Chương 120: Thiên bảo các
Bài hát vừa chấm dứt, các điểu vương lập tức buông tay nhau ra, ghê tởm đến phát nôn, song vẫn cung kính phủ phục trên mặt đất hô: "Ngô hoàng đồng đức cùng thiên địa!"
Huyễn Ba: "Hôm nay lại hát sai một điệu nữa đấy. Ai... các ngươi đều là chim chóc mấy trăm tuổi cả rồi, trí nhớ lại kém xa cua rùa mấy chục tuổi."
Hắn chỉ dạy vài lần cua rùa đã thuộc ngay, bài hát này ước chừng phải dạy cho đám chim ngốc này đến mấy chục lần.
Chúng điểu vương mặt mày trắng bệch, bị Huyễn Ba lăn lộn đến chẳng còn nửa phần nóng nảy: "Ngô hoàng bớt giận!"
Huyễn Ba xua xua tay, biểu lộ vẻ mặt cực kỳ thất vọng với bọn họ: "Đi đi, đi đi, trở về luyện tập nhiều hơn để đừng sai tiếp ở lễ triều bái lần sau."
"Ngô hoàng đồng đức cùng thiên địa!" Điểu vương các tộc như được đại xá, bò dậy từ mặt đất, cấp tốc bay nhanh rời khỏi Thái Dương Bảo.
Bọn họ không cho rằng Điêu Hoàng khác trước, chỉ nghĩ Điêu Hoàng biết họ sinh dị tâm nên cố ý tra tấn họ. Thủ đoạn này thật quá lợi hại. Cao, thật sự cao! So với treo cả bọn lên đánh càng đáng sợ hơn.
Thế cho nên, khi vừa ra khỏi đại môn Thái Dương Bảo, cả đám điểu vương đổ lỗi cho nhau.
"Lúc nãy là Ưng Vương ngươi hát sai, làm bọn ta hát sai theo!"
"Tại tên Hạc Vương chân dài kia kìa, lúc đá chân hắn đá trúng ta!"
- -- ---
Bạch Vũ vương và Hắc Vũ vương sáng sớm đã đến đây chờ xem kết quả.
Điểu vương các tộc vừa ra đến lập tức giận dữ nhìn Hắc Vũ vương: "Không phải ngươi nói Điêu Hoàng có dấu hiệu phản tổ, lễ triều bái chắc chắn xảy ra đại loạn sao?"
Hắc Vũ vương xấu hổ cười hắc hắc: "Là mấy điểu vương kia nói, nào phải ta!"
Bạch Vũ vương cười lạnh: "Ta biết ngay mà, ngươi làm việc có bao giờ đáng tin."
Hừ, ngươi mới là người không đáng tin cậy nhất trong toàn bộ vũ nhân tộc đấy! Hắc Vũ vương chửi thầm trong bụng, nhưng lần này tin tình báo của hắn sai, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
- -- ---
"Tiểu Điêu Nhi à, ta giúp ngươi rồi, dựa theo giao ước, giày này coi như phần thưởng cho ta nhé."
Sau khi người hầu lui ra ngoài hết, Khúc Duyệt từ sau điện đi ra, Huyễn Ba bước xuống từ hoàng toạ, vừa chỉ chỉ trên giày vừa nói.
Điêu Hoàng đậu trên vai Khúc Duyệt gật đầu: "Có thể, nhưng xin nhớ cho, đừng tùy tiện sử dụng ở Thập Cửu Châu."
"Yên tâm!" Đối với giày, Huyễn Ba thường xuyên có mới nới cũ, chỉ mang một thời gian rồi xếp xó, giữ gìn chẳng qua vì sưu tập mà thôi.
"Chủ nhân!" Húc Quang bước vội vã vào đại điện, dáng vẻ như lửa cháy đến mông.
Tiêu rồi! Khúc Duyệt nghĩ thầm có lẽ tin tức về bộ sách kia đã truyền đến.
Điêu Hoàng trách cứ: "Húc Quang, hoang mang rối loạn như vậy, phong thái ở đâu?"
Húc Quang lập tức dừng bước, bình tĩnh lại, điềm tĩnh bước lên, lấy bảy quyển sách trong vòng trữ vật ra trình lên: "Vừa mới thu được, hiện giờ bên ngoài truyền náo nhiệt..."
"A!" Huyễn Ba cực kỳ vui vẻ, lấy quyển trên cùng «Tuyển tập thơ Điêu Hoàng» cầm trên tay thưởng thức, "Tối hôm qua ta mới hoàn thành, bảo mấy con chim đưa đi. Không ngờ đã in ấn xong hết rồi, còn truyền bá nhanh như vậy. Tiểu Điêu Nhi à, lực ảnh hưởng của ngươi không nhỏ nha."
Thần thức Điêu Hoàng đảo qua mấy quyển sách, không cần nhìn nội dung, chỉ cần xem tựa sách, đặc biệt là quyển tình sử kia, suýt tí nữa đã chết ngất.
"Tiền bối bớt giận." Nếu không vì cần lấy nước cực hàn, Điêu Hoàng phải nhờ vả Khúc Duyệt, nàng e rằng y sẽ giết chết Huyễn Ba trong cơn giận dữ.
Huyễn Ba nâng tay nhẹ xoa cái đầu chim của Điêu Hoàng: "Ta vì tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi xem, ngươi suốt ngày cứng nhắc nghiêm nghị chẳng thú vị gì. Gần gũi với thần dân của mình hơn, bọn họ vui vẻ, ngươi cũng sẽ vui vẻ."
"Ngươi nhìn ta đi, đức Huyễn Ba của Bàn Long Hải, bá chủ đại dương siêu cấp vẫn có thể hòa mình cùng tôm cua cá chạch thấp kém nhất, chẳng ai có ý định lật đổ sự thống trị của Ba gia đây. Đó chính là mối quan hệ qua lại. Tiểu Điêu Nhi à, ta đây đang giúp ngươi tạo mối quan hệ đấy!"
Khúc Duyệt có thể cảm nhận được Điêu Hoàng đang đậu trên vai này không khống chế được mà run rẩy, vội vàng khuyên: "Tiền bối, xin ngài bớt giận, chí ít cũng đã vượt qua được hội triều bái, nguy cơ của điểu tộc đã được giải quyết."
Ý nàng muốn nhắc nhở hắn: chính ngài đã nói "có chút ít còn hơn không" kia mà. Trách ai được.
Húc Quang nghiêm túc suy nghĩ lời Huyễn Ba: "Chủ nhân, sau khi những quyển sách này truyền ra, những bình luận về ngài quả thật cũng không tệ lắm."
Điêu Hoàng gần như muốn trợn trắng mắt, nhưng y không phải hạng người qua cầu rút ván, sau khi bình tĩnh lại, y vờ như chẳng có việc gì, hỏi Khúc Duyệt: "Khúc cô nương, không phải cô cần ta giúp đỡ sao, khi nào xuất phát?"
Khúc Duyệt: "Lúc nào ngài thấy thuận tiện."
Điêu Hoàng: "Đi thôi!"
- -- ---
Huyễn Ba cởi giày biến trở về bản thể của mình, cầm theo lồng chim, nằm trên khuyên tai.
Khúc Duyệt dùng con chim cắt cơ khí đưa bọn họ cùng đến Châu Tây Hải.
Lúc còn ở Diệp gia, Khúc Duyệt đã dùng bản đồ xác định thành thị có nhà họ Nhan tọa lạc.
Giữa thành có một ngọn núi cao, Nhan gia ở giữa sườn núi, thuộc môn phái hình thức gia tộc cực kỳ quy mô.
Khúc Duyệt thuê một phòng trong khách điếm dưới chân núi. Nàng và Huyễn Ba ở lại trong phòng, trong khi đó Điêu Hoàng hóa thành chim sẻ nhỏ bay lên núi dọ thám Nhan Phong.
Thân phận lớn như Nhan Phong sẽ không tùy tiện ra ngoài nhưng không có nghĩa ông ta ở mãi trong nhà, hoàn toàn tùy vào vận may của bọn họ.
Nhưng có Huyễn Ba ở sát bên, vận may đương nhiên cực kỳ tốt.
Không đến nửa ngày Điêu Hoàng đã quay lại, y nói: "Thật trùng hợp, Nhan Phong đang ở trên núi."
Khúc Duyệt chắp tay nói với y: "Vậy chúng ta chia làm hai hướng, phiền tiền bối theo dõi hắn sát sao, nếu thấy hắn rời núi đi đến nơi nào hoang vắng, ngài hãy xác định vị trí, xong rồi quay lại khách điếm này."
Điêu Hoàng đậu trên bàn hỏi: "Không biết cô nương định làm gì?"
Y không tin một cô nương nhỏ tuổi tu vi thấp có thể tìm được cách dụ dỗ Nhan Phong đi kiểm tra Quả Hợp Đạo.
Khúc Duyệt không giấu diếm: "Nhà đấu giá hàng đầu ở Thập Cửu Châu là Thiên Bảo Các đúng không ạ?"
Điêu Hoàng sửng sốt: "Cô nương muốn đến Thiên Bảo Các gửi bán Quả Hợp Đạo Ác?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy!"
Chuyện này chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ oanh động toàn bộ thượng tầng Thập Cửu Châu. Mỗi gia tộc đều có nguồn tin riêng, sau khi Nhan Phong biết được hẳn sẽ chột dạ, không biết có phải Quả Ác của mình đã bị trộm, tất đi đến nơi cất giấu để kiểm tra.
"Ý kiến hay, nhưng đáng tiếc không thể thực hiện được." Điêu Hoàng lắc đầu, "Cô có biết quy định của Thiên Bảo Các không? Muốn gửi đấu giá vật phẩm, cô buộc phải đặt vật ấy ở Thiên Bảo Các, bọn họ mới đồng ý rao tin."
Khúc Duyệt: "Vãn bối biết."
Điêu Hoàng: "Trong tay cô có Quả Hợp Đạo Ác?"
Khúc Duyệt: "Không có."
Tuy Cây Hợp Đạo không chỉ có một, nhưng cũng là loại cực hiếm, đâu dễ tìm được một Quả Ác khác.
Khúc Duyệt chỉ vào khuyên tai: "Có Huyễn Ba tiền bối là đủ rồi."
Huyễn Ba kinh ngạc: "Ngươi có giày của Chi Kỳ à? Vậy cũng không được, ta chỉ có thể biến thành Chi Kỳ trong dáng vẻ con người thôi, không biến thành quả được đâu."
Giống như lúc hắn hóa thành Điêu Hoàng vậy, chỉ có thể hóa thành y trong hình dạng con người, không phải một con kim điêu.
Điêu Hoàng nghĩ sâu xa hơn: "Cô muốn để Huyễn Ba biến thành ta, dùng thanh danh của ta yêu cầu rao bán mà không cần ký gửi vật phẩm sao? Nếu là những vật bình thường thì không sao, nhưng Quả Hợp Đạo quá hiếm, một khi loan tin sẽ ảnh hưởng rất lớn, Thiên Bảo Các không thấy hàng ắt sẽ không đồng ý."
Khúc Duyệt: "Vãn bối có giày của Diệp Thừa Tích."
Lúc Diệp Thừa Tích đi thăm Cửu Hoang, nàng đã bảo Cửu Hoang nói hắn thích đôi giày ông đang mang, đòi ông cho hắn. Không chỉ có giày, còn có eo bài.
Điêu Hoàng ngẩn ra một lúc: "Ừm, vậy không thành vấn đề."
Lại có giày mới để mang, Huyễn Ba nhớ lại tướng mạo Diệp Thừa Tích, hắn cũng rất thích, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng hắn vẫn không hiểu: "Vì sao Tiểu Điêu Nhi không được nhưng Diệp Thừa Tích lại được?"
Điêu Hoàng đáp: "Bởi vì Thiên Bảo Các là sản nghiệp của Diệp gia, Diệp Thừa Thích lại là gia chủ Diệp gia. Sản nghiệp của Diệp gia nở rộ khắp nơi, cấp bậc chưởng quản của Thiên Bảo Các e là không có khả năng được trực tiếp nói chuyện với ông ta, khả năng ngươi bị bại lộ không lớn. Tuy nhiên, sau khi chuyện này truyền ra, Diệp Thừa Tích có thể sẽ phái người đi hỏi..."
Khúc Duyệt: "Không sao, lúc đó dù Thiên Bảo Các thu lại tin tức, vãn bối cũng đã đạt được mục đích rồi."
Khúc Duyệt không sợ Diệp Thừa Tích phát hiện được, những chuyện này chung quy đều vì giúp đỡ Diệp gia. Vốn nàng có thể nhờ Diệp Thừa Tích hỗ trợ, vì để minh oan cho Cửu Hoang, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Song, Diệp Thừa Tích là người không có tâm cơ, thông qua ông ấy Nhan Linh có thể sẽ phát hiện ra, do đó chỉ có thể làm trước nói sau.
"Được, chúng ta chia làm hai nhóm." Điêu Hoàng khâm phục khi thấy nàng suy nghĩ chu đáo, không nói nhiều nữa, bay ra khỏi quán trọ để theo dõi Nhan Phong.
"Chúng ta đi thôi." Huyễn Ba nói, nóng lòng muốn mang giày mới.
Khúc Duyệt dặn trước: "Đây là chuyện trọng đại..."
Huyễn Ba ngắt lời: "Ta hiểu mà, lúc làm chuyện trọng đại, đã bao giờ ta làm hỏng việc đâu nào?"
- -- ---
Thiên Bảo Các không nằm ở Châu Thanh Vân của Diệp gia, mà tọa lạc tại một tiểu châu tương đối hỗn loạn và thiếu trật tự.
Các nhà đấu giá xưa nay chỉ quan tâm bảo vật, không quan tâm lai lịch, giao dịch với cả tà ma ngoại đạo, cho nên tọa lạc tại nơi rồng rắn hỗn tạp càng thuận tiện.
Khúc Duyệt tính thời gian, trời đã chạng vạng tối, theo lời dặn dò của Tuyết Lí Hồng, nàng phải quay lại Băng Ngọc Trì trước đêm mai để nguyền rủa Tông Quyền.
Để tiết kiệm thời gian, nàng buộc phải dùng cánh thiên nhân. Dáng vẻ sau khi gắn cánh xong không khác gì vũ nhân, vũ nhân và người lại chung sống hòa bình, nàng không cần đắn đo. Ra khỏi thành không bao lâu, Khúc Duyệt liền gắn cánh lên, vỗ thật nhẹ đã vút lên tận trời.
Trên đường đến Thiên Bảo Các, tiếng cảm thán kinh ngạc của Huyễn Ba không ngừng vang lên:
"Đây thật sự chỉ là pháp khí bay thôi ư? Không phải vặt được từ trên lưng một con phượng hoàng đấy chứ?"
"Đây mới là cảm giác bay lượn đích thực nha. Mặt Trăng Nhỏ, có phải ngươi đã thành tiên rồi không? Thật tuyệt quá, ta muốn ngâm thơ..."
Mặt Trăng Nhỏ xinh đẹp
Nàng sinh ra một đôi cánh
Vượt cả gió
Vượt ánh sáng
Đập vào trong tim hắn
Rạch ra một vết thương
Sau khi đọc xong, cảm thấy bài thơ này vượt hẳn những bài trước về chất, dò hỏi: "Thế nào?"
Cảm giác choáng váng khi dùng cánh thiên nhân đã biến mất, Khúc Duyệt cười hỏi: "Sao lại là "hắn" mà không phải là "ta"?"
Huyễn Ba đáp: "Đây là một bài thơ tình, ta được bay lượn, tim chẳng có tổn thương gì hết. Này là cho Rau Hẹ."
Khúc Duyệt ừ một tiếng: "Vậy ta thay Rau Hẹ bình luận một chút được chứ?"
Huyễn Ba: "Được chứ! Được chứ!"
Khúc Duyệt thoáng im lặng rồi ho khan hai tiếng, bắt chước chất giọng khàn khàn cùng ngữ điệu nghi hoặc mờ mịt của Cửu Hoang: "Lục Nương nhà ta chỉ có thể sinh ra một đôi trai gái, sao có thể sinh ra một đôi cánh, ngươi nhìn lầm rồi?"
Huyễn Ba:...
Thật sự cạn lời.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Rau Hẹ: Lục Nươngcàng ngày càng hiểu ta, rất nhanh hai ta có thể giao tiếp không trở ngại.
Huyễn Ba: "Hôm nay lại hát sai một điệu nữa đấy. Ai... các ngươi đều là chim chóc mấy trăm tuổi cả rồi, trí nhớ lại kém xa cua rùa mấy chục tuổi."
Hắn chỉ dạy vài lần cua rùa đã thuộc ngay, bài hát này ước chừng phải dạy cho đám chim ngốc này đến mấy chục lần.
Chúng điểu vương mặt mày trắng bệch, bị Huyễn Ba lăn lộn đến chẳng còn nửa phần nóng nảy: "Ngô hoàng bớt giận!"
Huyễn Ba xua xua tay, biểu lộ vẻ mặt cực kỳ thất vọng với bọn họ: "Đi đi, đi đi, trở về luyện tập nhiều hơn để đừng sai tiếp ở lễ triều bái lần sau."
"Ngô hoàng đồng đức cùng thiên địa!" Điểu vương các tộc như được đại xá, bò dậy từ mặt đất, cấp tốc bay nhanh rời khỏi Thái Dương Bảo.
Bọn họ không cho rằng Điêu Hoàng khác trước, chỉ nghĩ Điêu Hoàng biết họ sinh dị tâm nên cố ý tra tấn họ. Thủ đoạn này thật quá lợi hại. Cao, thật sự cao! So với treo cả bọn lên đánh càng đáng sợ hơn.
Thế cho nên, khi vừa ra khỏi đại môn Thái Dương Bảo, cả đám điểu vương đổ lỗi cho nhau.
"Lúc nãy là Ưng Vương ngươi hát sai, làm bọn ta hát sai theo!"
"Tại tên Hạc Vương chân dài kia kìa, lúc đá chân hắn đá trúng ta!"
- -- ---
Bạch Vũ vương và Hắc Vũ vương sáng sớm đã đến đây chờ xem kết quả.
Điểu vương các tộc vừa ra đến lập tức giận dữ nhìn Hắc Vũ vương: "Không phải ngươi nói Điêu Hoàng có dấu hiệu phản tổ, lễ triều bái chắc chắn xảy ra đại loạn sao?"
Hắc Vũ vương xấu hổ cười hắc hắc: "Là mấy điểu vương kia nói, nào phải ta!"
Bạch Vũ vương cười lạnh: "Ta biết ngay mà, ngươi làm việc có bao giờ đáng tin."
Hừ, ngươi mới là người không đáng tin cậy nhất trong toàn bộ vũ nhân tộc đấy! Hắc Vũ vương chửi thầm trong bụng, nhưng lần này tin tình báo của hắn sai, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
- -- ---
"Tiểu Điêu Nhi à, ta giúp ngươi rồi, dựa theo giao ước, giày này coi như phần thưởng cho ta nhé."
Sau khi người hầu lui ra ngoài hết, Khúc Duyệt từ sau điện đi ra, Huyễn Ba bước xuống từ hoàng toạ, vừa chỉ chỉ trên giày vừa nói.
Điêu Hoàng đậu trên vai Khúc Duyệt gật đầu: "Có thể, nhưng xin nhớ cho, đừng tùy tiện sử dụng ở Thập Cửu Châu."
"Yên tâm!" Đối với giày, Huyễn Ba thường xuyên có mới nới cũ, chỉ mang một thời gian rồi xếp xó, giữ gìn chẳng qua vì sưu tập mà thôi.
"Chủ nhân!" Húc Quang bước vội vã vào đại điện, dáng vẻ như lửa cháy đến mông.
Tiêu rồi! Khúc Duyệt nghĩ thầm có lẽ tin tức về bộ sách kia đã truyền đến.
Điêu Hoàng trách cứ: "Húc Quang, hoang mang rối loạn như vậy, phong thái ở đâu?"
Húc Quang lập tức dừng bước, bình tĩnh lại, điềm tĩnh bước lên, lấy bảy quyển sách trong vòng trữ vật ra trình lên: "Vừa mới thu được, hiện giờ bên ngoài truyền náo nhiệt..."
"A!" Huyễn Ba cực kỳ vui vẻ, lấy quyển trên cùng «Tuyển tập thơ Điêu Hoàng» cầm trên tay thưởng thức, "Tối hôm qua ta mới hoàn thành, bảo mấy con chim đưa đi. Không ngờ đã in ấn xong hết rồi, còn truyền bá nhanh như vậy. Tiểu Điêu Nhi à, lực ảnh hưởng của ngươi không nhỏ nha."
Thần thức Điêu Hoàng đảo qua mấy quyển sách, không cần nhìn nội dung, chỉ cần xem tựa sách, đặc biệt là quyển tình sử kia, suýt tí nữa đã chết ngất.
"Tiền bối bớt giận." Nếu không vì cần lấy nước cực hàn, Điêu Hoàng phải nhờ vả Khúc Duyệt, nàng e rằng y sẽ giết chết Huyễn Ba trong cơn giận dữ.
Huyễn Ba nâng tay nhẹ xoa cái đầu chim của Điêu Hoàng: "Ta vì tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi xem, ngươi suốt ngày cứng nhắc nghiêm nghị chẳng thú vị gì. Gần gũi với thần dân của mình hơn, bọn họ vui vẻ, ngươi cũng sẽ vui vẻ."
"Ngươi nhìn ta đi, đức Huyễn Ba của Bàn Long Hải, bá chủ đại dương siêu cấp vẫn có thể hòa mình cùng tôm cua cá chạch thấp kém nhất, chẳng ai có ý định lật đổ sự thống trị của Ba gia đây. Đó chính là mối quan hệ qua lại. Tiểu Điêu Nhi à, ta đây đang giúp ngươi tạo mối quan hệ đấy!"
Khúc Duyệt có thể cảm nhận được Điêu Hoàng đang đậu trên vai này không khống chế được mà run rẩy, vội vàng khuyên: "Tiền bối, xin ngài bớt giận, chí ít cũng đã vượt qua được hội triều bái, nguy cơ của điểu tộc đã được giải quyết."
Ý nàng muốn nhắc nhở hắn: chính ngài đã nói "có chút ít còn hơn không" kia mà. Trách ai được.
Húc Quang nghiêm túc suy nghĩ lời Huyễn Ba: "Chủ nhân, sau khi những quyển sách này truyền ra, những bình luận về ngài quả thật cũng không tệ lắm."
Điêu Hoàng gần như muốn trợn trắng mắt, nhưng y không phải hạng người qua cầu rút ván, sau khi bình tĩnh lại, y vờ như chẳng có việc gì, hỏi Khúc Duyệt: "Khúc cô nương, không phải cô cần ta giúp đỡ sao, khi nào xuất phát?"
Khúc Duyệt: "Lúc nào ngài thấy thuận tiện."
Điêu Hoàng: "Đi thôi!"
- -- ---
Huyễn Ba cởi giày biến trở về bản thể của mình, cầm theo lồng chim, nằm trên khuyên tai.
Khúc Duyệt dùng con chim cắt cơ khí đưa bọn họ cùng đến Châu Tây Hải.
Lúc còn ở Diệp gia, Khúc Duyệt đã dùng bản đồ xác định thành thị có nhà họ Nhan tọa lạc.
Giữa thành có một ngọn núi cao, Nhan gia ở giữa sườn núi, thuộc môn phái hình thức gia tộc cực kỳ quy mô.
Khúc Duyệt thuê một phòng trong khách điếm dưới chân núi. Nàng và Huyễn Ba ở lại trong phòng, trong khi đó Điêu Hoàng hóa thành chim sẻ nhỏ bay lên núi dọ thám Nhan Phong.
Thân phận lớn như Nhan Phong sẽ không tùy tiện ra ngoài nhưng không có nghĩa ông ta ở mãi trong nhà, hoàn toàn tùy vào vận may của bọn họ.
Nhưng có Huyễn Ba ở sát bên, vận may đương nhiên cực kỳ tốt.
Không đến nửa ngày Điêu Hoàng đã quay lại, y nói: "Thật trùng hợp, Nhan Phong đang ở trên núi."
Khúc Duyệt chắp tay nói với y: "Vậy chúng ta chia làm hai hướng, phiền tiền bối theo dõi hắn sát sao, nếu thấy hắn rời núi đi đến nơi nào hoang vắng, ngài hãy xác định vị trí, xong rồi quay lại khách điếm này."
Điêu Hoàng đậu trên bàn hỏi: "Không biết cô nương định làm gì?"
Y không tin một cô nương nhỏ tuổi tu vi thấp có thể tìm được cách dụ dỗ Nhan Phong đi kiểm tra Quả Hợp Đạo.
Khúc Duyệt không giấu diếm: "Nhà đấu giá hàng đầu ở Thập Cửu Châu là Thiên Bảo Các đúng không ạ?"
Điêu Hoàng sửng sốt: "Cô nương muốn đến Thiên Bảo Các gửi bán Quả Hợp Đạo Ác?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy!"
Chuyện này chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ oanh động toàn bộ thượng tầng Thập Cửu Châu. Mỗi gia tộc đều có nguồn tin riêng, sau khi Nhan Phong biết được hẳn sẽ chột dạ, không biết có phải Quả Ác của mình đã bị trộm, tất đi đến nơi cất giấu để kiểm tra.
"Ý kiến hay, nhưng đáng tiếc không thể thực hiện được." Điêu Hoàng lắc đầu, "Cô có biết quy định của Thiên Bảo Các không? Muốn gửi đấu giá vật phẩm, cô buộc phải đặt vật ấy ở Thiên Bảo Các, bọn họ mới đồng ý rao tin."
Khúc Duyệt: "Vãn bối biết."
Điêu Hoàng: "Trong tay cô có Quả Hợp Đạo Ác?"
Khúc Duyệt: "Không có."
Tuy Cây Hợp Đạo không chỉ có một, nhưng cũng là loại cực hiếm, đâu dễ tìm được một Quả Ác khác.
Khúc Duyệt chỉ vào khuyên tai: "Có Huyễn Ba tiền bối là đủ rồi."
Huyễn Ba kinh ngạc: "Ngươi có giày của Chi Kỳ à? Vậy cũng không được, ta chỉ có thể biến thành Chi Kỳ trong dáng vẻ con người thôi, không biến thành quả được đâu."
Giống như lúc hắn hóa thành Điêu Hoàng vậy, chỉ có thể hóa thành y trong hình dạng con người, không phải một con kim điêu.
Điêu Hoàng nghĩ sâu xa hơn: "Cô muốn để Huyễn Ba biến thành ta, dùng thanh danh của ta yêu cầu rao bán mà không cần ký gửi vật phẩm sao? Nếu là những vật bình thường thì không sao, nhưng Quả Hợp Đạo quá hiếm, một khi loan tin sẽ ảnh hưởng rất lớn, Thiên Bảo Các không thấy hàng ắt sẽ không đồng ý."
Khúc Duyệt: "Vãn bối có giày của Diệp Thừa Tích."
Lúc Diệp Thừa Tích đi thăm Cửu Hoang, nàng đã bảo Cửu Hoang nói hắn thích đôi giày ông đang mang, đòi ông cho hắn. Không chỉ có giày, còn có eo bài.
Điêu Hoàng ngẩn ra một lúc: "Ừm, vậy không thành vấn đề."
Lại có giày mới để mang, Huyễn Ba nhớ lại tướng mạo Diệp Thừa Tích, hắn cũng rất thích, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng hắn vẫn không hiểu: "Vì sao Tiểu Điêu Nhi không được nhưng Diệp Thừa Tích lại được?"
Điêu Hoàng đáp: "Bởi vì Thiên Bảo Các là sản nghiệp của Diệp gia, Diệp Thừa Thích lại là gia chủ Diệp gia. Sản nghiệp của Diệp gia nở rộ khắp nơi, cấp bậc chưởng quản của Thiên Bảo Các e là không có khả năng được trực tiếp nói chuyện với ông ta, khả năng ngươi bị bại lộ không lớn. Tuy nhiên, sau khi chuyện này truyền ra, Diệp Thừa Tích có thể sẽ phái người đi hỏi..."
Khúc Duyệt: "Không sao, lúc đó dù Thiên Bảo Các thu lại tin tức, vãn bối cũng đã đạt được mục đích rồi."
Khúc Duyệt không sợ Diệp Thừa Tích phát hiện được, những chuyện này chung quy đều vì giúp đỡ Diệp gia. Vốn nàng có thể nhờ Diệp Thừa Tích hỗ trợ, vì để minh oan cho Cửu Hoang, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Song, Diệp Thừa Tích là người không có tâm cơ, thông qua ông ấy Nhan Linh có thể sẽ phát hiện ra, do đó chỉ có thể làm trước nói sau.
"Được, chúng ta chia làm hai nhóm." Điêu Hoàng khâm phục khi thấy nàng suy nghĩ chu đáo, không nói nhiều nữa, bay ra khỏi quán trọ để theo dõi Nhan Phong.
"Chúng ta đi thôi." Huyễn Ba nói, nóng lòng muốn mang giày mới.
Khúc Duyệt dặn trước: "Đây là chuyện trọng đại..."
Huyễn Ba ngắt lời: "Ta hiểu mà, lúc làm chuyện trọng đại, đã bao giờ ta làm hỏng việc đâu nào?"
- -- ---
Thiên Bảo Các không nằm ở Châu Thanh Vân của Diệp gia, mà tọa lạc tại một tiểu châu tương đối hỗn loạn và thiếu trật tự.
Các nhà đấu giá xưa nay chỉ quan tâm bảo vật, không quan tâm lai lịch, giao dịch với cả tà ma ngoại đạo, cho nên tọa lạc tại nơi rồng rắn hỗn tạp càng thuận tiện.
Khúc Duyệt tính thời gian, trời đã chạng vạng tối, theo lời dặn dò của Tuyết Lí Hồng, nàng phải quay lại Băng Ngọc Trì trước đêm mai để nguyền rủa Tông Quyền.
Để tiết kiệm thời gian, nàng buộc phải dùng cánh thiên nhân. Dáng vẻ sau khi gắn cánh xong không khác gì vũ nhân, vũ nhân và người lại chung sống hòa bình, nàng không cần đắn đo. Ra khỏi thành không bao lâu, Khúc Duyệt liền gắn cánh lên, vỗ thật nhẹ đã vút lên tận trời.
Trên đường đến Thiên Bảo Các, tiếng cảm thán kinh ngạc của Huyễn Ba không ngừng vang lên:
"Đây thật sự chỉ là pháp khí bay thôi ư? Không phải vặt được từ trên lưng một con phượng hoàng đấy chứ?"
"Đây mới là cảm giác bay lượn đích thực nha. Mặt Trăng Nhỏ, có phải ngươi đã thành tiên rồi không? Thật tuyệt quá, ta muốn ngâm thơ..."
Mặt Trăng Nhỏ xinh đẹp
Nàng sinh ra một đôi cánh
Vượt cả gió
Vượt ánh sáng
Đập vào trong tim hắn
Rạch ra một vết thương
Sau khi đọc xong, cảm thấy bài thơ này vượt hẳn những bài trước về chất, dò hỏi: "Thế nào?"
Cảm giác choáng váng khi dùng cánh thiên nhân đã biến mất, Khúc Duyệt cười hỏi: "Sao lại là "hắn" mà không phải là "ta"?"
Huyễn Ba đáp: "Đây là một bài thơ tình, ta được bay lượn, tim chẳng có tổn thương gì hết. Này là cho Rau Hẹ."
Khúc Duyệt ừ một tiếng: "Vậy ta thay Rau Hẹ bình luận một chút được chứ?"
Huyễn Ba: "Được chứ! Được chứ!"
Khúc Duyệt thoáng im lặng rồi ho khan hai tiếng, bắt chước chất giọng khàn khàn cùng ngữ điệu nghi hoặc mờ mịt của Cửu Hoang: "Lục Nương nhà ta chỉ có thể sinh ra một đôi trai gái, sao có thể sinh ra một đôi cánh, ngươi nhìn lầm rồi?"
Huyễn Ba:...
Thật sự cạn lời.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Rau Hẹ: Lục Nươngcàng ngày càng hiểu ta, rất nhanh hai ta có thể giao tiếp không trở ngại.