Chương : 14
Mùng bốn, Tam Lang vẫn là sáng sớm liền tiến cung. Hai người thoạt nhìn dường như không có gì khác thường, chỉ là mặt đều nhàn nhạt đỏ.
Lúc ngăn không cho đưa, Tam Lang chần chờ một chút, dặn dò, "Phòng châm tuyến trong nhà không sai sử được... Liền tìm một tiệm thêu là được. Bổng lộc của ta đều nộp vào trong nhà, nhưng doanh thu lộc điền cũng không ít. Nếu nguyệt ngân (tiền xài vặt mỗi tháng) không đưa tới, những thứ trong khố phòng đều có thể xử lý... đồ cưới của nàng, một hào cũng không được động.”
Chỉ Hạnh mặt càng đỏ hơn. Khi vừa tỉnh, Tam Lang lại hôn các đầu ngón tay của nàng một lần, nói hắn thực đau lòng những vết kim này, sợ nàng làm hỏng tay.
"... Ta biết mà. Sao lại đến mức bán gia sản chứ?" Nàng chỉnh lại áo choàng cho Tam Lang, "Đừng để lạnh
Nhìn nhìn Cát Tường cùng Như Ý ở sau bình phong, Tam Lang nhanh chóng hôn lên môi nàng, mới xoay người đi rồi.
"Cô nương, sao đầy thùng nước lại chỉ còn một nửa? Trên đất lại ẩm ướt? Ngi không bị cảm lạnh chứ?" Như Ý lớn tiếng kêu, ngay cả Tam Lang đi ra cũng nghe được, chỉ có thể bước nhanh hơn. Mơ mơ hồ hồ còn nghe được tiểu nha đầu thiếu tâm nhãn kia sợ hãi, "Cô nương? Người thật sự bị cảm lạnh đúng không? Sao mặt đỏ như vậy...”
Thật sự là quá phóng túng liều lĩnh rồi. Lúc đầu cũng không phải cố ý làm nàng khốn quẫn, chỉ là... nhìn đầu ngón tay nàng nhiều lỗ kim như vậy, trái tim hoang vắng đã lâu, vọt lên một chút yêu thương xa lạ. Nào biết ý động như lửa lan trên cỏ, nước chảy thành sông, ở ngay đó có được niềm vui khuê phòng thật sự.
Nương tử quy củ khôn khéo lại lợi hại như vậy, gặp chuyện khuê phòng vẫn luống cuống chân tay, sợ hãi xấu hổ đến đáng thương. Nhưng loại chuyện này, thì ra phải là hai bên đều ý động mới thú vị.
Hạnh Nhi động tình lại mơ hồ ôm cổ hắn kêu Tam Lang, trúc trắc nghênh đón... mới là phần hắn thích nhất.
Hít một hơi thật sâu, đè mọi suy nghĩ xuống. Hiện tại... hắn cũng không phải chỉ có một mình. Hắn có một gia đình nhỏ, một nương tử cam nguyện làm đến cả tay đầy vết kim đang đợi hắn.
Đối mặt với Như Ý kinh sợ, Chỉ Hạnh chỉ có thể nghiêm mặt đỏ, im lặng nhìn
May mắn Cát Tường quỷ linh tinh kia trấn an Như Ý, bằng không nàng thật sự phải tìm cái lỗ mà chui vào. Lại nghĩ đến Tam Lang kích động gọi nàng Hạnh Nhi... Chân của nàng cũng nhũn ra.
Mắc cỡ chết người. Cô nương đứng đắn sao có thể như vậy chứ? Rất rất rất... cái kia. Không nên không nên, còn có một đống chuyện phải làm, sao có thể ở đây bào cây?
Nàng tỉ mỉ suy nghĩ những việc hôm nay phải làm, bình tĩnh trở lại. Đây là gia đình nhỏ của nàng cùng Tam Lang, phải rào cho chặt. Đám người Phùng gia kia đối với Tam Lang vừa hận lại sợ, hiện tại chịu đựng hắn, cũng bất quá là vì đích tôn chỉ có mình hắn có tiền đồ như vậy.
Cũng không quá khó hiểu. Đám người kia chính là nhẫn nhịn, đặt hy vọng vào Nhị Lang. Nếu Tam Lang âm trầm cũng có thể được hoàng thượng coi trọng, Nhị Lang phong thái tuấn dật chẳng phải cũng có cơ hội sao? Liền đợi Nhị Lang trúng tiến sĩ, được hoàng thượng sủng ái... Tam Lang thất sủng coi là cái gì?
Nàng càng có thể hiểu được, vì sao Phùng lão gia từng là phó tướng một chân đạp không, chưa đến năm mươi đã bị bức "cáo lão".
Ánh mắt thiển cận.
Chỉ Hạnh bình tĩnh gọi đại quản gia đến, đưa danh sách, trả tất cả nô bộc của Phùng gia về, nhất thời mọi người ồn ào, bàn tán xôn xao.
Đại quản gia sợ hãi"Này... hạ nhân có gì không phải, tam nãi nãi dạy bảo là được. Đầu năm mới...”
Chỉ Hạnh cười cười, chỉ một đám nô bộc làm loạn inh ỏi, "Xem xem, đại quản gia còn ở đây, những người này cũng dám ầm ỹ, bình thường có thể thấy được là như thế nào. Ta cũng không làm khó Tiền quản gia, điều người khắp nơi phiền phức. Kế tổ phụ nhà mẹ đẻ cho ta mấy phòng người, đủ dùng rồi. Phu quân cũng chỉ là quan thất phẩm nhỏ nhoi, viện này cũng chỉ có hai vợ chồng chúng ta, không cần quá nhiều người. Về phần tiền lương của hạ nhân, nếu ta là chủ cái viện này, đương nhiên là ta tự gánh vác. Sao có thể dùng đến của công?”
Trời lạnh như vậy, trên trán đại quản gia lại đầy mồ hôi. Bạc cũng không phải của hắn, hắn trả còn mừng nữa là. Nhưng phu nhân dặn dò, đem nguyệt ngân của Tam gia chuyển cho Nhị gia, bổng lộc của Tam gia vẫn nhập vào của công.
Hắn cảm thấy không ổn, nhưng nói chưa được hai câu phu nhân đã đập chén trà, "Trong nhà thiếu hắn ăn hay là thiếu hắn dùng?! Hoàng thượng thưởng ngầm không biết bao nhiêu, ta làm mẫu thân cũng không nhìn thấy... Cần lão điêu nô như ngươi nghĩ thay cho nghiệt tử đó à? Nghiệt tử kia sao không nghĩ cho ta, nghĩ cho Phùng gia?”
Bên này còn đang khó xử, kết quả trong cung đưa cơm trưa đến, Triệu công công đầy mặt tươi cười tiến vào, "Ai ô, lão nô tới không phải lúc. Quấy rầy phu nhân xử lý công việc sao?”
Không xưng "nhà ta" lại xưng "lão nô", hoàng đế này đối với Tam Lang thái độ xác thực là tốt đến không ngờ.
Nhưng có cơ hội không bắt lấy là kẻ ngốc, Chỉ Hạnh hướng về phía hoàng cung phúc lễ tạ thưởng, sau đó thân thiết mời Triệu công công ngồi, hầ vốn gốc dâng trà Tuyết Phong tốt nhất lên.
"Kế ngoại tổ nhà mẹ đẻ cho, Triệu công công ngài nếm thử. Nếu thấy ngon, mang một chút trở về. Ngài khen một câu, như vậy tâm ý của kế ngoại tổ đã đạt thành.”
"Ai ô, thứ tốt như vậy, bái lĩnh." Triệu công công ngoại trừ vàng bạc, thích nhất chính là trà. Tuyết Phong này không dễ có a... người ta có dám nhận cống phẩm không còn phải xem thiên thời, nếu cống không được chẳng phải tự lấy đá đập vào chân sao?
Thử một hớp trà... Tuyệt tuyệt tuyệt, hiếm có hiếm có. Con ngươi chuyển động, Triệu công công tươi cười như nhân tinh, "Tri huyện lang phu nhân ngài đây là..." Chỉ chỉ đám người trên đất, "Nếu trong nhà có việc, lão nô trà này cũng không tiện từ từ thưởng thức," Vẻ mặt luyến tiếc đặt xuống, giống như tự lẩm bẩm, "Lão nô có nghe nói qua Phùng gia thứ khác không có, chỉ không thiếu bận rộn.”
Đại quản gia bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng, "Phu nhân ngài nói phải, kẻ không có mắt như vậy thật không thể ở lại viện này. Công công ngài an tâm phẩm trà, tiểu nhân lập tức đem đám nô bộc không biết quy củ này đi.”
Người đi như thuỷ triều rút, chạy trốn sạch sẽ.
Chỉ Hạnh vò mạnh cái khăn, trên mặt bình tĩnh, trong lòng đã cười đến ngã. Không vò khăn tay nàng sợ mình sẽ cười ra tiếng.
Triệu công công còn muốn hầu hạ nàng dùng cơm, nàng nào có thiếu tâm nhãn như vậy. Chỉ nói bữa sáng ăn mn, còn chưa đói. Cười meo meo cùng Triệu công công phẩm trà nói chuyện phiếm, còn nói kế ngoại tổ đối với nàng rất tốt, mấy phòng người không nói hai lời liền cho nàng dùng.
"Khó được khó được, người ta nói gia hòa vạn sự hưng, kế phu nhân cùng kế ngoại tổ đối với ngài tốt như thế, lão nô lắm miệng một câu, ngài có phúc a.”
"Công công nói phải, tuy nói đã là dâu của Phùng gia, nhưng sao có thể quên gốc của mình, không biết hiếu thuận? Kế ngoại tổ thường mắng ta không biết nhìn xa, sợ thất lễ, dù sao bổng lộc của phu quân không nhiều lắm... Ngay cả Tuyết Phong này cũng cho ta một nửa. Con trai ruột ông còn không cho đâu. Có thể thấy rất là thương ta. Đáng tiếc kinh thành vùng đất này... thương hộ muốn an phận buôn bán cũng không dễ.”
"Còn không phải sao," Triệu công công gật đầu thở dài, "Sĩ nông công thương, thương hộ vẫn là xếp cuối cùng. Dưới chân thiên tử, vẫn còn đám mèo chó chuyên làm khó dễ dân lành... đó không phải là bôi nhọ hoàng thượng hay sao?”
Chỉ Hạnh mỉm cười, bảo Cát Tường lấy hai lạng Tuyết Phong ra tặng, Triệu công công ỡm ờ nhận. Hai người ngầm hiểu cười cười.
Đường dây này coi như nối thành. Triệu công công coi trà như mạng chắc chắn sẽ chiếu cố kế ngoại tổ một hai, kế ngoại tổ cũng sẽ báo đáp. Đây so với đưa ra quan hệ thân thích gì đó còn mạnh hơn nhiều.
Quả nhiên, nàng mới dùng cơm xong không lâu, kế ngoại tổ liền đem giấy bán thân của mấy phòng người đưa đến trên tay nàng, Phùng gia ngay cả hừ cũng không hừ nửa
Quy củ từ từ dạy, nhưng nàng mang theo người đi khóa mấy viện trống gần nhà chính của Phùng gia trước. Phu quân nhà nàng bổng lộc ít, lại đều đưa hết trong nhà, người nàng dùng được cũng ít, đương nhiên phải khóa những nơi không dùng đến, quản lý sẽ dễ hơn nhiều.
Phục dịch trong viện là làm gì? Quan trọng nhất là hầu hạ vợ chồng bọn họ hai vị chủ tử này. Trước mắt nhìn có chút loạn. Nhưng nàng rất có lòng tin, có thể khiến cuộc sống ngày càng tốt. Ít nhất để Tam Lang ăn no mặc ấm không đông lạnh, tuyệt đối không có vấn đề.
Lúc ngăn không cho đưa, Tam Lang chần chờ một chút, dặn dò, "Phòng châm tuyến trong nhà không sai sử được... Liền tìm một tiệm thêu là được. Bổng lộc của ta đều nộp vào trong nhà, nhưng doanh thu lộc điền cũng không ít. Nếu nguyệt ngân (tiền xài vặt mỗi tháng) không đưa tới, những thứ trong khố phòng đều có thể xử lý... đồ cưới của nàng, một hào cũng không được động.”
Chỉ Hạnh mặt càng đỏ hơn. Khi vừa tỉnh, Tam Lang lại hôn các đầu ngón tay của nàng một lần, nói hắn thực đau lòng những vết kim này, sợ nàng làm hỏng tay.
"... Ta biết mà. Sao lại đến mức bán gia sản chứ?" Nàng chỉnh lại áo choàng cho Tam Lang, "Đừng để lạnh
Nhìn nhìn Cát Tường cùng Như Ý ở sau bình phong, Tam Lang nhanh chóng hôn lên môi nàng, mới xoay người đi rồi.
"Cô nương, sao đầy thùng nước lại chỉ còn một nửa? Trên đất lại ẩm ướt? Ngi không bị cảm lạnh chứ?" Như Ý lớn tiếng kêu, ngay cả Tam Lang đi ra cũng nghe được, chỉ có thể bước nhanh hơn. Mơ mơ hồ hồ còn nghe được tiểu nha đầu thiếu tâm nhãn kia sợ hãi, "Cô nương? Người thật sự bị cảm lạnh đúng không? Sao mặt đỏ như vậy...”
Thật sự là quá phóng túng liều lĩnh rồi. Lúc đầu cũng không phải cố ý làm nàng khốn quẫn, chỉ là... nhìn đầu ngón tay nàng nhiều lỗ kim như vậy, trái tim hoang vắng đã lâu, vọt lên một chút yêu thương xa lạ. Nào biết ý động như lửa lan trên cỏ, nước chảy thành sông, ở ngay đó có được niềm vui khuê phòng thật sự.
Nương tử quy củ khôn khéo lại lợi hại như vậy, gặp chuyện khuê phòng vẫn luống cuống chân tay, sợ hãi xấu hổ đến đáng thương. Nhưng loại chuyện này, thì ra phải là hai bên đều ý động mới thú vị.
Hạnh Nhi động tình lại mơ hồ ôm cổ hắn kêu Tam Lang, trúc trắc nghênh đón... mới là phần hắn thích nhất.
Hít một hơi thật sâu, đè mọi suy nghĩ xuống. Hiện tại... hắn cũng không phải chỉ có một mình. Hắn có một gia đình nhỏ, một nương tử cam nguyện làm đến cả tay đầy vết kim đang đợi hắn.
Đối mặt với Như Ý kinh sợ, Chỉ Hạnh chỉ có thể nghiêm mặt đỏ, im lặng nhìn
May mắn Cát Tường quỷ linh tinh kia trấn an Như Ý, bằng không nàng thật sự phải tìm cái lỗ mà chui vào. Lại nghĩ đến Tam Lang kích động gọi nàng Hạnh Nhi... Chân của nàng cũng nhũn ra.
Mắc cỡ chết người. Cô nương đứng đắn sao có thể như vậy chứ? Rất rất rất... cái kia. Không nên không nên, còn có một đống chuyện phải làm, sao có thể ở đây bào cây?
Nàng tỉ mỉ suy nghĩ những việc hôm nay phải làm, bình tĩnh trở lại. Đây là gia đình nhỏ của nàng cùng Tam Lang, phải rào cho chặt. Đám người Phùng gia kia đối với Tam Lang vừa hận lại sợ, hiện tại chịu đựng hắn, cũng bất quá là vì đích tôn chỉ có mình hắn có tiền đồ như vậy.
Cũng không quá khó hiểu. Đám người kia chính là nhẫn nhịn, đặt hy vọng vào Nhị Lang. Nếu Tam Lang âm trầm cũng có thể được hoàng thượng coi trọng, Nhị Lang phong thái tuấn dật chẳng phải cũng có cơ hội sao? Liền đợi Nhị Lang trúng tiến sĩ, được hoàng thượng sủng ái... Tam Lang thất sủng coi là cái gì?
Nàng càng có thể hiểu được, vì sao Phùng lão gia từng là phó tướng một chân đạp không, chưa đến năm mươi đã bị bức "cáo lão".
Ánh mắt thiển cận.
Chỉ Hạnh bình tĩnh gọi đại quản gia đến, đưa danh sách, trả tất cả nô bộc của Phùng gia về, nhất thời mọi người ồn ào, bàn tán xôn xao.
Đại quản gia sợ hãi"Này... hạ nhân có gì không phải, tam nãi nãi dạy bảo là được. Đầu năm mới...”
Chỉ Hạnh cười cười, chỉ một đám nô bộc làm loạn inh ỏi, "Xem xem, đại quản gia còn ở đây, những người này cũng dám ầm ỹ, bình thường có thể thấy được là như thế nào. Ta cũng không làm khó Tiền quản gia, điều người khắp nơi phiền phức. Kế tổ phụ nhà mẹ đẻ cho ta mấy phòng người, đủ dùng rồi. Phu quân cũng chỉ là quan thất phẩm nhỏ nhoi, viện này cũng chỉ có hai vợ chồng chúng ta, không cần quá nhiều người. Về phần tiền lương của hạ nhân, nếu ta là chủ cái viện này, đương nhiên là ta tự gánh vác. Sao có thể dùng đến của công?”
Trời lạnh như vậy, trên trán đại quản gia lại đầy mồ hôi. Bạc cũng không phải của hắn, hắn trả còn mừng nữa là. Nhưng phu nhân dặn dò, đem nguyệt ngân của Tam gia chuyển cho Nhị gia, bổng lộc của Tam gia vẫn nhập vào của công.
Hắn cảm thấy không ổn, nhưng nói chưa được hai câu phu nhân đã đập chén trà, "Trong nhà thiếu hắn ăn hay là thiếu hắn dùng?! Hoàng thượng thưởng ngầm không biết bao nhiêu, ta làm mẫu thân cũng không nhìn thấy... Cần lão điêu nô như ngươi nghĩ thay cho nghiệt tử đó à? Nghiệt tử kia sao không nghĩ cho ta, nghĩ cho Phùng gia?”
Bên này còn đang khó xử, kết quả trong cung đưa cơm trưa đến, Triệu công công đầy mặt tươi cười tiến vào, "Ai ô, lão nô tới không phải lúc. Quấy rầy phu nhân xử lý công việc sao?”
Không xưng "nhà ta" lại xưng "lão nô", hoàng đế này đối với Tam Lang thái độ xác thực là tốt đến không ngờ.
Nhưng có cơ hội không bắt lấy là kẻ ngốc, Chỉ Hạnh hướng về phía hoàng cung phúc lễ tạ thưởng, sau đó thân thiết mời Triệu công công ngồi, hầ vốn gốc dâng trà Tuyết Phong tốt nhất lên.
"Kế ngoại tổ nhà mẹ đẻ cho, Triệu công công ngài nếm thử. Nếu thấy ngon, mang một chút trở về. Ngài khen một câu, như vậy tâm ý của kế ngoại tổ đã đạt thành.”
"Ai ô, thứ tốt như vậy, bái lĩnh." Triệu công công ngoại trừ vàng bạc, thích nhất chính là trà. Tuyết Phong này không dễ có a... người ta có dám nhận cống phẩm không còn phải xem thiên thời, nếu cống không được chẳng phải tự lấy đá đập vào chân sao?
Thử một hớp trà... Tuyệt tuyệt tuyệt, hiếm có hiếm có. Con ngươi chuyển động, Triệu công công tươi cười như nhân tinh, "Tri huyện lang phu nhân ngài đây là..." Chỉ chỉ đám người trên đất, "Nếu trong nhà có việc, lão nô trà này cũng không tiện từ từ thưởng thức," Vẻ mặt luyến tiếc đặt xuống, giống như tự lẩm bẩm, "Lão nô có nghe nói qua Phùng gia thứ khác không có, chỉ không thiếu bận rộn.”
Đại quản gia bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng, "Phu nhân ngài nói phải, kẻ không có mắt như vậy thật không thể ở lại viện này. Công công ngài an tâm phẩm trà, tiểu nhân lập tức đem đám nô bộc không biết quy củ này đi.”
Người đi như thuỷ triều rút, chạy trốn sạch sẽ.
Chỉ Hạnh vò mạnh cái khăn, trên mặt bình tĩnh, trong lòng đã cười đến ngã. Không vò khăn tay nàng sợ mình sẽ cười ra tiếng.
Triệu công công còn muốn hầu hạ nàng dùng cơm, nàng nào có thiếu tâm nhãn như vậy. Chỉ nói bữa sáng ăn mn, còn chưa đói. Cười meo meo cùng Triệu công công phẩm trà nói chuyện phiếm, còn nói kế ngoại tổ đối với nàng rất tốt, mấy phòng người không nói hai lời liền cho nàng dùng.
"Khó được khó được, người ta nói gia hòa vạn sự hưng, kế phu nhân cùng kế ngoại tổ đối với ngài tốt như thế, lão nô lắm miệng một câu, ngài có phúc a.”
"Công công nói phải, tuy nói đã là dâu của Phùng gia, nhưng sao có thể quên gốc của mình, không biết hiếu thuận? Kế ngoại tổ thường mắng ta không biết nhìn xa, sợ thất lễ, dù sao bổng lộc của phu quân không nhiều lắm... Ngay cả Tuyết Phong này cũng cho ta một nửa. Con trai ruột ông còn không cho đâu. Có thể thấy rất là thương ta. Đáng tiếc kinh thành vùng đất này... thương hộ muốn an phận buôn bán cũng không dễ.”
"Còn không phải sao," Triệu công công gật đầu thở dài, "Sĩ nông công thương, thương hộ vẫn là xếp cuối cùng. Dưới chân thiên tử, vẫn còn đám mèo chó chuyên làm khó dễ dân lành... đó không phải là bôi nhọ hoàng thượng hay sao?”
Chỉ Hạnh mỉm cười, bảo Cát Tường lấy hai lạng Tuyết Phong ra tặng, Triệu công công ỡm ờ nhận. Hai người ngầm hiểu cười cười.
Đường dây này coi như nối thành. Triệu công công coi trà như mạng chắc chắn sẽ chiếu cố kế ngoại tổ một hai, kế ngoại tổ cũng sẽ báo đáp. Đây so với đưa ra quan hệ thân thích gì đó còn mạnh hơn nhiều.
Quả nhiên, nàng mới dùng cơm xong không lâu, kế ngoại tổ liền đem giấy bán thân của mấy phòng người đưa đến trên tay nàng, Phùng gia ngay cả hừ cũng không hừ nửa
Quy củ từ từ dạy, nhưng nàng mang theo người đi khóa mấy viện trống gần nhà chính của Phùng gia trước. Phu quân nhà nàng bổng lộc ít, lại đều đưa hết trong nhà, người nàng dùng được cũng ít, đương nhiên phải khóa những nơi không dùng đến, quản lý sẽ dễ hơn nhiều.
Phục dịch trong viện là làm gì? Quan trọng nhất là hầu hạ vợ chồng bọn họ hai vị chủ tử này. Trước mắt nhìn có chút loạn. Nhưng nàng rất có lòng tin, có thể khiến cuộc sống ngày càng tốt. Ít nhất để Tam Lang ăn no mặc ấm không đông lạnh, tuyệt đối không có vấn đề.