Chương 48: Ăn vặt trong giờ, cố tình hối lộ trợ giảng, trừ 2 điểm thi đua
Hỏng bét rồi!
Lệ Chanh đã tung hoành trên lớp nhiều năm, gan nhất thậm chí từng lén nấu mì tôm trong giờ học. Không rõ là giáo viên không phát hiện ra hay là ngửi thấy nhưng lười quản, nói chung cậu chưa bao giờ bị gọi tên vì ăn vặt trong giờ.
Nhưng hôm nay, chỉ vừa đưa nửa gói cá khô đang ăn dở cho Tiêu Dĩ Hằng bên cạnh, cậu bị giáo viên bắt quả tang!
Hai người vẫn giữ tư thế tay trong tay, cùng nắm lấy gói cá khô.
Lệ Chanh lòng căng như dây đàn, mắt đảo liên tục, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ rằng trợ giảng nghiêm khắc này sẽ tố cáo việc mình ăn vặt trong giờ.
Lớp học im lặng như tờ, tất cả những học sinh đã nhận đồ ăn từ Lệ Chanh đều nín không dám thở mạnh.
Ngồi ở cuối lớp, Vệ Hỏa Hỏa duỗi dài cổ, trên mặt lộ rõ vẻ hóng hớt. Nhật ký quan sát "Lệ O (và Tiêu A)" của cậu ta đã mở sẵn một trang mới, chuẩn bị ghi chép tin tức mới nhất.
Mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Tiêu Dĩ Hằng.
Trong khoảnh khắc quan trọng này, Tiêu Dĩ Hằng giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, anh đứng lên, từ từ quay người lại, đối mặt với giáo viên ở cuối lớp.
"Thưa cô," giọng anh trầm ổn, không chút hoảng sợ vì bị bắt quả tang, "Hôm qua em ôn tập khuya quá, hôm nay đầu óc có chút mơ màng, Lệ Chanh thấy em không tỉnh táo nên muốn đánh thức em dậy."
Lệ Chanh: "..." Ừm, cũng khó cho thiên tài học tập này. Mặc dù cá khô rất cay và giúp tỉnh táo thật, nhưng có thể biến chuyện ăn vặt trong giờ thành lý do hợp lý như vậy, đúng là khâm phục khả năng ứng biến của anh ta.
Giáo viên beta ánh mắt dò hỏi dừng lại trên tay hai người.
Lúc này, Lệ Chanh mới nhận ra rằng họ vẫn đang nắm tay nhau (mặc dù tay đang cầm đồ ăn vặt), cậu vội vàng rút tay lại, giấu gói đồ ăn vào ống tay áo.
Ánh mắt giáo viên beta đầy ẩn ý, cây thước gõ từng nhịp vào lòng bàn tay, cô đang cân nhắc xem lời của Tiêu Dĩ Hằng có đáng tin không.
Về mặt cảm tính, cô rất muốn tin tưởng trợ giảng của mình. Trước giờ học, cô đã nghe người ta giới thiệu rằng Tiêu Dĩ Hằng là học sinh đứng đầu khối 12, là một alpha xuất sắc, luôn nghiêm khắc với bản thân, chưa bao giờ phạm sai lầm.
Nhưng lý trí mách bảo cô nên tin vào những gì mình thấy - vừa rồi, cô tận mắt chứng kiến Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng kéo kéo đẩy đẩy dưới bàn, bị phát hiện mà vẫn tay nắm không rời. Điều khiến cô thất vọng hơn là Tiêu Dĩ Hằng còn muốn dùng lời dối trá để lấp liếm.
Cô là giáo viên khóa Giáo dục sức khỏe toàn quốc, hiểu rõ rằng ở độ tuổi này, học sinh dễ bị thu hút về mặt cảm xúc. Nhưng họ vẫn là học sinh, phải đặt việc học lên hàng đầu. Còn đang đi học mà đã yêu đương vụng trộm, công khai nắm tay trong lớp, thật khiến người ta đau lòng!
Nghĩ đến đây, cô nghiêm khắc cảnh cáo: "Cô đã nói rồi, cô dạy nhiều năm như vậy, mấy trò nhỏ của các em người khác có thể không nhìn ra, nhưng tuyệt đối không qua mắt được cô."
Cô giơ hai ngón tay lên, chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh, làm động tác "cô đây đang quan sát tụi em đấy".
"Thôi, chuyện này dừng ở đây thôi, cô không nói tiếp trước mặt mọi người nữa. Các em là đàn anh, phải chú ý hành vi, tuân thủ giới hạn AO, đừng làm gương xấu cho các em lớp dưới."
Lệ Chanh: "Hả?"
Lạ thế, sao cậu cứ cảm thấy lời của cô giáo ẩn ý, như đang ám chỉ điều gì ý nhờ. Chỉ là ăn vặt trong giờ thôi mà, liên quan gì đến "chú ý hành vi" và "tuân thủ giới hạn AO"?
Cuối cùng, cô giáo kết luận: "Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh, với tình hình này, cô thấy hai em không thích hợp ngồi cùng nhau nữa." Cô dừng lại, nhìn đám học sinh bên cạnh, "Thế này đi, Tiêu Dĩ Hằng chuyển qua ngồi cạnh Vệ Hỏa Hỏa, thay cô giám sát cậu ấy, đừng để cậu ấy chơi cờ caro trong giờ nữa."
Vệ Hỏa Hỏa, người vô duyên vô cớ bị vạ lây: "...???"
Vậy là chuyện này, mặc dù có gì đó không đúng nhưng lại đúng theo cách nào đó, cứ thế mà kết thúc.
Tiêu Dĩ Hằng dời ghế xuống cuối lớp, ngồi cạnh Vệ Hỏa Hỏa, trở thành bạn cùng bàn mới của cậu bé.
Y lời giáo viên dặn dò, suốt buổi học, Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng giám sát Vệ Hỏa Hỏa. Vệ Hỏa Hỏa dù chỉ muốn vẽ người trong sách cũng phải liếc trộm Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu bé bị ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng dọa sợ, muốn làm thân với vị anh lớn lạnh lùng này.
Vệ Hỏa Hỏa lén lấy từ cặp sách ra một lọ kẹo cao su, hỏi với giọng nịnh nọt: "Trợ giảng, không phải anh buồn ngủ sao, muốn ăn kẹo cao su bạc hà không?"
Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng liếc cậu một cái, rút danh sách lớp mang theo, tìm tên Vệ Hỏa Hỏa, viết một đoạn dưới mục "biểu hiện trong lớp".
[Vệ Hỏa Hỏa ăn vặt trong giờ, cố ý hối lộ trợ giảng, biểu hiện trong lớp -2]
Vệ Hỏa Hỏa: cái gì???
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Dĩ Hằng: Công khai tiêu chuẩn kép.
Tác giả: Công khai ngắn gọn.
Lệ Chanh đã tung hoành trên lớp nhiều năm, gan nhất thậm chí từng lén nấu mì tôm trong giờ học. Không rõ là giáo viên không phát hiện ra hay là ngửi thấy nhưng lười quản, nói chung cậu chưa bao giờ bị gọi tên vì ăn vặt trong giờ.
Nhưng hôm nay, chỉ vừa đưa nửa gói cá khô đang ăn dở cho Tiêu Dĩ Hằng bên cạnh, cậu bị giáo viên bắt quả tang!
Hai người vẫn giữ tư thế tay trong tay, cùng nắm lấy gói cá khô.
Lệ Chanh lòng căng như dây đàn, mắt đảo liên tục, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ rằng trợ giảng nghiêm khắc này sẽ tố cáo việc mình ăn vặt trong giờ.
Lớp học im lặng như tờ, tất cả những học sinh đã nhận đồ ăn từ Lệ Chanh đều nín không dám thở mạnh.
Ngồi ở cuối lớp, Vệ Hỏa Hỏa duỗi dài cổ, trên mặt lộ rõ vẻ hóng hớt. Nhật ký quan sát "Lệ O (và Tiêu A)" của cậu ta đã mở sẵn một trang mới, chuẩn bị ghi chép tin tức mới nhất.
Mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Tiêu Dĩ Hằng.
Trong khoảnh khắc quan trọng này, Tiêu Dĩ Hằng giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, anh đứng lên, từ từ quay người lại, đối mặt với giáo viên ở cuối lớp.
"Thưa cô," giọng anh trầm ổn, không chút hoảng sợ vì bị bắt quả tang, "Hôm qua em ôn tập khuya quá, hôm nay đầu óc có chút mơ màng, Lệ Chanh thấy em không tỉnh táo nên muốn đánh thức em dậy."
Lệ Chanh: "..." Ừm, cũng khó cho thiên tài học tập này. Mặc dù cá khô rất cay và giúp tỉnh táo thật, nhưng có thể biến chuyện ăn vặt trong giờ thành lý do hợp lý như vậy, đúng là khâm phục khả năng ứng biến của anh ta.
Giáo viên beta ánh mắt dò hỏi dừng lại trên tay hai người.
Lúc này, Lệ Chanh mới nhận ra rằng họ vẫn đang nắm tay nhau (mặc dù tay đang cầm đồ ăn vặt), cậu vội vàng rút tay lại, giấu gói đồ ăn vào ống tay áo.
Ánh mắt giáo viên beta đầy ẩn ý, cây thước gõ từng nhịp vào lòng bàn tay, cô đang cân nhắc xem lời của Tiêu Dĩ Hằng có đáng tin không.
Về mặt cảm tính, cô rất muốn tin tưởng trợ giảng của mình. Trước giờ học, cô đã nghe người ta giới thiệu rằng Tiêu Dĩ Hằng là học sinh đứng đầu khối 12, là một alpha xuất sắc, luôn nghiêm khắc với bản thân, chưa bao giờ phạm sai lầm.
Nhưng lý trí mách bảo cô nên tin vào những gì mình thấy - vừa rồi, cô tận mắt chứng kiến Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng kéo kéo đẩy đẩy dưới bàn, bị phát hiện mà vẫn tay nắm không rời. Điều khiến cô thất vọng hơn là Tiêu Dĩ Hằng còn muốn dùng lời dối trá để lấp liếm.
Cô là giáo viên khóa Giáo dục sức khỏe toàn quốc, hiểu rõ rằng ở độ tuổi này, học sinh dễ bị thu hút về mặt cảm xúc. Nhưng họ vẫn là học sinh, phải đặt việc học lên hàng đầu. Còn đang đi học mà đã yêu đương vụng trộm, công khai nắm tay trong lớp, thật khiến người ta đau lòng!
Nghĩ đến đây, cô nghiêm khắc cảnh cáo: "Cô đã nói rồi, cô dạy nhiều năm như vậy, mấy trò nhỏ của các em người khác có thể không nhìn ra, nhưng tuyệt đối không qua mắt được cô."
Cô giơ hai ngón tay lên, chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh, làm động tác "cô đây đang quan sát tụi em đấy".
"Thôi, chuyện này dừng ở đây thôi, cô không nói tiếp trước mặt mọi người nữa. Các em là đàn anh, phải chú ý hành vi, tuân thủ giới hạn AO, đừng làm gương xấu cho các em lớp dưới."
Lệ Chanh: "Hả?"
Lạ thế, sao cậu cứ cảm thấy lời của cô giáo ẩn ý, như đang ám chỉ điều gì ý nhờ. Chỉ là ăn vặt trong giờ thôi mà, liên quan gì đến "chú ý hành vi" và "tuân thủ giới hạn AO"?
Cuối cùng, cô giáo kết luận: "Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh, với tình hình này, cô thấy hai em không thích hợp ngồi cùng nhau nữa." Cô dừng lại, nhìn đám học sinh bên cạnh, "Thế này đi, Tiêu Dĩ Hằng chuyển qua ngồi cạnh Vệ Hỏa Hỏa, thay cô giám sát cậu ấy, đừng để cậu ấy chơi cờ caro trong giờ nữa."
Vệ Hỏa Hỏa, người vô duyên vô cớ bị vạ lây: "...???"
Vậy là chuyện này, mặc dù có gì đó không đúng nhưng lại đúng theo cách nào đó, cứ thế mà kết thúc.
Tiêu Dĩ Hằng dời ghế xuống cuối lớp, ngồi cạnh Vệ Hỏa Hỏa, trở thành bạn cùng bàn mới của cậu bé.
Y lời giáo viên dặn dò, suốt buổi học, Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng giám sát Vệ Hỏa Hỏa. Vệ Hỏa Hỏa dù chỉ muốn vẽ người trong sách cũng phải liếc trộm Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu bé bị ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng dọa sợ, muốn làm thân với vị anh lớn lạnh lùng này.
Vệ Hỏa Hỏa lén lấy từ cặp sách ra một lọ kẹo cao su, hỏi với giọng nịnh nọt: "Trợ giảng, không phải anh buồn ngủ sao, muốn ăn kẹo cao su bạc hà không?"
Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng liếc cậu một cái, rút danh sách lớp mang theo, tìm tên Vệ Hỏa Hỏa, viết một đoạn dưới mục "biểu hiện trong lớp".
[Vệ Hỏa Hỏa ăn vặt trong giờ, cố ý hối lộ trợ giảng, biểu hiện trong lớp -2]
Vệ Hỏa Hỏa: cái gì???
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Dĩ Hằng: Công khai tiêu chuẩn kép.
Tác giả: Công khai ngắn gọn.