Chương 162
Hàn Lộ từng nói với Khúc Duyệt, thế giới ma chủng không vây khốn được Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng.
Tuyết Lí Hồng có bản lĩnh tạo pháp bảo.
Tông Quyền sở hữu mũi tên có thể xé rách không gian.
Trước kia ở Châu Long Nha, Tông Quyền trước bị Lục Thiên gây thương tích, sau lại bị Phong Hòe luyện hóa một thời gian, thương thế không nhẹ. Hắn cần dưỡng thương, sau khi lành hẳn chắc chắn sẽ giết ra ngoài tìm Phong Hòe báo thù.
Khúc Duyệt lo lắng Phong Hòe sẽ tiết lộ chuyện của cha mẹ nàng nhưng Hàn Lộ khẳng định không, ông ta cũng sợ Ngưng Sương bị liên lụy.
Hai phe đối địch kỳ thật đã âm thầm đạt được đồng thuận, thù hận chỉ giải quyết riêng tư bằng bản lĩnh, không ai được thọc ra với Đại Tư Tế.
Nghe Hàn Lộ phán đoán như vậy, Khúc Duyệt liền cảm thấy Phong Hòe không tốt đẹp nhưng công sức Ngưng Sương bỏ ra vì ông ta cũng đáng.
Kế tiếp chính là vấn đề ma chủng, dựa vào "lòng trung thành" của Tông Quyền, hắn nhất định sẽ đem sự tồn tại của hỏa ma chủng báo cáo với Thần Điện. Sự tình quan trọng, Đại Tư Tế nhất định mở hội nghị biểu quyết.
Hủy diệt hỏa ma chủng để ngăn chặn Ma Vương trọng sinh là trách nhiệm truyền lại từ thời thượng cổ. Nhưng cũng không thể coi thường tính mạng vô số sinh linh bên trong ma chủng. Cuối cùng hơn phân nửa sẽ đem hỏa ma chủng đưa đến Châu Long Nha, đặt ở nơi gần Băng Ngọc Trì, rồi phái thiên nhân trông coi, để ma chủng dần dần tự tiêu vong. Đây có thể xem là một kết cục tốt.
Nhưng kết cục này chỉ được thành lập dựa trên việc Đại Tư Tế có lòng thương xót chúng sinh bên trong ma chủng, nếu bà ấy vì thù hận cá nhân, nhất định sẽ hủy diệt nó ngay lập tức. Đứng trên lập trường của thiên nhân, hành vi này không thể dị nghị.
Quân Chấp ở bên cạnh trầm mặc nói: "Vi sư tôn xuất thân bình phàm, cha mẹ là người thường không rành đạo pháp, bội kiếm cũng do tình cờ tìm được. Tông sư huynh cũng nói Vi sư tôn không có huyết mạch thiên nhân."
Ngụ ý, chỉ dựa vào một thanh kiếm mà thôi, Tông Quyền đã suy diễn quá xa.
Tông Quyền không để bụng: "Có bản lĩnh giả chết thì giúp con cháu phong bế thiên nhân khiếu cũng không phải việc khó."
Khúc Duyệt hơi chột dạ.
Tông Quyền trầm mặc: "Không nói đến những cái khác, ngươi nhìn thần thái tính cách của Vi Tam Tuyệt này xem, vừa thấy là biết ngay nam nhân nhà họ Tông chúng ta."
Quân Chấp:...
Khúc Duyệt:...
Không còn lời gì để nói.
Khúc Duyệt cũng không tin cha mẹ Vi Tam Tuyệt là người thường. Vi Tam Tuyệt vừa sinh đã mù màu, chỉ có thể nhìn thấy hai màu trắng đen và hồn thể, tương tự như thính lực của nàng vậy, thuộc về năng lực đặc biệt.
Tông Quyền ngẩng đầu nhìn trời: "Chờ ta dưỡng thương thật tốt xong sẽ giết đi ra ngoài."
Rồi đem tên Phong Hòe hại hắn té nhào liên tiếp mấy lần chém thành tám khối.
Khúc Duyệt nhắc nhở: "Tiền bối, ngài thận trọng."
Tông Quyền nhìn nàng: "Hử?"
Khúc Duyệt: "Ngài ngẫm lại xem, Phong Hòe đã biết ngài và Tuyết tiền bối trốn vào ma chủng, lão còn mang theo ma chủng bên người hay sao? Chắc chắn đã ném đi nơi khác, chung quanh nhất định vô cùng nguy hiểm."
Một bộ há có gì phải sợ, Tông Quyền nói: "Hắn để ở đâu cũng thế thôi, lúc trước là do ta chưa chuẩn bị."
Hắn đã ngã vài lần, sẽ không để mình lại giẫm lên vết xe đổ.
Nói xong, xoay người đi vào nhà.
Khúc Duyệt thấy Quân Chấp nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt hơi tối lại, tựa hồ âm thầm tính kế, nàng vội vàng truyền âm: "Tiền bối, Tông Quyền không phải người đa mưu, nhưng vãn bối từng chứng kiến thực lực của hắn, toàn bộ đại lão trong ma chủng cùng xông lên cũng không đụng được một đầu ngón tay hắn."
Câu Lê có tu vi Độ Kiếp, trong trạng thái ma hóa huyết chiến cùng hai con Thiên Ma thú mà vết thương chồng chất. Một mũi tên của Tông Quyền đã có thể nhẹ nhàng bắn chết một con.
Quân Chấp bị nhìn thấu tâm tư, hơi xấu hổ.
"Cho dù Tông Quyền báo cáo về cũng không sao đâu." Khúc Duyệt trấn an chàng ta, "Nhị Ca ta dám để lộ ma chủng trước mặt hắn, tất nhiên vì đã có tính toán..."
"Nhưng Nhị Ca cô không biết Vi sư tôn có liên quan đến Đại Tư Tế đúng không?" Quân Chấp cảm thấy hối hận, sớm biết thế chàng đã không cứu Tông Quyền vào ma chủng.
"Tiền bối." Khúc Duyệt trịnh trọng nói, "Ma chủng vẫn luôn ở nhân gian, người trong ma chủng đều là phàm nhân, không phải thiên nhân."
Quân Chấp nhìn nàng: "Ý tiên sinh là?"
Khúc Duyệt nói: "Tam Thiên Thế Giới, cùng Thiên Nhân Giới không còn là quan hệ trên dưới nữa. Thời thế đã thay đổi, chính đạo của Tam Thiên Thế Giới đều không sợ Ma Vương sống lại, sẽ không để thiên nhân tùy ý phá hủy một thế giới có sự sống, đây là sự đồng thuận của 《Công Ước》."
Ma chủng ngăn cách với thế giới bên ngoài, Quân Chấp không hiểu quy tắc của Tam Thiên Thế Giới: "Nhưng sự tồn tại của ma chủng quả thật có uy hiếp, Tam Thiên Thế Giới..."
Đang nói giữa chừng, nhận ra dòng chữ "đừng lo lắng" hiện lên trong ánh mắt Khúc Duyệt, chàng nhẹ nhõm không ít bèn không nói nữa.
Kỳ thật Khúc Duyệt đối với thế cục cũng chỉ đánh giá đại khái, nhưng tóm lại giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
- -- ---
Rất nhiều chữ không biết, một xấp ngọc phiến thật dày khiến Tuyết Lí Hồng tốn rất nhiều thời gian để xem.
Buổi tối Khúc Duyệt trở lại viện của mình, ngẩng đầu nhìn thấy Bì Bì hóa hình người ngồi trên nóc nhà, hai chân ngắn lủng lẳng giữa không trung, tay cầm sách xem chăm chú.
"Tiên sinh." Bì Bì vẫy tay với nàng, híp mắt cười vô tư.
"Bây giờ ngươi đã có thể hóa hình vào ban đêm rồi à?" Khúc Duyệt nhìn thấy quyển sách trong tay nó là sách giáo khoa yêu tu cơ bản của Học Viện Dị Nhân, đoán rằng Khúc Tống cho nó.
Lúc trước nàng từng nói với Khúc Tống việc muốn nhận Bì Bì làm đệ tử.
Nhưng có lẽ Khúc Tống tặng sách cho nó vì thích nó mà thôi, con hạc nhỏ này vừa ranh ma vừa linh hoạt, miệng lưỡi chua ngoa nhưng cũng rất ngọt ngào.
"Thỉnh thoảng thôi ạ, mỗi ngày không quá năm canh giờ." Bì Bì bĩu môi oán giận, "Giang Thiện Duy nói không thể hấp tấp đốt cháy giai đoạn gì gì đó nên không chịu giúp con thúc lớn thảo dược nữa rồi."
"Ngươi bây giờ đủ trưởng thành rồi." Khúc Duyệt hỏi tiếp, "Đã hóa hình rồi còn leo lên nóc nhà ngồi làm gì?"
"Thói quen cũ thôi ạ, nhất thời chưa sửa được." Đã quen làm hạc, nhất thời chưa biết làm người thế nào.
Khúc Duyệt chỉ vào một căn phòng trống: "Thay đổi cần phải thích ứng, nếu không thích ứng thì một trăm năm cũng chẳng sửa được."
Dù chẳng muốn chút nào nhưng Bì Bì biết tốt xấu, lập tức cầm sách nhảy khỏi nóc nhà: "Dạ được ạ."
Khúc Duyệt thấy nó giống con thỏ nhỏ nhảy nhót vào phòng, đuôi tóc cột hai bên đong đưa, đầu tiên là quên đóng cửa, đóng rồi lại quên không cài khóa, nàng không khỏi bật cười.
Nàng đi về phòng mình phát hiện cửa đã khoá, gỡ bỏ cấm môn đi vào thấy ngay Khúc Tống khoác áo ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng.
Khúc Duyệt đuổi: "Nhị Ca, đây là phòng của muội."
Nàng không ở đây Khúc Tống làm tu hú chiếm tổ cũng phải, giờ nàng về rồi mà còn chưa chịu cút.
Khúc Tống quay đầu liếc nhìn nàng: "Có ý gì, bảo ta đi ngủ phòng cho khách sao?"
"Ở trong cùng một viện cả, chủ khách gì đâu chứ." Khúc Duyệt không hiểu ý Khúc Tống muốn gì, "Đây vốn là phòng muội mà."
Khúc Tống ngồi vững như thái sơn: "Về tư, ta là nhị ca của muội. Về công, ta là cấp trên. Muội ngủ phòng chính, bảo ta đi ngủ phòng cho khách à?"
Nói xong nhắm mắt, thái độ "Nếu muội không cút thì ngủ dưới đất".
Khúc Duyệt tức lắm nhưng chẳng có cách nào. Nàng làm nũng la lối khóc lóc cũng vô dụng, người này mềm cứng đều không ưng.
Đổi phòng thì đổi phòng, nàng bước qua chộp cái gối mang đi. Lúc xoay người còn cố tình để gối cọ trúng mặt Khúc Tống, sau đó lật đật chạy lấy người, đóng sầm cửa lại.
Khi cấm môn cài đặt lại xong, một lá bùa truyền âm đã bị đốt cháy phân nửa bay ra, giọng nói vang lên từ lá bùa: "Khúc Lão Nhị, cái bản mặt này của cậu không rước nổi lão bà đâu nhé. Ở đó làm chó độc thân suốt đời đi, sau này mỗi ngày chờ bị cha cậu ghét bỏ."
Lời này nhắc nhở Khúc Tống vừa mới bị phụ thân ghét bỏ. Nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh phụ thân trước mặt mẫu thân, đại ca trước mặt đại tẩu, Cửu Hoang trước mặt Tiểu Muội, Khúc Tống bình tĩnh thoải mái nói: "Nếu phải lựa chọn giữa chó độc thân và chó la liếm, ta tình nguyện làm con chó độc thân cao quý."
Bùa truyền âm:...
Khúc Tống: "Thôi bớt nói nhảm, bảo cậu nghiên cứu pháp bảo đã làm xong chưa?"
Bùa truyền âm: "Đợi chút, không nhanh như vậy đâu."
- -- ---
Khúc Duyệt bị đuổi liền đến ở kế bên phòng Giang Thiện Duy.
Nàng lên giường nằm, nhớ tới Khúc Tống vẫn còn tức.
Vì thế nàng lôi người gỗ do Cửu Hoang khắc ra, ngắm nhìn một hồi lâu, khoé miệng từ từ nhếch lên.
Trước kia lúc nàng ngủ, Cửu Hoang luôn ngồi trong góc phòng khắc gỗ, an tĩnh đến mức như không tồn tại. Bây giờ nhớ hắn, lại chỉ có một bức tượng gỗ.
Hừ, lãng phí bao nhiêu thời gian.
Khúc Duyệt tiếc hận quãng thời gian không hiểu chuyện lúc xưa, mệt mỏi từ từ ngủ mất.
Tượng gỗ vẫn cầm trong tay.
Giữa cơn mơ màng, nàng cảm nhận được điểm kỳ lạ, dường như có đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
Không thể nào, viện kế bên có Tông Quyền, viện của nàng có Nhị Ca áp trận, cực kỳ an toàn. Nàng cảnh giác mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình nàng, nhưng vẫn cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Đột nhiên nàng nâng tay lên nhìn tượng gỗ trong tay.
Là bức tượng này!
A, nó còn chớp mắt nữa chứ?
Khúc Duyệt lập tức ném nó ra xa. Gỗ tâm năm trăm năm, được khắc từ tay Thiên Công nên thành tinh luôn?
Quả thật là thành tinh, tượng gỗ lớn bằng bàn tay sắp sửa văng trúng tường bỗng đạp một chân vào vách tường mượn lực bắn ngược lại, vững vàng đáp xuống mặt bàn.
Khúc Duyệt nản quá, lần đầu tiên trong đời nhận tín vật đính ước thế nhưng lại là đồ thành tinh, còn gì thảm hơn không.
Không rõ đây đúng là tà vật hay không, Khúc Duyệt lấy đàn tỳ bà ra, ngón tay ấn lên dây đàn: "Ngươi đừng nhúc nhích."
Người gỗ thật sự bất động, nghe lời đứng nghiêm chỉnh, hai mắt tiếp tục nhìn nàng.
Thật phải khen công phu chạm trổ của Cửu Hoang quá tuyệt, Khúc Duyệt cảm thấy biểu cảm trên mặt người gỗ này sinh động hệt như Cửu Hoang thật vậy.
Khúc Duyệt nhíu mày một hồi lâu, thử hỏi: "Rau Hẹ?"
Người gỗ nọ biểu đạt nét mặt sửng sốt rất rõ ràng, tiếp đó cứng nhắc gật đầu.
Khúc Duyệt nhìn nó một hồi, thi pháp điểm linh đài của mình, xác định nàng không phải đang mơ.
"Chàng không nói được à?"
Người gỗ lắc đầu.
Khúc Duyệt gảy đàn tuôn ra một loạt sóng âm hóa thành kết giới nhốt người ở im một chỗ trên mặt bàn.
"Chàng chờ ta một chút."
Sau đó chạy ra cửa.
Lát sau, trở về cùng Tuyết Lí Hồng.
Tuyết Lí Hồng búng tay phá vỡ kết giới, nắm đầu người gỗ kéo lên: "Ái chà!"
Khúc Duyệt dò hỏi: "Đây là sao ạ? Rau Hẹ khắc người gỗ giống hắn đến nỗi thành tinh sao?"
Vật do Thiên Công tạo ra cũng giống bút thần Mã Lương*?
Bút thần Mã Lương: câu chuyện cổ tích cậu bé Mã Lương có cây bút thần vẽ thứ gì thứ đó liền hóa thật.
"Gì chứ, đây là đồ đệ ta." Tuyết Lí Hồng giơ ngón tay chọc vào linh đài của người gỗ, "Đúng không, ranh con?"
Người gỗ mở miệng nói: "Sư phụ? Con đang nằm mơ sao?"
Đúng là giọng của Cửu Hoang, Khúc Duyệt kinh ngạc: "Chuyện này là sao? Phân thân ư?"
Người gỗ giải thích: "Ta và Diệp Thừa Tích đang đi kéo mỏ khoáng thạch, vừa đến nơi thì ý thức bị rút ra, nhập vào tượng gỗ này..."
Tuyết Lí Hồng đánh giá tượng gỗ: "Lúc ngươi khắc còn nhỏ máu vào đúng không?"
Người gỗ lắc đầu: "Không có."
Khúc Duyệt lại nhớ: "Có ạ, chàng bị dao khắc đâm trúng tay chảy không ít máu."
"Vậy thì đúng rồi." Tuyết Lí Hồng cười.
"Nhỏ chút máu vào liền có thể di hồn lên tượng gỗ sao?" Khúc Duyệt không thấy thuyết phục.
"Đồ đệ ta là Thiên Công, thần khí do Thiên Công tạo ra sao có thể giống người khác làm chứ?" Tuyết Lí Hồng cười, "Nhưng mấu chốt ở chỗ nó ngẫu nhiên dùng trúng loại gỗ thích hợp. Ranh con, ngươi sử dụng gỗ tâm của cây Ngưng Hương chứ gì? Chính là cái cây cha ngươi trồng trong sân nhà đúng không?"
Cửu Hoang: "Đúng ạ."
Tuyết Lí Hồng ném người gỗ cho Khúc Duyệt: "Vậy mới nói, ngươi nghĩ vì sao cha ngươi trồng một cây Ngưng Hương trên đỉnh Kiếm Phong sau khi người trong lòng ông ấy qua đời, rồi lại trồng một cây khác trong sân sau khi con trai chết?"
"Cây Ngưng Hương đến từ U Tuyền Giới, rất hiếm trên thế gian, còn gọi là cây Kết Nguyện, cây Tụ Hồn, cây Tam Sinh..."
"Tên thì có rất nhiều, nhưng tóm lại sau khi đích thân gieo trồng, thường xuyên ở bên cạnh cây tưởng niệm một người, nghe nói sẽ ngưng kết được nguyện lực*, có thể gặp lại người mình tưởng nhớ trong mộng, hoặc có thể giữ được duyên phận, tiếp nối ở kiếp sau. Ngươi xem, cha ngươi nhớ thương ngươi bao nhiêu, nguyện lực lớn đến thế nào mới truyền được sức sống cho cái cây này."
Nguyện lực: sức mạnh/năng lượng/lực của mong muốn, ước nguyện.
Khúc Duyệt ngạc nhiên: "Nhưng vãn bối vẫn chưa hiểu..."
Tuyết Lí Hồng giải thích: "Ngươi ôm cục gỗ tâm Ngưng Hương này nghĩ đến nó, vừa lúc nó nghĩ về ngươi, phần nguyện lực này có thể triệu hoán ý thức của nó tới nhập vào. Người gỗ này trở thành một phân thân của nó, đã hiểu chưa?"
Khúc Duyệt hơi xấu hổ, siết người gỗ trong tay, ngượng ngùng nói: "Thật ra, vãn bối chỉ nghĩ một chút thôi, sao lại trùng hợp thế chứ."
Tuyết Lí Hồng chép miệng: "Trong đầu thằng ranh nhà ta chỉ toàn là ngươi, bất luận ngươi nghĩ đến nó vào lúc nào cũng đều đúng lúc."
Ai, cái mùi tình yêu này thật khó ngửi, không khỏi khiến y nhớ tới năm đó.
- -- ---
Tuyết Lí Hồng có bản lĩnh tạo pháp bảo.
Tông Quyền sở hữu mũi tên có thể xé rách không gian.
Trước kia ở Châu Long Nha, Tông Quyền trước bị Lục Thiên gây thương tích, sau lại bị Phong Hòe luyện hóa một thời gian, thương thế không nhẹ. Hắn cần dưỡng thương, sau khi lành hẳn chắc chắn sẽ giết ra ngoài tìm Phong Hòe báo thù.
Khúc Duyệt lo lắng Phong Hòe sẽ tiết lộ chuyện của cha mẹ nàng nhưng Hàn Lộ khẳng định không, ông ta cũng sợ Ngưng Sương bị liên lụy.
Hai phe đối địch kỳ thật đã âm thầm đạt được đồng thuận, thù hận chỉ giải quyết riêng tư bằng bản lĩnh, không ai được thọc ra với Đại Tư Tế.
Nghe Hàn Lộ phán đoán như vậy, Khúc Duyệt liền cảm thấy Phong Hòe không tốt đẹp nhưng công sức Ngưng Sương bỏ ra vì ông ta cũng đáng.
Kế tiếp chính là vấn đề ma chủng, dựa vào "lòng trung thành" của Tông Quyền, hắn nhất định sẽ đem sự tồn tại của hỏa ma chủng báo cáo với Thần Điện. Sự tình quan trọng, Đại Tư Tế nhất định mở hội nghị biểu quyết.
Hủy diệt hỏa ma chủng để ngăn chặn Ma Vương trọng sinh là trách nhiệm truyền lại từ thời thượng cổ. Nhưng cũng không thể coi thường tính mạng vô số sinh linh bên trong ma chủng. Cuối cùng hơn phân nửa sẽ đem hỏa ma chủng đưa đến Châu Long Nha, đặt ở nơi gần Băng Ngọc Trì, rồi phái thiên nhân trông coi, để ma chủng dần dần tự tiêu vong. Đây có thể xem là một kết cục tốt.
Nhưng kết cục này chỉ được thành lập dựa trên việc Đại Tư Tế có lòng thương xót chúng sinh bên trong ma chủng, nếu bà ấy vì thù hận cá nhân, nhất định sẽ hủy diệt nó ngay lập tức. Đứng trên lập trường của thiên nhân, hành vi này không thể dị nghị.
Quân Chấp ở bên cạnh trầm mặc nói: "Vi sư tôn xuất thân bình phàm, cha mẹ là người thường không rành đạo pháp, bội kiếm cũng do tình cờ tìm được. Tông sư huynh cũng nói Vi sư tôn không có huyết mạch thiên nhân."
Ngụ ý, chỉ dựa vào một thanh kiếm mà thôi, Tông Quyền đã suy diễn quá xa.
Tông Quyền không để bụng: "Có bản lĩnh giả chết thì giúp con cháu phong bế thiên nhân khiếu cũng không phải việc khó."
Khúc Duyệt hơi chột dạ.
Tông Quyền trầm mặc: "Không nói đến những cái khác, ngươi nhìn thần thái tính cách của Vi Tam Tuyệt này xem, vừa thấy là biết ngay nam nhân nhà họ Tông chúng ta."
Quân Chấp:...
Khúc Duyệt:...
Không còn lời gì để nói.
Khúc Duyệt cũng không tin cha mẹ Vi Tam Tuyệt là người thường. Vi Tam Tuyệt vừa sinh đã mù màu, chỉ có thể nhìn thấy hai màu trắng đen và hồn thể, tương tự như thính lực của nàng vậy, thuộc về năng lực đặc biệt.
Tông Quyền ngẩng đầu nhìn trời: "Chờ ta dưỡng thương thật tốt xong sẽ giết đi ra ngoài."
Rồi đem tên Phong Hòe hại hắn té nhào liên tiếp mấy lần chém thành tám khối.
Khúc Duyệt nhắc nhở: "Tiền bối, ngài thận trọng."
Tông Quyền nhìn nàng: "Hử?"
Khúc Duyệt: "Ngài ngẫm lại xem, Phong Hòe đã biết ngài và Tuyết tiền bối trốn vào ma chủng, lão còn mang theo ma chủng bên người hay sao? Chắc chắn đã ném đi nơi khác, chung quanh nhất định vô cùng nguy hiểm."
Một bộ há có gì phải sợ, Tông Quyền nói: "Hắn để ở đâu cũng thế thôi, lúc trước là do ta chưa chuẩn bị."
Hắn đã ngã vài lần, sẽ không để mình lại giẫm lên vết xe đổ.
Nói xong, xoay người đi vào nhà.
Khúc Duyệt thấy Quân Chấp nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt hơi tối lại, tựa hồ âm thầm tính kế, nàng vội vàng truyền âm: "Tiền bối, Tông Quyền không phải người đa mưu, nhưng vãn bối từng chứng kiến thực lực của hắn, toàn bộ đại lão trong ma chủng cùng xông lên cũng không đụng được một đầu ngón tay hắn."
Câu Lê có tu vi Độ Kiếp, trong trạng thái ma hóa huyết chiến cùng hai con Thiên Ma thú mà vết thương chồng chất. Một mũi tên của Tông Quyền đã có thể nhẹ nhàng bắn chết một con.
Quân Chấp bị nhìn thấu tâm tư, hơi xấu hổ.
"Cho dù Tông Quyền báo cáo về cũng không sao đâu." Khúc Duyệt trấn an chàng ta, "Nhị Ca ta dám để lộ ma chủng trước mặt hắn, tất nhiên vì đã có tính toán..."
"Nhưng Nhị Ca cô không biết Vi sư tôn có liên quan đến Đại Tư Tế đúng không?" Quân Chấp cảm thấy hối hận, sớm biết thế chàng đã không cứu Tông Quyền vào ma chủng.
"Tiền bối." Khúc Duyệt trịnh trọng nói, "Ma chủng vẫn luôn ở nhân gian, người trong ma chủng đều là phàm nhân, không phải thiên nhân."
Quân Chấp nhìn nàng: "Ý tiên sinh là?"
Khúc Duyệt nói: "Tam Thiên Thế Giới, cùng Thiên Nhân Giới không còn là quan hệ trên dưới nữa. Thời thế đã thay đổi, chính đạo của Tam Thiên Thế Giới đều không sợ Ma Vương sống lại, sẽ không để thiên nhân tùy ý phá hủy một thế giới có sự sống, đây là sự đồng thuận của 《Công Ước》."
Ma chủng ngăn cách với thế giới bên ngoài, Quân Chấp không hiểu quy tắc của Tam Thiên Thế Giới: "Nhưng sự tồn tại của ma chủng quả thật có uy hiếp, Tam Thiên Thế Giới..."
Đang nói giữa chừng, nhận ra dòng chữ "đừng lo lắng" hiện lên trong ánh mắt Khúc Duyệt, chàng nhẹ nhõm không ít bèn không nói nữa.
Kỳ thật Khúc Duyệt đối với thế cục cũng chỉ đánh giá đại khái, nhưng tóm lại giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
- -- ---
Rất nhiều chữ không biết, một xấp ngọc phiến thật dày khiến Tuyết Lí Hồng tốn rất nhiều thời gian để xem.
Buổi tối Khúc Duyệt trở lại viện của mình, ngẩng đầu nhìn thấy Bì Bì hóa hình người ngồi trên nóc nhà, hai chân ngắn lủng lẳng giữa không trung, tay cầm sách xem chăm chú.
"Tiên sinh." Bì Bì vẫy tay với nàng, híp mắt cười vô tư.
"Bây giờ ngươi đã có thể hóa hình vào ban đêm rồi à?" Khúc Duyệt nhìn thấy quyển sách trong tay nó là sách giáo khoa yêu tu cơ bản của Học Viện Dị Nhân, đoán rằng Khúc Tống cho nó.
Lúc trước nàng từng nói với Khúc Tống việc muốn nhận Bì Bì làm đệ tử.
Nhưng có lẽ Khúc Tống tặng sách cho nó vì thích nó mà thôi, con hạc nhỏ này vừa ranh ma vừa linh hoạt, miệng lưỡi chua ngoa nhưng cũng rất ngọt ngào.
"Thỉnh thoảng thôi ạ, mỗi ngày không quá năm canh giờ." Bì Bì bĩu môi oán giận, "Giang Thiện Duy nói không thể hấp tấp đốt cháy giai đoạn gì gì đó nên không chịu giúp con thúc lớn thảo dược nữa rồi."
"Ngươi bây giờ đủ trưởng thành rồi." Khúc Duyệt hỏi tiếp, "Đã hóa hình rồi còn leo lên nóc nhà ngồi làm gì?"
"Thói quen cũ thôi ạ, nhất thời chưa sửa được." Đã quen làm hạc, nhất thời chưa biết làm người thế nào.
Khúc Duyệt chỉ vào một căn phòng trống: "Thay đổi cần phải thích ứng, nếu không thích ứng thì một trăm năm cũng chẳng sửa được."
Dù chẳng muốn chút nào nhưng Bì Bì biết tốt xấu, lập tức cầm sách nhảy khỏi nóc nhà: "Dạ được ạ."
Khúc Duyệt thấy nó giống con thỏ nhỏ nhảy nhót vào phòng, đuôi tóc cột hai bên đong đưa, đầu tiên là quên đóng cửa, đóng rồi lại quên không cài khóa, nàng không khỏi bật cười.
Nàng đi về phòng mình phát hiện cửa đã khoá, gỡ bỏ cấm môn đi vào thấy ngay Khúc Tống khoác áo ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng.
Khúc Duyệt đuổi: "Nhị Ca, đây là phòng của muội."
Nàng không ở đây Khúc Tống làm tu hú chiếm tổ cũng phải, giờ nàng về rồi mà còn chưa chịu cút.
Khúc Tống quay đầu liếc nhìn nàng: "Có ý gì, bảo ta đi ngủ phòng cho khách sao?"
"Ở trong cùng một viện cả, chủ khách gì đâu chứ." Khúc Duyệt không hiểu ý Khúc Tống muốn gì, "Đây vốn là phòng muội mà."
Khúc Tống ngồi vững như thái sơn: "Về tư, ta là nhị ca của muội. Về công, ta là cấp trên. Muội ngủ phòng chính, bảo ta đi ngủ phòng cho khách à?"
Nói xong nhắm mắt, thái độ "Nếu muội không cút thì ngủ dưới đất".
Khúc Duyệt tức lắm nhưng chẳng có cách nào. Nàng làm nũng la lối khóc lóc cũng vô dụng, người này mềm cứng đều không ưng.
Đổi phòng thì đổi phòng, nàng bước qua chộp cái gối mang đi. Lúc xoay người còn cố tình để gối cọ trúng mặt Khúc Tống, sau đó lật đật chạy lấy người, đóng sầm cửa lại.
Khi cấm môn cài đặt lại xong, một lá bùa truyền âm đã bị đốt cháy phân nửa bay ra, giọng nói vang lên từ lá bùa: "Khúc Lão Nhị, cái bản mặt này của cậu không rước nổi lão bà đâu nhé. Ở đó làm chó độc thân suốt đời đi, sau này mỗi ngày chờ bị cha cậu ghét bỏ."
Lời này nhắc nhở Khúc Tống vừa mới bị phụ thân ghét bỏ. Nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh phụ thân trước mặt mẫu thân, đại ca trước mặt đại tẩu, Cửu Hoang trước mặt Tiểu Muội, Khúc Tống bình tĩnh thoải mái nói: "Nếu phải lựa chọn giữa chó độc thân và chó la liếm, ta tình nguyện làm con chó độc thân cao quý."
Bùa truyền âm:...
Khúc Tống: "Thôi bớt nói nhảm, bảo cậu nghiên cứu pháp bảo đã làm xong chưa?"
Bùa truyền âm: "Đợi chút, không nhanh như vậy đâu."
- -- ---
Khúc Duyệt bị đuổi liền đến ở kế bên phòng Giang Thiện Duy.
Nàng lên giường nằm, nhớ tới Khúc Tống vẫn còn tức.
Vì thế nàng lôi người gỗ do Cửu Hoang khắc ra, ngắm nhìn một hồi lâu, khoé miệng từ từ nhếch lên.
Trước kia lúc nàng ngủ, Cửu Hoang luôn ngồi trong góc phòng khắc gỗ, an tĩnh đến mức như không tồn tại. Bây giờ nhớ hắn, lại chỉ có một bức tượng gỗ.
Hừ, lãng phí bao nhiêu thời gian.
Khúc Duyệt tiếc hận quãng thời gian không hiểu chuyện lúc xưa, mệt mỏi từ từ ngủ mất.
Tượng gỗ vẫn cầm trong tay.
Giữa cơn mơ màng, nàng cảm nhận được điểm kỳ lạ, dường như có đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
Không thể nào, viện kế bên có Tông Quyền, viện của nàng có Nhị Ca áp trận, cực kỳ an toàn. Nàng cảnh giác mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình nàng, nhưng vẫn cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Đột nhiên nàng nâng tay lên nhìn tượng gỗ trong tay.
Là bức tượng này!
A, nó còn chớp mắt nữa chứ?
Khúc Duyệt lập tức ném nó ra xa. Gỗ tâm năm trăm năm, được khắc từ tay Thiên Công nên thành tinh luôn?
Quả thật là thành tinh, tượng gỗ lớn bằng bàn tay sắp sửa văng trúng tường bỗng đạp một chân vào vách tường mượn lực bắn ngược lại, vững vàng đáp xuống mặt bàn.
Khúc Duyệt nản quá, lần đầu tiên trong đời nhận tín vật đính ước thế nhưng lại là đồ thành tinh, còn gì thảm hơn không.
Không rõ đây đúng là tà vật hay không, Khúc Duyệt lấy đàn tỳ bà ra, ngón tay ấn lên dây đàn: "Ngươi đừng nhúc nhích."
Người gỗ thật sự bất động, nghe lời đứng nghiêm chỉnh, hai mắt tiếp tục nhìn nàng.
Thật phải khen công phu chạm trổ của Cửu Hoang quá tuyệt, Khúc Duyệt cảm thấy biểu cảm trên mặt người gỗ này sinh động hệt như Cửu Hoang thật vậy.
Khúc Duyệt nhíu mày một hồi lâu, thử hỏi: "Rau Hẹ?"
Người gỗ nọ biểu đạt nét mặt sửng sốt rất rõ ràng, tiếp đó cứng nhắc gật đầu.
Khúc Duyệt nhìn nó một hồi, thi pháp điểm linh đài của mình, xác định nàng không phải đang mơ.
"Chàng không nói được à?"
Người gỗ lắc đầu.
Khúc Duyệt gảy đàn tuôn ra một loạt sóng âm hóa thành kết giới nhốt người ở im một chỗ trên mặt bàn.
"Chàng chờ ta một chút."
Sau đó chạy ra cửa.
Lát sau, trở về cùng Tuyết Lí Hồng.
Tuyết Lí Hồng búng tay phá vỡ kết giới, nắm đầu người gỗ kéo lên: "Ái chà!"
Khúc Duyệt dò hỏi: "Đây là sao ạ? Rau Hẹ khắc người gỗ giống hắn đến nỗi thành tinh sao?"
Vật do Thiên Công tạo ra cũng giống bút thần Mã Lương*?
Bút thần Mã Lương: câu chuyện cổ tích cậu bé Mã Lương có cây bút thần vẽ thứ gì thứ đó liền hóa thật.
"Gì chứ, đây là đồ đệ ta." Tuyết Lí Hồng giơ ngón tay chọc vào linh đài của người gỗ, "Đúng không, ranh con?"
Người gỗ mở miệng nói: "Sư phụ? Con đang nằm mơ sao?"
Đúng là giọng của Cửu Hoang, Khúc Duyệt kinh ngạc: "Chuyện này là sao? Phân thân ư?"
Người gỗ giải thích: "Ta và Diệp Thừa Tích đang đi kéo mỏ khoáng thạch, vừa đến nơi thì ý thức bị rút ra, nhập vào tượng gỗ này..."
Tuyết Lí Hồng đánh giá tượng gỗ: "Lúc ngươi khắc còn nhỏ máu vào đúng không?"
Người gỗ lắc đầu: "Không có."
Khúc Duyệt lại nhớ: "Có ạ, chàng bị dao khắc đâm trúng tay chảy không ít máu."
"Vậy thì đúng rồi." Tuyết Lí Hồng cười.
"Nhỏ chút máu vào liền có thể di hồn lên tượng gỗ sao?" Khúc Duyệt không thấy thuyết phục.
"Đồ đệ ta là Thiên Công, thần khí do Thiên Công tạo ra sao có thể giống người khác làm chứ?" Tuyết Lí Hồng cười, "Nhưng mấu chốt ở chỗ nó ngẫu nhiên dùng trúng loại gỗ thích hợp. Ranh con, ngươi sử dụng gỗ tâm của cây Ngưng Hương chứ gì? Chính là cái cây cha ngươi trồng trong sân nhà đúng không?"
Cửu Hoang: "Đúng ạ."
Tuyết Lí Hồng ném người gỗ cho Khúc Duyệt: "Vậy mới nói, ngươi nghĩ vì sao cha ngươi trồng một cây Ngưng Hương trên đỉnh Kiếm Phong sau khi người trong lòng ông ấy qua đời, rồi lại trồng một cây khác trong sân sau khi con trai chết?"
"Cây Ngưng Hương đến từ U Tuyền Giới, rất hiếm trên thế gian, còn gọi là cây Kết Nguyện, cây Tụ Hồn, cây Tam Sinh..."
"Tên thì có rất nhiều, nhưng tóm lại sau khi đích thân gieo trồng, thường xuyên ở bên cạnh cây tưởng niệm một người, nghe nói sẽ ngưng kết được nguyện lực*, có thể gặp lại người mình tưởng nhớ trong mộng, hoặc có thể giữ được duyên phận, tiếp nối ở kiếp sau. Ngươi xem, cha ngươi nhớ thương ngươi bao nhiêu, nguyện lực lớn đến thế nào mới truyền được sức sống cho cái cây này."
Nguyện lực: sức mạnh/năng lượng/lực của mong muốn, ước nguyện.
Khúc Duyệt ngạc nhiên: "Nhưng vãn bối vẫn chưa hiểu..."
Tuyết Lí Hồng giải thích: "Ngươi ôm cục gỗ tâm Ngưng Hương này nghĩ đến nó, vừa lúc nó nghĩ về ngươi, phần nguyện lực này có thể triệu hoán ý thức của nó tới nhập vào. Người gỗ này trở thành một phân thân của nó, đã hiểu chưa?"
Khúc Duyệt hơi xấu hổ, siết người gỗ trong tay, ngượng ngùng nói: "Thật ra, vãn bối chỉ nghĩ một chút thôi, sao lại trùng hợp thế chứ."
Tuyết Lí Hồng chép miệng: "Trong đầu thằng ranh nhà ta chỉ toàn là ngươi, bất luận ngươi nghĩ đến nó vào lúc nào cũng đều đúng lúc."
Ai, cái mùi tình yêu này thật khó ngửi, không khỏi khiến y nhớ tới năm đó.
- -- ---