Chương : 37
Bút thẳng lay động trên giấy, Tam Lang vừa tắm xong, thay bào phục hoàn toàn mới, tóc vẫn ướt sũng, lại ngồi xuống bắt đầu làm bản hỏi đáp trên công đường, viết rất nhanh. Nói cho cùng hắn cũng đã làm tri huyện lang của hoàng thượng ba bốn năm, rất nhiều dụ lệnh cùng thánh chỉ, thảo phê, đều từ tay hắn mà ra. Nhờ đó nét chữ của hắn vừa đoan chính thanh nhã, lại cứng cáp bay bổng, tốc độ cũng tăng lên từng ngày.
Đến ngọc lao, hưởng thụ đãi ngộ hoàng thân, kỳ thật không tệ. Thủ vệ nơi này cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hoàng thượng rốt cục có thể quang minh chính đại cho ám vệ vào bảo hộ, nhưng hắn chỉ cầu tắm rửa thay quần áo, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, mà bắt đầu làm việc tăng tốc.
Nhanh xong nợ, nhanh về nhà.
"Làm chết à! Tóc cũng không lau? Vợ chồng các ngươi đều bán cho ta!" Hoàng thượng lại mặc quần áo ám vệ đi theo tiểu thái giám mang một đống hồ sơ đã chọn lọc vào, vừa nhìn liền bất mãn, "Bị bệnh không thể làm việc thì sao đây?”
"Khởi bẩm hoàng thượng, tội thần không rảnh." Tam Lang cúi đầu viết nhanh, đầu cũng không nâng.
Hoàng thượng than thở, cầm lấy một miếng khăn vải, có chút ngốc giúp hắn lau tóc, lại theo thói quen sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, "Xem xem, chủ tử tốt như ta vậy tìm đâu ra? Hoàng hậu ta còn không có giúp nàng lau tóc qua đâu.”
Tam Lang cũng theo thói quen cầm lấy góc khăn vải, dùng tay trái lau những nơi mình bị sờ qua, tay phải vẫn không ngừng, chậm đáp, "Tội thần tạ thưởng." Liền không để ý đến hắn.
Hoàng thượng lau trong chốc lát, không ngờ lại cảm thấy rất thú vị. Tóc Tam Lang này vừa trơn lại dài, sờ rất thoải mái. "Aiz aiz aiz, chúng ta không khí này không tệ ha, ngươi có cảm thấy có chút gì...”
"Không có." Tam Lang lạnh lùng trả lời, nhìn xung quanh không có người, "Nếu người thực sự không có việc gì làm, giúp ta tìm sổ sách của Hộ bộ ra, đừng phá tóc ta.”
Sờ sờ mũi, hoàng thượng tùy tiện quăng khăn vải, thật sự đi lật hồ sơ. "Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”
"Làm sớm xong việc sớm. Hoàng thượng, tội thần đây là đang giúp người làm việc.”
"Tội bà ngoại ngươi!" Hoàng thượng tức giận rút sổ ra, vỗ lên án của hắn. Nhìn hắn chỉ là lật lật, xem vài lần, môi khẽ nhúc nhích, lại bắt đầu liều mạng viết xuống.
"Có người chờ ở nhà thật tốt." Hoàng thượng lại thở dài."Ngươi có biết không? Ta đem vị trí thái giám Nội Vụ Phủ cùng phượng ấn của hậu cung cho hoàng hậu, hoàng hậu thiếu chút nữa trừng ta ra hai lỗ. Ta có phong lưu hoang đường cũng biết nàng là chính thê được không? Nên mẫu nghi thiên hạ. Kết quả ta chỉ muốn ôm con một cái..." Hắn lã chã chực khóc, "Chết sống không chịu, giống như ta lấy những thứ kia để trao đổi, muốn giết chết con...”
Tam Lang dừng bút, "... H nương nương sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài. So với thái hậu, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu kém hơn nhiều. Chỉ có cùng ngài liên thủ... Hoàng hậu thông minh, hẳn sẽ hiểu rõ trong lòng.”
"Không thể. Ta biết nàng bảy năm, nàng chỉ là một tảng đá không có nhiệt độ. Có điều nàng thật sự là tảng đá có khiếu làm hoàng hậu, chuyện hậu cung ta không thể tự mình quản, nhưng nàng sẽ quản tốt... vì con nàng." Hoàng thượng giọng hơi mỉa mai, "Nàng cũng không muốn có một thái hoàng thái hậu đè trên đầu, làm thái hậu rỗng ruột. nàng xác thực thông minh, nhưng nàng chỉ là hoàng hậu, mà không phải vợ ta.”
Hoàng đế nói nhiều vừa yên tĩnh xuống, Tam Lang lại cảm thấy hắn vẫn là lải nhải sẽ tốt hơn.
Hắn muốn cái gì, Tam Lang thực hiểu được. Hoàng đế từng nói mình cùng hắn rất giống, hắn không thể không nói, quả thực là vậy. Sau có Chỉ Hạnh, liền hiểu rõ.
"Tử Hệ vào trong doanh bốn năm, tháng chạp năm nay được nghỉ." Tam Lang tiếp tục viết.
"Không gặp!" Hoàng thượng dài mặt, "Qua năm hắn đmười sáu, nên lấy lão bà ổn định xuống, sinh vài đứa nhỏ... nuôi một nhà hắn, lão tử còn nuôi được rất tốt!”
Tam Lang trầm mặc trong chốc lát, gác bút, xoa cổ tay, "Hoàng thượng, ngài chính miệng đáp ứng hắn, cho hắn quyết định con đường của mình.”
Hoàng thượng quay đầu, làm như không nghe thấy
Thì ra đã qua bốn năm. Kết thù với Tương Quốc Công cũng đã lâu như vậy.
Năm ấy, hắn trúng thám hoa, hoàng thượng bị kinh diễm chọn đến bên người. Khi đó Tam Lang tâm như tro tàn chỉ cảm thấy hoàng đế thật hoang đường, thật phiền. Thẳng đến buổi tiệc trung thu kia... Hắn mới đổi cách nhìn.
Tuy rằng tật xấu rất nhiều, cũng là người sống.
Thánh giá đến dự tiệc trung thu, với Tương Quốc Công là vinh quang rất lớn, nhưng với vị hoàng đế mới đăng cơ ba năm lại không phải. Hắn không thích làm vật trang trí hoàng quyền bày ra cho người ta xem, nên không có chút hứng thú, cuối cùng hắn mệt mỏi nói say rượu, muốn đi hoa viên dạo, không cần người ngoài theo.
Kỳ thật hắn là tức giận. Không ngờ lão thất phu này lại ám chỉ muốn thám hoa lang mà hắn cũng chưa dụ dỗ được, thật muốn giết chết cái tên gọi là cậu kia. Không đi dạo, hắn thật sự sẽ lật bàn.
Hoàng đế rầu rĩ mang theo Tam Lang cùng Triệu công công, còn có sáu ám vệ, dạo loạn trong hoa viên của Tương Quốc Công phủ. Hắn vừa mới bốc hỏa đuổi người dẫn đường trở về, hắn vẫn còn phiền muộn. Kết quả ai cũng không quen nơi này, lạc đường.
Chính là ở một cái tiểu viện hẻo lánh nào đó của Tương Quốc Công phủ, gặp được Tử Hệ kêu cứu mạng. Mà gã sai vặt ôm kéo hắn không biết bọn họ là ai, kêu người, kết quả đều bị ám vệ đánh bất
"Máu." Hoàng thượng ngồi xổm xuống nâng dậy, đứa nhỏ kia nắm tay áo hắn, lộ ra vết xanh tím nơi cổ tay, ánh mắt hoảng sợ vô thần thẳng tắp trừng hoàng thượng, nhìn Tam Lang cùng Triệu công công, ngất đi.
Mặc y phục nữ, lại là bé trai.
Bọn họ biết rõ trong lòng, đứa nhỏ này có thể là... luyến đồng Tương Quốc Công dưỡng.
Tương Quốc Công sở thích rất tệ hại, thường có thi thể thiếu niên thiếu nữ lặng lẽ từ cổng sau đưa ra. Nhưng lúc này hoàng thượng mới ba đăng cơ năm, không thể chống đối với Tương Quốc Công khi còn tiên đế đã quyền thế ngập trời. Dân chúng kinh thành sợ như sợ cọp, nghe nói Tương Quốc Công vừa tới, liền giấu con cái vào phòng run rẩy hết cả.
Triệu công công mở miệng, "Hoàng thượng, đây là Tương Quốc Công phủ.”
Đúng vậy, tên cậu này hắn còn không thể trêu vào. Hắn nên bỏ xuống, giả vờ như không thấy.
Nhưng đứa nhỏ này lại gắt gao nắm tay áo hắn.
Hoàng thượng ôm đứa nhỏ hơn mười tuổi kia lên, "Trẫm say rượu khó chịu, bãi giá hồi cung.”
Nói cũng không nói một tiếng, liền trực tiếp trèo tường chạy lấy người. Chỉ còn lại Triệu công công không bay được, vác mặt trở về cùng cáo từ Tương Quốc Công, đem kiệu lớn của thiên tử trở về.
Tương Quốc Công đến nháo vài lần, hoàng thượng liền coi như nói suông không bằng chứng, cắn chết nói không biết. Tìm đến Phùng tri huyện lang gây phiền, lại chỉ có được vô số hèn mọn cùng lạnh lùng, văn thần mỹ mạo này nhìn như văn nhược lại có một thân công phu vững vàng, công khai mờ ám đều không chiếm được gì tốt.
Thật muốn giết hắn cũng không phải không được... Chỉ là vì một đứa luyến đồng mà giết đại thần triều đình, còn là cận thần của hoàng đế, phiêu lưu quá lớn, lúc này còn chưa thể xé rách mặt. Tương Quốc Công mới nhịn xuống.
Kết quả hoàng thượng đem đứa nhỏ kia giấu ở ngự thư phòng dưỡng thương.
Đứa nhỏ này chỉ cho hoàng thượng chạm vào, toàn thân vết roi chằng chịt, ngay cả hoàng thượng phong lưu không phân biệt nam nữ cũng phải biến sắc. Đây là ngược đãi đến mức nào a...
Nó chỉ mở to mắt, xinh đẹp mà vô thần cứng ngắc cho hoàng thượng thay nó rửa sạch vết thương và bôi thuốc, nguyện đau chết cũng không cho người khác sờ một chút.
Không nói lời nào, cũng không cười. Như là nhận định hoàng thượng, như là mèo hoang kinh hách quá độ, núp ở phía sau, gắt gao nắm tay áo của hoàng thượng.
Hỏi thăm thân thế của hắn khắp nơi, chấn động là, không ngờ là con cháu nhà quan... con vợ lẽ của thủ thành, tên là Dương Chi, nghe nói đã bệnh chết một năm.
"Thì ra ngươi tên Dương Chi a." Hoàng thượng cười tủm tỉm nói với hắn.
"... Ta không gọi Dương Chi." Đứa nhỏ dưỡng thương gần một tháng rốt cục mở miệng. Sau này, nó mới miễn cưỡng thích ứng Tam Lang cùng Triệu công công.
Hoàng thượng hòa ái nói, "Mang ngươi về nhà tìm cha mẹ?”
Nó ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy thù hận, "Ta không có cha, cũng không có nương.”
Hoàng thượng nhẫn nại hỏi thật lâu, được đến một câu chuyện thật lạnh như băng. Sở dĩ thủ vệ đột nhiên thăng thủ thành, là bởi vì hắn đem con vợ lẽ của mình cho Tương Quốc Công.
Không biết làm thế nào cho phải, đành phải giữ nó lại trước. Hoàng thượng thực không có thiên phú đặt tên, vẫn là Tam Lang giúp hắn đặt cái tên "Tử Hệ" này.
Tử Hệ ở ngự thư phòng dưỡng thương hơn ba tháng, đó là khoảng thời gian mà hoàng thượng cười nhiều nhất thoải mái nhất sau khi Tam Lang quen biết hoàng thượng. Chỉ cần hoàng thượng trở lại ngự thư phòng, Tử Hệ sẽ nở một nụ cười vô cùng an tâm vui vẻ, nghênh đón hoàng thượng, cùng Triệu công công học như thế nào mài mực châm trà, vẫn quen nắm lấy tay áo
Cho dù là Tam Lang chỉ một lòng muốn chết, cũng cảm thấy trong khoảng thời gian Tử Hệ dưỡng thương này, là lúc ngự thư phòng ấm áp nhất... Tuy rằng đã là mùa đông.
Muốn đưa nó đi, không chỉ hoàng thượng khổ sở, ngay cả Triệu công công cùng Tam Lang đều có chút ảm đạm.
Nhưng nó lại như điên loạn cầm lấy ống tay hoàng thượng áo khóc lớn, nói gì cũng không chịu đi. Hoàng thượng thương tâm, "Ta lại không thể nhốt ngươi cả đời ở ngự thư phòng. Được được được, đừng khóc, ngươi muốn đi đâu? Ngoại trừ ngự thư phòng. Ngươi muốn đi đâu liền đưa ngươi đến đó, ta sẽ phái người chiếu cố ngươi.”
"Ta muốn ở bên cạnh người." Tử Hệ nhào vào hắn trong lòng, "Ta nguyện ý tịnh thân vào cung!”
Hoàng thượng phát giận, lớn tiếng, "Nói hươu nói vượn! Tiểu hài tử biết cái gì tịnh không tịnh? Ngươi biết tịnh là có ý gì không?!”
"Ta biết." Tử Hệ ánh mắt hưng phấn đã có chút điên cuồng, "Ta từng nhìn lén Triệu công công... Tự ta cũng có thể làm.”
Nếu không ngăn cản nhanh, nó thật sự thiếu chút nữa đã tự cung.
Hoàng thượng không còn cách nào với nó, liền một đứa nhỏ mười hai tuổi. Có lẽ khác không biết điên cuồng cùng chấp niệm của nó, Nhưng hoàng thượng cùng Tam Lang loại người trong lòng có vết thương khắc sâu này lại biết.
Cũng không thể nhìn nó tự mình hại mình, lại không thể vẫn giấu nó ở ngự thư phòng.
"Tam Lang ngươi nghĩ cách gì đi!" Hoàng thượng vô cùng phiền não.
Phùng di nương cuối thu năm đó đã qua đời, Tam Lang cảm xúc khắc sâu, cho nên chỉ thản nhiên trả lời, "Quý trọng người trước mắt.”
"Nói cái rắm! Nó chỉ là một đứa trẻ!" Hoàng thượng lấy tấu chương ném Tam Lang.
Dù sao ngươi nam nữ đều có thể không phải sao? Tam Lang thở dài. Rõ ràng vô cùng để ý, rõ ràng là như ngươi hy vọng, trong mắt chỉ có ngươi, không có "hoàng thượng".
"Tam Lang ngươi quả nhiên đã chết." Hoàng thượng hèn mọn nhìn hắn, lớn giọng trả lời, "Nó vẫn là đứa nhỏ, hết thảy đều còn kịp... Vì sao muốn cùng ta nhốt trong cái lồng sắt cẩm tú mà cả ta cũng không muốn ở này? Ta chỉ hy vọng nó bình an vui vẻ là tốt rồi!”
Có lẽ đi... Tử Hệ còn nhỏ, hết thảy đều còn kịp.
Cho nên hắn cùng Tử Hệ nói chuyện một lần.
Hoàng thượng tuyệt đối không cho tịnh thân vào cung, nhưng nếu Tử Hệ nó chỉ là hy vọng ở bên cạnh hoàng thượng, vậy còn có một cơ hội.
Ám vệ của hoàng thất là gia nghiệp, đời đời tương truyền. Con cháu ám vệ từ nhỏ liền được chọn lựa vào doanh, đào thải quá nửa, đề bạt một phần tinh anh nhất trong đó làm ám vệ, còn lại vào hoàng cung làm thủ vệ hoặc tử sĩ.
Thủ vệ của ngự thư phòng chính là ám vệ, cũng là người có cơ hội ở bên cạnh hoàng thượng nhất ngoại trừ thái giám cung nữ.
Nó chấp nhận rồi. Bởi vì Tam Lang nói, nó không có năng lực bảo vệ bản thân, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ liên lụy hoàng thượng.
Mỗi bước đều quay đầu lại, đứa nhỏ đó để ám vệ đưa đi rồi. Hoàng thượng cảm xúc suy sụp thật lâu, nhưng lại rất không được tự nhiên không chịu nhận thư, luôn phát giận trả thư về. Cuối cùng Tử Hệ đem thư viết xong đưa cho Tam Lang nhờ hắn chuyển thay.
"Ta nói trước nha," Hoàng thượng rốt cục oán giận đến sảng khoái rồi, "Sau khi ngươi ra ngoài, đừng nhận thư của hắn nữa!”
"Khởi bẩm hoàng thượng, bán cho ngài làm việc dường như không bao gồm việc nhận thư hay không." Tam Lang nhàn nhạt trả lời
"Ngươi, ngươi nhận của ngươi, đừng lấy đến cho ta!" Hắn nổi nóng loạn một hồi, hầm hừ đi khỏi.
... Là ta bị nhốt sắp hai tháng, thư không chuyển tới tay ngài, ngài chờ thật sự nóng lòng đi?
Hắn làm sao có thể hầu hạ một hôn quân nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy? Quả thật là vận khí không tốt a.
Đến ngọc lao, hưởng thụ đãi ngộ hoàng thân, kỳ thật không tệ. Thủ vệ nơi này cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hoàng thượng rốt cục có thể quang minh chính đại cho ám vệ vào bảo hộ, nhưng hắn chỉ cầu tắm rửa thay quần áo, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, mà bắt đầu làm việc tăng tốc.
Nhanh xong nợ, nhanh về nhà.
"Làm chết à! Tóc cũng không lau? Vợ chồng các ngươi đều bán cho ta!" Hoàng thượng lại mặc quần áo ám vệ đi theo tiểu thái giám mang một đống hồ sơ đã chọn lọc vào, vừa nhìn liền bất mãn, "Bị bệnh không thể làm việc thì sao đây?”
"Khởi bẩm hoàng thượng, tội thần không rảnh." Tam Lang cúi đầu viết nhanh, đầu cũng không nâng.
Hoàng thượng than thở, cầm lấy một miếng khăn vải, có chút ngốc giúp hắn lau tóc, lại theo thói quen sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, "Xem xem, chủ tử tốt như ta vậy tìm đâu ra? Hoàng hậu ta còn không có giúp nàng lau tóc qua đâu.”
Tam Lang cũng theo thói quen cầm lấy góc khăn vải, dùng tay trái lau những nơi mình bị sờ qua, tay phải vẫn không ngừng, chậm đáp, "Tội thần tạ thưởng." Liền không để ý đến hắn.
Hoàng thượng lau trong chốc lát, không ngờ lại cảm thấy rất thú vị. Tóc Tam Lang này vừa trơn lại dài, sờ rất thoải mái. "Aiz aiz aiz, chúng ta không khí này không tệ ha, ngươi có cảm thấy có chút gì...”
"Không có." Tam Lang lạnh lùng trả lời, nhìn xung quanh không có người, "Nếu người thực sự không có việc gì làm, giúp ta tìm sổ sách của Hộ bộ ra, đừng phá tóc ta.”
Sờ sờ mũi, hoàng thượng tùy tiện quăng khăn vải, thật sự đi lật hồ sơ. "Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”
"Làm sớm xong việc sớm. Hoàng thượng, tội thần đây là đang giúp người làm việc.”
"Tội bà ngoại ngươi!" Hoàng thượng tức giận rút sổ ra, vỗ lên án của hắn. Nhìn hắn chỉ là lật lật, xem vài lần, môi khẽ nhúc nhích, lại bắt đầu liều mạng viết xuống.
"Có người chờ ở nhà thật tốt." Hoàng thượng lại thở dài."Ngươi có biết không? Ta đem vị trí thái giám Nội Vụ Phủ cùng phượng ấn của hậu cung cho hoàng hậu, hoàng hậu thiếu chút nữa trừng ta ra hai lỗ. Ta có phong lưu hoang đường cũng biết nàng là chính thê được không? Nên mẫu nghi thiên hạ. Kết quả ta chỉ muốn ôm con một cái..." Hắn lã chã chực khóc, "Chết sống không chịu, giống như ta lấy những thứ kia để trao đổi, muốn giết chết con...”
Tam Lang dừng bút, "... H nương nương sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài. So với thái hậu, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu kém hơn nhiều. Chỉ có cùng ngài liên thủ... Hoàng hậu thông minh, hẳn sẽ hiểu rõ trong lòng.”
"Không thể. Ta biết nàng bảy năm, nàng chỉ là một tảng đá không có nhiệt độ. Có điều nàng thật sự là tảng đá có khiếu làm hoàng hậu, chuyện hậu cung ta không thể tự mình quản, nhưng nàng sẽ quản tốt... vì con nàng." Hoàng thượng giọng hơi mỉa mai, "Nàng cũng không muốn có một thái hoàng thái hậu đè trên đầu, làm thái hậu rỗng ruột. nàng xác thực thông minh, nhưng nàng chỉ là hoàng hậu, mà không phải vợ ta.”
Hoàng đế nói nhiều vừa yên tĩnh xuống, Tam Lang lại cảm thấy hắn vẫn là lải nhải sẽ tốt hơn.
Hắn muốn cái gì, Tam Lang thực hiểu được. Hoàng đế từng nói mình cùng hắn rất giống, hắn không thể không nói, quả thực là vậy. Sau có Chỉ Hạnh, liền hiểu rõ.
"Tử Hệ vào trong doanh bốn năm, tháng chạp năm nay được nghỉ." Tam Lang tiếp tục viết.
"Không gặp!" Hoàng thượng dài mặt, "Qua năm hắn đmười sáu, nên lấy lão bà ổn định xuống, sinh vài đứa nhỏ... nuôi một nhà hắn, lão tử còn nuôi được rất tốt!”
Tam Lang trầm mặc trong chốc lát, gác bút, xoa cổ tay, "Hoàng thượng, ngài chính miệng đáp ứng hắn, cho hắn quyết định con đường của mình.”
Hoàng thượng quay đầu, làm như không nghe thấy
Thì ra đã qua bốn năm. Kết thù với Tương Quốc Công cũng đã lâu như vậy.
Năm ấy, hắn trúng thám hoa, hoàng thượng bị kinh diễm chọn đến bên người. Khi đó Tam Lang tâm như tro tàn chỉ cảm thấy hoàng đế thật hoang đường, thật phiền. Thẳng đến buổi tiệc trung thu kia... Hắn mới đổi cách nhìn.
Tuy rằng tật xấu rất nhiều, cũng là người sống.
Thánh giá đến dự tiệc trung thu, với Tương Quốc Công là vinh quang rất lớn, nhưng với vị hoàng đế mới đăng cơ ba năm lại không phải. Hắn không thích làm vật trang trí hoàng quyền bày ra cho người ta xem, nên không có chút hứng thú, cuối cùng hắn mệt mỏi nói say rượu, muốn đi hoa viên dạo, không cần người ngoài theo.
Kỳ thật hắn là tức giận. Không ngờ lão thất phu này lại ám chỉ muốn thám hoa lang mà hắn cũng chưa dụ dỗ được, thật muốn giết chết cái tên gọi là cậu kia. Không đi dạo, hắn thật sự sẽ lật bàn.
Hoàng đế rầu rĩ mang theo Tam Lang cùng Triệu công công, còn có sáu ám vệ, dạo loạn trong hoa viên của Tương Quốc Công phủ. Hắn vừa mới bốc hỏa đuổi người dẫn đường trở về, hắn vẫn còn phiền muộn. Kết quả ai cũng không quen nơi này, lạc đường.
Chính là ở một cái tiểu viện hẻo lánh nào đó của Tương Quốc Công phủ, gặp được Tử Hệ kêu cứu mạng. Mà gã sai vặt ôm kéo hắn không biết bọn họ là ai, kêu người, kết quả đều bị ám vệ đánh bất
"Máu." Hoàng thượng ngồi xổm xuống nâng dậy, đứa nhỏ kia nắm tay áo hắn, lộ ra vết xanh tím nơi cổ tay, ánh mắt hoảng sợ vô thần thẳng tắp trừng hoàng thượng, nhìn Tam Lang cùng Triệu công công, ngất đi.
Mặc y phục nữ, lại là bé trai.
Bọn họ biết rõ trong lòng, đứa nhỏ này có thể là... luyến đồng Tương Quốc Công dưỡng.
Tương Quốc Công sở thích rất tệ hại, thường có thi thể thiếu niên thiếu nữ lặng lẽ từ cổng sau đưa ra. Nhưng lúc này hoàng thượng mới ba đăng cơ năm, không thể chống đối với Tương Quốc Công khi còn tiên đế đã quyền thế ngập trời. Dân chúng kinh thành sợ như sợ cọp, nghe nói Tương Quốc Công vừa tới, liền giấu con cái vào phòng run rẩy hết cả.
Triệu công công mở miệng, "Hoàng thượng, đây là Tương Quốc Công phủ.”
Đúng vậy, tên cậu này hắn còn không thể trêu vào. Hắn nên bỏ xuống, giả vờ như không thấy.
Nhưng đứa nhỏ này lại gắt gao nắm tay áo hắn.
Hoàng thượng ôm đứa nhỏ hơn mười tuổi kia lên, "Trẫm say rượu khó chịu, bãi giá hồi cung.”
Nói cũng không nói một tiếng, liền trực tiếp trèo tường chạy lấy người. Chỉ còn lại Triệu công công không bay được, vác mặt trở về cùng cáo từ Tương Quốc Công, đem kiệu lớn của thiên tử trở về.
Tương Quốc Công đến nháo vài lần, hoàng thượng liền coi như nói suông không bằng chứng, cắn chết nói không biết. Tìm đến Phùng tri huyện lang gây phiền, lại chỉ có được vô số hèn mọn cùng lạnh lùng, văn thần mỹ mạo này nhìn như văn nhược lại có một thân công phu vững vàng, công khai mờ ám đều không chiếm được gì tốt.
Thật muốn giết hắn cũng không phải không được... Chỉ là vì một đứa luyến đồng mà giết đại thần triều đình, còn là cận thần của hoàng đế, phiêu lưu quá lớn, lúc này còn chưa thể xé rách mặt. Tương Quốc Công mới nhịn xuống.
Kết quả hoàng thượng đem đứa nhỏ kia giấu ở ngự thư phòng dưỡng thương.
Đứa nhỏ này chỉ cho hoàng thượng chạm vào, toàn thân vết roi chằng chịt, ngay cả hoàng thượng phong lưu không phân biệt nam nữ cũng phải biến sắc. Đây là ngược đãi đến mức nào a...
Nó chỉ mở to mắt, xinh đẹp mà vô thần cứng ngắc cho hoàng thượng thay nó rửa sạch vết thương và bôi thuốc, nguyện đau chết cũng không cho người khác sờ một chút.
Không nói lời nào, cũng không cười. Như là nhận định hoàng thượng, như là mèo hoang kinh hách quá độ, núp ở phía sau, gắt gao nắm tay áo của hoàng thượng.
Hỏi thăm thân thế của hắn khắp nơi, chấn động là, không ngờ là con cháu nhà quan... con vợ lẽ của thủ thành, tên là Dương Chi, nghe nói đã bệnh chết một năm.
"Thì ra ngươi tên Dương Chi a." Hoàng thượng cười tủm tỉm nói với hắn.
"... Ta không gọi Dương Chi." Đứa nhỏ dưỡng thương gần một tháng rốt cục mở miệng. Sau này, nó mới miễn cưỡng thích ứng Tam Lang cùng Triệu công công.
Hoàng thượng hòa ái nói, "Mang ngươi về nhà tìm cha mẹ?”
Nó ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy thù hận, "Ta không có cha, cũng không có nương.”
Hoàng thượng nhẫn nại hỏi thật lâu, được đến một câu chuyện thật lạnh như băng. Sở dĩ thủ vệ đột nhiên thăng thủ thành, là bởi vì hắn đem con vợ lẽ của mình cho Tương Quốc Công.
Không biết làm thế nào cho phải, đành phải giữ nó lại trước. Hoàng thượng thực không có thiên phú đặt tên, vẫn là Tam Lang giúp hắn đặt cái tên "Tử Hệ" này.
Tử Hệ ở ngự thư phòng dưỡng thương hơn ba tháng, đó là khoảng thời gian mà hoàng thượng cười nhiều nhất thoải mái nhất sau khi Tam Lang quen biết hoàng thượng. Chỉ cần hoàng thượng trở lại ngự thư phòng, Tử Hệ sẽ nở một nụ cười vô cùng an tâm vui vẻ, nghênh đón hoàng thượng, cùng Triệu công công học như thế nào mài mực châm trà, vẫn quen nắm lấy tay áo
Cho dù là Tam Lang chỉ một lòng muốn chết, cũng cảm thấy trong khoảng thời gian Tử Hệ dưỡng thương này, là lúc ngự thư phòng ấm áp nhất... Tuy rằng đã là mùa đông.
Muốn đưa nó đi, không chỉ hoàng thượng khổ sở, ngay cả Triệu công công cùng Tam Lang đều có chút ảm đạm.
Nhưng nó lại như điên loạn cầm lấy ống tay hoàng thượng áo khóc lớn, nói gì cũng không chịu đi. Hoàng thượng thương tâm, "Ta lại không thể nhốt ngươi cả đời ở ngự thư phòng. Được được được, đừng khóc, ngươi muốn đi đâu? Ngoại trừ ngự thư phòng. Ngươi muốn đi đâu liền đưa ngươi đến đó, ta sẽ phái người chiếu cố ngươi.”
"Ta muốn ở bên cạnh người." Tử Hệ nhào vào hắn trong lòng, "Ta nguyện ý tịnh thân vào cung!”
Hoàng thượng phát giận, lớn tiếng, "Nói hươu nói vượn! Tiểu hài tử biết cái gì tịnh không tịnh? Ngươi biết tịnh là có ý gì không?!”
"Ta biết." Tử Hệ ánh mắt hưng phấn đã có chút điên cuồng, "Ta từng nhìn lén Triệu công công... Tự ta cũng có thể làm.”
Nếu không ngăn cản nhanh, nó thật sự thiếu chút nữa đã tự cung.
Hoàng thượng không còn cách nào với nó, liền một đứa nhỏ mười hai tuổi. Có lẽ khác không biết điên cuồng cùng chấp niệm của nó, Nhưng hoàng thượng cùng Tam Lang loại người trong lòng có vết thương khắc sâu này lại biết.
Cũng không thể nhìn nó tự mình hại mình, lại không thể vẫn giấu nó ở ngự thư phòng.
"Tam Lang ngươi nghĩ cách gì đi!" Hoàng thượng vô cùng phiền não.
Phùng di nương cuối thu năm đó đã qua đời, Tam Lang cảm xúc khắc sâu, cho nên chỉ thản nhiên trả lời, "Quý trọng người trước mắt.”
"Nói cái rắm! Nó chỉ là một đứa trẻ!" Hoàng thượng lấy tấu chương ném Tam Lang.
Dù sao ngươi nam nữ đều có thể không phải sao? Tam Lang thở dài. Rõ ràng vô cùng để ý, rõ ràng là như ngươi hy vọng, trong mắt chỉ có ngươi, không có "hoàng thượng".
"Tam Lang ngươi quả nhiên đã chết." Hoàng thượng hèn mọn nhìn hắn, lớn giọng trả lời, "Nó vẫn là đứa nhỏ, hết thảy đều còn kịp... Vì sao muốn cùng ta nhốt trong cái lồng sắt cẩm tú mà cả ta cũng không muốn ở này? Ta chỉ hy vọng nó bình an vui vẻ là tốt rồi!”
Có lẽ đi... Tử Hệ còn nhỏ, hết thảy đều còn kịp.
Cho nên hắn cùng Tử Hệ nói chuyện một lần.
Hoàng thượng tuyệt đối không cho tịnh thân vào cung, nhưng nếu Tử Hệ nó chỉ là hy vọng ở bên cạnh hoàng thượng, vậy còn có một cơ hội.
Ám vệ của hoàng thất là gia nghiệp, đời đời tương truyền. Con cháu ám vệ từ nhỏ liền được chọn lựa vào doanh, đào thải quá nửa, đề bạt một phần tinh anh nhất trong đó làm ám vệ, còn lại vào hoàng cung làm thủ vệ hoặc tử sĩ.
Thủ vệ của ngự thư phòng chính là ám vệ, cũng là người có cơ hội ở bên cạnh hoàng thượng nhất ngoại trừ thái giám cung nữ.
Nó chấp nhận rồi. Bởi vì Tam Lang nói, nó không có năng lực bảo vệ bản thân, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ liên lụy hoàng thượng.
Mỗi bước đều quay đầu lại, đứa nhỏ đó để ám vệ đưa đi rồi. Hoàng thượng cảm xúc suy sụp thật lâu, nhưng lại rất không được tự nhiên không chịu nhận thư, luôn phát giận trả thư về. Cuối cùng Tử Hệ đem thư viết xong đưa cho Tam Lang nhờ hắn chuyển thay.
"Ta nói trước nha," Hoàng thượng rốt cục oán giận đến sảng khoái rồi, "Sau khi ngươi ra ngoài, đừng nhận thư của hắn nữa!”
"Khởi bẩm hoàng thượng, bán cho ngài làm việc dường như không bao gồm việc nhận thư hay không." Tam Lang nhàn nhạt trả lời
"Ngươi, ngươi nhận của ngươi, đừng lấy đến cho ta!" Hắn nổi nóng loạn một hồi, hầm hừ đi khỏi.
... Là ta bị nhốt sắp hai tháng, thư không chuyển tới tay ngài, ngài chờ thật sự nóng lòng đi?
Hắn làm sao có thể hầu hạ một hôn quân nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy? Quả thật là vận khí không tốt a.