Chương 123: Thiên ma thú
Trên đảo.
Khúc Duyệt điều khiển con ong dạo khắp mọi ngóc ngách trong động. Chóp hai sợi râu của con ong không ngừng lóe ánh sáng xanh tựa như hai bóng đèn nhỏ.
Khúc Duyệt nói: "Râu của nó cũng được cải biến, có thể phát hiện năng lượng dao động, kiểm tra các loại bẫy rập."
Ưu điểm là phát hiện rất chính xác, khuyết điểm là chỉ có thể cảm ứng trong khoảng cách rất gần.
Câu Lê nhìn hình ảnh trước mặt do con ong truyền về: "Vậy cô kêu ta theo làm gì?"
Có chỗ nào cần dùng đâu.
Khúc Duyệt cười nịnh nọt: "Lo trước khỏi họa. Hiện tại chưa có gì xảy ra, nhưng nếu bên trong thật có nguy hiểm, nhất định phải nhờ tiền bối cường công đi vào lấy quả kia ra."
Câu Lê không nói gì.
Ước chừng hơn một canh giờ, sau khi kiểm tra kỹ càng toàn bộ, con ong bay trở về. Khúc Duyệt lại lấy ra một mũi Tiêu Linh Tiễn khác, cắm phập vào kết giới rồi vạch ra một vết cắt dài.
"Tiền bối, đi thôi!" Tiêu Linh Tiễn chỉ có thể tác động lên kết giới trong một tức ngắn ngủi, Khúc Duyệt lập tức thu người chui vào, con ong cũng chui vào ống trúc bên hông nàng.
Hai chân Khúc Duyệt vừa đứng vững, vết nứt trên kết giới phía sau đã khép lại.
Câu Lê đã vào trước, giờ đang sải chân tiến lên. Khúc Duyệt theo sát phía sau, mỗi bước đều dẫm lên vết chân của hắn. Thật ra, nàng còn mang theo một pháp bảo thế thân, chỉ cần ném nó vào rồi dùng ý thức điều khiến nó đi vào lấy bảo vật là được.
Tuy nhiên, Quả Hợp Đạo không giống với những bảo vật khác, nó là loại quả dễ bị tổn thương, tự tay đi lấy vẫn thõa đáng hơn.
Hai người thuận lợi đi đến bên hồ nước đặt Quả Hợp Đạo Ác, một mùi hôi thối tanh tưởi xộc đến làm Khúc Duyệt muốn nôn.
Câu Lê cũng nhíu mày, vươn bàn tay về phía Quả Hợp Đạo, năm ngón tay nắm lấy cả chiếc hộp rút về, xác nhận: "Là Quả Hợp Đạo Ác, bản thể Chi Kỳ."
"Đổi sang hộp khác đi." Khúc Duyệt lấy ra một chiếc hộp, nói.
Câu Lê lấy quả ra và đặt nó vào chiếc hộp Khúc Duyệt đang cầm trên tay. Nàng khởi động phù chú khóa hộp, rồi đưa cho Câu Lê giắt lên thắt lưng hắn.
Treo đàng hoàng xong, ánh mắt Câu Lê chợt trầm xuống: "Thú canh giữ thức tỉnh rồi."
Sống lưng Khúc Duyệt lạnh toát, nơi Quả Hợp Đạo Ác hiện diện, không yêu thú nào có thể sống sót trừ đại yêu Độ Kiếp. Hơn nữa con ong đã kiểm tra dò xét qua mà chẳng thấy gì.
Nhưng phán đoán của Câu Lê không sai, rất nhanh Khúc Duyệt cũng nghe thấy tiếng động, âm thanh đến từ hồ nước hôi hám kia.
Bùm!
Một con quái vật lao ra khỏi hồ, trông giống một con cá sấu nhưng hai chân sau dài và thô to, có thể đứng thẳng, hai mắt màu xanh lục và cao gần một trượng.
Khúc Duyệt nhìn nó chằm chằm, đây không phải yêu mà là ma, lại là ma vật vô cùng hiếm thấy. Nó có phần giống yêu thú bị biến dị do Thiên Ma Hỏa đánh trúng trong thế giới ma chủng, được gọi là Thiên Ma Thú. Song con quái vật trước mắt này so với Thiên Ma Thú càng cao cấp hơn.
Điều kỳ lạ là, quái thú sau khi nhảy ra khỏi hồ nước lại không lập tức tấn công họ. Đôi mắt ánh xanh lục của nó cứ chằm chằm dán vào Câu Lê, tựa như phán đoán điều gì.
Khúc Duyệt được Câu Lê chắn phía trước bảo vệ, nàng cau mày suy nghĩ, phản ứng này giống như đang xác nhận Câu Lê có phải đồng loại của nó hay không chăng?
Dưới cái nhìn của con quái, sát khí quanh thân Câu Lê càng thêm dày đặc. Hắn đang mặc một bộ trường bào ôm sát người tay áo bó, Khúc Duyệt nhìn thấy hai bàn tay thon dài lộ ra ngoài ống tay áo run nhè nhẹ.
Con quái này dường như gợi lại cho hắn một số ký ức không vui.
"Ai là người giấu quả hợp đảo ở nơi này?" Câu Lê lạnh giọng chất vấn.
Hắn đang hỏi Khúc Duyệt.
Từ lúc Khúc Duyệt nhờ hắn đi theo giúp đỡ trộm Quả Hợp Đạo, suốt đường đi hắn chưa từng hỏi bất kỳ vấn đề liên quan nào.
Khúc Duyệt thấy mắt hắn dần chuyển đỏ nên không dám nói, không rõ hắn bị gì kích thích, nàng cố gắng khuyên: "Tiền bối..."
Con quái kia dường như đã nhận dạng xong, Câu Lê không phải đồng loại của nó, lập tức dồn sức ngàn cân đánh về hướng Câu Lê, như thể muốn xé xác hắn và giành lại Quả Hợp Đạo.
Lòng bàn tay Câu Lê hiện ra Hồn Câu, nhanh như chớp móc câu xuyên qua xương ức của quái vật, sau đó bị hắn ném đập vào vách núi tạo ra chấn động đất rung núi chuyển. Nhưng con quái chỉ lăn trên đất một vòng, vảy đổ rào rào đầy đất, sau đó lại bò dậy.
Hồn Câu vẫn móc dính trên xương của quái vật, sợi dây nối giữa người và thú bị kéo căng, không ngừng giằng co, bộc phát ra ánh sáng.
Con quái vô cùng cường hãn, Khúc Duyệt đoán một mình nàng chẳng thể nào chống đỡ nổi sức mạnh của nó, may mắn thay dường như Câu Lê có thể đánh bại nó.
Ngay sau đó Khúc Duyệt phát hiện nàng đã sai, bên trong hồ nước lại truyền ra tiếng, không chỉ có một con quái!
Câu Lê không thể cùng lúc đối phó với cả hai con. Khúc Duyệt lập tức lấy ra vũ khí sát thương dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhắm chuẩn vào con quái đang giằng co với Câu Lê, đồng thời nói: "Ta sẽ cản trở nó trong một tức, ngài nhanh chóng mang ta rời khỏi sơn động. Sau đó ta có thể đưa ngài bỏ xa bọn chúng, ta có một đôi cánh Thiên Công cực nhanh!"
"Không bỏ được, cũng không thể bỏ." Câu Lê nói nhanh.
Khúc Duyệt chần chừ, xem ra hắn rất hiểu rõ quái vật này, ngụ ý rằng một khi được thả ra, không ai có thể ngăn cản chúng, e rằng sẽ có sinh linh đồ thán.
Ma quân giết người không chớp mắt trong truyền thuyết cư nhiên lại có tư tưởng giác ngộ như thế, hoặc là hắn vẫn còn nhớ những đạo lý Ẩm Triều Tịch đã dạy.
Nước trên mặt hồ lần nữa nổ tung, một con quái vật khác bay ra khỏi làn nước hôi hám, hình dạng tương tự dơi, cánh dài gấy mấy lần thân, đồng thời đánh về phía Câu Lê.
Nơi Khúc Duyệt đang đứng thuận tiện giết qua hơn nhưng trong mắt hai con quái này nàng căn bản không hề tồn tại. Nàng phát hiện chúng nó không có suy nghĩ, ai cầm Quả Hợp Đạo liền giết người đó.
"Tiền bối, đưa Quả Hợp Đạo cho ta!" Khúc Duyệt lấy ra một lá bùa Thần Hành dán lên vai, đưa tay về phía Câu Lê.
Hắn thoáng do dự nhưng rất nhanh Quả Hợp Đạo treo bên hông đã vào tay Khúc Duyệt.
Hai con quái lập tức từ bỏ Câu Lê nhắm về phía Khúc Duyệt. Nàng điên cuồng chạy trốn trong hang động, song quái vật đuổi theo cũng không dễ dàng bởi Câu Lê dùng dây móc câu ghì chúng lại. So với tình huống bị bao vây trực tiếp lúc nãy, hiện tại Câu Lê dễ dàng đối phó với chúng hơn.
Song nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, hắn chỉ có thể trấn áp bọn chúng, không thể giết chết chúng, sức lực của hắn tiêu hao nhanh chóng hơn bọn chúng nhiều.
"Trốn vào một chỗ đi!" Câu Lê quát một tiếng.
Khúc Duyệt liền phóng vào một góc.
Hai con quái vật đang muốn xông tới, chợt một con bị túm đuôi, một con bị kéo cánh, hai con bị Câu Lê giật ngược rồi quật ngã.
Nói chính xác, đó là Câu Lê đã biến đổi hình thái.
Khúc Duyệt nhìn hắn chăm chú, thảo nào hắn hiểu rõ những con quái vật này đến vậy, sau khi biến đổi, hắn rất giống với bọn chúng, thậm chí còn hung tàn hơn.
Nàng cột Quả Hợp Đạo bên hông, nhìn ba con thú hung mãnh chiến đấu với nhau, hãi hùng khiếp vía.
Cuối cùng, con cá sấu bò ra đầu tiên bị Câu Lê cắn chết, chỉ còn lại con dơi.
Trước khi kiệt sức, hắn cũng xé nát nó.
Hang động trở lại yên tĩnh. Khúc Duyệt đột nhiên sinh ra cảm giác khủng hoảng, nàng nắm chặt vũ khí, do dự phòng bị nhìn về phía Câu Lê, không chắc hắn còn lý trí hay không.
Nhưng lúc này dù hắn không còn lý trí, thể lực cũng đã hao hết.
Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm, sau khi Câu Lê ngã trên mặt đất, một lần nữa biến trở về hình người. Khúc Duyệt chỉ nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu đi, bởi vì hắn không mặc quần áo.
Câu Lê run rẩy bò dậy, lấy quần áo mặc vào.
Lúc Khúc Duyệt nhìn hắn lần nữa, vẫn là bộ quần áo trước đây. Tình thế nguy cấp như vậy, hắn còn biết cởi quần áo cất đi trước khi biến hình, đại lão không hổ là đại lão.
"Tiền bối." Khúc Duyệt tiến lên đỡ hắn, nhìn thấy mặt và tay hắn đầy vết cào của móng vuốt sắc nhọn.
Lúc này nàng mới cảm thấy sau tai có chút đau nhức, nàng đưa tay sờ, có vết máu. Có lẽ lúc chạy trốn không cẩn thận đã bị móng vuốt của quái vật cào trúng.
"Đi..." Hơi thở của Câu lê cực kỳ mỏng manh, "Trước khi chết con dơi kia đã phát ra tiếng, hẳn là còn một con Thiên Ma Thú càng mạnh hơn đang ngủ đông bên dưới. Hiện giờ ta không thể đánh lại. Cô đưa ta ra ngoài trước, dùng cánh của cô dẫn dụ nó bay trên biển một lát để ta hồi phục một chút..."
Càng mạnh hơn sao? Khúc Duyệt liếc nhìn hộp đựng Quả Hợp Đạo trong tay: "Hay là trả lại vậy?"
Câu Lê lắc đầu, ý bảo nàng đừng vô nghĩa, đi mau: "Trả lại cũng vô dụng."
Khúc Duyệt vội vàng đỡ hắn ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Ngài nói những con đó là Thiên Ma Thú? Là Thiên Ma Thú trong thế giới ma chủng?"
"Những con trong thế giới ma chủng chỉ là bị ma hỏa thay đổi thể chất ma thú bình thường, còn đây mới thật sự là Thiên Ma chân chính, nguyên thân đều là hậu duệ thiên nhân."
Khúc Duyệt kinh hoảng: "Hậu duệ thiên nhân sau khi ma hóa sẽ biến thành thế này ư?"
Câu Lê lắc đầu: "Không, hậu duệ thiên nhân bị ma hoá thường sẽ giống như ta, có ý thức, có thể tiếp tục tu luyện, khi cần có thể tùy ý biến đổi hình thái."
Thì ra Câu Lê là hậu duệ thiên nhân bị ma hoá. Khúc Duyệt nhìn hai khối thi thể nằm trên đất: "Nhưng bọn chúng..."
Hoàn toàn là dã thú.
"Bọn chúng không tự nguyện ma hoá, cô cảm thấy chúng còn chút nhân dạng nào không?" Ngừng một chút, Câu Lê lạnh lùng nói tiếp, "Thật ra ta cũng không tự nguyện. Năm đó, Quả Hợp Đạo Ác đã tu thành người dùng ta làm thí nghiệm... Một thời gian sau ta trốn thoát được, ta không bị biến thành Thiên Ma Thú nhưng hậu duệ thiên nhân bị ma hoá thì không thể thay đổi, ta ma hoá, một khi bị khiêu khích sẽ dễ dàng hoá thành ma hình, khó có thể tự khống chế..."
Khúc Duyệt hơi nheo mắt lại, thảo nào hắn luôn tìm kiếm Quả Hợp Đạo Ác năm xưa, mối hận này cao như núi sâu như biển, không bao giờ nguôi.
Không biết Ẩm Triều Tịch có biết hay không, xem ra là không, có lẽ Câu Lê không nói cho hắn biết. E là Ẩm Triều Tịch luôn cho rằng Câu Lê tự nguyện ma hoá, do vậy mà "gãy kiếm".
"Cho nên Quả Ác cô trộm hôm nay là của ai?" Giọng Câu Lê lạnh lùng, "Chắc chắn có liên quan với địch nhân của ta!"
Khúc Duyệt đang định lên tiếng, phía sau đột nhiên ầm vang một tiếng thật lớn, một lực lượng nào đó rất lớn đang đuổi theo.
Thật may hai người đã tới gần cửa động, Khúc Duyệt bắn liên tiếp mười mũi Tiêu Linh Tiễn vào kết giới, mở ra một cái lỗ to, nàng cùng Câu Lê nhanh chóng nhảy ra khỏi kết giới.
Lấy ra quả cầu sắt của Tuyết Lí Hồng, mở cánh thiên nhân, Khúc Duyệt kéo Câu Lê bay theo ra biển, gọi to: "Huyễn Ba!"
Vừa dứt tiếng, nàng ném Câu Lê đã hư thoát vô lực xuống biển.
Trước khi lặn xuống, Câu Lê dặn dò: "Tận lực kéo dài thời gian."
Loại quái vật này, dù dẫn dụ đi đến nơi nào đều sẽ tạo ra tàn sát, cần phải xử lý nó trên biển. Khúc Duyệt hiểu được lo lắng của hắn, nàng giảm tốc độ cánh thiên nhân, chờ Thiên Ma Thú kia đuổi theo.
Đến lúc nó tiến vào phạm vi thần thức của nàng, ngón tay Khúc Duyệt khẽ run, là một con hắc xà bay hình thù kỳ dị, lớn vài chục trượng!
Với tình trạng thân thể của Câu Lê hiện tại, chỉ khôi phục vài canh giờ có thể đánh với nó được sao?
Khúc Duyệt vừa bay vừa kết nối với Nhất Tuyến Khiên: "Nhị Ca, huynh mau báo với các sư huynh đang ở Tử Tinh Thành, bảo bọn họ đi Thiên Hạ Lâu tìm Ẩm Triều Tịch và Tuyệt Đại Phong Hoa đến Tây Hải cứu mạng!"
Khúc Tống không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy giọng Khúc Duyệt gấp gáp, vừa định đáp lời lại nghe nàng rên rỉ một tiếng, anh lo lắng: "Muội bị thương?"
Khúc Duyệt không hiểu vì sao vết xước nhỏ sau tai nàng đột nhiên đau nhói, tựa như bị một con cua kẹp mạnh, song ngay lập tức bình ổn, chỉ sót lại một ít cảm giác nóng rát.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại." Nhưng nguyên nhân không rõ ràng khiến nàng không dám xem nhẹ, "Muội không thể chờ nữa..."
Làm sao đây?
Khúc Duyệt suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên lóe lên, nơi này gần Châu Long Nha, đường đến đó đều là biển không có lục địa.
Đối phó với một con Thiên Ma Thú, đối với Tông Quyền mà nói tất dễ như trở bàn tay.
"Nhị Ca, vừa rồi bọn muội trộm Quả Hợp Đạo Ác đã đánh động ba con Thiên Ma thú, hai con đã bị Câu Lê đánh chết, nhưng hắn đã trọng thương... Muội sẽ dẫn con còn lại đến Châu Long Nha..." Khúc Duyệt đã chuyển hướng bay về phía Châu Long Nha, vừa bay vừa nói.
"Cũng được." Khúc Tống dù không muốn nàng tiếp xúc với Tông Quyền nhưng cũng hiểu hiện giờ anh chạy đến Thập Cửu Châu cứu viện đã không còn kịp nữa, "Vậy còn báo cho Ẩm Triều Tịch..."
Khúc Duyệt: "Báo chứ!"
Câu Lê có lẽ sẽ dò hỏi Huyễn Ba, Huyễn Ba chắc chắn sẽ cho hắn biết Quả Hợp Đạo Ác là do Nhan gia cất giấu. Câu Lê thấy nàng dẫn dụ ma thú đi nơi khác, đoán được nàng đã tìm ra cách đối phó, hắn khẳng định sẽ giết đến Nhan gia để tìm hiểu đến tột cùng. Khúc Duyệt không lo hắn giết chóc lung tung, chỉ lo hắn bị giết.
Khúc Tống nói: "Được!"
Ngắt Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt vẫn duy trì tốc độ ma thú có thể đuổi theo, bay về phía Châu Long Nha.
- -- ---
Khúc Duyệt điều khiển con ong dạo khắp mọi ngóc ngách trong động. Chóp hai sợi râu của con ong không ngừng lóe ánh sáng xanh tựa như hai bóng đèn nhỏ.
Khúc Duyệt nói: "Râu của nó cũng được cải biến, có thể phát hiện năng lượng dao động, kiểm tra các loại bẫy rập."
Ưu điểm là phát hiện rất chính xác, khuyết điểm là chỉ có thể cảm ứng trong khoảng cách rất gần.
Câu Lê nhìn hình ảnh trước mặt do con ong truyền về: "Vậy cô kêu ta theo làm gì?"
Có chỗ nào cần dùng đâu.
Khúc Duyệt cười nịnh nọt: "Lo trước khỏi họa. Hiện tại chưa có gì xảy ra, nhưng nếu bên trong thật có nguy hiểm, nhất định phải nhờ tiền bối cường công đi vào lấy quả kia ra."
Câu Lê không nói gì.
Ước chừng hơn một canh giờ, sau khi kiểm tra kỹ càng toàn bộ, con ong bay trở về. Khúc Duyệt lại lấy ra một mũi Tiêu Linh Tiễn khác, cắm phập vào kết giới rồi vạch ra một vết cắt dài.
"Tiền bối, đi thôi!" Tiêu Linh Tiễn chỉ có thể tác động lên kết giới trong một tức ngắn ngủi, Khúc Duyệt lập tức thu người chui vào, con ong cũng chui vào ống trúc bên hông nàng.
Hai chân Khúc Duyệt vừa đứng vững, vết nứt trên kết giới phía sau đã khép lại.
Câu Lê đã vào trước, giờ đang sải chân tiến lên. Khúc Duyệt theo sát phía sau, mỗi bước đều dẫm lên vết chân của hắn. Thật ra, nàng còn mang theo một pháp bảo thế thân, chỉ cần ném nó vào rồi dùng ý thức điều khiến nó đi vào lấy bảo vật là được.
Tuy nhiên, Quả Hợp Đạo không giống với những bảo vật khác, nó là loại quả dễ bị tổn thương, tự tay đi lấy vẫn thõa đáng hơn.
Hai người thuận lợi đi đến bên hồ nước đặt Quả Hợp Đạo Ác, một mùi hôi thối tanh tưởi xộc đến làm Khúc Duyệt muốn nôn.
Câu Lê cũng nhíu mày, vươn bàn tay về phía Quả Hợp Đạo, năm ngón tay nắm lấy cả chiếc hộp rút về, xác nhận: "Là Quả Hợp Đạo Ác, bản thể Chi Kỳ."
"Đổi sang hộp khác đi." Khúc Duyệt lấy ra một chiếc hộp, nói.
Câu Lê lấy quả ra và đặt nó vào chiếc hộp Khúc Duyệt đang cầm trên tay. Nàng khởi động phù chú khóa hộp, rồi đưa cho Câu Lê giắt lên thắt lưng hắn.
Treo đàng hoàng xong, ánh mắt Câu Lê chợt trầm xuống: "Thú canh giữ thức tỉnh rồi."
Sống lưng Khúc Duyệt lạnh toát, nơi Quả Hợp Đạo Ác hiện diện, không yêu thú nào có thể sống sót trừ đại yêu Độ Kiếp. Hơn nữa con ong đã kiểm tra dò xét qua mà chẳng thấy gì.
Nhưng phán đoán của Câu Lê không sai, rất nhanh Khúc Duyệt cũng nghe thấy tiếng động, âm thanh đến từ hồ nước hôi hám kia.
Bùm!
Một con quái vật lao ra khỏi hồ, trông giống một con cá sấu nhưng hai chân sau dài và thô to, có thể đứng thẳng, hai mắt màu xanh lục và cao gần một trượng.
Khúc Duyệt nhìn nó chằm chằm, đây không phải yêu mà là ma, lại là ma vật vô cùng hiếm thấy. Nó có phần giống yêu thú bị biến dị do Thiên Ma Hỏa đánh trúng trong thế giới ma chủng, được gọi là Thiên Ma Thú. Song con quái vật trước mắt này so với Thiên Ma Thú càng cao cấp hơn.
Điều kỳ lạ là, quái thú sau khi nhảy ra khỏi hồ nước lại không lập tức tấn công họ. Đôi mắt ánh xanh lục của nó cứ chằm chằm dán vào Câu Lê, tựa như phán đoán điều gì.
Khúc Duyệt được Câu Lê chắn phía trước bảo vệ, nàng cau mày suy nghĩ, phản ứng này giống như đang xác nhận Câu Lê có phải đồng loại của nó hay không chăng?
Dưới cái nhìn của con quái, sát khí quanh thân Câu Lê càng thêm dày đặc. Hắn đang mặc một bộ trường bào ôm sát người tay áo bó, Khúc Duyệt nhìn thấy hai bàn tay thon dài lộ ra ngoài ống tay áo run nhè nhẹ.
Con quái này dường như gợi lại cho hắn một số ký ức không vui.
"Ai là người giấu quả hợp đảo ở nơi này?" Câu Lê lạnh giọng chất vấn.
Hắn đang hỏi Khúc Duyệt.
Từ lúc Khúc Duyệt nhờ hắn đi theo giúp đỡ trộm Quả Hợp Đạo, suốt đường đi hắn chưa từng hỏi bất kỳ vấn đề liên quan nào.
Khúc Duyệt thấy mắt hắn dần chuyển đỏ nên không dám nói, không rõ hắn bị gì kích thích, nàng cố gắng khuyên: "Tiền bối..."
Con quái kia dường như đã nhận dạng xong, Câu Lê không phải đồng loại của nó, lập tức dồn sức ngàn cân đánh về hướng Câu Lê, như thể muốn xé xác hắn và giành lại Quả Hợp Đạo.
Lòng bàn tay Câu Lê hiện ra Hồn Câu, nhanh như chớp móc câu xuyên qua xương ức của quái vật, sau đó bị hắn ném đập vào vách núi tạo ra chấn động đất rung núi chuyển. Nhưng con quái chỉ lăn trên đất một vòng, vảy đổ rào rào đầy đất, sau đó lại bò dậy.
Hồn Câu vẫn móc dính trên xương của quái vật, sợi dây nối giữa người và thú bị kéo căng, không ngừng giằng co, bộc phát ra ánh sáng.
Con quái vô cùng cường hãn, Khúc Duyệt đoán một mình nàng chẳng thể nào chống đỡ nổi sức mạnh của nó, may mắn thay dường như Câu Lê có thể đánh bại nó.
Ngay sau đó Khúc Duyệt phát hiện nàng đã sai, bên trong hồ nước lại truyền ra tiếng, không chỉ có một con quái!
Câu Lê không thể cùng lúc đối phó với cả hai con. Khúc Duyệt lập tức lấy ra vũ khí sát thương dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhắm chuẩn vào con quái đang giằng co với Câu Lê, đồng thời nói: "Ta sẽ cản trở nó trong một tức, ngài nhanh chóng mang ta rời khỏi sơn động. Sau đó ta có thể đưa ngài bỏ xa bọn chúng, ta có một đôi cánh Thiên Công cực nhanh!"
"Không bỏ được, cũng không thể bỏ." Câu Lê nói nhanh.
Khúc Duyệt chần chừ, xem ra hắn rất hiểu rõ quái vật này, ngụ ý rằng một khi được thả ra, không ai có thể ngăn cản chúng, e rằng sẽ có sinh linh đồ thán.
Ma quân giết người không chớp mắt trong truyền thuyết cư nhiên lại có tư tưởng giác ngộ như thế, hoặc là hắn vẫn còn nhớ những đạo lý Ẩm Triều Tịch đã dạy.
Nước trên mặt hồ lần nữa nổ tung, một con quái vật khác bay ra khỏi làn nước hôi hám, hình dạng tương tự dơi, cánh dài gấy mấy lần thân, đồng thời đánh về phía Câu Lê.
Nơi Khúc Duyệt đang đứng thuận tiện giết qua hơn nhưng trong mắt hai con quái này nàng căn bản không hề tồn tại. Nàng phát hiện chúng nó không có suy nghĩ, ai cầm Quả Hợp Đạo liền giết người đó.
"Tiền bối, đưa Quả Hợp Đạo cho ta!" Khúc Duyệt lấy ra một lá bùa Thần Hành dán lên vai, đưa tay về phía Câu Lê.
Hắn thoáng do dự nhưng rất nhanh Quả Hợp Đạo treo bên hông đã vào tay Khúc Duyệt.
Hai con quái lập tức từ bỏ Câu Lê nhắm về phía Khúc Duyệt. Nàng điên cuồng chạy trốn trong hang động, song quái vật đuổi theo cũng không dễ dàng bởi Câu Lê dùng dây móc câu ghì chúng lại. So với tình huống bị bao vây trực tiếp lúc nãy, hiện tại Câu Lê dễ dàng đối phó với chúng hơn.
Song nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, hắn chỉ có thể trấn áp bọn chúng, không thể giết chết chúng, sức lực của hắn tiêu hao nhanh chóng hơn bọn chúng nhiều.
"Trốn vào một chỗ đi!" Câu Lê quát một tiếng.
Khúc Duyệt liền phóng vào một góc.
Hai con quái vật đang muốn xông tới, chợt một con bị túm đuôi, một con bị kéo cánh, hai con bị Câu Lê giật ngược rồi quật ngã.
Nói chính xác, đó là Câu Lê đã biến đổi hình thái.
Khúc Duyệt nhìn hắn chăm chú, thảo nào hắn hiểu rõ những con quái vật này đến vậy, sau khi biến đổi, hắn rất giống với bọn chúng, thậm chí còn hung tàn hơn.
Nàng cột Quả Hợp Đạo bên hông, nhìn ba con thú hung mãnh chiến đấu với nhau, hãi hùng khiếp vía.
Cuối cùng, con cá sấu bò ra đầu tiên bị Câu Lê cắn chết, chỉ còn lại con dơi.
Trước khi kiệt sức, hắn cũng xé nát nó.
Hang động trở lại yên tĩnh. Khúc Duyệt đột nhiên sinh ra cảm giác khủng hoảng, nàng nắm chặt vũ khí, do dự phòng bị nhìn về phía Câu Lê, không chắc hắn còn lý trí hay không.
Nhưng lúc này dù hắn không còn lý trí, thể lực cũng đã hao hết.
Khúc Duyệt thở phào nhẹ nhõm, sau khi Câu Lê ngã trên mặt đất, một lần nữa biến trở về hình người. Khúc Duyệt chỉ nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu đi, bởi vì hắn không mặc quần áo.
Câu Lê run rẩy bò dậy, lấy quần áo mặc vào.
Lúc Khúc Duyệt nhìn hắn lần nữa, vẫn là bộ quần áo trước đây. Tình thế nguy cấp như vậy, hắn còn biết cởi quần áo cất đi trước khi biến hình, đại lão không hổ là đại lão.
"Tiền bối." Khúc Duyệt tiến lên đỡ hắn, nhìn thấy mặt và tay hắn đầy vết cào của móng vuốt sắc nhọn.
Lúc này nàng mới cảm thấy sau tai có chút đau nhức, nàng đưa tay sờ, có vết máu. Có lẽ lúc chạy trốn không cẩn thận đã bị móng vuốt của quái vật cào trúng.
"Đi..." Hơi thở của Câu lê cực kỳ mỏng manh, "Trước khi chết con dơi kia đã phát ra tiếng, hẳn là còn một con Thiên Ma Thú càng mạnh hơn đang ngủ đông bên dưới. Hiện giờ ta không thể đánh lại. Cô đưa ta ra ngoài trước, dùng cánh của cô dẫn dụ nó bay trên biển một lát để ta hồi phục một chút..."
Càng mạnh hơn sao? Khúc Duyệt liếc nhìn hộp đựng Quả Hợp Đạo trong tay: "Hay là trả lại vậy?"
Câu Lê lắc đầu, ý bảo nàng đừng vô nghĩa, đi mau: "Trả lại cũng vô dụng."
Khúc Duyệt vội vàng đỡ hắn ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Ngài nói những con đó là Thiên Ma Thú? Là Thiên Ma Thú trong thế giới ma chủng?"
"Những con trong thế giới ma chủng chỉ là bị ma hỏa thay đổi thể chất ma thú bình thường, còn đây mới thật sự là Thiên Ma chân chính, nguyên thân đều là hậu duệ thiên nhân."
Khúc Duyệt kinh hoảng: "Hậu duệ thiên nhân sau khi ma hóa sẽ biến thành thế này ư?"
Câu Lê lắc đầu: "Không, hậu duệ thiên nhân bị ma hoá thường sẽ giống như ta, có ý thức, có thể tiếp tục tu luyện, khi cần có thể tùy ý biến đổi hình thái."
Thì ra Câu Lê là hậu duệ thiên nhân bị ma hoá. Khúc Duyệt nhìn hai khối thi thể nằm trên đất: "Nhưng bọn chúng..."
Hoàn toàn là dã thú.
"Bọn chúng không tự nguyện ma hoá, cô cảm thấy chúng còn chút nhân dạng nào không?" Ngừng một chút, Câu Lê lạnh lùng nói tiếp, "Thật ra ta cũng không tự nguyện. Năm đó, Quả Hợp Đạo Ác đã tu thành người dùng ta làm thí nghiệm... Một thời gian sau ta trốn thoát được, ta không bị biến thành Thiên Ma Thú nhưng hậu duệ thiên nhân bị ma hoá thì không thể thay đổi, ta ma hoá, một khi bị khiêu khích sẽ dễ dàng hoá thành ma hình, khó có thể tự khống chế..."
Khúc Duyệt hơi nheo mắt lại, thảo nào hắn luôn tìm kiếm Quả Hợp Đạo Ác năm xưa, mối hận này cao như núi sâu như biển, không bao giờ nguôi.
Không biết Ẩm Triều Tịch có biết hay không, xem ra là không, có lẽ Câu Lê không nói cho hắn biết. E là Ẩm Triều Tịch luôn cho rằng Câu Lê tự nguyện ma hoá, do vậy mà "gãy kiếm".
"Cho nên Quả Ác cô trộm hôm nay là của ai?" Giọng Câu Lê lạnh lùng, "Chắc chắn có liên quan với địch nhân của ta!"
Khúc Duyệt đang định lên tiếng, phía sau đột nhiên ầm vang một tiếng thật lớn, một lực lượng nào đó rất lớn đang đuổi theo.
Thật may hai người đã tới gần cửa động, Khúc Duyệt bắn liên tiếp mười mũi Tiêu Linh Tiễn vào kết giới, mở ra một cái lỗ to, nàng cùng Câu Lê nhanh chóng nhảy ra khỏi kết giới.
Lấy ra quả cầu sắt của Tuyết Lí Hồng, mở cánh thiên nhân, Khúc Duyệt kéo Câu Lê bay theo ra biển, gọi to: "Huyễn Ba!"
Vừa dứt tiếng, nàng ném Câu Lê đã hư thoát vô lực xuống biển.
Trước khi lặn xuống, Câu Lê dặn dò: "Tận lực kéo dài thời gian."
Loại quái vật này, dù dẫn dụ đi đến nơi nào đều sẽ tạo ra tàn sát, cần phải xử lý nó trên biển. Khúc Duyệt hiểu được lo lắng của hắn, nàng giảm tốc độ cánh thiên nhân, chờ Thiên Ma Thú kia đuổi theo.
Đến lúc nó tiến vào phạm vi thần thức của nàng, ngón tay Khúc Duyệt khẽ run, là một con hắc xà bay hình thù kỳ dị, lớn vài chục trượng!
Với tình trạng thân thể của Câu Lê hiện tại, chỉ khôi phục vài canh giờ có thể đánh với nó được sao?
Khúc Duyệt vừa bay vừa kết nối với Nhất Tuyến Khiên: "Nhị Ca, huynh mau báo với các sư huynh đang ở Tử Tinh Thành, bảo bọn họ đi Thiên Hạ Lâu tìm Ẩm Triều Tịch và Tuyệt Đại Phong Hoa đến Tây Hải cứu mạng!"
Khúc Tống không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy giọng Khúc Duyệt gấp gáp, vừa định đáp lời lại nghe nàng rên rỉ một tiếng, anh lo lắng: "Muội bị thương?"
Khúc Duyệt không hiểu vì sao vết xước nhỏ sau tai nàng đột nhiên đau nhói, tựa như bị một con cua kẹp mạnh, song ngay lập tức bình ổn, chỉ sót lại một ít cảm giác nóng rát.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại." Nhưng nguyên nhân không rõ ràng khiến nàng không dám xem nhẹ, "Muội không thể chờ nữa..."
Làm sao đây?
Khúc Duyệt suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên lóe lên, nơi này gần Châu Long Nha, đường đến đó đều là biển không có lục địa.
Đối phó với một con Thiên Ma Thú, đối với Tông Quyền mà nói tất dễ như trở bàn tay.
"Nhị Ca, vừa rồi bọn muội trộm Quả Hợp Đạo Ác đã đánh động ba con Thiên Ma thú, hai con đã bị Câu Lê đánh chết, nhưng hắn đã trọng thương... Muội sẽ dẫn con còn lại đến Châu Long Nha..." Khúc Duyệt đã chuyển hướng bay về phía Châu Long Nha, vừa bay vừa nói.
"Cũng được." Khúc Tống dù không muốn nàng tiếp xúc với Tông Quyền nhưng cũng hiểu hiện giờ anh chạy đến Thập Cửu Châu cứu viện đã không còn kịp nữa, "Vậy còn báo cho Ẩm Triều Tịch..."
Khúc Duyệt: "Báo chứ!"
Câu Lê có lẽ sẽ dò hỏi Huyễn Ba, Huyễn Ba chắc chắn sẽ cho hắn biết Quả Hợp Đạo Ác là do Nhan gia cất giấu. Câu Lê thấy nàng dẫn dụ ma thú đi nơi khác, đoán được nàng đã tìm ra cách đối phó, hắn khẳng định sẽ giết đến Nhan gia để tìm hiểu đến tột cùng. Khúc Duyệt không lo hắn giết chóc lung tung, chỉ lo hắn bị giết.
Khúc Tống nói: "Được!"
Ngắt Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt vẫn duy trì tốc độ ma thú có thể đuổi theo, bay về phía Châu Long Nha.
- -- ---