Chương 133: Nộ ý trị
Nộ ý trị: giá trị của cơn giận
Cửu Hoang và Tân Lộ sánh bước đi lên Thang Nghiệp Hỏa, Khúc Duyệt khoanh tay đứng trên đỉnh núi chăm chú nhìn hai người họ.
Bộ quần áo mới của Cửu Hoang bị đè dưới núi khoáng thạch nên hắn vẫn mặc bộ quần áo cũ rách, phần bị Thiên Tà Kiếm cắt rách đã được hắn vá lại trên đường đến đây.
Lúc Khúc Duyệt gặp hắn lần đầu, hắn cũng có dáng vẻ như bây giờ, sau đó thì tu vi bị giật lùi, ngồi tù mười năm trong Thiên La Tháp, bị vu oan, bị phản bội...
Hắn dường như không hề thay đổi...
Lại nhìn Tân Lộ ở phía sau, nàng mơ hồ nhớ lại bản thân năm đó, vì sắm vai đóa hoa trắng yếu ớt nên cũng hay mặc váy trắng.
"Cái Thế huynh..." Tân Lộ trước đó bị thương vì cố gắng chạy trên Thang Nghiệp Hỏa nên vừa bò cầu thang vừa thở hồng hộc, thỉnh thoảng túm tay áo Cửu Hoang mượn chút sức lực.
Hắn muốn Cửu Hoang đi chậm một chút, quá mệt không thể đuổi kịp, lời còn chưa nói ra Thiên Nộ Kiếm trong ý thức hải lại chán động.
Tân Lộ buồn bực: "Cái Thế huynh, ta làm gì chọc giận huynh sao?"
Thiên Nộ Kiếm tuy hấp thu sự tức giận để thăng cấp nhưng nguồn gốc của sự tức giận này phải rõ ràng.
Cửu Hoang không hiểu hắn nói gì, phớt lờ hắn.
Tân Lộ chần chừ một chốc đã bị tụt lại khá xa đằng sau: "Ai, huynh đi chậm một chút, ta đang bị thương đó!"
"Chỉ một vết thương nhỏ, ngươi thật vô dụng!" Cửu Hoang không thích nhìn nam nhân lải nhải dài dòng nên đi càng nhanh, Lục Nương đang chờ hắn trên đỉnh, nếu không vì sợ vết thương rách toạch, hắn đã chạy một mạch lên đó.
Kỳ thật, vết thương toạc ra rất hợp ý hắn, Lục Nương sẽ lại giúp hắn bôi thuốc, hắn vui biết bao nhiêu.
Nhưng lại không thể, hắn phải mau chóng khôi phục thân thể về trạng thái tốt nhất để bảo vệ nàng an toàn.
"Lục Nương!"
Trăm bậc thang cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng chạy lên đến bên cạnh Khúc Duyệt.
Nàng không nói một lời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cửu Hoang đột nhiên lạnh cả lưng: "Làm sao vậy?"
Khúc Duyệt cười nói: "Chàng ngày thường không xen vào việc người khác, giống hệt khúc gỗ, đẩy một cái mới nhích một bước, vừa rồi sao đột nhiên lại nỗ lực vậy?"
Cửu Hoang vội vàng giải thích: "Nào phải chuyện người khác chứ?"
Tuyệt Đại Phong Hoa nói khi xảy ra chuyện hắn không thể chỉ đứng sau lưng nàng, chờ nàng mở miệng mới đi làm tay đấm, phải chủ động nghĩ cách giúp nàng giải quyết vấn đề, chia sẻ trách nhiệm cùng nàng.
Đáng tiếc Lục Nương quá thông minh, cách của hắn khi nãy chẳng thể so với cách của Lục Nương.
Khúc Duyệt à một tiếng, thầm nghĩ, chàng xem Tân Lộ là người một nhà cho nên mới không phải chuyện người khác chứ gì.
Nàng xoay người đi về hướng thiền phòng của Nhất Niệm Phật Tôn.
Cửu Hoang đuổi theo sau.
Tân Lộ bò một hồi lâu mới lên đến nơi, vừa lúc nghe được lời Khúc Duyệt nói. Hắn chớp chớp mắt, cảm thấy thái độ của Khúc Duyệt có phần kỳ lạ.
Hay là Cửu Hoang không nói với nàng hắn là nam nhân?
Hiểu lầm rồi.
Tân Lộ hít vào một hơi, đang định chạy theo giải thích, bước chân bỗng chần chừ, chẳng lẽ hai lần Thiên Nộ chấn động kia là do nàng?
Mắt đảo một vòng, Tân Lộ quyết định thử lại một lần nữa.
- -- ---
Trong thiền phòng, Nhất Niệm Phật Tôn lăn qua lộn lại nghiên cứu Thiên Tà Kiếm.
Khúc Duyệt đứng ngoài sân có hàng rào tre, Thiên Tà Kiếm ảnh hưởng khiến nàng cảm thấy cáu kỉnh.
"Khúc thí chủ."
Sau nửa canh giờ, thiền sư Bảo Tuệ gọi nàng đi vào. Khúc Duyệt tiến vào thiền phòng, Cửu Hoang đi theo vào.
Nhất Niệm Phật Tôn đi thẳng vào vấn đề: "Kiếm này để lại chỗ ta, về nói với Tuyết Lí Hồng rằng tinh lọc không dễ, cần khoảng hai trăm năm."
Khúc Duyệt chắp tay trước ngực: "Đa tạ Phật Tôn, không biết còn có yêu cầu gì với chúng vãn bối hay không?"
Nhất Niệm Phật Tôn nói: "Các ngươi cũng không giúp được gì."
"Vậy chúng vãn bối cáo từ." Khúc Duyệt khom người chào.
Cửu Hoang ngăn nàng lại: "Lục Nương, nàng bị Thiên Ma khí xâm nhập, nhờ đại sư xem xét giúp nàng đi."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không cần."
Ban đầu nàng vốn muốn xin Nhất Niệm Phật Tôn xem giúp, nhưng Nhất Niệm Phật Tôn có oán hận quá sâu với cha nàng, hơn nữa nếu kiểm tra Tiểu Lưu Ly Tráo trong ý thức hải của nàng rất có thể sẽ phát hiện ra bí mật nàng là Thiên Nữ. Không phải nàng đe lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nàng chỉ không dám lấy tính mệnh của mẹ ra đùa giỡn.
Đang định xoay người rời đi, Nhất Niệm Phật Tôn bỗng phóng Thiên Tà Kiếm qua. Cửu Hoang phản ứng cực nhanh, muốn chặn lại, nhưng thấy thanh kiếm dựng thẳng bay qua chứ không đâm ngang, hẳn là muốn giúp Khúc Duyệt kiểm tra thân thẻ, hắn lui trở về.
Dưới sự điều khiển của Nhất Niệm Phật Tôn, Thiên Tà Kiếm xoay quanh Khúc Duyệt vài vòng, thân kiếm tỏa khí đen dày đặc, Khúc Duyệt phát ra tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt.
Nàng cắn răng nhịn xuống, tim đập dữ dội, cảm giác được một con bọ đang chui tới chui lui trong đó. Con bọ rất giống ma trùng, nhưng có đầu lớn hơn rất nhiều.
Mắt Khúc Duyệt đột nhiên trợn to, ý thức được mình không cảm nhiễm Thiên Ma khí vì bị thương lúc trộm Quả Hợp Đạo.
Bên dưới hộp Quả Hợp Đạo trong hang động, ngoài ba Thiên Ma thú, còn có một ma trùng!
Ma trùng lặng yên không một tiếng động bò lên người nàng, lúc nàng bị thương sau tai, nó đã chui qua miệng vết thương!
Loại ma trùng này luôn nhất quán đi theo đàn, trong sơn động giấu Quả Hợp Đạo chỉ có duy nhất một con, chẳng lẽ là mẫu trùng?
Mẫu trùng không nằm trong tay Lục Thiên, nàng còn tưởng Nhan Phong đang giữ nó, không ngờ được nó đã chui vào trong cơ thể nàng.
Nhất Niệm Phật Tôn thu hồi Thiên Tà Kiếm, nhíu mày thật sâu.
Thiền sư Bảo Tuệ cảm ứng được, dò hỏi: "Thái sư phụ, đây là loại trùng gì?"
Nhất Niệm Phật Tôn giải thích: "Thiên Linh tộc thân thể yếu ớt nhưng linh hồn mạnh mẽ, giỏi chiếm đoạt thân thể. Đây là ma trùng do Lục Thiên nuôi dưỡng từ rất nhiều thi thể của hậu duệ Thiên Linh bị ma hóa." Rồi ý vị thâm trường liếc nhìn Khúc Duyệt, "Con trùng này rất lợi hại, bình thường chỉ có phản ứng với thiên nhân huyết, đương nhiên, chỉ là bình thường..."
Từ ánh mắt ông ta, Khúc Duyệt biết thân phận thiên nhân của mình đã bị nhìn thấu, nhưng ông ta không vạch trần.
Cửu Hoang lo lắng hỏi: "Đại sư có cách gì trị cho nàng không? Ta sẽ làm bất cứ điều gì ông yêu cầu."
Nhất Niệm Phật Tôn trầm mặc.
Thiền sư Bảo Tuệ biết ông có cách nhưng không muốn nói nên truyền âm: "Thái sư phụ, người đắc tội ngài là Khúc Xuân Thu, ngài đâu cần so đo với một tiểu nha đầu chứ?"
Nhất Niệm Phật Tôn truyền âm lại: "Ta so đo đấy."
Thiền sư Bảo Tuệ không nói nên lời: "Cảnh giới của ngài vẫn luôn không thể tăng tiến, chính là vì lòng dạ chưa đủ rộng rãi."
Nhất Niệm Phật Tôn cười lạnh: "Nếu lòng dạ ta rộng rãi, tư tưởng cởi mở, ta còn xuất gia sao?"
Bảo Tuệ:...
"Cầm đi!" Nhất Niệm Phật Tông tháo chuỗi hạt trên cổ tay ném cho Khúc Duyệt.
Nàng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vươn hai tay tiếp nhận.
Nhất Niệm Phật Tôn nói: "Đi về hướng tây mười chín vạn dặm, đến núi Bạc Câu, trong núi có một thôn trang, ngươi cầm chuỗi ngọc ta đưa đi bái kiến vị ẩn sĩ sống ở đó, hắn có lẽ có cách." Lại bổ sung, "Trước đó, đừng sử dụng pháp thuật, phong bế khí hải đi."
"Vâng." Khúc Duyệt chân thành làm lễ, "Cảm tạ Phật Tôn."
Nhất Niệm lại giảng giải: "Tốt nhất ngươi nên che dấu danh tích, đừng lộ ra ngươi họ Khúc, bằng không hắn có thể đánh chết ngươi."
Khúc Duyệt:... "Vâng!"
Sau khi bọn họ rời đi.
Nhất Niệm Phật Tông nhìn thiền sư Bảo Tuệ đang cười, giải thích: "Ta giúp nàng ta là vì sợ con trùng kia ăn hỏng mất Lưu Ly Tráo thôi."
Bảo Tuệ gật đầu lia lịa: "Thái sư phụ nói phải."
Nhất Niệm Phật Tôn cười lạnh: "Vốn dĩ như thế."
- -- ---
Sau khi xuống núi, Khúc Duyệt lập tức phong bế khí hải, cho nên không thể sử dụng thảm bay. Cửu Hoang không có pháp khí bay, nếu phải ôm Khúc Duyệt ngự phong, đường xá xa xôi, cũng không tiện lắm.
Vì vậy, ba người ngồi trên phi kiếm của Tân Lộ, phi kiếm rất lớn, tựa như một con thuyền nhr.
"Lục Nương, nàng đói bụng không?" Bay được hai vạn dặm, Cửu Hoang cứ cách một canh giờ lại hỏi nàng một lần. Không có pháp lực chống đỡ, rất dễ sinh cảm giác mệt mỏi đói khát.
"Không đói." Khúc Duyệt lắc đầu.
Hai người ngồi song song, Tân Lộ ngồi sau bọn họ.
"Cái Thế huynh, ta đói." Tân Lộ đặt tay lên vai Cửu Hoang, nháy mắt. Hắn muốn thử "dụ dỗ" Cửu Hoang một lần xem Thiên Nộ có phản ứng hay không.
Không có phản ứng.
Nhưng Khúc Duyệt ngồi phía trước nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Cửu Hoang lấy trong vòng trữ vật ra một cái màn thầu đưa cho hắn.
Tân Lộ cầm lấy há hốc mồm: "Lúc nãy huynh muốn đi xuống vào thành, là để mua mấy cái màn thầu cho Khúc cô nương sao?"
Cửu Hoang mua rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là thứ Khúc Duyệt thích ăn, đương nhiên không thể đưa những thứ đó cho Tân Lộ, hắn nói: "Đây là mua cho ta ăn."
Tân Lộ ngẩn ra: "Không phải huynh đã tích cốc sao?"
Cửu Hoang không cần phải ăn nữa, nhưng sau khi ăn Lục Thiên xong hắn cảm thấy sau này sẽ có dịp cần ăn nữa. Hiện giờ ngẫm lại hắn vô cùng hối hận, lúc ăn Lục Thiên chỉ lo nhai kỹ nuốt chậm, mặt treo nụ cười nhưng chung quy vẫn dùng ta bốc, chẳng có tí thể diện nào. Đáng lẽ phải dùng dao băm nhỏ Lục Thiên rồi dùng đũa gắp ăn.
Hắn rõ ràng có rất nhiều đũa, khắc hoa, không khắc hoa, đũa gỗ, đũa đồi mồi, đều do hắn tự tay làm cho Lục Nương dùng hồi mười mấy năm trước.
Nhưng hối hận thì đã muộn, vì thế hắn muốn nhân lúc rảnh rỗi luyện tướng ăn bằng màn thầu.
Tân Lộ lẩm bẩm: "Sao huynh phải ăn màn thầu, tốt xấu gì cũng là thiếu gia Diệp gia..."
"Có ăn không? Không ăn thì trả lại cho ta!" Tất cả tiền của Cửu Hoang đều được tích cóp làm sính lễ, mọi khoản chi tiêu khác đều phải siết chặt, không thể lãng phí một xu.
Mấy cái màn thầu này là lúc mua bánh bao cho Khúc Duyệt, hắn lôi hộp công cụ Thiên Công ra sửa tốt cái xe gỗ của chủ quán nên được trả công.
"Ăn chứ!" Tân Lộ cầm màn thầu, thần thức hướng phía Khúc Duyệt, biểu tình vẫn bình tĩnh, không có phản ứng gì.
Hắn vừa định há miệng cắn màn thầu, chợt khẽ nhíu mày rên rỉ một tiếng.
Cửu Hoang quay đầu: "Ngươi làm sao vậy?"
Tân Lộ đặt cánh tay đang cầm màn thầu lên vai hắn, trán rịn đầy mồ hôi: "Có lẽ ta bị nội thương." Thân thể lảo đảo, nghiêng về phía trước, trán nhẹ nhàng áp lên lưng của Cửu Hoang.
Khúc Duyệt rất thông minh, Tân Lộ vì để hóa trang cho giống đã khuấy động linh khí trong cơ thể, khóe miệng thậm chí còn rỉ máu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng vẫn ráng nói: "Ta nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."
Cửu Hoang lại quay đầu đi, không để tâm việc trán Tân Lộ đang tựa vào lưng mình. Trong mắt hắn, Tân Lộ là nam nhân, sư phụ cũng xác nhận hắn là nam nhân, nên chắc chắn đấy là nam nhân.
Cửu Hoang cho rằng Khúc Duyệt cũng biết, không, hắn căn bản không nghĩ rằng nàng không biết.
Từ từ, Tân Lộ cảm nhận được Thiên Nộ trong ý thức hải chấn động.
Bởi vì khoảng cách rất gần nên tần suất chấn động khá cao, nộ khí dần dần tăng lên.
Tân Lộ sợ ngây người, sự tức giận mà Thiên Nộ tích lũy được tỷ lệ thuận với tu vi và độ tức giận của người bị chọc giận. Nói cách khác, tu vi càng cao, người càng tức giận thì càng cung cấp nhiều "chất dinh dưỡng" cho Thiên Nộ. Lửa giận của một tu đạo giả cấp chín tương đương với lửa giận của mười tu đạo giả cấp tám.
Vậy nên người tu luyện Thiên Nộ bọn họ thường chấp nhận rủi ro đi khiêu chiến vượt cấp, bị đánh là chuyện thường ngày.
Nhưng Khúc Duyệt chỉ mới cấp năm, vì sao có thể cung cấp "chất dinh dưỡng" ngang với một người đỉnh cấp tám?
Tân Lộ đã thực sự mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, lửa giận của nữ nhân đang ghen quá là dữ dội!
Haha, haha, hahaha, Tân Lộ nhịn không được cất tiếng cười to, này so với phương pháp hất tóc xoay vòng của sư phụ đơn giản hơn nhiều, lại chẳng có bất kỳ nguy hiểm nào.
Đại vận của hắn tới rồi!
Hắn sắp thành công rồi!
Thiên Nộ hấp thu ngày càng nhiều, hắn hưng phấn không kìm được, quyết định bỏ thêm củi, cho lửa giận này bùng lên hơn nữa.
"Ôi... đầu ta choáng váng quá!" Tân Lộ miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, rồi lại loạng choạng, rớt thẳng ra khỏi phi kiếm.
Cửu Hoang nghe thấy hắn kêu lên: "Cái Thế huynh, cứu ta!"
Cửu Hoang lập tức vịn lấy rìa phi kiếm nhoài người nhìn xuống, Khúc Duyệt phát hiện hắn dường như rất hốt hoảng. Nàng mím môi thành một đường thẳng tắp, ráng nhẫn nại, đang định lên tiếng nói thì lại thấy Cửu Hoang bắt quyết, trỏ vào cái màn thầu đang rơi xuống cùng Tân Lộ vớt trở về, sau đó cất vào vòng trữ vật.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Tân Lộ: "Thế giới củangười trưởng thành chưa bao giờ đơn giản, mạng sống của tui mẹ nó không bằng mộtcái màn thầu!"
Cửu Hoang và Tân Lộ sánh bước đi lên Thang Nghiệp Hỏa, Khúc Duyệt khoanh tay đứng trên đỉnh núi chăm chú nhìn hai người họ.
Bộ quần áo mới của Cửu Hoang bị đè dưới núi khoáng thạch nên hắn vẫn mặc bộ quần áo cũ rách, phần bị Thiên Tà Kiếm cắt rách đã được hắn vá lại trên đường đến đây.
Lúc Khúc Duyệt gặp hắn lần đầu, hắn cũng có dáng vẻ như bây giờ, sau đó thì tu vi bị giật lùi, ngồi tù mười năm trong Thiên La Tháp, bị vu oan, bị phản bội...
Hắn dường như không hề thay đổi...
Lại nhìn Tân Lộ ở phía sau, nàng mơ hồ nhớ lại bản thân năm đó, vì sắm vai đóa hoa trắng yếu ớt nên cũng hay mặc váy trắng.
"Cái Thế huynh..." Tân Lộ trước đó bị thương vì cố gắng chạy trên Thang Nghiệp Hỏa nên vừa bò cầu thang vừa thở hồng hộc, thỉnh thoảng túm tay áo Cửu Hoang mượn chút sức lực.
Hắn muốn Cửu Hoang đi chậm một chút, quá mệt không thể đuổi kịp, lời còn chưa nói ra Thiên Nộ Kiếm trong ý thức hải lại chán động.
Tân Lộ buồn bực: "Cái Thế huynh, ta làm gì chọc giận huynh sao?"
Thiên Nộ Kiếm tuy hấp thu sự tức giận để thăng cấp nhưng nguồn gốc của sự tức giận này phải rõ ràng.
Cửu Hoang không hiểu hắn nói gì, phớt lờ hắn.
Tân Lộ chần chừ một chốc đã bị tụt lại khá xa đằng sau: "Ai, huynh đi chậm một chút, ta đang bị thương đó!"
"Chỉ một vết thương nhỏ, ngươi thật vô dụng!" Cửu Hoang không thích nhìn nam nhân lải nhải dài dòng nên đi càng nhanh, Lục Nương đang chờ hắn trên đỉnh, nếu không vì sợ vết thương rách toạch, hắn đã chạy một mạch lên đó.
Kỳ thật, vết thương toạc ra rất hợp ý hắn, Lục Nương sẽ lại giúp hắn bôi thuốc, hắn vui biết bao nhiêu.
Nhưng lại không thể, hắn phải mau chóng khôi phục thân thể về trạng thái tốt nhất để bảo vệ nàng an toàn.
"Lục Nương!"
Trăm bậc thang cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng chạy lên đến bên cạnh Khúc Duyệt.
Nàng không nói một lời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cửu Hoang đột nhiên lạnh cả lưng: "Làm sao vậy?"
Khúc Duyệt cười nói: "Chàng ngày thường không xen vào việc người khác, giống hệt khúc gỗ, đẩy một cái mới nhích một bước, vừa rồi sao đột nhiên lại nỗ lực vậy?"
Cửu Hoang vội vàng giải thích: "Nào phải chuyện người khác chứ?"
Tuyệt Đại Phong Hoa nói khi xảy ra chuyện hắn không thể chỉ đứng sau lưng nàng, chờ nàng mở miệng mới đi làm tay đấm, phải chủ động nghĩ cách giúp nàng giải quyết vấn đề, chia sẻ trách nhiệm cùng nàng.
Đáng tiếc Lục Nương quá thông minh, cách của hắn khi nãy chẳng thể so với cách của Lục Nương.
Khúc Duyệt à một tiếng, thầm nghĩ, chàng xem Tân Lộ là người một nhà cho nên mới không phải chuyện người khác chứ gì.
Nàng xoay người đi về hướng thiền phòng của Nhất Niệm Phật Tôn.
Cửu Hoang đuổi theo sau.
Tân Lộ bò một hồi lâu mới lên đến nơi, vừa lúc nghe được lời Khúc Duyệt nói. Hắn chớp chớp mắt, cảm thấy thái độ của Khúc Duyệt có phần kỳ lạ.
Hay là Cửu Hoang không nói với nàng hắn là nam nhân?
Hiểu lầm rồi.
Tân Lộ hít vào một hơi, đang định chạy theo giải thích, bước chân bỗng chần chừ, chẳng lẽ hai lần Thiên Nộ chấn động kia là do nàng?
Mắt đảo một vòng, Tân Lộ quyết định thử lại một lần nữa.
- -- ---
Trong thiền phòng, Nhất Niệm Phật Tôn lăn qua lộn lại nghiên cứu Thiên Tà Kiếm.
Khúc Duyệt đứng ngoài sân có hàng rào tre, Thiên Tà Kiếm ảnh hưởng khiến nàng cảm thấy cáu kỉnh.
"Khúc thí chủ."
Sau nửa canh giờ, thiền sư Bảo Tuệ gọi nàng đi vào. Khúc Duyệt tiến vào thiền phòng, Cửu Hoang đi theo vào.
Nhất Niệm Phật Tôn đi thẳng vào vấn đề: "Kiếm này để lại chỗ ta, về nói với Tuyết Lí Hồng rằng tinh lọc không dễ, cần khoảng hai trăm năm."
Khúc Duyệt chắp tay trước ngực: "Đa tạ Phật Tôn, không biết còn có yêu cầu gì với chúng vãn bối hay không?"
Nhất Niệm Phật Tôn nói: "Các ngươi cũng không giúp được gì."
"Vậy chúng vãn bối cáo từ." Khúc Duyệt khom người chào.
Cửu Hoang ngăn nàng lại: "Lục Nương, nàng bị Thiên Ma khí xâm nhập, nhờ đại sư xem xét giúp nàng đi."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không cần."
Ban đầu nàng vốn muốn xin Nhất Niệm Phật Tôn xem giúp, nhưng Nhất Niệm Phật Tôn có oán hận quá sâu với cha nàng, hơn nữa nếu kiểm tra Tiểu Lưu Ly Tráo trong ý thức hải của nàng rất có thể sẽ phát hiện ra bí mật nàng là Thiên Nữ. Không phải nàng đe lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nàng chỉ không dám lấy tính mệnh của mẹ ra đùa giỡn.
Đang định xoay người rời đi, Nhất Niệm Phật Tôn bỗng phóng Thiên Tà Kiếm qua. Cửu Hoang phản ứng cực nhanh, muốn chặn lại, nhưng thấy thanh kiếm dựng thẳng bay qua chứ không đâm ngang, hẳn là muốn giúp Khúc Duyệt kiểm tra thân thẻ, hắn lui trở về.
Dưới sự điều khiển của Nhất Niệm Phật Tôn, Thiên Tà Kiếm xoay quanh Khúc Duyệt vài vòng, thân kiếm tỏa khí đen dày đặc, Khúc Duyệt phát ra tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt.
Nàng cắn răng nhịn xuống, tim đập dữ dội, cảm giác được một con bọ đang chui tới chui lui trong đó. Con bọ rất giống ma trùng, nhưng có đầu lớn hơn rất nhiều.
Mắt Khúc Duyệt đột nhiên trợn to, ý thức được mình không cảm nhiễm Thiên Ma khí vì bị thương lúc trộm Quả Hợp Đạo.
Bên dưới hộp Quả Hợp Đạo trong hang động, ngoài ba Thiên Ma thú, còn có một ma trùng!
Ma trùng lặng yên không một tiếng động bò lên người nàng, lúc nàng bị thương sau tai, nó đã chui qua miệng vết thương!
Loại ma trùng này luôn nhất quán đi theo đàn, trong sơn động giấu Quả Hợp Đạo chỉ có duy nhất một con, chẳng lẽ là mẫu trùng?
Mẫu trùng không nằm trong tay Lục Thiên, nàng còn tưởng Nhan Phong đang giữ nó, không ngờ được nó đã chui vào trong cơ thể nàng.
Nhất Niệm Phật Tôn thu hồi Thiên Tà Kiếm, nhíu mày thật sâu.
Thiền sư Bảo Tuệ cảm ứng được, dò hỏi: "Thái sư phụ, đây là loại trùng gì?"
Nhất Niệm Phật Tôn giải thích: "Thiên Linh tộc thân thể yếu ớt nhưng linh hồn mạnh mẽ, giỏi chiếm đoạt thân thể. Đây là ma trùng do Lục Thiên nuôi dưỡng từ rất nhiều thi thể của hậu duệ Thiên Linh bị ma hóa." Rồi ý vị thâm trường liếc nhìn Khúc Duyệt, "Con trùng này rất lợi hại, bình thường chỉ có phản ứng với thiên nhân huyết, đương nhiên, chỉ là bình thường..."
Từ ánh mắt ông ta, Khúc Duyệt biết thân phận thiên nhân của mình đã bị nhìn thấu, nhưng ông ta không vạch trần.
Cửu Hoang lo lắng hỏi: "Đại sư có cách gì trị cho nàng không? Ta sẽ làm bất cứ điều gì ông yêu cầu."
Nhất Niệm Phật Tôn trầm mặc.
Thiền sư Bảo Tuệ biết ông có cách nhưng không muốn nói nên truyền âm: "Thái sư phụ, người đắc tội ngài là Khúc Xuân Thu, ngài đâu cần so đo với một tiểu nha đầu chứ?"
Nhất Niệm Phật Tôn truyền âm lại: "Ta so đo đấy."
Thiền sư Bảo Tuệ không nói nên lời: "Cảnh giới của ngài vẫn luôn không thể tăng tiến, chính là vì lòng dạ chưa đủ rộng rãi."
Nhất Niệm Phật Tôn cười lạnh: "Nếu lòng dạ ta rộng rãi, tư tưởng cởi mở, ta còn xuất gia sao?"
Bảo Tuệ:...
"Cầm đi!" Nhất Niệm Phật Tông tháo chuỗi hạt trên cổ tay ném cho Khúc Duyệt.
Nàng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vươn hai tay tiếp nhận.
Nhất Niệm Phật Tôn nói: "Đi về hướng tây mười chín vạn dặm, đến núi Bạc Câu, trong núi có một thôn trang, ngươi cầm chuỗi ngọc ta đưa đi bái kiến vị ẩn sĩ sống ở đó, hắn có lẽ có cách." Lại bổ sung, "Trước đó, đừng sử dụng pháp thuật, phong bế khí hải đi."
"Vâng." Khúc Duyệt chân thành làm lễ, "Cảm tạ Phật Tôn."
Nhất Niệm lại giảng giải: "Tốt nhất ngươi nên che dấu danh tích, đừng lộ ra ngươi họ Khúc, bằng không hắn có thể đánh chết ngươi."
Khúc Duyệt:... "Vâng!"
Sau khi bọn họ rời đi.
Nhất Niệm Phật Tông nhìn thiền sư Bảo Tuệ đang cười, giải thích: "Ta giúp nàng ta là vì sợ con trùng kia ăn hỏng mất Lưu Ly Tráo thôi."
Bảo Tuệ gật đầu lia lịa: "Thái sư phụ nói phải."
Nhất Niệm Phật Tôn cười lạnh: "Vốn dĩ như thế."
- -- ---
Sau khi xuống núi, Khúc Duyệt lập tức phong bế khí hải, cho nên không thể sử dụng thảm bay. Cửu Hoang không có pháp khí bay, nếu phải ôm Khúc Duyệt ngự phong, đường xá xa xôi, cũng không tiện lắm.
Vì vậy, ba người ngồi trên phi kiếm của Tân Lộ, phi kiếm rất lớn, tựa như một con thuyền nhr.
"Lục Nương, nàng đói bụng không?" Bay được hai vạn dặm, Cửu Hoang cứ cách một canh giờ lại hỏi nàng một lần. Không có pháp lực chống đỡ, rất dễ sinh cảm giác mệt mỏi đói khát.
"Không đói." Khúc Duyệt lắc đầu.
Hai người ngồi song song, Tân Lộ ngồi sau bọn họ.
"Cái Thế huynh, ta đói." Tân Lộ đặt tay lên vai Cửu Hoang, nháy mắt. Hắn muốn thử "dụ dỗ" Cửu Hoang một lần xem Thiên Nộ có phản ứng hay không.
Không có phản ứng.
Nhưng Khúc Duyệt ngồi phía trước nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Cửu Hoang lấy trong vòng trữ vật ra một cái màn thầu đưa cho hắn.
Tân Lộ cầm lấy há hốc mồm: "Lúc nãy huynh muốn đi xuống vào thành, là để mua mấy cái màn thầu cho Khúc cô nương sao?"
Cửu Hoang mua rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là thứ Khúc Duyệt thích ăn, đương nhiên không thể đưa những thứ đó cho Tân Lộ, hắn nói: "Đây là mua cho ta ăn."
Tân Lộ ngẩn ra: "Không phải huynh đã tích cốc sao?"
Cửu Hoang không cần phải ăn nữa, nhưng sau khi ăn Lục Thiên xong hắn cảm thấy sau này sẽ có dịp cần ăn nữa. Hiện giờ ngẫm lại hắn vô cùng hối hận, lúc ăn Lục Thiên chỉ lo nhai kỹ nuốt chậm, mặt treo nụ cười nhưng chung quy vẫn dùng ta bốc, chẳng có tí thể diện nào. Đáng lẽ phải dùng dao băm nhỏ Lục Thiên rồi dùng đũa gắp ăn.
Hắn rõ ràng có rất nhiều đũa, khắc hoa, không khắc hoa, đũa gỗ, đũa đồi mồi, đều do hắn tự tay làm cho Lục Nương dùng hồi mười mấy năm trước.
Nhưng hối hận thì đã muộn, vì thế hắn muốn nhân lúc rảnh rỗi luyện tướng ăn bằng màn thầu.
Tân Lộ lẩm bẩm: "Sao huynh phải ăn màn thầu, tốt xấu gì cũng là thiếu gia Diệp gia..."
"Có ăn không? Không ăn thì trả lại cho ta!" Tất cả tiền của Cửu Hoang đều được tích cóp làm sính lễ, mọi khoản chi tiêu khác đều phải siết chặt, không thể lãng phí một xu.
Mấy cái màn thầu này là lúc mua bánh bao cho Khúc Duyệt, hắn lôi hộp công cụ Thiên Công ra sửa tốt cái xe gỗ của chủ quán nên được trả công.
"Ăn chứ!" Tân Lộ cầm màn thầu, thần thức hướng phía Khúc Duyệt, biểu tình vẫn bình tĩnh, không có phản ứng gì.
Hắn vừa định há miệng cắn màn thầu, chợt khẽ nhíu mày rên rỉ một tiếng.
Cửu Hoang quay đầu: "Ngươi làm sao vậy?"
Tân Lộ đặt cánh tay đang cầm màn thầu lên vai hắn, trán rịn đầy mồ hôi: "Có lẽ ta bị nội thương." Thân thể lảo đảo, nghiêng về phía trước, trán nhẹ nhàng áp lên lưng của Cửu Hoang.
Khúc Duyệt rất thông minh, Tân Lộ vì để hóa trang cho giống đã khuấy động linh khí trong cơ thể, khóe miệng thậm chí còn rỉ máu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng vẫn ráng nói: "Ta nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."
Cửu Hoang lại quay đầu đi, không để tâm việc trán Tân Lộ đang tựa vào lưng mình. Trong mắt hắn, Tân Lộ là nam nhân, sư phụ cũng xác nhận hắn là nam nhân, nên chắc chắn đấy là nam nhân.
Cửu Hoang cho rằng Khúc Duyệt cũng biết, không, hắn căn bản không nghĩ rằng nàng không biết.
Từ từ, Tân Lộ cảm nhận được Thiên Nộ trong ý thức hải chấn động.
Bởi vì khoảng cách rất gần nên tần suất chấn động khá cao, nộ khí dần dần tăng lên.
Tân Lộ sợ ngây người, sự tức giận mà Thiên Nộ tích lũy được tỷ lệ thuận với tu vi và độ tức giận của người bị chọc giận. Nói cách khác, tu vi càng cao, người càng tức giận thì càng cung cấp nhiều "chất dinh dưỡng" cho Thiên Nộ. Lửa giận của một tu đạo giả cấp chín tương đương với lửa giận của mười tu đạo giả cấp tám.
Vậy nên người tu luyện Thiên Nộ bọn họ thường chấp nhận rủi ro đi khiêu chiến vượt cấp, bị đánh là chuyện thường ngày.
Nhưng Khúc Duyệt chỉ mới cấp năm, vì sao có thể cung cấp "chất dinh dưỡng" ngang với một người đỉnh cấp tám?
Tân Lộ đã thực sự mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, lửa giận của nữ nhân đang ghen quá là dữ dội!
Haha, haha, hahaha, Tân Lộ nhịn không được cất tiếng cười to, này so với phương pháp hất tóc xoay vòng của sư phụ đơn giản hơn nhiều, lại chẳng có bất kỳ nguy hiểm nào.
Đại vận của hắn tới rồi!
Hắn sắp thành công rồi!
Thiên Nộ hấp thu ngày càng nhiều, hắn hưng phấn không kìm được, quyết định bỏ thêm củi, cho lửa giận này bùng lên hơn nữa.
"Ôi... đầu ta choáng váng quá!" Tân Lộ miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, rồi lại loạng choạng, rớt thẳng ra khỏi phi kiếm.
Cửu Hoang nghe thấy hắn kêu lên: "Cái Thế huynh, cứu ta!"
Cửu Hoang lập tức vịn lấy rìa phi kiếm nhoài người nhìn xuống, Khúc Duyệt phát hiện hắn dường như rất hốt hoảng. Nàng mím môi thành một đường thẳng tắp, ráng nhẫn nại, đang định lên tiếng nói thì lại thấy Cửu Hoang bắt quyết, trỏ vào cái màn thầu đang rơi xuống cùng Tân Lộ vớt trở về, sau đó cất vào vòng trữ vật.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Tân Lộ: "Thế giới củangười trưởng thành chưa bao giờ đơn giản, mạng sống của tui mẹ nó không bằng mộtcái màn thầu!"