức mặc xiêm y cho hắn. “Truyền ý chỉ của trẫm, ra lệnh cho Lệ vương, An vương, Phạm Văn, nội trong ba tháng phải tiêu diệt hải tặc, khi công chúa xuất giá không được xảy ra bất cứ sai lầm gì.”
Vị công công phụ trách truyền chỉ liền lui ra ngoài.
“Ngươi đi xuống đi.”
“Thần cáo lui.”
Sau khi Đường Hàn rời đi, Cổ Niên cúi đầu nhìn về phía Triệu công công vẫn đang quỳ trên mặt đất.
“Nghiêm Sát vẫn hảo?”
Trong lòng Triệu công công đang suy nghĩ, vừa rồi Đường đại nhân không nói đến việc Lệ vương làm cho Phạm đại nhân bảo hộ hắn, không biết là Đường đại nhân quên nhắc đến hay là cố ý chưa nói. Bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho Hoàng Thượng nghĩ rằng hắn đã nhận ân tình nên mới nói tốt cho Nghiêm Sát.
“Bẩm Hoàng Thượng. Lệ vương so với hai năm trước khi nô tài gặp thì tăng lên một ít, những mặt khác đều không thay đổi, vẫn là bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu[kiệm lời ít nói]**. Khi dùng bữa, Lệ vương có hỏi nô tài thân thể của Hoàng Thượng như thế nào, nô tài nói Hoàng Thượng long thể an khang. Lần này trở về, Lệ vương dâng tặng cho Hoàng Thượng rất nhiều lễ vật, nói là đặc sản Giang Lăng, để cho Hoàng Thượng nếm thử, không ngờ rằng lại bị bọn hải tặc đoạt đi.” Triệu công công lau lau nước mắt.
“Đối với chuyện thú công chúa, hắn có phản ứng gì?” Đôi mắt Cổ Niên khẽ nheo lại.
Triệu công công vội vàng nói: “Khi nô tài tuyên chỉ của Hoàng Thượng, Lệ vương liền lập tức tiếp chỉ, không hề tỏ vẻ gì cả. Có thể làm Phò mã của Hoàng Thượng, Lệ vương cao hứng còn không kịp. Lệ vương nói hắn không biết rõ quy củ trong cung, hỏi nô tài những điểm nên chú ý.”
Cổ Niên mỉm cười, tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của Nghiêm Sát. “Ngươi bị ủy khuất, nghỉ ngơi mấy ngày đi, xem như an ủi.”
“Nô tài chỉ cần có thể sống đểnhìn thấy Hoàng Thượng, chịu nhiều ủy khuất hơn nữa cũng cam nguyện.” Vỗ mông ngựa [nịnh nọt], Triệu công công dập đầu tạ ơn rồi lui xuống. Vài tia hàn ý khẽ lướt qua trong đôi mắt Cổ Niên.
. . . . . .
Loạn trong giặc ngoài, Nguyệt Quỳnh thực may mắn bị bệnh. Vì sao lại nói là may mắn? Bởi vì bị bệnh, sẽ không phải thị tẩm, có thể trốn mấy ngày thì là mấy ngày, nhất là người nọ phải thú công chúa, ai biết được lúc nào thì y đột nhiên mất hứng, đem hắn đi tra tấn. Chẳng qua lần này bệnh có vẻ nặng nhất từ trước đến nay, nằm nghỉ một ngày, nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm.
Nằm trên giường, tuy rằng đắp tận ba cái chăn nhưng tay chân Nguyệt Quỳnh vẫn lạnh lẽo. Cánh tay phải đã từng bị thương nặng trở nên lạnh như băng. Hồng Hỉ ở bên giường hầu hạ hắn, còn Hồng Thái ở trong tiểu táo phòng ngao dược cho hắn. Từ hôm qua, sau khi hắn thấy không thoải mái, Lê Hoa Chước sẽ không đến đây nữa. Trên người nóng như có ngọn lửa đang cháy, nhưng Nguyệt Quỳnh lại rét run. Ngoài phòng mưa phùn đang rơi, ba chậu than củi đặt trong phòng vẫn không xua tan được cái lạnh.
“Hồng Hỉ ,” Mở miệng, giọng nói của Nguyệt Quỳnh trở nên khàn khàn, “Lấy dưa chua cho ta đi, ta thấy khó chịu.”
Hồng Hỉ giúp công tử thay đổi bố khăn lạnh đắp trên trán hắn, rồi đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Ho khan vài tiếng, Nguyệt Quỳnh thở một cách nặng nhọc, chờ hắn rời khỏi vương phủ, hắn sẽ đến phương bắc, tuyệt đối không đến đông nam, kẻo sẽ lạnh chết hắn. Có vị thuốc đông y truyền đến, Nguyệt Quỳnh giương mắt nhìn, Hồng Thái mang dược đến, còn có một người theo sau hắn.
“Công tử, tiên sinh đến đây.” Hồng Thái đặt chén dược lên bàn. Người theo hắn vào ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
“Từ tiên sinh.” Nguyệt Quỳnh thuận theo lễ nghi, gọi một tiếng.
Người tới là Từ Khai Viễn, đại phu của vương phủ, năm nay trên dưới bốn mươi tuổi. Trước khi Nguyệt Quỳnh gặp được Nghiêm Sát, hắn đã ở bên người Nghiêm Sát. Nhưng là Nguyệt Quỳnh không thích hắn, thậm chí còn hy vọng vĩnh viễn không cần phải nhìn thấy hắn. Bởi vì chính vị Từ đại phu hòa ái dễ gần này là người nghĩ ra biện pháp dùng ruột dê tra tấn nam sủng. Còn một nguyên nhân khác khiến Nguyệt Quỳnh không muốn thấy vị Từ tiên sinh này là vì hắn ta chính là người thứ hai từng thấy qua mông hắn. Sau khi hắn bị Nghiêm Sát cường bạo, thiếu chút nữa lưu huyết [chảy máu] không ngừng mà chết, chính vị Từ tiên sinh này đã cứu hắn. Nhưng vị Từ đại phu này không chỉ không khuyên can người nọ, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược**** [giúp ng` xấu làm điều xấu], cho nên Nguyệt Quỳnh có đầy đủ lý do để không thích hắn.
Từ Khai Viễn vuốt vuốt bộ râu dài của mình, ảm đạm cười. Quỳnh công tử không thích mình cũng chẳng thèm che giấu, vậy nên hắn cũng thập phần rõ ràng. Bất quá hắn không hề thấy ngại.
“Công tử, thỉnh vươn cánh tay.”
Thân mình bên phải của Nguyệt Quỳnh hướng ra ngoài, nhưng tay phải của hắn cơ hồ đã bị phế bỏ, chỉ còn một chút cảm giác cùng khí lực. Hắn trở mình, vươn tay trái. Từ Khai Viễn giữ cổ tay Nguyệt Quỳnh, kiểm tra mạch tượng của hắn. Một lát sau, Từ Khai Viễn buông tay ra, Nguyệt Quỳnh vội vàng đem cánh tay bị đông lạnh tiến vào chăn.
“Hôm qua ta kê dược, nay thêm mấy vị, công tử chỉ cần ra mồ hôi thì tốt rồi. Hai ngày này công tử phải uống nhiều nước.”
Đem phương thuốc giao cho Hồng Thái, Từ Khai Viễn nhìn Nguyệt Quỳnh cười thật sâu, đứng dậy rời đi. Nguyệt Quỳnh cảm thấy nụ cười của hắn ta rất khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ người này lại nghĩ thêm biện pháp trợ Trụ vi ngược để “tra tấn” hắn, hắn bỗng dưng cảm thấy lạnh hơn.
Sau khi uống dược được bỏ thêm thuốc mê, Nguyệt Quỳnh rất nhanh đã ngủ say. Ở trong mộng, âm lãnh cũng không buông tha hắn. Thật sự rất lạnh, muốn quay trở về, chờ hắn để dành đủ tiền, hắn nhất định phải trở về, rời xa nơi âm lãnh này. Không biết đã ngủ bao lâu, Nguyệt Quỳnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Trong phòng thực tối, cũng không biết là canh giờ gì. Màn buông xuống, Hồng Hỉ Hồng Thái dường như không ở đây. Nhưng cổ họng hắn khô rát, rất muốn uống nước. Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh định há miệng, muốn hô to gọi người tiến vào cho hắn uống nước, hắn nghe được tin dữ truyền đến từ ngoài phòng.
“Triệu, Nguyệt Quỳnh thị tẩm.”
Một câu này còn hiệu quả hơn là uống bao nhiêu dược, mồ hôi lạnh mãnh liệt chảy trên người Nguyệt Quỳnh. Trước kia khi hắn sinh bệnh, người này chưa bao giờ triệu hắn thị tẩm.
“Công tử.” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái tiến vào, thắp nến, xốc màn lên, liền nhìn thấy công tử bọn họ đang nằm trên giường với vẻ mặt hoảng sợ. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái muốn nói lại thôi, im lặng nhìn công tử của bọn họ, Hồng Hỉ nhẹ giọng nói: “Công tử, Hành công công nói thân thể ngày không khoẻ nên không cần tắm rửa, ta giúp ngài lau người.”
“Nước.”
Chết cũng không thể làm quỷ khát. Hồng Hỉ nâng hắn dậy, Hồng Thái rót trà nóng, bưng nước ấm tới.
“Hồng Hỉ, Hồng Thái, nếu ta chết, nhớ rõ phải cúng mấy lạt áp đầu trước mộ ta, cúng thêm một vò rượu gạo, cúng. . . . . .”
“Công tử, ngài đừng nói những lời xui xẻo như thế.” Hồng Hỉ ngăn công tử hồ ngôn loạn ngữ, uy hắn uống nước, Hồng Thái cẩn thận lau mặt cho công tử, cổ cùng những chỗ dễ bị nhiễm lạnh, rồi hai người mới hợp lực mặc miên phục thật dày cho công tử nhà mình chuẩn bị đi chịu chết, dìu hắn xuống giường.
Hai chân Nguyệt Quỳnh hư nhuyễn, tiếc nuối liếc nhìn nơi chính mình giấu tiền, hai mắt màu đen mang vẻ ảm đạm, bị “tha” [lôi, kéo] đi ra ngoài. Nhuyễn kiệu được đặt ở ngoài phòng, Hành công công cầm dù che, Nguyệt Quỳnh cơ hồ không quan tâm đến cơn mưa, lên kiệu. Kiệu được nâng, tiếng đòi mạng vang lên: “Khởi kiệu.” Trong đêm mưa, Nguyệt Quỳnh hai mắt lưng tròng cố nhìn hai vị người hầu đắc lực nhất của mình, không kịp để lại di ngôn. [trời ạ =)))]
Đến Tùng uyển, Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng bước xuống kiệu, may mắn có hai vị tiểu công công tiến lên đỡ hắn, bằng không hắn khẳng định mình nhất định sẽ ngã xuống đất*****. Hai mắt mờ mờ, Nguyệt Quỳnh bị nâng vào gian phòng đáng sợ kia, sau khi đem hắn đặt trên giường liền ly khai. Nguyệt Quỳnh thở hổn hển nửa ngày mới ngẩng đầu, vừa nhấc, hắn sửng sốt. Nhìn trái nhìn phải một hồi, trên giường không có ai, đằng ghế không có ai, tháp thượng cũng không có. Trong phòng ngủ rộng thênh thang của Nghiêm Sát chỉ có mình hắn. Người nọ to lớn giống như tòa sơn, mắt hắn cho dù mờ như thế nào, cũng không thể không nhìn thấy.
Trong phòng thực ấm áp, được đặt mấy chậu than đang cháy, Nguyệt Quỳnh khẽ run rẩy, cởi dép lê ra, leo lên giường, kéo lấy chiếc chăn bông to lớn thoạt nhìn ấm áp hơn rất nhiều so với chiếc chăn của hắn, đắp lên người. Không quan tâm gì nữa, hắn lạnh. Khớp hàm lạnh đến mức run lên, Nguyệt Quỳnh cố gắng mở mắt chờ, nhưng tòa sơn kia vẫn không trở về. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng ấm áp hơn, hắn không chịu nổi nữa, khẽ nhắm mắt lại. Một trận hương thơm ngọt truyền đến, Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm vài tiếng, dần dần chìm vào giấc ngủ.