Chương : 51
- Nguyền rủa này rất nhanh liền linh nghiệm, nguyên bản những người tử vong đều sống lại, tuy bọn họn không có linh hồn nhưng sức chiến đấu lại mạnh tới đáng sợ, tin tức rất nhanh liền truyền ra ngoài, đối với cách làm cực kỳ tàn ác này nhân tộc chỉ có hai chữ, tru diệt!
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Đây chẳng lẽ chính là chiến dịch nhân thi vạn năm trước?
Trên lớp học Vi lão tại từng nói qua việc này, nhưng sự tình vạn năm trước nói không phải rõ ràng như vậy, vì nguyên nhân gì dẫn đến chuyện như thế cũng mờ tịt, nhưng hôm nay nghe Nguyên Chẩn nói như thế, cảm giác dường như thông suốt rất nhiều chuyện vậy.
- Ta chỉ là nghe cha ta nói.
- Vậy sau đó thì sao?
Phong Điền tò mò hỏi, lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi.
- Kết quả khẳng định là nhân loại thắng, tuy nhiên cũng bỏ ra đại giới, cuối cùng nơi này bị một đoàn sương mù bao phủ, cha ta nói, đây đều là do những linh hồn đã chết biến ảo ra, phàm là người chết ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm đều sẽ phục sinh, lão sư... chỉ sợ cũng là như thế.
Nghe mặc dù hơi vô lý, nhưng đối với hài tử mười tuổi mà nói vẫn rất đáng sợ, nhất là bây giờ sương trắng vây quanh, phảng phất như có vô số linh hồn mang theo nụ cười dữ tợn, khủng bố đến cực hạn.
Phong Điền nhịn không được đánh Nguyên Chẩn một quyền:
- Ngươi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói lão sư biến thành trá thi (zombie) đúng không!
- Được rồi, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ tránh mưa đi, thương lượng một chút xem làm thế nào để rời khỏi nơi này.
Trước kia Dạ Côn không tin dạng thuyết pháp xác chết vùng dậy này, thế nhưng hiện tại, ngươi nói cái gì, Côn ca ta đều tin tưởng.
Mưa trút xuống mỗi lúc một lớn, tầm nhìn cũng thu hẹp lại rất nhiều, củi khô trong tay đã bị ướt nhẹp, nước bùn dưới chân khiến bước chân của năm đứa bé càng ngày càng nặng nặng, cảm giác đói bụng cũng lập tức kéo tới, đoán chừng tử nhỏ đến lớn năm đứa bé này chưa từng chịu khổ như thế.
Liền Dạ Côn đều muốn nói, mười năm, Côn ca ta cuối cùng cũng có thể ở đây chịu khổ, tất cả đều nhờ lão sư...
Nói như vậy hình như cũng không quá lễ phép.
Đêm tối buông xuống, cảnh vật xung quanh tựa hồ đưa tay không thấy được năm ngón, trong không khí tràn ngập cảm giác kinh khủng và đè nén, đây không phải thứ hài tử mười tuổi có thể chịu đựng nổi, dù cho kiên cường hơn nữa cũng vô dụng.
Sắc mặt Phong Điền cùng Nguyên Chẩn đã ảm đạm, nếu như không phải bản năng cầu sinh đang thúc giục bọn nó, hai đứa nhỏ kia đã sớm té xỉu tại chỗ rồi.
Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh từ lúc đầu đã chăm chú dựa chung một chỗ, Dạ Tần gắt gao theo sau lưng Dạ Côn, cũng chỉ có bóng lưng đại ca mới có thể mang lại cảm giác an toàn.
Dạ Côn đi ở trước nhất, nhưng lúc này trong lòng lại chịu áp lực cực lớn, trên vai hắn còn gánh lấy sinh mệnh của bốn người, không dám có nửa điểm chủ quan.
Đây mới là nỗ lực mà Côn ca ta mong muốn, phấn đấu vì sinh mệnh mà, chứ không phải nằm liền có thể thu được vinh dự, loại kia vinh dự không cần cũng được.
Bỗng nhiên! Dạ Côn dừng bước, người phía sau lập tức đụng người phía trước.
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Dạ Tần khẩn trương hỏi.
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn chăm chú phía trên, mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, có thứ gì đó đang xuyên qua đại thụ.
- Mê Vụ Sâm Lâm này có dã thú gì không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Đối với Mê Vụ Sâm Lâm, đại đa số người đều không rõ ràng, bởi vì người tiến vào trên cơ bản không có một ai đi ra.
Thậm chí còn có người gọi nơi đây là Thái Kinh cấm địa, ngay cả Ngô Trì cũng không dám chắc mình có thể ra ngoài, cho nên lần tu luyện này xem như lành ít dữ nhiều.
Bốn người không nói chuyện, nhưng cảm giác rất không tốt.
- Đại ca, làm sao vậy?
Ba Uyển Thanh nơm nớp lo sợ hỏi.
- Côn ca, ngươi đừng làm chúng ta sợ, chúng ta rất nhát gan a.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn đều ôm thành một đoàn, lần này bị phụ thân hố chết!
Tiếng thở dốc của Dạ Côn càng lúc càng lớn, bằng vào sức chiến đấu của đám hài tử này, chỉ cần dã thú tới liền phải lạnh.
- Cẩn thận một chút, trên đỉnh đầu chúng ta hình như có thứ gì dó.
Dạ Côn nhẹ giọng nhắc nhở, nếu ngươi nói Mê Vụ Sâm Lâm không có dã thú, Côn ca ta còn lâu mới tin.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hai chân run run, mềm đến mức không thể bước tiếp đi.
Mà Ba Uyển Thanh nắm cung tiễn mang trên lưng trong tay, gài tốt mũi tên, chẳng qua là hai tay đều đang run rẩy, cho dù mục tiêu xuất hiện ở trước mắt, đoán chừng cũng sẽ bắn chệch.
Đồ vật Dạ Côn cùng Dạ Tần cõng đến đã sớm vứt bỏ, dù sao lúc trước kéo lấy lão sư, lưng nặng như vậy làm sao kéo nổi.
Ào ào táp...
Trên nhánh cây vang lên âm thanh quỷ dị, vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người nghe thấy liền lập tức chụm thành một đoàn.
- Phải chết phải chết... ta còn chưa có cưới vợ... ta...
Lời nói của Nguyên Chẩn đã không còn mạch lạc, trong lòng cũng ý thức được một chuyện, đối mặt với nguy hiểm như vậy, bản thân mình nhỏ bé thế nào.
- Côn ca, cứu ta!
Phong Điền liền tương đối rõ ràng, đơn giản thô bạo.
Dạ Tần hết sức tin tưởng đại ca mình, nhất định có thể mang theo mình vượt qua cửa ải khó.
- Đại ca, đừng ẩn giấu sự ưu tú của ngươi mữa, nhanh phóng xuất ra đi.
Dạ Tần nhịn không được hét lớn, cho mình thêmchút can đảm.
Ba Uyển Thanh cũng khẽ kêu theo:
- Đại ca, là thời điểm thể hiện sự ưu tú của ngươi, lại ẩn giấu nữa chúng ta đều phải xong đời.
- Côn ca, nhờ ngươi! Biết ngươi điệu thấp, đừng giả bộ nữa, ta van ngươi!
Nguyên Chẩn đều sợ đến phát khóc, sắp tè cả ra quần.
Dạ Côn cảm thấy mình rất khó chịu, CMN ta trang hồi nào! Ta có chỗ nào ưu tú! Còn không phải từ trong miệng các ngươi gọi ra à, Côn ca ta lúc nào thừa nhận qua mình hết sức ưu tú, đã nói ngoài ý muốn rồi, là các ngươi không tin!
Hiện tại các ngươi muốn Côn ca ta làm sao bây giờ, lập tức biến thành Kiếm Đế sao...
Thật có lỗi, Côn ca ta không làm được!
Nhưng những lời này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, nếu như nói ra, lòng tin của đám hài tử này liền sụp đổ.
Côn ca ta chỉ có thể tiếp tục trang bức, cho đám hài tử này một chút hi vọng sống.
- Được! Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không tiếp tục ẩn giấu.
Dạ Côn gầm thét một tiếng, kém chút trấn trụ dã thú trên đầu, tên đầu trọc này có chút hung a.
Quả nhiên, nghe thấy Dạ Côn nói như thế, trong lòng bốn người tràn đầy tự tin, Côn ca đã lên tiếng, kẻ địch cường đại đến đâu, đó cũng chỉ là sự tình giơ tay chém xuống.
- Côn ca uy vũ!
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hận không thể ôm Dạ Côn xoay vòng, sau đó hung hăng hôn cái đầu trọc kia một cái, để bày tỏ cảm tạ.
Thế nhưng Dạ Tần u oán nói ra:
- Đại ca, ta liền biết ngươi còn có việc gạt ta...
Dạ Côn:...
Ta con mẹ nó nói cái gì cũng sai! Ngươi bảo đại ca sống thế nào, nếu không cho ngươi một thanh đao, đâm chết đại ca luôn đi!
Nhìn bốn người các ngươi kìa, dáng vẻ để cho Côn ca ta đi lên đơn đấu, ta con mẹ nó mới mười tuổi a!
Không đúng! Lúc này hẳn phải có chuyển cơ mới đúng! Thường xuyên là như thế...
Meo ~
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu truyền vào trong tai năm người, đây là từ trên đỉnh đầu phát ra.
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy, đậu xanh!
Mình đún là điên rồi! Làm cả nửa ngày thế mà bị một con mèo dọa sợ!
Một con mèo màu đen từ trong bóng tối nhảy xuống, vừa vặn rơi vào vị trí giữa.
Trong lòng Dạ Côn bỗng nhiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm, con mèo này có vấn đề!
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Đây chẳng lẽ chính là chiến dịch nhân thi vạn năm trước?
Trên lớp học Vi lão tại từng nói qua việc này, nhưng sự tình vạn năm trước nói không phải rõ ràng như vậy, vì nguyên nhân gì dẫn đến chuyện như thế cũng mờ tịt, nhưng hôm nay nghe Nguyên Chẩn nói như thế, cảm giác dường như thông suốt rất nhiều chuyện vậy.
- Ta chỉ là nghe cha ta nói.
- Vậy sau đó thì sao?
Phong Điền tò mò hỏi, lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi.
- Kết quả khẳng định là nhân loại thắng, tuy nhiên cũng bỏ ra đại giới, cuối cùng nơi này bị một đoàn sương mù bao phủ, cha ta nói, đây đều là do những linh hồn đã chết biến ảo ra, phàm là người chết ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm đều sẽ phục sinh, lão sư... chỉ sợ cũng là như thế.
Nghe mặc dù hơi vô lý, nhưng đối với hài tử mười tuổi mà nói vẫn rất đáng sợ, nhất là bây giờ sương trắng vây quanh, phảng phất như có vô số linh hồn mang theo nụ cười dữ tợn, khủng bố đến cực hạn.
Phong Điền nhịn không được đánh Nguyên Chẩn một quyền:
- Ngươi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói lão sư biến thành trá thi (zombie) đúng không!
- Được rồi, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ tránh mưa đi, thương lượng một chút xem làm thế nào để rời khỏi nơi này.
Trước kia Dạ Côn không tin dạng thuyết pháp xác chết vùng dậy này, thế nhưng hiện tại, ngươi nói cái gì, Côn ca ta đều tin tưởng.
Mưa trút xuống mỗi lúc một lớn, tầm nhìn cũng thu hẹp lại rất nhiều, củi khô trong tay đã bị ướt nhẹp, nước bùn dưới chân khiến bước chân của năm đứa bé càng ngày càng nặng nặng, cảm giác đói bụng cũng lập tức kéo tới, đoán chừng tử nhỏ đến lớn năm đứa bé này chưa từng chịu khổ như thế.
Liền Dạ Côn đều muốn nói, mười năm, Côn ca ta cuối cùng cũng có thể ở đây chịu khổ, tất cả đều nhờ lão sư...
Nói như vậy hình như cũng không quá lễ phép.
Đêm tối buông xuống, cảnh vật xung quanh tựa hồ đưa tay không thấy được năm ngón, trong không khí tràn ngập cảm giác kinh khủng và đè nén, đây không phải thứ hài tử mười tuổi có thể chịu đựng nổi, dù cho kiên cường hơn nữa cũng vô dụng.
Sắc mặt Phong Điền cùng Nguyên Chẩn đã ảm đạm, nếu như không phải bản năng cầu sinh đang thúc giục bọn nó, hai đứa nhỏ kia đã sớm té xỉu tại chỗ rồi.
Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh từ lúc đầu đã chăm chú dựa chung một chỗ, Dạ Tần gắt gao theo sau lưng Dạ Côn, cũng chỉ có bóng lưng đại ca mới có thể mang lại cảm giác an toàn.
Dạ Côn đi ở trước nhất, nhưng lúc này trong lòng lại chịu áp lực cực lớn, trên vai hắn còn gánh lấy sinh mệnh của bốn người, không dám có nửa điểm chủ quan.
Đây mới là nỗ lực mà Côn ca ta mong muốn, phấn đấu vì sinh mệnh mà, chứ không phải nằm liền có thể thu được vinh dự, loại kia vinh dự không cần cũng được.
Bỗng nhiên! Dạ Côn dừng bước, người phía sau lập tức đụng người phía trước.
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Dạ Tần khẩn trương hỏi.
Dạ Côn ngẩng đầu nhìn chăm chú phía trên, mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, có thứ gì đó đang xuyên qua đại thụ.
- Mê Vụ Sâm Lâm này có dã thú gì không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Đối với Mê Vụ Sâm Lâm, đại đa số người đều không rõ ràng, bởi vì người tiến vào trên cơ bản không có một ai đi ra.
Thậm chí còn có người gọi nơi đây là Thái Kinh cấm địa, ngay cả Ngô Trì cũng không dám chắc mình có thể ra ngoài, cho nên lần tu luyện này xem như lành ít dữ nhiều.
Bốn người không nói chuyện, nhưng cảm giác rất không tốt.
- Đại ca, làm sao vậy?
Ba Uyển Thanh nơm nớp lo sợ hỏi.
- Côn ca, ngươi đừng làm chúng ta sợ, chúng ta rất nhát gan a.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn đều ôm thành một đoàn, lần này bị phụ thân hố chết!
Tiếng thở dốc của Dạ Côn càng lúc càng lớn, bằng vào sức chiến đấu của đám hài tử này, chỉ cần dã thú tới liền phải lạnh.
- Cẩn thận một chút, trên đỉnh đầu chúng ta hình như có thứ gì dó.
Dạ Côn nhẹ giọng nhắc nhở, nếu ngươi nói Mê Vụ Sâm Lâm không có dã thú, Côn ca ta còn lâu mới tin.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hai chân run run, mềm đến mức không thể bước tiếp đi.
Mà Ba Uyển Thanh nắm cung tiễn mang trên lưng trong tay, gài tốt mũi tên, chẳng qua là hai tay đều đang run rẩy, cho dù mục tiêu xuất hiện ở trước mắt, đoán chừng cũng sẽ bắn chệch.
Đồ vật Dạ Côn cùng Dạ Tần cõng đến đã sớm vứt bỏ, dù sao lúc trước kéo lấy lão sư, lưng nặng như vậy làm sao kéo nổi.
Ào ào táp...
Trên nhánh cây vang lên âm thanh quỷ dị, vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người nghe thấy liền lập tức chụm thành một đoàn.
- Phải chết phải chết... ta còn chưa có cưới vợ... ta...
Lời nói của Nguyên Chẩn đã không còn mạch lạc, trong lòng cũng ý thức được một chuyện, đối mặt với nguy hiểm như vậy, bản thân mình nhỏ bé thế nào.
- Côn ca, cứu ta!
Phong Điền liền tương đối rõ ràng, đơn giản thô bạo.
Dạ Tần hết sức tin tưởng đại ca mình, nhất định có thể mang theo mình vượt qua cửa ải khó.
- Đại ca, đừng ẩn giấu sự ưu tú của ngươi mữa, nhanh phóng xuất ra đi.
Dạ Tần nhịn không được hét lớn, cho mình thêmchút can đảm.
Ba Uyển Thanh cũng khẽ kêu theo:
- Đại ca, là thời điểm thể hiện sự ưu tú của ngươi, lại ẩn giấu nữa chúng ta đều phải xong đời.
- Côn ca, nhờ ngươi! Biết ngươi điệu thấp, đừng giả bộ nữa, ta van ngươi!
Nguyên Chẩn đều sợ đến phát khóc, sắp tè cả ra quần.
Dạ Côn cảm thấy mình rất khó chịu, CMN ta trang hồi nào! Ta có chỗ nào ưu tú! Còn không phải từ trong miệng các ngươi gọi ra à, Côn ca ta lúc nào thừa nhận qua mình hết sức ưu tú, đã nói ngoài ý muốn rồi, là các ngươi không tin!
Hiện tại các ngươi muốn Côn ca ta làm sao bây giờ, lập tức biến thành Kiếm Đế sao...
Thật có lỗi, Côn ca ta không làm được!
Nhưng những lời này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, nếu như nói ra, lòng tin của đám hài tử này liền sụp đổ.
Côn ca ta chỉ có thể tiếp tục trang bức, cho đám hài tử này một chút hi vọng sống.
- Được! Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không tiếp tục ẩn giấu.
Dạ Côn gầm thét một tiếng, kém chút trấn trụ dã thú trên đầu, tên đầu trọc này có chút hung a.
Quả nhiên, nghe thấy Dạ Côn nói như thế, trong lòng bốn người tràn đầy tự tin, Côn ca đã lên tiếng, kẻ địch cường đại đến đâu, đó cũng chỉ là sự tình giơ tay chém xuống.
- Côn ca uy vũ!
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hận không thể ôm Dạ Côn xoay vòng, sau đó hung hăng hôn cái đầu trọc kia một cái, để bày tỏ cảm tạ.
Thế nhưng Dạ Tần u oán nói ra:
- Đại ca, ta liền biết ngươi còn có việc gạt ta...
Dạ Côn:...
Ta con mẹ nó nói cái gì cũng sai! Ngươi bảo đại ca sống thế nào, nếu không cho ngươi một thanh đao, đâm chết đại ca luôn đi!
Nhìn bốn người các ngươi kìa, dáng vẻ để cho Côn ca ta đi lên đơn đấu, ta con mẹ nó mới mười tuổi a!
Không đúng! Lúc này hẳn phải có chuyển cơ mới đúng! Thường xuyên là như thế...
Meo ~
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu truyền vào trong tai năm người, đây là từ trên đỉnh đầu phát ra.
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy, đậu xanh!
Mình đún là điên rồi! Làm cả nửa ngày thế mà bị một con mèo dọa sợ!
Một con mèo màu đen từ trong bóng tối nhảy xuống, vừa vặn rơi vào vị trí giữa.
Trong lòng Dạ Côn bỗng nhiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm, con mèo này có vấn đề!