Chương 44: Vệ Hỏa Hỏa: Anh, Lệ Chanh có biết anh ta là người yêu của anh không?
Từ trước đến nay, Vệ Hỏa Hỏa luôn là cái tên khiến thầy cô và bạn bè ở trường cấp hai phải đau đầu. Tự nhận mình là "tiểu ma vương", cậu ta dự định sẽ noi gương anh họ, sau này trở thành đại ca khu vực, hô mưa gọi gió. Vì vậy, ngay từ ngày đầu tiên bước vào lớp 7, mỗi ngày cậu ta đều kiên trì làm ba việc xấu, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc giật tóc con gái, ném đồ con trai, quậy phá thầy cô, để tích lũy kinh nghiệm làm "đại ca" trường.
Thế nhưng, mầm mống "đại ca" tương lai này còn chưa kịp lớn lên đã bị bóp chết từ trong trứng nước, gục ngã trước mặt Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng.
Trước khi gặp Lệ Chanh: Cậu bá đạo, lạnh lùng, ai thấy cũng sợ.
Sau khi gặp Lệ Chanh: Cậu đáng thương, yếu đuối, tủi thân.
Tuy nhiên, Lệ Chanh chỉ là chướng ngại đầu tiên trong cuộc đời gập ghềnh của cậu bé. Tiêu Dĩ Hằng xuất hiện sau này mới đúng là cái hố, cái rãnh, cái bẫy, cái vực thẳm hun hút của cậu.
Hu hu.
Trước mặt bao nhiêu bạn học, Tiêu Dĩ Hằng dám nói rằng Vệ Hỏa Hỏa... dám nói sau này cậu lớn lên sẽ không lấy được vợ!!
Vệ Hỏa Hỏa kinh ngạc đến tột độ, trái tim thiếu niên yếu ớt bị tổn thương nặng nề, suýt khóc ngay trong lớp.
Nửa tiết học sau đó cậu không nghe giảng được gì, trong đầu chỉ vang vọng câu nói của Tiêu Dĩ Hằng: "Không có omega nào thèm để ý đến cậu," giọng nói đó cứ như âm thanh vòm lập thể, văng vẳng bên tai.
Mặc dù hiện nay ba giới tính đã có xu hướng cân bằng, alpha không nhất thiết phải tìm omega, nhưng Vệ Hỏa Hỏa lại thuộc kiểu trẻ con bướng bỉnh đến mức ngốc nghếch, chỉ muốn tìm một omega thơm tho, mềm mại cùng nhau sống trọn đời, vậy nên lời nói của Tiêu Dĩ Hằng là một đòn giáng mạnh vào cậu ta.
Càng nghĩ càng tức, Vệ Hỏa Hỏa gục xuống bàn, nước mắt rơi lã chã.
Cậu quyết định rồi! Cậu sẽ nhờ anh họ trả thù giúp mình!!
...
Tiếng chuông tan học vang lên, Lệ Chanh là người đầu tiên bật dậy khỏi chỗ ngồi, kẹp sách dưới cánh tay, định chuồn lẹ.
Suốt cả tiết học, cậu buộc phải nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Dĩ Hằng ở khoảng cách gần, lại còn phải nghe anh ta giảng về kiến thức giới tính... Lệ Chanh thề sống thề chết cũng không thừa nhận rằng, rõ ràng Tiêu Dĩ Hằng chỉ đang đọc những dòng chữ in trên sách giáo khoa, nhưng bản thân cậu lại đầu đầy tạp niệm, cứ mải mê tưởng tượng những thứ linh tinh.
Lệ Chanh muốn chạy, nhưng Tiêu Dĩ Hằng đã nhanh chân hơn, đóng sầm cửa lớp lại.
"Lệ Chanh, tôi chưa cho phép tan học mà cậu đã định rời đi, này cũng không tôn trọng lễ nghi trong lớp xíu nào nhỉ."
Lệ Chanh bĩu môi, thúc giục: "Vậy thì anh mau nói đi."
Tiêu Dĩ Hằng điềm nhiên: "Không, tôi không nói."
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng quay lại bục giảng, chậm rãi cầm khăn lau đi một nửa bảng.
Động tác của anh quá chậm, Lệ Chanh sốt ruột muốn lao lên lau bảng thay anh.
Khi bảng đã sạch, Tiêu Dĩ Hằng lại cầm viên phấn viết ba chữ lớn lên bảng:
BẦU LỚP TRƯỞNG
Lệ Chanh:????
Cả lớp:!!!
Tiêu Dĩ Hằng quay lại nhìn các bạn học, từ tốn nói: "Tuy chúng ta chỉ là một lớp học tạm thời nhưng vẫn cần phải chọn ra một bạn lớp trưởng. Có bạn nào xung phong muốn làm lớp trưởng không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng lập tức hướng về phía Lệ Chanh.
Lệ Chanh: "..." Bị bệnh à? Nhìn mình làm gì? Đang làm đại ca trường vui vẻ, làm trưởng lớp làm gì? Hơn nữa, một khi làm trưởng lớp chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với Tiêu Dĩ Hằng nhiều hơn, cậu không muốn nhìn thấy tảng băng này suốt ngày đâu.
Cả lớp im phăng phắc, các đàn em thật ra cũng muốn nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với anh alpha đẹp trai Tiêu Dĩ Hằng, nhưng họ ngại ngùng, thấy các bạn xung quanh không giơ tay, cũng không dám giơ tay.
Cuối cùng, Tiêu Dĩ Hằng đảo mắt nhìn cả lớp một lượt, quyết định: "Nếu không ai giơ tay, vậy thì Lệ Chanh nhé."
Lệ Chanh: "... Thưa thầy, em là đứa hư hỏng, học kém, suốt ngày bắt nạt bạn bè, chẳng làm việc tốt gì cả, thầy có thể tha cho em không?"
Câu trả lời tất nhiên là không.
Vì vậy, khi Lệ Chanh bước ra khỏi lớp, trên đầu cậu đã có một vòng hào quang gọi là "trưởng lớp", trở thành đối tượng được các bạn nam và bạn nữ trong lớp ngưỡng mộ.
Các bạn trong lớp đều rất tự hào - nhìn xem, lớp khác không có trợ giảng đẹp trai, cũng không có lớp trưởng mạnh mẽ như vậy, lớp của họ quá khác biệt!
Lệ Chanh bị những ánh mắt tự hào đó nhìn chằm chằm, cảm thấy như có gai đâm sau lưng, toàn thân không thoải mái.
Cậu cúi đầu đi ra khỏi tòa nhà dạy học, tình cờ vừa hay đụng phải giờ tan học của các lớp khác. Ngay lập tức, cậu bị bao vây bởi các em nhỏ lớp dưới.
Có mấy đứa trẻ không biết điều nghịch ngợm đùa giỡn trên hành lang, không nhìn đường, đâm sầm vào người Lệ Chanh.
"Chết tiệt!" Lệ Chanh không kịp phòng bị, lảo đảo suýt ngã.
Nếu không có người phía sau đỡ lấy cậu, chắc chắn cậu đã ngã luôn rồi.
"Cảm..." Chữ thứ hai còn chưa kịp nói, Lệ Chanh đã câm nín. Vì người đỡ cậu không ai khác chính là Tiêu Dĩ Hằng, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau cậu.
Lưng cậu va vào ngực Tiêu Dĩ Hằng, mùi hương tuyết tùng núi cao thoang thoảng bao bọc lấy cậu, hòa quyện với pheromone trong cơ thể Lệ Chanh.
Rõ là mùi hương thanh nhã lạnh lùng, nhưng không hiểu sao, Lệ Chanh như bị bỏng, lập tức bật dậy khỏi vòng tay Tiêu Dĩ Hằng.
Chết tiệt - tên Tiêu Dĩ Hằng tâm cơ này chả lẽ cố ý dùng pheromone quyến rũ cậu?
Tiêu Dĩ Hằng tất nhiên không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu, alpha chuyển ánh mắt sang hai đứa trẻ gây rối, giọng trầm xuống: "Các em là học sinh lớp nào? Có biết không được chạy nhảy trong hành lang trường không?"
Anh vốn có khí chất lạnh lùng, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc, càng khiến anh trông lạnh lùng khó gần.
Hai đứa trẻ này mới học lớp bảy, trong mắt chúng, học sinh lớp mười hai giống như người lớn, hơn nữa đàn anh này còn có thân phận khác là "trợ giảng"... nên chúng không tránh khỏi bị dọa sợ.
Đúng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên phía sau lưng họ.
"Xin lỗi Tiêu Dĩ Hằng, hai em này là học sinh lớp tôi."
Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng người cao ráo bước ra từ phòng học bên cạnh.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy đen tôn dáng, đi đôi giày nhỏ đế xuồng, toát lên vẻ thanh tú hoạt bát.
Tiêu Dĩ Hằng nhận ra cô, cô là Hứa Nhân Nhân, học sinh lớp 12 (2), cũng là một alpha giống như anh. Và... Hứa Nhân Nhân từng tỏ tình với anh, kết quả Lệ Chanh từ trên trời đổ một xô nước bẩn lên người anh, phá hỏng màn tỏ tình đó.
"Cậu cũng ở đây à?" Tiêu Dĩ Hằng hơi ngạc nhiên, "Tôi cứ nghĩ lớp 12 chỉ có mình tôi."
Khóa "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" được tổ chức mỗi học kỳ, mỗi lần khai giảng sẽ được chia thành nhiều lớp, đương nhiên cũng ứng với từng đó trợ giảng. Thông thường, trợ giảng đều do học sinh lớp 10 đảm nhiệm, Tiêu Dĩ Hằng chỉ vì lý do liên quan đến Lệ Chanh nên mới đến cấp 2 làm trợ giảng, không ngờ lại gặp phải bạn học cùng khối.
Hứa Nhân Nhân nhún vai, cười nói: "Ừ, lần này tôi cũng tham gia. Sao, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?"
Cô kéo hai đứa nhóc ra trước mặt mình: "Hai đứa nhóc này tôi sẽ dạy dỗ lại, thay mặt chúng xin lỗi cậu."
"Không phải xin lỗi tôi." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Tụi nhỏ đụng vào Lệ Chanh."
Hứa Nhân Nhân lúc này mới chuyển ánh mắt xinh đẹp sang Lệ Chanh: "Ồ, ra là Lệ Chanh cũng ở đây, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không thấy cậu."
Lệ Chanh:????
Một người sống sờ sờ to đùng đứng ở đây mà cô ta nói không nhìn thấy á???
Tiêu Dĩ Hằng tính tình lạnh lùng, Lệ Chanh hầu như chưa bao giờ thấy anh thân thiết với ai. Hứa Nhân Nhân này không biết từ đâu nhảy ra, còn có thể đối đáp với Tiêu Dĩ Hằng một tràng dài như vậy, hai người nói chuyện vui vẻ cười cong cả mắt với nhau (Tiêu Dĩ Hằng: không hề nhé).
Hứa Nhân Nhân nói: "À đúng rồi, cậu đừng quên xíu nữa mười giờ có cuộc họp trợ giảng đấy, giờ đã chín giờ năm mươi bảy rồi, cậu đừng đến muộn đấy."
Tiêu Dĩ Hằng nhìn đồng hồ đeo tay: "Vậy tôi đi cùng cậu."
Lệ Chanh:...
Sau đó Lệ Chanh trơ mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng đi theo nữ alpha kia! Đi rồi! Đi rồi!! Thậm chí còn không thèm nói lời tạm biệt với mình!
Lệ Chanh nhìn bóng hai người dần khuất trong đám đông, một cảm giác khó tả dâng lên từ đáy lòng.
Kỳ lạ, cậu không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng bây giờ, cậu cực kỳ bực mình đấy nhá.
...
Ở một nơi khác, sau khi tan học, Vệ Hỏa Hỏa không về nhà mà bắt taxi đến trường thể thao Hoa Thành mách tội với anh họ mình!
Vệ Dung đang tập luyện trên sân, nghe nói Vệ Hỏa Hỏa đến, lập tức bỏ hết mọi việc, vội vã ra cổng trường đón cậu.
Vệ Hỏa Hỏa vừa khóc xong, mắt đỏ hoe, má cũng sưng húp.
Vệ Dung rất cưng chiều cậu em họ này, từ nhỏ người lớn trong nhà đã hay đùa rằng hai anh em trông giống nhau, hơn cả anh em ruột. Trước khi Vệ Dung vào trường thể thao, phía sau luôn có Vệ Hoả Hoả bám theo như hình với bóng.
Vệ Dung dẫn cậu em họ vào căng tin, gọi một bàn đầy đồ ăn, rồi lo lắng hỏi: "Có người bắt nạt em à?"
Căng tin của trường thể thao lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn, Vệ Hỏa Hỏa vừa ôm chân giò gặm vừa ấm ức kể: "Anh nói đúng, có người bắt nạt em!"
"Những gì anh dạy em quên hết rồi à? Sao không đánh lại?"
"Nhưng em đánh không lại..." Vệ Hỏa Hỏa mếu máo, "Cả hai đều là học sinh cấp ba, một người lớp mười hai, một người lớp mười một, trong đó còn có một alpha, họ hợp sức bắt nạt em."
Vệ Dung nghe xong, lập tức đập bàn đứng dậy, quyết tâm thay cậu em họ yêu quý báo thù.
"Giờ họ tan học về nhà cả rồi!" Vệ Hỏa Hỏa mách, "Nhưng mai chủ nhật có một tiết học, trước giờ học anh chặn họ ở cổng trường rồi dạy dỗ được không?"
"Được!" Vệ Dung vỗ ngực, "Anh mày cái gì cũng không giỏi, nhưng đánh nhau thì không ai bằng, việc này cứ để anh lo!"
Vệ Hỏa Hỏa:... Cậu cảm thấy câu nói vừa rồi của anh họ hình như không phải lời hay ý đẹp gì.
Nhưng không sao, đứa trẻ có anh như có báu vật, ngày mai hai anh em họ liên thủ, nhất định sẽ làm chấn động cả trường!
...
8h30 sáng.
Cổng trường cấp 2 Hoa Thành.
Lệ Chanh cúi đầu, vừa đá viên sỏi dưới chân vừa đi bộ đến trường.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông in chữ "Tinh trung báo ta," bên cạnh chữ "ta" còn có một mũi tên lớn chỉ vào, ý tứ rõ ràng. (***)
(***) 精忠报国: "Tinh trung báo quốc" là một thành ngữ tiếng Trung, xuất phát từ điển tích về nhân vật lịch sử Trung Quốc (anh hùng dân tộc và danh tướng kháng Kim thời Nam Tống - Nhạc Phi). Thành ngữ mô tả sự tận tâm, trung thành, cống hiến hết mình cho tổ quốc, hy sinh tất cả vì đất nước.
Ở đây áo đổi 精忠报国 thành 精忠报我 = "Tinh trung báo ta"
Tối qua cậu ngủ không ngon giấc, những giấc mơ kỳ lạ cứ nối tiếp nhau đến.
Cậu mơ thấy Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bục giảng, khi giảng đến phần "Một phần mười nghìn omega có tuyến thể xuất hiện ở những vị trí khác trên cơ thể", đột nhiên gọi tên Lệ Chanh yêu cầu cậu trả lời câu hỏi.
Lệ Chanh miễn cưỡng đứng dậy.
Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Bạn học Lệ Chanh, tuyến thể của em ở đâu?"
Lệ Chanh giật mình, lắp bắp trả lời: "Ở, ở sau gáy ạ." Vừa trả lời, cậu vừa chột dạ sờ soạng gáy mình.
Tiêu Dĩ Hằng lại cười.
Anh từ trên bục giảng bước xuống, dừng lại trước mặt Lệ Chanh.
Anh dùng giọng nói khác hẳn ngày thường, chiều chuộng nói: "Bé dối trá, tuyến thể của em không ở đấy."
Vào khoảnh khắc đó, tất cả bạn học trong lớp đột nhiên biến mất. Cửa đóng chặt, rèm kéo lại, đèn tắt, lớp học sáng sủa bỗng trở nên tối tăm, không khí mờ ảo.
Tiêu Dĩ Hằng bất ngờ ôm eo Lệ Chanh, hai tay nâng mông cậu xoay người đặt lên bục giảng. Sau lưng là bàn ghế xếp lộn xộn, bảng đen chi chít những công thức khó hiểu, không khí tràn ngập bụi phấn lơ lửng.
Họ trán chạm trán, hơi thở quyện vào nhau, Lệ Chanh toàn thân run rẩy, tuyến thể ở gốc đùi trái nóng bừng, theo dòng máu chảy, cảm giác nóng rát đó cũng lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, áp sát lại, ngón tay thon dài khéo léo cởi cúc quần jean của cậu, một bàn tay to lớn luồn vào trong lớp vải, bá đạo áp lên vị trí nóng rực trên đùi.
"Chanh Chanh," cậu nghe Tiêu Dĩ Hằng thì thầm bên tai, "Bé dối trá sẽ bị trừng phạt."
Sau đó... sau đó...
Sau đó chuông báo thức reo.
Nhớ lại giấc mơ ái muội đêm qua, Lệ Chanh đang đi trên đường bỗng ôm đầu kêu "aaa," muốn ném hết cảnh tượng xấu hổ trong mơ ra khỏi đầu.
Nhưng vô ích.
Càng cấm mình "không được nghĩ," cảnh trong mơ càng chi tiết như bộ phim quay chậm phát lại trong đầu.
Lệ Chanh thấy mình chắc bị bệnh rồi – không thì do Tiêu Dĩ Hằng đã bỏ bùa mê cậu!
Nếu không, tại sao cậu lại trằn trọc vì một alpha, cả đêm mơ thấy mấy chuyện kỳ quái xấu hổ như vậy?.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh dùng sức đá bay viên sỏi nhỏ đã nghịch suốt dọc đường.
Viên đá xoay tròn bay đi, "cốp" một tiếng trúng vào cây lớn ven đường.
Lệ Chanh không quan tâm đến nó nữa, xoa đầu tóc rối bù, mặt mày nhăn nhó bước vào cổng trường.
...
Phía sau cây lớn bị viên đá bay trúng, Vệ Hỏa Hỏa bịt miệng, suýt nữa đã hét lên.
"Hú hồn hú vía!" Vệ Hỏa Hỏa nói, "Em còn tưởng anh ta phát hiện ra hai mình rồi!"
Cậu bé vỗ ngực, nhỏ giọng nói: "Cả hai đều là học sinh cấp ba, em tưởng họ sẽ đến lớp cùng nhau, ai ngờ lại đi riêng. Thôi vậy, không thể dạy dỗ cả hai cùng lúc, dạy dỗ một người cũng được!" Cậu kéo tay áo người bên cạnh, "Anh, lát nữa anh sẽ... anh???"
Chỉ thấy Vệ Dung cũng núp sau cái cây, mặt đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh.
"Anh? Anh bị sao vậy?" Vệ Hỏa Hỏa hoảng sợ.
"Hỏa Hỏa, sao em không nói với anh Lệ Chanh là bạn cùng lớp của em?" Vệ Dung vỗ vai Vệ Hỏa Hỏa, suýt làm cậu ngã.
Vệ Hỏa Hỏa lắp bắp: "Anh quen anh ta?"
"Tất nhiên!" Vệ Dung hớn hở nói, "Cậu ấy là người yêu của anh!"
Vệ Hỏa Hỏa:...
Vệ Hỏa Hỏa im lặng.
Cậu bé nghĩ đến dáng vẻ của Lệ Chanh, rồi lại nhìn anh họ, không nhịn được hỏi: "Anh, Lệ Chanh có biết anh ta là người yêu của anh không?"
Vệ Dung vung tay: "Hiện tại chưa biết, nhưng không sao, sau này anh sẽ cho cậu ấy biết!"
Vệ Hỏa Hỏa:...
"Được rồi Hỏa Hỏa, anh giao cho em một nhiệm vụ quan trọng!" Vệ Dung ôm vai Vệ Hỏa Hỏa, thần bí nói, "Lệ Chanh rất quan trọng với anh, em giúp anh để ý xem có alpha nào tiếp cận cậu ấy không, nếu phát hiện có gì không đúng, nhất định phải báo anh!"
"Không phải chứ anh, em tìm anh để giúp em dạy dỗ Lệ Chanh, sao giờ lại đổi vai thành em giúp anh chăm sóc anh ta rồi?" Vệ Hỏa Hỏa bối rối, cậu bé rõ ràng dẫn đại ca đi đánh boss, sao đột nhiên đại ca lại đổi phe theo boss rồi?
"Một tin đổi một bộ Lego."
"Anh nghĩ em dễ bị mua chuộc bởi mấy thứ nhỏ nhặt thế này à? Nhà anh giàu, nhà em cũng giàu mà."
"Lego phiên bản giới hạn."
"...Hợp tác."
Ôi trời.
Vệ Hỏa Hỏa nghĩ, biết tiến biết lùi mới là một nam nhi đích thực.
Thế nhưng, mầm mống "đại ca" tương lai này còn chưa kịp lớn lên đã bị bóp chết từ trong trứng nước, gục ngã trước mặt Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng.
Trước khi gặp Lệ Chanh: Cậu bá đạo, lạnh lùng, ai thấy cũng sợ.
Sau khi gặp Lệ Chanh: Cậu đáng thương, yếu đuối, tủi thân.
Tuy nhiên, Lệ Chanh chỉ là chướng ngại đầu tiên trong cuộc đời gập ghềnh của cậu bé. Tiêu Dĩ Hằng xuất hiện sau này mới đúng là cái hố, cái rãnh, cái bẫy, cái vực thẳm hun hút của cậu.
Hu hu.
Trước mặt bao nhiêu bạn học, Tiêu Dĩ Hằng dám nói rằng Vệ Hỏa Hỏa... dám nói sau này cậu lớn lên sẽ không lấy được vợ!!
Vệ Hỏa Hỏa kinh ngạc đến tột độ, trái tim thiếu niên yếu ớt bị tổn thương nặng nề, suýt khóc ngay trong lớp.
Nửa tiết học sau đó cậu không nghe giảng được gì, trong đầu chỉ vang vọng câu nói của Tiêu Dĩ Hằng: "Không có omega nào thèm để ý đến cậu," giọng nói đó cứ như âm thanh vòm lập thể, văng vẳng bên tai.
Mặc dù hiện nay ba giới tính đã có xu hướng cân bằng, alpha không nhất thiết phải tìm omega, nhưng Vệ Hỏa Hỏa lại thuộc kiểu trẻ con bướng bỉnh đến mức ngốc nghếch, chỉ muốn tìm một omega thơm tho, mềm mại cùng nhau sống trọn đời, vậy nên lời nói của Tiêu Dĩ Hằng là một đòn giáng mạnh vào cậu ta.
Càng nghĩ càng tức, Vệ Hỏa Hỏa gục xuống bàn, nước mắt rơi lã chã.
Cậu quyết định rồi! Cậu sẽ nhờ anh họ trả thù giúp mình!!
...
Tiếng chuông tan học vang lên, Lệ Chanh là người đầu tiên bật dậy khỏi chỗ ngồi, kẹp sách dưới cánh tay, định chuồn lẹ.
Suốt cả tiết học, cậu buộc phải nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Dĩ Hằng ở khoảng cách gần, lại còn phải nghe anh ta giảng về kiến thức giới tính... Lệ Chanh thề sống thề chết cũng không thừa nhận rằng, rõ ràng Tiêu Dĩ Hằng chỉ đang đọc những dòng chữ in trên sách giáo khoa, nhưng bản thân cậu lại đầu đầy tạp niệm, cứ mải mê tưởng tượng những thứ linh tinh.
Lệ Chanh muốn chạy, nhưng Tiêu Dĩ Hằng đã nhanh chân hơn, đóng sầm cửa lớp lại.
"Lệ Chanh, tôi chưa cho phép tan học mà cậu đã định rời đi, này cũng không tôn trọng lễ nghi trong lớp xíu nào nhỉ."
Lệ Chanh bĩu môi, thúc giục: "Vậy thì anh mau nói đi."
Tiêu Dĩ Hằng điềm nhiên: "Không, tôi không nói."
Lệ Chanh: "..."
Tiêu Dĩ Hằng quay lại bục giảng, chậm rãi cầm khăn lau đi một nửa bảng.
Động tác của anh quá chậm, Lệ Chanh sốt ruột muốn lao lên lau bảng thay anh.
Khi bảng đã sạch, Tiêu Dĩ Hằng lại cầm viên phấn viết ba chữ lớn lên bảng:
BẦU LỚP TRƯỞNG
Lệ Chanh:????
Cả lớp:!!!
Tiêu Dĩ Hằng quay lại nhìn các bạn học, từ tốn nói: "Tuy chúng ta chỉ là một lớp học tạm thời nhưng vẫn cần phải chọn ra một bạn lớp trưởng. Có bạn nào xung phong muốn làm lớp trưởng không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng lập tức hướng về phía Lệ Chanh.
Lệ Chanh: "..." Bị bệnh à? Nhìn mình làm gì? Đang làm đại ca trường vui vẻ, làm trưởng lớp làm gì? Hơn nữa, một khi làm trưởng lớp chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với Tiêu Dĩ Hằng nhiều hơn, cậu không muốn nhìn thấy tảng băng này suốt ngày đâu.
Cả lớp im phăng phắc, các đàn em thật ra cũng muốn nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với anh alpha đẹp trai Tiêu Dĩ Hằng, nhưng họ ngại ngùng, thấy các bạn xung quanh không giơ tay, cũng không dám giơ tay.
Cuối cùng, Tiêu Dĩ Hằng đảo mắt nhìn cả lớp một lượt, quyết định: "Nếu không ai giơ tay, vậy thì Lệ Chanh nhé."
Lệ Chanh: "... Thưa thầy, em là đứa hư hỏng, học kém, suốt ngày bắt nạt bạn bè, chẳng làm việc tốt gì cả, thầy có thể tha cho em không?"
Câu trả lời tất nhiên là không.
Vì vậy, khi Lệ Chanh bước ra khỏi lớp, trên đầu cậu đã có một vòng hào quang gọi là "trưởng lớp", trở thành đối tượng được các bạn nam và bạn nữ trong lớp ngưỡng mộ.
Các bạn trong lớp đều rất tự hào - nhìn xem, lớp khác không có trợ giảng đẹp trai, cũng không có lớp trưởng mạnh mẽ như vậy, lớp của họ quá khác biệt!
Lệ Chanh bị những ánh mắt tự hào đó nhìn chằm chằm, cảm thấy như có gai đâm sau lưng, toàn thân không thoải mái.
Cậu cúi đầu đi ra khỏi tòa nhà dạy học, tình cờ vừa hay đụng phải giờ tan học của các lớp khác. Ngay lập tức, cậu bị bao vây bởi các em nhỏ lớp dưới.
Có mấy đứa trẻ không biết điều nghịch ngợm đùa giỡn trên hành lang, không nhìn đường, đâm sầm vào người Lệ Chanh.
"Chết tiệt!" Lệ Chanh không kịp phòng bị, lảo đảo suýt ngã.
Nếu không có người phía sau đỡ lấy cậu, chắc chắn cậu đã ngã luôn rồi.
"Cảm..." Chữ thứ hai còn chưa kịp nói, Lệ Chanh đã câm nín. Vì người đỡ cậu không ai khác chính là Tiêu Dĩ Hằng, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau cậu.
Lưng cậu va vào ngực Tiêu Dĩ Hằng, mùi hương tuyết tùng núi cao thoang thoảng bao bọc lấy cậu, hòa quyện với pheromone trong cơ thể Lệ Chanh.
Rõ là mùi hương thanh nhã lạnh lùng, nhưng không hiểu sao, Lệ Chanh như bị bỏng, lập tức bật dậy khỏi vòng tay Tiêu Dĩ Hằng.
Chết tiệt - tên Tiêu Dĩ Hằng tâm cơ này chả lẽ cố ý dùng pheromone quyến rũ cậu?
Tiêu Dĩ Hằng tất nhiên không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu, alpha chuyển ánh mắt sang hai đứa trẻ gây rối, giọng trầm xuống: "Các em là học sinh lớp nào? Có biết không được chạy nhảy trong hành lang trường không?"
Anh vốn có khí chất lạnh lùng, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc, càng khiến anh trông lạnh lùng khó gần.
Hai đứa trẻ này mới học lớp bảy, trong mắt chúng, học sinh lớp mười hai giống như người lớn, hơn nữa đàn anh này còn có thân phận khác là "trợ giảng"... nên chúng không tránh khỏi bị dọa sợ.
Đúng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên phía sau lưng họ.
"Xin lỗi Tiêu Dĩ Hằng, hai em này là học sinh lớp tôi."
Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng người cao ráo bước ra từ phòng học bên cạnh.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy đen tôn dáng, đi đôi giày nhỏ đế xuồng, toát lên vẻ thanh tú hoạt bát.
Tiêu Dĩ Hằng nhận ra cô, cô là Hứa Nhân Nhân, học sinh lớp 12 (2), cũng là một alpha giống như anh. Và... Hứa Nhân Nhân từng tỏ tình với anh, kết quả Lệ Chanh từ trên trời đổ một xô nước bẩn lên người anh, phá hỏng màn tỏ tình đó.
"Cậu cũng ở đây à?" Tiêu Dĩ Hằng hơi ngạc nhiên, "Tôi cứ nghĩ lớp 12 chỉ có mình tôi."
Khóa "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" được tổ chức mỗi học kỳ, mỗi lần khai giảng sẽ được chia thành nhiều lớp, đương nhiên cũng ứng với từng đó trợ giảng. Thông thường, trợ giảng đều do học sinh lớp 10 đảm nhiệm, Tiêu Dĩ Hằng chỉ vì lý do liên quan đến Lệ Chanh nên mới đến cấp 2 làm trợ giảng, không ngờ lại gặp phải bạn học cùng khối.
Hứa Nhân Nhân nhún vai, cười nói: "Ừ, lần này tôi cũng tham gia. Sao, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?"
Cô kéo hai đứa nhóc ra trước mặt mình: "Hai đứa nhóc này tôi sẽ dạy dỗ lại, thay mặt chúng xin lỗi cậu."
"Không phải xin lỗi tôi." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Tụi nhỏ đụng vào Lệ Chanh."
Hứa Nhân Nhân lúc này mới chuyển ánh mắt xinh đẹp sang Lệ Chanh: "Ồ, ra là Lệ Chanh cũng ở đây, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không thấy cậu."
Lệ Chanh:????
Một người sống sờ sờ to đùng đứng ở đây mà cô ta nói không nhìn thấy á???
Tiêu Dĩ Hằng tính tình lạnh lùng, Lệ Chanh hầu như chưa bao giờ thấy anh thân thiết với ai. Hứa Nhân Nhân này không biết từ đâu nhảy ra, còn có thể đối đáp với Tiêu Dĩ Hằng một tràng dài như vậy, hai người nói chuyện vui vẻ cười cong cả mắt với nhau (Tiêu Dĩ Hằng: không hề nhé).
Hứa Nhân Nhân nói: "À đúng rồi, cậu đừng quên xíu nữa mười giờ có cuộc họp trợ giảng đấy, giờ đã chín giờ năm mươi bảy rồi, cậu đừng đến muộn đấy."
Tiêu Dĩ Hằng nhìn đồng hồ đeo tay: "Vậy tôi đi cùng cậu."
Lệ Chanh:...
Sau đó Lệ Chanh trơ mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng đi theo nữ alpha kia! Đi rồi! Đi rồi!! Thậm chí còn không thèm nói lời tạm biệt với mình!
Lệ Chanh nhìn bóng hai người dần khuất trong đám đông, một cảm giác khó tả dâng lên từ đáy lòng.
Kỳ lạ, cậu không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng bây giờ, cậu cực kỳ bực mình đấy nhá.
...
Ở một nơi khác, sau khi tan học, Vệ Hỏa Hỏa không về nhà mà bắt taxi đến trường thể thao Hoa Thành mách tội với anh họ mình!
Vệ Dung đang tập luyện trên sân, nghe nói Vệ Hỏa Hỏa đến, lập tức bỏ hết mọi việc, vội vã ra cổng trường đón cậu.
Vệ Hỏa Hỏa vừa khóc xong, mắt đỏ hoe, má cũng sưng húp.
Vệ Dung rất cưng chiều cậu em họ này, từ nhỏ người lớn trong nhà đã hay đùa rằng hai anh em trông giống nhau, hơn cả anh em ruột. Trước khi Vệ Dung vào trường thể thao, phía sau luôn có Vệ Hoả Hoả bám theo như hình với bóng.
Vệ Dung dẫn cậu em họ vào căng tin, gọi một bàn đầy đồ ăn, rồi lo lắng hỏi: "Có người bắt nạt em à?"
Căng tin của trường thể thao lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn, Vệ Hỏa Hỏa vừa ôm chân giò gặm vừa ấm ức kể: "Anh nói đúng, có người bắt nạt em!"
"Những gì anh dạy em quên hết rồi à? Sao không đánh lại?"
"Nhưng em đánh không lại..." Vệ Hỏa Hỏa mếu máo, "Cả hai đều là học sinh cấp ba, một người lớp mười hai, một người lớp mười một, trong đó còn có một alpha, họ hợp sức bắt nạt em."
Vệ Dung nghe xong, lập tức đập bàn đứng dậy, quyết tâm thay cậu em họ yêu quý báo thù.
"Giờ họ tan học về nhà cả rồi!" Vệ Hỏa Hỏa mách, "Nhưng mai chủ nhật có một tiết học, trước giờ học anh chặn họ ở cổng trường rồi dạy dỗ được không?"
"Được!" Vệ Dung vỗ ngực, "Anh mày cái gì cũng không giỏi, nhưng đánh nhau thì không ai bằng, việc này cứ để anh lo!"
Vệ Hỏa Hỏa:... Cậu cảm thấy câu nói vừa rồi của anh họ hình như không phải lời hay ý đẹp gì.
Nhưng không sao, đứa trẻ có anh như có báu vật, ngày mai hai anh em họ liên thủ, nhất định sẽ làm chấn động cả trường!
...
8h30 sáng.
Cổng trường cấp 2 Hoa Thành.
Lệ Chanh cúi đầu, vừa đá viên sỏi dưới chân vừa đi bộ đến trường.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông in chữ "Tinh trung báo ta," bên cạnh chữ "ta" còn có một mũi tên lớn chỉ vào, ý tứ rõ ràng. (***)
(***) 精忠报国: "Tinh trung báo quốc" là một thành ngữ tiếng Trung, xuất phát từ điển tích về nhân vật lịch sử Trung Quốc (anh hùng dân tộc và danh tướng kháng Kim thời Nam Tống - Nhạc Phi). Thành ngữ mô tả sự tận tâm, trung thành, cống hiến hết mình cho tổ quốc, hy sinh tất cả vì đất nước.
Ở đây áo đổi 精忠报国 thành 精忠报我 = "Tinh trung báo ta"
Tối qua cậu ngủ không ngon giấc, những giấc mơ kỳ lạ cứ nối tiếp nhau đến.
Cậu mơ thấy Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bục giảng, khi giảng đến phần "Một phần mười nghìn omega có tuyến thể xuất hiện ở những vị trí khác trên cơ thể", đột nhiên gọi tên Lệ Chanh yêu cầu cậu trả lời câu hỏi.
Lệ Chanh miễn cưỡng đứng dậy.
Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Bạn học Lệ Chanh, tuyến thể của em ở đâu?"
Lệ Chanh giật mình, lắp bắp trả lời: "Ở, ở sau gáy ạ." Vừa trả lời, cậu vừa chột dạ sờ soạng gáy mình.
Tiêu Dĩ Hằng lại cười.
Anh từ trên bục giảng bước xuống, dừng lại trước mặt Lệ Chanh.
Anh dùng giọng nói khác hẳn ngày thường, chiều chuộng nói: "Bé dối trá, tuyến thể của em không ở đấy."
Vào khoảnh khắc đó, tất cả bạn học trong lớp đột nhiên biến mất. Cửa đóng chặt, rèm kéo lại, đèn tắt, lớp học sáng sủa bỗng trở nên tối tăm, không khí mờ ảo.
Tiêu Dĩ Hằng bất ngờ ôm eo Lệ Chanh, hai tay nâng mông cậu xoay người đặt lên bục giảng. Sau lưng là bàn ghế xếp lộn xộn, bảng đen chi chít những công thức khó hiểu, không khí tràn ngập bụi phấn lơ lửng.
Họ trán chạm trán, hơi thở quyện vào nhau, Lệ Chanh toàn thân run rẩy, tuyến thể ở gốc đùi trái nóng bừng, theo dòng máu chảy, cảm giác nóng rát đó cũng lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, áp sát lại, ngón tay thon dài khéo léo cởi cúc quần jean của cậu, một bàn tay to lớn luồn vào trong lớp vải, bá đạo áp lên vị trí nóng rực trên đùi.
"Chanh Chanh," cậu nghe Tiêu Dĩ Hằng thì thầm bên tai, "Bé dối trá sẽ bị trừng phạt."
Sau đó... sau đó...
Sau đó chuông báo thức reo.
Nhớ lại giấc mơ ái muội đêm qua, Lệ Chanh đang đi trên đường bỗng ôm đầu kêu "aaa," muốn ném hết cảnh tượng xấu hổ trong mơ ra khỏi đầu.
Nhưng vô ích.
Càng cấm mình "không được nghĩ," cảnh trong mơ càng chi tiết như bộ phim quay chậm phát lại trong đầu.
Lệ Chanh thấy mình chắc bị bệnh rồi – không thì do Tiêu Dĩ Hằng đã bỏ bùa mê cậu!
Nếu không, tại sao cậu lại trằn trọc vì một alpha, cả đêm mơ thấy mấy chuyện kỳ quái xấu hổ như vậy?.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh dùng sức đá bay viên sỏi nhỏ đã nghịch suốt dọc đường.
Viên đá xoay tròn bay đi, "cốp" một tiếng trúng vào cây lớn ven đường.
Lệ Chanh không quan tâm đến nó nữa, xoa đầu tóc rối bù, mặt mày nhăn nhó bước vào cổng trường.
...
Phía sau cây lớn bị viên đá bay trúng, Vệ Hỏa Hỏa bịt miệng, suýt nữa đã hét lên.
"Hú hồn hú vía!" Vệ Hỏa Hỏa nói, "Em còn tưởng anh ta phát hiện ra hai mình rồi!"
Cậu bé vỗ ngực, nhỏ giọng nói: "Cả hai đều là học sinh cấp ba, em tưởng họ sẽ đến lớp cùng nhau, ai ngờ lại đi riêng. Thôi vậy, không thể dạy dỗ cả hai cùng lúc, dạy dỗ một người cũng được!" Cậu kéo tay áo người bên cạnh, "Anh, lát nữa anh sẽ... anh???"
Chỉ thấy Vệ Dung cũng núp sau cái cây, mặt đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh.
"Anh? Anh bị sao vậy?" Vệ Hỏa Hỏa hoảng sợ.
"Hỏa Hỏa, sao em không nói với anh Lệ Chanh là bạn cùng lớp của em?" Vệ Dung vỗ vai Vệ Hỏa Hỏa, suýt làm cậu ngã.
Vệ Hỏa Hỏa lắp bắp: "Anh quen anh ta?"
"Tất nhiên!" Vệ Dung hớn hở nói, "Cậu ấy là người yêu của anh!"
Vệ Hỏa Hỏa:...
Vệ Hỏa Hỏa im lặng.
Cậu bé nghĩ đến dáng vẻ của Lệ Chanh, rồi lại nhìn anh họ, không nhịn được hỏi: "Anh, Lệ Chanh có biết anh ta là người yêu của anh không?"
Vệ Dung vung tay: "Hiện tại chưa biết, nhưng không sao, sau này anh sẽ cho cậu ấy biết!"
Vệ Hỏa Hỏa:...
"Được rồi Hỏa Hỏa, anh giao cho em một nhiệm vụ quan trọng!" Vệ Dung ôm vai Vệ Hỏa Hỏa, thần bí nói, "Lệ Chanh rất quan trọng với anh, em giúp anh để ý xem có alpha nào tiếp cận cậu ấy không, nếu phát hiện có gì không đúng, nhất định phải báo anh!"
"Không phải chứ anh, em tìm anh để giúp em dạy dỗ Lệ Chanh, sao giờ lại đổi vai thành em giúp anh chăm sóc anh ta rồi?" Vệ Hỏa Hỏa bối rối, cậu bé rõ ràng dẫn đại ca đi đánh boss, sao đột nhiên đại ca lại đổi phe theo boss rồi?
"Một tin đổi một bộ Lego."
"Anh nghĩ em dễ bị mua chuộc bởi mấy thứ nhỏ nhặt thế này à? Nhà anh giàu, nhà em cũng giàu mà."
"Lego phiên bản giới hạn."
"...Hợp tác."
Ôi trời.
Vệ Hỏa Hỏa nghĩ, biết tiến biết lùi mới là một nam nhi đích thực.