Chương 55: Một omega tỏ tình với Lệ Chanh
Cuối tuần, Lệ Chanh không bước chân ra khỏi phòng, ba bữa một ngày đều giải quyết bằng mì tôm và xúc xích tích trữ trong ký túc xá. Những đêm này, Lệ Chanh ngủ không yên giấc, phải nằm sấp để không đè lên vết thương sau cổ. Cậu thậm chí bắt đầu thấy cảm thông cho những omega có tuyến thể ở sau gáy, mỗi lần đến kỳ phát tình, tuyến thể sưng đau, ngủ cũng không yên.
Ngoan ngoãn trong ký túc xá hai ngày thì vết thương ở cổ Lệ Chanh mới tạm thời lành lại, nhưng vết bầm tím đỏ vẫn còn ở quanh chỗ bị cắn, vô tình chạm nhẹ cũng khiến cậu nhăn mặt.
Tiêu Dĩ Hằng, đồ khốn! Anh là chó hay sao mà cắn dữ vậy!
Sáng thứ Hai trước khi đi học, Lệ Chanh kéo khóa áo khoác đồng phục lên tận cổ, thậm chí còn dựng cổ áo lên để che chắn mọi ngóc ngách. Nhìn vào gương, xác nhận không ai có thể thấy dấu răng sau cổ, cậu mới yên tâm.
Mập, bạn cùng phòng, ngạc nhiên hỏi: "Lệ Chanh, không phải cậu nói kéo khóa đồng phục lên tận cổ là quê mùa à?"
Lệ Chanh "hứ" một tiếng: "Người khác kéo thì quê mùa; anh đây kéo là thời thượng."
Nói gì thì nói, anh Lệ làm gì cũng đúng, dù là bộ đồ quê mùa nhất thì mặc lên người cậu cũng thành mốt.
Trước khi rời ký túc xá, Mập nhiệt tình mời mọi người: "Hôm nay không cần đi căng tin mua bữa sáng đâu, tớ mang bánh mì và sữa từ nhà lên, mỗi người lấy một cái đi."
Không có lửa làm sao có khói (***), thấy thế Lệ Chanh hỏi: "Mập sao đấy? Bình thường người ta lấy của cậu một miếng khoai tây chiên cậu còn than mãi, sao hôm nay lại chủ động chia đồ ăn cho bọn tớ vậy?"
(***) Câu gốc là 事出反常必有妖 có nghĩa là "Việc gì xảy ra bất thường ắt có nguyên nhân mờ ám/ khuất tất". Nên mình chuyển thành "Không có lửa làm sao có khói" cũng mang nghĩa nếu không có nguyên nhân, thì sẽ không có hậu quả hay hiện tượng nào xảy ra.
Đến khi Mập mang bữa sáng ra, Lệ Chanh mới biết được nguyên nhân.
Dù là bánh mì hay sữa, bao bì bên ngoài đều in hình nhóm nhạc nữ đang hot gần đây. Nhóm nhạc này năm ngoái ra mắt từ một chương trình thực tế, bảy cô gái trẻ trung xinh đẹp (dù Lệ Chanh chỉ phân biệt được họ qua chiều cao và màu tóc), đã đánh cắp biết bao trái tim thiếu niên.
Mập, fan cuồng của một thành viên, luôn là người tiên phong ủng hộ khi thần tượng có quảng cáo đại diện.
Mập chỉ vào gương mặt của cô gái trên bao bì sữa, cuồng nhiệt chân thành nói: "Doanh số của thần tượng nhà tớ sao thua kém bên kia được? Fan nhà người ta mua một thùng thì fan nhà tớ phải mua mười thùng!!"
Lệ Chanh: "Nói thì nói thế, cậu mua mười thùng thật à?"
Mập: "...Ờ..."
Lệ Chanh: "..."
Các bạn cùng phòng khác: "..."
Được rồi, nhìn biểu cảm của Mập, khéo không chỉ mười thùng đâu.
Lệ Chanh cảm thấy may mắn: "May là họ quảng cáo bánh mì sữa thôi đấy, ít ra cậu còn có thể chia cho bọn này ăn, chứ mặt nạ hay son phấn thì cậu định làm gì, tặng cả phòng à?"
Không ngờ, Mập lại hỏi: "Các cậu cần mặt nạ son môi không? Mình tặng hết họ hàng là nữ trong nhà rồi, à Lệ Chanh, tớ nhớ cậu có em gái, em gái cậu có dùng mỹ phẩm không?"
Lệ Chanh kinh ngạc: "Em gái tớ mới mười tuổi!...Không đúng, cậu mua cả mặt nạ và son môi thật à???"
Mập cười ngượng: "Ủng hộ thần tượng mà..."
Lệ Chanh khâm phục tình yêu cuồng nhiệt sẵn sàng tiêu pha của mấy fan như này thật đấy.
Cả nhóm vừa nói chuyện vừa kéo nhau ra khỏi ký túc xá. Trường Trung học số 1 có ba tòa ký túc xá chia theo ba giới tính ABO, mỗi tòa bốn tầng, nam ở hai tầng dưới, nữ ở hai tầng trên.
Khi họ sắp bước ra khỏi ký túc xá, phía sau vang lên một giọng nói nhẹ.
"Anh Lệ Chanh..." Một cô gái nhỏ nhắn chạy xuống từ cầu thang, gọi Lệ Chanh. "Anh có rảnh không, em có chuyện muốn nói với anh."
Cô cúi đầu, nói chuyện cũng không dám nhìn người khác, hai tay xoắn vạt áo đồng phục, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai - nói chung, là một em gái khóa dưới trầm tính, nhút nhát.
Lệ Chanh thề cậu chưa từng gặp cô gái này trước đây.
Cậu bối rối hỏi: "Em tìm anh có việc gì? Nói thẳng đi."
Em gái mặt đỏ lên: "Chuyện riêng tư ạ." Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, thấy ba người bạn cùng phòng của Lệ Chanh đều nhìn mình tò mò, cô lại cúi đầu xuống, rụt rè nói: "Ra vườn hoa nhỏ sau trường được không ạ?"
Lệ Chanh nhíu mày, nhận ra chuyện này không đơn giản.
Cậu quay lại đưa cặp sách cho ba bạn cùng phòng, thấp giọng dặn dò họ: "Các cậu giúp tớ để cặp vào lớp, nói với đám đàn em của tớ, nếu tiết hai tớ chưa về thì mang đồ đánh nhau ra vườn hoa nhỏ tìm tớ."
Ba bạn cùng phòng: "..."
Lệ Chanh: "Tớ nghi đây là cái bẫy nhắm vào tớ. Nếu tớ không đi theo cô gái này thì chứng tỏ là tớ sợ, nên tớ buộc phải đi."
Mập nhẹ nhàng nói: "Không, tớ thấy là cậu nghĩ hơi nhiều thôi."
Lệ Chanh tức giận: "Tớ nghĩ nhiều chỗ nào? Cậu không hiểu công việc của một đại ca nguy hiểm thế nào đâu!"
Mập: "Tớ nghĩ cậu không hiểu con gái lắm."
Lệ Chanh: "?"
...
Lệ Chanh theo em gái khóa dưới lạ mặt đến vườn hoa nhỏ sau trường, để đề phòng có mai phục, hai tay cậu luôn giấu trong túi quần, nắm chặt thành nắm đấm, để khi có người tấn công, cậu có thể ra đòn nhanh nhất, đảm bảo đối phương không còn đường thoát.
Nhưng... vườn hoa nhỏ rất yên tĩnh, ngoài tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua ngọn cây, không còn âm thanh nào khác.
Nhìn một lượt hoàn cảnh xung quanh thu vào mắt, không còn chỗ nào có thể giấu người.
Lệ Chanh càng thấy lạ, cậu nhìn em gái trước mặt, hỏi thẳng: "Em có chuyện gì? Đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi."
Em gái không nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày.
Cô không cao, chỉ hơn một mét sáu, thấp hơn Lệ Chanh hai mươi centimet. Khi cô cúi đầu, từ góc độ của Lệ Chanh, cậu có thể thấy gáy trắng mịn của cô.
Nơi đó là vị trí tuyến thể của hầu hết omega trên thế giới.
Lệ Chanh bất giác nghĩ đến alpha đã để lại dấu vết trên gáy cậu.
Cậu cảm thấy khó chịu, cử động cổ, vết cắn sau gáy cọ xát với phần cổ áo dựng đứng, khiến cậu càng ngứa ngáy.
Cậu bực bội nhìn sang chỗ khác, ánh mắt rơi vào cái cây to xa xa, rồi giả vờ vô tình sờ vào vết thương sau gáy, chỉ chạm phải những giọt mồ hôi mịn li ti.
Lúc này, em gái khóa dưới cuối cùng cũng mở lời.
Cô nói: "Anh Lệ Chanh, em thích anh."
Lệ Chanh: "...???"
Lệ Chanh bất ngờ bị tỏ tình, như thể có một cái móc câu vô hình treo ở rốn, chỉ cần giật dây là có thể kéo tâm trí cậu từ không gian ngoài vũ trụ về lại trái đất ngay lập tức.
Cậu giật mình: "Không phải, chờ đã, cậu là ai???? Tôi, tôi không hề biết cậu mà!"
Lệ Chanh đã từng nhận được nhiều lời tỏ tình, nhưng tất cả đều từ alpha và beta, những người tỏ tình với cậu thường giống Vệ Dung, khiến cậu ngứa tay chỉ muốn đấm họ một trận.
Đây là lần đầu tiên có một omega tỏ tình với cậu, và đó lại là một cô gái omega nhỏ nhắn, dịu dàng.
Em gái khóa dưới cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ buồn bã: "Anh không nhớ em thật ạ? Em đã đến mọi trận đấu để cổ vũ cho anh, anh còn ký tên lên băng rôn của em nữa."
"... Ờm," Lệ Chanh lúng túng nói, "Tôi không nhớ thật."
Không ngờ cô em này lại là fan trung thành của cậu, và cậu thì vừa mới hiểu nhầm rằng cô bé định phục kích cậu!
Nghe Lệ Chanh nói vậy, em gái khóa dưới dưới đôi mắt ngấn lệ, đỏ dần lên.
Lệ Chanh thấy cô sắp khóc liền lúng túng, cậu thường không giao tiếp nhiều với con gái, không kể là trong đội bơi hay nhóm bạn nghịch ngợm, người cùng cậu xưng anh em đều là mấy tên nhóc to lớn thô kệch.
Lệ Chanh bối rối nói: "Đừng khóc mà, tôi không có khăn giấy... Thôi, hay là bạn cứ khóc đi, khóc tự nhiên, nước mắt nước mũi chảy cũng không sao, tôi sẽ quay lưng lại, đảm bảo không nhìn thấy gì, cũng không trêu bạn đâu."
Cảm xúc dồn nén bị phá vỡ, cô mỉm cười qua nước mắt: "Anh Lệ, anh thú vị hơn em tưởng nhiều."
"... Hả?" Lệ Chanh ngơ ngác.
Cô lau giọt nước ở khóe mắt: "Tháng sau em sẽ chuyển trường sang thành phố khác, có lẽ sau này sẽ không gặp lại anh nữa. Em luôn là fan của anh, ban đầu chỉ muốn âm thầm dõi theo anh, nhưng..." Cô gượng cười, "... nhưng, tình cảm là điều không thể giấu được. Em muốn truyền đạt tình cảm này tới anh, dù anh không chấp nhận cũng không sao."
Lệ Chanh không biết phải trả lời lời thế nào.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã nghe hai người nói câu tỏ tình với cậu rồi.
Cùng một câu nói, từ miệng cô gái phát ra thì dịu dàng, nhẹ nhàng như cây nho quấn quanh thân cây, không mong lời hồi đáp.
Nhưng khi Tiêu Dĩ Hằng nói ra, mấy chữ này lại trở thành một thanh kiếm sắc bén, phá vỡ mọi lớp ngụy trang và phòng vệ, buộc cậu phải đối mặt.
Cô hỏi: "Bây giờ anh đang hẹn hò với ai không?"
Lệ Chanh lập tức phủ nhận: "Không, tất nhiên là không!"
"Vậy anh có thích ai không?"
Lần này, Lệ Chanh do dự vài giây, nhưng nhanh chóng lắc đầu: "... Cũng không."
"Nhưng chắc chắn có rất nhiều người thích anh đúng không?" Cô buồn bã hỏi.
"Cũng không nhiều lắm," Lệ Chanh đếm ngón tay, "Nếu tính cả bạn, tổng cộng là mười tám người."
Em gái: "..."
Em gái: "Anh Lệ, thật thà là một đức tính tốt, nhưng trong tình huống này thì không cần phải thật thà quá đâu."
Cô lại hỏi cậu: "Vì anh bây giờ không hẹn hò với ai, cũng không có người mình thích, tại sao không thử cân nhắc em nhỉ? Tháng sau em sẽ chuyển trường, chỉ còn vài ngày cuối này, anh thử với em xem được không?"
"Không được." Lệ Chanh dứt khoát từ chối, "Việc 'thử' này không có ý nghĩa gì cả. Thích là thích, không thích là không thích, bạn có cho tôi thử một trăm lần tôi cũng không thể nói dối là thích được."
Cậu không muốn nói ra lời quá phũ phàng, nhưng sợ nếu nói khéo léo quá sẽ khiến cô em này hy vọng. Vì thế cậu tàn nhẫn nói: "Tôi là người thẳng thắn, không muốn lãng phí thời gian, trước đây có mười sáu người tỏ tình với tôi, tôi đều từ chối rõ ràng, tôi nghĩ nói rõ ngay từ đầu thì tốt cho cả hai. Giữ hy vọng không có ý nghĩa gì cả, thà từ đầu đã không có hy vọng."
"Người thứ mười bảy thì sao ạ?"
"Gì cơ?" Lệ Chanh ngớ người.
"Anh vừa nói, tính cả em, có mười tám người tỏ tình với anh, nhưng anh từ chối mười sáu người, vậy còn người thứ mười bảy thì sao?"
Lệ Chanh: "..." Cậu ngạc nhiên nói, "Chúng ta đang nói về chuyện tình cảm mà, sao bạn vừa khóc vừa bắt lỗi lời nói của tôi vậy!"
Em gái mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon thả vén tóc ra sau tai: "Quên tự giới thiệu, em là người giỏi nhất của đội tranh biện trường, tài nhất là bắt lỗi."
Lệ Chanh: "..."
Lệ Chanh nghĩ, sao người theo đuổi cậu đều kỳ quặc thế nhỉ?
Người giỏi bắt lỗi nhất nhẹ nhàng hỏi: "Anh này, trả lời thẳng thắn đi ạ, người thứ mười bảy tỏ tình với anh đâu rồi?"
"..."
"Anh này, sao anh không từ chối người ta?"
"..."
"Anh này, có phải anh thích..."
Lệ Chanh bực mình ném bánh mì sữa trong túi cho cô ấy: "Ăn đi, ăn để câm miệng lại, đừng nói nữa được không?"
...
Trong giờ tự học của lớp 12 (1), hai nữ beta ngồi trước Tiêu Dĩ Hằng đang xì xào.
"Cậu xem bài hot trên diễn đàn trường hôm nay chưa?"
"Bài nào bài nào?"
"Bài về cái bạn giỏi nhất đội tranh biện với trùm trường ý!!"
Nghe thấy biệt danh quen thuộc, Tiêu Dĩ Hằng dừng bút, ngừng làm bài.
Bạn cùng bàn là Lưu Khả đã không thể chờ đợi mà vươn cổ ra: "Chuyện gì, chuyện gì? Ai giỏi nhất đội tranh biện, trùm trường nào?"
Bạn nữ nói: "Cái em giỏi nhất đội tranh biện trường mình ý, trông nhỏ nhắn, liễu yếu đào tơ, nhưng khi lên sàn thì như cái máy xúc, tìm được lỗi là đào mãi, đập chết đối thủ không chớp mắt, ma quỷ đội tranh biện đấy!"
Lưu Khả lại hỏi: "À à à, là em gái ấy, không phải sắp chuyển trường tháng sau à? Thế trùm trường là ai?"
"Trường mình chỉ có một trùm trường thôi chứ mấy?" Nữ sinh chỉ tay về phía tòa nhà dạy học lớp 11, "Là Sư Tử Vàng đó."
Tiêu Dĩ Hằng nghe thấy, bút liền vạch lên giấy kêu một tiếng xoạt lớn, khóe môi khẽ giật hai cái.
Không được, anh không thể cười. Dù biệt danh Sư Tử Vàng rất buồn cười, nhưng anh tuyệt đối không thể cười.
Nữ sinh không hề nhận ra người đứng đầu khối cũng đang nghe lén chuyện của mình, tiếp tục tám: "Diễn đàn trường nói có nhiều nhân chứng thấy em gái ấy với trùm trường trốn tiết tự học buổi sáng, đi ra vườn hoa nhỏ phía sau trường, lưu ý là đi hai mình nhé! Khi rời đi, em gái còn cầm bữa sáng trùm trường đưa cho, trông rất vui vẻ."
Lưu Khả cảm thấy lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng. Chuyện lớn rồi! Cậu là người duy nhất biết chuyện riêng của Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng (?), giờ thế này nữa, chẳng lẽ Lệ Chanh ngoại tình, lén lút với cô em khóa dưới, còn có mấy hành động mờ ám như đưa bữa sáng, quá đáng thế!
Cậu lo lắng nhìn Tiêu Dĩ Hằng, nghĩ xem nên an ủi alpha đáng thương này như thế nào.
Tuy nhiên... Tiêu Dĩ Hằng không hề phản ứng gì.
Lưu Khả lo lắng đây là bình yên trước cơn bão, liền nhỏ giọng khuyên nhủ: "Lão Tiêu, cậu đừng nghe họ nói linh tinh. Diễn đàn trường toàn tin giả thôi, hôm trước còn đồn hiệu trưởng và trưởng phòng giáo dục có quan hệ với nhau nữa kìa. Hơn nữa, Lệ Chanh có đưa bữa sáng cho em gái đấy thật thì cũng không chứng minh được gì, cậu đừng suy nghĩ lung tung."
" Tôi không suy nghĩ lung tung." Tiêu Dĩ Hằng điềm tĩnh trả lời, "Lệ Chanh là omega, em gái ấy cũng là omega, hai omega ở bên nhau thì làm được gì, tình chị em à?"
"... Cậu đang phân biệt giới tính đấy!"
"Được rồi, để tôi nói theo cách khác." Tiêu Dĩ Hằng suy nghĩ một lúc, "Lệ Chanh không thích omega, cậu ấy chỉ thích tôi."
Lưu Khả: "...?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Chanh: Tiêu Dĩ Hằng, tôi còn chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh đâu, anh tự tin quá đấy!
Ngoan ngoãn trong ký túc xá hai ngày thì vết thương ở cổ Lệ Chanh mới tạm thời lành lại, nhưng vết bầm tím đỏ vẫn còn ở quanh chỗ bị cắn, vô tình chạm nhẹ cũng khiến cậu nhăn mặt.
Tiêu Dĩ Hằng, đồ khốn! Anh là chó hay sao mà cắn dữ vậy!
Sáng thứ Hai trước khi đi học, Lệ Chanh kéo khóa áo khoác đồng phục lên tận cổ, thậm chí còn dựng cổ áo lên để che chắn mọi ngóc ngách. Nhìn vào gương, xác nhận không ai có thể thấy dấu răng sau cổ, cậu mới yên tâm.
Mập, bạn cùng phòng, ngạc nhiên hỏi: "Lệ Chanh, không phải cậu nói kéo khóa đồng phục lên tận cổ là quê mùa à?"
Lệ Chanh "hứ" một tiếng: "Người khác kéo thì quê mùa; anh đây kéo là thời thượng."
Nói gì thì nói, anh Lệ làm gì cũng đúng, dù là bộ đồ quê mùa nhất thì mặc lên người cậu cũng thành mốt.
Trước khi rời ký túc xá, Mập nhiệt tình mời mọi người: "Hôm nay không cần đi căng tin mua bữa sáng đâu, tớ mang bánh mì và sữa từ nhà lên, mỗi người lấy một cái đi."
Không có lửa làm sao có khói (***), thấy thế Lệ Chanh hỏi: "Mập sao đấy? Bình thường người ta lấy của cậu một miếng khoai tây chiên cậu còn than mãi, sao hôm nay lại chủ động chia đồ ăn cho bọn tớ vậy?"
(***) Câu gốc là 事出反常必有妖 có nghĩa là "Việc gì xảy ra bất thường ắt có nguyên nhân mờ ám/ khuất tất". Nên mình chuyển thành "Không có lửa làm sao có khói" cũng mang nghĩa nếu không có nguyên nhân, thì sẽ không có hậu quả hay hiện tượng nào xảy ra.
Đến khi Mập mang bữa sáng ra, Lệ Chanh mới biết được nguyên nhân.
Dù là bánh mì hay sữa, bao bì bên ngoài đều in hình nhóm nhạc nữ đang hot gần đây. Nhóm nhạc này năm ngoái ra mắt từ một chương trình thực tế, bảy cô gái trẻ trung xinh đẹp (dù Lệ Chanh chỉ phân biệt được họ qua chiều cao và màu tóc), đã đánh cắp biết bao trái tim thiếu niên.
Mập, fan cuồng của một thành viên, luôn là người tiên phong ủng hộ khi thần tượng có quảng cáo đại diện.
Mập chỉ vào gương mặt của cô gái trên bao bì sữa, cuồng nhiệt chân thành nói: "Doanh số của thần tượng nhà tớ sao thua kém bên kia được? Fan nhà người ta mua một thùng thì fan nhà tớ phải mua mười thùng!!"
Lệ Chanh: "Nói thì nói thế, cậu mua mười thùng thật à?"
Mập: "...Ờ..."
Lệ Chanh: "..."
Các bạn cùng phòng khác: "..."
Được rồi, nhìn biểu cảm của Mập, khéo không chỉ mười thùng đâu.
Lệ Chanh cảm thấy may mắn: "May là họ quảng cáo bánh mì sữa thôi đấy, ít ra cậu còn có thể chia cho bọn này ăn, chứ mặt nạ hay son phấn thì cậu định làm gì, tặng cả phòng à?"
Không ngờ, Mập lại hỏi: "Các cậu cần mặt nạ son môi không? Mình tặng hết họ hàng là nữ trong nhà rồi, à Lệ Chanh, tớ nhớ cậu có em gái, em gái cậu có dùng mỹ phẩm không?"
Lệ Chanh kinh ngạc: "Em gái tớ mới mười tuổi!...Không đúng, cậu mua cả mặt nạ và son môi thật à???"
Mập cười ngượng: "Ủng hộ thần tượng mà..."
Lệ Chanh khâm phục tình yêu cuồng nhiệt sẵn sàng tiêu pha của mấy fan như này thật đấy.
Cả nhóm vừa nói chuyện vừa kéo nhau ra khỏi ký túc xá. Trường Trung học số 1 có ba tòa ký túc xá chia theo ba giới tính ABO, mỗi tòa bốn tầng, nam ở hai tầng dưới, nữ ở hai tầng trên.
Khi họ sắp bước ra khỏi ký túc xá, phía sau vang lên một giọng nói nhẹ.
"Anh Lệ Chanh..." Một cô gái nhỏ nhắn chạy xuống từ cầu thang, gọi Lệ Chanh. "Anh có rảnh không, em có chuyện muốn nói với anh."
Cô cúi đầu, nói chuyện cũng không dám nhìn người khác, hai tay xoắn vạt áo đồng phục, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai - nói chung, là một em gái khóa dưới trầm tính, nhút nhát.
Lệ Chanh thề cậu chưa từng gặp cô gái này trước đây.
Cậu bối rối hỏi: "Em tìm anh có việc gì? Nói thẳng đi."
Em gái mặt đỏ lên: "Chuyện riêng tư ạ." Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, thấy ba người bạn cùng phòng của Lệ Chanh đều nhìn mình tò mò, cô lại cúi đầu xuống, rụt rè nói: "Ra vườn hoa nhỏ sau trường được không ạ?"
Lệ Chanh nhíu mày, nhận ra chuyện này không đơn giản.
Cậu quay lại đưa cặp sách cho ba bạn cùng phòng, thấp giọng dặn dò họ: "Các cậu giúp tớ để cặp vào lớp, nói với đám đàn em của tớ, nếu tiết hai tớ chưa về thì mang đồ đánh nhau ra vườn hoa nhỏ tìm tớ."
Ba bạn cùng phòng: "..."
Lệ Chanh: "Tớ nghi đây là cái bẫy nhắm vào tớ. Nếu tớ không đi theo cô gái này thì chứng tỏ là tớ sợ, nên tớ buộc phải đi."
Mập nhẹ nhàng nói: "Không, tớ thấy là cậu nghĩ hơi nhiều thôi."
Lệ Chanh tức giận: "Tớ nghĩ nhiều chỗ nào? Cậu không hiểu công việc của một đại ca nguy hiểm thế nào đâu!"
Mập: "Tớ nghĩ cậu không hiểu con gái lắm."
Lệ Chanh: "?"
...
Lệ Chanh theo em gái khóa dưới lạ mặt đến vườn hoa nhỏ sau trường, để đề phòng có mai phục, hai tay cậu luôn giấu trong túi quần, nắm chặt thành nắm đấm, để khi có người tấn công, cậu có thể ra đòn nhanh nhất, đảm bảo đối phương không còn đường thoát.
Nhưng... vườn hoa nhỏ rất yên tĩnh, ngoài tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua ngọn cây, không còn âm thanh nào khác.
Nhìn một lượt hoàn cảnh xung quanh thu vào mắt, không còn chỗ nào có thể giấu người.
Lệ Chanh càng thấy lạ, cậu nhìn em gái trước mặt, hỏi thẳng: "Em có chuyện gì? Đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi."
Em gái không nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày.
Cô không cao, chỉ hơn một mét sáu, thấp hơn Lệ Chanh hai mươi centimet. Khi cô cúi đầu, từ góc độ của Lệ Chanh, cậu có thể thấy gáy trắng mịn của cô.
Nơi đó là vị trí tuyến thể của hầu hết omega trên thế giới.
Lệ Chanh bất giác nghĩ đến alpha đã để lại dấu vết trên gáy cậu.
Cậu cảm thấy khó chịu, cử động cổ, vết cắn sau gáy cọ xát với phần cổ áo dựng đứng, khiến cậu càng ngứa ngáy.
Cậu bực bội nhìn sang chỗ khác, ánh mắt rơi vào cái cây to xa xa, rồi giả vờ vô tình sờ vào vết thương sau gáy, chỉ chạm phải những giọt mồ hôi mịn li ti.
Lúc này, em gái khóa dưới cuối cùng cũng mở lời.
Cô nói: "Anh Lệ Chanh, em thích anh."
Lệ Chanh: "...???"
Lệ Chanh bất ngờ bị tỏ tình, như thể có một cái móc câu vô hình treo ở rốn, chỉ cần giật dây là có thể kéo tâm trí cậu từ không gian ngoài vũ trụ về lại trái đất ngay lập tức.
Cậu giật mình: "Không phải, chờ đã, cậu là ai???? Tôi, tôi không hề biết cậu mà!"
Lệ Chanh đã từng nhận được nhiều lời tỏ tình, nhưng tất cả đều từ alpha và beta, những người tỏ tình với cậu thường giống Vệ Dung, khiến cậu ngứa tay chỉ muốn đấm họ một trận.
Đây là lần đầu tiên có một omega tỏ tình với cậu, và đó lại là một cô gái omega nhỏ nhắn, dịu dàng.
Em gái khóa dưới cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ buồn bã: "Anh không nhớ em thật ạ? Em đã đến mọi trận đấu để cổ vũ cho anh, anh còn ký tên lên băng rôn của em nữa."
"... Ờm," Lệ Chanh lúng túng nói, "Tôi không nhớ thật."
Không ngờ cô em này lại là fan trung thành của cậu, và cậu thì vừa mới hiểu nhầm rằng cô bé định phục kích cậu!
Nghe Lệ Chanh nói vậy, em gái khóa dưới dưới đôi mắt ngấn lệ, đỏ dần lên.
Lệ Chanh thấy cô sắp khóc liền lúng túng, cậu thường không giao tiếp nhiều với con gái, không kể là trong đội bơi hay nhóm bạn nghịch ngợm, người cùng cậu xưng anh em đều là mấy tên nhóc to lớn thô kệch.
Lệ Chanh bối rối nói: "Đừng khóc mà, tôi không có khăn giấy... Thôi, hay là bạn cứ khóc đi, khóc tự nhiên, nước mắt nước mũi chảy cũng không sao, tôi sẽ quay lưng lại, đảm bảo không nhìn thấy gì, cũng không trêu bạn đâu."
Cảm xúc dồn nén bị phá vỡ, cô mỉm cười qua nước mắt: "Anh Lệ, anh thú vị hơn em tưởng nhiều."
"... Hả?" Lệ Chanh ngơ ngác.
Cô lau giọt nước ở khóe mắt: "Tháng sau em sẽ chuyển trường sang thành phố khác, có lẽ sau này sẽ không gặp lại anh nữa. Em luôn là fan của anh, ban đầu chỉ muốn âm thầm dõi theo anh, nhưng..." Cô gượng cười, "... nhưng, tình cảm là điều không thể giấu được. Em muốn truyền đạt tình cảm này tới anh, dù anh không chấp nhận cũng không sao."
Lệ Chanh không biết phải trả lời lời thế nào.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã nghe hai người nói câu tỏ tình với cậu rồi.
Cùng một câu nói, từ miệng cô gái phát ra thì dịu dàng, nhẹ nhàng như cây nho quấn quanh thân cây, không mong lời hồi đáp.
Nhưng khi Tiêu Dĩ Hằng nói ra, mấy chữ này lại trở thành một thanh kiếm sắc bén, phá vỡ mọi lớp ngụy trang và phòng vệ, buộc cậu phải đối mặt.
Cô hỏi: "Bây giờ anh đang hẹn hò với ai không?"
Lệ Chanh lập tức phủ nhận: "Không, tất nhiên là không!"
"Vậy anh có thích ai không?"
Lần này, Lệ Chanh do dự vài giây, nhưng nhanh chóng lắc đầu: "... Cũng không."
"Nhưng chắc chắn có rất nhiều người thích anh đúng không?" Cô buồn bã hỏi.
"Cũng không nhiều lắm," Lệ Chanh đếm ngón tay, "Nếu tính cả bạn, tổng cộng là mười tám người."
Em gái: "..."
Em gái: "Anh Lệ, thật thà là một đức tính tốt, nhưng trong tình huống này thì không cần phải thật thà quá đâu."
Cô lại hỏi cậu: "Vì anh bây giờ không hẹn hò với ai, cũng không có người mình thích, tại sao không thử cân nhắc em nhỉ? Tháng sau em sẽ chuyển trường, chỉ còn vài ngày cuối này, anh thử với em xem được không?"
"Không được." Lệ Chanh dứt khoát từ chối, "Việc 'thử' này không có ý nghĩa gì cả. Thích là thích, không thích là không thích, bạn có cho tôi thử một trăm lần tôi cũng không thể nói dối là thích được."
Cậu không muốn nói ra lời quá phũ phàng, nhưng sợ nếu nói khéo léo quá sẽ khiến cô em này hy vọng. Vì thế cậu tàn nhẫn nói: "Tôi là người thẳng thắn, không muốn lãng phí thời gian, trước đây có mười sáu người tỏ tình với tôi, tôi đều từ chối rõ ràng, tôi nghĩ nói rõ ngay từ đầu thì tốt cho cả hai. Giữ hy vọng không có ý nghĩa gì cả, thà từ đầu đã không có hy vọng."
"Người thứ mười bảy thì sao ạ?"
"Gì cơ?" Lệ Chanh ngớ người.
"Anh vừa nói, tính cả em, có mười tám người tỏ tình với anh, nhưng anh từ chối mười sáu người, vậy còn người thứ mười bảy thì sao?"
Lệ Chanh: "..." Cậu ngạc nhiên nói, "Chúng ta đang nói về chuyện tình cảm mà, sao bạn vừa khóc vừa bắt lỗi lời nói của tôi vậy!"
Em gái mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon thả vén tóc ra sau tai: "Quên tự giới thiệu, em là người giỏi nhất của đội tranh biện trường, tài nhất là bắt lỗi."
Lệ Chanh: "..."
Lệ Chanh nghĩ, sao người theo đuổi cậu đều kỳ quặc thế nhỉ?
Người giỏi bắt lỗi nhất nhẹ nhàng hỏi: "Anh này, trả lời thẳng thắn đi ạ, người thứ mười bảy tỏ tình với anh đâu rồi?"
"..."
"Anh này, sao anh không từ chối người ta?"
"..."
"Anh này, có phải anh thích..."
Lệ Chanh bực mình ném bánh mì sữa trong túi cho cô ấy: "Ăn đi, ăn để câm miệng lại, đừng nói nữa được không?"
...
Trong giờ tự học của lớp 12 (1), hai nữ beta ngồi trước Tiêu Dĩ Hằng đang xì xào.
"Cậu xem bài hot trên diễn đàn trường hôm nay chưa?"
"Bài nào bài nào?"
"Bài về cái bạn giỏi nhất đội tranh biện với trùm trường ý!!"
Nghe thấy biệt danh quen thuộc, Tiêu Dĩ Hằng dừng bút, ngừng làm bài.
Bạn cùng bàn là Lưu Khả đã không thể chờ đợi mà vươn cổ ra: "Chuyện gì, chuyện gì? Ai giỏi nhất đội tranh biện, trùm trường nào?"
Bạn nữ nói: "Cái em giỏi nhất đội tranh biện trường mình ý, trông nhỏ nhắn, liễu yếu đào tơ, nhưng khi lên sàn thì như cái máy xúc, tìm được lỗi là đào mãi, đập chết đối thủ không chớp mắt, ma quỷ đội tranh biện đấy!"
Lưu Khả lại hỏi: "À à à, là em gái ấy, không phải sắp chuyển trường tháng sau à? Thế trùm trường là ai?"
"Trường mình chỉ có một trùm trường thôi chứ mấy?" Nữ sinh chỉ tay về phía tòa nhà dạy học lớp 11, "Là Sư Tử Vàng đó."
Tiêu Dĩ Hằng nghe thấy, bút liền vạch lên giấy kêu một tiếng xoạt lớn, khóe môi khẽ giật hai cái.
Không được, anh không thể cười. Dù biệt danh Sư Tử Vàng rất buồn cười, nhưng anh tuyệt đối không thể cười.
Nữ sinh không hề nhận ra người đứng đầu khối cũng đang nghe lén chuyện của mình, tiếp tục tám: "Diễn đàn trường nói có nhiều nhân chứng thấy em gái ấy với trùm trường trốn tiết tự học buổi sáng, đi ra vườn hoa nhỏ phía sau trường, lưu ý là đi hai mình nhé! Khi rời đi, em gái còn cầm bữa sáng trùm trường đưa cho, trông rất vui vẻ."
Lưu Khả cảm thấy lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng. Chuyện lớn rồi! Cậu là người duy nhất biết chuyện riêng của Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng (?), giờ thế này nữa, chẳng lẽ Lệ Chanh ngoại tình, lén lút với cô em khóa dưới, còn có mấy hành động mờ ám như đưa bữa sáng, quá đáng thế!
Cậu lo lắng nhìn Tiêu Dĩ Hằng, nghĩ xem nên an ủi alpha đáng thương này như thế nào.
Tuy nhiên... Tiêu Dĩ Hằng không hề phản ứng gì.
Lưu Khả lo lắng đây là bình yên trước cơn bão, liền nhỏ giọng khuyên nhủ: "Lão Tiêu, cậu đừng nghe họ nói linh tinh. Diễn đàn trường toàn tin giả thôi, hôm trước còn đồn hiệu trưởng và trưởng phòng giáo dục có quan hệ với nhau nữa kìa. Hơn nữa, Lệ Chanh có đưa bữa sáng cho em gái đấy thật thì cũng không chứng minh được gì, cậu đừng suy nghĩ lung tung."
" Tôi không suy nghĩ lung tung." Tiêu Dĩ Hằng điềm tĩnh trả lời, "Lệ Chanh là omega, em gái ấy cũng là omega, hai omega ở bên nhau thì làm được gì, tình chị em à?"
"... Cậu đang phân biệt giới tính đấy!"
"Được rồi, để tôi nói theo cách khác." Tiêu Dĩ Hằng suy nghĩ một lúc, "Lệ Chanh không thích omega, cậu ấy chỉ thích tôi."
Lưu Khả: "...?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Chanh: Tiêu Dĩ Hằng, tôi còn chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh đâu, anh tự tin quá đấy!