Chương : 33
Cô lắc đầu:
-Em không sao, con rắn nhỏ cũng không sao, bọn em chưa có chuyện gì.
Ngay cả cô cũng cảm thấy bây giờ mình thực ngốc, cho nên ý cười trên khóe miệng Liễu Huyền Dạ là đang cười nhạo cô sao?
-Anh chỉnh anh ta trước rồi cởi dây thừng cho em.
-Được.
Liễu Huyền Dạ nói nhiều như vậy từ khi nào thế? Trước kia anh cũng không giải thích với cô nhiều như vậy, đều trực tiếp sai bảo cô.
Lưu Hằng ngã trên đất miệng phun ra máu tươi, Trần Giai Văn đi tới đi lui bên cạnh anh ta, thấy cô tỉnh lại liền dùng mắt nhìn cô cầu cứu, cô không biết nên trả lời cô ta thế nào.
Liễu Huyền Dạ bước từng bước một tới trước mặt Lưu Hằng, giơ tay bóp cổ anh ta, cô thấy vẻ mặt Lưu Hằng đau đớn mà vặn vẹo:
-Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động sao?
-Anh là ai?
Lưu Hằng nói một cách khó khăn, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy vậy Trần Giai Văn càng sốt ruột hơn, trực tiếp chạy tới trước mặt cô, muốn cởi dây thừng cho cô nhưng không thể nắm lấy được:
-Cô gái à, Lưu Hằng đều vì tôi mới phạm vào sai lầm này đến sai lầm khác, cầu xin hai người bỏ qua cho anh ấy đi! Cầu xin hai người, tôi không còn nhiều thời gian nữa, sau này nhất định anh ấy sẽ không hồ đồ nữa…
Trần Giai Văn khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ra, còn là quỷ chảy nước mắt:
-Vì sao cô không còn thời gian?
-Lưu Hằng muốn giữ tôi ở lại, nhưng hồn phách của tôi quá hư yếu rồi, dùng không được bao lâu sẽ biến mất vĩnh viễn, cho nên anh ấy mới nghĩ ra cách này, đều là vì tôi.
Hóa ra là như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy Lưu Hằng không đáng ghét như trước nữa:
-Liễu Huyền Dạ…
Liễu Huyền Dạ liếc thấy nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô:
-Nếu anh không đúng lúc đuổi tới, bây giờ em còn có thể nói chuyện với anh sao?
Anh không giảm bớt lực trên tay, Lưu Hằng đã bắt đầu trợn trắng mắt.
Đương nhiên cô biết, nhưng Trần Giai Văn… cô không đành lòng từ chối cô ta, huống chi cô còn từng đồng ý giúp cô ta:
-Một lần cuối cùng, anh xem không phải bây giờ em rất tốt đấy sao?
Bỗng nhiên Liễu Huyền Dạ buông lỏng tay ra, Lưu Hằng ngã lên trên đất, thân thể còn đang giật giật, Trần Giai Văn nói cảm ơn cô, lại chạy tới bên cạnh Lưu Hằng:
-Anh thế nào rồi?
Lưu Hằng nhìn Trần Giai Văn, chậm rãi vươn tay, Trần Giai Văn cũng nhanh chóng giơ tay ra nắm lấy, nhưng không thể nào nắm lấy được, là một người bàng quan, cô đều đã cảm thấy vô cùng chua xót, mà lại không thể giúp bọn họ cái gì.
-Giai Văn em đừng rời khỏi đây
-Lưu Hằng, anh hãy nghe em nói.
Trần Giai Văn lau nước mắt, nói:
-Đợi em rời khỏi đây anh nhất định phải sống thật tốt, ngàn vạn lần không thể lại làm sai chuyện, anh đồng ý với em.
-Em không thể rời khỏi anh…
-Lưu Hằng, có phải anh muốn em chết không nhắm mắt hay không?
-Anh đồng ý với em, anh đồng ý với em.
Lưu Hằng giống như Trần Giai Văn, khuôn mặt sớm đã đầy nước mắt.
Sau khi nhận được lời đảm bảo của Lưu Hằng, hình như Trần Giai Văn an tâm hơn, lại nhìn về phía cô:
-Cô gái, cảm ơn cô, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô.
Cô ta nói xong câu đó thân thể càng ngày càng trong suốt, trong chớp mắt hóa thành một làn khói, Liễu Huyền Dạ cởi dây thừng trên người cô, cô cẩn thận hỏi anh:
-Có phải Trần Giai Văn đi đầu thai rồi không?
-Cô ta không đầu thai được.
-Vì sao?
Trả lời cô không phải Liễu Huyền Dạ, mà là Lưu Hằng tê tâm liệt phế gào khóc:
-Giai Văn Giai Văn, đều tại anh, đều tại anh, muốn em ở lại nhưng không thể bảo vệ em, là anh vô dụng, là anh làm em hồn phi phách tán rồi.
Cái gì? Hồn phi phách tán sao?
Cuối cùng cô cũng hiểu những lời Chung Linh hay nói, người đã chết nên đi đến nơi mình đến, chuyển thế làm người, bắt đầu lần nữa, mà không phải nhớ nhung dương gian, hại người hại mình, mà Trần Giai Văn cũng vì yêu mà có kết cục đau buồn như vậy, đột nhiên cô cảm thấy thích rất nặng nề.
-Anh cũng không muốn sống nữa, bây giờ anh đi cùng em, Giai Văn …….Giai Văn …..
Lưu Hằng khóc lóc trên đất, vẻ mặt sinh không thể luyến.
Cô kéo áo Liễu Huyền Dạ:
-Liễu Huyền Dạ…
Hình như cái gì cũng không qua khỏi mắt anh:
-Anh đã thả anh ta, em còn muốn bả anh khuyên anh ta đừng coi thường mạng sống của mình sao?
Liễu Huyền Dạ thở dài, lại kiên nhẫn giải thích với cô:
-Mạng là của anh ta, nếu anh ta không cần, ai cũng không cứu được anh ta.
-Ừm.
Hình như cô… Thích Liễu Huyền Dạ như vậy, sẽ kiên nhẫn giải thích với cô, giống như anh để ý đến cô. Đầu óc cô trống rỗng, hình như đã không còn suy nghĩ nữa rồi.
-Chúng ta đi tìm Chung Linh và Trương Doãn Hiên đi.
Liễu Huyền Dạ nhìn cô một lát, hôn nhẹ lên môi cô một cái:
-Không tức giận nữa hả?
-Không tức giận.
Những lời này tuyệt đối không dùng phản xạ có điều kiện của não nói, ở trước mặt anh, quả nhiên cô càng ngày càng không có tiền đồ.
Không đợi cô thẹn thùng xong, Liễu Huyền Dạ hóa thành một tia sáng chui vào trong Ngọc Thạch của cô, đồng thời giọng nói truyền đến tai cô:
-Tạm thời anh không muốn giao tiếp với người nhà họ Trương.
-Được.
Cô mở cửa phòng liền thấy Trương Doãn Hiên và Chung Linh bị trói trên ghế dựa, Diệp Tử bị ném tùy tiện trên đất, cô chạy nhanh đến cởi dây thừng cho bọn họ, lại ôm Diệp Tử trên mặt đất, sốt ruột hỏi Liễu Huyền Dạ:
-Sao bọn họ còn chưa tỉnh vậy?
-Em dùng nước hắt bọn họ tỉnh.
-Dùng nước sao? Anh chắc chắn?
Tuy thời tiết ấm hơn một chút, nhưng bọn cô vẫn còn mặc áo bông, một chậu nước lạnh này hắt xuống đông chết không?
-Em không muốn làm bọn họ tỉnh lại sao? Hay là em muốn một mình nâng đám người này về?
Đương nhiên không muốn, cô nhanh chóng vào bếp tìm một cái chậu đổ đầy nước, sau đó hắt lên người Trương Doãn Hiên, lại nhanh chóng hắt tỉnh Chung Linh. Đến Diệp Tử, cô thật sự không phải quan báo tư thù, cảm thấy để thuận tiện, cho nên trực tiếp để đầu cô ấy dưới vòi nước.
Diệp Tử thét chói tai tỉnh lại, nhìn thấy cô lại càng liều mạng vùng vẫy:
-Tô Tô khốn nạn, cô muốn đông chết cô sao?
Cô không để ý đến cô ấy, cầm lấy khăn mặt đã chuẩn bị trước đó lau đầu cho cô ấy, thô lỗ xoa lông thỏ của Diệp Tử:
-Tôi đây là tốt bụng cứu cô, nếu không cô đừng nghĩ đã tỉnh lại rồi.
Bên kia Chung Linh và Trương Doãn Hiên cũng tỉnh dậy, cô nhanh chóng chạy qua hỏi bọn họ có sao không.
Câu đầu tiên Chung Linh hỏi khi tỉnh lại là:
-Tô Tô, Lưu Hằng đâu?
Cô ấy tìm kiếm bóng dáng Lưu Hằng, cuối cùng dời mắt nhìn về phía cô.
Cô giải thích chuyện trải qua với cô ấy, còn nói chuyện Trần Giai Văn:
-Bây giờ Trần Giai Văn đã mất, mọi người cho anh ta một cơ hội đi!
-Nhưng mà Tô Tô, cô thật sự tin những kỹ xảo này là anh ta tự học sao?
Chung Linh không đồng ý bỏ qua cho Lưu Hằng:
-Cho dù anh ta tự học, nếu anh ta thật sự có năng lực như vậy, nhỡ đâu sau này anh ta lại làm ra chuyện gì, chúng ta sẽ khó đối phó anh ta hơn.
-Trần Giai Văn đã mất, hãy bỏ qua cho anh ta đi! Hơn nữa lần này là chúng ta không cẩn thận, nếu chúng ta cẩn thận, anh ta không phải là đối thủ của chúng ta.
Thực ra cô không có hảo cảm gì với Lưu Hằng, nhưng dù sao đồng ý với Trần Giai Văn, cô ta đã hồn phi phách tán, sao cô có thể không biết xấu hổ làm cô ấy thất vọng.
Chung Linh cũng biết cô quật cường ai nói cũng không được, lắc đầu không để ý đến cô, không đợi chúng cô đã rời đi, đương nhiên cô biết cô ấy tức giận, cô nhìn Trương Doãn Hiên nói:
-Nhanh đi đi! Giúp tôi an ủi Chung Linh.
Trương Doãn Hiên nghe xong lời cô nói vội vàng đuổi theo, nhất thời trong phòng chỉ còn lại cô và Diệp Tử. cô nhìn Diệp Tử, hiếm khi cô ấy không hung dữ với cô:
-Có phải cô cũng cảm thấy không nên bỏ qua cho Lưu Hằng không?
-Cô như vậy không phải lần một lần hai rồi.
Hình như Diệp Tử cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hình như rất nhiều lần, Tiểu Hoa, con gái Tiểu Hoa, Linh Mộc, nam quỷ thang máy, Tiểu Cẩm… Cho đến bây giờ cô đều không biết mình đồng cảm với bao người, nhưng lúc này đây lại một lần, vậy mà cô còn không nhớ lâu.
-Cô đó! Đợi một ngày thật sự cho cô ăn quả đắng, cô sẽ không dám nữa.
Diệp Tử để móng vuốt nhỏ lên tay cô, vỗ tay cô một lát:
-Trước kia Chung Linh cũng giống cô, nhưng cái giá làm cô ấy tỉnh ngộ quá lớn, tôi không hi vọng lại xảy ra trên người cô.
-Tôi biết…
cô và Diệp Tử đều im lặng không nói thêm gì, hình như cô nghe thấy Liễu Huyền Dạ đang thở dài.
Trên đường về nhà họ Trương, cô luôn hối lỗi, mỗi lần cô đều được một người bảo vệ, mà Chung Linh vẫn luôn ở cạnh cô, Liễu Huyền Dạ vẫn luôn cứu cô lúc quan trọng, cho nên dần dần cô cũng không sợ hãi nữa. cô dựa vào cái gì để cho những người và quỷ phạm sai lầm chạy mất?
-Diệp Tử, sau này tôi nhất định sẽ không như vậy nữa.
Liễu Huyền Dạ, sau này em nhất định sẽ không như vậy nữa.
Diệp Tử ‘ừm’ một tiếng, hình như cô nghe thấy Liễu Huyền Dạ cũng ‘ừm’, sao anh biết cô cũng muốn nói với anh.
Đến nhà họ Trương, Chung Linh đứng ở cửa, cô ấy đi ngang qua cô không nói một lời, cô nhìn bóng lưng cô ấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang:
-Cô đừng giận tôi nữa.
-Tôi không tức giận.
-Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.
-Ừm.
-Chung Linh.
-Hả?
Chung Linh đi trước nghi ngờ quay đầu nhìn cô:
-Làm sao vậy?
-Sau này tôi sẽ là người nhà của cô.
Cô cố lấy dũng khí mới nói được câu như vậy, nhưng vì xấu hổ mà giọng nói cực nhỏ.
Cho nên Chung Linh không có nghe rõ:
-Cô nói cái gì?
-Ai da!
Bỗng nhiên Diệp Tử nhảy khỏi ngực cô xuống:
-Cô ấy nói sau này cô ấy là người nhà của cô, còn tôi nữa, còn tôi nữa!
Hình như cho đến bây giờ cô chưa từng thấy Chung Linh cười sáng lạn như vậy, tuy Chung Linh luôn mặc quần áo màu đen, nhưng không thể phủ nhận, Chung Linh rất xinh đẹp, là mỹ nhân làm người ta từng gặp sẽ không quên được.
-Làm người nhà thì có thể, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được.
-Tôi không gây phiền phức chút nào, là Tô Tô phiền phức, cô ấy phiền phức nhất rồi.
Diệp Tử nói xong sợ cô ngược đãi cô ấy, nhanh chóng chạy đi rất xa.
Đương nhiên cô không cam lòng nói:
-Cô mới phiền phức.
Chúng cô líu ríu đi tới tiền thính, Trương Doãn Hiên và Trương Doãn Thần đang thảo luận gì đó, thấy chúng cô đến vội vàng nói:
-Chúng tôi tìm được di thư của cha Tiểu Cẩm ở nhà Tiểu Cẩm, quả thật hai mẹ con Tiểu Cẩm bị anh ta giết.
-Vì sao anh ta giết cả con gái mình?
Trương Doãn Hiên giải thích với chúng cô:
-Anh ta vốn vì chuyện mẹ Tiểu Cẩm ngoại tình… mà tranh chấp, cuối cùng ra tay, Tiểu Cẩm vì bảo vệ mẹ kết quả bị ngộ thương, đụng vào góc bàn, dưới tình thế cấp bách cha của Tiểu Cẩm cũng giết mẹ Tiểu Cẩm. Sau khi giết người xong anh ta liền trốn tránh, cuối cùng không chịu nổi lương tâm lên án, nhảy sông tự sát.
-Vậy Tiểu Cẩm và mẹ Tiểu Cẩm vì chuyện này mà biến thành lệ quỷ, còn giết người trong tòa nhà sao?
-Chúng tôi còn đang điều tra chuyện này, chắc chắn là có người động tay động chân bên trong, nếu sau khi con người chết đều biến thành lệ quỷ, chẳng phải thế giới sẽ rối loạn sao.
Nói như vậy còn có ẩn tình khác?
----------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/11/2018
-Em không sao, con rắn nhỏ cũng không sao, bọn em chưa có chuyện gì.
Ngay cả cô cũng cảm thấy bây giờ mình thực ngốc, cho nên ý cười trên khóe miệng Liễu Huyền Dạ là đang cười nhạo cô sao?
-Anh chỉnh anh ta trước rồi cởi dây thừng cho em.
-Được.
Liễu Huyền Dạ nói nhiều như vậy từ khi nào thế? Trước kia anh cũng không giải thích với cô nhiều như vậy, đều trực tiếp sai bảo cô.
Lưu Hằng ngã trên đất miệng phun ra máu tươi, Trần Giai Văn đi tới đi lui bên cạnh anh ta, thấy cô tỉnh lại liền dùng mắt nhìn cô cầu cứu, cô không biết nên trả lời cô ta thế nào.
Liễu Huyền Dạ bước từng bước một tới trước mặt Lưu Hằng, giơ tay bóp cổ anh ta, cô thấy vẻ mặt Lưu Hằng đau đớn mà vặn vẹo:
-Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động sao?
-Anh là ai?
Lưu Hằng nói một cách khó khăn, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy vậy Trần Giai Văn càng sốt ruột hơn, trực tiếp chạy tới trước mặt cô, muốn cởi dây thừng cho cô nhưng không thể nắm lấy được:
-Cô gái à, Lưu Hằng đều vì tôi mới phạm vào sai lầm này đến sai lầm khác, cầu xin hai người bỏ qua cho anh ấy đi! Cầu xin hai người, tôi không còn nhiều thời gian nữa, sau này nhất định anh ấy sẽ không hồ đồ nữa…
Trần Giai Văn khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ra, còn là quỷ chảy nước mắt:
-Vì sao cô không còn thời gian?
-Lưu Hằng muốn giữ tôi ở lại, nhưng hồn phách của tôi quá hư yếu rồi, dùng không được bao lâu sẽ biến mất vĩnh viễn, cho nên anh ấy mới nghĩ ra cách này, đều là vì tôi.
Hóa ra là như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy Lưu Hằng không đáng ghét như trước nữa:
-Liễu Huyền Dạ…
Liễu Huyền Dạ liếc thấy nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô:
-Nếu anh không đúng lúc đuổi tới, bây giờ em còn có thể nói chuyện với anh sao?
Anh không giảm bớt lực trên tay, Lưu Hằng đã bắt đầu trợn trắng mắt.
Đương nhiên cô biết, nhưng Trần Giai Văn… cô không đành lòng từ chối cô ta, huống chi cô còn từng đồng ý giúp cô ta:
-Một lần cuối cùng, anh xem không phải bây giờ em rất tốt đấy sao?
Bỗng nhiên Liễu Huyền Dạ buông lỏng tay ra, Lưu Hằng ngã lên trên đất, thân thể còn đang giật giật, Trần Giai Văn nói cảm ơn cô, lại chạy tới bên cạnh Lưu Hằng:
-Anh thế nào rồi?
Lưu Hằng nhìn Trần Giai Văn, chậm rãi vươn tay, Trần Giai Văn cũng nhanh chóng giơ tay ra nắm lấy, nhưng không thể nào nắm lấy được, là một người bàng quan, cô đều đã cảm thấy vô cùng chua xót, mà lại không thể giúp bọn họ cái gì.
-Giai Văn em đừng rời khỏi đây
-Lưu Hằng, anh hãy nghe em nói.
Trần Giai Văn lau nước mắt, nói:
-Đợi em rời khỏi đây anh nhất định phải sống thật tốt, ngàn vạn lần không thể lại làm sai chuyện, anh đồng ý với em.
-Em không thể rời khỏi anh…
-Lưu Hằng, có phải anh muốn em chết không nhắm mắt hay không?
-Anh đồng ý với em, anh đồng ý với em.
Lưu Hằng giống như Trần Giai Văn, khuôn mặt sớm đã đầy nước mắt.
Sau khi nhận được lời đảm bảo của Lưu Hằng, hình như Trần Giai Văn an tâm hơn, lại nhìn về phía cô:
-Cô gái, cảm ơn cô, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô.
Cô ta nói xong câu đó thân thể càng ngày càng trong suốt, trong chớp mắt hóa thành một làn khói, Liễu Huyền Dạ cởi dây thừng trên người cô, cô cẩn thận hỏi anh:
-Có phải Trần Giai Văn đi đầu thai rồi không?
-Cô ta không đầu thai được.
-Vì sao?
Trả lời cô không phải Liễu Huyền Dạ, mà là Lưu Hằng tê tâm liệt phế gào khóc:
-Giai Văn Giai Văn, đều tại anh, đều tại anh, muốn em ở lại nhưng không thể bảo vệ em, là anh vô dụng, là anh làm em hồn phi phách tán rồi.
Cái gì? Hồn phi phách tán sao?
Cuối cùng cô cũng hiểu những lời Chung Linh hay nói, người đã chết nên đi đến nơi mình đến, chuyển thế làm người, bắt đầu lần nữa, mà không phải nhớ nhung dương gian, hại người hại mình, mà Trần Giai Văn cũng vì yêu mà có kết cục đau buồn như vậy, đột nhiên cô cảm thấy thích rất nặng nề.
-Anh cũng không muốn sống nữa, bây giờ anh đi cùng em, Giai Văn …….Giai Văn …..
Lưu Hằng khóc lóc trên đất, vẻ mặt sinh không thể luyến.
Cô kéo áo Liễu Huyền Dạ:
-Liễu Huyền Dạ…
Hình như cái gì cũng không qua khỏi mắt anh:
-Anh đã thả anh ta, em còn muốn bả anh khuyên anh ta đừng coi thường mạng sống của mình sao?
Liễu Huyền Dạ thở dài, lại kiên nhẫn giải thích với cô:
-Mạng là của anh ta, nếu anh ta không cần, ai cũng không cứu được anh ta.
-Ừm.
Hình như cô… Thích Liễu Huyền Dạ như vậy, sẽ kiên nhẫn giải thích với cô, giống như anh để ý đến cô. Đầu óc cô trống rỗng, hình như đã không còn suy nghĩ nữa rồi.
-Chúng ta đi tìm Chung Linh và Trương Doãn Hiên đi.
Liễu Huyền Dạ nhìn cô một lát, hôn nhẹ lên môi cô một cái:
-Không tức giận nữa hả?
-Không tức giận.
Những lời này tuyệt đối không dùng phản xạ có điều kiện của não nói, ở trước mặt anh, quả nhiên cô càng ngày càng không có tiền đồ.
Không đợi cô thẹn thùng xong, Liễu Huyền Dạ hóa thành một tia sáng chui vào trong Ngọc Thạch của cô, đồng thời giọng nói truyền đến tai cô:
-Tạm thời anh không muốn giao tiếp với người nhà họ Trương.
-Được.
Cô mở cửa phòng liền thấy Trương Doãn Hiên và Chung Linh bị trói trên ghế dựa, Diệp Tử bị ném tùy tiện trên đất, cô chạy nhanh đến cởi dây thừng cho bọn họ, lại ôm Diệp Tử trên mặt đất, sốt ruột hỏi Liễu Huyền Dạ:
-Sao bọn họ còn chưa tỉnh vậy?
-Em dùng nước hắt bọn họ tỉnh.
-Dùng nước sao? Anh chắc chắn?
Tuy thời tiết ấm hơn một chút, nhưng bọn cô vẫn còn mặc áo bông, một chậu nước lạnh này hắt xuống đông chết không?
-Em không muốn làm bọn họ tỉnh lại sao? Hay là em muốn một mình nâng đám người này về?
Đương nhiên không muốn, cô nhanh chóng vào bếp tìm một cái chậu đổ đầy nước, sau đó hắt lên người Trương Doãn Hiên, lại nhanh chóng hắt tỉnh Chung Linh. Đến Diệp Tử, cô thật sự không phải quan báo tư thù, cảm thấy để thuận tiện, cho nên trực tiếp để đầu cô ấy dưới vòi nước.
Diệp Tử thét chói tai tỉnh lại, nhìn thấy cô lại càng liều mạng vùng vẫy:
-Tô Tô khốn nạn, cô muốn đông chết cô sao?
Cô không để ý đến cô ấy, cầm lấy khăn mặt đã chuẩn bị trước đó lau đầu cho cô ấy, thô lỗ xoa lông thỏ của Diệp Tử:
-Tôi đây là tốt bụng cứu cô, nếu không cô đừng nghĩ đã tỉnh lại rồi.
Bên kia Chung Linh và Trương Doãn Hiên cũng tỉnh dậy, cô nhanh chóng chạy qua hỏi bọn họ có sao không.
Câu đầu tiên Chung Linh hỏi khi tỉnh lại là:
-Tô Tô, Lưu Hằng đâu?
Cô ấy tìm kiếm bóng dáng Lưu Hằng, cuối cùng dời mắt nhìn về phía cô.
Cô giải thích chuyện trải qua với cô ấy, còn nói chuyện Trần Giai Văn:
-Bây giờ Trần Giai Văn đã mất, mọi người cho anh ta một cơ hội đi!
-Nhưng mà Tô Tô, cô thật sự tin những kỹ xảo này là anh ta tự học sao?
Chung Linh không đồng ý bỏ qua cho Lưu Hằng:
-Cho dù anh ta tự học, nếu anh ta thật sự có năng lực như vậy, nhỡ đâu sau này anh ta lại làm ra chuyện gì, chúng ta sẽ khó đối phó anh ta hơn.
-Trần Giai Văn đã mất, hãy bỏ qua cho anh ta đi! Hơn nữa lần này là chúng ta không cẩn thận, nếu chúng ta cẩn thận, anh ta không phải là đối thủ của chúng ta.
Thực ra cô không có hảo cảm gì với Lưu Hằng, nhưng dù sao đồng ý với Trần Giai Văn, cô ta đã hồn phi phách tán, sao cô có thể không biết xấu hổ làm cô ấy thất vọng.
Chung Linh cũng biết cô quật cường ai nói cũng không được, lắc đầu không để ý đến cô, không đợi chúng cô đã rời đi, đương nhiên cô biết cô ấy tức giận, cô nhìn Trương Doãn Hiên nói:
-Nhanh đi đi! Giúp tôi an ủi Chung Linh.
Trương Doãn Hiên nghe xong lời cô nói vội vàng đuổi theo, nhất thời trong phòng chỉ còn lại cô và Diệp Tử. cô nhìn Diệp Tử, hiếm khi cô ấy không hung dữ với cô:
-Có phải cô cũng cảm thấy không nên bỏ qua cho Lưu Hằng không?
-Cô như vậy không phải lần một lần hai rồi.
Hình như Diệp Tử cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hình như rất nhiều lần, Tiểu Hoa, con gái Tiểu Hoa, Linh Mộc, nam quỷ thang máy, Tiểu Cẩm… Cho đến bây giờ cô đều không biết mình đồng cảm với bao người, nhưng lúc này đây lại một lần, vậy mà cô còn không nhớ lâu.
-Cô đó! Đợi một ngày thật sự cho cô ăn quả đắng, cô sẽ không dám nữa.
Diệp Tử để móng vuốt nhỏ lên tay cô, vỗ tay cô một lát:
-Trước kia Chung Linh cũng giống cô, nhưng cái giá làm cô ấy tỉnh ngộ quá lớn, tôi không hi vọng lại xảy ra trên người cô.
-Tôi biết…
cô và Diệp Tử đều im lặng không nói thêm gì, hình như cô nghe thấy Liễu Huyền Dạ đang thở dài.
Trên đường về nhà họ Trương, cô luôn hối lỗi, mỗi lần cô đều được một người bảo vệ, mà Chung Linh vẫn luôn ở cạnh cô, Liễu Huyền Dạ vẫn luôn cứu cô lúc quan trọng, cho nên dần dần cô cũng không sợ hãi nữa. cô dựa vào cái gì để cho những người và quỷ phạm sai lầm chạy mất?
-Diệp Tử, sau này tôi nhất định sẽ không như vậy nữa.
Liễu Huyền Dạ, sau này em nhất định sẽ không như vậy nữa.
Diệp Tử ‘ừm’ một tiếng, hình như cô nghe thấy Liễu Huyền Dạ cũng ‘ừm’, sao anh biết cô cũng muốn nói với anh.
Đến nhà họ Trương, Chung Linh đứng ở cửa, cô ấy đi ngang qua cô không nói một lời, cô nhìn bóng lưng cô ấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang:
-Cô đừng giận tôi nữa.
-Tôi không tức giận.
-Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.
-Ừm.
-Chung Linh.
-Hả?
Chung Linh đi trước nghi ngờ quay đầu nhìn cô:
-Làm sao vậy?
-Sau này tôi sẽ là người nhà của cô.
Cô cố lấy dũng khí mới nói được câu như vậy, nhưng vì xấu hổ mà giọng nói cực nhỏ.
Cho nên Chung Linh không có nghe rõ:
-Cô nói cái gì?
-Ai da!
Bỗng nhiên Diệp Tử nhảy khỏi ngực cô xuống:
-Cô ấy nói sau này cô ấy là người nhà của cô, còn tôi nữa, còn tôi nữa!
Hình như cho đến bây giờ cô chưa từng thấy Chung Linh cười sáng lạn như vậy, tuy Chung Linh luôn mặc quần áo màu đen, nhưng không thể phủ nhận, Chung Linh rất xinh đẹp, là mỹ nhân làm người ta từng gặp sẽ không quên được.
-Làm người nhà thì có thể, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được.
-Tôi không gây phiền phức chút nào, là Tô Tô phiền phức, cô ấy phiền phức nhất rồi.
Diệp Tử nói xong sợ cô ngược đãi cô ấy, nhanh chóng chạy đi rất xa.
Đương nhiên cô không cam lòng nói:
-Cô mới phiền phức.
Chúng cô líu ríu đi tới tiền thính, Trương Doãn Hiên và Trương Doãn Thần đang thảo luận gì đó, thấy chúng cô đến vội vàng nói:
-Chúng tôi tìm được di thư của cha Tiểu Cẩm ở nhà Tiểu Cẩm, quả thật hai mẹ con Tiểu Cẩm bị anh ta giết.
-Vì sao anh ta giết cả con gái mình?
Trương Doãn Hiên giải thích với chúng cô:
-Anh ta vốn vì chuyện mẹ Tiểu Cẩm ngoại tình… mà tranh chấp, cuối cùng ra tay, Tiểu Cẩm vì bảo vệ mẹ kết quả bị ngộ thương, đụng vào góc bàn, dưới tình thế cấp bách cha của Tiểu Cẩm cũng giết mẹ Tiểu Cẩm. Sau khi giết người xong anh ta liền trốn tránh, cuối cùng không chịu nổi lương tâm lên án, nhảy sông tự sát.
-Vậy Tiểu Cẩm và mẹ Tiểu Cẩm vì chuyện này mà biến thành lệ quỷ, còn giết người trong tòa nhà sao?
-Chúng tôi còn đang điều tra chuyện này, chắc chắn là có người động tay động chân bên trong, nếu sau khi con người chết đều biến thành lệ quỷ, chẳng phải thế giới sẽ rối loạn sao.
Nói như vậy còn có ẩn tình khác?
----------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/11/2018