Chương 59: 0, 1, 2
Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng ôm vịt, dắt tay nhau về nhà.
Cụ thể hơn là, Lệ Chanh sẽ đưa Tiêu Dĩ Hằng về nhà trước, sau đó Tiêu Dĩ Hằng lại đưa Lệ Chanh về ký túc xá, rồi Lệ Chanh lại đưa Tiêu Dĩ Hằng về nhà, tiếp đó lại...
Chân Tiêu Dĩ Hằng còn chưa khỏi hẳn, nên Lệ Chanh đi thong thả cùng anh.
Cặp đôi mới này dạo qua lại trên đường vài lần, người càng đi càng hăng, nhưng vịt thì sắp phát điên đến nơi rồi.
Khi Tiêu Dĩ Hằng một lần nữa đưa Lệ Chanh đến dưới tòa ký túc xá, chú vịt nhỏ vỗ cánh, chui tọt vào bụi cây bên cạnh, chỉ còn cái đuôi thò ra ngoài, không chịu đi nữa.
Cả cô quản lý ký túc xá cũng cầm một nắm hạt dưa ra góp vui, may mà hôm nay là thứ bảy, không có học sinh omega nào ở lại trong ký túc xá, nếu không tin tức "nam thần lạnh lùng nhất trường đưa đại ca đầu gấu về ký túc xá" chắc chắn sẽ leo lên top HOT của diễn đàn trường với tốc độ tên lửa.
Lệ Chanh dưới ánh mắt soi mói của cô quản lý ký túc xá, giả vờ chắp tay vái Tiêu Dĩ Hằng, nói bằng giọng điệu khoa trương: "Tiễn quân ngàn dặm cũng phải có lúc chia tay, thiếu hiệp đừng tiễn nữa."
Tiêu Dĩ Hằng nhịn cười, cũng chắp tay đáp lễ: "Núi cao sông dài, ngày sau gặp lại, chúng ta sẽ tái ngộ nơi giang hồ."
Lệ Chanh: "Tiêu huynh, mời."
Tiêu Dĩ Hằng: "Chanh đệ, dừng bước."
Tiêu Dĩ Hằng đọc xong lời thoại, quay người rời đi.
Lệ Chanh ôm vịt đứng ở cửa, đợi đến khi bóng lưng Tiêu Dĩ Hằng khuất hẳn, cậu mới lặng lẽ thu ánh nhìn.
Haiz...
Lệ Chanh gãi đầu, sáng ra khỏi cửa vẫn là một con sói cô độc, sao tan học lại mù mờ thành đôi với Tiêu Dĩ Hằng thế này?
Cậu trở về ký túc xá, quăng mình lên giường, dùng chăn quấn người thành một cái kén lớn.
Trong cái "kén" đó, cậu cứ lăn qua lộn lại, lúc thì sờ môi mình, lúc lại thò tay xuống giữa hai chân, chạm vào tuyến thể đã bình tĩnh trở lại.
Khi hôn nhau trong lớp, Lệ Chanh cảm thấy choáng váng dữ dội, pheromone hương tuyết tùng của Tiêu Dĩ Hằng bao bọc lấy cậu từng lớp một, cho đến bây giờ, trên người cậu vẫn còn lưu lại mùi hương của Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu biết rõ mình nên đi tắm ngay để rửa sạch mùi pheromone trên người, nếu không khi bạn cùng phòng trở về ký túc xá, chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi alpha lạ đó.
Nhưng mà...
Lệ Chanh lăn qua lăn lại trên giường, thầm nghĩ, cứ để pheromone của alpha lưu lại trên người mình lâu thêm chút nữa cũng được.
...
Hai người vừa mới xác định mối quan hệ, Lệ Chanh vẫn còn chưa thích ứng được với sự thay đổi thân phận.
Sáng Chủ Nhật tỉnh dậy, Lệ Chanh nằm bất động trên giường, nghi ngờ mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là mơ, cậu và Tiêu Dĩ Hằng không hề có nụ hôn đó, cũng không có câu tỏ tình "Ông đây thích anh", càng không có màn anh đưa em về, em đưa anh về ngớ ngẩn.
Nhưng khi cậu mò lấy điện thoại, trong ứng dụng chat lặng lẽ có tin nhắn của Tiêu Dĩ Hằng: "Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?", đủ để chứng minh tất cả đều là thật.
Lệ Chanh không nhịn được ôm chăn lăn một vòng, quỳ sụp trên giường, máu toàn thân dồn hết lên mặt.
Chết tiệt, anh Lệ bây giờ có bạn trai thật rồi!
Chết tiệt, đám đàn em của cậu có chị dâu thật rồi!
Hôm nay có buổi thi kết thúc khóa "Giáo dục sức khỏe toàn quốc", không thể đến muộn, Lệ Chanh không kịp ăn sáng, đeo cặp sách chạy thẳng đến lớp.
Bàn ghế trong lớp đã được sắp xếp thành từng dãy riêng biệt theo yêu cầu thi, số báo danh được dán trên bàn mỗi người.
Khi Lệ Chanh bước vào lớp, Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bục giảng khẽ mỉm cười với cậu, nhẹ giọng nói: "Bạn học Lệ Chanh, chào buổi sáng."
"...Trợ giảng Tiêu, chào buổi sáng." Lệ Chanh ho nhẹ, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình.
Không được cười, không được đỏ mặt, càng không được tỏ vẻ hạnh phúc!
Các bạn học nhỏ không hiểu chuyện thì thầm bàn tán: "Chuyện gì vậy? Trợ giảng chào buổi sáng anh Lệ, sao anh Lệ lại trừng mắt nhìn anh ấy nhỉ? Cử chỉ cứng đờ, ánh mắt thì dữ tợn nữa chứ."
May mà Lệ Chanh không nghe thấy mấy lời bàn tán này, nếu không biểu cảm của cậu khéo còn khó coi hơn.
Chỗ ngồi của cậu vẫn ở hàng đầu, ngay sát bục giảng, vị trí gần Tiêu Dĩ Hằng nhất.
Nhắc đến bục giảng, Lệ Chanh không thể không nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua: cậu ngồi trên bục giảng, hai chân quấn quanh eo Tiêu Dĩ Hằng, pheromone quấn quýt với alpha. Nụ hôn đầu ngây ngô đầy khát khao là bí mật riêng của hai người, các bạn nhỏ trong lớp sẽ không bao giờ biết được trên bục giảng đã từng xảy ra chuyện gì.
Lệ Chanh không dám suy nghĩ lung tung nữa, cậu vùi đầu vào sách vở, lật sách soàn soạt, biểu cảm nghiêm túc vô cùng, lông mày nhíu lại, trông y một học sinh gương mẫu đang chăm chỉ học tập. Dưới sự dẫn dắt của cậu, bầu không khí trong lớp cũng dần nghiêm túc, ai cũng cố gắng học vội, biến một kỳ thi môn tự chọn bình thường thành kỳ thi đại học.
May thay, môn "Giáo dục sức khỏe toàn quốc" là kỳ thi mở sách, người ra đề cũng không có ý định để ai rớt môn này, chỉ cần tham gia thi, biết đọc biết chép là cơ bản có thể qua.
Lệ Chanh viết (chép) liền mạch suốt hai tiếng đồng hồ, điền kín hết cả tờ giấy thi, cho đến khi tiếng chuông báo kết thúc vang lên, cậu mới dừng bút. Dù cho cậu có trả lời sai hết, thì với lượng chữ viết kín cả tờ giấy, giáo viên chấm bài chắc cũng phải cho cậu một ít điểm trình bày.
Kỳ thi này do trợ giảng coi thi, chân Tiêu Dĩ Hằng còn bị thương, không đi lại trong lớp mà chỉ kéo ghế ngồi bên cạnh bục giảng, ánh mắt sâu xa khó đoán nhìn chằm chằm Lệ Chanh làm bài.
Cả lớp truyền tin đồn rằng: trợ giảng Tiêu nghi ngờ Lệ Chanh gian lận, nên trong suốt kỳ thi đã áp dụng chiến thuật giám sát chặt chẽ, không rời mắt khỏi Lệ Chanh.
Nhưng chỉ có hai người trong cuộc mới rõ, khi làm bài, tay phải Lệ Chanh viết bài, còn tay trái bị trợ giảng Tiêu "nghiêm minh chính trực" nắm chặt trong lòng bàn tay. Hai người mượn bàn học và bục giảng che khuất, lén lút nắm tay nhau ngay dưới mắt bạn học.
Lệ Chanh giả vờ giãy giụa vài lần, không kéo ra được, đành để Tiêu Dĩ Hằng tự nhiên nắm.
Thật là suy đồi đạo đức, lòng dạ con người thay đổi nhanh quá!
Thi xong, nộp bài, các bạn trẻ như chim sổ lồng, rục rịch bàn nhau đi đâu chơi.
Có người đề xuất, công viên X nào đó mới xây một khu vui chơi dưới nước trong nhà siêu to khổng lồ, quảng cáo khắp nơi, nghe nói có đường trượt xoắn ốc cao mười mét, rất kích thích.
Vệ Hỏa Hỏa lập tức hăng háo: "Công viên nước đó do chú mình xây, mình có thẻ VIP, mấy cậu đi cùng mình được giảm giá 50% đấy!"
Lệ Chanh hơi xiêu lòng, nhìn cậu 365 ngày ngày nào cũng đều ngâm mình trong nước vậy chứ cậu chưa từng đi công viên nước lần nào. Cậu hỏi: "Anh dẫn theo người nhà có được giảm 50% không?"
Vệ Hỏa Hỏa dùng giọng Quảng Đông học từ TV trả lời: "Không thành vấn đề."
Lớp có tổng cộng ba mươi học sinh, hơn một nửa đều muốn đi công viên nước chơi. Thế là mọi người hẹn nhau, ba giờ chiều gặp nhau trước cổng công viên, lúc đó Vệ Hỏa Hỏa sẽ dẫn mọi người đi mua vé.
Đợi các bạn giải tán, Tiêu Dĩ Hằng từ từ thu dọn bài thi, nhìn Lệ Chanh: "Sao em không hỏi anh chiều nay có rảnh không mà đã tự ý sắp xếp kế hoạch cho anh rồi?"
Lệ Chanh đầu đầy dấu hỏi: "Ai tự ý sắp xếp kế hoạch cho anh?"
"Chẳng phải em vừa nói với Vệ Hỏa Hỏa dẫn theo 'người nhà' đi cùng à?"
"..." Lệ Chanh đỏ mặt, đá anh một cái, "Ý em là Dữu Dữu!"
Cậu đã hứa dẫn em gái đi chơi từ tháng trước, đúng dịp công viên nước giảm giá, tiện thể cho em gái đi bơi luôn.
Lông mi Tiêu Dĩ Hằng khẽ run, lộ ra vẻ mặt có chút cô đơn, tự giễu: "Anh Lệ quả nhiên là anh Lệ. Hoá ra dù có hẹn hò với em, anh cũng chẳng được tính là 'người nhà' của em..."
Lệ Chanh chưa từng thấy anh với vẻ mặt này, ngay lập tức bị chàng yêu tinh mê hoặc đến choáng váng, lắp bắp nói: "Vậy, vậy em đi hỏi Vệ Hỏa Hỏa xem dẫn theo hai người nhà có được không."
Lệ Chanh vội gọi điện cho Vệ Hỏa Hỏa, cậu bạn này hào phóng hết cỡ, vỗ ngực nói, đừng nói Lệ Chanh dẫn theo hai người nhà, dù hai trăm người cũng được.
Gác máy, Lệ Chanh mới dần tỉnh táo lại.
Cậu và Tiêu Dĩ Hằng mới hẹn hò ngày đầu tiên, Tiêu Dĩ Hằng đã bắt đầu đòi hỏi danh phận, thủ đoạn ghê gớm đấy!
Lệ Chanh lẩm bẩm: "Nếu là trong phim cung đấu, Tiêu Dĩ Hằng, anh chắc chắn là chính thất đại phu nhân cười đến cuối cùng."
Tiêu Dĩ Hằng cười mỉm: "Chính thất? Anh Lệ còn muốn mấy phòng nữa?"
Lệ Chanh: "... Chỉ có mình anh thôi, được chưa?"
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Chiều ba giờ, mọi người tập trung đúng giờ trước cổng công viên nước.
Vệ Hỏa Hỏa là người tổ chức, phụ trách đếm số người: "Một, hai, ba, bốn... mười bảy, mười tám,... Lệ Chanh và em gái của Lệ Chanh — ơ, em tên là Dữu Dữu đúng không?"
Dữu Dữu hôm nay búi tóc củ hành đáng yêu, mặc váy liền hoa nhí. Cô bé rất giống Lệ Chanh, khác ở đường nét mềm mại hơn nhiều, duyên dáng yêu kiều, chuẩn một mầm hoa mỹ nhân.
Cô bé vừa tròn mười tuổi, chưa phân hóa, đứng trong đám học sinh vừa phân hóa càng thêm phần non nớt.
Dữu Dữu chớp chớp đôi mắt to, thân thiện đưa tay ra với Vệ Hỏa Hỏa: "Chào anh, em là Dữu Dữu, anh tên gì?"
Vệ Hỏa Hỏa ưỡn ngực, chỉnh lại cổ áo, tự hào nói: "Anh tên Vệ Hỏa Hỏa, em có thể gọi anh là anh Vệ."
Lệ Chanh nghe mà cảm thấy răng ê buốt.
Vệ Hỏa Hỏa đếm đủ số người, chuẩn bị dẫn đoàn đi mua vé, Lệ Chanh vội cản lại: "Chờ chút, còn một người chưa tới."
"Ai thế?" Vệ Hỏa Hỏa chợt nhớ ra, "Ồ đúng rồi, anh nói sẽ dẫn theo hai người nhà, Dữu Dữu đã tới rồi, thế còn ai nữa?"
Lệ Chanh nhìn điện thoại: "Anh ấy đang đi taxi đến, phía trước hơi tắc đường, vài phút nữa là tới."
Thế là mọi người đứng tại chỗ chờ một lát, đám trẻ này sêm sêm tuổi nhau, Dữu Dữu nhanh chóng hòa nhập, các anh chị còn hào phóng chia đồ ăn vặt mang theo cho cô bé.
Vệ Hỏa Hỏa nhân lúc Lệ Chanh không chú ý, lén lút gọi điện.
"Anh," đối tượng trong cuộc gọi chính là Vệ Dung, "Em đã làm theo kế hoạch của anh, lừa được Lệ Chanh tới công viên nước rồi." Cậu nhỏ giọng, "Anh chờ ở chỗ cầu trượt nhé, đợi Lệ Chanh qua, anh giả vờ tình cờ gặp!"
Vệ Dung gật đầu đáp. Hiện giờ gã đang ngồi xổm ở góc cầu trượt, dáng vẻ lén lút, rõ ràng là khu vui chơi trong nhà mà lại đeo kính râm. Gã phấn khích cầm điện thoại: "Hỏa Hỏa, lần này anh chắc chắn sẽ mua Lego cho em, em muốn bao nhiêu anh mua bấy nhiêu!"
Vệ Hỏa Hỏa bĩu môi, nói với vẻ khinh bỉ: "Đừng hứa suông nữa, lần trước anh hứa mua Lego vẫn chưa thấy đâu."
Vệ Dung vội đổi chủ đề.
Vệ Hỏa Hỏa: "Được rồi anh, bọn em sắp vào trong rồi, anh đợi tín hiệu của em. Em gửi số 1, anh đừng làm gì; em gửi số 2, anh tình cờ gặp Lệ Chanh."
"Được!" Vệ Dung phấn khích nói, "Hạnh phúc của anh gửi gắm hết vào em đấy!"
Vệ Hỏa Hỏa cúp máy, lo lắng thở dài.
Thực ra thì, sau một thời gian dài "quan sát" Lệ Chanh, cậu nghĩ Lệ Chanh chắc chắn không thích kiểu alpha như anh mình — không, phải nói rằng, Lệ Chanh không thể nào thích alpha được!
Cùng là o, nhưng người ta là "omega," còn Lệ Chanh là "omegA!"
Đại ca học đường như vậy, alpha nào cũng không xứng với cậu.
Vệ Hỏa Hỏa muốn chọn bài "Lạnh lẽo" tặng cho anh mình, tưởng nhớ mối tình sắp tàn của Vệ Dung. (***)
(***) Bài "Lạnh lẽo" nổi đình nổi đám của Trương Bích Thần & Dương Tông Vỹ - OST phim Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa nhá cả nhà!
Gọi xong, Vệ Hỏa Hỏa lén lút quay lại đội ngũ, lạ thay, không khí mới nãy còn vui vẻ sao giờ lại trở nên yên ắng lạ thường.
Vệ Hỏa Hỏa hỏi cô bé bên cạnh: "Sao không nói chuyện nữa vậy?"
Cô bé như sắp khóc đến nơi, lắp bắp nói: "Cậu cậu cậu... quay lại nhìn đi..."
Vệ Hỏa Hỏa mơ mơ hồ hồ quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng chưa bao giờ cậu nghĩ đến xuất hiện cuối đội hình.
Alpha trẻ tuổi cao ráo, dù mặc đồ thường ngày đơn giản cũng khó che giấu được sức hút của anh. Người qua lại đều lén nhìn, nhưng anh dường như không nhận ra, chỉ quay đầu thấp giọng trò chuyện với thiếu niên tóc vàng bên cạnh.
Vệ Hỏa Hỏa: "..." Cậu há hốc miệng kinh ngạc, "Không phải đã kết thúc môn rồi à?! Tại sao trợ giảng Tiêu lại ở đây?!"
Câu trả lời đã rõ ràng — người thứ hai Lệ Chanh đang chờ, chính là Tiêu Dĩ Hằng.
Vệ Hỏa Hỏa đờ đẫn lấy điện thoại, gửi cho Vệ Dung một tin nhắn.
Hỏa Hỏa: 000000000000
Dung: 0? 0 là ý gì?
Dung: Em nói 1 là giữ nguyên vị trí, 2 là tấn công, sao giờ lại có số 0?
Hỏa Hỏa: Anh, đó không phải số 0.
Hỏa Hỏa: Đó nghĩa là chạy ngay đi.
Cụ thể hơn là, Lệ Chanh sẽ đưa Tiêu Dĩ Hằng về nhà trước, sau đó Tiêu Dĩ Hằng lại đưa Lệ Chanh về ký túc xá, rồi Lệ Chanh lại đưa Tiêu Dĩ Hằng về nhà, tiếp đó lại...
Chân Tiêu Dĩ Hằng còn chưa khỏi hẳn, nên Lệ Chanh đi thong thả cùng anh.
Cặp đôi mới này dạo qua lại trên đường vài lần, người càng đi càng hăng, nhưng vịt thì sắp phát điên đến nơi rồi.
Khi Tiêu Dĩ Hằng một lần nữa đưa Lệ Chanh đến dưới tòa ký túc xá, chú vịt nhỏ vỗ cánh, chui tọt vào bụi cây bên cạnh, chỉ còn cái đuôi thò ra ngoài, không chịu đi nữa.
Cả cô quản lý ký túc xá cũng cầm một nắm hạt dưa ra góp vui, may mà hôm nay là thứ bảy, không có học sinh omega nào ở lại trong ký túc xá, nếu không tin tức "nam thần lạnh lùng nhất trường đưa đại ca đầu gấu về ký túc xá" chắc chắn sẽ leo lên top HOT của diễn đàn trường với tốc độ tên lửa.
Lệ Chanh dưới ánh mắt soi mói của cô quản lý ký túc xá, giả vờ chắp tay vái Tiêu Dĩ Hằng, nói bằng giọng điệu khoa trương: "Tiễn quân ngàn dặm cũng phải có lúc chia tay, thiếu hiệp đừng tiễn nữa."
Tiêu Dĩ Hằng nhịn cười, cũng chắp tay đáp lễ: "Núi cao sông dài, ngày sau gặp lại, chúng ta sẽ tái ngộ nơi giang hồ."
Lệ Chanh: "Tiêu huynh, mời."
Tiêu Dĩ Hằng: "Chanh đệ, dừng bước."
Tiêu Dĩ Hằng đọc xong lời thoại, quay người rời đi.
Lệ Chanh ôm vịt đứng ở cửa, đợi đến khi bóng lưng Tiêu Dĩ Hằng khuất hẳn, cậu mới lặng lẽ thu ánh nhìn.
Haiz...
Lệ Chanh gãi đầu, sáng ra khỏi cửa vẫn là một con sói cô độc, sao tan học lại mù mờ thành đôi với Tiêu Dĩ Hằng thế này?
Cậu trở về ký túc xá, quăng mình lên giường, dùng chăn quấn người thành một cái kén lớn.
Trong cái "kén" đó, cậu cứ lăn qua lộn lại, lúc thì sờ môi mình, lúc lại thò tay xuống giữa hai chân, chạm vào tuyến thể đã bình tĩnh trở lại.
Khi hôn nhau trong lớp, Lệ Chanh cảm thấy choáng váng dữ dội, pheromone hương tuyết tùng của Tiêu Dĩ Hằng bao bọc lấy cậu từng lớp một, cho đến bây giờ, trên người cậu vẫn còn lưu lại mùi hương của Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu biết rõ mình nên đi tắm ngay để rửa sạch mùi pheromone trên người, nếu không khi bạn cùng phòng trở về ký túc xá, chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi alpha lạ đó.
Nhưng mà...
Lệ Chanh lăn qua lăn lại trên giường, thầm nghĩ, cứ để pheromone của alpha lưu lại trên người mình lâu thêm chút nữa cũng được.
...
Hai người vừa mới xác định mối quan hệ, Lệ Chanh vẫn còn chưa thích ứng được với sự thay đổi thân phận.
Sáng Chủ Nhật tỉnh dậy, Lệ Chanh nằm bất động trên giường, nghi ngờ mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là mơ, cậu và Tiêu Dĩ Hằng không hề có nụ hôn đó, cũng không có câu tỏ tình "Ông đây thích anh", càng không có màn anh đưa em về, em đưa anh về ngớ ngẩn.
Nhưng khi cậu mò lấy điện thoại, trong ứng dụng chat lặng lẽ có tin nhắn của Tiêu Dĩ Hằng: "Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?", đủ để chứng minh tất cả đều là thật.
Lệ Chanh không nhịn được ôm chăn lăn một vòng, quỳ sụp trên giường, máu toàn thân dồn hết lên mặt.
Chết tiệt, anh Lệ bây giờ có bạn trai thật rồi!
Chết tiệt, đám đàn em của cậu có chị dâu thật rồi!
Hôm nay có buổi thi kết thúc khóa "Giáo dục sức khỏe toàn quốc", không thể đến muộn, Lệ Chanh không kịp ăn sáng, đeo cặp sách chạy thẳng đến lớp.
Bàn ghế trong lớp đã được sắp xếp thành từng dãy riêng biệt theo yêu cầu thi, số báo danh được dán trên bàn mỗi người.
Khi Lệ Chanh bước vào lớp, Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bục giảng khẽ mỉm cười với cậu, nhẹ giọng nói: "Bạn học Lệ Chanh, chào buổi sáng."
"...Trợ giảng Tiêu, chào buổi sáng." Lệ Chanh ho nhẹ, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình.
Không được cười, không được đỏ mặt, càng không được tỏ vẻ hạnh phúc!
Các bạn học nhỏ không hiểu chuyện thì thầm bàn tán: "Chuyện gì vậy? Trợ giảng chào buổi sáng anh Lệ, sao anh Lệ lại trừng mắt nhìn anh ấy nhỉ? Cử chỉ cứng đờ, ánh mắt thì dữ tợn nữa chứ."
May mà Lệ Chanh không nghe thấy mấy lời bàn tán này, nếu không biểu cảm của cậu khéo còn khó coi hơn.
Chỗ ngồi của cậu vẫn ở hàng đầu, ngay sát bục giảng, vị trí gần Tiêu Dĩ Hằng nhất.
Nhắc đến bục giảng, Lệ Chanh không thể không nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua: cậu ngồi trên bục giảng, hai chân quấn quanh eo Tiêu Dĩ Hằng, pheromone quấn quýt với alpha. Nụ hôn đầu ngây ngô đầy khát khao là bí mật riêng của hai người, các bạn nhỏ trong lớp sẽ không bao giờ biết được trên bục giảng đã từng xảy ra chuyện gì.
Lệ Chanh không dám suy nghĩ lung tung nữa, cậu vùi đầu vào sách vở, lật sách soàn soạt, biểu cảm nghiêm túc vô cùng, lông mày nhíu lại, trông y một học sinh gương mẫu đang chăm chỉ học tập. Dưới sự dẫn dắt của cậu, bầu không khí trong lớp cũng dần nghiêm túc, ai cũng cố gắng học vội, biến một kỳ thi môn tự chọn bình thường thành kỳ thi đại học.
May thay, môn "Giáo dục sức khỏe toàn quốc" là kỳ thi mở sách, người ra đề cũng không có ý định để ai rớt môn này, chỉ cần tham gia thi, biết đọc biết chép là cơ bản có thể qua.
Lệ Chanh viết (chép) liền mạch suốt hai tiếng đồng hồ, điền kín hết cả tờ giấy thi, cho đến khi tiếng chuông báo kết thúc vang lên, cậu mới dừng bút. Dù cho cậu có trả lời sai hết, thì với lượng chữ viết kín cả tờ giấy, giáo viên chấm bài chắc cũng phải cho cậu một ít điểm trình bày.
Kỳ thi này do trợ giảng coi thi, chân Tiêu Dĩ Hằng còn bị thương, không đi lại trong lớp mà chỉ kéo ghế ngồi bên cạnh bục giảng, ánh mắt sâu xa khó đoán nhìn chằm chằm Lệ Chanh làm bài.
Cả lớp truyền tin đồn rằng: trợ giảng Tiêu nghi ngờ Lệ Chanh gian lận, nên trong suốt kỳ thi đã áp dụng chiến thuật giám sát chặt chẽ, không rời mắt khỏi Lệ Chanh.
Nhưng chỉ có hai người trong cuộc mới rõ, khi làm bài, tay phải Lệ Chanh viết bài, còn tay trái bị trợ giảng Tiêu "nghiêm minh chính trực" nắm chặt trong lòng bàn tay. Hai người mượn bàn học và bục giảng che khuất, lén lút nắm tay nhau ngay dưới mắt bạn học.
Lệ Chanh giả vờ giãy giụa vài lần, không kéo ra được, đành để Tiêu Dĩ Hằng tự nhiên nắm.
Thật là suy đồi đạo đức, lòng dạ con người thay đổi nhanh quá!
Thi xong, nộp bài, các bạn trẻ như chim sổ lồng, rục rịch bàn nhau đi đâu chơi.
Có người đề xuất, công viên X nào đó mới xây một khu vui chơi dưới nước trong nhà siêu to khổng lồ, quảng cáo khắp nơi, nghe nói có đường trượt xoắn ốc cao mười mét, rất kích thích.
Vệ Hỏa Hỏa lập tức hăng háo: "Công viên nước đó do chú mình xây, mình có thẻ VIP, mấy cậu đi cùng mình được giảm giá 50% đấy!"
Lệ Chanh hơi xiêu lòng, nhìn cậu 365 ngày ngày nào cũng đều ngâm mình trong nước vậy chứ cậu chưa từng đi công viên nước lần nào. Cậu hỏi: "Anh dẫn theo người nhà có được giảm 50% không?"
Vệ Hỏa Hỏa dùng giọng Quảng Đông học từ TV trả lời: "Không thành vấn đề."
Lớp có tổng cộng ba mươi học sinh, hơn một nửa đều muốn đi công viên nước chơi. Thế là mọi người hẹn nhau, ba giờ chiều gặp nhau trước cổng công viên, lúc đó Vệ Hỏa Hỏa sẽ dẫn mọi người đi mua vé.
Đợi các bạn giải tán, Tiêu Dĩ Hằng từ từ thu dọn bài thi, nhìn Lệ Chanh: "Sao em không hỏi anh chiều nay có rảnh không mà đã tự ý sắp xếp kế hoạch cho anh rồi?"
Lệ Chanh đầu đầy dấu hỏi: "Ai tự ý sắp xếp kế hoạch cho anh?"
"Chẳng phải em vừa nói với Vệ Hỏa Hỏa dẫn theo 'người nhà' đi cùng à?"
"..." Lệ Chanh đỏ mặt, đá anh một cái, "Ý em là Dữu Dữu!"
Cậu đã hứa dẫn em gái đi chơi từ tháng trước, đúng dịp công viên nước giảm giá, tiện thể cho em gái đi bơi luôn.
Lông mi Tiêu Dĩ Hằng khẽ run, lộ ra vẻ mặt có chút cô đơn, tự giễu: "Anh Lệ quả nhiên là anh Lệ. Hoá ra dù có hẹn hò với em, anh cũng chẳng được tính là 'người nhà' của em..."
Lệ Chanh chưa từng thấy anh với vẻ mặt này, ngay lập tức bị chàng yêu tinh mê hoặc đến choáng váng, lắp bắp nói: "Vậy, vậy em đi hỏi Vệ Hỏa Hỏa xem dẫn theo hai người nhà có được không."
Lệ Chanh vội gọi điện cho Vệ Hỏa Hỏa, cậu bạn này hào phóng hết cỡ, vỗ ngực nói, đừng nói Lệ Chanh dẫn theo hai người nhà, dù hai trăm người cũng được.
Gác máy, Lệ Chanh mới dần tỉnh táo lại.
Cậu và Tiêu Dĩ Hằng mới hẹn hò ngày đầu tiên, Tiêu Dĩ Hằng đã bắt đầu đòi hỏi danh phận, thủ đoạn ghê gớm đấy!
Lệ Chanh lẩm bẩm: "Nếu là trong phim cung đấu, Tiêu Dĩ Hằng, anh chắc chắn là chính thất đại phu nhân cười đến cuối cùng."
Tiêu Dĩ Hằng cười mỉm: "Chính thất? Anh Lệ còn muốn mấy phòng nữa?"
Lệ Chanh: "... Chỉ có mình anh thôi, được chưa?"
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Chiều ba giờ, mọi người tập trung đúng giờ trước cổng công viên nước.
Vệ Hỏa Hỏa là người tổ chức, phụ trách đếm số người: "Một, hai, ba, bốn... mười bảy, mười tám,... Lệ Chanh và em gái của Lệ Chanh — ơ, em tên là Dữu Dữu đúng không?"
Dữu Dữu hôm nay búi tóc củ hành đáng yêu, mặc váy liền hoa nhí. Cô bé rất giống Lệ Chanh, khác ở đường nét mềm mại hơn nhiều, duyên dáng yêu kiều, chuẩn một mầm hoa mỹ nhân.
Cô bé vừa tròn mười tuổi, chưa phân hóa, đứng trong đám học sinh vừa phân hóa càng thêm phần non nớt.
Dữu Dữu chớp chớp đôi mắt to, thân thiện đưa tay ra với Vệ Hỏa Hỏa: "Chào anh, em là Dữu Dữu, anh tên gì?"
Vệ Hỏa Hỏa ưỡn ngực, chỉnh lại cổ áo, tự hào nói: "Anh tên Vệ Hỏa Hỏa, em có thể gọi anh là anh Vệ."
Lệ Chanh nghe mà cảm thấy răng ê buốt.
Vệ Hỏa Hỏa đếm đủ số người, chuẩn bị dẫn đoàn đi mua vé, Lệ Chanh vội cản lại: "Chờ chút, còn một người chưa tới."
"Ai thế?" Vệ Hỏa Hỏa chợt nhớ ra, "Ồ đúng rồi, anh nói sẽ dẫn theo hai người nhà, Dữu Dữu đã tới rồi, thế còn ai nữa?"
Lệ Chanh nhìn điện thoại: "Anh ấy đang đi taxi đến, phía trước hơi tắc đường, vài phút nữa là tới."
Thế là mọi người đứng tại chỗ chờ một lát, đám trẻ này sêm sêm tuổi nhau, Dữu Dữu nhanh chóng hòa nhập, các anh chị còn hào phóng chia đồ ăn vặt mang theo cho cô bé.
Vệ Hỏa Hỏa nhân lúc Lệ Chanh không chú ý, lén lút gọi điện.
"Anh," đối tượng trong cuộc gọi chính là Vệ Dung, "Em đã làm theo kế hoạch của anh, lừa được Lệ Chanh tới công viên nước rồi." Cậu nhỏ giọng, "Anh chờ ở chỗ cầu trượt nhé, đợi Lệ Chanh qua, anh giả vờ tình cờ gặp!"
Vệ Dung gật đầu đáp. Hiện giờ gã đang ngồi xổm ở góc cầu trượt, dáng vẻ lén lút, rõ ràng là khu vui chơi trong nhà mà lại đeo kính râm. Gã phấn khích cầm điện thoại: "Hỏa Hỏa, lần này anh chắc chắn sẽ mua Lego cho em, em muốn bao nhiêu anh mua bấy nhiêu!"
Vệ Hỏa Hỏa bĩu môi, nói với vẻ khinh bỉ: "Đừng hứa suông nữa, lần trước anh hứa mua Lego vẫn chưa thấy đâu."
Vệ Dung vội đổi chủ đề.
Vệ Hỏa Hỏa: "Được rồi anh, bọn em sắp vào trong rồi, anh đợi tín hiệu của em. Em gửi số 1, anh đừng làm gì; em gửi số 2, anh tình cờ gặp Lệ Chanh."
"Được!" Vệ Dung phấn khích nói, "Hạnh phúc của anh gửi gắm hết vào em đấy!"
Vệ Hỏa Hỏa cúp máy, lo lắng thở dài.
Thực ra thì, sau một thời gian dài "quan sát" Lệ Chanh, cậu nghĩ Lệ Chanh chắc chắn không thích kiểu alpha như anh mình — không, phải nói rằng, Lệ Chanh không thể nào thích alpha được!
Cùng là o, nhưng người ta là "omega," còn Lệ Chanh là "omegA!"
Đại ca học đường như vậy, alpha nào cũng không xứng với cậu.
Vệ Hỏa Hỏa muốn chọn bài "Lạnh lẽo" tặng cho anh mình, tưởng nhớ mối tình sắp tàn của Vệ Dung. (***)
(***) Bài "Lạnh lẽo" nổi đình nổi đám của Trương Bích Thần & Dương Tông Vỹ - OST phim Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa nhá cả nhà!
Gọi xong, Vệ Hỏa Hỏa lén lút quay lại đội ngũ, lạ thay, không khí mới nãy còn vui vẻ sao giờ lại trở nên yên ắng lạ thường.
Vệ Hỏa Hỏa hỏi cô bé bên cạnh: "Sao không nói chuyện nữa vậy?"
Cô bé như sắp khóc đến nơi, lắp bắp nói: "Cậu cậu cậu... quay lại nhìn đi..."
Vệ Hỏa Hỏa mơ mơ hồ hồ quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng chưa bao giờ cậu nghĩ đến xuất hiện cuối đội hình.
Alpha trẻ tuổi cao ráo, dù mặc đồ thường ngày đơn giản cũng khó che giấu được sức hút của anh. Người qua lại đều lén nhìn, nhưng anh dường như không nhận ra, chỉ quay đầu thấp giọng trò chuyện với thiếu niên tóc vàng bên cạnh.
Vệ Hỏa Hỏa: "..." Cậu há hốc miệng kinh ngạc, "Không phải đã kết thúc môn rồi à?! Tại sao trợ giảng Tiêu lại ở đây?!"
Câu trả lời đã rõ ràng — người thứ hai Lệ Chanh đang chờ, chính là Tiêu Dĩ Hằng.
Vệ Hỏa Hỏa đờ đẫn lấy điện thoại, gửi cho Vệ Dung một tin nhắn.
Hỏa Hỏa: 000000000000
Dung: 0? 0 là ý gì?
Dung: Em nói 1 là giữ nguyên vị trí, 2 là tấn công, sao giờ lại có số 0?
Hỏa Hỏa: Anh, đó không phải số 0.
Hỏa Hỏa: Đó nghĩa là chạy ngay đi.