Chương : 13
- Hàn môn tệ xá, xin bỏ qua cho.
Đông Môn Mộng cười nhạt nói.
- Bá mẫu, nơi này u tĩnh, nhánh hoa phía ngoài được bá phụ tu bổ rất tốt, Uyển Thanh cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Dạ Minh vừa đi tới rất phiền muộn, làm sao cảm giác giống đang nói mình không có việc gì làm, chỉ biết chơi hoa chơi cỏ.
Đông Môn Mộng cảm giác bé con này rất biết nói chuyện, công thêm quần áo trên người, xem ra gia cảnh ở huyện Thái Tây cũng bất phàm.
- Mẫu thân, nói cho người một tin tức tốt.
Dạ Tần bên cạnh hưng phấn không thôi, muốn nói một chuyện trọng yếu cho mẫu thân biết.
- Ồ? Tần Tần, là chuyện gì, vui vẻ như vậy?
- Mẫu thân, tháng sau không phải tiết Khánh Nguyên sao? Lão sư nói muốn làm một lần, cái gì nhỉ? Đại ca?
Dạ Tần một thoáng không biết nói như thế nào.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Mẫu thân, tháng sau tiết Khánh Nguyên, lão sư dự định mời phụ mẫu học sinh đến quan sát kết quả học tập của chúng con.
- Đúng đúng đúng, chính là ý này, cái kia đến cùng kêu là gì?
Dạ Côn:...
Đại ca ta cũng không biết a, lão sư lại không nói cụ thể.
Dạ Tần cùng Đông Môn Mộng đem ánh mắt nhìn về phía Ba Uyển Thanh, nhi tử không biết, bé con này hẳn phải biết đi.
Ba Uyển Thanh sửng sốt một chút, hình như lão sư thật không có nói cụ thể là gì.
- Lão sư chỉ nói là, dùng văn võ nghiệm chứng chúng ta.
Ba Uyển Thanh cũng chỉ có thể nói như vậy.
- Ồ? Vậy xem ra tiết Khánh Nguyên năm nay rất thú vị.
Dạ Minh cười khẽ một tiếng, nhìn kết quả học tập của bọn nhỏ một chút cũng tốt, tăng thể diện cho mình nha.
- Côn Côn, Tần Tần, hai người các con phải cố gắng lên, mẫu thân rất chờ mong biểu hiện của các con.
- Mẫu thân yên tâm, con nhất định biểu hiện thật tốt.
Dạ Tần vỗ ngực nói ra, lòng tin tràn đầy.
Dạ Côn bên cạnh đang tự hỏi một chuyện, đệ đệ rõ ràng muốn đại triển thân thủ, thân là đại ca, đây chính là một lần cơ hội khó được.
Nhường đệ đệ tại tiết Khánh Nguyên hiển lộ tài năng, bất quá việc này vẫn phải làm đến thần không biết, quỷ không hay.
Phải giúp đỡ đệ đệ như thế nào đây.
Lão sư không phải nói muốn so câu thơ à, cái này đơn giản, mình có thể dạy đệ đệ một chút là được rồi, văn đệ nhất chỉ là một bữa ăn sáng.
Còn bắn tên, cái này liền hơi rắc rối rồi, mình có lẽ liền bia ngắm đều sờ không tới, trợ giúp đệ đệ thế nào đây.
Hay là cứ giúp đệ đệ lấy cái văn đệ nhất đi, đây cũng là một loại vinh quang, đến lúc đó cha mẹ đều sẽ khen ngợi đệ đệ.
Đệ đệ cũng sẽ rất vui vẻ, sẽ không nghĩ đại ca ta đoạt danh tiếng, thật sự là có chút sầu nha.
- Uyển Thanh ngươi là tới chơi phải không?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
- Bá mẫu, ta muốn nhờ Dạ Côn dạy vẽ tranh.
- Như vậy à, Côn Côn con phải dạy Uyển Thanh thật tốt đấy, biết không?
- Biết, mẫu thân.
- Ra phía sau viện đi, nơi đó thanh tĩnh.
Ba đứa hài tử lập tức đi tới sân sau, lưu lại Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng.
- Bọn nó có bằng hữu trao đổi cũng tốt, trước kia luôn là hai đứa chơi cùng nhau.
Dạ Minh vui mừng nói ra, cũng không thể quản giáo đứa nhỏ này quá chặt được.
- Đúng vậy, nhìn Tần Tần rất vui vẻ, giống như vừa cưới được một cô vợ vậy.
Đông Môn Mộng che miệng khẽ cười nói.
Vợ chồng hai người an tĩnh một lát.
Biểu lộ Dạ Minh dần dần ngưng trọng lên:
- Người kia khai ra chưa?
- Miệng rất cứng, giết có chút lãng phí.
- Vậy xem ra vẫn phải để ta tới, nàng không được.
Dạ Minh hết sức bành trướng, thế mà nói chuyện với phu nhân như vậy.
Bất quá Đông Môn Mộng cũng không nói gì, kỳ thật trượng phu của mình, lời tuy nhiều, nhưng ác hơn, chẳng qua là ở trước mặt mình sợ mà thôi.
Hai người tới nhà bếp, chỉ thấy Tiểu Lăng đứng ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Mà ở trên xà nhà treo một người, sợi dây trên người cũng không phải dây thừng bình thường, thứ này gọi là dây thừng mềm, có công năng co vào, càng giãy dụa càng buộc chặt.
- Lão gia, phu nhân.
Tiểu Lăng cung kính hô.
Dạ Minh không khỏi không cảm khái một tiếng:
- Không nghĩ tới, người bán cá này lại ẩn núp lâu như thế, nếu không phải Côn Côn phát hiện cá có vấn đề, chúng ta đều sẽ bị lừa.
Dạ Côn chỉ muốn nói, đêm đó ta chẳng qua là không muốn ăn cá mà thôi, căn bản không liên quan gì đến ta, không cần khen ngợi ta.
Khen ngợi đệ đệ một chút đi, tốt xấu gì đệ đệ cũng là con ruột của các ngươi nha.
Về sau nếu nó cừu thị đại ca ta thì biết làm sao bây giờ, nói khi còn bé sủng ái đều cho ta cả, nam nhân ghen ghét càng đáng sợ hơn phụ nữ đó nha.
- Giao cho ngươi, ta đi ra ngoài trước, động tĩnh nhỏ chút, bọn nhỏ còn ở hậu viện.
- Ừm, giúp ta gọi Thiên Thiên đến, phải dùng song kiếm sát nhập, như vậy mới sảng khoái.
Dạ Tần nhe răng cười, hoạt động hai tay một chút.
Đông Môn Mộng cười khẽ một tiếng, bảo Tiểu Lăng đi gọi Trương Thiên Thiên.
Theo Trương Thiên Thiên đi vào nhà bếp, Dạ Minh liền bắt đầu bố trí kết giới cách âm.
Không bao lâu, Dạ Minh mở cửa đi ra, đứng chắp tay, xem dáng vẻ đắc ý kia liền biết, khẳng định là hỏi ra được cái gì.
Tiểu Lăng liếc trộm vào phòng một thoáng, đã sớm nghe nói lão gia tâm ngoan thủ lạt, hôm nay gặp mặt quả nhiên ghê gớm.
Phu nhân đã vò ngược ngư dân kia trăm ngàn lần đều không nói, lão gia đi vào chưa tới thời gian một chén trà, thế mà đã khai ra.
Trong phòng Trương Thiên Thiên đang thu thập thi thể ngư dân, cũng không biết lão gia dùng biện pháp gì.
- Kết quả thế nào?
Đông Môn Mộng đều chẳng muốn xem, khẳng định vô cùng thê thảm.
- Kết quả không phải quá lý tưởng.
Dạ Minh khẽ cười nói, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch mang theo một cỗ sát ý.
Đông Môn Mộng hơi hơi nhăn mày, nói nhỏ:
- Còn không từ bỏ ý đồ?
- Chỉ sợ không phải từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy, chúng ta vẫn nên cảnh giác một chút, đừng để lộ nhược điểm gì.
- Phản kích đi!
Đông Môn Mộng lạnh giọng nói ra.
- Bọn nhỏ còn nhỏ, còn không phải lúc, nhịn thêm, chờ bọn nhỏ lớn lên lại nói, trước đó chúng ta không phải đã nói rồi sao?
- Ta chẳng qua là không nhòn nổi ngươi chịu ủy khuất.
Đông Môn Mộng nhìn về phía Dạ Minh, ánh mắt mang theo không cam lòng, nhưng cũng có được một cỗ nhu tình.
Dạ Minh sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Có nàng cùng hài tử ở bên cạnh ta, như thế nào ủy khuất, đừng nói móc vi phu là được.
- Người nào nói móc ngươi, cũng là ngươi tự tìm, nhanh đi làm cơm đi, bọn nhỏ đều đói.
- Có ngay ~
Nhìn trượng phu hấp tấp đi làm cơm, khóe miệng Đông Môn Mộng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
- Phu nhân, nếu không phái người?
Tiểu Lăng đứng ở bên cạnh nói nhỏ hỏi.
Đông Môn Mộng trầm mặc một chút, lập tức thở dài:
- Được rồi, chờ lấy.
- Vâng, phu nhân.
Tiểu Lăng cung kính nói ra.
Bọn nhỏ ở hậu viện cũng không biết sự tình phát sinh ở nơi này.
Nếu để cho Dạ Côn cùng Dạ Tần biết phụ mẫu hành động như vậy, sẽ hoàn toàn phá vỡ hình ảnh trong lòng bọn nó, nhất là phụ thân.
Người nói nhiều ác hơn.
Bất quá lúc này Dạ Côn đang nghĩ, dạy bừa như thế nào đây, con gái huyện trưởng dễ gạt như vậy sao?
Hết thảy vì đệ đệ...
Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh ngồi ở trên ghế trúc, trước người bày biện một cái bàn gỗ nhỏ, còn có bút mực vừa mới tìm đến.
- Các ngươi cách xa như vậy làm gì, ngồi gần một chút.
Dạ Côn chắp tay mà đi, ra dáng, như lão sư đầu trọc.
Đông Môn Mộng cười nhạt nói.
- Bá mẫu, nơi này u tĩnh, nhánh hoa phía ngoài được bá phụ tu bổ rất tốt, Uyển Thanh cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Dạ Minh vừa đi tới rất phiền muộn, làm sao cảm giác giống đang nói mình không có việc gì làm, chỉ biết chơi hoa chơi cỏ.
Đông Môn Mộng cảm giác bé con này rất biết nói chuyện, công thêm quần áo trên người, xem ra gia cảnh ở huyện Thái Tây cũng bất phàm.
- Mẫu thân, nói cho người một tin tức tốt.
Dạ Tần bên cạnh hưng phấn không thôi, muốn nói một chuyện trọng yếu cho mẫu thân biết.
- Ồ? Tần Tần, là chuyện gì, vui vẻ như vậy?
- Mẫu thân, tháng sau không phải tiết Khánh Nguyên sao? Lão sư nói muốn làm một lần, cái gì nhỉ? Đại ca?
Dạ Tần một thoáng không biết nói như thế nào.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Mẫu thân, tháng sau tiết Khánh Nguyên, lão sư dự định mời phụ mẫu học sinh đến quan sát kết quả học tập của chúng con.
- Đúng đúng đúng, chính là ý này, cái kia đến cùng kêu là gì?
Dạ Côn:...
Đại ca ta cũng không biết a, lão sư lại không nói cụ thể.
Dạ Tần cùng Đông Môn Mộng đem ánh mắt nhìn về phía Ba Uyển Thanh, nhi tử không biết, bé con này hẳn phải biết đi.
Ba Uyển Thanh sửng sốt một chút, hình như lão sư thật không có nói cụ thể là gì.
- Lão sư chỉ nói là, dùng văn võ nghiệm chứng chúng ta.
Ba Uyển Thanh cũng chỉ có thể nói như vậy.
- Ồ? Vậy xem ra tiết Khánh Nguyên năm nay rất thú vị.
Dạ Minh cười khẽ một tiếng, nhìn kết quả học tập của bọn nhỏ một chút cũng tốt, tăng thể diện cho mình nha.
- Côn Côn, Tần Tần, hai người các con phải cố gắng lên, mẫu thân rất chờ mong biểu hiện của các con.
- Mẫu thân yên tâm, con nhất định biểu hiện thật tốt.
Dạ Tần vỗ ngực nói ra, lòng tin tràn đầy.
Dạ Côn bên cạnh đang tự hỏi một chuyện, đệ đệ rõ ràng muốn đại triển thân thủ, thân là đại ca, đây chính là một lần cơ hội khó được.
Nhường đệ đệ tại tiết Khánh Nguyên hiển lộ tài năng, bất quá việc này vẫn phải làm đến thần không biết, quỷ không hay.
Phải giúp đỡ đệ đệ như thế nào đây.
Lão sư không phải nói muốn so câu thơ à, cái này đơn giản, mình có thể dạy đệ đệ một chút là được rồi, văn đệ nhất chỉ là một bữa ăn sáng.
Còn bắn tên, cái này liền hơi rắc rối rồi, mình có lẽ liền bia ngắm đều sờ không tới, trợ giúp đệ đệ thế nào đây.
Hay là cứ giúp đệ đệ lấy cái văn đệ nhất đi, đây cũng là một loại vinh quang, đến lúc đó cha mẹ đều sẽ khen ngợi đệ đệ.
Đệ đệ cũng sẽ rất vui vẻ, sẽ không nghĩ đại ca ta đoạt danh tiếng, thật sự là có chút sầu nha.
- Uyển Thanh ngươi là tới chơi phải không?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
- Bá mẫu, ta muốn nhờ Dạ Côn dạy vẽ tranh.
- Như vậy à, Côn Côn con phải dạy Uyển Thanh thật tốt đấy, biết không?
- Biết, mẫu thân.
- Ra phía sau viện đi, nơi đó thanh tĩnh.
Ba đứa hài tử lập tức đi tới sân sau, lưu lại Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng.
- Bọn nó có bằng hữu trao đổi cũng tốt, trước kia luôn là hai đứa chơi cùng nhau.
Dạ Minh vui mừng nói ra, cũng không thể quản giáo đứa nhỏ này quá chặt được.
- Đúng vậy, nhìn Tần Tần rất vui vẻ, giống như vừa cưới được một cô vợ vậy.
Đông Môn Mộng che miệng khẽ cười nói.
Vợ chồng hai người an tĩnh một lát.
Biểu lộ Dạ Minh dần dần ngưng trọng lên:
- Người kia khai ra chưa?
- Miệng rất cứng, giết có chút lãng phí.
- Vậy xem ra vẫn phải để ta tới, nàng không được.
Dạ Minh hết sức bành trướng, thế mà nói chuyện với phu nhân như vậy.
Bất quá Đông Môn Mộng cũng không nói gì, kỳ thật trượng phu của mình, lời tuy nhiều, nhưng ác hơn, chẳng qua là ở trước mặt mình sợ mà thôi.
Hai người tới nhà bếp, chỉ thấy Tiểu Lăng đứng ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Mà ở trên xà nhà treo một người, sợi dây trên người cũng không phải dây thừng bình thường, thứ này gọi là dây thừng mềm, có công năng co vào, càng giãy dụa càng buộc chặt.
- Lão gia, phu nhân.
Tiểu Lăng cung kính hô.
Dạ Minh không khỏi không cảm khái một tiếng:
- Không nghĩ tới, người bán cá này lại ẩn núp lâu như thế, nếu không phải Côn Côn phát hiện cá có vấn đề, chúng ta đều sẽ bị lừa.
Dạ Côn chỉ muốn nói, đêm đó ta chẳng qua là không muốn ăn cá mà thôi, căn bản không liên quan gì đến ta, không cần khen ngợi ta.
Khen ngợi đệ đệ một chút đi, tốt xấu gì đệ đệ cũng là con ruột của các ngươi nha.
Về sau nếu nó cừu thị đại ca ta thì biết làm sao bây giờ, nói khi còn bé sủng ái đều cho ta cả, nam nhân ghen ghét càng đáng sợ hơn phụ nữ đó nha.
- Giao cho ngươi, ta đi ra ngoài trước, động tĩnh nhỏ chút, bọn nhỏ còn ở hậu viện.
- Ừm, giúp ta gọi Thiên Thiên đến, phải dùng song kiếm sát nhập, như vậy mới sảng khoái.
Dạ Tần nhe răng cười, hoạt động hai tay một chút.
Đông Môn Mộng cười khẽ một tiếng, bảo Tiểu Lăng đi gọi Trương Thiên Thiên.
Theo Trương Thiên Thiên đi vào nhà bếp, Dạ Minh liền bắt đầu bố trí kết giới cách âm.
Không bao lâu, Dạ Minh mở cửa đi ra, đứng chắp tay, xem dáng vẻ đắc ý kia liền biết, khẳng định là hỏi ra được cái gì.
Tiểu Lăng liếc trộm vào phòng một thoáng, đã sớm nghe nói lão gia tâm ngoan thủ lạt, hôm nay gặp mặt quả nhiên ghê gớm.
Phu nhân đã vò ngược ngư dân kia trăm ngàn lần đều không nói, lão gia đi vào chưa tới thời gian một chén trà, thế mà đã khai ra.
Trong phòng Trương Thiên Thiên đang thu thập thi thể ngư dân, cũng không biết lão gia dùng biện pháp gì.
- Kết quả thế nào?
Đông Môn Mộng đều chẳng muốn xem, khẳng định vô cùng thê thảm.
- Kết quả không phải quá lý tưởng.
Dạ Minh khẽ cười nói, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch mang theo một cỗ sát ý.
Đông Môn Mộng hơi hơi nhăn mày, nói nhỏ:
- Còn không từ bỏ ý đồ?
- Chỉ sợ không phải từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy, chúng ta vẫn nên cảnh giác một chút, đừng để lộ nhược điểm gì.
- Phản kích đi!
Đông Môn Mộng lạnh giọng nói ra.
- Bọn nhỏ còn nhỏ, còn không phải lúc, nhịn thêm, chờ bọn nhỏ lớn lên lại nói, trước đó chúng ta không phải đã nói rồi sao?
- Ta chẳng qua là không nhòn nổi ngươi chịu ủy khuất.
Đông Môn Mộng nhìn về phía Dạ Minh, ánh mắt mang theo không cam lòng, nhưng cũng có được một cỗ nhu tình.
Dạ Minh sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Có nàng cùng hài tử ở bên cạnh ta, như thế nào ủy khuất, đừng nói móc vi phu là được.
- Người nào nói móc ngươi, cũng là ngươi tự tìm, nhanh đi làm cơm đi, bọn nhỏ đều đói.
- Có ngay ~
Nhìn trượng phu hấp tấp đi làm cơm, khóe miệng Đông Môn Mộng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
- Phu nhân, nếu không phái người?
Tiểu Lăng đứng ở bên cạnh nói nhỏ hỏi.
Đông Môn Mộng trầm mặc một chút, lập tức thở dài:
- Được rồi, chờ lấy.
- Vâng, phu nhân.
Tiểu Lăng cung kính nói ra.
Bọn nhỏ ở hậu viện cũng không biết sự tình phát sinh ở nơi này.
Nếu để cho Dạ Côn cùng Dạ Tần biết phụ mẫu hành động như vậy, sẽ hoàn toàn phá vỡ hình ảnh trong lòng bọn nó, nhất là phụ thân.
Người nói nhiều ác hơn.
Bất quá lúc này Dạ Côn đang nghĩ, dạy bừa như thế nào đây, con gái huyện trưởng dễ gạt như vậy sao?
Hết thảy vì đệ đệ...
Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh ngồi ở trên ghế trúc, trước người bày biện một cái bàn gỗ nhỏ, còn có bút mực vừa mới tìm đến.
- Các ngươi cách xa như vậy làm gì, ngồi gần một chút.
Dạ Côn chắp tay mà đi, ra dáng, như lão sư đầu trọc.