Chương : 36
Tần Cẩn Du thân mình rất tốt, hôm qua sốt cao không hại, chiều hôm nay đã khỏi hoàn toàn.
Ngụy Thanh Hoài còn không biết Tần Cẩn Du đã khỏi bệnh, rất là thiếu đòn khi ra lệnh người mang điểm tâm đến chỗ Tần Cẩn Du.
Ăn rất ngon!
Tần Cẩn Du vồn đang lười biếng nằm bò trên bàn lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi đãi điểm tâm.
Ngụy Thanh Hoài nghênh ngang ngồi xuống bên người Tần Cẩn Du, cầm lấy một khối bánh Kếp rất tinh xảo, kiêu ngạo quơ quơ trước mặt Tần Cẩn Du: "Cái này thật là ngon, đáng tiếc ngươi không ăn được!"
Nói xong, liền cắn một miếng bánh Kếp kia.
Ngụy Thanh Hoài nheo mắt, giống như ăn được mỹ vị nhân gian khó có được: "Thật -- thơm --"
"Thật sự là ăn quá ngon, ai nha, thế gian sao lại có đồ ăn ngon như vậy?" Ngụy Thanh Hoài tiếp tục nhắm mắt say mê.
Tần Cẩn Du liếc mắt nhìn Ngụy Thanh Hoài đang chìm trong thế giới của mình, nhanh nhẹn đứng dậy, tay trái tay phải cùng đồng thời ra trận, cầm lấy hai khối điểm tâm.
Ngụy Thanh Hoài vừa mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng tay trái Tần Cẩn Du một khối bánh Kếp, tay phải một khối bánh óc chó, đang gặm ngon lành.
"Cẩm Họa!" Ngụy Thanh Hoài hô to: "Chủ tử nhà ngươi còn đang sinh bệnh mà ăn điểm tâm!"
Tần Cẩn Du đã mấy ngày không được ăn điểm tâm, một khi ăn giống như gió cuốn mây tan, không hề hình tượng gì ăn hết điểm tâm trong tay, mới mở miệng nói: "Ta đã sớm khỏi bệnh! Tại sao lại không thể ăn điểm tâm!"
Nói xong, lại đứng dậy cầm một khối Phù dung cao, đưa đến miệng gặm.
Ngụy Thanh Hoài cảnh giác nhìn Tần Cẩn Du ăn điểm tâm như bay, cũng gia tăng tốc độ ăn của mình.
Tần Cẩn Du lại cầm lấy một khối Hạt sen cao.
Ngụy Thanh Hoài một tay mạnh mẽ ăn điểm tâm, tay kia thì chỉ huy tiểu thái giám, ý bảo đối phương đem điểm tâm cách xa Tần Cẩn Du một chút.
Tần Cẩn Du đứng dậy, đặt mông ngồi gần điểm tâm, tiếp tục ăn.
Ngụy Thanh Hoài ngẩn người, lớn tiếng nói: "Ngươi không được ăn! Điểm tâm sắp đều bị ngươi ăn sạch rồi!"
Tần Cẩn Du bình tĩnh lau dầu trên tay mình: "Ngươi đặc biệt đem đồ lại đây, chẳng nhẽ không phải để cho ta?"
Ngụy Thanh Hoài tức giận không nói ra lời, hắn mang điểm tâm đến, vốn là muốn khoe một chút rằng mình có thể ăn điểm tâm, ai ngờ Tần Cẩn Du đã hết bệnh, còn có thể ăn, mà lại có thể ăn một lúc nhiều như vậy.
Ngụy Thanh Hoài nhìn điểm tâm mà đau lòng.
Mẫu phi thấy mấy ngày gần đây thẩy hắn biểu hiện tốt, mới cho người từ ngự phòng lĩnh nhiều điểm tâm phong phú đa dạng, thưởng cho biểu hiện của hắn, hắn vốn đang muốn giữ lại ăn từ từ, kết quả vừa mới vì cùng nàng phân cao thấp, nên ăn nhiều, hiện tại chỉ còn lại có mấy khổi.
Ngụy Thanh Hoài hầm hừ cầm lấy mấy cái điểm tâm còn lại, lần lượt liếm từng cái, mới đưa cho tiểu thái giám đem điểm tâm cầm đi: "Những cái còn lại đều bị ta liếm, ngươi cũng đừng nghĩ lấy điểm tâm từ chỗ của ta!"
Tần Cẩn Du ăn liền bảy tám cái điểm tâm, vỗn đã no rồi, làm một cái mặt quỷ về phía Ngụy Thanh Hoài.
Muốn cùng nàng so xem ai thiếu đòn hơn? Thật sự không biết tự lượng sức mình!
Ngụy Thanh Hoài quăng cho Tần Cẩn Du một cái xem thường, hầm hừ đi mất.
Tần Cẩn Du nhìn sắc trời, phát hiện không còn sớm, liền gọi Cẩm Họa: "Hôm nay Hiền phi nương nương thưởng cho ta điểm tâm ở đâu?"
Cẩm Họa bưng ra: "Ở đây."
Tần Cẩn Du lấy đũa đem mấy cái điểm tâm có hình dáng bắt mắt, rồi chạy đi tìm Tô Hoành.
Kỳ thật Tần Cẩn Du khi được Hiền phi tặng cho điểm tâm đã chuẩn bị ăn, không nghĩ tới Ngụy Thanh Hoài đột nhiên đến, đành phải bảo Cẩm Họa đem điểm tâm thu lại, sau đó nàng ăn đồ của Ngụy Thanh Hoài.
Đồ đưa đến trước mặt mình mà không ăn thì quá lãng phí.
Nhiều điểm tâm như vậy vừa đúng lúc có thể đưa cho Tô Hoành.
Tần Cẩn Du bảo Cẩm Họa gói kỹ điểm tâm lại, chuẩn bị ra ngoài tìm Tô Hoành.
Bên trong ngự hoa viên, Thục phi đang chậm rãi đi tới, tam Công chúa Ngụy Thanh Mai đi bên cạnh, không ngừng nói chuyện với Thục phi.
Thục phi nghe tam Công chúa nói, thần sắc thản nhiên, tuy rằng không có cười thoải mái, nhưng cũng không có phiền chán.
Mẹ đẻ Lưu thị của Ngụy Thanh Mai xuất thân đê tiện, cho dù sinh ra vị công chúa đầu tiên khi bệ hạ đăng cơ cũng đã là nhân tài, nàng mới ra sinh không bao lâu liền bị đưa đến Thục phi vừa mất đứa nhỏ để nuôi nấng.
Thục phi trời sinh tính nhu nhược, từ khi trưởng hoàng tử mất càng thêm trầm mặc ít nói, thường ở trong cung của mình không hỏi thế sự.
Ngụy Thanh Mai khi còn nhỏ nháo ầm ĩ muốn đi tìm mẹ đẻ, không chịu ở trong cung Thục phi, hoàng đế yêu thương công chúa, liền đem nàng về chỗ Lưu thị, thuận tiện tấn chức Lưu thị thành Mỹ Nhân.
Hành động như vậy đối với Thục phi, kỳ thật là thương tổn rất lớn.
Đứa nhỏ chính minh nuôi dưỡng, lại nháo muốn đi tìm mẹ đẻ, trong cung từng có lời đồn đãi, Thục phi khắt khe tam Công chúa, mới dẫn đến tam Công chúa tình nguyện đến chỗ mẹ đẻ thân phận thấp, cũng không nguyện ý ở lại chỗ Cảnh Dương cung của Thục phi.
Kiếp trước Ngụy Thanh Mai không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể dựa vào yêu thương của hoàng đế mà sống.
Khi Ngụy Thanh Mai sống lại, nàng đã quay về chỗ mẹ đẻ.
Muốn quay lại Cảnh Dương cung của Thục phi là không thể được nữa, Ngụy Thanh Mai đành phải dần dần những năm tiếp theo xây dựng tốt mối quan hệ tốt với Thục phi.
Ngụy Thanh Mai thường đi thăm Thục phi, để bày tỏ lòng biết ơn nuôi dưỡng của Thục phi, chỉ là chung quy luyến tiếc mẹ đẻ, nên lúc trước mới có thể nháo đòi về.
Thục phi vốn không phải là người hay so đo, dần dần cũng tha thứ Ngụy Thanh Mai.
Hiện giờ, mối quan hệ của Ngụy Thanh Mai cùng với Thục phi kỳ thực cũng tốt.
"Thanh Mai nghe nói mấy ngày gần đây mới vừa sửa xong Tuyết các phong cảnh rất đẹp, ngồi ở đó có thể nhìn thấy mặt nước lấp lánh bên hồ, cảnh trí rất đẹp, mẫu phi ở trong cung đã lâu, hôm nay có nguyện ý đến đó không?" Ngụy Thanh Mai mỉm cười nói.
Cho dù nàng đã không dưỡng trên danh nghĩa Thục phi nữa, nhưng Ngụy Thanh Mai vì muốn có quan hệ tốt với Thục phi, vẫn da mặt dầy mà gọi mẫu phi.
Ngụy Thanh Mai thần sắc bình thường, đáy lòng lại rất khẩn trương, một mực quan sát sắc mặt Thục phi.
Đi về phía Tuyết các, nhất định phải đi qua một con đường.
Mà mỗi ngày vào khoảng tầm thời gian này, thất công tử Tần gia Tần Cẩn Du sẽ chạy đi tìm con tin Vũ quốc.
Tần Cẩn Du muốn đi tìm Tô Hoành, tất nhiên cũng sẽ đi qua con đường này.
Chỉ cần để Thục phi gặp phải Tần Cẩn Du, tất nhiên sẽ nhìn thấy Cẩm Họa bên người Tần Cẩn Du.
"Bản cung hôm nay có chút mệt mỏi," Thục phi thản nhiên nói: "Giờ cũng không còn sớm, ngươi cũng quay về đọc sách đi."
Nói xong, liền xoay người quay về.
Ngụy Thanh Mai nhìn Thục phi đã đi xa, thất vọng thở dài.
Chỉ có thể đợi thời cơ sau.
Tần Cẩn Du trên đường đi tìm Tô Hoành, gặp Âu Mỹ Nhân bụng hơi lớn.
Cẩm Họa đi đường không cẩn thận đụng phải tỳ nữ bên người Âu Mỹ Nhân, Âu Mỹ Nhân lập tức dựng thẳng lông mày, nũng nịu khiển trách: "Thật to gan, ngay cả người của ta cũng dám va chạm?"
Tần Cẩn Du thấy Cẩm Họa bị mắng, đáy lòng rất tức giận.
Cẩm Họa đụng vào bất quá chỉ là tỳ nữ, cũng không phải Âu Mỹ Nhân, hơn nữa nàng đụng vào cũng nhanh chóng xin lỗi, Âu Mỹ Nhân này sao lại mắng người?
"Tiện nhân đi đường không mở mắt," mấy năm qua vẫn không có hoàng tử công chúa nào được sinh ra, mà Âu Mỹ Nhân ngay lúc này lại có thai, còn có Đức phi làm chỗ dựa vững chắc, tất nhiên là rất kiêu ngạo: "Nhĩ Tinh, vả miệng nàng ta."
Cung nữ được điểm danh nhanh chóng tiến lên, và tát một cái.
Sắc mặt Tần Cẩn Du lập tức trầm xuống, nhưng không có tiến lên ngăn cản.
Thân phận Âu Mỹ Nhân thân phận so với nàng cao hơn, nàng không có tư cách đi ngăn cản Âu Mỹ Nhân.
Tần Cẩn Du nhìn xung quanh một chút, ánh mắt dừng hình ảnh lên đỉnh đầu phía trên cây.
Tay Tần Cẩn Du khẽ động, một trái từ trên cây rơi xuống, đúng lúc nện lên tay cung nữ kia.
Nhĩ Tinh tát xuống, Cẩm Họa đấu tranh một lúc, vốn đang cúi đầu cũng ngẩng lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Cung nữ bị nện, kinh hô một tiếng, ủy khuất nhìn Âu Mỹ Nhân.
Âu Mỹ Nhân lúc này không có để ý đến cung nữ của mình, nàng ta đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cẩm Họa hồi lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười khanh khách.
"Ngươi tiện tì này, thế mà sinh ra một khuôn mặt rất tốt, khuôn mặt của người a, thật có chút tương tự với Thục phi nương nương, nếu Thục phi nương nương biết được khuôn mặt của nàng tương tự với một tiện tì, sợ là sẽ tức chết."
Âu Mỹ Nhân cười xong, tâm tình tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt kiêu ngạo khoát tay: "Thôi, hôm nay ta tâm tính rất tốt, tha cho ngươi một lần." Nói xong, liền đưa tay ở lên tay cung nữ: "Nhĩ Tình, đi thôi."
"Dạ" cũng nữ kia vội vàng đuổi theo.
Tần Cẩn Du thấy bóng dáng các nàng đi xa, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nếu nàng là đích công chúa, phân vị thấp như Âu Mỹ Nhân thấy nàng chỉ có thể hành lễ, sao dám đánh thị nữ bên người nàng!
Quyển sổ nhỏ ghi thù trong nội tâm của Tần Cẩn Du đã ghi một bút cho Âu Mỹ Nhân.
Ngụy Thanh Hoài còn không biết Tần Cẩn Du đã khỏi bệnh, rất là thiếu đòn khi ra lệnh người mang điểm tâm đến chỗ Tần Cẩn Du.
Ăn rất ngon!
Tần Cẩn Du vồn đang lười biếng nằm bò trên bàn lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi đãi điểm tâm.
Ngụy Thanh Hoài nghênh ngang ngồi xuống bên người Tần Cẩn Du, cầm lấy một khối bánh Kếp rất tinh xảo, kiêu ngạo quơ quơ trước mặt Tần Cẩn Du: "Cái này thật là ngon, đáng tiếc ngươi không ăn được!"
Nói xong, liền cắn một miếng bánh Kếp kia.
Ngụy Thanh Hoài nheo mắt, giống như ăn được mỹ vị nhân gian khó có được: "Thật -- thơm --"
"Thật sự là ăn quá ngon, ai nha, thế gian sao lại có đồ ăn ngon như vậy?" Ngụy Thanh Hoài tiếp tục nhắm mắt say mê.
Tần Cẩn Du liếc mắt nhìn Ngụy Thanh Hoài đang chìm trong thế giới của mình, nhanh nhẹn đứng dậy, tay trái tay phải cùng đồng thời ra trận, cầm lấy hai khối điểm tâm.
Ngụy Thanh Hoài vừa mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng tay trái Tần Cẩn Du một khối bánh Kếp, tay phải một khối bánh óc chó, đang gặm ngon lành.
"Cẩm Họa!" Ngụy Thanh Hoài hô to: "Chủ tử nhà ngươi còn đang sinh bệnh mà ăn điểm tâm!"
Tần Cẩn Du đã mấy ngày không được ăn điểm tâm, một khi ăn giống như gió cuốn mây tan, không hề hình tượng gì ăn hết điểm tâm trong tay, mới mở miệng nói: "Ta đã sớm khỏi bệnh! Tại sao lại không thể ăn điểm tâm!"
Nói xong, lại đứng dậy cầm một khối Phù dung cao, đưa đến miệng gặm.
Ngụy Thanh Hoài cảnh giác nhìn Tần Cẩn Du ăn điểm tâm như bay, cũng gia tăng tốc độ ăn của mình.
Tần Cẩn Du lại cầm lấy một khối Hạt sen cao.
Ngụy Thanh Hoài một tay mạnh mẽ ăn điểm tâm, tay kia thì chỉ huy tiểu thái giám, ý bảo đối phương đem điểm tâm cách xa Tần Cẩn Du một chút.
Tần Cẩn Du đứng dậy, đặt mông ngồi gần điểm tâm, tiếp tục ăn.
Ngụy Thanh Hoài ngẩn người, lớn tiếng nói: "Ngươi không được ăn! Điểm tâm sắp đều bị ngươi ăn sạch rồi!"
Tần Cẩn Du bình tĩnh lau dầu trên tay mình: "Ngươi đặc biệt đem đồ lại đây, chẳng nhẽ không phải để cho ta?"
Ngụy Thanh Hoài tức giận không nói ra lời, hắn mang điểm tâm đến, vốn là muốn khoe một chút rằng mình có thể ăn điểm tâm, ai ngờ Tần Cẩn Du đã hết bệnh, còn có thể ăn, mà lại có thể ăn một lúc nhiều như vậy.
Ngụy Thanh Hoài nhìn điểm tâm mà đau lòng.
Mẫu phi thấy mấy ngày gần đây thẩy hắn biểu hiện tốt, mới cho người từ ngự phòng lĩnh nhiều điểm tâm phong phú đa dạng, thưởng cho biểu hiện của hắn, hắn vốn đang muốn giữ lại ăn từ từ, kết quả vừa mới vì cùng nàng phân cao thấp, nên ăn nhiều, hiện tại chỉ còn lại có mấy khổi.
Ngụy Thanh Hoài hầm hừ cầm lấy mấy cái điểm tâm còn lại, lần lượt liếm từng cái, mới đưa cho tiểu thái giám đem điểm tâm cầm đi: "Những cái còn lại đều bị ta liếm, ngươi cũng đừng nghĩ lấy điểm tâm từ chỗ của ta!"
Tần Cẩn Du ăn liền bảy tám cái điểm tâm, vỗn đã no rồi, làm một cái mặt quỷ về phía Ngụy Thanh Hoài.
Muốn cùng nàng so xem ai thiếu đòn hơn? Thật sự không biết tự lượng sức mình!
Ngụy Thanh Hoài quăng cho Tần Cẩn Du một cái xem thường, hầm hừ đi mất.
Tần Cẩn Du nhìn sắc trời, phát hiện không còn sớm, liền gọi Cẩm Họa: "Hôm nay Hiền phi nương nương thưởng cho ta điểm tâm ở đâu?"
Cẩm Họa bưng ra: "Ở đây."
Tần Cẩn Du lấy đũa đem mấy cái điểm tâm có hình dáng bắt mắt, rồi chạy đi tìm Tô Hoành.
Kỳ thật Tần Cẩn Du khi được Hiền phi tặng cho điểm tâm đã chuẩn bị ăn, không nghĩ tới Ngụy Thanh Hoài đột nhiên đến, đành phải bảo Cẩm Họa đem điểm tâm thu lại, sau đó nàng ăn đồ của Ngụy Thanh Hoài.
Đồ đưa đến trước mặt mình mà không ăn thì quá lãng phí.
Nhiều điểm tâm như vậy vừa đúng lúc có thể đưa cho Tô Hoành.
Tần Cẩn Du bảo Cẩm Họa gói kỹ điểm tâm lại, chuẩn bị ra ngoài tìm Tô Hoành.
Bên trong ngự hoa viên, Thục phi đang chậm rãi đi tới, tam Công chúa Ngụy Thanh Mai đi bên cạnh, không ngừng nói chuyện với Thục phi.
Thục phi nghe tam Công chúa nói, thần sắc thản nhiên, tuy rằng không có cười thoải mái, nhưng cũng không có phiền chán.
Mẹ đẻ Lưu thị của Ngụy Thanh Mai xuất thân đê tiện, cho dù sinh ra vị công chúa đầu tiên khi bệ hạ đăng cơ cũng đã là nhân tài, nàng mới ra sinh không bao lâu liền bị đưa đến Thục phi vừa mất đứa nhỏ để nuôi nấng.
Thục phi trời sinh tính nhu nhược, từ khi trưởng hoàng tử mất càng thêm trầm mặc ít nói, thường ở trong cung của mình không hỏi thế sự.
Ngụy Thanh Mai khi còn nhỏ nháo ầm ĩ muốn đi tìm mẹ đẻ, không chịu ở trong cung Thục phi, hoàng đế yêu thương công chúa, liền đem nàng về chỗ Lưu thị, thuận tiện tấn chức Lưu thị thành Mỹ Nhân.
Hành động như vậy đối với Thục phi, kỳ thật là thương tổn rất lớn.
Đứa nhỏ chính minh nuôi dưỡng, lại nháo muốn đi tìm mẹ đẻ, trong cung từng có lời đồn đãi, Thục phi khắt khe tam Công chúa, mới dẫn đến tam Công chúa tình nguyện đến chỗ mẹ đẻ thân phận thấp, cũng không nguyện ý ở lại chỗ Cảnh Dương cung của Thục phi.
Kiếp trước Ngụy Thanh Mai không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể dựa vào yêu thương của hoàng đế mà sống.
Khi Ngụy Thanh Mai sống lại, nàng đã quay về chỗ mẹ đẻ.
Muốn quay lại Cảnh Dương cung của Thục phi là không thể được nữa, Ngụy Thanh Mai đành phải dần dần những năm tiếp theo xây dựng tốt mối quan hệ tốt với Thục phi.
Ngụy Thanh Mai thường đi thăm Thục phi, để bày tỏ lòng biết ơn nuôi dưỡng của Thục phi, chỉ là chung quy luyến tiếc mẹ đẻ, nên lúc trước mới có thể nháo đòi về.
Thục phi vốn không phải là người hay so đo, dần dần cũng tha thứ Ngụy Thanh Mai.
Hiện giờ, mối quan hệ của Ngụy Thanh Mai cùng với Thục phi kỳ thực cũng tốt.
"Thanh Mai nghe nói mấy ngày gần đây mới vừa sửa xong Tuyết các phong cảnh rất đẹp, ngồi ở đó có thể nhìn thấy mặt nước lấp lánh bên hồ, cảnh trí rất đẹp, mẫu phi ở trong cung đã lâu, hôm nay có nguyện ý đến đó không?" Ngụy Thanh Mai mỉm cười nói.
Cho dù nàng đã không dưỡng trên danh nghĩa Thục phi nữa, nhưng Ngụy Thanh Mai vì muốn có quan hệ tốt với Thục phi, vẫn da mặt dầy mà gọi mẫu phi.
Ngụy Thanh Mai thần sắc bình thường, đáy lòng lại rất khẩn trương, một mực quan sát sắc mặt Thục phi.
Đi về phía Tuyết các, nhất định phải đi qua một con đường.
Mà mỗi ngày vào khoảng tầm thời gian này, thất công tử Tần gia Tần Cẩn Du sẽ chạy đi tìm con tin Vũ quốc.
Tần Cẩn Du muốn đi tìm Tô Hoành, tất nhiên cũng sẽ đi qua con đường này.
Chỉ cần để Thục phi gặp phải Tần Cẩn Du, tất nhiên sẽ nhìn thấy Cẩm Họa bên người Tần Cẩn Du.
"Bản cung hôm nay có chút mệt mỏi," Thục phi thản nhiên nói: "Giờ cũng không còn sớm, ngươi cũng quay về đọc sách đi."
Nói xong, liền xoay người quay về.
Ngụy Thanh Mai nhìn Thục phi đã đi xa, thất vọng thở dài.
Chỉ có thể đợi thời cơ sau.
Tần Cẩn Du trên đường đi tìm Tô Hoành, gặp Âu Mỹ Nhân bụng hơi lớn.
Cẩm Họa đi đường không cẩn thận đụng phải tỳ nữ bên người Âu Mỹ Nhân, Âu Mỹ Nhân lập tức dựng thẳng lông mày, nũng nịu khiển trách: "Thật to gan, ngay cả người của ta cũng dám va chạm?"
Tần Cẩn Du thấy Cẩm Họa bị mắng, đáy lòng rất tức giận.
Cẩm Họa đụng vào bất quá chỉ là tỳ nữ, cũng không phải Âu Mỹ Nhân, hơn nữa nàng đụng vào cũng nhanh chóng xin lỗi, Âu Mỹ Nhân này sao lại mắng người?
"Tiện nhân đi đường không mở mắt," mấy năm qua vẫn không có hoàng tử công chúa nào được sinh ra, mà Âu Mỹ Nhân ngay lúc này lại có thai, còn có Đức phi làm chỗ dựa vững chắc, tất nhiên là rất kiêu ngạo: "Nhĩ Tinh, vả miệng nàng ta."
Cung nữ được điểm danh nhanh chóng tiến lên, và tát một cái.
Sắc mặt Tần Cẩn Du lập tức trầm xuống, nhưng không có tiến lên ngăn cản.
Thân phận Âu Mỹ Nhân thân phận so với nàng cao hơn, nàng không có tư cách đi ngăn cản Âu Mỹ Nhân.
Tần Cẩn Du nhìn xung quanh một chút, ánh mắt dừng hình ảnh lên đỉnh đầu phía trên cây.
Tay Tần Cẩn Du khẽ động, một trái từ trên cây rơi xuống, đúng lúc nện lên tay cung nữ kia.
Nhĩ Tinh tát xuống, Cẩm Họa đấu tranh một lúc, vốn đang cúi đầu cũng ngẩng lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Cung nữ bị nện, kinh hô một tiếng, ủy khuất nhìn Âu Mỹ Nhân.
Âu Mỹ Nhân lúc này không có để ý đến cung nữ của mình, nàng ta đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cẩm Họa hồi lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười khanh khách.
"Ngươi tiện tì này, thế mà sinh ra một khuôn mặt rất tốt, khuôn mặt của người a, thật có chút tương tự với Thục phi nương nương, nếu Thục phi nương nương biết được khuôn mặt của nàng tương tự với một tiện tì, sợ là sẽ tức chết."
Âu Mỹ Nhân cười xong, tâm tình tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt kiêu ngạo khoát tay: "Thôi, hôm nay ta tâm tính rất tốt, tha cho ngươi một lần." Nói xong, liền đưa tay ở lên tay cung nữ: "Nhĩ Tình, đi thôi."
"Dạ" cũng nữ kia vội vàng đuổi theo.
Tần Cẩn Du thấy bóng dáng các nàng đi xa, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nếu nàng là đích công chúa, phân vị thấp như Âu Mỹ Nhân thấy nàng chỉ có thể hành lễ, sao dám đánh thị nữ bên người nàng!
Quyển sổ nhỏ ghi thù trong nội tâm của Tần Cẩn Du đã ghi một bút cho Âu Mỹ Nhân.