Chương : 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lắp đặt thiết bị nhà cửa là một chuyện khiến cho người người đau đầu, mà đau đầu nhất là vì quá trình lắp đặt chứ méo phải kết quả lắp đặt.
Ông đến chiếc ổ mới Lam Thiếu Bằng—— khu chung cư Cảnh An. Vừa ngừng xe thì thấy mụ đàn bà chua ngoa hôm nọ dắt con đi ngang qua. Mụ trừng ông. Ông cũng trừng lại, nghĩ thầm, ù má con cá, chồng mày gay khéo sinh ra thằng con sau này cũng bị thông cúc không chừng, ở đó mà trừng bố.
Nói đi cũng nói lại, Lam Thiếu Bằng lúc mua nhà chũng không chịu để ý kỹ một chút, bây giờ trở thành hàng xóm của chúng nó rồi. Về sau có gây gổ gì gặp phải mụ này, mụ đâu phải đèn đã cạn dầu đâu.
Ông lên lầu, mở cửa nhà hắn đi vào xem xét, thấy chỉ có một thợ sửa chữa làm việc ở bên trong.
“Sao có một mình chú làm ở đây vậy? Bữa trước tôi thấy có mấy người làm việc mà? Người đâu hết rồi?” Ông tức giận hỏi.
“Sếp của bọn tôi ôm đồm vài chầu trang trí nội thất. Bây giờ họ chia nhau đi làm hết rồi, còn tôi ở đây sửa chữa chút chút.” Thợ sửa chữa giải thích.
Ông nhìn kỹ, giấy dán tường vẫn chưa được dán xong, “Sao giấy dán tường mấy ngày rồi vẫn chưa xong vậy?”
“Bây giờ là mùa sửa nhà. Muốn thì chúng tôi tăng ca làm việc cho anh chứ gì đâu.” Thợ sửa nhà buông chiếc hoạt kế* trong tay ra mà phàn nàn.
Sàn gỗ đã được lát xong, cửa WC, phòng bếp và ban công cũng đã được lắp kim loại, nhưng cửa phòng thì chưa lắp.
“Sàn gỗ lát xong rồi, vậy còn cửa phòng thì chừng nào xong đây?”
“Chúng tôi đã thúc giục nhiều lần nhưng nhà máy cửa cháy hàng rồi, giờ đang làm gấp cho anh đấy.”
Ông không muốn nghe những lời thoái thác này. Ông sắp mất hết kiên nhẫn rồi: “Thôi thôi thôi, gì mà cháy hàng với cả làm gấp? Bớt viện cớ đi. Đã quyết định trên hợp đồng cả tháng trời mà vẫn chưa gắn cửa cho tôi. Tôi cho chú thêm ba ngày nữa, sau ba ngày mà chưa xong nữa là tôi dẹp hết, tự kiếm người khác làm hết.”
“Sếp của tôi cũng đã hối thúc họ rồi.” Thợ sửa chữa làm bộ bó tay, “Thôi thì tụi tôi sẽ hối họ nữa vậy.”
Ông đến toilet, nhìn tới nhìn lui một chút liền thấy đầu nối ống nước bị rỉ nước. “Lắp đường ống kiểu gì mà nước thấm ra tè le vậy?!”
“Để tôi xem.” Thợ sửa chữa chạy đến toilet nhìn chăm chú một chút rồi trả lời tỉnh bơ, “Chỉ hơi rò nước thôi ấy mà. Đợi mai mốt gắn cửa chống rỉ vô là xong ngay, không có gì đáng ngại đâu.”
Đợi gắn cửa chống rỉ vô là xong… Hiện tại ông vô cùng muốn bổ cái đầu thằng kia ra cho nó “rỉ” hết máu rồi tống vô bệnh viện chắp vá lại. Con mợ nó, vãi cả lý sự.
“Đợi gắn cửa chống rỉ hả? Cửa nhà tao vốn làm bằng đồng chống rỉ. Nó chống rỉ một năm cái tụi bây để nhà tao rỉ nước một năm vậy đó hả? Lý luận kiểu quần què gì vậy? Ông bem cho một cái bây giờ.” Rốt cục ông cũng bạo phát.
Thợ sửa chữa thấy ông nổi bão bèn sửa lời, “Thôi để tôi sửa cho, anh đừng tức giận.”
“Đây không phải toilet nhà bây nên bây không tức giận là phải!” Ông trợn tròn mắt đầy hung dữ uy hiếp thợ sửa chữa, “Nói cho mày biết, không làm tốt coi chừng ông dẹp hết cái công ty nội thất của chúng bây, bây coi chừng cái mạng của bây đi.”
Bây chưa thấy qua lưu manh bùng cháy đúng không, hôm nay ông bùng cháy cho bây xem nha.
Thợ sửa chữa run cầm cập, gọi điện cho sếp tới cứu bồ.
Ông cũng muốn sếp chúng nó hiện thân để có gì không vừa ý thì nói thẳng luôn cho dễ.
Quả nhiên trong chốc lát gã sếp đã trường tới rồi cười ha hả phân bua vấn đề cửa nẻo. Ông vẫn câu nói đó, cho chúng bây ba ngày đấy, không xong thì ông dẹp hết, kiếm người khác làm.
Gã sếp vỗ ngực cam đoan nói nhất định sẽ cho lắp.
Ông còn bảo xà nhà quá đắt, cái gì mà đến một nghìn năm lận?
“Không đắt đâu, giá thị trường là thế đấy.” Gã sếp lại chém giá.
“Gạt ai vậy? Bạn tôi bảo một xà mới có sáu bảy trăm, mà tính luôn tổng thể đấy. Bộ nhà ông dát vàng ngói hay sao vậy? Vừa vừa thôi nhá.” Ông bắt đầu ép giá.
“Sáu bảy trăm sao được, còn chưa đủ tiền vốn nữa là.”
“Vậy thì thôi. Ông tháo xà nhà xuống đi, tôi tìm bên khác làm.” Ông cười ha hả mà rằng.
Gã sếp đỏ rần mặt mày, hận không thể đi lên cắn người.
Cuối cùng ông trả giá thành công. Ông cười toe nhắn tin cho Lam Thiếu Bằng. Tềnh êu à, anh trả giá xà nhà xuống rồi đấy, em báo đáp anh như nào đây?
Chỉ chốc lát sau Lam Thiếu Bằng nhắn lại. Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng, cuối năm sẽ có thưởng đấy.
Cuối năm thưởng… Đờ mờ em Lam Lam, em nỡ lòng nào trì hoãn cái phúc lợi của anh tới năm sau vậy hả?
Ông xử lý xong chuyện nhà cửa, nhân lúc đợi thang máy liền lấy di động ra gọi cho Hồng Đào.
“Giề?” Hồng Đào bắt máy hỏi.
“Ê thằng Đào ca, tao nhớ mày có cái tủ sắt không xài đúng hông? Cho tao mượn sử dụng tí đi.” Ông bắt đầu hỏi mượn Đào ca.
“Ờ thì có đó, nhưng mà mày toàn mượn đồ của tao rồi chôm luôn không hà.” Đào ca phàn nàn.
“Vậy nha, phiền mày nha.” Ông cười híp mắt.
“Đồ mặt dày, được nước lấn tới, mày ở nhà chờ tao đi.” Hồng Đào cười mắng rồi tắt điện thoại.
Ông tắt điện thoại di động, cỡi xe gắn máy rời khỏi chung cư Cảnh An. Nơi này vốn không xa nhà ông, chạy cái vèo là về tới nhà ngay.
Bác gái hàng xóm đi chợ về, vừa thấy ông liền gọi lại, “Anh Hùng à, bác gái có chuyện muốn nói cho cậu đây.”
“Chuyện gì vậy bác?” Bác gái hàng xóm thường quan tâm đến ông rất tốt nên ông rất kính trọng bác ấy.
“Cậu thì thế này, còn cô con gái ông Trương hàng lại không còn trẻ nữa, cũng đã ly hôn rồi mà chưa có con. Bác thấy cô gái đó khá tốt nên muốn dạm mối cho hai đứa, trông hai đứa hợp nhau lắm ấy.” Bác gái hàng xóm lại nhiều chuyện rồi. Tôi kết hôn hay không kết hôn đâu cần bác quan tâm. Bác có thấy đầu bác bạc trắng không? Là do bác nhiều chuyện quá đó bác.
Nhưng dù gì thì ông không nỡ nào phụ lòng bác gái, đành đáp: “Bác gái, tôi đã ly hôn rồi còn có con trai, nhà có thằng đệ cũng chưa có kết hôn nên đang dành tiền mua nhà cho nó cưới vợ, gánh nặng chuyện nhà đùm đùm đề đề, bác có nói rõ với cô ấy chưa?”
“Nói rồi, người ta không chê. Thời nay hiếm tìm được cô nào như vậy lắm, có gì hai người đi xem mắt đi?”
Dưới ánh mắt soi mói nhiệt tình của bác gái, ông đăm chiêu tìm cớ từ chối.
Ông nào dám nói: “Bác gái à, tôi có người yêu rồi, mà người đó là đàn ông đó nha.” Cỡ đó chắc bác gái từ mặt ông rồi xách guốc chạy tám chục dặm luôn quá.
“Tôi nghĩ tôi nên bàn bạc với người nhà một chút. Vậy nhé, bác chờ tôi nhé.” Ý của ông là nói, bác chờ đi, chờ đến lúc cá sấu biến thành ngựa vằn, đến khi ông hết gei, ông sẽ rước thím kia về nhà.
“Được, bác chờ cậu.”
Ông giúp bác gái xách giỏ rau lên lầu, bác gái vui cười như trẩy hội.
“Tiểu Mễ sắp lên cấp hai rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, thầy chủ nhiệm nói nó có thể thi đậu vào trường điểm đấy.”
“Ôi, cậu cũng chịu cực nhiều năm rồi, bây giờ rốt cục cũng đơm hoa kết quả ha.” Bác gái cười như đoá cúc già, ông cũng đi theo cười ngây ngô vài tiếng.
Đơm hoa đơm đơm cái bông cúc ấy! Vạn dặm trường chinh bước đầu tiên mới bắt đầu, trường cấp hai rồi trường cấp ba rồi lên đại học rồi tìm việc tìm vợ mua nhà tùm lum. Tới khi Tiểu Mễ kết hôn ông mày chắc đã già khú đế mất rồi.
Uây ~ Thở dài một hơi, ông mở cửa vào nhà, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, đặc biệt là phải thủ tiêu hết đám bao cao su bị thổi thành bong bóng kia.
Ông đang loay hoay thì nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra thì thấy Hồng Đào cho người mang két sắt đến. Hồng Đào vẫn như cũ, cách ăn mặc càng lúc càng giống con công. Hắn cười hì hì khoác vai ông: “Hùng ca, mày phát tài rồi hay sao mà xin két sắt để giấu tiền vậy?”
“Phát cái con mợ nó tài ấy. Bố xài két sắt cho việc khác cơ.” Ông chẳng muốn giải thích cho thằng Hồng Đào nhược trí này chút nào.
“Các cậu về trước đi.” Hồng Đào ngồi ở trên ghế sa lon nói.
Những người khiêng két sắt rời đi. Ông nhìn két sắt, suy nghĩ một lát, chợt thấy nó cũng đâu nặng lắm đâu, thằng Đào ca vẫn tự khiêng được mà lại kêu hai người chi cho màu mè vậy cà?
“Dùng như thế nào? Chỉ tao coi.” Ông hỏi Hồng Đào.
Hồng Đào lấy chìa khoá ra dạy ông cách mở và khoá. Ông làm đi làm lại nhiều lần cho nhuần nhuyễn rồi mò xuống dưới gầm giường. Dưới giường ông là hai cái rương. Ông kéo rương và lấy ra những bảo bối quý giá của mình, gồm các loại bao cao su, những chiếc đĩa CD và sách báo đồi truỵ cùng dăm ba món đồ chơi tình thú mua được từ trên mạng. Hồng Đào ngu ngơ nhìn ông bỏ những vật này vào trong tủ sắt, rồi lại ngu ngơ nhìn ông khoá tủ lại.
“Mày… mày … mày … mày xin két sắt của tao là để cất những món này đó hả?” Hồng Đào lắp bắp hỏi.
Ông giải thích, “Tiểu Mễ nhà bố đang tuổi lớn, không thể để cho nó tiếp xúc những vật này quá sớm. Thằng ngu nó tìm đồ giỏi như chó cảnh sát vậy. Ngày hôm qua mấy cái bao cao su của bố đều bị nó lấy làm bong bóng thổi chơi mất rồi. Bố đành phải cẩn thận hơn thôi.”
Hồng Đào đã không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đành bội phục mà rằng: “Hùng ca, tao thấy chỉ số thông minh gần đây của mày không nằm trong phạm trù hiểu biết của tao nha.”
“Bố là siêu nhân, đếch cần mày cần sùng bái.” Ông cười rồi sửa lại giường chiếu cho gọn gàng, sau đó ngồi hút thuốc cạnh Hồng Đào.
“Má, tự sướng vừa thôi ba.” Hồng Đào đả kích ông.
“Bố cũng có vốn để tự sướng chứ bộ.” Ông tay trái cầm điếu thuốc, tay phải vuốt ngược tóc, cảm thấy bản thân mình mới thiệt là phong độ làm sao.
“Sắp đến sinh nhật A Triết rồi. Tao muốn tổ chức tiệc cho nó. Mày bảo xem nó thích cái gì nhỉ?” Hồng Đào hỏi.
“Nó thích ô tô, mày cũng biết rồi mà?”
“Nhưng xe tao đưa cho nó nó có lái lần nào đâu, ngày nào cũng đi xe điện hết trơn.” Hồng Đào thở dài: “Lòng thiếu nam như kim dưới đáy biển hà.”
“Thằng ngu, không phải tao không giúp mày, mà tại chính mày khiến A Triết chán mày, chỉ là mày không biết mà thôi.” Ông không biết có nên mở đường cho Đào ca hay không nữa, ông vẫn không muốn Hồng Đào bắt cóc thằng đệ nhà ông chút nào.
“Tao làm cái gì mà nó ghét?” Hồng Đào tìm kiếm đáp án từ ông.
“Mày bảo mày thích A Triết, mày còn muốn A Triết thích mày, nhưng bên cạnh mày giờ còn cả tá thằng đu đeo, mà chính là do mày muốn thế. A Triết chỉ thích người chung tình, mà nó cũng chả có vẻ gì là gay cả. Ông còn trông mong A Triết cưới vợ sinh con kéo dài hương khói đây này.” Ông đã nói thẳng như vậy rồi, Hồng Đào mà không hiểu nữa thì xác định là nó đéo có não nha.
Hồng Đào suy nghĩ mười ba phút lẻ mười ba giây rồi nói: “Chỉ cần A Triết đến bên tao là tao đuổi mấy đứa kia đi hết ngay.”
“Đầu má, phí hết mười ba phút lẻ mười ba giây của đời tao rồi. Uổng nước miếng tao quá.” Ông nổi giận. Cái thằng bại não này, mày còn không biết nhường A Triết trước thì sao mà nó thích mày được? Má, thằng này hỏng mẹ nó rồi.
Bỗng, bọn ông nghe thấy tiếng xe điện và tiếng A Triết nói chuyện, thế là hai thằng liền chạy đến trên ban công xem. A Triết dưới lầu đang cười cười nói nói cùng một thanh niên giả danh tri thức. Hắn ta đeo kính, nhìn A Triết tình thương mến thương một cách trắng cmn trợn.
Bản mặt Hồng Đào chợt biến thành cái nùi giẻ nhà ông. Hắn sờ soạng trên người một lúc rồi hung hãn đi vào phòng bếp: “Bố đi ra ngoài quên mang dao. Hùng ca, tao mượn dao phay nhà mày chém nát con ếch bốn mắt kia chút nha!!”
“Trong tủ bếp có dao chặt vịt đấy, mày cứ chém chết mợ thằng bốn mắt kia cho tao. Đậu xanh rau má dám dụ dỗ em trai ông!” Ông cũng gia nhập hàng ngũ chém người.
========
*Hoạt kế: Cá tra trên GG thì nó là cái này. Ai biết nó là gì và dùng để làm gì thì hú Cá với nha TTvTT
Lắp đặt thiết bị nhà cửa là một chuyện khiến cho người người đau đầu, mà đau đầu nhất là vì quá trình lắp đặt chứ méo phải kết quả lắp đặt.
Ông đến chiếc ổ mới Lam Thiếu Bằng—— khu chung cư Cảnh An. Vừa ngừng xe thì thấy mụ đàn bà chua ngoa hôm nọ dắt con đi ngang qua. Mụ trừng ông. Ông cũng trừng lại, nghĩ thầm, ù má con cá, chồng mày gay khéo sinh ra thằng con sau này cũng bị thông cúc không chừng, ở đó mà trừng bố.
Nói đi cũng nói lại, Lam Thiếu Bằng lúc mua nhà chũng không chịu để ý kỹ một chút, bây giờ trở thành hàng xóm của chúng nó rồi. Về sau có gây gổ gì gặp phải mụ này, mụ đâu phải đèn đã cạn dầu đâu.
Ông lên lầu, mở cửa nhà hắn đi vào xem xét, thấy chỉ có một thợ sửa chữa làm việc ở bên trong.
“Sao có một mình chú làm ở đây vậy? Bữa trước tôi thấy có mấy người làm việc mà? Người đâu hết rồi?” Ông tức giận hỏi.
“Sếp của bọn tôi ôm đồm vài chầu trang trí nội thất. Bây giờ họ chia nhau đi làm hết rồi, còn tôi ở đây sửa chữa chút chút.” Thợ sửa chữa giải thích.
Ông nhìn kỹ, giấy dán tường vẫn chưa được dán xong, “Sao giấy dán tường mấy ngày rồi vẫn chưa xong vậy?”
“Bây giờ là mùa sửa nhà. Muốn thì chúng tôi tăng ca làm việc cho anh chứ gì đâu.” Thợ sửa nhà buông chiếc hoạt kế* trong tay ra mà phàn nàn.
Sàn gỗ đã được lát xong, cửa WC, phòng bếp và ban công cũng đã được lắp kim loại, nhưng cửa phòng thì chưa lắp.
“Sàn gỗ lát xong rồi, vậy còn cửa phòng thì chừng nào xong đây?”
“Chúng tôi đã thúc giục nhiều lần nhưng nhà máy cửa cháy hàng rồi, giờ đang làm gấp cho anh đấy.”
Ông không muốn nghe những lời thoái thác này. Ông sắp mất hết kiên nhẫn rồi: “Thôi thôi thôi, gì mà cháy hàng với cả làm gấp? Bớt viện cớ đi. Đã quyết định trên hợp đồng cả tháng trời mà vẫn chưa gắn cửa cho tôi. Tôi cho chú thêm ba ngày nữa, sau ba ngày mà chưa xong nữa là tôi dẹp hết, tự kiếm người khác làm hết.”
“Sếp của tôi cũng đã hối thúc họ rồi.” Thợ sửa chữa làm bộ bó tay, “Thôi thì tụi tôi sẽ hối họ nữa vậy.”
Ông đến toilet, nhìn tới nhìn lui một chút liền thấy đầu nối ống nước bị rỉ nước. “Lắp đường ống kiểu gì mà nước thấm ra tè le vậy?!”
“Để tôi xem.” Thợ sửa chữa chạy đến toilet nhìn chăm chú một chút rồi trả lời tỉnh bơ, “Chỉ hơi rò nước thôi ấy mà. Đợi mai mốt gắn cửa chống rỉ vô là xong ngay, không có gì đáng ngại đâu.”
Đợi gắn cửa chống rỉ vô là xong… Hiện tại ông vô cùng muốn bổ cái đầu thằng kia ra cho nó “rỉ” hết máu rồi tống vô bệnh viện chắp vá lại. Con mợ nó, vãi cả lý sự.
“Đợi gắn cửa chống rỉ hả? Cửa nhà tao vốn làm bằng đồng chống rỉ. Nó chống rỉ một năm cái tụi bây để nhà tao rỉ nước một năm vậy đó hả? Lý luận kiểu quần què gì vậy? Ông bem cho một cái bây giờ.” Rốt cục ông cũng bạo phát.
Thợ sửa chữa thấy ông nổi bão bèn sửa lời, “Thôi để tôi sửa cho, anh đừng tức giận.”
“Đây không phải toilet nhà bây nên bây không tức giận là phải!” Ông trợn tròn mắt đầy hung dữ uy hiếp thợ sửa chữa, “Nói cho mày biết, không làm tốt coi chừng ông dẹp hết cái công ty nội thất của chúng bây, bây coi chừng cái mạng của bây đi.”
Bây chưa thấy qua lưu manh bùng cháy đúng không, hôm nay ông bùng cháy cho bây xem nha.
Thợ sửa chữa run cầm cập, gọi điện cho sếp tới cứu bồ.
Ông cũng muốn sếp chúng nó hiện thân để có gì không vừa ý thì nói thẳng luôn cho dễ.
Quả nhiên trong chốc lát gã sếp đã trường tới rồi cười ha hả phân bua vấn đề cửa nẻo. Ông vẫn câu nói đó, cho chúng bây ba ngày đấy, không xong thì ông dẹp hết, kiếm người khác làm.
Gã sếp vỗ ngực cam đoan nói nhất định sẽ cho lắp.
Ông còn bảo xà nhà quá đắt, cái gì mà đến một nghìn năm lận?
“Không đắt đâu, giá thị trường là thế đấy.” Gã sếp lại chém giá.
“Gạt ai vậy? Bạn tôi bảo một xà mới có sáu bảy trăm, mà tính luôn tổng thể đấy. Bộ nhà ông dát vàng ngói hay sao vậy? Vừa vừa thôi nhá.” Ông bắt đầu ép giá.
“Sáu bảy trăm sao được, còn chưa đủ tiền vốn nữa là.”
“Vậy thì thôi. Ông tháo xà nhà xuống đi, tôi tìm bên khác làm.” Ông cười ha hả mà rằng.
Gã sếp đỏ rần mặt mày, hận không thể đi lên cắn người.
Cuối cùng ông trả giá thành công. Ông cười toe nhắn tin cho Lam Thiếu Bằng. Tềnh êu à, anh trả giá xà nhà xuống rồi đấy, em báo đáp anh như nào đây?
Chỉ chốc lát sau Lam Thiếu Bằng nhắn lại. Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng, cuối năm sẽ có thưởng đấy.
Cuối năm thưởng… Đờ mờ em Lam Lam, em nỡ lòng nào trì hoãn cái phúc lợi của anh tới năm sau vậy hả?
Ông xử lý xong chuyện nhà cửa, nhân lúc đợi thang máy liền lấy di động ra gọi cho Hồng Đào.
“Giề?” Hồng Đào bắt máy hỏi.
“Ê thằng Đào ca, tao nhớ mày có cái tủ sắt không xài đúng hông? Cho tao mượn sử dụng tí đi.” Ông bắt đầu hỏi mượn Đào ca.
“Ờ thì có đó, nhưng mà mày toàn mượn đồ của tao rồi chôm luôn không hà.” Đào ca phàn nàn.
“Vậy nha, phiền mày nha.” Ông cười híp mắt.
“Đồ mặt dày, được nước lấn tới, mày ở nhà chờ tao đi.” Hồng Đào cười mắng rồi tắt điện thoại.
Ông tắt điện thoại di động, cỡi xe gắn máy rời khỏi chung cư Cảnh An. Nơi này vốn không xa nhà ông, chạy cái vèo là về tới nhà ngay.
Bác gái hàng xóm đi chợ về, vừa thấy ông liền gọi lại, “Anh Hùng à, bác gái có chuyện muốn nói cho cậu đây.”
“Chuyện gì vậy bác?” Bác gái hàng xóm thường quan tâm đến ông rất tốt nên ông rất kính trọng bác ấy.
“Cậu thì thế này, còn cô con gái ông Trương hàng lại không còn trẻ nữa, cũng đã ly hôn rồi mà chưa có con. Bác thấy cô gái đó khá tốt nên muốn dạm mối cho hai đứa, trông hai đứa hợp nhau lắm ấy.” Bác gái hàng xóm lại nhiều chuyện rồi. Tôi kết hôn hay không kết hôn đâu cần bác quan tâm. Bác có thấy đầu bác bạc trắng không? Là do bác nhiều chuyện quá đó bác.
Nhưng dù gì thì ông không nỡ nào phụ lòng bác gái, đành đáp: “Bác gái, tôi đã ly hôn rồi còn có con trai, nhà có thằng đệ cũng chưa có kết hôn nên đang dành tiền mua nhà cho nó cưới vợ, gánh nặng chuyện nhà đùm đùm đề đề, bác có nói rõ với cô ấy chưa?”
“Nói rồi, người ta không chê. Thời nay hiếm tìm được cô nào như vậy lắm, có gì hai người đi xem mắt đi?”
Dưới ánh mắt soi mói nhiệt tình của bác gái, ông đăm chiêu tìm cớ từ chối.
Ông nào dám nói: “Bác gái à, tôi có người yêu rồi, mà người đó là đàn ông đó nha.” Cỡ đó chắc bác gái từ mặt ông rồi xách guốc chạy tám chục dặm luôn quá.
“Tôi nghĩ tôi nên bàn bạc với người nhà một chút. Vậy nhé, bác chờ tôi nhé.” Ý của ông là nói, bác chờ đi, chờ đến lúc cá sấu biến thành ngựa vằn, đến khi ông hết gei, ông sẽ rước thím kia về nhà.
“Được, bác chờ cậu.”
Ông giúp bác gái xách giỏ rau lên lầu, bác gái vui cười như trẩy hội.
“Tiểu Mễ sắp lên cấp hai rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, thầy chủ nhiệm nói nó có thể thi đậu vào trường điểm đấy.”
“Ôi, cậu cũng chịu cực nhiều năm rồi, bây giờ rốt cục cũng đơm hoa kết quả ha.” Bác gái cười như đoá cúc già, ông cũng đi theo cười ngây ngô vài tiếng.
Đơm hoa đơm đơm cái bông cúc ấy! Vạn dặm trường chinh bước đầu tiên mới bắt đầu, trường cấp hai rồi trường cấp ba rồi lên đại học rồi tìm việc tìm vợ mua nhà tùm lum. Tới khi Tiểu Mễ kết hôn ông mày chắc đã già khú đế mất rồi.
Uây ~ Thở dài một hơi, ông mở cửa vào nhà, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, đặc biệt là phải thủ tiêu hết đám bao cao su bị thổi thành bong bóng kia.
Ông đang loay hoay thì nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra thì thấy Hồng Đào cho người mang két sắt đến. Hồng Đào vẫn như cũ, cách ăn mặc càng lúc càng giống con công. Hắn cười hì hì khoác vai ông: “Hùng ca, mày phát tài rồi hay sao mà xin két sắt để giấu tiền vậy?”
“Phát cái con mợ nó tài ấy. Bố xài két sắt cho việc khác cơ.” Ông chẳng muốn giải thích cho thằng Hồng Đào nhược trí này chút nào.
“Các cậu về trước đi.” Hồng Đào ngồi ở trên ghế sa lon nói.
Những người khiêng két sắt rời đi. Ông nhìn két sắt, suy nghĩ một lát, chợt thấy nó cũng đâu nặng lắm đâu, thằng Đào ca vẫn tự khiêng được mà lại kêu hai người chi cho màu mè vậy cà?
“Dùng như thế nào? Chỉ tao coi.” Ông hỏi Hồng Đào.
Hồng Đào lấy chìa khoá ra dạy ông cách mở và khoá. Ông làm đi làm lại nhiều lần cho nhuần nhuyễn rồi mò xuống dưới gầm giường. Dưới giường ông là hai cái rương. Ông kéo rương và lấy ra những bảo bối quý giá của mình, gồm các loại bao cao su, những chiếc đĩa CD và sách báo đồi truỵ cùng dăm ba món đồ chơi tình thú mua được từ trên mạng. Hồng Đào ngu ngơ nhìn ông bỏ những vật này vào trong tủ sắt, rồi lại ngu ngơ nhìn ông khoá tủ lại.
“Mày… mày … mày … mày xin két sắt của tao là để cất những món này đó hả?” Hồng Đào lắp bắp hỏi.
Ông giải thích, “Tiểu Mễ nhà bố đang tuổi lớn, không thể để cho nó tiếp xúc những vật này quá sớm. Thằng ngu nó tìm đồ giỏi như chó cảnh sát vậy. Ngày hôm qua mấy cái bao cao su của bố đều bị nó lấy làm bong bóng thổi chơi mất rồi. Bố đành phải cẩn thận hơn thôi.”
Hồng Đào đã không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đành bội phục mà rằng: “Hùng ca, tao thấy chỉ số thông minh gần đây của mày không nằm trong phạm trù hiểu biết của tao nha.”
“Bố là siêu nhân, đếch cần mày cần sùng bái.” Ông cười rồi sửa lại giường chiếu cho gọn gàng, sau đó ngồi hút thuốc cạnh Hồng Đào.
“Má, tự sướng vừa thôi ba.” Hồng Đào đả kích ông.
“Bố cũng có vốn để tự sướng chứ bộ.” Ông tay trái cầm điếu thuốc, tay phải vuốt ngược tóc, cảm thấy bản thân mình mới thiệt là phong độ làm sao.
“Sắp đến sinh nhật A Triết rồi. Tao muốn tổ chức tiệc cho nó. Mày bảo xem nó thích cái gì nhỉ?” Hồng Đào hỏi.
“Nó thích ô tô, mày cũng biết rồi mà?”
“Nhưng xe tao đưa cho nó nó có lái lần nào đâu, ngày nào cũng đi xe điện hết trơn.” Hồng Đào thở dài: “Lòng thiếu nam như kim dưới đáy biển hà.”
“Thằng ngu, không phải tao không giúp mày, mà tại chính mày khiến A Triết chán mày, chỉ là mày không biết mà thôi.” Ông không biết có nên mở đường cho Đào ca hay không nữa, ông vẫn không muốn Hồng Đào bắt cóc thằng đệ nhà ông chút nào.
“Tao làm cái gì mà nó ghét?” Hồng Đào tìm kiếm đáp án từ ông.
“Mày bảo mày thích A Triết, mày còn muốn A Triết thích mày, nhưng bên cạnh mày giờ còn cả tá thằng đu đeo, mà chính là do mày muốn thế. A Triết chỉ thích người chung tình, mà nó cũng chả có vẻ gì là gay cả. Ông còn trông mong A Triết cưới vợ sinh con kéo dài hương khói đây này.” Ông đã nói thẳng như vậy rồi, Hồng Đào mà không hiểu nữa thì xác định là nó đéo có não nha.
Hồng Đào suy nghĩ mười ba phút lẻ mười ba giây rồi nói: “Chỉ cần A Triết đến bên tao là tao đuổi mấy đứa kia đi hết ngay.”
“Đầu má, phí hết mười ba phút lẻ mười ba giây của đời tao rồi. Uổng nước miếng tao quá.” Ông nổi giận. Cái thằng bại não này, mày còn không biết nhường A Triết trước thì sao mà nó thích mày được? Má, thằng này hỏng mẹ nó rồi.
Bỗng, bọn ông nghe thấy tiếng xe điện và tiếng A Triết nói chuyện, thế là hai thằng liền chạy đến trên ban công xem. A Triết dưới lầu đang cười cười nói nói cùng một thanh niên giả danh tri thức. Hắn ta đeo kính, nhìn A Triết tình thương mến thương một cách trắng cmn trợn.
Bản mặt Hồng Đào chợt biến thành cái nùi giẻ nhà ông. Hắn sờ soạng trên người một lúc rồi hung hãn đi vào phòng bếp: “Bố đi ra ngoài quên mang dao. Hùng ca, tao mượn dao phay nhà mày chém nát con ếch bốn mắt kia chút nha!!”
“Trong tủ bếp có dao chặt vịt đấy, mày cứ chém chết mợ thằng bốn mắt kia cho tao. Đậu xanh rau má dám dụ dỗ em trai ông!” Ông cũng gia nhập hàng ngũ chém người.
========
*Hoạt kế: Cá tra trên GG thì nó là cái này. Ai biết nó là gì và dùng để làm gì thì hú Cá với nha TTvTT