Chương 155
Cửu Hoang vẫn nhớ kỹ Khúc Duyệt bảo hắn gọi "bá phụ", nhưng vừa rồi thật sự là không phản ứng kịp, câu dặn dò kia của Khúc Duyệt cứ lặp đi lặp lại trong đầu, không khống chế được mà thốt ra miệng.
Bây giờ hắn gọi một tiếng "bá phụ" còn hữu dụng không?
Bằng cái miệng này của hắn, có thể giải thích rõ được không?
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của Cửu Hoang từ căng thẳng chuyển thành khủng hoảng rồi sau đó lâm vào khổ sở.
Hắn từ nhỏ lớn lên trên núi, trừ sư phụ, cơ hồ không giao tiếp với ai. Sư phụ rời đi ba trăm năm, hắn một mình ở trên núi ngày qua ngày, mãi cho đến khi "nhặt" được Lục Nương về, mới phát hiện thì ra còn có một cách sống khác.
Thì ra, nhịp tim đập không phải luôn cố định.
Vì Lục Nương, hắn bắt đầu học cách suy nghĩ, cân nhắc sự tình.
Ban đầu người ta nói hắn kỳ quái, hắn cũng không biết, ngược lại cảm thấy đối phương mới kỳ quái. Bây giờ càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người, nhận thức ngày càng mở rộng, rốt cuộc hắn bắt đầu ý thức được mình có vấn đề, mình không giống với phần lớn mọi người trên đời này.
Vì thế ngoài chuyện tích cóp thật nhiều sính lễ, hắn nghiêm túc học làm một người bình thường. Khi không biết Khúc Xuân Thu còn sống, Lục Nương thích nhất Khúc Đường ưa thể diện, hắn lấy đó làm mục tiêu học tập.
Nhưng mà khó quá!
- -- ---
Trừ bàn tay che mặt, một tay khác của Khúc Duyệt bị Cửu Hoang nắm chặt.
Lúc hắn nói lung tung, nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, lòng bàn tay tươm đầy mồ hôi, nhịp tim nhanh gấp đôi bình thường.
Hắn hiếm khi như thế, đều là vì quan tâm đến nàng quá mức.
Khúc Duyệt thoáng nghĩ, trong lòng dâng lên một tia vui sướng. Thế nên nàng không trách hắn nói linh tinh, vì dù sao nàng sớm đoán được sẽ xuất hiện tình huống kiểu này, nếu không đã không nhắc nhở hắn.
Nàng không nói gì đơn giản chỉ vì cảm thấy không nói nên lời, cùng với một chút... buồn cười. Nàng dặn dò câu ấy vì muốn Cửu Hoang lưu lại ấn tượng tốt với cha, đừng vội vạch trần chỉ số IQ cực thấp, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Không hiểu sao Cửu Hoang đột nhiên im bặt.
Khúc Duyệt thấy kỳ quá, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn rũ mắt, trên mặt toát lên vẻ bi thương nhàn nhạt.
Đây là làm sao?
Khúc Duyệt dễ dàng đoán được tâm tư của hắn: "Yên tâm đi, cha ta là người lòng dạ rộng rãi nhất ta từng gặp, không giận chàng vì trò đùa nho nhỏ này đâu."
Nghe được tiếng cười của Khúc Duyệt giống như được uống một viên dũng khí đan, Cửu Hoang lại tươi tỉnh.
"Cha, đây là Cửu Hoang, bằng hữu của con." Khúc Duyệt truyền âm cho Cửu Hoang, "Mau gọi bá phụ đi."
Có Khúc Duyệt dẫn đường, Cửu Hoang vội gọi: "Bá phụ!"
Rốt cuộc Khúc Xuân Thu lên tiếng, ngữ khí nhạt như gió thoảng: "Ừm." Lại lén truyền âm cho Cửu Hoang: "Còn chưa buông tay?"
Cửu Hoang ngẩn người, lập tức buông tay Khúc Duyệt ra.
Bàn tay cơ hồ bị ném đi, Khúc Duyệt lập tức hiểu nguyên nhân, cũng truyền âm: "Cha, vì trước đây con giả mù, Rau Hẹ mới hình thành thói quen con đưa tay ra liền nắm lấy..." Nàng còn nhắc nhở thêm, "Thời gian cấp bách, cha đừng làm khó dễ chàng."
"Ta làm khó dễ hắn à?" Khúc Xuân Thu trong ảo trận này không có hình dáng cụ thể, "A Duyệt, vi phụ yêu thương con như bảo bối đương nhiên có yêu cầu cao với con rể. Nếu con thật sự thích, ta có thể miễn cưỡng hạ tiêu chuẩn xuống thấp một tí, nhưng dù hạ thấp đến thế nào, ít nhất cũng phải là người bình thường chứ?"
Đây rõ ràng là đứa thiểu năng.
Khúc Duyệt bất mãn: "Chàng không phải người bình thường chỗ nào ạ?"
Khúc Xuân Thu: "Hắn giống người bình thường chỗ nào?"
Khúc Duyệt: "Tại cha không hiểu chàng..."
Khúc Xuân Thu: "Vi phụ cũng không muốn hiểu hắn."
"Cha, giờ không phải lúc nói về Rau Hẹ." Khúc Duyệt trách cha không biết ưu tiên nặng nhẹ, đợt lôi kiếp thứ hai sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào, tuy đã có một đống đại lão ở đây giúp đỡ nhưng khó tránh nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, sớm xuất quan sớm yên tâm, "Cha nói nhanh cho con biết làm sao chặt đứt ảo mộng Hợp Đạo của cha đi. Cha xuất quan rồi, chúng ta rảnh rỗi lại nói tiếp vẫn không muộn."
"Không được, chuyện này càng quan trọng hơn chuyện vi phụ xuất quan." Khúc Xuân Thu nửa bước chẳng nhường.
Giọng điệu vốn suy yếu giờ phút này lộ chút cường thế, hoàn toàn không thể nhận ra ông vừa trải qua một trận sấm sét kinh người. Khúc Duyệt nhất thời không phân biệt được đây là tốt hay xấu, nàng dở khóc dở cười nói: "Cha nghĩ nhiều quá rồi đó..."
Tâm sự chuyện tình cảm với cha mình khiến nàng sinh vài phần ngượng ngùng, hơi đỏ mặt, "Con gái vẫn chưa xác định tâm ý của mình đâu."
Nhưng không phải vì nàng ghét bỏ Cửu Hoang, cho rằng hắn không phải người bình thường.
Khúc Xuân Thu: "Vậy vừa kịp, ngừng lại đi, không cần xác định gì hết, hắn không thích hợp với con."
Khúc Duyệt cảm thấy khó chịu: "Tình yêu nam nữ, nào có cái gì thích hợp hay không, chỉ cần một bên da mặt đủ dày là được rồi đúng không?"
Thoáng trầm mặc, Khúc Xuân Thu hỏi: "A Duyệt, lời con nói có ẩn ý gì?"
Khúc Duyệt: "Không có."
"Chắc chắn có!"
"Vừa rồi con đến Thiên Nhân Cảnh, gặp được mẹ..." Khúc Duyệt nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện, "Cho nên cha nghe lời mẹ đi, nhanh chóng xuất quan, con đưa cha đến ma chủng tránh một chút..."
Khúc Xuân Thu hỏi: "Mẹ con còn nói gì nữa?"
Khúc Duyệt nhún vai: "Con đến chẳng được mấy canh giờ, có thể nói được gì nhiều đâu."
Khúc Xuân Thu: "Vậy vì sao con nhắc đến da mặt dày?"
"Vì mẹ nói tuổi con còn nhỏ, đừng để nam nhân da mặt dày lừa gạt." Khúc Duyệt "hoài nghi" hỏi, "Cha à, sao mẹ lại nói vậy nhỉ?"
Lại một trận trầm mặc, Khúc Xuân Thu nói: "Lôi kiếp sắp giáng xuống nữa rồi, trước mắt không phải thời điểm nói chuyện này, làm chính sự trước đi."
"Dạ." Khúc Duyệt nhướng mày, "Con phải làm gì đây?"
"Vi phụ đưa con đi vào ảo mộng của ta, con tìm ra hóa thân tâm ma của ta, giết hắn, nhưng con chỉ có duy nhất một cơ hội để ra tay."
"Dạ." Khúc Duyệt gật đầu, lại hỏi, "Cha, cha bị nhốt nơi nào vậy?"
Nàng rất tò mò, tâm ma có thể vây khốn cha nàng rốt cuộc liên quan đến cái gì.
Khúc Xuân Thu nói: "Ta bị vây ở năm mười sáu tuổi, lúc chưa được sư phụ mang ra khỏi địa cầu..."
- -- ---
Điểm Tinh Nhai.
Câu Lê nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Ẩm Triều Tịch khoanh chân ngồi dưới tàng cây, cảnh đẹp Ôn Tử Ngọ tạo ra trong tranh, hít một hơi cũng thấy sảng khoái. Hành thiền ở đây, làm ít mà hưởng nhiều.
Nhưng tâm tình Ẩm Triều Tịch bất ổn, tạp niệm lan tràn.
Sau khi biết được chuyện Câu Lê năm đó bị bắt, bị ép nhập ma, hắn bị đả kích rất lớn. Hắn tự hỏi bản thân mình có nên chịu trách nhiệm cho chuyện này hay không. Hắn thu nhận trăm đồ đệ, chung qui chẳng thể buộc tất cả bọn chúng bên người để canh chừng. Giống như sư điệt đã hợp đạo của hắn, sau khi truyền Thiên Nộ kiếm cho đệ tử Tân Lộ liền để Tân Lộ độc hành rèn luyện thực tế.
Nhưng hoàn cảnh của hắn lại khác, thứ hắn cầu là sự phản bội của đồ đệ. Chọn Câu Lê bởi vì hắn là hậu duệ Thiên Võ, dòng máu Thiên Võ chảy trong người cũng không pha tạp, là ứng viên sáng giá vô cùng dễ nhập ma.
Vậy nên sau khi Câu Lê thật sự nhập ma, hắn cảm thấy thương tâm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu ngọn nguồn.
Nếu lúc ấy hắn không rời đi mà điều tra nguyên nhân, có lẽ Câu Lê đỡ phải chịu khổ...
Ẩm Triều Tịch cảm thấy đau lòng.
Động cơ thu nhận đồ đệ của hắn tuy không thuần khiết nhưng hắn luôn không thẹn với lương tâm, bởi với từng người, hắn đều trút hết tâm huyết để bồi dưỡng.
Nhưng bây giờ, áy náy tựa tảng đá lớn nện vào lòng hắn.
Ẩm Triều Tịch đang bực bội với bản thân, bất chợt nghe thấy tiếng "kẻo kẹt" vang lên, Câu Lê mở cửa đi ra.
Ẩm Triều Tịch hỏi vọng qua: "A Lê tỉnh rồi à?"
Câu Lê không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.
Ẩm Triều Tịch lại hỏi: "Thân thể thế nào rồi?"
Câu Lê không đáp mà đi về hướng cầu dây, Ẩm Triều Tịch đứng lên: "Ta biết con không muốn nhìn đến ta, nhưng bây giờ con không thể đi. Ôn Tử Ngọ tiền bối đã đồng ý chữa thương cho con, đây là một cơ hội tốt..."
Câu Lê không quay đầu lại.
Ẩm Triều Tịch: "Lục Thiên chết rồi, thù của con tiểu huynh đệ Cái Thế đã giúp con báo rồi..."
Bóng dáng Câu Lê chìm vào sương mù trên cầu dây, không nhìn thấy nữa.
Ẩm Triều Tịch nhắm mắt lại, đứng im lặng tại chỗ hồi lâu.
Đột nhiên, mở mắt ra đuổi theo.
Đã bỏ lỡ một lần, tuyệt đối không thể lập lại sai lầm.
Khi hắn đuổi đến cầu dây, đã không thấy Câu Lê đâu, may mắn hắn đến vừa kịp, thần thức phát hiện Câu Lê bay về phía nam.
Ẩm Triều Tịch ngự phong đuổi theo, thần thức đuổi theo Câu Lê, quyết định dù có trói cũng phải mang hắn về Điểm Tinh Nhai.
Đột nhiên Thiên Hố trong ý thức hải Ẩm Triều Tịch phát ra tiếng kêu vù vù báo động. Ẩm Triều Tịch lập tức đề cao cảnh giác.
Không bao lâu, nhìn thấy Câu Lê dừng trên một đỉnh núi, tựa một cái xác không hồn, đứng im không nhúc nhích, chung quanh là mấy chục người áo đen. Trong đó một người áo trắng cầm trên tay một chiếc đèn, vật bên trong đèn phát sáng như đom đóm, là... ma linh!
"Ẩm Triều Tịch đuổi theo." Bên dưới mặt nạ, sắc mặt Nhan Phong biến đổi.
"Không sao, không có kiếm Thiên Thương, hắn chẳng làm gì được." Phong Hòe không quan tâm.
Nhan Phong nói: "Nghe nói trong lúc nguy cấp, hắn sẽ hợp kiếm."
Phong Hòe: "Hắn đã từng vì Câu Lê mà hợp kiếm và gãy kiếm một lần. Dựa vào hiểu biết của ta về kiếm Thiên Thương, sẽ không hợp kiếm lần thứ hai với cùng một người, một lý do đâu."
Vừa nói lão vừa bay ra khỏi ngọn đèn.
Câu Lê đã đứng trước mặt như một con rối, nhưng Phong Hòe không vội xâm nhập mà bay về phía Ẩm Triều Tịch như một tia chớp. Trước khi Ẩm Triều Tịch triệu hoán các mảnh kiếm vỡ, ma linh ầm ầm tản ra thành một đám sương đen nhốt Ẩm Triều Tịch bên trong.
Ẩm Triều Tịch đột nhiên cảm thấy ý thức hải đau nhói, trong lòng kinh hãi. Ma linh này không giống bình thường, có thể hoàn toàn áp chế ý thức hải của hắn. Ngay cả những mảnh kiếm vỡ kêu vù vù cũng không cách gì phá vỡ màn sương mà lão thiết lập.
"Kiếm Tiên à Kiếm Tiên!" Phong Hòe cười giễu cợt. Sau đó, lão vòng vèo bay trở về, đi vào linh đài của Câu Lê, từ từ điều khiển thân thể hắn.
Vặn vặn cái cổ cứng đờ, Phong Hòe cười nhìn về phía Ẩm Triều Tịch bị sương đen vây khốn, nói: "Ẩm Kiếm Tiên, ngươi cảm thấy rất có lỗi với đồ đệ mình, không cách gì đối mặt với hắn đúng không? Không sao cả, ta mượn tạm hắn để nghiền xương Khúc Xuân Thu thành tro, sau đó sẽ giúp ngươi xử lý hắn, không cần cảm tạ ta."
- -- ---
Sau khi nghe Khúc Xuân Thu kể lại ảo mộng Hợp Đạo của ông, Khúc Duyệt sửng sốt một hồi. Nhà nàng không có gia phả, cũng chưa từng nghe ông nhắc đến ông nội, cái gọi là mười tám đời tổ tông nhà họ Khúc cũng chỉ là nói vui. Nàng vẫn luôn cho rằng ông là cô nhi, trải qua nhiều thăng trầm cuối cùng đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
Thì ra không phải.
Khúc Xuân Thu hỏi: "Nghe hiểu chưa?"
Khúc Duyệt lấy lại tinh thần: "Dạ, hiểu rồi ạ."
Khúc Xuân Thu nhắc nhở: "A Duyệt, con phải dùng chân thân nhập vào ảo mộng, con biết việc này có nghĩa gì không?"
Khúc Duyệt suy nghĩ, trận pháp hình chiếu này chỉ là một trạm trung chuyển, hiện tại cha muốn thi pháp đưa nàng tiến vào nơi ông bế quan: "Nếu con không tìm thấy hóa thân của tâm ma, mấy người Ôn tiền bối không ngăn được lôi kiếp, cha sẽ đạo tiêu thân vẫn, con có thể cũng sẽ chết?"
"Sẽ không chết, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ta nhất định cũng đưa con ra ngoài." Khúc Xuân Thu nói, "Nhưng cũng chỉ có thể giữ được một mạng cho con, còn lại, vi phụ khó bảo đảm."
"Con đã biết." Khúc Duyệt không sợ, cũng không thể sợ.
"Giỏi lắm!"
Tiếng Khúc Xuân Thu vừa dứt, Khúc Duyệt lập tức cảm giác không trọng lượng, nhịn không được mà ôi một tiếng. Tiếp theo đó cảm giác như rơi xuống vực sâu, rơi mãi không ngừng, tựa như chẳng có điểm cuối.
Thịch!
Cuối cùng nàng cũng chạm đáy.
Nàng đang đứng trong một tòa thành, bên tai có rất nhiều giọng nói, trong đó có một giọng lớn nhất: "Mặt Trăng Nhỏ, đây là đâu?"
Khúc Duyệt ngẩn ra, sờ sờ khuyên tai, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Huyễn Ba cũng có thể tiến vào ảo mộng Hợp Đạo của cha cùng chiếc khuyên tai này. Nàng nói: "Đây là Hoa Hạ hơn hai ngàn năm trước, đi tìm cha ta đã."
Nhịn không được lại khoe: "Thì ra tổ tiên ta là hoàng thất đấy."
- -- ---
Trong mắt Cửu Hoang, Khúc Duyệt đột nhiên biến mất.
"Lục Nương?" Hắn vươn tay ra chụp nhưng chẳng bắt được dù một mảnh góc áo, "Lục Nương?"
Giọng Khúc Xuân Thu áp tới, "Sốt ruột cái gì, ta có thể làm hại nó sao?"
Cửu Hoang vội thu tay, nghiêm túc đứng.
Khúc Xuân Thu cười nói: "Tiểu tà tu, có biết ngươi đã đắc tội ta rồi không? Người đắc tội ta thường có kết cục thế nào biết không?"
Cửu Hoang nuốt nuốt nước miếng. Tuy ông ấy đang cười, nụ cười ấm áp nhưng khiến người ta sởn tóc gáy, tiếng cười như có giấu bạo vũ lê hoa châm, sẽ bắn người thành cái sàng bất cứ lúc nào.
Khúc Xuân Thu: "Nói đi."
Cửu Hoang vội nói: "Biết, họ đều biến thành kiếp long của ngài!"
Khúc Xuân Thu vừa lòng với câu trả lời của hắn, thái độ dịu xuống: "Ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, sau này cách con gái ta xa một chút."
Cửu Hoang lập tức gật đầu không ngừng: "Được!"
Khúc Xuân Thu rất muốn cho con gái nhìn cảnh này, để thấy dáng vẻ hèn nhát của tên này, bị đe dọa một câu đã lập tức lùi bước. Ha!
Lại nghe Cửu Hoang nói: "Bá phụ, con phải cách ra bao xa, một tấc? Một thước? Hay một trượng?"
Khúc Xuân Thu:?
Cửu Hoang nghiêm túc phân tích: "Nhiều nhất là một trượng thôi, xa hơn không được. Nếu có cao thủ trên trung giai cấp chín đánh lén Lục Nương, con sợ con sẽ chậm một bước. Tuy phản xạ của con tốt, thân thủ cũng đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng bị Khúc Tống làm hại, tu vi vẫn chưa hồi phục được..."
Sau khi phân tích xong, Cửu Hoang ngập ngừng giơ ngón tay, mặc cả: "Vậy một trượng được không bá phụ?"
Im lặng một lúc.
"Dẹp ngươi đi!"
- -- ---
Bây giờ hắn gọi một tiếng "bá phụ" còn hữu dụng không?
Bằng cái miệng này của hắn, có thể giải thích rõ được không?
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của Cửu Hoang từ căng thẳng chuyển thành khủng hoảng rồi sau đó lâm vào khổ sở.
Hắn từ nhỏ lớn lên trên núi, trừ sư phụ, cơ hồ không giao tiếp với ai. Sư phụ rời đi ba trăm năm, hắn một mình ở trên núi ngày qua ngày, mãi cho đến khi "nhặt" được Lục Nương về, mới phát hiện thì ra còn có một cách sống khác.
Thì ra, nhịp tim đập không phải luôn cố định.
Vì Lục Nương, hắn bắt đầu học cách suy nghĩ, cân nhắc sự tình.
Ban đầu người ta nói hắn kỳ quái, hắn cũng không biết, ngược lại cảm thấy đối phương mới kỳ quái. Bây giờ càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người, nhận thức ngày càng mở rộng, rốt cuộc hắn bắt đầu ý thức được mình có vấn đề, mình không giống với phần lớn mọi người trên đời này.
Vì thế ngoài chuyện tích cóp thật nhiều sính lễ, hắn nghiêm túc học làm một người bình thường. Khi không biết Khúc Xuân Thu còn sống, Lục Nương thích nhất Khúc Đường ưa thể diện, hắn lấy đó làm mục tiêu học tập.
Nhưng mà khó quá!
- -- ---
Trừ bàn tay che mặt, một tay khác của Khúc Duyệt bị Cửu Hoang nắm chặt.
Lúc hắn nói lung tung, nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, lòng bàn tay tươm đầy mồ hôi, nhịp tim nhanh gấp đôi bình thường.
Hắn hiếm khi như thế, đều là vì quan tâm đến nàng quá mức.
Khúc Duyệt thoáng nghĩ, trong lòng dâng lên một tia vui sướng. Thế nên nàng không trách hắn nói linh tinh, vì dù sao nàng sớm đoán được sẽ xuất hiện tình huống kiểu này, nếu không đã không nhắc nhở hắn.
Nàng không nói gì đơn giản chỉ vì cảm thấy không nói nên lời, cùng với một chút... buồn cười. Nàng dặn dò câu ấy vì muốn Cửu Hoang lưu lại ấn tượng tốt với cha, đừng vội vạch trần chỉ số IQ cực thấp, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Không hiểu sao Cửu Hoang đột nhiên im bặt.
Khúc Duyệt thấy kỳ quá, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn rũ mắt, trên mặt toát lên vẻ bi thương nhàn nhạt.
Đây là làm sao?
Khúc Duyệt dễ dàng đoán được tâm tư của hắn: "Yên tâm đi, cha ta là người lòng dạ rộng rãi nhất ta từng gặp, không giận chàng vì trò đùa nho nhỏ này đâu."
Nghe được tiếng cười của Khúc Duyệt giống như được uống một viên dũng khí đan, Cửu Hoang lại tươi tỉnh.
"Cha, đây là Cửu Hoang, bằng hữu của con." Khúc Duyệt truyền âm cho Cửu Hoang, "Mau gọi bá phụ đi."
Có Khúc Duyệt dẫn đường, Cửu Hoang vội gọi: "Bá phụ!"
Rốt cuộc Khúc Xuân Thu lên tiếng, ngữ khí nhạt như gió thoảng: "Ừm." Lại lén truyền âm cho Cửu Hoang: "Còn chưa buông tay?"
Cửu Hoang ngẩn người, lập tức buông tay Khúc Duyệt ra.
Bàn tay cơ hồ bị ném đi, Khúc Duyệt lập tức hiểu nguyên nhân, cũng truyền âm: "Cha, vì trước đây con giả mù, Rau Hẹ mới hình thành thói quen con đưa tay ra liền nắm lấy..." Nàng còn nhắc nhở thêm, "Thời gian cấp bách, cha đừng làm khó dễ chàng."
"Ta làm khó dễ hắn à?" Khúc Xuân Thu trong ảo trận này không có hình dáng cụ thể, "A Duyệt, vi phụ yêu thương con như bảo bối đương nhiên có yêu cầu cao với con rể. Nếu con thật sự thích, ta có thể miễn cưỡng hạ tiêu chuẩn xuống thấp một tí, nhưng dù hạ thấp đến thế nào, ít nhất cũng phải là người bình thường chứ?"
Đây rõ ràng là đứa thiểu năng.
Khúc Duyệt bất mãn: "Chàng không phải người bình thường chỗ nào ạ?"
Khúc Xuân Thu: "Hắn giống người bình thường chỗ nào?"
Khúc Duyệt: "Tại cha không hiểu chàng..."
Khúc Xuân Thu: "Vi phụ cũng không muốn hiểu hắn."
"Cha, giờ không phải lúc nói về Rau Hẹ." Khúc Duyệt trách cha không biết ưu tiên nặng nhẹ, đợt lôi kiếp thứ hai sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào, tuy đã có một đống đại lão ở đây giúp đỡ nhưng khó tránh nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, sớm xuất quan sớm yên tâm, "Cha nói nhanh cho con biết làm sao chặt đứt ảo mộng Hợp Đạo của cha đi. Cha xuất quan rồi, chúng ta rảnh rỗi lại nói tiếp vẫn không muộn."
"Không được, chuyện này càng quan trọng hơn chuyện vi phụ xuất quan." Khúc Xuân Thu nửa bước chẳng nhường.
Giọng điệu vốn suy yếu giờ phút này lộ chút cường thế, hoàn toàn không thể nhận ra ông vừa trải qua một trận sấm sét kinh người. Khúc Duyệt nhất thời không phân biệt được đây là tốt hay xấu, nàng dở khóc dở cười nói: "Cha nghĩ nhiều quá rồi đó..."
Tâm sự chuyện tình cảm với cha mình khiến nàng sinh vài phần ngượng ngùng, hơi đỏ mặt, "Con gái vẫn chưa xác định tâm ý của mình đâu."
Nhưng không phải vì nàng ghét bỏ Cửu Hoang, cho rằng hắn không phải người bình thường.
Khúc Xuân Thu: "Vậy vừa kịp, ngừng lại đi, không cần xác định gì hết, hắn không thích hợp với con."
Khúc Duyệt cảm thấy khó chịu: "Tình yêu nam nữ, nào có cái gì thích hợp hay không, chỉ cần một bên da mặt đủ dày là được rồi đúng không?"
Thoáng trầm mặc, Khúc Xuân Thu hỏi: "A Duyệt, lời con nói có ẩn ý gì?"
Khúc Duyệt: "Không có."
"Chắc chắn có!"
"Vừa rồi con đến Thiên Nhân Cảnh, gặp được mẹ..." Khúc Duyệt nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện, "Cho nên cha nghe lời mẹ đi, nhanh chóng xuất quan, con đưa cha đến ma chủng tránh một chút..."
Khúc Xuân Thu hỏi: "Mẹ con còn nói gì nữa?"
Khúc Duyệt nhún vai: "Con đến chẳng được mấy canh giờ, có thể nói được gì nhiều đâu."
Khúc Xuân Thu: "Vậy vì sao con nhắc đến da mặt dày?"
"Vì mẹ nói tuổi con còn nhỏ, đừng để nam nhân da mặt dày lừa gạt." Khúc Duyệt "hoài nghi" hỏi, "Cha à, sao mẹ lại nói vậy nhỉ?"
Lại một trận trầm mặc, Khúc Xuân Thu nói: "Lôi kiếp sắp giáng xuống nữa rồi, trước mắt không phải thời điểm nói chuyện này, làm chính sự trước đi."
"Dạ." Khúc Duyệt nhướng mày, "Con phải làm gì đây?"
"Vi phụ đưa con đi vào ảo mộng của ta, con tìm ra hóa thân tâm ma của ta, giết hắn, nhưng con chỉ có duy nhất một cơ hội để ra tay."
"Dạ." Khúc Duyệt gật đầu, lại hỏi, "Cha, cha bị nhốt nơi nào vậy?"
Nàng rất tò mò, tâm ma có thể vây khốn cha nàng rốt cuộc liên quan đến cái gì.
Khúc Xuân Thu nói: "Ta bị vây ở năm mười sáu tuổi, lúc chưa được sư phụ mang ra khỏi địa cầu..."
- -- ---
Điểm Tinh Nhai.
Câu Lê nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Ẩm Triều Tịch khoanh chân ngồi dưới tàng cây, cảnh đẹp Ôn Tử Ngọ tạo ra trong tranh, hít một hơi cũng thấy sảng khoái. Hành thiền ở đây, làm ít mà hưởng nhiều.
Nhưng tâm tình Ẩm Triều Tịch bất ổn, tạp niệm lan tràn.
Sau khi biết được chuyện Câu Lê năm đó bị bắt, bị ép nhập ma, hắn bị đả kích rất lớn. Hắn tự hỏi bản thân mình có nên chịu trách nhiệm cho chuyện này hay không. Hắn thu nhận trăm đồ đệ, chung qui chẳng thể buộc tất cả bọn chúng bên người để canh chừng. Giống như sư điệt đã hợp đạo của hắn, sau khi truyền Thiên Nộ kiếm cho đệ tử Tân Lộ liền để Tân Lộ độc hành rèn luyện thực tế.
Nhưng hoàn cảnh của hắn lại khác, thứ hắn cầu là sự phản bội của đồ đệ. Chọn Câu Lê bởi vì hắn là hậu duệ Thiên Võ, dòng máu Thiên Võ chảy trong người cũng không pha tạp, là ứng viên sáng giá vô cùng dễ nhập ma.
Vậy nên sau khi Câu Lê thật sự nhập ma, hắn cảm thấy thương tâm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu ngọn nguồn.
Nếu lúc ấy hắn không rời đi mà điều tra nguyên nhân, có lẽ Câu Lê đỡ phải chịu khổ...
Ẩm Triều Tịch cảm thấy đau lòng.
Động cơ thu nhận đồ đệ của hắn tuy không thuần khiết nhưng hắn luôn không thẹn với lương tâm, bởi với từng người, hắn đều trút hết tâm huyết để bồi dưỡng.
Nhưng bây giờ, áy náy tựa tảng đá lớn nện vào lòng hắn.
Ẩm Triều Tịch đang bực bội với bản thân, bất chợt nghe thấy tiếng "kẻo kẹt" vang lên, Câu Lê mở cửa đi ra.
Ẩm Triều Tịch hỏi vọng qua: "A Lê tỉnh rồi à?"
Câu Lê không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.
Ẩm Triều Tịch lại hỏi: "Thân thể thế nào rồi?"
Câu Lê không đáp mà đi về hướng cầu dây, Ẩm Triều Tịch đứng lên: "Ta biết con không muốn nhìn đến ta, nhưng bây giờ con không thể đi. Ôn Tử Ngọ tiền bối đã đồng ý chữa thương cho con, đây là một cơ hội tốt..."
Câu Lê không quay đầu lại.
Ẩm Triều Tịch: "Lục Thiên chết rồi, thù của con tiểu huynh đệ Cái Thế đã giúp con báo rồi..."
Bóng dáng Câu Lê chìm vào sương mù trên cầu dây, không nhìn thấy nữa.
Ẩm Triều Tịch nhắm mắt lại, đứng im lặng tại chỗ hồi lâu.
Đột nhiên, mở mắt ra đuổi theo.
Đã bỏ lỡ một lần, tuyệt đối không thể lập lại sai lầm.
Khi hắn đuổi đến cầu dây, đã không thấy Câu Lê đâu, may mắn hắn đến vừa kịp, thần thức phát hiện Câu Lê bay về phía nam.
Ẩm Triều Tịch ngự phong đuổi theo, thần thức đuổi theo Câu Lê, quyết định dù có trói cũng phải mang hắn về Điểm Tinh Nhai.
Đột nhiên Thiên Hố trong ý thức hải Ẩm Triều Tịch phát ra tiếng kêu vù vù báo động. Ẩm Triều Tịch lập tức đề cao cảnh giác.
Không bao lâu, nhìn thấy Câu Lê dừng trên một đỉnh núi, tựa một cái xác không hồn, đứng im không nhúc nhích, chung quanh là mấy chục người áo đen. Trong đó một người áo trắng cầm trên tay một chiếc đèn, vật bên trong đèn phát sáng như đom đóm, là... ma linh!
"Ẩm Triều Tịch đuổi theo." Bên dưới mặt nạ, sắc mặt Nhan Phong biến đổi.
"Không sao, không có kiếm Thiên Thương, hắn chẳng làm gì được." Phong Hòe không quan tâm.
Nhan Phong nói: "Nghe nói trong lúc nguy cấp, hắn sẽ hợp kiếm."
Phong Hòe: "Hắn đã từng vì Câu Lê mà hợp kiếm và gãy kiếm một lần. Dựa vào hiểu biết của ta về kiếm Thiên Thương, sẽ không hợp kiếm lần thứ hai với cùng một người, một lý do đâu."
Vừa nói lão vừa bay ra khỏi ngọn đèn.
Câu Lê đã đứng trước mặt như một con rối, nhưng Phong Hòe không vội xâm nhập mà bay về phía Ẩm Triều Tịch như một tia chớp. Trước khi Ẩm Triều Tịch triệu hoán các mảnh kiếm vỡ, ma linh ầm ầm tản ra thành một đám sương đen nhốt Ẩm Triều Tịch bên trong.
Ẩm Triều Tịch đột nhiên cảm thấy ý thức hải đau nhói, trong lòng kinh hãi. Ma linh này không giống bình thường, có thể hoàn toàn áp chế ý thức hải của hắn. Ngay cả những mảnh kiếm vỡ kêu vù vù cũng không cách gì phá vỡ màn sương mà lão thiết lập.
"Kiếm Tiên à Kiếm Tiên!" Phong Hòe cười giễu cợt. Sau đó, lão vòng vèo bay trở về, đi vào linh đài của Câu Lê, từ từ điều khiển thân thể hắn.
Vặn vặn cái cổ cứng đờ, Phong Hòe cười nhìn về phía Ẩm Triều Tịch bị sương đen vây khốn, nói: "Ẩm Kiếm Tiên, ngươi cảm thấy rất có lỗi với đồ đệ mình, không cách gì đối mặt với hắn đúng không? Không sao cả, ta mượn tạm hắn để nghiền xương Khúc Xuân Thu thành tro, sau đó sẽ giúp ngươi xử lý hắn, không cần cảm tạ ta."
- -- ---
Sau khi nghe Khúc Xuân Thu kể lại ảo mộng Hợp Đạo của ông, Khúc Duyệt sửng sốt một hồi. Nhà nàng không có gia phả, cũng chưa từng nghe ông nhắc đến ông nội, cái gọi là mười tám đời tổ tông nhà họ Khúc cũng chỉ là nói vui. Nàng vẫn luôn cho rằng ông là cô nhi, trải qua nhiều thăng trầm cuối cùng đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
Thì ra không phải.
Khúc Xuân Thu hỏi: "Nghe hiểu chưa?"
Khúc Duyệt lấy lại tinh thần: "Dạ, hiểu rồi ạ."
Khúc Xuân Thu nhắc nhở: "A Duyệt, con phải dùng chân thân nhập vào ảo mộng, con biết việc này có nghĩa gì không?"
Khúc Duyệt suy nghĩ, trận pháp hình chiếu này chỉ là một trạm trung chuyển, hiện tại cha muốn thi pháp đưa nàng tiến vào nơi ông bế quan: "Nếu con không tìm thấy hóa thân của tâm ma, mấy người Ôn tiền bối không ngăn được lôi kiếp, cha sẽ đạo tiêu thân vẫn, con có thể cũng sẽ chết?"
"Sẽ không chết, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ta nhất định cũng đưa con ra ngoài." Khúc Xuân Thu nói, "Nhưng cũng chỉ có thể giữ được một mạng cho con, còn lại, vi phụ khó bảo đảm."
"Con đã biết." Khúc Duyệt không sợ, cũng không thể sợ.
"Giỏi lắm!"
Tiếng Khúc Xuân Thu vừa dứt, Khúc Duyệt lập tức cảm giác không trọng lượng, nhịn không được mà ôi một tiếng. Tiếp theo đó cảm giác như rơi xuống vực sâu, rơi mãi không ngừng, tựa như chẳng có điểm cuối.
Thịch!
Cuối cùng nàng cũng chạm đáy.
Nàng đang đứng trong một tòa thành, bên tai có rất nhiều giọng nói, trong đó có một giọng lớn nhất: "Mặt Trăng Nhỏ, đây là đâu?"
Khúc Duyệt ngẩn ra, sờ sờ khuyên tai, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Huyễn Ba cũng có thể tiến vào ảo mộng Hợp Đạo của cha cùng chiếc khuyên tai này. Nàng nói: "Đây là Hoa Hạ hơn hai ngàn năm trước, đi tìm cha ta đã."
Nhịn không được lại khoe: "Thì ra tổ tiên ta là hoàng thất đấy."
- -- ---
Trong mắt Cửu Hoang, Khúc Duyệt đột nhiên biến mất.
"Lục Nương?" Hắn vươn tay ra chụp nhưng chẳng bắt được dù một mảnh góc áo, "Lục Nương?"
Giọng Khúc Xuân Thu áp tới, "Sốt ruột cái gì, ta có thể làm hại nó sao?"
Cửu Hoang vội thu tay, nghiêm túc đứng.
Khúc Xuân Thu cười nói: "Tiểu tà tu, có biết ngươi đã đắc tội ta rồi không? Người đắc tội ta thường có kết cục thế nào biết không?"
Cửu Hoang nuốt nuốt nước miếng. Tuy ông ấy đang cười, nụ cười ấm áp nhưng khiến người ta sởn tóc gáy, tiếng cười như có giấu bạo vũ lê hoa châm, sẽ bắn người thành cái sàng bất cứ lúc nào.
Khúc Xuân Thu: "Nói đi."
Cửu Hoang vội nói: "Biết, họ đều biến thành kiếp long của ngài!"
Khúc Xuân Thu vừa lòng với câu trả lời của hắn, thái độ dịu xuống: "Ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, sau này cách con gái ta xa một chút."
Cửu Hoang lập tức gật đầu không ngừng: "Được!"
Khúc Xuân Thu rất muốn cho con gái nhìn cảnh này, để thấy dáng vẻ hèn nhát của tên này, bị đe dọa một câu đã lập tức lùi bước. Ha!
Lại nghe Cửu Hoang nói: "Bá phụ, con phải cách ra bao xa, một tấc? Một thước? Hay một trượng?"
Khúc Xuân Thu:?
Cửu Hoang nghiêm túc phân tích: "Nhiều nhất là một trượng thôi, xa hơn không được. Nếu có cao thủ trên trung giai cấp chín đánh lén Lục Nương, con sợ con sẽ chậm một bước. Tuy phản xạ của con tốt, thân thủ cũng đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng bị Khúc Tống làm hại, tu vi vẫn chưa hồi phục được..."
Sau khi phân tích xong, Cửu Hoang ngập ngừng giơ ngón tay, mặc cả: "Vậy một trượng được không bá phụ?"
Im lặng một lúc.
"Dẹp ngươi đi!"
- -- ---