Chương 5: Ngã vào vòng tay anh
Ở trường không bao giờ có bí mật.
Chỉ trong vòng một ngày, tin tức "Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng từ chối em gái Omega lớp 10 trước mặt hàng trăm bạn học" nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Khi Lệ Chanh bước vào lớp, đâu đâu cũng đang bàn tán xôn xao.
Trong lòng tò mò, cậu liền tóm lấy một Beta hỏi: "Hoàng Diệp Luân, mọi người đang bàn tán gì đấy?"
Nếu chia đàn em thành nhiều cấp độ khác nhau thì Hoàng Diệp Luân, cũng là thành viên trong đội bơi lội, chắc chắn là tri kỷ của Lệ Chanh, cậu giống kiểu thái giám được hoàng đế tin cậy nhất... À, chính là vệ binh hoàng gia, công việc hàng ngày - chân chạy vặt siêng năng.
Hoàng Diệp Luân không giỏi việc gì, giỏi nhất ngồi lê đôi mách. Thấy Lệ Chanh có hứng thú với việc này, cậu lập tức tuôn ra tất cả những gì xảy ra ở căng tin ngày hôm qua, đóng nhiều vai: nữ sinh nói gì, Tiêu Dĩ Hằng nghĩ gì, người xem nghĩ gì... sống động như thật, cứ tưởng cậu ta ở dưới gầm bàn lén nghe trộm.
"Anh Lệ, anh có thấy tên Tiêu Dĩ Hằng này quá kiêu ngạo không?" Hoàng Diệp Luân đập bàn, tiếc nuối nói: "Đấy chính là em gái đẹp nhất khối 10! Tính cách thì dịu dàng, thoải mái, đáng yêu, hay ngượng ngùng; Về ngoại hình, đẹp nhất trong số các Omega nữ của trường! Nghe bảo lúc đấy anh ta nói: "Việc bạn thích tôi thì liên quan gì đến tôi?!" Câu nói đấy làm em gái về khóc một trận, hôm nay em ấy xin nghỉ phép không đến trường đấy!"
Các bạn học bên cạnh cũng gật đầu đồng tình với lời nói của Hoàng Diệp Luân.
Lúc mới nhập học thì Tiêu Dĩ Hằng đã ra nước ngoài trao đổi, học sinh trong lớp không có ấn tượng rõ ràng gì về đàn anh Alpha trong truyền thuyết này, chỉ biết qua lời truyền miệng của các anh chị khóa trên thì anh ta có tính cách lạnh lùng và không tốt bụng lắm...
Nhưng phải đến khi sự việc tỏ tình ngày hôm qua diễn ra thì họ mới rõ ràng rằng, Tiêu Dĩ Hằng hóa ra không chỉ "không có tình người", anh ta chính xác là một tảng băng trôi vĩnh cửu, bất cứ ai nhảy lên đụng đến anh đều sẽ bị đầu rơi máu chảy.
Tuy nhiên, trong khi các bạn học khác đang tức giận, tâm trí của Lệ Chanh đã trôi đi rất xa.
Cậu nghĩ đến những bức chân dung mình nhìn thấy trong lớp học mỹ thuật, rõ ràng chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại khiến cậu nhớ đến tận bây giờ....Nếu anh ta có vẻ ngoài như vậy thì việc kiêu ngạo một chút là điều bình thường.
Nhưng Lệ Chanh sẽ không nói tốt về Tiêu Dĩ Hằng trước mặt đàn em của mình, nghĩ đến dãy cúp được bày trong phòng làm việc của Hiệu trưởng Từ cậu liền tức giận.
Cậu trực tiếp đổi chủ đề, hỏi: "Cậu vừa nói nữ sinh đó là người đẹp nhất trong số các Omega nữ của trường, vậy ai là người đẹp nhất trong số Omega nam?"
Hoàng Diệp Luân: "..."
Những học sinh khác: "..."
Lệ Chanh đá đá cái ghế: "Sao thế? Bị câm à? Anh mày hỏi mày đấy."
Hoàng Diệp Luân sắp khóc đến nơi. Bản thân cậu chưa chán sống, cậu vẫn chưa tận hưởng đủ cuộc sống cấp 3 huy hoàng đâu! Nếu thật sự nói anh Lệ chính là nam Omega đẹp nhất trường, cậu chắc chắn sẽ bị lột da, rút cơ, bị treo trên tường thành phơi nắng ba ngày ba đêm như Vương phi mất.
Cậu thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ ra một cái tên ngẫu nhiên. Đó là một Omega nam đẹp trai lớp bên cạnh, làn da trắng nõn, thanh tú, khơi dậy ham muốn bảo vệ của mọi người, một mình bạn đó đứng thì cũng ngon zai, nhưng so với Lệ Chanh thì trông cũng hơi tầm thường.
Lệ Chanh nghe được cái tên đó thì cau mày, dõng dạc nói: "Cậu ta á? Ngoại trừ làn da trắng hơn anh mày tí thì làm sao đẹp bằng anh mày được? Thực sự không hiểu nổi thẩm mỹ của Alpha và Beta tụi bây."
"Ủa..." Hoàng Diệp Luân không nói nên lời. Cậu không bao giờ ngờ rằng Lệ Chanh biết mình biết ta thế - cậu nghĩ rằng với một nhân vật như Lệ Chanh thì sẽ không để ai được phép nhắc đến vẻ đẹp của mình, mà chỉ được khen đẹp trai, dũng cảm và những điều tương tự.
Tuy nhiên, đại ca xinh đẹp chuyên bắt nạt này lại tự nhận thức được vẻ đẹp của bản thân √
......
Tiêu Dĩ Hằng không ngờ mình vừa mới từ chối một nữ sinh trong căng tin, chỉ trong nháy mắt tin đồn này đã lan truyền, ban đầu mọi người chỉ cảm thán tính cách anh lạnh lùng và lời nói tuyệt tình, nhưng không biết từ khi nào mọi thứ bắt đầu phát triển theo một hướng không thể lí giải nổi.
Anh đi đến đâu cũng luôn có học sinh nhìn chằm chằm và thì thầm. "Việc cậu thích tôi thì liên quan gì đến tôi?" lập tức trở thành câu cửa miệng phổ biến nhất trong trường, trên diễn đàn trường trung học Hoa Thành số 1, câu này đứng thứ nhất trong danh sách Hot. Nhiều học sinh đăng ẩn danh bắt trend dùng mẫu câu này đặt câu hỏi.
Một thời gian ngắn sau, vấn đề này đã đến tai các giáo viên.
Trong một giờ học toán nào đó, giáo viên cố tình yêu cầu Tiêu Dĩ Hằng trả lời một câu hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, hãy nói cho mọi người biết, tính đơn điệu của một hàm số và đạo hàm của hàm số đó có mối liên hệ như thế nào?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Cả lớp muốn cười nhưng không dám cười, mặt ai nấy đều đỏ bừng kìm nén. Bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hằng, Lưu Khả, nằm trên bàn ôm đầu, toàn thân run lên vì cười.
Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy điều này có chút khó đỡ với anh.
Sau giờ học, Tiêu Dĩ Hằng lại đến phòng mỹ thuật vẽ tranh như thường lệ.
Thu Nhàn đưa cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng để anh có thể tận hưởng không gian vẽ tranh tĩnh lặng này ngay cả khi cô đi vắng.
Anh đặt giá vẽ, trải giấy vẽ, điều chỉnh bảng màu và từng chút một vẽ cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Khi Thu Nhàn bước vào thì anh đang họa màu.
Cô thở nhẹ, bước đến và ngắm nhìn bức tranh của anh.
Sau khi quen biết Tiêu Dĩ Hằng, Thu Nhàn phát hiện hóa ra trên đời thật sự có thiên tài, chỉ cần cầm cây cọ lên là có thể khám phá ra được ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Trong mắt anh có ánh sáng và bóng tối lưu chuyển cùng vô số dải màu mà người khác không thể tưởng tượng được, với tới lại càng khó.
Tiêu Dĩ Hằng không chỉ có thể nhìn thấy mặt trời mà còn có thể nhìn thấy quá trình mặt trời lặn. Anh sẽ nắm bắt được mọi khoảnh khắc của ánh sáng, ghi nhớ khung cảnh đó và khắc họa vào tranh.
Dưới ngòi bút của anh, toàn bộ bức tranh tên "After school" được tạo nên từ nhiều sắc thái cam khác nhau. Bầu trời màu cam, lá màu cam, sân chơi màu cam, thậm chí cả học sinh vui đùa trên sân cũng được bao bọc trong màu cam dịu nhẹ.
Đây là một kỹ thuật họa cực xuất sắc, màu được đổ trên giấy vẽ, kiên nhẫn chờ anh trút linh hồn trên từng ngòi bút.
Thu Nhàn không phát ra âm thanh nào, im lặng quan sát một lúc. Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Tiêu Dĩ Hằng ngừng vẽ thì anh mới nhận ra sự xuất hiện của cô Thu Nhàn.
"Cô Thu," Tiêu Dĩ Hằng nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho cô đang mang thai, "Xin lỗi, em không chuẩn bị đủ màu cam nên mượn của cô."
Dù sao cũng không mượn mà đã lấy, trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.
Thu Nhàn cười: "Là em tự lấy màu của cô chứ cũng đâu có liên quan gì đến cô đâu."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Anh bất lực: "Ai đã nói câu này cho mọi người biết đấy?"
Thu Nhàn: "Suy cho cùng thì chuyện này vẫn là lỗi của em. Em quá lạnh lùng khi từ chối cô bé khóa dưới đó. Em ấy bị em từ chối ở nơi công cộng, không trốn đi đâu được, đương nhiên bạn bè cô bé đó sẽ giúp cô bé ấy hả giận."
Cuối cùng, Tiêu Dĩ Hằng mới biết rằng lý do khiến "câu nói nổi tiếng" này lan truyền khắp nơi là do những người bạn thân nhất của cô nữ sinh đó đã đổ thêm dầu vào lửa, muốn làm anh xấu hổ.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, suy nghĩ của Tiêu Dĩ Hằng chính là – chả biết nữa. Anh không cả quan tâm đến việc có được ai yêu thích không chứ đừng nói đến việc bị ghét.
Giống như những gì anh đã nói khi trả lời cô bé đó, việc cậu thích tôi hay không thích tôi có liên quan gì đến tôi đâu?
......
Trời đã gần tối, Tiêu Dĩ Hằng thu dọn những bức tranh vẽ dở, chào tạm biệt Thu Nhàn rồi rời khỏi phòng học mỹ thuật.
Nhà anh cách trường không xa, chỉ mất hai mươi phút đi bộ.
Rẽ trái ra khỏi cổng trường là đường tắt, tuy nhiên đường tắt này không an toàn lắm và ít đèn đường, còn mới vừa xảy ra vụ một học sinh cấp 2 bị cướp trong ngõ.
Cách đây không lâu, Tiêu Dĩ Hằng đã chứng kiến "hiện trường vụ án" tại đây, một tên xã hội đen tóc đỏ bắt nạt một học sinh năm hai và tên xã hội đen đó bị đồn là người theo đuổi Lệ Chanh.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ vẩn vơ thì một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên từ con hẻm bên cạnh.
"Fuck! Đồ của ông đây đâu rồi!" Là một giọng nam còn trẻ nhưng người nói đã cố ý hạ giọng xuống. Ai sẽ xuất hiện trong một con hẻm không có đèn đường vào lúc này vậy?
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, lo lắng mình lại gặp phải chuyện bắt nạt giống như lần trước. Anh do dự vài giây rồi nhanh chóng quay người đi vào con hẻm.
Thật bất ngờ, không có ai trong hẻm cả. Con hẻm là ngõ cụt, một bên là bức tường cao của trường trung học Hoa Thành số 1 và một bên là khu dân cư. Con hẻm rất tối nhưng dưới ánh chiều tà mờ ảo, anh vẫn lờ mờ nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra trong con hẻm.
Thực sự không có ai ở đây cả.
Tiêu Dĩ Hằng thầm nghĩ, vừa rồi mình có nghe nhầm giọng nam nào không nhỉ?
Ngay lúc anh chuẩn bị quay người rời đi, một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên kêu lên từ bức tường cao phía trên đầu anh——
"Này, người ở dưới, cậu học ở trường trung học số 1 phải không?"
Giọng nói từ trên vọng xuống, cùng 2 cái chân vung vẩy... không có điểm tựa.
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Tiêu Dĩ Hằng: "??"
Anh ngước lên và thấy một cậu bạn đang treo thân trên bức tường cao phía trường học, quay lưng về phía mình, chân đạp tới đạp lui trong không trung, dường như đang tìm chỗ tựa chân.
Tiêu Dĩ Hằng không nói gì.
Bởi vì anh không biết mình có thể nói gì khác trước cảnh tượng kì quặc như này.
Cậu bạn thấy Tiêu Dĩ Hằng không nhúc nhích, liền "chậc" một tiếng: "Cậu học lớp mấy? Sao đứng đó? Sao không đến giúp? Đang đứng xem trò đùa của bố cậu à?"
Rõ ràng là cậu xấu hổ như vậy nhưng trong giọng điệu lại không có chút cầu xin nào, giống như trên thế giới này tất cả mọi người đều phải nghe theo ý muốn của cậu mà không biết rằng hiện giờ mình chả khác gì một con rùa treo trên tường, trông rõ ngớ ngẩn.
Tiêu Dĩ Hằng: "..." Anh im lặng vài giây, muốn nói với cậu bạn này rằng sau giờ học bố anh sẽ không lẻn trèo tường trốn ra ngoài...
Nhưng cuối cùng những lời này anh cũng không nói ra, Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Tôi giúp được gì cho cậu?"
Vừa treo lủng lẳng trên tường, cậu vừa dặn dò: "Nhìn xung quanh xem có cái thang nào không? Tôi rõ ràng đặt nó ở đây. Biết được đứa nào dời cái thang của ông đây đi thì đứa đấy cứ cẩn thận!"
Hóa ra vừa rồi cậu bạn đang tìm thang, vừa chửi rủa vừa lầm bầm.
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu đáp: "Không có thang."
"Chết tiệt, cậu có cẩn thận tìm không đấy?"
Tiêu Dĩ Hằng lại cúi đầu đáp: "Tôi đã tìm kỹ rồi, không có thang đâu."
Bức tường của trường rất cao, lại không có thang, thiếu niên treo trên tường gan dạ mà nhảy xuống thì kiểu gì cũng bị thương.
Tiêu Dĩ Hằng không biết cậu bạn lẻn rời trường làm gì nhưng chắc chắn không có sự cho phép của giáo viên, nếu có cũng sẽ không trèo tường ra ngoài một cách nguy hiểm như vậy.
Tiêu Dĩ Hằng đang muốn khuyên cậu quay về, thiếu niên đột nhiên nói: "Lại đây."
Tiêu Dĩ Hằng không biết cậu muốn làm gì nhưng vẫn đi đến dưới bức tường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu.
Từ góc nhìn của Tiêu Dĩ Hằng, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu bạn này, anh chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài đang mặc quần đồng phục học sinh, chiếc quần dài bẩn thỉu vì bị cậu bạn cọ lên tường.
Cậu bạn này hỏi: "Cậu là Alpha hay Beta?"
Tiêu Dĩ Hằng càng thêm bối rối: "Alpha, sao vậy?"
Cậu bạn thì thầm: "Alpha? Alpha thường có thể lực rất tốt. Hi vọng mình không gặp phải kẻ yếu đuối." - "Này, người ở dưới!" Cậu cao giọng ra lệnh: "Tôi chuẩn bị nhảy xuống, đỡ tôi!"
Đồng tử của Tiêu Dĩ Hằng co rút lại: "Cái gì——"
Anh còn chưa kịp phản ứng, người đang treo trên tường đã buông tay, nhanh chóng rơi xuống!
Tiêu Dĩ Hằng theo phản xạ đưa tay ra đỡ, giây tiếp theo, một thiếu niên tóc vàng ngã vào trong ngực anh.
Tác giả có lời muốn nói: Từ trên trời rơi xuống một Lệ Chanh Chanh ~ (*)
(*) Chanh tiếng Trung nghĩa là cam, Lệ Chanh Chanh chính là Lệ Cam Cam đấy.
Chỉ trong vòng một ngày, tin tức "Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng từ chối em gái Omega lớp 10 trước mặt hàng trăm bạn học" nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Khi Lệ Chanh bước vào lớp, đâu đâu cũng đang bàn tán xôn xao.
Trong lòng tò mò, cậu liền tóm lấy một Beta hỏi: "Hoàng Diệp Luân, mọi người đang bàn tán gì đấy?"
Nếu chia đàn em thành nhiều cấp độ khác nhau thì Hoàng Diệp Luân, cũng là thành viên trong đội bơi lội, chắc chắn là tri kỷ của Lệ Chanh, cậu giống kiểu thái giám được hoàng đế tin cậy nhất... À, chính là vệ binh hoàng gia, công việc hàng ngày - chân chạy vặt siêng năng.
Hoàng Diệp Luân không giỏi việc gì, giỏi nhất ngồi lê đôi mách. Thấy Lệ Chanh có hứng thú với việc này, cậu lập tức tuôn ra tất cả những gì xảy ra ở căng tin ngày hôm qua, đóng nhiều vai: nữ sinh nói gì, Tiêu Dĩ Hằng nghĩ gì, người xem nghĩ gì... sống động như thật, cứ tưởng cậu ta ở dưới gầm bàn lén nghe trộm.
"Anh Lệ, anh có thấy tên Tiêu Dĩ Hằng này quá kiêu ngạo không?" Hoàng Diệp Luân đập bàn, tiếc nuối nói: "Đấy chính là em gái đẹp nhất khối 10! Tính cách thì dịu dàng, thoải mái, đáng yêu, hay ngượng ngùng; Về ngoại hình, đẹp nhất trong số các Omega nữ của trường! Nghe bảo lúc đấy anh ta nói: "Việc bạn thích tôi thì liên quan gì đến tôi?!" Câu nói đấy làm em gái về khóc một trận, hôm nay em ấy xin nghỉ phép không đến trường đấy!"
Các bạn học bên cạnh cũng gật đầu đồng tình với lời nói của Hoàng Diệp Luân.
Lúc mới nhập học thì Tiêu Dĩ Hằng đã ra nước ngoài trao đổi, học sinh trong lớp không có ấn tượng rõ ràng gì về đàn anh Alpha trong truyền thuyết này, chỉ biết qua lời truyền miệng của các anh chị khóa trên thì anh ta có tính cách lạnh lùng và không tốt bụng lắm...
Nhưng phải đến khi sự việc tỏ tình ngày hôm qua diễn ra thì họ mới rõ ràng rằng, Tiêu Dĩ Hằng hóa ra không chỉ "không có tình người", anh ta chính xác là một tảng băng trôi vĩnh cửu, bất cứ ai nhảy lên đụng đến anh đều sẽ bị đầu rơi máu chảy.
Tuy nhiên, trong khi các bạn học khác đang tức giận, tâm trí của Lệ Chanh đã trôi đi rất xa.
Cậu nghĩ đến những bức chân dung mình nhìn thấy trong lớp học mỹ thuật, rõ ràng chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại khiến cậu nhớ đến tận bây giờ....Nếu anh ta có vẻ ngoài như vậy thì việc kiêu ngạo một chút là điều bình thường.
Nhưng Lệ Chanh sẽ không nói tốt về Tiêu Dĩ Hằng trước mặt đàn em của mình, nghĩ đến dãy cúp được bày trong phòng làm việc của Hiệu trưởng Từ cậu liền tức giận.
Cậu trực tiếp đổi chủ đề, hỏi: "Cậu vừa nói nữ sinh đó là người đẹp nhất trong số các Omega nữ của trường, vậy ai là người đẹp nhất trong số Omega nam?"
Hoàng Diệp Luân: "..."
Những học sinh khác: "..."
Lệ Chanh đá đá cái ghế: "Sao thế? Bị câm à? Anh mày hỏi mày đấy."
Hoàng Diệp Luân sắp khóc đến nơi. Bản thân cậu chưa chán sống, cậu vẫn chưa tận hưởng đủ cuộc sống cấp 3 huy hoàng đâu! Nếu thật sự nói anh Lệ chính là nam Omega đẹp nhất trường, cậu chắc chắn sẽ bị lột da, rút cơ, bị treo trên tường thành phơi nắng ba ngày ba đêm như Vương phi mất.
Cậu thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ ra một cái tên ngẫu nhiên. Đó là một Omega nam đẹp trai lớp bên cạnh, làn da trắng nõn, thanh tú, khơi dậy ham muốn bảo vệ của mọi người, một mình bạn đó đứng thì cũng ngon zai, nhưng so với Lệ Chanh thì trông cũng hơi tầm thường.
Lệ Chanh nghe được cái tên đó thì cau mày, dõng dạc nói: "Cậu ta á? Ngoại trừ làn da trắng hơn anh mày tí thì làm sao đẹp bằng anh mày được? Thực sự không hiểu nổi thẩm mỹ của Alpha và Beta tụi bây."
"Ủa..." Hoàng Diệp Luân không nói nên lời. Cậu không bao giờ ngờ rằng Lệ Chanh biết mình biết ta thế - cậu nghĩ rằng với một nhân vật như Lệ Chanh thì sẽ không để ai được phép nhắc đến vẻ đẹp của mình, mà chỉ được khen đẹp trai, dũng cảm và những điều tương tự.
Tuy nhiên, đại ca xinh đẹp chuyên bắt nạt này lại tự nhận thức được vẻ đẹp của bản thân √
......
Tiêu Dĩ Hằng không ngờ mình vừa mới từ chối một nữ sinh trong căng tin, chỉ trong nháy mắt tin đồn này đã lan truyền, ban đầu mọi người chỉ cảm thán tính cách anh lạnh lùng và lời nói tuyệt tình, nhưng không biết từ khi nào mọi thứ bắt đầu phát triển theo một hướng không thể lí giải nổi.
Anh đi đến đâu cũng luôn có học sinh nhìn chằm chằm và thì thầm. "Việc cậu thích tôi thì liên quan gì đến tôi?" lập tức trở thành câu cửa miệng phổ biến nhất trong trường, trên diễn đàn trường trung học Hoa Thành số 1, câu này đứng thứ nhất trong danh sách Hot. Nhiều học sinh đăng ẩn danh bắt trend dùng mẫu câu này đặt câu hỏi.
Một thời gian ngắn sau, vấn đề này đã đến tai các giáo viên.
Trong một giờ học toán nào đó, giáo viên cố tình yêu cầu Tiêu Dĩ Hằng trả lời một câu hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, hãy nói cho mọi người biết, tính đơn điệu của một hàm số và đạo hàm của hàm số đó có mối liên hệ như thế nào?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Cả lớp muốn cười nhưng không dám cười, mặt ai nấy đều đỏ bừng kìm nén. Bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hằng, Lưu Khả, nằm trên bàn ôm đầu, toàn thân run lên vì cười.
Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy điều này có chút khó đỡ với anh.
Sau giờ học, Tiêu Dĩ Hằng lại đến phòng mỹ thuật vẽ tranh như thường lệ.
Thu Nhàn đưa cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng để anh có thể tận hưởng không gian vẽ tranh tĩnh lặng này ngay cả khi cô đi vắng.
Anh đặt giá vẽ, trải giấy vẽ, điều chỉnh bảng màu và từng chút một vẽ cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Khi Thu Nhàn bước vào thì anh đang họa màu.
Cô thở nhẹ, bước đến và ngắm nhìn bức tranh của anh.
Sau khi quen biết Tiêu Dĩ Hằng, Thu Nhàn phát hiện hóa ra trên đời thật sự có thiên tài, chỉ cần cầm cây cọ lên là có thể khám phá ra được ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Trong mắt anh có ánh sáng và bóng tối lưu chuyển cùng vô số dải màu mà người khác không thể tưởng tượng được, với tới lại càng khó.
Tiêu Dĩ Hằng không chỉ có thể nhìn thấy mặt trời mà còn có thể nhìn thấy quá trình mặt trời lặn. Anh sẽ nắm bắt được mọi khoảnh khắc của ánh sáng, ghi nhớ khung cảnh đó và khắc họa vào tranh.
Dưới ngòi bút của anh, toàn bộ bức tranh tên "After school" được tạo nên từ nhiều sắc thái cam khác nhau. Bầu trời màu cam, lá màu cam, sân chơi màu cam, thậm chí cả học sinh vui đùa trên sân cũng được bao bọc trong màu cam dịu nhẹ.
Đây là một kỹ thuật họa cực xuất sắc, màu được đổ trên giấy vẽ, kiên nhẫn chờ anh trút linh hồn trên từng ngòi bút.
Thu Nhàn không phát ra âm thanh nào, im lặng quan sát một lúc. Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Tiêu Dĩ Hằng ngừng vẽ thì anh mới nhận ra sự xuất hiện của cô Thu Nhàn.
"Cô Thu," Tiêu Dĩ Hằng nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho cô đang mang thai, "Xin lỗi, em không chuẩn bị đủ màu cam nên mượn của cô."
Dù sao cũng không mượn mà đã lấy, trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.
Thu Nhàn cười: "Là em tự lấy màu của cô chứ cũng đâu có liên quan gì đến cô đâu."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Anh bất lực: "Ai đã nói câu này cho mọi người biết đấy?"
Thu Nhàn: "Suy cho cùng thì chuyện này vẫn là lỗi của em. Em quá lạnh lùng khi từ chối cô bé khóa dưới đó. Em ấy bị em từ chối ở nơi công cộng, không trốn đi đâu được, đương nhiên bạn bè cô bé đó sẽ giúp cô bé ấy hả giận."
Cuối cùng, Tiêu Dĩ Hằng mới biết rằng lý do khiến "câu nói nổi tiếng" này lan truyền khắp nơi là do những người bạn thân nhất của cô nữ sinh đó đã đổ thêm dầu vào lửa, muốn làm anh xấu hổ.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, suy nghĩ của Tiêu Dĩ Hằng chính là – chả biết nữa. Anh không cả quan tâm đến việc có được ai yêu thích không chứ đừng nói đến việc bị ghét.
Giống như những gì anh đã nói khi trả lời cô bé đó, việc cậu thích tôi hay không thích tôi có liên quan gì đến tôi đâu?
......
Trời đã gần tối, Tiêu Dĩ Hằng thu dọn những bức tranh vẽ dở, chào tạm biệt Thu Nhàn rồi rời khỏi phòng học mỹ thuật.
Nhà anh cách trường không xa, chỉ mất hai mươi phút đi bộ.
Rẽ trái ra khỏi cổng trường là đường tắt, tuy nhiên đường tắt này không an toàn lắm và ít đèn đường, còn mới vừa xảy ra vụ một học sinh cấp 2 bị cướp trong ngõ.
Cách đây không lâu, Tiêu Dĩ Hằng đã chứng kiến "hiện trường vụ án" tại đây, một tên xã hội đen tóc đỏ bắt nạt một học sinh năm hai và tên xã hội đen đó bị đồn là người theo đuổi Lệ Chanh.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ vẩn vơ thì một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên từ con hẻm bên cạnh.
"Fuck! Đồ của ông đây đâu rồi!" Là một giọng nam còn trẻ nhưng người nói đã cố ý hạ giọng xuống. Ai sẽ xuất hiện trong một con hẻm không có đèn đường vào lúc này vậy?
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, lo lắng mình lại gặp phải chuyện bắt nạt giống như lần trước. Anh do dự vài giây rồi nhanh chóng quay người đi vào con hẻm.
Thật bất ngờ, không có ai trong hẻm cả. Con hẻm là ngõ cụt, một bên là bức tường cao của trường trung học Hoa Thành số 1 và một bên là khu dân cư. Con hẻm rất tối nhưng dưới ánh chiều tà mờ ảo, anh vẫn lờ mờ nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra trong con hẻm.
Thực sự không có ai ở đây cả.
Tiêu Dĩ Hằng thầm nghĩ, vừa rồi mình có nghe nhầm giọng nam nào không nhỉ?
Ngay lúc anh chuẩn bị quay người rời đi, một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên kêu lên từ bức tường cao phía trên đầu anh——
"Này, người ở dưới, cậu học ở trường trung học số 1 phải không?"
Giọng nói từ trên vọng xuống, cùng 2 cái chân vung vẩy... không có điểm tựa.
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Tiêu Dĩ Hằng: "??"
Anh ngước lên và thấy một cậu bạn đang treo thân trên bức tường cao phía trường học, quay lưng về phía mình, chân đạp tới đạp lui trong không trung, dường như đang tìm chỗ tựa chân.
Tiêu Dĩ Hằng không nói gì.
Bởi vì anh không biết mình có thể nói gì khác trước cảnh tượng kì quặc như này.
Cậu bạn thấy Tiêu Dĩ Hằng không nhúc nhích, liền "chậc" một tiếng: "Cậu học lớp mấy? Sao đứng đó? Sao không đến giúp? Đang đứng xem trò đùa của bố cậu à?"
Rõ ràng là cậu xấu hổ như vậy nhưng trong giọng điệu lại không có chút cầu xin nào, giống như trên thế giới này tất cả mọi người đều phải nghe theo ý muốn của cậu mà không biết rằng hiện giờ mình chả khác gì một con rùa treo trên tường, trông rõ ngớ ngẩn.
Tiêu Dĩ Hằng: "..." Anh im lặng vài giây, muốn nói với cậu bạn này rằng sau giờ học bố anh sẽ không lẻn trèo tường trốn ra ngoài...
Nhưng cuối cùng những lời này anh cũng không nói ra, Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Tôi giúp được gì cho cậu?"
Vừa treo lủng lẳng trên tường, cậu vừa dặn dò: "Nhìn xung quanh xem có cái thang nào không? Tôi rõ ràng đặt nó ở đây. Biết được đứa nào dời cái thang của ông đây đi thì đứa đấy cứ cẩn thận!"
Hóa ra vừa rồi cậu bạn đang tìm thang, vừa chửi rủa vừa lầm bầm.
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu đáp: "Không có thang."
"Chết tiệt, cậu có cẩn thận tìm không đấy?"
Tiêu Dĩ Hằng lại cúi đầu đáp: "Tôi đã tìm kỹ rồi, không có thang đâu."
Bức tường của trường rất cao, lại không có thang, thiếu niên treo trên tường gan dạ mà nhảy xuống thì kiểu gì cũng bị thương.
Tiêu Dĩ Hằng không biết cậu bạn lẻn rời trường làm gì nhưng chắc chắn không có sự cho phép của giáo viên, nếu có cũng sẽ không trèo tường ra ngoài một cách nguy hiểm như vậy.
Tiêu Dĩ Hằng đang muốn khuyên cậu quay về, thiếu niên đột nhiên nói: "Lại đây."
Tiêu Dĩ Hằng không biết cậu muốn làm gì nhưng vẫn đi đến dưới bức tường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu.
Từ góc nhìn của Tiêu Dĩ Hằng, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu bạn này, anh chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài đang mặc quần đồng phục học sinh, chiếc quần dài bẩn thỉu vì bị cậu bạn cọ lên tường.
Cậu bạn này hỏi: "Cậu là Alpha hay Beta?"
Tiêu Dĩ Hằng càng thêm bối rối: "Alpha, sao vậy?"
Cậu bạn thì thầm: "Alpha? Alpha thường có thể lực rất tốt. Hi vọng mình không gặp phải kẻ yếu đuối." - "Này, người ở dưới!" Cậu cao giọng ra lệnh: "Tôi chuẩn bị nhảy xuống, đỡ tôi!"
Đồng tử của Tiêu Dĩ Hằng co rút lại: "Cái gì——"
Anh còn chưa kịp phản ứng, người đang treo trên tường đã buông tay, nhanh chóng rơi xuống!
Tiêu Dĩ Hằng theo phản xạ đưa tay ra đỡ, giây tiếp theo, một thiếu niên tóc vàng ngã vào trong ngực anh.
Tác giả có lời muốn nói: Từ trên trời rơi xuống một Lệ Chanh Chanh ~ (*)
(*) Chanh tiếng Trung nghĩa là cam, Lệ Chanh Chanh chính là Lệ Cam Cam đấy.