Chương : 190
“Tiểu Uyển là bảo bối bị lưu lạc từ nhỏ của Ti gia, là đứa cháu gái mà Ti lão thái gia yêu thương nhất, cũng là người con gái duy nhất trong Ti gia”.
Cái này phỏng chừng phiền toái thật sự là lớn.
Giản Tiểu Phương nghe Thượng Quan Thuyên nói về chuyện Tiểu Uyển cũng là Diệp An An, quả thực không thể tin được, thì ra, gia thế của Diệp An An lại vĩ đại như thế, chỉ là cô ấy từ bé đã phải trải qua một cuộc sống quá khổ cực, nói đến thật đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng lại có thể trùng hợp như vậy.
Cô lấy từ trong túi xách của mình ra một mảnh giấy, cô vốn dĩ cũng muốn nhẫn nại chờ đợi An An nghĩ thông suốt rồi đến tìm mình, nhưng hiện tại, có lẽ đợi không được nữa rồi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực sự đã khiến cô thấy kiệt sức, huống chi còn liên quan đến thân thế của cô ấy. Cho nên, cô nhất định phải gặp An An mới được. Đương nhiên, cả đứa con nuôi mà cô đã nhớ nhung hai năm nay nữa.
Không biết mặt mũi thằng bé thế nào, rất đáng yêu nhỉ? Hay là rất nghịch ngợm?
Âm thầm quyết định hết thảy, cô cũng không nói cho bất cứ người nào, thậm chí cả anh trai mình cũng không nói cho, Diệp An An đã trốn tránh bọn họ hai năm, hai năm chính là một đoạn thời gian không tính là ngắn, cô cần tôn trọng quyết định của cô ấy.
_________________________
Diệp An An ôm hộp cơm trong tay, đi đến văn phòng tổng tài, tấm thẻ từ trong tay là anh cấp cho cô đặc quyền, cô gõ cửa rồi đi vào, Lance chỉ hơi nhếch mắt lên, trong đôi mắt màu tím giống như thoáng lướt qua một cảm xúc này kia, sau cùng lại không một dấu vết trở lại bình tĩnh như cũ.
“Để xuống đi”, anh chỉ nói một câu, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, ngữ khí có chút lạnh nhạt. Diệp An An hơi ngẩn người một chút, trong ngực ẩn ẩn đau, bởi vì sự lạnh nhạt, cũng là bởi vì sự phớt lờ của anh.
Dường như vẫn là có chút chờ mong, cô với anh, không biết là vì anh có đôi mắt giống hệt Tiểu an, hay là anh vốn là cha của con trai cô, cũng có thể là vỉ sự dịu dàng chư từng có mà cô nhận được tại bờ biển đêm kia.
Người đàn ông này, lại ở trong lòng của cô để lại một dấu tích không thể nào xoá nhoà đi được. Hơn nữa hình như còn càng ngày càng sâu hơn.
Rất muốn rời xa, nhưng cũng rất muốn tiến đến gần thêm chút nữa, càng muốn quên lại càng không thể quên được. Trong nhà mình còn có một phiên bản thu nhỏ của anh, lúc nào cũng nhớ đến. Mím chặt đôi môi, rồi lại cắn cắn môi dưới của mình, đến khi cảm thấy bị đau cô mới đi ra ngoài.
Quay đầu, nhìn cánh cửa dần dần đóng lại, giống như ngăn cách cô và anh, hai người hai thế giới.
Đi xuống lầu, cô không muốn đi thang máy, chỉ bước từng bậc từng bậc đi xuống, chậm rãi ổn định lại tất cả suy nghĩ của mình.
Sau khi Diệp An An rời đi, Lance mới ngẩng đầu lên, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào hộp cơm để bên kia. Những ngày gần đây anh vô cùng thích hương vị món ăn cô làm. Anh định cầm điện thoại lên gọi cho thư kí bảo cậu ta ra ngoài mua ình một phần, nhưng sau cùng vẫn là lựa chọn ăn cái này. Anh gần như đã bị cuốn hút bởi hương vị của nó. Thế nhưng vĩnh viễn cũng không thuộc về anh. Coi như lần cuối cùng đi. Anh tự nói với chính mình.
Lấy hộp cơm qua, bên trong là đồ ăn làm rất khéo léo, vị không mặn cũng không nhạt quá, vô cùng hơp với khẩu vị của anh, không thể không nói rằng, những thứ mà Diệp An An làm ra, quả thực là ăn rất ngon.
Ăn xong, lại bắt đầu rơi vào trầm mặc, người phụ nữ dịu dàng mà ấm áp kia, nhưng cô đã có gia đình riêng của mình, anh không muốn là người phá hỏng.
Lúc biết cô đã có con. Anh không hề muốn lui bước, chỉ là khi anh nhìn thấy cô và chồng của mình ở cùng nhau, anh biết chính mình nên buông tay được rồi. Có những chuyện có thể kiên trì, nhưng có chuyện lại vĩnh viễn không thể thay đổi. Cô đã kết hôn, cũng đã có con trai. Đứa nhỏ kia có lẽ hơn một tuổi đi, anh còn chưa nhìn kĩ, mơ hồ cũng nhận ra là một đứa nhỏ diện mạo hết sức xinh đẹp.
Anh phải phá hư cái gì, anh muốn phá hư cái gì. Đây là điều mà anh chưa từng nghĩ tới.
Buông hộp cơm ra, anh đi đến bên cửa sổ sát đất, qua vài ngày nữa, chờ cha mẹ anh ở Trung Quốc chơi đã rồi, bọn họ sẽ quay về Anh quốc, có lẽ cả đời này cũng không còn có thể gặp lại cô nữa.
Một người phụ nữ giống như thiên sứ trong mộng của anh, Diệp An An.
Diệp An An đang ăn phần cơm của mình, đột nhiên, trong mắt cô bất giác chảy ra một dòng lệ nóng, trong lòng có chút chua xót khó chịu, không hiểu tại sao, khi nghe được từ người khác nói anh sắp phải trở lại Anh quốc, bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cô không thể lừa gạt chính mình, cô thật sự đau lòng.
Cô rất yêu Tiểu An, chẳng lẽ cô cũng đã yêu luôn cả cha của Tiểu An sao, người đàn ông ôn nhu bên bờ biển đó, người đã từng dịu dàng hôn cô, người đã cứu con trai của họ…
Lance.
Chuyện cũ của cô và anh, cứ như vậy mà kết thúc, nó còn chưa kịp bắt đầu cũng đã biết trước kết quả.
Khoé miệng khẽ nhếch, thức ăn đã không còn mùi vị gì nữa.
Có chút mất mác nho nhỏ, cũng có thể là rất nhiều, cô buông đôi đũa ra, có vẻ như đã ăn không vô được gì, nhớ tới con trai bé bỏng đang ở nhà, nó chính là an ủi lớn nhất trong đời này của cô, cô có thể ở một mình, chỉ cần cô có Tiểu An là được.
Đúng vậy chỉ cần có Tiểu An là được.
Chính là, thật sự dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
Cả ngày, cô cảm giác trái tim mình như bị đè nặng bởi chuyện gì vậy, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng trĩu hơn. Mãi cho đến lúc tan tầm, cô đứng ở cửa công ty, không biết đang nhìn cái gì, đến khi một chiếc xe con màu đen sang trọng rời đi, cô chỉ có thể nhìn thao. Nơi đó có một người đàn ông, Lance Corrine, một nhân vật mà cô không bao giờ có thể chạm đến được.
Trở về nhà, cô từ nhà dì Lí bên cạnh đón Diệp Tiểu An của cô về, thằng bé sau một trận ốm dậy, có vẻ như gầy đi một ít, nhưng đáng yêu vẫn không giảm chút nào, làn da trắng trẻo, hai mắt trong sáng thật to, chân tay mập mạp.
Cô đem tiểu an đặt lên trên giường, thằng nhóc này lại chớp chớp ánh mắt xinh đẹp nhìn cô.
“Mẹ, đóiiii…”, nó đang ngậm tay mình, vừa nhìn thấy mẹ liền khóc đòi ăn.
“Biết rồi, mẹ đi pha sữa ngay đây, hèn chi nhóc con lại béo béo như vậy, lúc nào cũng đòi ăn a”, cô nhéo cái má bầu bĩnh mềm mại của con trai, xoay người đi vào phòng bếp. Chỉ có trước mặt con trai mình, cô mới có thể thoải mái như vậy.
Chờ khi cô đi ra, Diệp Tiểu An đã nằm úp sấp lên giường mà ngủ. Cô đành phải đem sữa đi hâm nóng lại. Diệp Tiểu An mà ngủ, ngàn vạn lần đừng nên đánh thức nó dậy, thằng bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính khí mỗi lần rời giường lại cực kì xấu, nó sẽ khóc đến đất rung núi chuyển.
‘Cốc cốc’, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Diệp An An đặt bình sữa xuống, vội vàng đi ra ngoài, mở cửa ra, đến khi thấy người đang đứng bên ngoài thì trở nên ngây ngốc.
“Diệp An An, cậu là đứa không có lương tâm, sao có thể nói biến mất liền biến mất, tận hai năm trời, cậu có biết mình đã đi tìm cậu hai năm nay rồi hay không”, Giản Tiểu Phương vừa thấy cô, liền lao vào mà mắng to, mắng đến mức Diệp An An còn đang khiếp sợ ngay cả đường cãi lại cũng không có, kỳ thật, cũng không phải cô cố ý biến mất, hay bỏ đi, mất đi cục cưng cô không muốn tiếp tục sống nữa. Nếu không phải may mắn có được Tiểu An, chỉ sợ trên đời này đã không còn người nào tên Diệp An An nữa.