Chương 20: Anh ta là 1! Anh ta là 1! Anh ta là 1!
Hứa Nhân Nhân có chút sợ Lệ Chanh - tên đại ca của trường nên vội vã chuồn mất.
Sau khi gây ra lỗi lầm, Lệ Chanh lề mề đi xuống lầu, lấy hết can đảm đứng trước mặt Tiêu Dĩ Hằng.
Mặc dù không muốn đối mặt với Tiêu Dĩ Hằng nhưng bỏ chạy sau khi gây tai nạn tuyệt đối không phải là nguyên tắc hành động của anh Lệ, cậu chỉ có thể mặt dày đến xin lỗi, hy vọng Tiêu Dĩ Hằng rộng lượng bỏ qua.
Tiêu Dĩ Hằng tức giận đến bật cười, chỉ vào quần áo ướt đẫm mực trên người mình nói: "Tôi đã ra nông nỗi này rồi, cậu còn muốn tôi bỏ qua sao?"
Khí chất của anh vốn đã lạnh lùng, giờ phút này nét mặt lại cứng đờ, trông chả khác gì một tảng băng lạnh, thật sự có chút đáng sợ.
Nếu Lệ Chanh có đuôi thì lúc này chắc đã kẹp chặt vào mông rồi!
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Cậu thề thốt.
"Ồ? Cậu định chịu trách nhiệm như thế nào?"
Để chuộc lỗi, Lệ Chanh vội vàng đưa Tiêu Dĩ Hằng đến bể bơi - bể bơi là sân tập chuyên dụng của đội bơi lội bọn họ, học sinh bình thường không được vào, ở đây có phòng thay đồ, phòng tắm chuyên dụng, bây giờ trống không nên rất thích hợp để Tiêu Dĩ Hằng tắm rửa chỉnh trang.
Lệ Chanh bấm mật mã mở cửa phòng thay đồ, kéo Tiêu Dĩ Hằng lẻn vào trong.
Phòng thay đồ và phòng tắm nối liền nhau, bên trong phòng tắm có vài buồng nhỏ, có móc treo quần áo, thậm chí cả dầu gội và sữa tắm cũng có đủ cả, chỉ khăn tắm thì cần tự mang theo.
Lệ Chanh lấy ra chiếc khăn tắm của mình, luyến tiếc nói: "Vẫn còn mới nguyên đấy."
Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên đáp: "Nhắc nhẹ một câu, áo đồng phục trên người tôi cũng còn mới."
Áo đồng phục trước đó của anh đã để lại cho Lệ Chanh ở con hẻm nhỏ, kết quả là Lệ Chanh lại "làm mất" nó.
...
Thấy bóng lưng Tiêu Dĩ Hằng khuất sau cánh cửa phòng tắm, Lệ Chanh sờ sờ mũi, đi loanh quanh trong phòng thay đồ hai vòng, có chút đứng ngồi không yên.
Để chuyển hướng sự chú ý, cậu lấy điện thoại ra, mở diễn đàn của trường trung học Hoa Thành số 1, vừa rung chân vừa xem bài đăng, cứ như thể dưới mông có một cái đinh ghim vậy.
Mặc dù bây giờ là giờ học nhưng diễn đàn lại đặc biệt sôi nổi, không biết có bao nhiêu học sinh đang dùng lén điện thoại dưới bàn.
Lệ Chanh nhấp vào bài đăng hot nhất trong "khu vực tưới nước".
《[Cầu an ủi] Vừa tỏ tình với Người đẹp băng giá...》
Chủ thớt: Không nằm ngoài dự đoán, bị từ chối rồi (:з」∠)
Lệ Chanh hoang mang: Người đẹp băng giá? Trường học của họ có omega biệt danh như này à?
Trong bài đăng toàn là tiếng cười hả hê, tất cả đều đến xem trò cười của chủ bài đăng.
【Sao bài kiểu này lại xuất hiện nữa rồi? Tháng nào cũng có người cố chấp đi tỏ tình với Người đẹp băng giá, bị từ chối xong lại khóc lóc trở về, còn đúng giờ hơn cả bà dì của tôi nữa!】
【Vỗ về chủ thớt, chân trời góc bể nào chẳng có cỏ thơm, hà tất gì phải đơn phương một quả dưa?】
【Bạn lầu một đừng nóng nảy như vậy chứ. Chủ thớt tự ý mở topic, bạn có phải quản trị viên đâu mà quan tâm?】
【Người bạn lầu trên tinh thông Tiêu Ngữ như vậy, hóa ra là học giả Tiêu học, thất kính thất kính!】
Đọc đến đây, Lệ Chanh mới hiểu, thì ra "Người đẹp băng giá" không phải biệt danh của một omega nào đó mà là ám chỉ Tiêu Dĩ Hằng! Cậu lẩm nhẩm cái biệt danh này, càng cảm thấy nó rất giống với Tiêu Dĩ Hằng. Cậu tiếp tục xem bài đăng.
Phần sau của bài đăng có hơi lạc đề, có chuyên gia bát quái kể chi tiết trong hai năm lớp 10 và lớp 12 rốt cuộc có bao nhiêu người vì tình yêu mà vứt bỏ tôn nghiêm, như thiêu thân lao vào tỏ tình với Tiêu Dĩ Hằng, rồi lại bị anh ta từ chối không thương tiếc.
Người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba...
Tay Lệ Chanh lướt màn hình đến mỏi nhừ, cuối cùng cũng kéo xong được "lịch sử tỏ tình" dài dằng dặc của Tiêu Dĩ Hằng.
...... Chết tiệt, chẳng lẽ Tiêu Dĩ Hằng chỉ đẹp trai hơn xíu thôi mà lại được hoan nghênh hơn cả cậu, Lệ Chanh?
Tính đến thời điểm hiện tại, cậu mới chỉ được tỏ tình năm sáu bảy tám lần, nhưng tên Tiêu Dĩ Hằng kia đã vượt qua hai chữ số rồi! Tiêu Dĩ Hằng vừa độc miệng vừa lạnh lùng, tại sao lại có người thích một kẻ như vậy chứ?
Vừa đúng lúc trong bài đăng cũng có người nhắc đến vấn đề này.
【Đội nồi nói một câu, tôi thực sự không hiểu Tiêu Dĩ Hằng rốt cuộc có điểm gì thu hút người khác? Tôi thấy cũng bình thường thôi.】
【Bình thường? Hừ, ai cũng biết mấy tên mọt sách khác ở lớp 12 (1) phụ trách "12", còn Tiêu Dĩ Hằng phụ trách "1".】
【Nói đúng lắm, năm Tiêu Dĩ Hằng đi du học, mức độ pheromone của cả lớp họ đều giảm hẳn một bậc.】
【Tôi chính là học sinh lớp 12 (1)! Lớp tài năng của chúng tôi đâu phải chỉ có mỗi mình cậu ta là alpha, sao lại nói cậu ta đi rồi thì mức độ pheromone của lớp chúng tôi giảm xuống?】
【Trả lời bạn lầu trên, có một số lời nói thẳng quá thì sẽ mất hay. Lớp của các bạn thế nào mà các bạn không biết sao? Không phải alpha nào cũng khiến người ta mềm nhũn chân, không phải thằng đàn ông nào có chim cũng có thể làm 1.】
【Lặp lại một trăm lần cũng vậy thôi. Tiêu Dĩ Hằng là 1, cậu ta là 1 cậu ta là 1 cậu ta là 1 cậu ta là 1...】
Lệ Chanh:"......"
Lệ Chanh:"............"
Lệ Chanh:".................."
Lệ Chanh đột ngột úp điện thoại xuống, cả người như muốn bốc cháy.
Mấy lời thô tục gì thế này!
Internet là nơi ngoài vòng pháp luật à, dám, dám, dám thảo luận sau lưng người ta về chuyện làm 1 hay không làm 1, trường trọng điểm không bằng đổi tên thành trường G điểm cho rồi.
Đầu óc Lệ Chanh ngập tràn suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu sao lại cảm thấy người hơi nóng lên. Cậu liếm đôi môi khô khốc, tự dưng muốn uống nước.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm "két" một tiếng được đẩy ra.
Hơi nước nóng hổi từ phòng tắm thoát ra ngoài mang theo mùi hương của alpha.
Đây là lần thứ ba Lệ Chanh ngửi thấy mùi hương tuyết tùng trên núi cao. Mùi hương thanh mát lan tỏa khắp phòng thay đồ nhỏ tạo nên một sự tương phản kỳ lạ.
Trong làn sương mù ấm áp, người thiếu niên cao ráo, cân đối bước ra ngoài. Mái tóc thường được chải chuốt gọn gàng giờ đây ướt đẫm nước, rơi trước trán, để lộ đôi lông mày thanh tú. Anh trắng như một loại sứ cao cấp, những giọt nước chảy xuống từ tóc, lướt qua xương quai xanh, tạm dừng chân ở cánh tay rồi rơi xuống đất.
Cơ bụng chỉ hiện ra mờ mờ một nửa dưới lớp khăn tắm, Tiêu Dĩ Hằng mang khí chất nửa trẻ con nửa trưởng thành lại toát ra vẻ gợi cảm mập mờ khó tả.
Chỉ liếc nhìn một cái, Lệ Chanh như bị điện giật nhảy dựng khỏi ghế, miệng khô lưỡi khô, chân tay luống cuống không biết để đâu.
"Anh... sao anh lại ăn mặc thế này ra ngoài! Quần áo của anh đâu?!" Lệ Chanh vội vàng dời mắt đi.
Kỳ lạ thật, rõ ràng lúc cậu tập luyện cùng đồng đội mọi người đều mặc rất ít, thậm chí có người còn mặc quần bơi tam giác, Lệ Chanh cũng chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa. Nhưng không hiểu sao, khi bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng xuất hiện trong tầm mắt, tim cậu lại đập loạn xạ không ngừng.
Tiêu Dĩ Hằng giả vờ như không nhìn thấy vẻ căng thẳng của cậu.
"Quần áo của tôi bị bẩn rồi nên không thể mặc lại được nữa." Tiêu Dĩ Hằng trả lời. Anh hơi có bệnh sạch sẽ, quần áo dính mực nước tuyệt đối sẽ không đụng vào nữa.
Nhưng trong lòng còn có một giọng nói khác - anh cố tình xuất hiện trước mặt Lệ Chanh với bộ dạng này.
Anh muốn biết, con sư tử nhỏ xù lông này có xấu hổ không?
Vừa nói, anh vừa bước về phía Lệ Chanh.
Lệ Chanh luống cuống bật dậy, kéo tủ quần áo của mình ra, chỉ hận không thể chôn cả người vào trong lục lọi: "Tôi ở đây, tôi có quần áo dự phòng ở đây!"
Tủ quần áo của Lệ Chanh rất lớn, là hạt giống của đội bơi lội, cậu được ưu tiên chọn tủ quần áo, đương nhiên cậu chọn cái lớn nhất, vừa cao vừa to, bên trong thậm chí có thể nhét vừa một người, nhưng bây giờ tủ quần áo của cậu đã chất đầy đồ linh tinh. Cậu chưa bao giờ dọn dẹp, tủ quần áo bừa bộn khủng khiếp, đủ loại quần áo không gấp mà vo tròn từng cục.
Tiêu Dĩ Hằng liếc mắt nhìn, khi thấy một đôi giày thể thao bẩn thỉu và chiếc áo phông quấn vào nhau, lông mày anh không khỏi nhướng lên.
Lệ Chanh không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chàng trai tóc vàng lục lọi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một chiếc áo phông còn tương đối sạch sẽ và một chiếc quần đồng phục dự phòng, nếu bỏ qua dòng chữ "Tinh trung báo quốc" trên áo phông và mùi mốc kỳ lạ thì Tiêu Dĩ Hằng vẫn có thể mặc được.
Tiêu Dĩ Hằng có chút chê bai đặt quần áo lên ghế bên cạnh, khoanh tay hỏi: "Thế còn áo khoác đồng phục?"
Lệ Chanh che đi bộ quần áo lòe loẹt trên người mình, nghiến răng nói: "Cái này không được!" Áo khoác đồng phục trên người cậu mang đậm phong cách cá nhân, nếu Tiêu Dĩ Hằng mặc nó ra ngoài, không biết trong trường sẽ đồn thổi những gì.
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: "Vừa nãy tôi thấy trong tủ quần áo của cậu còn một cái nữa."
"Anh nhìn nhầm rồi!" Chưa đợi anh nói xong, Lệ Chanh đã lớn tiếng phủ nhận, "Không có, không hề có!"
Thấy cậu phản ứng khác thường như vậy, mắt Tiêu Dĩ Hằng từ từ nheo lại.
"Thực sự không có?" anh chậm rãi hỏi.
"Không có!" Lưng Lệ Chanh dán chặt vào tủ quần áo, dùng cả người che tủ lại không cho Tiêu Dĩ Hằng chạm vào.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh trong khi ánh mắt của Lệ Chanh không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Đột nhiên, Tiêu Dĩ Hằng đưa tay chống lên tủ quần áo phía sau Lệ Chanh.
Họ ở gần nhau đến mức Lệ Chanh có thể ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc trên tóc Tiêu Dĩ Hằng.
Giống hệt mùi của Lệ Chanh.
Cậu bé tóc vàng nuốt nước bọt, chiều cao của họ gần bằng nhau, ở khoảng cách gần như vậy, cậu thậm chí có thể đếm được hàng mi dày của Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu không dám cử động.
Đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cậu, con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của chính cậu. Mái tóc ướt buông xõa trước trán, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng vì hơi nước càng tôn lên làn da trắng sứ, mang theo nét quyến rũ khó tả.
Lệ Chanh giống như một chiếc máy tính quá tải, vô số dấu gạch ngang lộn xộn hiện lên trong đầu.
Lúc thì "Tiêu Dĩ Hằng rốt cuộc là yêu tinh phương nào vậy trời!", lúc thì "Chẳng trách có nhiều người thích anh ta đến vậy!", lúc lại là "Anh ta đứng gần thế này là có ý gì?", cuối cùng quy tụ thành "Anh ta là 1! Anh ta là 1! Anh ta là 1!..."
Tiêu Dĩ Hằng thấy cậu ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh đưa tay ra, từ tủ quần áo phía sau Lệ Chanh, chậm rãi mà kiên định rút ra một bộ quần áo quen thuộc.
Sau khi nhìn rõ bộ quần áo đó, sức lực trên người Lệ Chanh như bị rút cạn, cậu giống như một vạc nước sôi sùng sục rồi bốc hơi ùng ục.
Tiêu Dĩ Hằng khẽ cúi người, ghé sát vào vành tai đỏ ửng của Lệ Chanh, thì thầm:
"Nhóc lừa đảo, chẳng phải cậu nói đã vứt cái áo mà tôi để lại cho cậu rồi sao?"
Sau khi gây ra lỗi lầm, Lệ Chanh lề mề đi xuống lầu, lấy hết can đảm đứng trước mặt Tiêu Dĩ Hằng.
Mặc dù không muốn đối mặt với Tiêu Dĩ Hằng nhưng bỏ chạy sau khi gây tai nạn tuyệt đối không phải là nguyên tắc hành động của anh Lệ, cậu chỉ có thể mặt dày đến xin lỗi, hy vọng Tiêu Dĩ Hằng rộng lượng bỏ qua.
Tiêu Dĩ Hằng tức giận đến bật cười, chỉ vào quần áo ướt đẫm mực trên người mình nói: "Tôi đã ra nông nỗi này rồi, cậu còn muốn tôi bỏ qua sao?"
Khí chất của anh vốn đã lạnh lùng, giờ phút này nét mặt lại cứng đờ, trông chả khác gì một tảng băng lạnh, thật sự có chút đáng sợ.
Nếu Lệ Chanh có đuôi thì lúc này chắc đã kẹp chặt vào mông rồi!
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Cậu thề thốt.
"Ồ? Cậu định chịu trách nhiệm như thế nào?"
Để chuộc lỗi, Lệ Chanh vội vàng đưa Tiêu Dĩ Hằng đến bể bơi - bể bơi là sân tập chuyên dụng của đội bơi lội bọn họ, học sinh bình thường không được vào, ở đây có phòng thay đồ, phòng tắm chuyên dụng, bây giờ trống không nên rất thích hợp để Tiêu Dĩ Hằng tắm rửa chỉnh trang.
Lệ Chanh bấm mật mã mở cửa phòng thay đồ, kéo Tiêu Dĩ Hằng lẻn vào trong.
Phòng thay đồ và phòng tắm nối liền nhau, bên trong phòng tắm có vài buồng nhỏ, có móc treo quần áo, thậm chí cả dầu gội và sữa tắm cũng có đủ cả, chỉ khăn tắm thì cần tự mang theo.
Lệ Chanh lấy ra chiếc khăn tắm của mình, luyến tiếc nói: "Vẫn còn mới nguyên đấy."
Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên đáp: "Nhắc nhẹ một câu, áo đồng phục trên người tôi cũng còn mới."
Áo đồng phục trước đó của anh đã để lại cho Lệ Chanh ở con hẻm nhỏ, kết quả là Lệ Chanh lại "làm mất" nó.
...
Thấy bóng lưng Tiêu Dĩ Hằng khuất sau cánh cửa phòng tắm, Lệ Chanh sờ sờ mũi, đi loanh quanh trong phòng thay đồ hai vòng, có chút đứng ngồi không yên.
Để chuyển hướng sự chú ý, cậu lấy điện thoại ra, mở diễn đàn của trường trung học Hoa Thành số 1, vừa rung chân vừa xem bài đăng, cứ như thể dưới mông có một cái đinh ghim vậy.
Mặc dù bây giờ là giờ học nhưng diễn đàn lại đặc biệt sôi nổi, không biết có bao nhiêu học sinh đang dùng lén điện thoại dưới bàn.
Lệ Chanh nhấp vào bài đăng hot nhất trong "khu vực tưới nước".
《[Cầu an ủi] Vừa tỏ tình với Người đẹp băng giá...》
Chủ thớt: Không nằm ngoài dự đoán, bị từ chối rồi (:з」∠)
Lệ Chanh hoang mang: Người đẹp băng giá? Trường học của họ có omega biệt danh như này à?
Trong bài đăng toàn là tiếng cười hả hê, tất cả đều đến xem trò cười của chủ bài đăng.
【Sao bài kiểu này lại xuất hiện nữa rồi? Tháng nào cũng có người cố chấp đi tỏ tình với Người đẹp băng giá, bị từ chối xong lại khóc lóc trở về, còn đúng giờ hơn cả bà dì của tôi nữa!】
【Vỗ về chủ thớt, chân trời góc bể nào chẳng có cỏ thơm, hà tất gì phải đơn phương một quả dưa?】
【Bạn lầu một đừng nóng nảy như vậy chứ. Chủ thớt tự ý mở topic, bạn có phải quản trị viên đâu mà quan tâm?】
【Người bạn lầu trên tinh thông Tiêu Ngữ như vậy, hóa ra là học giả Tiêu học, thất kính thất kính!】
Đọc đến đây, Lệ Chanh mới hiểu, thì ra "Người đẹp băng giá" không phải biệt danh của một omega nào đó mà là ám chỉ Tiêu Dĩ Hằng! Cậu lẩm nhẩm cái biệt danh này, càng cảm thấy nó rất giống với Tiêu Dĩ Hằng. Cậu tiếp tục xem bài đăng.
Phần sau của bài đăng có hơi lạc đề, có chuyên gia bát quái kể chi tiết trong hai năm lớp 10 và lớp 12 rốt cuộc có bao nhiêu người vì tình yêu mà vứt bỏ tôn nghiêm, như thiêu thân lao vào tỏ tình với Tiêu Dĩ Hằng, rồi lại bị anh ta từ chối không thương tiếc.
Người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba...
Tay Lệ Chanh lướt màn hình đến mỏi nhừ, cuối cùng cũng kéo xong được "lịch sử tỏ tình" dài dằng dặc của Tiêu Dĩ Hằng.
...... Chết tiệt, chẳng lẽ Tiêu Dĩ Hằng chỉ đẹp trai hơn xíu thôi mà lại được hoan nghênh hơn cả cậu, Lệ Chanh?
Tính đến thời điểm hiện tại, cậu mới chỉ được tỏ tình năm sáu bảy tám lần, nhưng tên Tiêu Dĩ Hằng kia đã vượt qua hai chữ số rồi! Tiêu Dĩ Hằng vừa độc miệng vừa lạnh lùng, tại sao lại có người thích một kẻ như vậy chứ?
Vừa đúng lúc trong bài đăng cũng có người nhắc đến vấn đề này.
【Đội nồi nói một câu, tôi thực sự không hiểu Tiêu Dĩ Hằng rốt cuộc có điểm gì thu hút người khác? Tôi thấy cũng bình thường thôi.】
【Bình thường? Hừ, ai cũng biết mấy tên mọt sách khác ở lớp 12 (1) phụ trách "12", còn Tiêu Dĩ Hằng phụ trách "1".】
【Nói đúng lắm, năm Tiêu Dĩ Hằng đi du học, mức độ pheromone của cả lớp họ đều giảm hẳn một bậc.】
【Tôi chính là học sinh lớp 12 (1)! Lớp tài năng của chúng tôi đâu phải chỉ có mỗi mình cậu ta là alpha, sao lại nói cậu ta đi rồi thì mức độ pheromone của lớp chúng tôi giảm xuống?】
【Trả lời bạn lầu trên, có một số lời nói thẳng quá thì sẽ mất hay. Lớp của các bạn thế nào mà các bạn không biết sao? Không phải alpha nào cũng khiến người ta mềm nhũn chân, không phải thằng đàn ông nào có chim cũng có thể làm 1.】
【Lặp lại một trăm lần cũng vậy thôi. Tiêu Dĩ Hằng là 1, cậu ta là 1 cậu ta là 1 cậu ta là 1 cậu ta là 1...】
Lệ Chanh:"......"
Lệ Chanh:"............"
Lệ Chanh:".................."
Lệ Chanh đột ngột úp điện thoại xuống, cả người như muốn bốc cháy.
Mấy lời thô tục gì thế này!
Internet là nơi ngoài vòng pháp luật à, dám, dám, dám thảo luận sau lưng người ta về chuyện làm 1 hay không làm 1, trường trọng điểm không bằng đổi tên thành trường G điểm cho rồi.
Đầu óc Lệ Chanh ngập tràn suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu sao lại cảm thấy người hơi nóng lên. Cậu liếm đôi môi khô khốc, tự dưng muốn uống nước.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm "két" một tiếng được đẩy ra.
Hơi nước nóng hổi từ phòng tắm thoát ra ngoài mang theo mùi hương của alpha.
Đây là lần thứ ba Lệ Chanh ngửi thấy mùi hương tuyết tùng trên núi cao. Mùi hương thanh mát lan tỏa khắp phòng thay đồ nhỏ tạo nên một sự tương phản kỳ lạ.
Trong làn sương mù ấm áp, người thiếu niên cao ráo, cân đối bước ra ngoài. Mái tóc thường được chải chuốt gọn gàng giờ đây ướt đẫm nước, rơi trước trán, để lộ đôi lông mày thanh tú. Anh trắng như một loại sứ cao cấp, những giọt nước chảy xuống từ tóc, lướt qua xương quai xanh, tạm dừng chân ở cánh tay rồi rơi xuống đất.
Cơ bụng chỉ hiện ra mờ mờ một nửa dưới lớp khăn tắm, Tiêu Dĩ Hằng mang khí chất nửa trẻ con nửa trưởng thành lại toát ra vẻ gợi cảm mập mờ khó tả.
Chỉ liếc nhìn một cái, Lệ Chanh như bị điện giật nhảy dựng khỏi ghế, miệng khô lưỡi khô, chân tay luống cuống không biết để đâu.
"Anh... sao anh lại ăn mặc thế này ra ngoài! Quần áo của anh đâu?!" Lệ Chanh vội vàng dời mắt đi.
Kỳ lạ thật, rõ ràng lúc cậu tập luyện cùng đồng đội mọi người đều mặc rất ít, thậm chí có người còn mặc quần bơi tam giác, Lệ Chanh cũng chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa. Nhưng không hiểu sao, khi bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng xuất hiện trong tầm mắt, tim cậu lại đập loạn xạ không ngừng.
Tiêu Dĩ Hằng giả vờ như không nhìn thấy vẻ căng thẳng của cậu.
"Quần áo của tôi bị bẩn rồi nên không thể mặc lại được nữa." Tiêu Dĩ Hằng trả lời. Anh hơi có bệnh sạch sẽ, quần áo dính mực nước tuyệt đối sẽ không đụng vào nữa.
Nhưng trong lòng còn có một giọng nói khác - anh cố tình xuất hiện trước mặt Lệ Chanh với bộ dạng này.
Anh muốn biết, con sư tử nhỏ xù lông này có xấu hổ không?
Vừa nói, anh vừa bước về phía Lệ Chanh.
Lệ Chanh luống cuống bật dậy, kéo tủ quần áo của mình ra, chỉ hận không thể chôn cả người vào trong lục lọi: "Tôi ở đây, tôi có quần áo dự phòng ở đây!"
Tủ quần áo của Lệ Chanh rất lớn, là hạt giống của đội bơi lội, cậu được ưu tiên chọn tủ quần áo, đương nhiên cậu chọn cái lớn nhất, vừa cao vừa to, bên trong thậm chí có thể nhét vừa một người, nhưng bây giờ tủ quần áo của cậu đã chất đầy đồ linh tinh. Cậu chưa bao giờ dọn dẹp, tủ quần áo bừa bộn khủng khiếp, đủ loại quần áo không gấp mà vo tròn từng cục.
Tiêu Dĩ Hằng liếc mắt nhìn, khi thấy một đôi giày thể thao bẩn thỉu và chiếc áo phông quấn vào nhau, lông mày anh không khỏi nhướng lên.
Lệ Chanh không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chàng trai tóc vàng lục lọi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một chiếc áo phông còn tương đối sạch sẽ và một chiếc quần đồng phục dự phòng, nếu bỏ qua dòng chữ "Tinh trung báo quốc" trên áo phông và mùi mốc kỳ lạ thì Tiêu Dĩ Hằng vẫn có thể mặc được.
Tiêu Dĩ Hằng có chút chê bai đặt quần áo lên ghế bên cạnh, khoanh tay hỏi: "Thế còn áo khoác đồng phục?"
Lệ Chanh che đi bộ quần áo lòe loẹt trên người mình, nghiến răng nói: "Cái này không được!" Áo khoác đồng phục trên người cậu mang đậm phong cách cá nhân, nếu Tiêu Dĩ Hằng mặc nó ra ngoài, không biết trong trường sẽ đồn thổi những gì.
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: "Vừa nãy tôi thấy trong tủ quần áo của cậu còn một cái nữa."
"Anh nhìn nhầm rồi!" Chưa đợi anh nói xong, Lệ Chanh đã lớn tiếng phủ nhận, "Không có, không hề có!"
Thấy cậu phản ứng khác thường như vậy, mắt Tiêu Dĩ Hằng từ từ nheo lại.
"Thực sự không có?" anh chậm rãi hỏi.
"Không có!" Lưng Lệ Chanh dán chặt vào tủ quần áo, dùng cả người che tủ lại không cho Tiêu Dĩ Hằng chạm vào.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh trong khi ánh mắt của Lệ Chanh không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Đột nhiên, Tiêu Dĩ Hằng đưa tay chống lên tủ quần áo phía sau Lệ Chanh.
Họ ở gần nhau đến mức Lệ Chanh có thể ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc trên tóc Tiêu Dĩ Hằng.
Giống hệt mùi của Lệ Chanh.
Cậu bé tóc vàng nuốt nước bọt, chiều cao của họ gần bằng nhau, ở khoảng cách gần như vậy, cậu thậm chí có thể đếm được hàng mi dày của Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu không dám cử động.
Đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cậu, con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của chính cậu. Mái tóc ướt buông xõa trước trán, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng vì hơi nước càng tôn lên làn da trắng sứ, mang theo nét quyến rũ khó tả.
Lệ Chanh giống như một chiếc máy tính quá tải, vô số dấu gạch ngang lộn xộn hiện lên trong đầu.
Lúc thì "Tiêu Dĩ Hằng rốt cuộc là yêu tinh phương nào vậy trời!", lúc thì "Chẳng trách có nhiều người thích anh ta đến vậy!", lúc lại là "Anh ta đứng gần thế này là có ý gì?", cuối cùng quy tụ thành "Anh ta là 1! Anh ta là 1! Anh ta là 1!..."
Tiêu Dĩ Hằng thấy cậu ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh đưa tay ra, từ tủ quần áo phía sau Lệ Chanh, chậm rãi mà kiên định rút ra một bộ quần áo quen thuộc.
Sau khi nhìn rõ bộ quần áo đó, sức lực trên người Lệ Chanh như bị rút cạn, cậu giống như một vạc nước sôi sùng sục rồi bốc hơi ùng ục.
Tiêu Dĩ Hằng khẽ cúi người, ghé sát vào vành tai đỏ ửng của Lệ Chanh, thì thầm:
"Nhóc lừa đảo, chẳng phải cậu nói đã vứt cái áo mà tôi để lại cho cậu rồi sao?"