Chương 179
"Tuyết tiền bối, Quân tiền bối, Nhị Ca, Tam Ca."
Khúc Duyệt đang lo lắng sốt ruột chạy tới, giật mình khi cảm nhận được kiếm kia đang quan sát nàng. Nàng cũng liếc mắt nhìn nó, tuy nghi hoặc nhưng cũng không có thời gian truy đến cùng, nàng dò hỏi tình hình chiến đấu trước: "Thế nào rồi ạ?"
"Còn có thể thế nào!" Tuyết Lí Hồng xoay mặt nhìn đồ đệ Cửu Hoang của mình, thấy cánh tay và cổ hắn đều có vết thương, mày khẽ nhíu lại, nhận ra vết thương đã được xử lý nên không hỏi nhiều, hướng về phía Tông Quyền ở cách đó trăm trượng bĩu môi: "Giống ngươi nói đấy, hắn gặp xui xẻo lớn rồi, cung thần bản mệnh cũng đứt dây luôn."
Tuy lo lắng đấy nhưng trong giọng nói của Tuyết Lí Hồng vẫn mang một tia vui sướng khi người gặp họa.
Khúc Duyệt nhìn thấy Tông Quyền bị đánh te tua, nhưng khi Phệ Vận Thú muốn vọt đến chỗ Quân Chấp lại bị Tông Quyền túm chặt đuôi. Y vận sức ném văng yêu thú ra xa giống như ném một quả tạ.
"Hồng thúc thúc." Hình Ngạn hành lễ với Tuyết Lí Hồng, nhìn về hướng Tông Quyền, không khỏi giật mình, "Yêu thú đã mạnh hơn rồi."
Lúc còn giao đấu với yêu thú ở chỗ núi lửa, Hình Ngạn đã cảm thấy nó vô cùng cường hãn, nếu đổi thành yêu thú của bây giờ e rằng hắn chẳng thể chịu đựng nổi một ngày.
"Cữu cữu, con tới giúp người!" Hình Ngạn rút ra cây thương bạc, định xông lên.
Tông Quyền: "Không cần!"
Nghe giọng y nghiêm khắc, Hình Ngạn chần chừ dừng bước.
Tuyết Lí Hồng: "Ngươi sĩ diện gì chứ hả?"
Nếu lo lắng Hình Ngạn bị hút vận may thì cũng thôi, thái độ này của Tông Quyền rõ ràng là bực bội tức tối, quyết tâm muốn tự mình phân thắng bại với Phệ Vận Thú.
"Thật không hổ là Thiên Võ đệ nhất cao thủ." Cửu Hoang xem chăm chú, "Tốc độ thích ứng cực nhanh, nếu không có gì thay đổi, tiếp tục cứng đối cứng hẳn là có thể thắng."
Lời này đương nhiên là phân tích cho Khúc Duyệt nghe, nhằm trấn an nàng.
Sau khi nghe xong Khúc Duyệt quả nhiên thở ra nhẹ nhõm, nếu thế thì không cần cha nàng phải ra tay.
- --- "Cốc tiền bối, đừng chần chờ nữa, cần mau chóng cầm lấy Thiên Kiếp mới được." Tuyết Thiền tiếp tục dùng mật ngữ nói với Quân Chấp, "Tông Quyền đích xác có thể thắng nhưng sau bị hấp thu hết vận may hắn sẽ ma hóa."
Quân Chấp khó xử: "Không phải ta không muốn, là Thiên Kiếp cứ không chịu để ta cầm, ta thấy nó không muốn nhận ta là chủ."
- --- "Đó là vì ngài đã dung hợp với ma chủng lâu lắm rồi, nó nhất thời không nhận ra khí tức của ngài, không chắc chắn ngài có phải là chủ nhân của nó hay không."
Quân Chấp phản ứng liền: "Đại Tư Tế muốn nói ta vốn là kiếm chủ Thiên Kiếp?"
- --- "Tiền bối thử xuất linh khí ra lòng bàn tay rồi hãy cầm kiếm, làm vài lần xem sao."
Bà ấy có thể điều khiển bội kiếm của Vi Tam Tuyệt, Quân Chấp không chút nghi ngờ thân phận của Tuyết Thiền, lòng bày tay bốc lên linh khí, xoay người vươn tay ra với Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp vẫn chần chừ tránh né như cũ.
Trong lúc Quân Chấp thử giao tiếp với Thiên Kiếp, khóe mắt thoáng thấy Khúc Duyệt rùng mình một cái.
Không biết vì sao, Khúc Duyệt cảm thấy lạnh hết sống lưng, ý thức hải hơi đau đớn, tựa như ma trùng trong tâm mạch đang có dấu hiệu sống lại.
"Lục Nương?" Cửu Hoang quan sát tình hình chiến đấu nhưng không quên để ý nàng, đỡ phía sau nàng, "Nàng không thoải mái sao?"
Câu hỏi vừa bay ra khỏi miệng, Khúc Tống và Nguyên Hóa Nhất đều nhìn sang.
Hình Ngạn cũng xoay đầu.
Khúc Duyệt xua tay: "Ta không sao."
Quân Chấp cụp mắt xuống, truyền âm: "Khúc tiên sinh, bên trong kiếm của Vi sư tôn có chứa một ý thức."
Khúc Duyệt trợn mắt: "Hả?"
Quân Chấp: "Bà ấy tự xưng là Tuyết Thiền, Đại Tư Tế của tộc thiên nhân."
Khúc Duyệt ngẩn ngơ, nháy mắt sau đó trong đầu như có tiếng nổ ầm.
Đại... Đại Tư Tế?
Theo bản năng nàng muốn xoay lại nhìn kiếm Trầm Mặc nhưng cố nhịn xuống, tận lực khống chế không để lộ cảm xúc, ra vẻ như không có việc gì.
Nghe Quân Chấp tiếp tục nói: "Từ lúc cô tới, ta thấy bà ấy đặc biệt chú ý đến cô, ta không biết nguyên nhân nên nhắc nhở tiên sinh một tiếng."
Không được hoảng hốt, bàn tay bên dưới tay áo siết chặt thành nắm đấm, Khúc Duyệt hỏi: "Đại Tư Tế không cho Tông Quyền tiền bối và Tuyết Lí Hồng tiền bối biết sự hiện diện của mình sao?"
"Không có, bà ấy chỉ truyền âm cho một mình ta, hình như không muốn lộ diện trước mặt bọn họ." Quân Chấp vừa thử cầm kiếm vừa đáp, "Bà ấy gọi ta là Cốc tiền bối, thái độ rất cung kính khách khí, nói rằng ta không phải linh hồn của ma chủng mà là kiếm chủ của Thiên Kiếp..."
Khúc Duyệt mím chặt môi, hít sâu một hơi: "Nếu như vậy thì Quân tiền bối mau chóng thu phục Thiên Kiếp..."
Ý thức hải đột nhiên đau khủng khiếp!
Không biết Đại Tư Tế đã giở thủ đoạn gì, Khúc Duyệt cũng không biết mình có nên phản ứng hay không, không biết làm sao nàng đành cắn răng nhịn xuống.
- --- "Tiểu cô nương."
Giọng nói uy nghiêm lạnh băng vang lên trong ý thức hải của nàng.
Quả nhiên là Đại Tư Tế.
Khúc Duyệt làm ra vẻ cảnh giác: "Ai đó?"
- ---"Mẫu thân ngươi là ai?"
Khúc Duyệt không lộ sợ hãi: "Các hạ là ai?"
- --- "Ha..." Bà ta cười nhạo.
Khúc Duyệt không nhận ra được điều gì, tiếp tục giả bộ hồ đồ: "Các hạ cười cái gì?"
- --- "Cười ta thất trách, có thiên nữ lưu lạc bên ngoài mà ta lại chẳng hề hay biết. Thủ đoạn của cha mẹ ngươi giỏi lắm, khiến ta thật tò mò."
Bị phát hiện thật rồi, Khúc Duyệt kinh hoàng.
- --- "Ngươi không chịu nói cũng không sao, khi ta tự tay bắt ngươi về Thiên Nhân Cảnh, ta không tin mẫu thân ngươi không xuất hiện."
Thật ra sau khi bị vạch trần, nỗi khủng hoảng kia ngược lại dần dần tan đi, Khúc Duyệt chất vấn: "Xin hỏi tiền bối một tiếng, căn cứ vào luật thiên nhân, ta có tội hay không?"
- --- "Vô tội."
Khúc Duyệt: "Vậy ngài bắt ta về, cũng chẳng thể dụng hình với ta, mẫu thân ta không xuất hiện, ngài có thể làm gì? Cho tất cả thiên nữ xếp hàng, dung hồn với ta để nhận thân sao?"
- --- "Tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén lắm!" Tuyết Thiền không bực, "Ngươi không cần lo, ta có rất nhiều cách."
Khúc Duyệt rũ mi cụp mắt: "Tiền bối, thượng bất chính hạ tắc loạn, bản thân ngài không trong sạch làm gì có tư cách đi chỉ trích các thiên nữ khác?"
- --- "Ta không trong sạch à?"
Việc đã đến nước này, Khúc Duyệt không lo lắng nữa, nói: "Vậy ngài nói cho ta biết chuyện Vi Tam Tuyệt sư tôn là thế nào? Cốc tiền bối là chuyện thế nào? Ngài đã sớm biết hỏa ma chủng chưa tiêu vong, tại sao lại như thế?"
Tuyết Thiền trầm mặc.
- --- "Thì ra Cốc tiền bối có giao tình với ngươi."
Khúc Duyệt phỏng đoán: "Tông Quyền tiền bối từng đoán rằng Tông Trầm tiền bối đã giả chết đào hôn, cưới người khác, hiện giờ xem ra Tông Trầm tiền bối không cố ý giả chết, có lẽ vì phong ấn Phệ Vận Thú này nên trọng thương gần chết vì vậy hồn đèn mới tắt đột ngột. Mà ngài vì không muốn ghép đôi với thiên nhân khác và tái hôn nên đã thi vào Thần Điện. Không ngờ nhiều năm sau lại phát hiện Tông Trầm vẫn còn sống, ngài thì đã vào Thần Điện không thể rút lui, Tông Trầm liền đơn giản vứt bỏ thân phận thiên nhân, ở lại trong ma chủng, còn ngài thì thành hôn cùng ông ấy ở Phàm Nhân Giới."
Tuyết Thiền im lặng.
Khúc Duyệt tiếp tục: "Tuy hai vị vốn là một đôi, trời xui đất khiến lâm vào cảnh éo le, nhưng theo luật thiên nhân, hành vi của ngài vẫn có thể bị nghiền xương thành tro."
Nắm nhược điểm này của Đại Tư Tế, mẹ nàng sẽ được an toàn.
Nói ra cũng thật mỉa mai, cả ba vị thiên nữ quản lý Thần Điện đều không ngay thơ đơn thuần.
Thật lâu sau, nghe tiếng Tuyết Thiền thở dài cười khổ.
- --- "Ta vô cùng hi vọng mọi chuyện đều đúng như ngươi nói."
Khúc Duyệt hơi chột dạ, lời này chứng tỏ suy đoán của nàng đã sai.
- --- "Tầm mắt ngươi còn hạn hẹp lắm, trong lòng chỉ có tư tình nhỏ mọn, đã đánh giá quá thấp nam nhân Tông gia, cũng coi thường ta." Giọng Đại Tư Tế khôi phục sự uy nghiêm vốn có, lạnh lùng nói: "Ta là Đại Tư Tế tộc thiên nhân, chưa bao giờ phạm bất cứ sai lầm tư tình nam nữ gì. Chuyện ta từng làm trong đời quả thực có chút thẹn với di huấn của tổ tiên, nhưng suy xét hoàn cảnh và tình cảm có thể tha thứ được, ta không thẹn với tâm."
Lần này đến lượt Khúc Duyệt im lặng.
- --- "Ta nói chuyện với Cốc tiền bối, ngài ấy quay đầu liền nói cho ngươi, có thể thấy ngươi hiểu biết rõ về ma chủng, giải thích cho ngươi nghe cũng không sao, đằng nào Cốc tiền bối tỉnh lại cũng sẽ nói với ngươi."
- --- "Sáu nghìn năm trước, lúc Đại Tư Tế đời trước bế quan, một vị cô cô Hộ Pháp Thần Điện cảm nhận được Thiên Mệnh Quỹ chấn động, phát ra cảnh báo rất mạnh, bà ấy liền phái Thiên Võ đệ nhất cao thủ khi đó là Tông Trầm hạ giới tra xét... Hôn lễ của chúng ta sắp tới, ta không muốn rời xa chàng nên lén đi theo. Tông Trầm dùng Mệnh Sấm Tiễn xác nhận nguồn gốc dị động chính là con Phệ Vận Thú này."
- --- "Phệ Vận Thú tuy là thú thượng cổ nhưng không khó đối phó, nếu không cũng đã không bị diệt sạch. Nhưng con thú này lại khác, nó ngày ngủ đêm ra ngoài, đi đi dừng dừng, hút vận may khắp nơi, hành động quái dị, lần nào cũng có thể trốn thoát khỏi truy đuổi của bọn ta. Về sau bọn ta phát hiện nó được người ta nuôi dưỡng, trong bụng nó có một hạt ma chủng."
Hỏa ma chủng quả thực đã sinh ra một linh thể, mà ma linh có tâm cơ thâm sâu kia không phải là Quân Chấp.
Năm ma chủng chỉ độc nhất ma chủng này còn sống, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
- -- ---
Bên này Quân Chấp dựa theo hướng dẫn của Đại Tư Tế liên tục thử tìm cách khống chế kiếm Thiên Kiếp.
Tuy Thiên Kiếm không rời khỏi chàng quá xa nhưng vẫn né trái lách phải trốn tránh.
Quân Chấp truyền âm: "Nguyên huynh, làm phiền huynh bất ngờ chém ta một kiếm."
Nguyên Hóa Nhất đã xem chàng thu phục Thiên Kiếp nãy giờ: "Ngươi lấy nó làm gì? Mười hai thần kiếm, thanh nào thanh nấy đều là rác rưởi, Thiên Kiếp còn là rác rưởi trong rác rưởi."
Quân Chấp: "Chém đi!"
Nguyên Hóa Nhất giơ thanh kiếm xương của mình lên, theo yêu cầu của Quân Chấp, chém vào lưng chàng.
Quân Chấp không đỡ, Thiên Kiếp dường như biết được uy lực của Thiên Hiền, lập tức vòng ra sau lưng chàng, ngăn cản Thiên Hiền. Trong khi đó Quân Chấp cũng xoay người, đúng lúc hai thanh kiếm chạm nhau cái 'keng', chàng nắm lấy chuôi của Thiên Kiếp. Thanh kiếm tựa như bị giật mình, vù vù chấn động, ra sức giãy dụa.
Quân Chấp ra sức nắm chặt, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, máu lại trào ra do nội thương trước đó. Những giọt máu rơi lên cánh tay, sau đó theo kinh mạch ngoằn nghèo từ từ leo lên kiếm Thiên Kiếp.
Dần dần Thiên Kiếp ngừng vùng vẫy, từng sợi khí đen thoát ra khỏi thân kiếm quấn lên cánh tay Quân Chấp, cuối cùng chui toàn bộ vào linh đài của chàng. Dòng khí này như một con rắn, không ngừng lượn vòng trong đầu chàng.
Choang!
Phá vỡ một tầng chắn.
Choang!
Lại thêm một tầng.
Sau một hồi biến động, Quân Chấp bình tĩnh nhắm mắt lại.
Sáu nghìn năm không biết địa vị, không rõ đúng sai, cho đến hôm nay chàng rốt cuộc nhớ ra mình là ai.
Một kiếm tu nghiêm túc ngốc nghếch, không lợi dụng sơ hở nào để luyện kiếm Thiên Kiếp.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Quân Chấp: Xin lỗi, ta đang thầm chửi thề, thật sự không khống chế được.
Khúc Duyệt đang lo lắng sốt ruột chạy tới, giật mình khi cảm nhận được kiếm kia đang quan sát nàng. Nàng cũng liếc mắt nhìn nó, tuy nghi hoặc nhưng cũng không có thời gian truy đến cùng, nàng dò hỏi tình hình chiến đấu trước: "Thế nào rồi ạ?"
"Còn có thể thế nào!" Tuyết Lí Hồng xoay mặt nhìn đồ đệ Cửu Hoang của mình, thấy cánh tay và cổ hắn đều có vết thương, mày khẽ nhíu lại, nhận ra vết thương đã được xử lý nên không hỏi nhiều, hướng về phía Tông Quyền ở cách đó trăm trượng bĩu môi: "Giống ngươi nói đấy, hắn gặp xui xẻo lớn rồi, cung thần bản mệnh cũng đứt dây luôn."
Tuy lo lắng đấy nhưng trong giọng nói của Tuyết Lí Hồng vẫn mang một tia vui sướng khi người gặp họa.
Khúc Duyệt nhìn thấy Tông Quyền bị đánh te tua, nhưng khi Phệ Vận Thú muốn vọt đến chỗ Quân Chấp lại bị Tông Quyền túm chặt đuôi. Y vận sức ném văng yêu thú ra xa giống như ném một quả tạ.
"Hồng thúc thúc." Hình Ngạn hành lễ với Tuyết Lí Hồng, nhìn về hướng Tông Quyền, không khỏi giật mình, "Yêu thú đã mạnh hơn rồi."
Lúc còn giao đấu với yêu thú ở chỗ núi lửa, Hình Ngạn đã cảm thấy nó vô cùng cường hãn, nếu đổi thành yêu thú của bây giờ e rằng hắn chẳng thể chịu đựng nổi một ngày.
"Cữu cữu, con tới giúp người!" Hình Ngạn rút ra cây thương bạc, định xông lên.
Tông Quyền: "Không cần!"
Nghe giọng y nghiêm khắc, Hình Ngạn chần chừ dừng bước.
Tuyết Lí Hồng: "Ngươi sĩ diện gì chứ hả?"
Nếu lo lắng Hình Ngạn bị hút vận may thì cũng thôi, thái độ này của Tông Quyền rõ ràng là bực bội tức tối, quyết tâm muốn tự mình phân thắng bại với Phệ Vận Thú.
"Thật không hổ là Thiên Võ đệ nhất cao thủ." Cửu Hoang xem chăm chú, "Tốc độ thích ứng cực nhanh, nếu không có gì thay đổi, tiếp tục cứng đối cứng hẳn là có thể thắng."
Lời này đương nhiên là phân tích cho Khúc Duyệt nghe, nhằm trấn an nàng.
Sau khi nghe xong Khúc Duyệt quả nhiên thở ra nhẹ nhõm, nếu thế thì không cần cha nàng phải ra tay.
- --- "Cốc tiền bối, đừng chần chờ nữa, cần mau chóng cầm lấy Thiên Kiếp mới được." Tuyết Thiền tiếp tục dùng mật ngữ nói với Quân Chấp, "Tông Quyền đích xác có thể thắng nhưng sau bị hấp thu hết vận may hắn sẽ ma hóa."
Quân Chấp khó xử: "Không phải ta không muốn, là Thiên Kiếp cứ không chịu để ta cầm, ta thấy nó không muốn nhận ta là chủ."
- --- "Đó là vì ngài đã dung hợp với ma chủng lâu lắm rồi, nó nhất thời không nhận ra khí tức của ngài, không chắc chắn ngài có phải là chủ nhân của nó hay không."
Quân Chấp phản ứng liền: "Đại Tư Tế muốn nói ta vốn là kiếm chủ Thiên Kiếp?"
- --- "Tiền bối thử xuất linh khí ra lòng bàn tay rồi hãy cầm kiếm, làm vài lần xem sao."
Bà ấy có thể điều khiển bội kiếm của Vi Tam Tuyệt, Quân Chấp không chút nghi ngờ thân phận của Tuyết Thiền, lòng bày tay bốc lên linh khí, xoay người vươn tay ra với Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp vẫn chần chừ tránh né như cũ.
Trong lúc Quân Chấp thử giao tiếp với Thiên Kiếp, khóe mắt thoáng thấy Khúc Duyệt rùng mình một cái.
Không biết vì sao, Khúc Duyệt cảm thấy lạnh hết sống lưng, ý thức hải hơi đau đớn, tựa như ma trùng trong tâm mạch đang có dấu hiệu sống lại.
"Lục Nương?" Cửu Hoang quan sát tình hình chiến đấu nhưng không quên để ý nàng, đỡ phía sau nàng, "Nàng không thoải mái sao?"
Câu hỏi vừa bay ra khỏi miệng, Khúc Tống và Nguyên Hóa Nhất đều nhìn sang.
Hình Ngạn cũng xoay đầu.
Khúc Duyệt xua tay: "Ta không sao."
Quân Chấp cụp mắt xuống, truyền âm: "Khúc tiên sinh, bên trong kiếm của Vi sư tôn có chứa một ý thức."
Khúc Duyệt trợn mắt: "Hả?"
Quân Chấp: "Bà ấy tự xưng là Tuyết Thiền, Đại Tư Tế của tộc thiên nhân."
Khúc Duyệt ngẩn ngơ, nháy mắt sau đó trong đầu như có tiếng nổ ầm.
Đại... Đại Tư Tế?
Theo bản năng nàng muốn xoay lại nhìn kiếm Trầm Mặc nhưng cố nhịn xuống, tận lực khống chế không để lộ cảm xúc, ra vẻ như không có việc gì.
Nghe Quân Chấp tiếp tục nói: "Từ lúc cô tới, ta thấy bà ấy đặc biệt chú ý đến cô, ta không biết nguyên nhân nên nhắc nhở tiên sinh một tiếng."
Không được hoảng hốt, bàn tay bên dưới tay áo siết chặt thành nắm đấm, Khúc Duyệt hỏi: "Đại Tư Tế không cho Tông Quyền tiền bối và Tuyết Lí Hồng tiền bối biết sự hiện diện của mình sao?"
"Không có, bà ấy chỉ truyền âm cho một mình ta, hình như không muốn lộ diện trước mặt bọn họ." Quân Chấp vừa thử cầm kiếm vừa đáp, "Bà ấy gọi ta là Cốc tiền bối, thái độ rất cung kính khách khí, nói rằng ta không phải linh hồn của ma chủng mà là kiếm chủ của Thiên Kiếp..."
Khúc Duyệt mím chặt môi, hít sâu một hơi: "Nếu như vậy thì Quân tiền bối mau chóng thu phục Thiên Kiếp..."
Ý thức hải đột nhiên đau khủng khiếp!
Không biết Đại Tư Tế đã giở thủ đoạn gì, Khúc Duyệt cũng không biết mình có nên phản ứng hay không, không biết làm sao nàng đành cắn răng nhịn xuống.
- --- "Tiểu cô nương."
Giọng nói uy nghiêm lạnh băng vang lên trong ý thức hải của nàng.
Quả nhiên là Đại Tư Tế.
Khúc Duyệt làm ra vẻ cảnh giác: "Ai đó?"
- ---"Mẫu thân ngươi là ai?"
Khúc Duyệt không lộ sợ hãi: "Các hạ là ai?"
- --- "Ha..." Bà ta cười nhạo.
Khúc Duyệt không nhận ra được điều gì, tiếp tục giả bộ hồ đồ: "Các hạ cười cái gì?"
- --- "Cười ta thất trách, có thiên nữ lưu lạc bên ngoài mà ta lại chẳng hề hay biết. Thủ đoạn của cha mẹ ngươi giỏi lắm, khiến ta thật tò mò."
Bị phát hiện thật rồi, Khúc Duyệt kinh hoàng.
- --- "Ngươi không chịu nói cũng không sao, khi ta tự tay bắt ngươi về Thiên Nhân Cảnh, ta không tin mẫu thân ngươi không xuất hiện."
Thật ra sau khi bị vạch trần, nỗi khủng hoảng kia ngược lại dần dần tan đi, Khúc Duyệt chất vấn: "Xin hỏi tiền bối một tiếng, căn cứ vào luật thiên nhân, ta có tội hay không?"
- --- "Vô tội."
Khúc Duyệt: "Vậy ngài bắt ta về, cũng chẳng thể dụng hình với ta, mẫu thân ta không xuất hiện, ngài có thể làm gì? Cho tất cả thiên nữ xếp hàng, dung hồn với ta để nhận thân sao?"
- --- "Tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén lắm!" Tuyết Thiền không bực, "Ngươi không cần lo, ta có rất nhiều cách."
Khúc Duyệt rũ mi cụp mắt: "Tiền bối, thượng bất chính hạ tắc loạn, bản thân ngài không trong sạch làm gì có tư cách đi chỉ trích các thiên nữ khác?"
- --- "Ta không trong sạch à?"
Việc đã đến nước này, Khúc Duyệt không lo lắng nữa, nói: "Vậy ngài nói cho ta biết chuyện Vi Tam Tuyệt sư tôn là thế nào? Cốc tiền bối là chuyện thế nào? Ngài đã sớm biết hỏa ma chủng chưa tiêu vong, tại sao lại như thế?"
Tuyết Thiền trầm mặc.
- --- "Thì ra Cốc tiền bối có giao tình với ngươi."
Khúc Duyệt phỏng đoán: "Tông Quyền tiền bối từng đoán rằng Tông Trầm tiền bối đã giả chết đào hôn, cưới người khác, hiện giờ xem ra Tông Trầm tiền bối không cố ý giả chết, có lẽ vì phong ấn Phệ Vận Thú này nên trọng thương gần chết vì vậy hồn đèn mới tắt đột ngột. Mà ngài vì không muốn ghép đôi với thiên nhân khác và tái hôn nên đã thi vào Thần Điện. Không ngờ nhiều năm sau lại phát hiện Tông Trầm vẫn còn sống, ngài thì đã vào Thần Điện không thể rút lui, Tông Trầm liền đơn giản vứt bỏ thân phận thiên nhân, ở lại trong ma chủng, còn ngài thì thành hôn cùng ông ấy ở Phàm Nhân Giới."
Tuyết Thiền im lặng.
Khúc Duyệt tiếp tục: "Tuy hai vị vốn là một đôi, trời xui đất khiến lâm vào cảnh éo le, nhưng theo luật thiên nhân, hành vi của ngài vẫn có thể bị nghiền xương thành tro."
Nắm nhược điểm này của Đại Tư Tế, mẹ nàng sẽ được an toàn.
Nói ra cũng thật mỉa mai, cả ba vị thiên nữ quản lý Thần Điện đều không ngay thơ đơn thuần.
Thật lâu sau, nghe tiếng Tuyết Thiền thở dài cười khổ.
- --- "Ta vô cùng hi vọng mọi chuyện đều đúng như ngươi nói."
Khúc Duyệt hơi chột dạ, lời này chứng tỏ suy đoán của nàng đã sai.
- --- "Tầm mắt ngươi còn hạn hẹp lắm, trong lòng chỉ có tư tình nhỏ mọn, đã đánh giá quá thấp nam nhân Tông gia, cũng coi thường ta." Giọng Đại Tư Tế khôi phục sự uy nghiêm vốn có, lạnh lùng nói: "Ta là Đại Tư Tế tộc thiên nhân, chưa bao giờ phạm bất cứ sai lầm tư tình nam nữ gì. Chuyện ta từng làm trong đời quả thực có chút thẹn với di huấn của tổ tiên, nhưng suy xét hoàn cảnh và tình cảm có thể tha thứ được, ta không thẹn với tâm."
Lần này đến lượt Khúc Duyệt im lặng.
- --- "Ta nói chuyện với Cốc tiền bối, ngài ấy quay đầu liền nói cho ngươi, có thể thấy ngươi hiểu biết rõ về ma chủng, giải thích cho ngươi nghe cũng không sao, đằng nào Cốc tiền bối tỉnh lại cũng sẽ nói với ngươi."
- --- "Sáu nghìn năm trước, lúc Đại Tư Tế đời trước bế quan, một vị cô cô Hộ Pháp Thần Điện cảm nhận được Thiên Mệnh Quỹ chấn động, phát ra cảnh báo rất mạnh, bà ấy liền phái Thiên Võ đệ nhất cao thủ khi đó là Tông Trầm hạ giới tra xét... Hôn lễ của chúng ta sắp tới, ta không muốn rời xa chàng nên lén đi theo. Tông Trầm dùng Mệnh Sấm Tiễn xác nhận nguồn gốc dị động chính là con Phệ Vận Thú này."
- --- "Phệ Vận Thú tuy là thú thượng cổ nhưng không khó đối phó, nếu không cũng đã không bị diệt sạch. Nhưng con thú này lại khác, nó ngày ngủ đêm ra ngoài, đi đi dừng dừng, hút vận may khắp nơi, hành động quái dị, lần nào cũng có thể trốn thoát khỏi truy đuổi của bọn ta. Về sau bọn ta phát hiện nó được người ta nuôi dưỡng, trong bụng nó có một hạt ma chủng."
Hỏa ma chủng quả thực đã sinh ra một linh thể, mà ma linh có tâm cơ thâm sâu kia không phải là Quân Chấp.
Năm ma chủng chỉ độc nhất ma chủng này còn sống, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
- -- ---
Bên này Quân Chấp dựa theo hướng dẫn của Đại Tư Tế liên tục thử tìm cách khống chế kiếm Thiên Kiếp.
Tuy Thiên Kiếm không rời khỏi chàng quá xa nhưng vẫn né trái lách phải trốn tránh.
Quân Chấp truyền âm: "Nguyên huynh, làm phiền huynh bất ngờ chém ta một kiếm."
Nguyên Hóa Nhất đã xem chàng thu phục Thiên Kiếp nãy giờ: "Ngươi lấy nó làm gì? Mười hai thần kiếm, thanh nào thanh nấy đều là rác rưởi, Thiên Kiếp còn là rác rưởi trong rác rưởi."
Quân Chấp: "Chém đi!"
Nguyên Hóa Nhất giơ thanh kiếm xương của mình lên, theo yêu cầu của Quân Chấp, chém vào lưng chàng.
Quân Chấp không đỡ, Thiên Kiếp dường như biết được uy lực của Thiên Hiền, lập tức vòng ra sau lưng chàng, ngăn cản Thiên Hiền. Trong khi đó Quân Chấp cũng xoay người, đúng lúc hai thanh kiếm chạm nhau cái 'keng', chàng nắm lấy chuôi của Thiên Kiếp. Thanh kiếm tựa như bị giật mình, vù vù chấn động, ra sức giãy dụa.
Quân Chấp ra sức nắm chặt, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, máu lại trào ra do nội thương trước đó. Những giọt máu rơi lên cánh tay, sau đó theo kinh mạch ngoằn nghèo từ từ leo lên kiếm Thiên Kiếp.
Dần dần Thiên Kiếp ngừng vùng vẫy, từng sợi khí đen thoát ra khỏi thân kiếm quấn lên cánh tay Quân Chấp, cuối cùng chui toàn bộ vào linh đài của chàng. Dòng khí này như một con rắn, không ngừng lượn vòng trong đầu chàng.
Choang!
Phá vỡ một tầng chắn.
Choang!
Lại thêm một tầng.
Sau một hồi biến động, Quân Chấp bình tĩnh nhắm mắt lại.
Sáu nghìn năm không biết địa vị, không rõ đúng sai, cho đến hôm nay chàng rốt cuộc nhớ ra mình là ai.
Một kiếm tu nghiêm túc ngốc nghếch, không lợi dụng sơ hở nào để luyện kiếm Thiên Kiếp.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Quân Chấp: Xin lỗi, ta đang thầm chửi thề, thật sự không khống chế được.