Chương 25: Đánh dấu tạm thời, khi nào anh có thời gian?
"Tiêu Dĩ Hằng, anh đừng nói bậy! Ai cần pheromone của anh chứ??"
Lại thế rồi.
Lệ Chanh nghĩ, sao lại thế nữa rồi. Tiêu Dĩ Hằng luôn có thể dùng một câu nói dễ dàng khơi dậy dao động cảm xúc trong cậu, khiến cậu rối bời, tâm trạng lên xuống thất thường, không còn giống chính mình.
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, sao lại thế nữa rồi. Lệ Chanh có tính cảnh giác cực kỳ cao, rõ ràng mình đã thể hiện thiện chí, nhưng cậu cứ nhất quyết xù lông, giơ vuốt nhỏ ra, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Cả hai cùng nghĩ - sao mình vẫn chưa bị tên nhóc khốn nạn (tên khốn nạn) này chọc tức chết nhỉ?
Tiêu Dĩ Hằng thẳng thừng chỉ ra sự thật: "Chẳng lẽ tôi nói sai à? Đầu tháng sau cậu sẽ phải tham gia cuộc thi cấp tỉnh rồi, chỉ cần cậu giành được quán quân trong cuộc thi này là có thể đến đội tuyển quốc gia tập huấn. Nhưng kỳ phát tình sắp đến khiến trạng thái của cậu giảm sút nghiêm trọng, cậu không muốn bỏ lỡ cuộc thi này, đúng không?"
Vừa rồi trên bàn ăn, Đường Chỉ cố tình để lộ cho Tiêu Dĩ Hằng những thông tin này một cách mơ hồ, Tiêu Dĩ Hằng cực kỳ thông minh, dù chỉ nghe được vài chữ cũng có thể nhanh chóng tự mình xâu chuỗi các manh mối này lại, suy ra chân tướng. Và chân tướng này khiến anh nhất thời xúc động, nói ra những lời này với Lệ Chanh.
Dù là đánh dấu tạm thời hay đánh dấu trọn đời, đều là một hành vi rất thân mật giữa alpha và omega. Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, thuốc ức chế, miếng dán ức chế được phát minh, kỳ phát tình của Omega không còn khó khăn nữa. Phạm vi lựa chọn bạn đời của họ không còn bị giới hạn ở alpha, rất nhiều omega sẽ chọn một omega khác hoặc beta để hẹn hò kết hôn. Ngay cả khi alpha và omega kết hợp, cũng không buộc phải đánh dấu, đánh dấu dần trở thành một thú vui nho nhỏ giữa các cặp đôi.
Chú ý, là thú, vui, nho, nhỏ, giữa, các, cặp, đôi!
Tiêu Dĩ Hằng vừa nghĩ đến việc Lệ Chanh thà bỏ tiền ra tìm một alpha xa lạ nào đó, cũng không muốn tìm đến mình, trong lòng anh liền bùng lên một ngọn lửa giận không thể dập tắt.
Lệ Chanh không muốn cúi đầu trước anh.
"Tại sao tôi phải tìm anh?" Lệ Chanh đốp chát lại, "Vấn đề của tôi, tôi tự giải quyết. Anh đâu phải người của tôi, có quyền gì mà quản cách tôi vượt qua kỳ phát tình? Hơn nữa, dù tôi muốn tìm người gần mình, chẳng lẽ alpha bên cạnh tôi còn ít sao? Hổ là alpha, Vệ Dung là alpha, trong đội bơi túm đại cũng có thể túm được vài Alpha - tại sao tôi phải tìm anh?"
"Bởi vì cậu không dám tìm người bên cạnh mình." Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, ánh mắt của anh sắc bén đến mức chỉ cần dùng nó, anh cũng có thể lột từng lớp quần áo trên người Lệ Chanh xuống, "Bởi vì tuyến thể của cậu không mọc ở sau gáy, đúng không?"
"......!!!"
Lệ Chanh sững người. Cậu vốn không giỏi che giấu, lời Tiêu Dĩ Hằng vừa dứt, tim Lệ Chanh bỗng thắt lại, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên. Nếu cậu thật sự có đuôi, chắc chắn lúc này từ gốc đuôi trở đi, từng lớp lông đã dựng đứng lên.
Thấy phản ứng của cậu rõ ràng như vậy, Tiêu Dĩ Hằng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Xem ra, anh đã đánh cược đúng rồi.
Lần đó khi hai người trốn trong tủ, Tiêu Dĩ Hằng đã chú ý thấy sau gáy Lệ Chanh không có dấu vết của tuyến thể, nhưng một ngày trước đó anh thực sự ngửi thấy mùi pheromone trên người Lệ Chanh.
Trong bài học đầu tiên của khóa "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" có viết, đại đa số Omega có tuyến thể mọc ở sau gáy, mỗi khi đến kỳ phát tình sẽ sưng đỏ và nóng lên. Nhưng cứ mười vạn người sẽ có một người, tuyển thể có vị trí khác biệt.
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, chỉ có tuyến thể đặc biệt như vậy mới xứng đáng với một Lệ Chanh độc nhất.
Giọng nói của chàng trai không nhanh không chậm, anh đã nắm chắc phần thắng, không còn tranh giành nhất thời hơn thua nữa: "Cậu muốn tham gia thi đấu thì phải tìm một Alpha giúp cậu giải quyết việc đánh dấu tạm thời; nhưng vì vị trí tuyến thể của cậu đặc biệt, cậu không muốn để lộ cho người xung quanh biết, nên thà tìm một alpha xa lạ... Nhưng tôi nghe nói, thuê một alpha, thù lao không hề nhỏ, Lệ Chanh, cậu có nhiều tiền như vậy à?"
Câu nói cuối cùng của anh ta hoàn toàn đâm trúng điểm yếu của Lệ Chanh.
Lúc này, túi của anh Lệ rỗng tuếch, thứ đáng giá nhất trên người chính là chú vịt trong lòng. Nhưng cơ hội duy nhất "bán vịt cứu cha" của cậu cũng đã bị Tiêu Dĩ Hằng phá hỏng.
Thấy biểu cảm của Lệ Chanh dao động, Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng tung ra quân cờ cuối cùng: "Dù sao tôi cũng là phụ huynh của Chanh nhỏ, xem như nể mặt nó, tôi miễn... tôi có thể giảm giá cho cậu."
Anh vốn định nói "miễn phí", nhưng khi lời ra đến miệng, anh chợt thay đổi ý định, theo bản năng sửa thành "giảm giá".
Mặc dù chỉ gặp Lệ Chanh vài lần, nhưng anh quá hiểu tính cách của quả pháo nhỏ này. Nếu anh nói thẳng là miễn phí, Lệ Chanh chắc chắn sẽ không cho anh sắc mặt tốt, thậm chí còn có thể từ chối thiện ý của anh ngay lập tức.
Bởi vì Lệ Chanh quá kiêu ngạo, cậu không muốn cúi đầu trước người khác, càng không muốn nợ ân tình.
Lần này, Tiêu Dĩ Hằng lại đánh cược đúng rồi.
Sau khi Lệ Chanh nghe thấy hai chữ "giảm giá", quả nhiên hai mắt sáng lên, vẻ mặt có chút động lòng.
Nhưng cậu là chú mèo hoang cảnh giác nhất nhất nhất trên đời này, khi đối mặt với thiện chí của người khác, cậu vẫn nghi ngờ, giương nanh múa vuốt, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.
"Giảm giá?" Lệ Chanh trợn tròn mắt, nhướng mày, thật khiến người ta muốn xoa đầu cậu. Ánh mắt của chàng trai tóc vàng tràn đầy nghi hoặc, "Chúng ta không tính là bạn bè, sao anh lại tốt bụng thế?"
"Tôi..." Tiêu Dĩ Hằng khẽ sững người, anh đột nhiên phát hiện ra, mình thật sự không có cách nào trả lời câu hỏi của Lệ Chanh.
Bởi vì anh cũng không biết, tại sao sau khi nghe thấy lời Đường Chỉ nói lại tức giận như vậy, anh bị một cơn giận vô danh xâm chiếm tâm trí, không để ý đến bất cứ điều gì mà đưa ra giao dịch này.
Rõ ràng... anh thậm chí còn không biết cách đưa pheromone vào cơ thể omega.
Tiêu Dĩ Hằng tạm thời gác lại những suy nghĩ chưa rõ ràng, mím nhẹ môi.
"Cứ coi như tôi, làm việc thiện hằng ngày đi."
...
Lệ Chanh không đồng ý ngay với Tiêu Dĩ Hằng, dù mức giảm giá mà Tiêu Dĩ Hằng đưa ra rất hấp dẫn, cậu vẫn nói rằng mình cần phải suy nghĩ thêm.
Cậu đúng là cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Tuyến thể của cậu không giống như những omega khác, không xuất hiện ở sau gáy mà lại xuất hiện ở một nơi khiến cậu xấu hổ không dám nói ra.
Mỗi khi kỳ phát tình đến, cậu đều phải giả vờ dán một miếng dán ức chế không trong suốt lên sau gáy, tuyến thể thật sự thì lại được giấu ở nơi khác.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu phân hóa, cậu đã sợ hãi. Cậu nằm trong ký túc xá của viện phúc lợi, toàn thân nóng như thiêu đốt, cũng là lần đó khiến cậu hiểu tại sao "kỳ phát tình" lại được gọi là "kỳ phát tình".
Cậu nóng đến mức không còn chút sức lực nào, giống như một bông tuyết tan chảy trên đầu ngón tay, lại giống như một giọt sương bị bốc hơi bởi cái nóng của mặt trời. Cậu tưởng như bản thân đã biến mất, rồi lại như ở khắp mọi nơi.
Cậu phân hóa muộn, tin tức tố omega tích tụ trong cơ thể bùng nổ ngay lập tức, một mùi hương cam ngọt ngào thanh mát tràn ngập khắp nơi, khiến tất cả bọn trẻ run rẩy.
Cô giáo omega của viện phúc lợi vội vã chạy đến, lật người cậu lại, để lộ gáy cậu ra, chuẩn bị dán miếng dán ức chế pheromone lên - không ngờ, sau gáy cậu trống trơn, tuyến thể sưng đỏ đáng lẽ phải xuất hiện ở đó lại không thấy đâu.
Cô giáo chưa từng gặp tình huống như này, liền vội vã đưa cậu đến bệnh viện. Đến bệnh viện, y tá cởi hết quần áo của cậu ra, cuối cùng cũng tìm thấy tuyến thể.
Từ ngày đó, Lệ Chanh không còn mặc quần bơi tam giác nữa, đi ngủ cũng đổi sang mặc quần dài.
Dù cậu thiếu kiến thức đến đâu cũng biết rằng khi đánh dấu tạm thời, alpha sẽ dùng miệng chạm vào tuyến thể của omega. Đến lúc đó, anh ta sẽ phải...
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh không kìm nổi, ôm chặt lấy chú vịt nhỏ của mình xoa mạnh.
Chú vịt nhỏ vô tội bị xoa đến mức kêu "các các", bộ lông vàng óng rối tung như cỏ dại.
Ngay lúc Lệ Chanh đang do dự, một cuộc điện thoại gọi đến.
Cậu cầm lên xem, thấy người liên lạc với mình lại là cha mẹ nuôi của Dữu Dữu!
Tim Lệ Chanh đập loạn.
Kể từ khi Dữu Dữu được họ nhận nuôi, ngoại trừ dịp lễ Tết cậu đến thăm ra, Lệ Chanh không có bất kỳ liên lạc nào với gia đình này. Cậu biết rằng cặp vợ chồng đó không ưa cậu vì lối sống lông bông, mang dáng dấp của một tên côn đồ, không muốn cậu tiếp xúc với Dữu Dữu. Vì thế, mỗi lần muốn gặp em gái, cậu đều phải lén lút đến và đi.
Không có lý do gì, tại sao họ lại liên lạc với cậu?
Chẳng lẽ là...
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh vội vàng nhận cuộc gọi. Quả nhiên, vừa bắt máy, cậu nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của mẹ nuôi Dữu Dữu.
"Lệ Chanh," mẹ nuôi khóc hỏi, "Dữu Dữu có đến tìm cháu không?"
"Không, con bé không đến." Lệ Chanh vội hỏi, "Có chuyện gì xảy ra vậy? Dữu Dữu mất tích ạ?"
"Thành tích của con bé gần đây giảm sút, cô không nhịn được đã nói vài câu. Con bé liền bỏ nhà đi!" Mẹ nuôi cố gắng kìm nước mắt, nghẹn ngào nói, "Cô đã tìm ở trường, nhà mấy đứa bạn thân của con bé, cũng đã báo cảnh sát nhưng đều không tìm thấy. Cô nghĩ con bé có thể đến tìm cháu vì hai đứa thân thiết. Nếu con bé có đến, cháu nhất định phải nói với cô chú, đừng giấu..."
"Cô ơi, thật sự con bé không đến chỗ cháu." Lệ Chanh vừa trả lời điện thoại vừa nhảy xuống giường ký túc xá, mặc nhanh quần áo, "Cháu sẽ đến ngay, cùng mọi người tìm!"
Nói xong, cậu cúp máy, giao Chanh nhỏ cho bạn cùng phòng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.
Bây giờ, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dữu Dữu là một đứa trẻ nghe lời và ngoan ngoãn, cô bé rất yêu thương và quý trọng gia đình mới của mình, luôn hiếu thảo với cha mẹ nuôi. Cô bé mới mười tuổi, chưa đến tuổi nổi loạn, tại sao lại bỏ nhà đi? Chỉ vì mẹ nuôi mắng cô bé không làm tốt bài kiểm tra à? Điều này quá bất thường!
Lệ Chanh chạy ra khỏi trường như một cơn gió.
Cậu đến gặp cha mẹ nuôi của Dữu Dữu trước, nghe họ kể lại sự việc một lần nữa. Họ khẳng định rằng nguyên nhân cãi vã là do thành tích học tập của Dữu Dữu giảm sút, nhưng Lệ Chanh nhận thấy ánh mắt mẹ nuôi Dữu Dữu có chút tránh né, như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Lệ Chanh chợt nảy ra một suy nghĩ, liệu có phải họ đã đánh Dữu Dữu vì chuyện thành tích học tập không?
Nhưng suy đoán lung tung bây giờ thì cũng vô ích.
Lệ Chanh gọi điện triệu tập đội Tiểu hổ của mình, những thanh niên này ai nấy đều nhuộm tóc đủ màu, mặc áo in hình đầu hổ, đầu báo, đầu chó, nhìn qua biết ngay đây là kiểu "dân chơi đường phố."
Lệ Chanh gửi ảnh em gái đến điện thoại của bọn họ, yêu cầu họ chia nhau ra tìm kiếm và hỏi thăm.
Cậu thậm chí còn gọi cho Vệ Dung, Vệ Dung nhận được cuộc gọi thì mừng phát điên, vội vã hỏi cậu có điều gì sai bảo.
Lệ Chanh nói: "Em gái tôi bỏ nhà đi rồi, tôi ở đây không đủ người, anh bảo đám đàn em của anh cũng giúp tôi tìm đi."
Vệ Dung, nếu không phải còn đang bó bột, đã muốn tự mình bò dậy đi tìm: "Em vợ đi lạc à? Đây là chuyện lớn đấy! Em yên tâm, chắc chắn sẽ tìm thấy!"
Lệ Chanh lạnh lùng hỏi: "Em vợ là cách xưng hô anh gọi được à?"
"Ờ, em, em gái cũng được." Vệ Dung lập tức đổi giọng.
Lệ Chanh không có tâm trạng để đùa, giận dữ nói: "Nghe cho rõ, tôi là ông của anh, con bé là bà cô của anh!!"
Lệ Chanh phát huy hết khí thế, rõ ràng vẫn chưa thành niên nhưng đã có dáng vẻ chỉ huy ngàn quân. Cậu chia nhóm đàn em theo khu vực, phân chia từng người đi tìm, đồng thời liên tục gọi điện thoại liên lạc với các "anh", "chị" ở các khu vực khác.
Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu thấy cậu chỉ huy đám đàn em một cách thành thạo như vậy, vô thức muốn tránh xa cậu, nhưng nghĩ đến Dữu Dữu, họ lại cố gắng dừng bước.
Lệ Chanh liếc thấy hành động của họ nhưng không nói gì.
Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu đã không thích Lệ Chanh từ lâu, nhưng hiện tại việc gấp nhất là phải tìm được em gái nhanh chóng.
Mẹ nuôi ở nhà đợi, cha nuôi đến đồn cảnh sát kiểm tra camera giám sát, còn Lệ Chanh cùng đám đàn em tìm kiếm xung quanh.
Họ đã đến trại trẻ mồ côi, trường học của Dữu Dữu, và cả công viên cô bé thường đến. Đến tận 10 giờ tối, cuối cùng cũng có tin vui.
"Anh Lệ, tìm thấy rồi!" Hoàng Diệp Luân gọi điện, "Em gái anh đang ở phòng bảo vệ của trường, là chú bảo vệ phát hiện ra cô bé!"
Lệ Chanh ngạc nhiên: "Phòng bảo vệ của trường? Trường Số 1 à?"
"Đúng vậy!" Hoàng Diệp Luân nói, "Em gái anh đến trường tìm anh đấy!"
Hóa ra, sau khi cãi một trận lớn với cha mẹ nuôi, Dữu Dữu đã bỏ nhà đi tìm anh trai ở trường Hoa Thành số 1. Nhưng cô bé chưa bao giờ đến trường của cậu, chỉ biết cậu học ở đó, nên đã đi lạc suốt ba giờ đồng hồ mới tìm được đến nơi.
Lệ Chanh sắp phát điên vì lo lắng, lập tức bắt xe quay về trường.
Vừa xuống xe, Dữu Dữu đã nhìn thấy anh trai qua cửa kính phòng bảo vệ, liền vươn tay lao đến cậu như chim non về tổ.
Đằng sau còn có Hoàng Diệp Luân và đám đàn em. Phòng bảo vệ chất đầy đồ ăn vặt, đồ chơi và cả gà rán, trà sữa mua từ ngoài vào. Có vẻ cô bé đã được chăm sóc rất tốt.
Lệ Chanh vội vàng đón em gái, ôm chặt cô bé vào lòng.
Trong lòng cậu vừa lo lắng vừa tức giận: Lo vì em gái mất tích mấy tiếng đồng hồ, buổi tối đường phố đông đúc, lần này may mắn không gặp nguy hiểm, nhưng nếu gặp kẻ xấu, cô bé làm sao chống đỡ nổi? Ngay cả không gặp kẻ xấu, chỉ cần bị xe đụng cũng đủ gây thương tích rồi. Tức giận vì bé con này không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, dám bỏ nhà đi khiến mọi người lo lắng, gây ra không ít rắc rối.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh liền tỏ vẻ nghiêm nghị ra dáng một người anh lớn, nghiêm khắc hỏi: "Dữu Dữu, tối nay em có biết em đã làm bao nhiêu người lo lắng không? Em có nghĩ đến, nếu không tìm được anh mà gặp phải kẻ xấu thì sao không?"
Khi cậu nổi giận thì đám đàn em còn phải sợ, huống hồ Dữu Dữu mới chỉ mười tuổi.
Dữu Dữu tưởng rằng sau khi mình vất vả tìm đến anh trai thì chắc chắn sẽ được khen ngợi, nhưng không ngờ lời đầu tiên của anh trai lại là trách mắng cô bé!
Nghĩ đến đây, nỗi ấm ức, buồn tủi và sợ hãi tích tụ suốt quãng đường đến đây mà cô bé đã trải qua, như dòng nước vỡ đê, "òa" lên một tiếng rồi khóc nức nở.
"Dữu Dữu, em, em đừng khóc nữa!" Vẻ uy nghiêm của Lệ Chanh với vai trò người anh lớn chỉ duy trì được chưa đầy một phút đã hoàn toàn bị cuốn trôi bởi dòng nước mắt của em gái.
Dữu Dữu nằm gục trên vai cậu, khóc đến nỗi không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc nghẹn, tóc đẫm mồ hôi dính bết vào trán.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần bố mẹ qua đời, Lệ Chanh hầu như chưa bao giờ rơi nước mắt. Cậu là kiểu người "đầu rơi máu chảy nhưng không rơi nước mắt," thế mà lại có một đứa em gái bình nước mắt, cứ khóc không ngừng.
Nhìn đám đàn em xung quanh đang hướng ánh mắt trách móc về phía mình, Lệ Chanh vội vàng vỗ lưng em gái, dỗ dành: "Dữu Dữu, anh xin lỗi, anh không nên mắng em..."
Cậu muốn đặt em gái xuống đất, nhưng không ngờ cô bé hai tay nắm chặt lấy áo cậu không chịu buông.
Nước mắt và nước mũi của cô bé cùng lúc chảy xuống, ướt đẫm một mảng lớn trên chiếc áo thun của cậu.
Dữu Dữu vừa khóc vừa nấc lên, nói đứt quãng: "Anh, em... em nhớ anh..."
"Anh cũng nhớ em gái yêu của anh lắm." Lệ Chanh dồn tất cả tình cảm của mình cho em gái, "Em bỏ nhà đi vì nhớ anh à?"
Dữu Dữu lắc rồi lại gật, vẻ mặt rất mâu thuẫn.
Dữu Dữu vừa khóc vừa nói: "Anh, em muốn sống cùng anh."
"......" Lệ Chanh không biết nói gì, chỉ cảm thấy nỗi buồn trong lòng dâng lên.
Cậu vẫn còn là học sinh, chỉ đủ khả năng lo cho bản thân. Nếu có thể, cậu cũng rất muốn đón em gái về ở cùng mình. Nhưng có những chuyện không phải cậu "muốn" là được. Bố mẹ nuôi của Dữu Dữu đã nhận nuôi cô bé theo đúng thủ tục pháp lý và suốt những năm qua đã chăm sóc cô bé rất tận tâm. Dù Lệ Chanh là anh ruột của Dữu Dữu, cậu cũng không thể tự ý đưa cô bé đi.
"Dữu Dữu, tại sao em không muốn sống cùng cô chú nữa?" Lệ Chanh không hành động theo cảm tính mà hỏi lý do, "Có phải cô chú đối xử không tốt với em không? Hay là... họ đánh em?"
Dữu Dữu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ vai cậu, lắc lắc đầu nhỏ, dùng mu bàn tay lau đôi mắt sưng đỏ: "Bố mẹ đối xử với em rất tốt."
"Vậy là vì sao?"
"Bởi vì..." Dữu Dữu cúi đầu, nước mắt lại trào ra, "Bởi vì mẹ nói xấu anh."
"..." Lệ Chanh sững người.
Cậu hỏi kỹ một lượt, cuối cùng cũng hiểu lý do em gái bỏ nhà ra đi.
Lệ Chanh rất cưng chiều Dữu Dữu, sinh nhật cô bé, cậu tặng cô bé một chiếc máy chơi game cầm tay. Dữu Dữu ở tuổi này không tự kiểm soát được bản thân, cô bé giấu máy chơi game, mỗi tối đều trốn trong chăn chơi lén, kết quả là lên lớp ngủ gật, điểm số giảm sút mấy hạng.
Khi mẹ nuôi của Dữu Dữu biết chuyện, cô tức giận tịch thu máy chơi game của cô bé và buông ra nhiều lời không hay về Lệ Chanh.
Chẳng hạn, Lệ Chanh chỉ là một tên lêu lổng, bản thân đã không học hành tử tế còn kéo theo em gái mình sa sút, làm chậm trễ việc học của cô bé; hoặc như, chỉ có những học sinh kém cỏi, không thi đỗ đại học mới đi theo con đường thể thao, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chẳng có gì đáng giá; hoặc, Lệ Chanh luôn khoe khoang mình bơi giỏi như thế nào, nếu thật sự giỏi thì tại sao không thấy lên truyền hình hay báo chí, cậu ta đâu phải là nhà vô địch thế giới, thật không hiểu nổi tại sao Dữu Dữu cứ mãi nhắc đến người anh trai này.
Nghe xong những lời "tố cáo" của em gái, Lệ Chanh tức sôi máu.
Cậu biết cha mẹ nuôi của Dữu Dữu coi thường cậu, nhưng có cần phải nói những lời đó trước mặt em gái cậu không?
Cậu luôn dành cho họ sự tôn trọng cơ bản nhất, không bao giờ can thiệp vào việc giáo dục em gái. Đúng, cậu không nên tặng cho em gái máy chơi game, nhưng sau cùng cậu vẫn là anh trai ruột của cô bé, mục đích của cậu và họ rõ ràng như nhau, đó là yêu thương cô bé hết mình! Tại sao họ lại nhìn nhận cậu với ánh mắt thiếu thiện ý như vậy?
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh đã đưa ra quyết định.
"Dữu Dữu," cậu lấy tay lau khô nước mắt của em gái, ánh mắt chàng trai trẻ toát lên sự quyết tâm đối với tương lai, "Sau khi em quay về, nói với họ, anh là một người anh đáng tự hào, anh sẽ khiến họ thấy anh trên truyền hình, anh sẽ đạt được giải vô địch thế giới.
...
Nhà họ Tiêu.
Đêm đã muộn, trước bàn học, Tiêu Dĩ Hằng tập trung viết một chữ A lên cuốn bài tập toàn tiếng Anh.
Mẹ Tiêu bước vào nhìn anh một cái, thấy con trai học hành tập trung, gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.
Cùng lúc đó, khi cửa đóng lại, Tiêu Dĩ Hằng ngay lập tức gập cuốn sách, lộ ra chiếc điện thoại giấu bên dưới.
Trên màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị câu hỏi anh vừa xem.
—— "[Hỏi kinh nghiệm] Alpha đánh dấu tạm thời omega như thế nào?"
Anh đọc rất chăm chú, thậm chí còn vừa đọc vừa ghi chú lại.
Còn tập trung hơn cả khi ở trên lớp.
Đúng lúc đó, một cuộc điện thoại gọi đến, Tiêu Dĩ Hằng nhìn rõ tên người gọi, ánh mắt trầm xuống, trong lòng đếm thầm vài giây, rồi không kìm nén được nóng lòng bắt máy.
"Alo?" Anh khẽ hắng giọng, "Lệ Chanh?"
Đầu dây bên kia, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của chàng trai trẻ.
Rất nhẹ, rất yên tĩnh.
Tiêu Dĩ Hằng như linh cảm điều gì đó, anh không hối thúc, chỉ lặng lẽ im lặng cùng người ở đầu dây bên kia.
Sau vài phút, hoặc có thể là vài thế giới đã trôi qua, đầu dây bên kia cuối cùng cũng không còn im lặng nữa.
"Tiêu Dĩ Hằng," chàng trai như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, giọng run rẩy nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi, "...gần đây anh có thời gian rảnh không?"
"Có chuyện gì sao?" Tiêu Dĩ Hằng bình thản hỏi, nhưng thực tế là anh đã ngồi thẳng dậy ngay khi nghe thấy câu hỏi ấy.
"Anh đừng có giả bộ với tôi!" Giọng Lệ Chanh đột ngột cao lên, như thể cậu đang rất bối rối và xấu hổ; ngay sau đó, giọng cậu lại hạ thấp, như con mèo đang kiễng chân giấu mình trong bóng tối, "Chuyện là..." Giọng cậu thì thầm, lời nói mơ hồ, "đánh dấu tạm thời, khi nào anh có thời gian?"
Dù đã đoán trước điều này, nhưng khi nghe thấy bốn chữ "đánh dấu tạm thời," Tiêu Dĩ Hằng cảm giác như có một đợt pháo hoa nổ tung trong tai mình.
Tiêu Dĩ Hằng không hiểu bằng cách nào mà mình có thể giữ giọng điệu bình tĩnh như vậy để trả lời: "Lúc nào tôi cũng có thời gian."
Ngay cả bây giờ, nếu Lệ Chanh nói cần anh, có lẽ anh sẽ trèo cửa sổ ra ngoài để đi đánh dấu chú mèo nhỏ tóc vàng kia.
"Vậy thì ngày mai nhé." Lệ Chanh như sợ anh đổi ý, vội vã nói thêm, "Anh biết đấy, đầu tháng sau tôi phải thi đấu, tôi muốn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để tập luyện, nên việc đánh dấu tạm thời này càng nhanh càng tốt!"
"Ừm." Tiêu Dĩ Hành nghĩ, ngày mai, ngày mai phải đánh dấu tạm thời? Nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ việc đánh dấu tạm thời này làm như thế nào. Lúc này, anh mới cảm nhận được rõ tâm trạng của những học sinh chưa hề ôn tập mà phải bước vào phòng thi.
"...Vậy thì mai gặp nhé?"
"...Ừ."
"...Ngủ ngon."
"...Ừ."
Tiêu Dĩ Hằng tối nay chắc chắn không thể "ngủ ngon" được, anh phải thức trắng đêm ôn tập.
Ngay trước khi điện thoại bị cúp, Lệ Chanh đột nhiên nói thêm một câu.
"À, đừng cúp máy vội, tôi còn một chuyện muốn nói với anh!" Giọng chàng trai nghe cứng nhắc.
"Cậu nói đi." Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, dù cậu muốn nói gì, tôi cũng sẽ đồng ý.
Lệ Chanh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: "Chuyện là, gần đây tôi hơi túng thiếu, anh có thể cho tôi trả góp được không?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lại thế rồi.
Lệ Chanh nghĩ, sao lại thế nữa rồi. Tiêu Dĩ Hằng luôn có thể dùng một câu nói dễ dàng khơi dậy dao động cảm xúc trong cậu, khiến cậu rối bời, tâm trạng lên xuống thất thường, không còn giống chính mình.
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, sao lại thế nữa rồi. Lệ Chanh có tính cảnh giác cực kỳ cao, rõ ràng mình đã thể hiện thiện chí, nhưng cậu cứ nhất quyết xù lông, giơ vuốt nhỏ ra, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Cả hai cùng nghĩ - sao mình vẫn chưa bị tên nhóc khốn nạn (tên khốn nạn) này chọc tức chết nhỉ?
Tiêu Dĩ Hằng thẳng thừng chỉ ra sự thật: "Chẳng lẽ tôi nói sai à? Đầu tháng sau cậu sẽ phải tham gia cuộc thi cấp tỉnh rồi, chỉ cần cậu giành được quán quân trong cuộc thi này là có thể đến đội tuyển quốc gia tập huấn. Nhưng kỳ phát tình sắp đến khiến trạng thái của cậu giảm sút nghiêm trọng, cậu không muốn bỏ lỡ cuộc thi này, đúng không?"
Vừa rồi trên bàn ăn, Đường Chỉ cố tình để lộ cho Tiêu Dĩ Hằng những thông tin này một cách mơ hồ, Tiêu Dĩ Hằng cực kỳ thông minh, dù chỉ nghe được vài chữ cũng có thể nhanh chóng tự mình xâu chuỗi các manh mối này lại, suy ra chân tướng. Và chân tướng này khiến anh nhất thời xúc động, nói ra những lời này với Lệ Chanh.
Dù là đánh dấu tạm thời hay đánh dấu trọn đời, đều là một hành vi rất thân mật giữa alpha và omega. Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, thuốc ức chế, miếng dán ức chế được phát minh, kỳ phát tình của Omega không còn khó khăn nữa. Phạm vi lựa chọn bạn đời của họ không còn bị giới hạn ở alpha, rất nhiều omega sẽ chọn một omega khác hoặc beta để hẹn hò kết hôn. Ngay cả khi alpha và omega kết hợp, cũng không buộc phải đánh dấu, đánh dấu dần trở thành một thú vui nho nhỏ giữa các cặp đôi.
Chú ý, là thú, vui, nho, nhỏ, giữa, các, cặp, đôi!
Tiêu Dĩ Hằng vừa nghĩ đến việc Lệ Chanh thà bỏ tiền ra tìm một alpha xa lạ nào đó, cũng không muốn tìm đến mình, trong lòng anh liền bùng lên một ngọn lửa giận không thể dập tắt.
Lệ Chanh không muốn cúi đầu trước anh.
"Tại sao tôi phải tìm anh?" Lệ Chanh đốp chát lại, "Vấn đề của tôi, tôi tự giải quyết. Anh đâu phải người của tôi, có quyền gì mà quản cách tôi vượt qua kỳ phát tình? Hơn nữa, dù tôi muốn tìm người gần mình, chẳng lẽ alpha bên cạnh tôi còn ít sao? Hổ là alpha, Vệ Dung là alpha, trong đội bơi túm đại cũng có thể túm được vài Alpha - tại sao tôi phải tìm anh?"
"Bởi vì cậu không dám tìm người bên cạnh mình." Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, ánh mắt của anh sắc bén đến mức chỉ cần dùng nó, anh cũng có thể lột từng lớp quần áo trên người Lệ Chanh xuống, "Bởi vì tuyến thể của cậu không mọc ở sau gáy, đúng không?"
"......!!!"
Lệ Chanh sững người. Cậu vốn không giỏi che giấu, lời Tiêu Dĩ Hằng vừa dứt, tim Lệ Chanh bỗng thắt lại, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên. Nếu cậu thật sự có đuôi, chắc chắn lúc này từ gốc đuôi trở đi, từng lớp lông đã dựng đứng lên.
Thấy phản ứng của cậu rõ ràng như vậy, Tiêu Dĩ Hằng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Xem ra, anh đã đánh cược đúng rồi.
Lần đó khi hai người trốn trong tủ, Tiêu Dĩ Hằng đã chú ý thấy sau gáy Lệ Chanh không có dấu vết của tuyến thể, nhưng một ngày trước đó anh thực sự ngửi thấy mùi pheromone trên người Lệ Chanh.
Trong bài học đầu tiên của khóa "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" có viết, đại đa số Omega có tuyến thể mọc ở sau gáy, mỗi khi đến kỳ phát tình sẽ sưng đỏ và nóng lên. Nhưng cứ mười vạn người sẽ có một người, tuyển thể có vị trí khác biệt.
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, chỉ có tuyến thể đặc biệt như vậy mới xứng đáng với một Lệ Chanh độc nhất.
Giọng nói của chàng trai không nhanh không chậm, anh đã nắm chắc phần thắng, không còn tranh giành nhất thời hơn thua nữa: "Cậu muốn tham gia thi đấu thì phải tìm một Alpha giúp cậu giải quyết việc đánh dấu tạm thời; nhưng vì vị trí tuyến thể của cậu đặc biệt, cậu không muốn để lộ cho người xung quanh biết, nên thà tìm một alpha xa lạ... Nhưng tôi nghe nói, thuê một alpha, thù lao không hề nhỏ, Lệ Chanh, cậu có nhiều tiền như vậy à?"
Câu nói cuối cùng của anh ta hoàn toàn đâm trúng điểm yếu của Lệ Chanh.
Lúc này, túi của anh Lệ rỗng tuếch, thứ đáng giá nhất trên người chính là chú vịt trong lòng. Nhưng cơ hội duy nhất "bán vịt cứu cha" của cậu cũng đã bị Tiêu Dĩ Hằng phá hỏng.
Thấy biểu cảm của Lệ Chanh dao động, Tiêu Dĩ Hằng cuối cùng cũng tung ra quân cờ cuối cùng: "Dù sao tôi cũng là phụ huynh của Chanh nhỏ, xem như nể mặt nó, tôi miễn... tôi có thể giảm giá cho cậu."
Anh vốn định nói "miễn phí", nhưng khi lời ra đến miệng, anh chợt thay đổi ý định, theo bản năng sửa thành "giảm giá".
Mặc dù chỉ gặp Lệ Chanh vài lần, nhưng anh quá hiểu tính cách của quả pháo nhỏ này. Nếu anh nói thẳng là miễn phí, Lệ Chanh chắc chắn sẽ không cho anh sắc mặt tốt, thậm chí còn có thể từ chối thiện ý của anh ngay lập tức.
Bởi vì Lệ Chanh quá kiêu ngạo, cậu không muốn cúi đầu trước người khác, càng không muốn nợ ân tình.
Lần này, Tiêu Dĩ Hằng lại đánh cược đúng rồi.
Sau khi Lệ Chanh nghe thấy hai chữ "giảm giá", quả nhiên hai mắt sáng lên, vẻ mặt có chút động lòng.
Nhưng cậu là chú mèo hoang cảnh giác nhất nhất nhất trên đời này, khi đối mặt với thiện chí của người khác, cậu vẫn nghi ngờ, giương nanh múa vuốt, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.
"Giảm giá?" Lệ Chanh trợn tròn mắt, nhướng mày, thật khiến người ta muốn xoa đầu cậu. Ánh mắt của chàng trai tóc vàng tràn đầy nghi hoặc, "Chúng ta không tính là bạn bè, sao anh lại tốt bụng thế?"
"Tôi..." Tiêu Dĩ Hằng khẽ sững người, anh đột nhiên phát hiện ra, mình thật sự không có cách nào trả lời câu hỏi của Lệ Chanh.
Bởi vì anh cũng không biết, tại sao sau khi nghe thấy lời Đường Chỉ nói lại tức giận như vậy, anh bị một cơn giận vô danh xâm chiếm tâm trí, không để ý đến bất cứ điều gì mà đưa ra giao dịch này.
Rõ ràng... anh thậm chí còn không biết cách đưa pheromone vào cơ thể omega.
Tiêu Dĩ Hằng tạm thời gác lại những suy nghĩ chưa rõ ràng, mím nhẹ môi.
"Cứ coi như tôi, làm việc thiện hằng ngày đi."
...
Lệ Chanh không đồng ý ngay với Tiêu Dĩ Hằng, dù mức giảm giá mà Tiêu Dĩ Hằng đưa ra rất hấp dẫn, cậu vẫn nói rằng mình cần phải suy nghĩ thêm.
Cậu đúng là cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Tuyến thể của cậu không giống như những omega khác, không xuất hiện ở sau gáy mà lại xuất hiện ở một nơi khiến cậu xấu hổ không dám nói ra.
Mỗi khi kỳ phát tình đến, cậu đều phải giả vờ dán một miếng dán ức chế không trong suốt lên sau gáy, tuyến thể thật sự thì lại được giấu ở nơi khác.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu phân hóa, cậu đã sợ hãi. Cậu nằm trong ký túc xá của viện phúc lợi, toàn thân nóng như thiêu đốt, cũng là lần đó khiến cậu hiểu tại sao "kỳ phát tình" lại được gọi là "kỳ phát tình".
Cậu nóng đến mức không còn chút sức lực nào, giống như một bông tuyết tan chảy trên đầu ngón tay, lại giống như một giọt sương bị bốc hơi bởi cái nóng của mặt trời. Cậu tưởng như bản thân đã biến mất, rồi lại như ở khắp mọi nơi.
Cậu phân hóa muộn, tin tức tố omega tích tụ trong cơ thể bùng nổ ngay lập tức, một mùi hương cam ngọt ngào thanh mát tràn ngập khắp nơi, khiến tất cả bọn trẻ run rẩy.
Cô giáo omega của viện phúc lợi vội vã chạy đến, lật người cậu lại, để lộ gáy cậu ra, chuẩn bị dán miếng dán ức chế pheromone lên - không ngờ, sau gáy cậu trống trơn, tuyến thể sưng đỏ đáng lẽ phải xuất hiện ở đó lại không thấy đâu.
Cô giáo chưa từng gặp tình huống như này, liền vội vã đưa cậu đến bệnh viện. Đến bệnh viện, y tá cởi hết quần áo của cậu ra, cuối cùng cũng tìm thấy tuyến thể.
Từ ngày đó, Lệ Chanh không còn mặc quần bơi tam giác nữa, đi ngủ cũng đổi sang mặc quần dài.
Dù cậu thiếu kiến thức đến đâu cũng biết rằng khi đánh dấu tạm thời, alpha sẽ dùng miệng chạm vào tuyến thể của omega. Đến lúc đó, anh ta sẽ phải...
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh không kìm nổi, ôm chặt lấy chú vịt nhỏ của mình xoa mạnh.
Chú vịt nhỏ vô tội bị xoa đến mức kêu "các các", bộ lông vàng óng rối tung như cỏ dại.
Ngay lúc Lệ Chanh đang do dự, một cuộc điện thoại gọi đến.
Cậu cầm lên xem, thấy người liên lạc với mình lại là cha mẹ nuôi của Dữu Dữu!
Tim Lệ Chanh đập loạn.
Kể từ khi Dữu Dữu được họ nhận nuôi, ngoại trừ dịp lễ Tết cậu đến thăm ra, Lệ Chanh không có bất kỳ liên lạc nào với gia đình này. Cậu biết rằng cặp vợ chồng đó không ưa cậu vì lối sống lông bông, mang dáng dấp của một tên côn đồ, không muốn cậu tiếp xúc với Dữu Dữu. Vì thế, mỗi lần muốn gặp em gái, cậu đều phải lén lút đến và đi.
Không có lý do gì, tại sao họ lại liên lạc với cậu?
Chẳng lẽ là...
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh vội vàng nhận cuộc gọi. Quả nhiên, vừa bắt máy, cậu nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của mẹ nuôi Dữu Dữu.
"Lệ Chanh," mẹ nuôi khóc hỏi, "Dữu Dữu có đến tìm cháu không?"
"Không, con bé không đến." Lệ Chanh vội hỏi, "Có chuyện gì xảy ra vậy? Dữu Dữu mất tích ạ?"
"Thành tích của con bé gần đây giảm sút, cô không nhịn được đã nói vài câu. Con bé liền bỏ nhà đi!" Mẹ nuôi cố gắng kìm nước mắt, nghẹn ngào nói, "Cô đã tìm ở trường, nhà mấy đứa bạn thân của con bé, cũng đã báo cảnh sát nhưng đều không tìm thấy. Cô nghĩ con bé có thể đến tìm cháu vì hai đứa thân thiết. Nếu con bé có đến, cháu nhất định phải nói với cô chú, đừng giấu..."
"Cô ơi, thật sự con bé không đến chỗ cháu." Lệ Chanh vừa trả lời điện thoại vừa nhảy xuống giường ký túc xá, mặc nhanh quần áo, "Cháu sẽ đến ngay, cùng mọi người tìm!"
Nói xong, cậu cúp máy, giao Chanh nhỏ cho bạn cùng phòng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.
Bây giờ, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dữu Dữu là một đứa trẻ nghe lời và ngoan ngoãn, cô bé rất yêu thương và quý trọng gia đình mới của mình, luôn hiếu thảo với cha mẹ nuôi. Cô bé mới mười tuổi, chưa đến tuổi nổi loạn, tại sao lại bỏ nhà đi? Chỉ vì mẹ nuôi mắng cô bé không làm tốt bài kiểm tra à? Điều này quá bất thường!
Lệ Chanh chạy ra khỏi trường như một cơn gió.
Cậu đến gặp cha mẹ nuôi của Dữu Dữu trước, nghe họ kể lại sự việc một lần nữa. Họ khẳng định rằng nguyên nhân cãi vã là do thành tích học tập của Dữu Dữu giảm sút, nhưng Lệ Chanh nhận thấy ánh mắt mẹ nuôi Dữu Dữu có chút tránh né, như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Lệ Chanh chợt nảy ra một suy nghĩ, liệu có phải họ đã đánh Dữu Dữu vì chuyện thành tích học tập không?
Nhưng suy đoán lung tung bây giờ thì cũng vô ích.
Lệ Chanh gọi điện triệu tập đội Tiểu hổ của mình, những thanh niên này ai nấy đều nhuộm tóc đủ màu, mặc áo in hình đầu hổ, đầu báo, đầu chó, nhìn qua biết ngay đây là kiểu "dân chơi đường phố."
Lệ Chanh gửi ảnh em gái đến điện thoại của bọn họ, yêu cầu họ chia nhau ra tìm kiếm và hỏi thăm.
Cậu thậm chí còn gọi cho Vệ Dung, Vệ Dung nhận được cuộc gọi thì mừng phát điên, vội vã hỏi cậu có điều gì sai bảo.
Lệ Chanh nói: "Em gái tôi bỏ nhà đi rồi, tôi ở đây không đủ người, anh bảo đám đàn em của anh cũng giúp tôi tìm đi."
Vệ Dung, nếu không phải còn đang bó bột, đã muốn tự mình bò dậy đi tìm: "Em vợ đi lạc à? Đây là chuyện lớn đấy! Em yên tâm, chắc chắn sẽ tìm thấy!"
Lệ Chanh lạnh lùng hỏi: "Em vợ là cách xưng hô anh gọi được à?"
"Ờ, em, em gái cũng được." Vệ Dung lập tức đổi giọng.
Lệ Chanh không có tâm trạng để đùa, giận dữ nói: "Nghe cho rõ, tôi là ông của anh, con bé là bà cô của anh!!"
Lệ Chanh phát huy hết khí thế, rõ ràng vẫn chưa thành niên nhưng đã có dáng vẻ chỉ huy ngàn quân. Cậu chia nhóm đàn em theo khu vực, phân chia từng người đi tìm, đồng thời liên tục gọi điện thoại liên lạc với các "anh", "chị" ở các khu vực khác.
Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu thấy cậu chỉ huy đám đàn em một cách thành thạo như vậy, vô thức muốn tránh xa cậu, nhưng nghĩ đến Dữu Dữu, họ lại cố gắng dừng bước.
Lệ Chanh liếc thấy hành động của họ nhưng không nói gì.
Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu đã không thích Lệ Chanh từ lâu, nhưng hiện tại việc gấp nhất là phải tìm được em gái nhanh chóng.
Mẹ nuôi ở nhà đợi, cha nuôi đến đồn cảnh sát kiểm tra camera giám sát, còn Lệ Chanh cùng đám đàn em tìm kiếm xung quanh.
Họ đã đến trại trẻ mồ côi, trường học của Dữu Dữu, và cả công viên cô bé thường đến. Đến tận 10 giờ tối, cuối cùng cũng có tin vui.
"Anh Lệ, tìm thấy rồi!" Hoàng Diệp Luân gọi điện, "Em gái anh đang ở phòng bảo vệ của trường, là chú bảo vệ phát hiện ra cô bé!"
Lệ Chanh ngạc nhiên: "Phòng bảo vệ của trường? Trường Số 1 à?"
"Đúng vậy!" Hoàng Diệp Luân nói, "Em gái anh đến trường tìm anh đấy!"
Hóa ra, sau khi cãi một trận lớn với cha mẹ nuôi, Dữu Dữu đã bỏ nhà đi tìm anh trai ở trường Hoa Thành số 1. Nhưng cô bé chưa bao giờ đến trường của cậu, chỉ biết cậu học ở đó, nên đã đi lạc suốt ba giờ đồng hồ mới tìm được đến nơi.
Lệ Chanh sắp phát điên vì lo lắng, lập tức bắt xe quay về trường.
Vừa xuống xe, Dữu Dữu đã nhìn thấy anh trai qua cửa kính phòng bảo vệ, liền vươn tay lao đến cậu như chim non về tổ.
Đằng sau còn có Hoàng Diệp Luân và đám đàn em. Phòng bảo vệ chất đầy đồ ăn vặt, đồ chơi và cả gà rán, trà sữa mua từ ngoài vào. Có vẻ cô bé đã được chăm sóc rất tốt.
Lệ Chanh vội vàng đón em gái, ôm chặt cô bé vào lòng.
Trong lòng cậu vừa lo lắng vừa tức giận: Lo vì em gái mất tích mấy tiếng đồng hồ, buổi tối đường phố đông đúc, lần này may mắn không gặp nguy hiểm, nhưng nếu gặp kẻ xấu, cô bé làm sao chống đỡ nổi? Ngay cả không gặp kẻ xấu, chỉ cần bị xe đụng cũng đủ gây thương tích rồi. Tức giận vì bé con này không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, dám bỏ nhà đi khiến mọi người lo lắng, gây ra không ít rắc rối.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh liền tỏ vẻ nghiêm nghị ra dáng một người anh lớn, nghiêm khắc hỏi: "Dữu Dữu, tối nay em có biết em đã làm bao nhiêu người lo lắng không? Em có nghĩ đến, nếu không tìm được anh mà gặp phải kẻ xấu thì sao không?"
Khi cậu nổi giận thì đám đàn em còn phải sợ, huống hồ Dữu Dữu mới chỉ mười tuổi.
Dữu Dữu tưởng rằng sau khi mình vất vả tìm đến anh trai thì chắc chắn sẽ được khen ngợi, nhưng không ngờ lời đầu tiên của anh trai lại là trách mắng cô bé!
Nghĩ đến đây, nỗi ấm ức, buồn tủi và sợ hãi tích tụ suốt quãng đường đến đây mà cô bé đã trải qua, như dòng nước vỡ đê, "òa" lên một tiếng rồi khóc nức nở.
"Dữu Dữu, em, em đừng khóc nữa!" Vẻ uy nghiêm của Lệ Chanh với vai trò người anh lớn chỉ duy trì được chưa đầy một phút đã hoàn toàn bị cuốn trôi bởi dòng nước mắt của em gái.
Dữu Dữu nằm gục trên vai cậu, khóc đến nỗi không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc nghẹn, tóc đẫm mồ hôi dính bết vào trán.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần bố mẹ qua đời, Lệ Chanh hầu như chưa bao giờ rơi nước mắt. Cậu là kiểu người "đầu rơi máu chảy nhưng không rơi nước mắt," thế mà lại có một đứa em gái bình nước mắt, cứ khóc không ngừng.
Nhìn đám đàn em xung quanh đang hướng ánh mắt trách móc về phía mình, Lệ Chanh vội vàng vỗ lưng em gái, dỗ dành: "Dữu Dữu, anh xin lỗi, anh không nên mắng em..."
Cậu muốn đặt em gái xuống đất, nhưng không ngờ cô bé hai tay nắm chặt lấy áo cậu không chịu buông.
Nước mắt và nước mũi của cô bé cùng lúc chảy xuống, ướt đẫm một mảng lớn trên chiếc áo thun của cậu.
Dữu Dữu vừa khóc vừa nấc lên, nói đứt quãng: "Anh, em... em nhớ anh..."
"Anh cũng nhớ em gái yêu của anh lắm." Lệ Chanh dồn tất cả tình cảm của mình cho em gái, "Em bỏ nhà đi vì nhớ anh à?"
Dữu Dữu lắc rồi lại gật, vẻ mặt rất mâu thuẫn.
Dữu Dữu vừa khóc vừa nói: "Anh, em muốn sống cùng anh."
"......" Lệ Chanh không biết nói gì, chỉ cảm thấy nỗi buồn trong lòng dâng lên.
Cậu vẫn còn là học sinh, chỉ đủ khả năng lo cho bản thân. Nếu có thể, cậu cũng rất muốn đón em gái về ở cùng mình. Nhưng có những chuyện không phải cậu "muốn" là được. Bố mẹ nuôi của Dữu Dữu đã nhận nuôi cô bé theo đúng thủ tục pháp lý và suốt những năm qua đã chăm sóc cô bé rất tận tâm. Dù Lệ Chanh là anh ruột của Dữu Dữu, cậu cũng không thể tự ý đưa cô bé đi.
"Dữu Dữu, tại sao em không muốn sống cùng cô chú nữa?" Lệ Chanh không hành động theo cảm tính mà hỏi lý do, "Có phải cô chú đối xử không tốt với em không? Hay là... họ đánh em?"
Dữu Dữu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ vai cậu, lắc lắc đầu nhỏ, dùng mu bàn tay lau đôi mắt sưng đỏ: "Bố mẹ đối xử với em rất tốt."
"Vậy là vì sao?"
"Bởi vì..." Dữu Dữu cúi đầu, nước mắt lại trào ra, "Bởi vì mẹ nói xấu anh."
"..." Lệ Chanh sững người.
Cậu hỏi kỹ một lượt, cuối cùng cũng hiểu lý do em gái bỏ nhà ra đi.
Lệ Chanh rất cưng chiều Dữu Dữu, sinh nhật cô bé, cậu tặng cô bé một chiếc máy chơi game cầm tay. Dữu Dữu ở tuổi này không tự kiểm soát được bản thân, cô bé giấu máy chơi game, mỗi tối đều trốn trong chăn chơi lén, kết quả là lên lớp ngủ gật, điểm số giảm sút mấy hạng.
Khi mẹ nuôi của Dữu Dữu biết chuyện, cô tức giận tịch thu máy chơi game của cô bé và buông ra nhiều lời không hay về Lệ Chanh.
Chẳng hạn, Lệ Chanh chỉ là một tên lêu lổng, bản thân đã không học hành tử tế còn kéo theo em gái mình sa sút, làm chậm trễ việc học của cô bé; hoặc như, chỉ có những học sinh kém cỏi, không thi đỗ đại học mới đi theo con đường thể thao, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chẳng có gì đáng giá; hoặc, Lệ Chanh luôn khoe khoang mình bơi giỏi như thế nào, nếu thật sự giỏi thì tại sao không thấy lên truyền hình hay báo chí, cậu ta đâu phải là nhà vô địch thế giới, thật không hiểu nổi tại sao Dữu Dữu cứ mãi nhắc đến người anh trai này.
Nghe xong những lời "tố cáo" của em gái, Lệ Chanh tức sôi máu.
Cậu biết cha mẹ nuôi của Dữu Dữu coi thường cậu, nhưng có cần phải nói những lời đó trước mặt em gái cậu không?
Cậu luôn dành cho họ sự tôn trọng cơ bản nhất, không bao giờ can thiệp vào việc giáo dục em gái. Đúng, cậu không nên tặng cho em gái máy chơi game, nhưng sau cùng cậu vẫn là anh trai ruột của cô bé, mục đích của cậu và họ rõ ràng như nhau, đó là yêu thương cô bé hết mình! Tại sao họ lại nhìn nhận cậu với ánh mắt thiếu thiện ý như vậy?
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh đã đưa ra quyết định.
"Dữu Dữu," cậu lấy tay lau khô nước mắt của em gái, ánh mắt chàng trai trẻ toát lên sự quyết tâm đối với tương lai, "Sau khi em quay về, nói với họ, anh là một người anh đáng tự hào, anh sẽ khiến họ thấy anh trên truyền hình, anh sẽ đạt được giải vô địch thế giới.
...
Nhà họ Tiêu.
Đêm đã muộn, trước bàn học, Tiêu Dĩ Hằng tập trung viết một chữ A lên cuốn bài tập toàn tiếng Anh.
Mẹ Tiêu bước vào nhìn anh một cái, thấy con trai học hành tập trung, gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.
Cùng lúc đó, khi cửa đóng lại, Tiêu Dĩ Hằng ngay lập tức gập cuốn sách, lộ ra chiếc điện thoại giấu bên dưới.
Trên màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị câu hỏi anh vừa xem.
—— "[Hỏi kinh nghiệm] Alpha đánh dấu tạm thời omega như thế nào?"
Anh đọc rất chăm chú, thậm chí còn vừa đọc vừa ghi chú lại.
Còn tập trung hơn cả khi ở trên lớp.
Đúng lúc đó, một cuộc điện thoại gọi đến, Tiêu Dĩ Hằng nhìn rõ tên người gọi, ánh mắt trầm xuống, trong lòng đếm thầm vài giây, rồi không kìm nén được nóng lòng bắt máy.
"Alo?" Anh khẽ hắng giọng, "Lệ Chanh?"
Đầu dây bên kia, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của chàng trai trẻ.
Rất nhẹ, rất yên tĩnh.
Tiêu Dĩ Hằng như linh cảm điều gì đó, anh không hối thúc, chỉ lặng lẽ im lặng cùng người ở đầu dây bên kia.
Sau vài phút, hoặc có thể là vài thế giới đã trôi qua, đầu dây bên kia cuối cùng cũng không còn im lặng nữa.
"Tiêu Dĩ Hằng," chàng trai như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, giọng run rẩy nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi, "...gần đây anh có thời gian rảnh không?"
"Có chuyện gì sao?" Tiêu Dĩ Hằng bình thản hỏi, nhưng thực tế là anh đã ngồi thẳng dậy ngay khi nghe thấy câu hỏi ấy.
"Anh đừng có giả bộ với tôi!" Giọng Lệ Chanh đột ngột cao lên, như thể cậu đang rất bối rối và xấu hổ; ngay sau đó, giọng cậu lại hạ thấp, như con mèo đang kiễng chân giấu mình trong bóng tối, "Chuyện là..." Giọng cậu thì thầm, lời nói mơ hồ, "đánh dấu tạm thời, khi nào anh có thời gian?"
Dù đã đoán trước điều này, nhưng khi nghe thấy bốn chữ "đánh dấu tạm thời," Tiêu Dĩ Hằng cảm giác như có một đợt pháo hoa nổ tung trong tai mình.
Tiêu Dĩ Hằng không hiểu bằng cách nào mà mình có thể giữ giọng điệu bình tĩnh như vậy để trả lời: "Lúc nào tôi cũng có thời gian."
Ngay cả bây giờ, nếu Lệ Chanh nói cần anh, có lẽ anh sẽ trèo cửa sổ ra ngoài để đi đánh dấu chú mèo nhỏ tóc vàng kia.
"Vậy thì ngày mai nhé." Lệ Chanh như sợ anh đổi ý, vội vã nói thêm, "Anh biết đấy, đầu tháng sau tôi phải thi đấu, tôi muốn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để tập luyện, nên việc đánh dấu tạm thời này càng nhanh càng tốt!"
"Ừm." Tiêu Dĩ Hành nghĩ, ngày mai, ngày mai phải đánh dấu tạm thời? Nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ việc đánh dấu tạm thời này làm như thế nào. Lúc này, anh mới cảm nhận được rõ tâm trạng của những học sinh chưa hề ôn tập mà phải bước vào phòng thi.
"...Vậy thì mai gặp nhé?"
"...Ừ."
"...Ngủ ngon."
"...Ừ."
Tiêu Dĩ Hằng tối nay chắc chắn không thể "ngủ ngon" được, anh phải thức trắng đêm ôn tập.
Ngay trước khi điện thoại bị cúp, Lệ Chanh đột nhiên nói thêm một câu.
"À, đừng cúp máy vội, tôi còn một chuyện muốn nói với anh!" Giọng chàng trai nghe cứng nhắc.
"Cậu nói đi." Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, dù cậu muốn nói gì, tôi cũng sẽ đồng ý.
Lệ Chanh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: "Chuyện là, gần đây tôi hơi túng thiếu, anh có thể cho tôi trả góp được không?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."