Chương 6: Phiên Ngoại 1
Năm tôi vào lớp một, tôi gặp Chu Hiểu Ngưng lần đầu tiên. Nó ở cùng tầng với tôi, hai mẹ còn là bạn học cũ nữa
Trùng hợp sao, nó cũng học cùng lớp với tôi
Hằng ngày, tôi đều sẽ bắt gặp hình ảnh hai mẹ con họ đến trường cùng nhau, sau đó người mẹ sẽ dúi vào tay đứa nhỏ khi là cái bánh, khi là bọc xôi. Tôi khi đó chả hiểu bọn họ làm thế để làm gì, vì căn bản, tôi không hiểu sự nghèo khó mà họ đang trải qua
Cả lớp tôi không ai chịu chơi cùng Chu Hiểu Ngưng cả, vì nó mang một cái máy giống như tai nghe bên tai. Cô giáo bảo đó là máy trợ thính
Cả đám đều thì thà thì thụt, bảo nhau rằng Chu Hiểu Ngưng bị đi.ếc
Ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi
Mỗi lần rước tôi về, mẹ sẽ đều đi cùng mẹ Chu Hiểu Ngưng, sau đó bắt bọn tôi đi chung. Tôi ghét cái sự nghèo bẩn trên người con nhỏ đó
Tôi rất sợ bạn bè trong lớp sẽ nghĩ xấu về tôi nếu tôi đi cùng Chu Hiểu Ngưng, vì thế, mỗi lần đi cùng tôi sẽ đều đi rất nhanh, sau đó giữ khoảng cách xa nhất có thể
Mẹ tôi lại còn nói tôi phải giúp đỡ Chu Hiểu Ngưng khi ở trường, "Bạn là người khiếm thính, bạn thiệt thòi hơn con, con nhớ giúp đỡ bạn nhé"
Tôi gật đầu cho qua nhưng trong lòng xùy xùy mấy tiếng, ai lại muốn đi giúp một đứa đi.ếc cơ chứ?
Mẹ Chu Hiểu Ngưng ngày nào cũng luẩn quẩn ở sạp rau từ sáng đến tối mịt mới về, mẹ tôi còn tốt bụng mời nó qua nhà tôi làm bài tập rồi ăn cơm
Tôi thật sự phát ốm
Tôi kéo mẹ vào gian bếp, nói to lên rằng, “Mẹ, sau này đừng để con nhỏ đó đến nhà chúng ta nữa được không ạ? Nhìn nó là con thấy khó chịu rồi”
Lúc đó tôi còn nhỏ, căn bản vẫn chưa biết chuyện mình vừa làm là xấu tính đến đâu. Trẻ con mà, ghét hay thích thứ gì đều thể hiện ra mồn một
Khi đó, mẹ lập tức bịt miệng tôi lại, đóng nhẹ cánh cửa rồi nghiêm khắc dạy dỗ tôi
Mẹ bảo Chu Hiểu Ngưng tuy có hơi ít nói lầm lì, nhưng con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao, sao con lại ghét con bé?
Mẹ bảo tai Chu Hiểu Ngưng không được tốt như người thường nên phải mang máy trợ thính. Chính vì thế mà chúng ta cần quan tâm con bé nhiều hơn
Hôm đó, lúc tôi ra ngoài trở lại đã thấy Chu Hiểu Ngưng lén lút lau nước mắt. Tôi ghét cái bộ dạng yếu đuối kiểu đó nên có hơi nặng lời, còn thẳng thừng bảo nó đi về đi. Tối đó, Chu Hiểu Ngưng nói cũng ít hơn, ăn cũng không nhiều
Thực sự thì bình thường con nhỏ đó sẽ luôn im lặng ngoan ngoãn khi ở nhà tôi. Nhưng thứ tôi ghét là sự nhàm chán và sự nghèo bẩn trên người nó
Sau ngày hôm đó, Chu Hiểu Ngưng không tới nhà tôi thêm lần nào nữa
Nó bắt đầu đi học một mình, tan trường xong cũng rẽ hướng khác mà đi, cho dù có xa hơn cũng không bao giờ đi cùng đường với tôi
Giống như đang cố tình tránh mặt tôi vậy
Mỗi khi đến giờ thể dục, sau khi tập xong, mọi người trong lớp đều có hội bạn để ngồi nói chuyện, riêng Chu Hiểu Ngưng luôn ngồi một mình. Lúc thì ngồi bên bồn hoa nhìn người khác chơi, lúc thì mang hẳn bài tập xuống dưới làm
Chu Hiểu Ngưng luôn một mình như vậy, đôi khi, tôi cũng cảm thấy khá áy náy vì những lời ngày hôm đó
Sau này, khi chúng tôi vào cấp 2, nó cũng chẳng khá hơn, vẫn thui thủi một mình
"Tần Trì, mày nhìn gì đấy?"
Tôi sực tỉnh khi được mấy đứa bạn đập cái bốp vào đầu. Tôi rời mắt khỏi hình bóng Chu Hiểu Ngưng đang đi ngang qua sân bóng, âm thầm phỉ báng, "Con nhỏ ng.u ngốc này, đến kết bạn cũng không làm được"
Nó lúc nào cũng gầy gò hết, không đến mức trơ xương nhưng nhìn vào là thấy yếu ớt rồi
Cấp hai là thời gian nổi loạn của học sinh. Đi ngang qua từng lớp đều thấy đứa thì đánh nhau, đứa thì bàn về mấy cậu trai cô gái, chỉ riêng Chu Hiểu Ngưng lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở
Đúng là đồ mọt sách!
Đến khi lên cấp ba, đúng như tôi đoán, nó vẫn học cùng trường với tôi, nhưng khác lớp. Thế nào mà hai lớp ở sát cạnh nhau!
Trong lớp của Chu Hiểu Ngưng hình như có một cô gái tên Liễu Điềm, có vẻ cũng là dạng con ông cháu cha, có tiền có quyền trong lớp
Thực ra tôi vốn dĩ cũng chẳng để ý chuyện của con nhỏ đó làm gì, cuộc sống cấp ba của tôi không đơn điệu như nó, ngược lại còn thú vị hơn gấp trăm lần
Tôi có hội bạn thân cốt cán theo tôi từ lúc cấp hai đến giờ. Ăn uống, đá bóng, đánh nhau, cả hội làm gì cũng có nhau, như không thể tách rời
Nhưng tôi chỉ nghĩ một người như Chu Hiểu Ngưng sẽ chỉ trải qua ba năm cấp ba một cách tẻ nhạt, sau đó lẳng lặng vào một trường đại học cách xa mọi người. Tôi ngàn vạn lần không thể ngờ, Chu Hiểu Ngưng lại bị bắt nạt
Hôm đó là đại hội thể thao của trường. Tối hôm trước tôi rủ huynh đệ ra ngoài bắn game, sau đó hơn nửa đêm mới về lại trường. Sau khi tỉnh dậy, tôi ra ngoài nhà vệ sinh nam rít một điếu thuốc cho tỉnh táo, không ngờ lại thấy Chu Hiểu Ngưng người ngợm ướt sũng, thẫn thờ bước ra từ nhà vệ sinh nữ cạnh bên
Trên đường đến đây, tôi gặp phải một hội ba cô gái, đột ngột đâm sầm về phía tôi. Khi đó, tôi đã thầm rủa bọn họ trong miệng
Tôi bất giác nghĩ về ba cô gái đó, rồi lại nhìn Chu Hiểu Ngưng
Hình như... bọn họ cũng đi ra từ nhà vệ sinh nữ
Con nhỏ đó đi ngang qua tôi, tôi lớn tiếng gọi "Chu Hiểu Ngưng", nhưng nó lại chẳng thèm để ý
Lần nào nhìn thấy tôi, nó cũng như muốn chạy đi thật nhanh
Thẹn quá hóa giận, nghĩ mình bị nó coi thường nên tôi nhanh chóng tóm lấy cổ tay nó, kéo nó lại. Bất chợt, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Hiểu Ngưng cùng mấy vết trầy xước tả tơi trên người. Hỏi một hồi mới biết, hóa ra là bị người khác bắt nạt
Tôi hỏi đứa nào làm, nhưng nó chỉ lắc đầu nguầy nguậy, im thin thít. Nhưng không cần nó nói, tôi cũng đoán chắc là ba con nhỏ vừa nãy đâm sầm vào tôi, "đầu sỏ" là người tên Liễu Điềm
Khi đó, không hiểu sao tôi lại đưa ra một quyết định khá táo bạo
Đó là, sẽ bảo vệ Chu Hiểu Ngưng
Tôi cảm thấy giống như có người đang chơi trên đầu tôi chơi xuống vậy
Mặc dù Chu Hiểu Ngưng tôi không vừa mắt, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt!
Tôi với nó, nói thế nào nhỉ, à, là thanh mai trúc mã!
Mặc dù trong lòng đang bực bội, nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười, hỏi Chu Hiểu Ngưng có muốn tôi trả thù hộ không
Đồ ngốc đó, cho dù nó trả lời có hay không thì tôi cũng sẽ dạy cho bọn kia một bài học!
Khi đó, tôi đã hỏi một câu, có thể nói là khá đểu, “Nếu tôi giúp cậu, cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Chu Hiểu Ngưng ban đầu hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại gật đầu, "Tôi sẽ đưa cậu tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi!"
Phụt!
Tôi bật cười, "Ai lại muốn lấy tiền của cậu chứ, ngốc ạ!"
Sau đó, tôi cởi áo khoác của mình trùm lên cho Chu Hiểu Ngưng, hỏi rõ ràng sự việc
Nó kể rằng Liễu Điềm đánh nó vì thứ hạng, lần đầu tiên đánh thì vu khống nó lấy trộm đồ, đã nói với chủ nhiệm rồi nhưng rốt cuộc lại đâu vào đấy, chủ nhiệm còn "vả mặt" nó mấy cái sốc nặng. Từ đó, mọi người trong lớp đều xem nó là kẻ trộm, người người cách xa
Tôi nghe xong, nghiến răng ken két.
Chu Hiểu Ngưng còn ngây ngô đến nỗi tự thề với tôi rằng mình không hề lấy đồ của Liễu Điềm, nếu có thì chắc chắn nó sẽ gặp quả báo
Sao vò đầu cười khổ, sao nó ngốc thế? Còn tự thề như vậy
Sau tiết tự học tối hôm đó, tôi đẩy cửa vào lớp Chu Hiểu Ngưng, một đường đến thẳng bàn của Liễu Điềm
Liễu Điềm ngày thường hống hách bao nhiêu tôi không biết, nhưng trước mặt tôi bây giờ chỉ thấy một con nhỏ mặt tái mét như tàu lá chuối thôi
Mấy đứa kiểu này là điển hình của kẻ bắt nạt đấy
Tôi lấy một cuốn sách trên bàn cô ta, tay vờ lật sách
Tôi hỏi, Chu Hiểu Ngưng có lấy đồ của cậu không, hay là do cậu tự mình vu khống cậu ấy?
Tôi phải xử lí chuyện ăn cắp đồ này trước
Cô ta không nói gì, tay xoa xoa dưới gầm bàn lo sợ
Hẳn là biết tôi là ai rồi nên mới lo như thế
Mấy "chiến" tích từ hồi cấp hai cuối cùng cũng phát huy tác dụng
Tôi nhoẻn miệng cười, "Nếu tôi đếm đến ba mà cậu vẫn không nói, thì có nghĩa là cậu đã vu khống cho Chu Hiểu Ngưng"
Quả như tôi nghĩ, con nhỏ này chẳng dám ho he gì cả
Trước mặt cả lớp, Liễu Điềm ngầm thừa nhận rằng mình đã vu khống cho Chu Hiểu Ngưng
Tôi bỏ lại vài câu cảnh cáo rồi dẫn con nhóc Chu đó rời đi
Đúng là ngu ngốc, bị người khác bắt nạt cũng không dám phản bác lại
Tôi lôi nó đến nhà vệ sinh nữ để rửa mặt, trong lúc chờ đợi, tôi chợt cảm thấy hôm nay mình lạ quá. Không phải... tôi vốn rất ghét Chu Hiểu Ngưng ư?
Trùng hợp sao, nó cũng học cùng lớp với tôi
Hằng ngày, tôi đều sẽ bắt gặp hình ảnh hai mẹ con họ đến trường cùng nhau, sau đó người mẹ sẽ dúi vào tay đứa nhỏ khi là cái bánh, khi là bọc xôi. Tôi khi đó chả hiểu bọn họ làm thế để làm gì, vì căn bản, tôi không hiểu sự nghèo khó mà họ đang trải qua
Cả lớp tôi không ai chịu chơi cùng Chu Hiểu Ngưng cả, vì nó mang một cái máy giống như tai nghe bên tai. Cô giáo bảo đó là máy trợ thính
Cả đám đều thì thà thì thụt, bảo nhau rằng Chu Hiểu Ngưng bị đi.ếc
Ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi
Mỗi lần rước tôi về, mẹ sẽ đều đi cùng mẹ Chu Hiểu Ngưng, sau đó bắt bọn tôi đi chung. Tôi ghét cái sự nghèo bẩn trên người con nhỏ đó
Tôi rất sợ bạn bè trong lớp sẽ nghĩ xấu về tôi nếu tôi đi cùng Chu Hiểu Ngưng, vì thế, mỗi lần đi cùng tôi sẽ đều đi rất nhanh, sau đó giữ khoảng cách xa nhất có thể
Mẹ tôi lại còn nói tôi phải giúp đỡ Chu Hiểu Ngưng khi ở trường, "Bạn là người khiếm thính, bạn thiệt thòi hơn con, con nhớ giúp đỡ bạn nhé"
Tôi gật đầu cho qua nhưng trong lòng xùy xùy mấy tiếng, ai lại muốn đi giúp một đứa đi.ếc cơ chứ?
Mẹ Chu Hiểu Ngưng ngày nào cũng luẩn quẩn ở sạp rau từ sáng đến tối mịt mới về, mẹ tôi còn tốt bụng mời nó qua nhà tôi làm bài tập rồi ăn cơm
Tôi thật sự phát ốm
Tôi kéo mẹ vào gian bếp, nói to lên rằng, “Mẹ, sau này đừng để con nhỏ đó đến nhà chúng ta nữa được không ạ? Nhìn nó là con thấy khó chịu rồi”
Lúc đó tôi còn nhỏ, căn bản vẫn chưa biết chuyện mình vừa làm là xấu tính đến đâu. Trẻ con mà, ghét hay thích thứ gì đều thể hiện ra mồn một
Khi đó, mẹ lập tức bịt miệng tôi lại, đóng nhẹ cánh cửa rồi nghiêm khắc dạy dỗ tôi
Mẹ bảo Chu Hiểu Ngưng tuy có hơi ít nói lầm lì, nhưng con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao, sao con lại ghét con bé?
Mẹ bảo tai Chu Hiểu Ngưng không được tốt như người thường nên phải mang máy trợ thính. Chính vì thế mà chúng ta cần quan tâm con bé nhiều hơn
Hôm đó, lúc tôi ra ngoài trở lại đã thấy Chu Hiểu Ngưng lén lút lau nước mắt. Tôi ghét cái bộ dạng yếu đuối kiểu đó nên có hơi nặng lời, còn thẳng thừng bảo nó đi về đi. Tối đó, Chu Hiểu Ngưng nói cũng ít hơn, ăn cũng không nhiều
Thực sự thì bình thường con nhỏ đó sẽ luôn im lặng ngoan ngoãn khi ở nhà tôi. Nhưng thứ tôi ghét là sự nhàm chán và sự nghèo bẩn trên người nó
Sau ngày hôm đó, Chu Hiểu Ngưng không tới nhà tôi thêm lần nào nữa
Nó bắt đầu đi học một mình, tan trường xong cũng rẽ hướng khác mà đi, cho dù có xa hơn cũng không bao giờ đi cùng đường với tôi
Giống như đang cố tình tránh mặt tôi vậy
Mỗi khi đến giờ thể dục, sau khi tập xong, mọi người trong lớp đều có hội bạn để ngồi nói chuyện, riêng Chu Hiểu Ngưng luôn ngồi một mình. Lúc thì ngồi bên bồn hoa nhìn người khác chơi, lúc thì mang hẳn bài tập xuống dưới làm
Chu Hiểu Ngưng luôn một mình như vậy, đôi khi, tôi cũng cảm thấy khá áy náy vì những lời ngày hôm đó
Sau này, khi chúng tôi vào cấp 2, nó cũng chẳng khá hơn, vẫn thui thủi một mình
"Tần Trì, mày nhìn gì đấy?"
Tôi sực tỉnh khi được mấy đứa bạn đập cái bốp vào đầu. Tôi rời mắt khỏi hình bóng Chu Hiểu Ngưng đang đi ngang qua sân bóng, âm thầm phỉ báng, "Con nhỏ ng.u ngốc này, đến kết bạn cũng không làm được"
Nó lúc nào cũng gầy gò hết, không đến mức trơ xương nhưng nhìn vào là thấy yếu ớt rồi
Cấp hai là thời gian nổi loạn của học sinh. Đi ngang qua từng lớp đều thấy đứa thì đánh nhau, đứa thì bàn về mấy cậu trai cô gái, chỉ riêng Chu Hiểu Ngưng lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở
Đúng là đồ mọt sách!
Đến khi lên cấp ba, đúng như tôi đoán, nó vẫn học cùng trường với tôi, nhưng khác lớp. Thế nào mà hai lớp ở sát cạnh nhau!
Trong lớp của Chu Hiểu Ngưng hình như có một cô gái tên Liễu Điềm, có vẻ cũng là dạng con ông cháu cha, có tiền có quyền trong lớp
Thực ra tôi vốn dĩ cũng chẳng để ý chuyện của con nhỏ đó làm gì, cuộc sống cấp ba của tôi không đơn điệu như nó, ngược lại còn thú vị hơn gấp trăm lần
Tôi có hội bạn thân cốt cán theo tôi từ lúc cấp hai đến giờ. Ăn uống, đá bóng, đánh nhau, cả hội làm gì cũng có nhau, như không thể tách rời
Nhưng tôi chỉ nghĩ một người như Chu Hiểu Ngưng sẽ chỉ trải qua ba năm cấp ba một cách tẻ nhạt, sau đó lẳng lặng vào một trường đại học cách xa mọi người. Tôi ngàn vạn lần không thể ngờ, Chu Hiểu Ngưng lại bị bắt nạt
Hôm đó là đại hội thể thao của trường. Tối hôm trước tôi rủ huynh đệ ra ngoài bắn game, sau đó hơn nửa đêm mới về lại trường. Sau khi tỉnh dậy, tôi ra ngoài nhà vệ sinh nam rít một điếu thuốc cho tỉnh táo, không ngờ lại thấy Chu Hiểu Ngưng người ngợm ướt sũng, thẫn thờ bước ra từ nhà vệ sinh nữ cạnh bên
Trên đường đến đây, tôi gặp phải một hội ba cô gái, đột ngột đâm sầm về phía tôi. Khi đó, tôi đã thầm rủa bọn họ trong miệng
Tôi bất giác nghĩ về ba cô gái đó, rồi lại nhìn Chu Hiểu Ngưng
Hình như... bọn họ cũng đi ra từ nhà vệ sinh nữ
Con nhỏ đó đi ngang qua tôi, tôi lớn tiếng gọi "Chu Hiểu Ngưng", nhưng nó lại chẳng thèm để ý
Lần nào nhìn thấy tôi, nó cũng như muốn chạy đi thật nhanh
Thẹn quá hóa giận, nghĩ mình bị nó coi thường nên tôi nhanh chóng tóm lấy cổ tay nó, kéo nó lại. Bất chợt, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Hiểu Ngưng cùng mấy vết trầy xước tả tơi trên người. Hỏi một hồi mới biết, hóa ra là bị người khác bắt nạt
Tôi hỏi đứa nào làm, nhưng nó chỉ lắc đầu nguầy nguậy, im thin thít. Nhưng không cần nó nói, tôi cũng đoán chắc là ba con nhỏ vừa nãy đâm sầm vào tôi, "đầu sỏ" là người tên Liễu Điềm
Khi đó, không hiểu sao tôi lại đưa ra một quyết định khá táo bạo
Đó là, sẽ bảo vệ Chu Hiểu Ngưng
Tôi cảm thấy giống như có người đang chơi trên đầu tôi chơi xuống vậy
Mặc dù Chu Hiểu Ngưng tôi không vừa mắt, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt!
Tôi với nó, nói thế nào nhỉ, à, là thanh mai trúc mã!
Mặc dù trong lòng đang bực bội, nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười, hỏi Chu Hiểu Ngưng có muốn tôi trả thù hộ không
Đồ ngốc đó, cho dù nó trả lời có hay không thì tôi cũng sẽ dạy cho bọn kia một bài học!
Khi đó, tôi đã hỏi một câu, có thể nói là khá đểu, “Nếu tôi giúp cậu, cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Chu Hiểu Ngưng ban đầu hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại gật đầu, "Tôi sẽ đưa cậu tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi!"
Phụt!
Tôi bật cười, "Ai lại muốn lấy tiền của cậu chứ, ngốc ạ!"
Sau đó, tôi cởi áo khoác của mình trùm lên cho Chu Hiểu Ngưng, hỏi rõ ràng sự việc
Nó kể rằng Liễu Điềm đánh nó vì thứ hạng, lần đầu tiên đánh thì vu khống nó lấy trộm đồ, đã nói với chủ nhiệm rồi nhưng rốt cuộc lại đâu vào đấy, chủ nhiệm còn "vả mặt" nó mấy cái sốc nặng. Từ đó, mọi người trong lớp đều xem nó là kẻ trộm, người người cách xa
Tôi nghe xong, nghiến răng ken két.
Chu Hiểu Ngưng còn ngây ngô đến nỗi tự thề với tôi rằng mình không hề lấy đồ của Liễu Điềm, nếu có thì chắc chắn nó sẽ gặp quả báo
Sao vò đầu cười khổ, sao nó ngốc thế? Còn tự thề như vậy
Sau tiết tự học tối hôm đó, tôi đẩy cửa vào lớp Chu Hiểu Ngưng, một đường đến thẳng bàn của Liễu Điềm
Liễu Điềm ngày thường hống hách bao nhiêu tôi không biết, nhưng trước mặt tôi bây giờ chỉ thấy một con nhỏ mặt tái mét như tàu lá chuối thôi
Mấy đứa kiểu này là điển hình của kẻ bắt nạt đấy
Tôi lấy một cuốn sách trên bàn cô ta, tay vờ lật sách
Tôi hỏi, Chu Hiểu Ngưng có lấy đồ của cậu không, hay là do cậu tự mình vu khống cậu ấy?
Tôi phải xử lí chuyện ăn cắp đồ này trước
Cô ta không nói gì, tay xoa xoa dưới gầm bàn lo sợ
Hẳn là biết tôi là ai rồi nên mới lo như thế
Mấy "chiến" tích từ hồi cấp hai cuối cùng cũng phát huy tác dụng
Tôi nhoẻn miệng cười, "Nếu tôi đếm đến ba mà cậu vẫn không nói, thì có nghĩa là cậu đã vu khống cho Chu Hiểu Ngưng"
Quả như tôi nghĩ, con nhỏ này chẳng dám ho he gì cả
Trước mặt cả lớp, Liễu Điềm ngầm thừa nhận rằng mình đã vu khống cho Chu Hiểu Ngưng
Tôi bỏ lại vài câu cảnh cáo rồi dẫn con nhóc Chu đó rời đi
Đúng là ngu ngốc, bị người khác bắt nạt cũng không dám phản bác lại
Tôi lôi nó đến nhà vệ sinh nữ để rửa mặt, trong lúc chờ đợi, tôi chợt cảm thấy hôm nay mình lạ quá. Không phải... tôi vốn rất ghét Chu Hiểu Ngưng ư?