Chương 68
Thanh Tú ngỡ ngàng cùng tức giận xem video mà một người đứng sau cửa sổ mối mọt quay lại cảnh Quốc Thịnh trao đổi cùng một nhóm đàn ông lạ mặt giam giữ Vương Huy trong một căn nhà hoang.
Một gã cười nhe răng hỏi:
– Anh Thịnh, chúng em ở đây muỗi đốt quá, xong việc chưa anh?
– Được rồi, đã đến lúc!
Vương Huy trong video đang nằm ngủ yên trên một tấm bạt nhựa trải trên nền đất bẩn thỉu. Nhóm người này đã bắt cóc cậu nhóc sáng nay, còn ép cậu nhóc gọi điện xin nghỉ học để tránh bị tìm kiếm sớm.
Sau đó, cả bọn ôm thằng nhóc ra ngoài, diễn cảnh đánh nhau náo loạn một nơi khiến người nào nhìn vào cũng tưởng Quốc Thịnh liều chiến với đám người bắt cóc Vương Huy. Một cước vào đầu khiến Quốc Thịnh ngất lịm đi, chắc chắn lực chẳng có là bao nhưng anh ta diễn như thật, trong lúc người của Hùng Cường giữ được Vương Huy còn lũ người bắt cóc thì bỏ chạy mất dạng. Một kẻ trong nhóm gọi điện báo cho Thanh Tú rồi tìm cách đưa Quốc Thịnh và Vương Huy vào bệnh viện.
Thật là một âm mưu đê hèn đáng ghê tởm! Thanh Tú tức đến run cả người, cô thương em trai bị chính kẻ giả vờ cứu nó hành hạ, còn bà Lan ông Kiên thì mặt mũi trắng bệch nhìn nhau, nhất thời chỉ đoán lờ mờ sự việc. Việc quan trọng lúc này của hai ông bà là phải vào bệnh viện xem thằng nhóc thế nào!
Cảnh sát rất nhanh biết chuyện, biết cả video quay lại vở kịch của Lê Quốc Thịnh. Khi công an cùng người nhà họ Vương đến nơi, Lê Quốc Thịnh giả vờ nằm lịm trên giường bệnh, giường bên cạnh là Vương Huy vẫn còn chưa tan thuốc mê đang ngủ say sưa.
Vương Huy được các bác sĩ phán đoán là không sao. Cả nhà họ Vương đều mừng rỡ đến rơi nước mắt, chỉ chờ thuốc hết để cậu bé tỉnh lại. Một hồi Lê Quốc Thịnh cũng “tỉnh lại”, mở mắt ra thấy các anh công an mặc quân phục xanh cùng video đập vào mặt, anh ta chỉ muốn tiếp tục “ngất đi”. Anh ta không việc gì phải giấu giếm Thanh Hằng đồng phạm, thậm chí cô ta còn là chủ mưu bày trò, thế nên cô ta cũng nhanh chóng bị cảnh sát triệu tập.
Không bao lâu sau Vương Huy tỉnh lại trong niềm vui ngập tràn của những người xung quanh, cậu nhóc mơ màng kể lại sáng nay đi bộ chưa đến trường thì một nhóm người chặn lại bắt ép cậu gọi điện xin nghỉ, sau đó cậu lịm đi chẳng biết gì nữa.
Mọi chuyện diễn ra từ chiều đến giờ khiến tâm trạng Thanh Tú hết sức rối loạn. Lòng bực bội cả Thanh Hằng và Quốc Thịnh, cô chỉ mong bọn họ bị pháp luật xử phạt thật nặng vì tội bày trò. Anh ta nghĩ dùng cách này để cô xiêu lòng hay sao? Nhưng… nếu anh ta bị thương vì em trai cô, quả thực cô sẽ rất áy náy, cũng sẽ biết ơn anh ta, âm mưu của hai kẻ đó có thế nào vẫn sẽ đánh trúng tâm lý của cô. Nếu không có video quay lại làm bằng chứng vạch trần bọn họ, có phải cô đã bị bọn họ lừa? Có điều… tại sao người của Huy Khang lại quay được đúng lúc như vậy? Bọn họ đã nghi ngờ Lê Quốc Thịnh là kẻ gây chuyện hay sao? Nguyên nhân gì khiến bọn họ nghi ngờ anh ta?
Thanh Tú lúng túng đứng dậy, hướng ánh mắt cảm kích về Tuấn Hải cùng Huy Khang, cô mấp máy môi:
– Hôm nay… vất vả cho các anh quá! Gia đình tôi thực lòng cảm ơn các anh!
Tuấn Hải cười cười, anh ta chẳng cần phải tiếp tục giấu giếm cô, thế nên bình tĩnh trả lời:
– Chị không cần cảm ơn chúng tôi, người chị cần cảm ơn là người khác, nếu không có người này chỉ dẫn thì chính chúng tôi cũng bị Lê Quốc Thịnh đánh lừa.
Thanh Tú sững sờ, cô lờ mờ đoán ra nhưng thật lòng không dám tin những gì mình phán đoán. Huy Khang cũng ngạc nhiên cau mày nhìn Tuấn Hải thắc mắc.
Thanh Tú liền hỏi:
– Người mà anh nói… là ai vậy?
Tuấn Hải mỉm cười:
– Chị đoán xem.
– Chẳng lẽ…
Thanh Tú ôm miệng, đôi mắt từ lúc nào đã long lanh nước. Từng giọt từng giọt nước mắt cứ lăn dài khiến cô không sao nói tiếp, cảm giác hai chân đứng cũng không vững Mai liền đỡ cô dậy. Thanh Tú run rẩy tựa vào khuỷu tay Mai, đôi mắt nhòa nước lấp lánh hạnh phúc hơn bao giờ hết, cả khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt nhưng trái tim cứ đập rộn ràng đến mức cô không sao thở nổi.
– Vương Khải… anh đã tỉnh lại! Trời đất ơi, anh ấy đã tỉnh lại! Từ lúc nào… anh ấy tỉnh từ lúc nào vậy?
Huy Khang chớm nghe cũng đoán ra đại ca anh ta đã tỉnh lại, anh ta nuốt ực một ngụm, sống mũi cay xè, hốc mắt đỏ lên, anh ta mỉm cười mừng cho cô gái trẻ trước mặt. Ông trời quả thực vẫn còn biết thương xót hai con người tốt đẹp này dù đã đày đọa bọn họ suốt cả quãng đời dài dặc!
– Khi chị về thành phố S, anh ấy đã tỉnh lại và gọi điện cho tôi.
Tuấn Hải khẳng định. Thanh Tú cảm giác như đang ở một nơi không có thật, cơ thể như đang bay chứ không phải ở trên mặt đất, cô cuống quýt, mặt mũi đỏ gay, hai mắt dại đi, lắp bắp như trong cơn mê sảng:
– Tôi… tôi phải về với anh ấy! Tôi phải tận mắt thấy, phải tận mắt thấy anh ấy bằng xương bằng thịt mới tin!
Mai mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô ta. Cô ta sẽ đưa cô gái trẻ này về gặp Vương Khải, với tốc độ nhanh nhất có thể kẻo cô ta chết chìm trong nước mắt cùng cảm xúc hạnh phúc đến vỡ òa của cô gái ấy mất. Huy Khang cùng Tuấn Hải cũng đi sau xe Mai, bọn họ cũng muốn được gặp vị đại ca mà bọn họ luôn kính phục sau bao ngày tưởng chừng không thể.
Một gã cười nhe răng hỏi:
– Anh Thịnh, chúng em ở đây muỗi đốt quá, xong việc chưa anh?
– Được rồi, đã đến lúc!
Vương Huy trong video đang nằm ngủ yên trên một tấm bạt nhựa trải trên nền đất bẩn thỉu. Nhóm người này đã bắt cóc cậu nhóc sáng nay, còn ép cậu nhóc gọi điện xin nghỉ học để tránh bị tìm kiếm sớm.
Sau đó, cả bọn ôm thằng nhóc ra ngoài, diễn cảnh đánh nhau náo loạn một nơi khiến người nào nhìn vào cũng tưởng Quốc Thịnh liều chiến với đám người bắt cóc Vương Huy. Một cước vào đầu khiến Quốc Thịnh ngất lịm đi, chắc chắn lực chẳng có là bao nhưng anh ta diễn như thật, trong lúc người của Hùng Cường giữ được Vương Huy còn lũ người bắt cóc thì bỏ chạy mất dạng. Một kẻ trong nhóm gọi điện báo cho Thanh Tú rồi tìm cách đưa Quốc Thịnh và Vương Huy vào bệnh viện.
Thật là một âm mưu đê hèn đáng ghê tởm! Thanh Tú tức đến run cả người, cô thương em trai bị chính kẻ giả vờ cứu nó hành hạ, còn bà Lan ông Kiên thì mặt mũi trắng bệch nhìn nhau, nhất thời chỉ đoán lờ mờ sự việc. Việc quan trọng lúc này của hai ông bà là phải vào bệnh viện xem thằng nhóc thế nào!
Cảnh sát rất nhanh biết chuyện, biết cả video quay lại vở kịch của Lê Quốc Thịnh. Khi công an cùng người nhà họ Vương đến nơi, Lê Quốc Thịnh giả vờ nằm lịm trên giường bệnh, giường bên cạnh là Vương Huy vẫn còn chưa tan thuốc mê đang ngủ say sưa.
Vương Huy được các bác sĩ phán đoán là không sao. Cả nhà họ Vương đều mừng rỡ đến rơi nước mắt, chỉ chờ thuốc hết để cậu bé tỉnh lại. Một hồi Lê Quốc Thịnh cũng “tỉnh lại”, mở mắt ra thấy các anh công an mặc quân phục xanh cùng video đập vào mặt, anh ta chỉ muốn tiếp tục “ngất đi”. Anh ta không việc gì phải giấu giếm Thanh Hằng đồng phạm, thậm chí cô ta còn là chủ mưu bày trò, thế nên cô ta cũng nhanh chóng bị cảnh sát triệu tập.
Không bao lâu sau Vương Huy tỉnh lại trong niềm vui ngập tràn của những người xung quanh, cậu nhóc mơ màng kể lại sáng nay đi bộ chưa đến trường thì một nhóm người chặn lại bắt ép cậu gọi điện xin nghỉ, sau đó cậu lịm đi chẳng biết gì nữa.
Mọi chuyện diễn ra từ chiều đến giờ khiến tâm trạng Thanh Tú hết sức rối loạn. Lòng bực bội cả Thanh Hằng và Quốc Thịnh, cô chỉ mong bọn họ bị pháp luật xử phạt thật nặng vì tội bày trò. Anh ta nghĩ dùng cách này để cô xiêu lòng hay sao? Nhưng… nếu anh ta bị thương vì em trai cô, quả thực cô sẽ rất áy náy, cũng sẽ biết ơn anh ta, âm mưu của hai kẻ đó có thế nào vẫn sẽ đánh trúng tâm lý của cô. Nếu không có video quay lại làm bằng chứng vạch trần bọn họ, có phải cô đã bị bọn họ lừa? Có điều… tại sao người của Huy Khang lại quay được đúng lúc như vậy? Bọn họ đã nghi ngờ Lê Quốc Thịnh là kẻ gây chuyện hay sao? Nguyên nhân gì khiến bọn họ nghi ngờ anh ta?
Thanh Tú lúng túng đứng dậy, hướng ánh mắt cảm kích về Tuấn Hải cùng Huy Khang, cô mấp máy môi:
– Hôm nay… vất vả cho các anh quá! Gia đình tôi thực lòng cảm ơn các anh!
Tuấn Hải cười cười, anh ta chẳng cần phải tiếp tục giấu giếm cô, thế nên bình tĩnh trả lời:
– Chị không cần cảm ơn chúng tôi, người chị cần cảm ơn là người khác, nếu không có người này chỉ dẫn thì chính chúng tôi cũng bị Lê Quốc Thịnh đánh lừa.
Thanh Tú sững sờ, cô lờ mờ đoán ra nhưng thật lòng không dám tin những gì mình phán đoán. Huy Khang cũng ngạc nhiên cau mày nhìn Tuấn Hải thắc mắc.
Thanh Tú liền hỏi:
– Người mà anh nói… là ai vậy?
Tuấn Hải mỉm cười:
– Chị đoán xem.
– Chẳng lẽ…
Thanh Tú ôm miệng, đôi mắt từ lúc nào đã long lanh nước. Từng giọt từng giọt nước mắt cứ lăn dài khiến cô không sao nói tiếp, cảm giác hai chân đứng cũng không vững Mai liền đỡ cô dậy. Thanh Tú run rẩy tựa vào khuỷu tay Mai, đôi mắt nhòa nước lấp lánh hạnh phúc hơn bao giờ hết, cả khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt nhưng trái tim cứ đập rộn ràng đến mức cô không sao thở nổi.
– Vương Khải… anh đã tỉnh lại! Trời đất ơi, anh ấy đã tỉnh lại! Từ lúc nào… anh ấy tỉnh từ lúc nào vậy?
Huy Khang chớm nghe cũng đoán ra đại ca anh ta đã tỉnh lại, anh ta nuốt ực một ngụm, sống mũi cay xè, hốc mắt đỏ lên, anh ta mỉm cười mừng cho cô gái trẻ trước mặt. Ông trời quả thực vẫn còn biết thương xót hai con người tốt đẹp này dù đã đày đọa bọn họ suốt cả quãng đời dài dặc!
– Khi chị về thành phố S, anh ấy đã tỉnh lại và gọi điện cho tôi.
Tuấn Hải khẳng định. Thanh Tú cảm giác như đang ở một nơi không có thật, cơ thể như đang bay chứ không phải ở trên mặt đất, cô cuống quýt, mặt mũi đỏ gay, hai mắt dại đi, lắp bắp như trong cơn mê sảng:
– Tôi… tôi phải về với anh ấy! Tôi phải tận mắt thấy, phải tận mắt thấy anh ấy bằng xương bằng thịt mới tin!
Mai mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô ta. Cô ta sẽ đưa cô gái trẻ này về gặp Vương Khải, với tốc độ nhanh nhất có thể kẻo cô ta chết chìm trong nước mắt cùng cảm xúc hạnh phúc đến vỡ òa của cô gái ấy mất. Huy Khang cùng Tuấn Hải cũng đi sau xe Mai, bọn họ cũng muốn được gặp vị đại ca mà bọn họ luôn kính phục sau bao ngày tưởng chừng không thể.