Chương 4: Truy nã toàn thành phố
Từ đường lớn đến ngõ nhỏ khắp thành phố được dán đầy lệnh truy nã Góa phụ đen và Mạc Vấn Thiên.
“Minh Hương Lầu” từng nổi danh một thời bị niêm phong điều tra, tất cả mọi người bên trong bị tạm giam trong Cục Cảnh sát, lần lượt tiếp nhận thẩm vấn điều tra. Động tĩnh này đã thu hút rất nhiều người quan tâm, phần lớn là chủ của những cơ sở kinh doanh bên cạnh. Bình thường họ đã ghen ghét Góa phụ đen làm ăn thuận lợi, lúc này thấy bà ta gặp nạn không biết đã vui đến nhường nào. Họ thật sự không biết rằng, bà ta đang ở trong một xó, lẳng lặng ghi nhớ món nợ này.
Sau khi Góa phụ đen bỏ trốn, Nam Tụng Tuyết nhận được thông báo, lập tức đến Cục Cảnh sát, vừa vào cửa đã hô to “Linh Chi, Linh Chi”. Nhìn thấy Ôn Linh Chi bình yên vô sự ngồi uống trà sớm trong văn phòng của Cục trưởng, cô vẫn ân cần hỏi han một cách lo lắng.
“Linh Chi, cậu không bị thương chứ? Mình nghe thấy tiếng súng lập tức đến đây ngay, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, mình không bị thương. Hôm nay Góa phụ đen khống chế mình, nhờ Cục trưởng trượng nghĩa cứu giúp mình mới tìm được đường sống trong cõi chết, giờ lại được chiêu đãi nồng hậu như này, thật sự không biết nên nói gì mới hay.” Ôn Linh Chi nói mấy câu khách sáo.
“Chuyện nên làm, chuyện nên làm.” Cục trưởng cười đáp
“Nếu hôm nay ngài không tình cờ đến đó, Góa phụ đen nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Sao hôm nay ngài lại đến sớm như thế?”
Cục trưởng nhận ra ý gây bất lợi cho mình trong lời nói của Ôn Linh Chi, tiếng cười nhỏ dần nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Con người tôi có một tật xấu, trong lòng vướng mắc chuyện gì là ngủ không yên. Hôm nay sau khi thức dậy không ngủ được nữa, tôi bèn đến đây xem sao.”
“Hóa ra là thế.” Ôn Linh Chi nhìn thấy rõ vẻ hoảng hốt thoáng hiện lên trên mặt ông ta, trong lòng vẫn cảm thấy ông ta đang nói dối.
Nam Tụng Tuyết thấy cử chỉ và lời nói của cô ấy đầy hào sảng, mang đậm khí chất nữ hiệp, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Cười gì thế?” Ôn Linh Chi ngoảnh đầu lại, giọng nói lập tức dịu đi mười mấy lần.
“Long Thành đúng là một nơi kỳ quái. Như thể những sứ giả chính nghĩa đến nơi này đều được hiệp sĩ nhập thân vậy.” Nam Tụng Tuyết cười nói.
“Cậu quá khen rồi, nhưng ở trước mặt cậu, mình không dám nhận thế đâu.” Ôn Linh Chi trước giờ chưa từng khiêm tốn, câu đùa giỡn này lại khiến Nam Tụng Tuyết phì cười, sau đó cô ấy tỏ vẻ nghiêm nghị hỏi: “Vị nữ hiệp này, tối quan cô khám nghiệm tử thi có phát hiện mới không?”
“Không phát hiện ra dấu vết Mạc Vấn Thiên giết người, nhưng đây không phải chỗ kỳ lạ.” Nam Tụng Tuyết nhíu mày.
“Chỗ kỳ lạ là gì thế?” Cục trưởng hào hứng tiếp lời, thấy hai người nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, ông ta lập tức giải thích: “Trông bình thường tôi hay tỏ ra chuyện không liên quan đến mình vậy thôi, chứ thực ra đằng sau đó tôi cũng nghe cấp dưới thảo luận vụ án đấy nhé.”
Chuyện ông ta nói chẳng qua là lúc đi tuần quanh Cục Cảnh sát, đi ngang qua bàn làm việc của cấp dưới rồi nghe thấy màn đối thoại của họ mà thôi.
“Là vết thương chí mạng trên cổ, trên người lại không có dấu vết giãy giụa. Thông thường nếu con người phản kháng thì chắc chắn trong kẽ móng tay sẽ để lại vật chứng như tổ chức mô sợi trên tay hung thủ, nhưng móng tay anh ta không có một chút nào, giống như những gì Vân Mỹ Nhân đã thuật lại, anh ta đã bị hung thủ khống chế. Có điều tôi vẫn tìm được một số thứ trên người anh ta.” Nam Tụng Tuyết mang mấy túi đựng phi đao Lôi Hỏa và kính lúp cho họ xem.
Cô nói tiếp: “Chỗ này đều là phi đao Lôi Hỏa mà tôi giữ lại, bao gồm cả hung khí đã sát hại sư phụ Kim. Mọi người xem, nếu là phi đao Lôi Hỏa thật sự thì bên góc trái không có hình vẽ con dơi.”
“Trong võ lâm có môn phái con dơi sao? Hay đây là môn phái mới xuất hiện? Có điều, vì cớ gì mà họ phải nhắm vào Lôi Hỏa Môn khắp nơi như thế? Có phải chúng đang tuyên chiến với Lôi Hỏa Môn các cậu không?” Ôn Linh Chi tò mò hỏi. Thực ra rất lâu về trước cô ấy cũng muốn vào Lôi Hỏa Môn để tập võ, trở thành một người trong giới võ lâm, có điều ông cụ Ôn không cho phép, vì thế cô ấy không nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa.
Nam Tụng Tuyết trầm tư không nói gì, không biết trong đó có quan hệ nhân quả ra sao. Còn phái con dơi, cô chưa từng nghe thấy sư phụ nhắc đến bao giờ.
Trở về võ quán, lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ tỏ ra bất thường, chính là khi ông ấy nghe thấy ba từ “Phái con dơi”.
Nam Dương Phong chăm chú nhìn trời một hồi lâu, dường như ông ấy đang nhớ đến chuyện nào đó đã xảy ra rất lâu về trước.
Ông ấy gật đầu, nói: “Tụng Tuyết, con đi theo sư phụ.”
Chỉ thấy ông ấy bước đến một cánh cửa đá, ấn vào nút đá ở góc bên phải, cánh cửa đá lập tức mở ra. Nam Tụng Tuyết biết, các môn phái đều được thiết kế mật đạo chứa đầy cơ quan. Hồi bé sư tỷ ham chơi, không cẩn thận đi vào thạch thất dưới đất, bị nhốt ba ngày liền mới được phát hiện. Trong thạch thất tối om, Nam Dương Phong đã thông thuộc cách bày trí của mật thất, nhanh chóng đốt cây nến trên vách tường lên.
Hai người đi xuống cầu thang bằng đá, quanh co lòng vòng một hồi cuối cùng họ dừng lại trước cánh cửa đá, Nam Tụng Tuyết nhìn thấy trên vách đá khắc hình thù kỳ quái. Cô khom người, đưa cây nến lại gần bức tường để nhìn, ấy vậy mà lại là hình chạm khắc vô số con dơi, mỗi một con đều được khắc y như thật, có thể thấy kỹ thuật của người khắc tranh không tệ. Có điều, đệ tử đi vào thạch thất ngoài sư tỷ ra thì những người khác chưa vào bao giờ.
“Không sai, chính là hình sư tỷ con khắc.” Nam Dương Phong nói trúng suy nghĩ của cô, “Năm ấy tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nó lại có võ nghệ vượt trội trong đám đệ tử, khắc mấy hình vẽ này chỉ là chuyện nhỏ nhặt.”
“Con còn nhớ trước đây sư tỷ thích ngủ ngày, tối đến lén lút luyện công.”
“Khi ấy nó một lòng muốn học Lôi Hỏa chưởng, ta sợ nó luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma nên chỉ truyền thụ một phần. Nó luyện tập siêng năng, võ công tiến bộ rất nhanh. Có điều, lòng tham của con người là thứ không bao giờ chấm dứt. Nó tự cảm thấy chưa luyện được đến mức hoàn thiện, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng tranh cãi với ta, cho rằng ta muốn để con kế thừa chức chưởng môn nên mới giấu giếm không truyền thụ cho nó, sau đó giận dữ rời khỏi sư môn.”
Chấp niệm và dã tâm của sư tỷ, Nam Tụng Tuyết đã từng chứng kiến.
Năm ấy, vì không muốn sư phụ khó xử, cô cố tình làm biếng không học tuyệt môn công phu, không cạnh tranh với sư tỷ, thậm chí còn theo học nghề y. Nhưng sư tỷ không hề cảm kích, tính cách đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, chỉ cần hơi bất mãn một chút là châm chọc cô, không còn là chị em tốt chuyện gì cũng nói cho nhau như trước. Cô không thể chịu đựng sự thay đổi đường đột như vậy, vì thế mới tìm cách ra nước ngoài du học.
Nghe sư phụ kể lại, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình viết nhiều thư như vậy mà sư tỷ không trả lời một bức nào.
“Sư phụ, nếu sư tỷ quay về, sư phụ vẫn nhận chị ấy làm đồ đệ chứ?” Cô hỏi một cách dè dặt.
Khuôn mặt Nam Dương Phong thoáng hiện lên nét buồn rầu, ông ấy trầm ngâm nói: “Bao năm qua ta đã âm thầm dò la hành tung của nó, biết được nó đi một mạch từ Bắc sang Tây, vượt qua bốn tỉnh lớn, xuyên qua sa mạc Gobi không mọc nổi một ngọn cỏ, đi vào sa mạc rộng lớn hiếm người qua lại. Từ đó về sau, bặt vô âm tín. Ta từng đích thân đi Tây Bắc một chuyến, nghe ngóng được một số tin tức.”
Nam Tụng Tuyết nhìn về phía ông ấy, đôi mắt tràn ngập vẻ nôn nóng, mong chờ nghe được tin tức tốt, nhưng vẻ mặt của sư phụ vẫn bình thản như cũ.
“Có người nói, nó bị thổ phỉ bắt về làm áp trại phu nhân; có người lại nói, nó vào sa mạc tìm bí tịch võ công, giữa đường đã chết vì khát; cũng có người nói, nó tự lập một môn hộ trong sa mạc, làm việc kín đáo... Tóm lại, không có tin tức nào thiết thực cả.”
Nam Tụng Tuyết nghe thấy thế, vừa lo lắng vừa buồn bã, còn xen lẫn chút thương cảm. Sư tỷ tính tình bướng bỉnh, dù có tìm được chị ấy thì cũng chẳng khuyên nổi chị ấy, chỉ có thể đợi chị ấy tự nghĩ thông mà thôi. Nhưng nếu đúng là chị ấy khắc hình dơi lên phi đao Lôi Hỏa, hơn nữa nhiều lần giá họa cho Lôi Hỏa Môn thì chứng tỏ chị ấy không những chưa nghĩ thông, mà oán hận dồn nén trong lòng càng lúc càng thêm trầm trọng theo dòng thời gian trôi đi.
“Chỉ mong không phải là nó. Còn nếu... là nó thật, cũng là lỗi của ta.”
“Sư phụ, người đừng ôm hết trách nhiệm vào mình. Trước khi trưởng thành, con cái là bán thành phẩm của cha mẹ. Sau này trở thành người như thế nào, sống cuộc đời như nào thì đó đều là lựa chọn của chính họ, phải tự chịu trách nhiệm cho mình.”
Nam Dương Phong nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, ông ấy bất chợt nhận ra cô bé mà mình thu nhận năm nào đã thật sự trưởng thành rồi. Người xưa có câu: Con cái không được dạy dỗ, là lỗi của cha mẹ. Thân làm sư phụ, ông ấy thật sự không thể nói mình không có lỗi lầm nào.
“Nếu thật sự là nó thì chứng tỏ nó vẫn còn sống, hơn nữa còn ẩn náu ở Long Thành đã lâu. Tụng Tuyết, con thay sự phụ để tâm một chút.”
“Không thành vấn đề, con còn đang mong sư tỷ xuất hiện đây này. Bao nhiêu năm không gặp, không biết bây giờ chị ấy trông như thế nào rồi, thật sự muốn gặp chị ấy.” Nam Tụng Tuyết thoải mái nhận lời, bỗng nhiên nói tiếp: “À phải rồi sư phụ, đồ nhi có chuyện cần giúp đỡ.”
Nam Dương Phong không kịp nghĩ ngợi, buột miệng hỏi: “Chuyện của Lão đạo Mạc sao?”
Nam Tụng Tuyết đang định đáp “Vâng”, chợt nghe thấy bên ngoài có người gọi “Nam huynh, Cục trưởng gọi cậu về có việc gấp.” Cô đi ra ngoài cửa, thấy Kỷ Thời Vũ thở hổn hển, bèn hỏi: “Chuyện gì mà gấp gáp vậy?”
“Người, người chúng ta muốn bắt, Mạc, Mạc Vấn Thiên đến đầu thú rồi.”
Hóa ra sáng hôm nay, Mạc Vấn Thiên đột nhiên có mặt ở Cục Cảnh sát, gây nên một trận nhốn nháo.
Tất cả súng ngắn súng trường của cảnh sát đều chĩa vào đầu ông ta, nhưng không một ai dám tiến lên bắt giữ ông ta. Mọi người đều biết, võ công của ông ta cao hơn mình, mười cảnh sát cũng không địch lại một người như ông ta. Khi ông ta bước vào cửa, không một ai ngăn cản và thông báo, cảnh sát canh gác bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong mới biết người này đã vào đây mà quỷ không biết thần không hay.
Mạc Vấn Thiên giơ lệnh truy nã vẽ tướng mạo của mình lên, cười khẩy nói: “Không phải các người muốn bắt ta sao? Bắt được ta sẽ được lĩnh thưởng! Sao bây giờ người ở đây rồi, lại không dám đến bắt?”
Nghe ông ta nói vậy, mấy người cảnh sát đứng gần ông ta nhất rục rịch hành động, nhưng chỉ cần chạm mắt ông ta một cái, họ lập tức lùi về phía sau.
Mạc Vấn Thiên nói bằng giọng khinh thường: “Theo ta thấy, các ngươi cũng chỉ là đám vô dụng mà thôi. Cục Cảnh sát to thế này, ngoài Trì Thu Hà ra, không có ai dám tiến lên đọ sức với lão đạo hử?”
“Lão đạo nói như vậy, tôi là người đầu tiên không đồng tình!” Kỷ Thời Vũ đứng ra, chắp tay chào ông ta, “Hoan nghênh lão đạo hạ cố đến nơi này, tại hạ Kỷ Thời Vũ xin được lĩnh giáo hai chiêu!”
“Ngươi là ai?” Mạc Vấn Thiên không nhận ra anh ấy, khinh bỉ: “Vô danh tiểu tốt, đừng không biết tự lượng sức mình!”
Kỷ Thời Vũ lập tức cảm thấy không vui, nghĩ bụng lão đạo sĩ này khinh thường mình, nhất định phải cho lão ta mở mang tầm mắt.
“So chiêu rồi ông sẽ biết tôi là ai thôi!”
Nói đoạn, anh ấy nhấc chân đá thẳng về phía bụng của Mạc Vấn Thiên, ông ta lập tức nghiêng người né đòn, thoáng nhíu mày; Kỷ Thời Vũ thuận đà thu chân lại, bất chợt tung ra một cú đá xoáy, chỉ thấy Mạc Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, khom người né tránh, trong lòng cảm thấy sửng sốt; Kỷ Thời Vũ thấy vậy, thuận thế tung liền ba chiêu chân quét đất, cơ thể lúc xoay tròn lúc dịch chuyển theo động tác của chân, mỗi một chiêu đều cực kỳ tàn nhẫn, nhưng vẫn bị bộ pháp kỳ dị của Mạc Vấn Thiên hóa giải thành công.
Hai người giao đấu hơn mười chiêu, Mạc Vấn Thiên vẫn không tổn thương nửa phần, nhưng ông ta cực kỳ sửng sốt: Không ngờ Cục Cảnh sát còn có cao thủ như này, cước pháp nhanh, chuẩn, ác, chiêu nào cũng hung hiểm, nhưng ông ta không biết lai lịch của người này.
Vào khoảnh khắc ông ta đang mải nghĩ ngợi, Kỷ Thời Vũ sử dụng cước pháp ác liệt nhất, độc ác nhất đạp vào bả vai ông ta, ép ông ta gấp gáp lùi về sau mấy bước liền. Mạc Vấn Thiên đột ngột sực tỉnh, “Vinh gia tam thập lục lộ cước pháp? Ngươi và lão già họ Vinh có quan hệ gì?”
Ông ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc, món võ này thất truyền trên giang hồ đã lâu, nghe nói chỉ có đệ tử Vinh gia mới nhận được chân truyền. Nhưng kể từ sau khi Vinh Cửu Thế biến mất, đệ tử và võ học có liên quan đến ông đều biến mất cùng ông. Dù lần trước so chiêu với Vinh Ngôn dưới hạ thất, ông ta cũng chưa thấy người nọ sử dụng bộ võ công này, vậy mà tên vô danh tiểu tốt trước mắt lại luyện đến mức tinh thông như vậy.
“Ấy vậy mà trên đời này lại có chuyện lão đạo Mạc không biết ư? Kỳ lạ, kỳ lạ.”
Mạc Vấn Thiên nghe giọng điệu bình thản này, biết thừa đối phương đang cười nhạo mình, ông ta lập tức cảm thấy vô cùng thú vị.
Trong tiếng kinh hô của đám cảnh sát, tốc độ ra chân của Kỷ Thời Vũ càng lúc càng nhanh, biến hóa thành vô số cước ảnh không thể nhìn rõ theo dòng thời gian trôi, hoàn toàn kẹp cứng Mạc Vấn Thiên, khiến ông ta không còn đường lùi, chỉ có thể nhảy lên cao để thoát thân.
Đúng vào lúc này, dường như Kỷ Thời Vũ đã lường trước từ lâu, anh ấy sử dụng chiêu thức như đại bàng tung cánh, nhảy lên đạp về phía trái tim của Mạc Vấn Thiên. Trong lúc cấp bách, Mạc Vấn Thiên chỉ có thể giơ hai tay tạo thành chưởng miễn cưỡng đỡ được chiêu này, sau đó tay phải tạo thành quyền đấm thẳng vào gan bàn chân của Kỷ Thời Vũ, khiến cả cẳng chân của anh ấy đều tê dại, chật vật ngã xuống đất.
Rõ ràng Kỷ Thời Vũ không ngờ được sức lực của lão đạo sĩ này lại ghê gớm như vậy.
“Chịu chơi thì phải chịu thua, ông đi đi.” Anh ấy vừa lên tiếng, đám đồng nghiệp mang súng đều lui ra tạo thành một con đường.
Ai ngờ Mạc Vấn Thiên lại vẩy cây phất trần, quay trở lại bộ dạng thong dong trước đó, lắc đầu nói: “Chàng trai trẻ, là lão đạo thua rồi. Lão đạo nói không giữ lời, không thể đánh bại cậu trong vòng hai chiêu, trái lại còn để cậu hóa giải được mấy chục chiêu.”
Gì kia? Tên đạo sĩ thối tha này não úng nước rồi sao? Thật sự đến đầu thú?
Trong khi Kỷ Thời Vũ đang mải cân nhắc giữ vững tôn chỉ “nghĩ kỹ mới hành động” đối với nhân vật nguy hiểm này, chẳng ai nhìn thấy vừa rồi Cục trưởng sợ chết khiếp trốn trong lối vào thang bộ, lúc này lại bước ra một cách oai vệ.
“Người đâu, bắt tên nghi phạm này vào trong phòng giam.” Cục trưởng sợ tay đạo sĩ lừa gạt, vội vội vàng vàng ra lệnh.
Ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề vì sao Mạc Vấn Thiên lại phải nhận tội? Trong Cục Cảnh sát không có Linh Lung Đồ, ngồi tù cũng chẳng sung sướng gì, vì sao Mạc Vấn Thiên lại đến đây? Ông ta không hề nhìn thấy, giây phút Mạc Vấn Thiên bị đưa tới phòng giam, gương mặt lão ta đã nở nụ cười gian trá.
Nam Tụng Tuyết nghe thuật lại sự việc xong, biến sắc mặt, lập tức tạm biệt sư phụ, nhanh chóng quay về Cục Cảnh sát cùng Kỷ Thời Vũ.
Trong phòng giam tĩnh lặng, chỉ có tiếng xiềng xích kéo lê trên đất.
Mỗi khi đi qua một cánh cửa phòng giam, Mạc Vấn Thiên đều cố tình liếc thoáng qua tội phạm bên trong, nhưng lần nào cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng. Cho đến khi đi đến phòng giam cuối cùng, ngửi thấy mùi mộc hương lẫn mùi mực nước kia, lão ta nhìn theo hướng phát ra mùi hương, nhìn thấy bóng lưng màu trắng ở cửa sổ đối diện, trên mặt lộ ra nụ cười. Lão ta vốn định tiến lên một bước để xác nhận lại, nhưng cảnh sát đã rất mất kiên nhẫn, đẩy lão ta vào trong phòng giam.
Sau khi cảnh sát khóa cửa rồi đi khỏi đó, lão ta ngó qua cửa sổ, hỏi dò: “Chào cậu, đội trưởng Trì, lâu rồi không gặp.”
Người bên trong giống như một người điếc, không có bất cứ phản ứng nào, vẫn quay lưng về phía lão ta.
Trì Thu Hà đang cầm bút lông, nhìn chăm chú bức tường cao ngoài cửa sổ, một lát sau lại chấm mực tiếp tục vẽ tranh. Bóng lưng màu trắng ấy cực kỳ xa xôi thoát tục dưới ánh mặt trời. Nhưng sự hồi đáp trầm lặng này lại khiến Mạc Vấn Thiên giận sôi.
“Nhãi ranh, bên ngoài loạn cào cào cả rồi mà cậu vẫn còn có tâm trí ở đây vẽ tranh?” Mạc Vấn Thiên cố tình khích anh, “Vinh Ngôn bị trọng thương, Đào Nguyên không rõ tung tích, Nam Tụng Tuyết chồng chất thương tích, ngay cả sư phụ và sư muội của của cậu cũng vậy... hầy!”
Nghe thấy tiếng thở dài này, Trì Thu Hà thoáng khựng tay lại, mực nước lan ra trang giấy nhưng anh vẫn không đáp lại đối phương như cũ.
“Con ranh của Lôi Hỏa Môn kia tên là Nam Tụng Tuyết phải không, không biết tự lượng sức mình, lúc nào cũng muốn bắt lão đạo đây, bị ta đánh cho một chưởng nằm liệt giường mấy ngày trời. Tiệm son phấn của sư muội cậu có lẽ cũng phải đóng cửa rồi.” Mạc Vấn Thiên cười to một cách hả hê.
“Lão đạo Mạc, ông coi đây là nơi nào?” Ngữ điệu của Trì Thu Hà giống như một cơn gió lạnh buốt, “Đây là địa bàn của tôi, trên dưới Cục Cảnh sát xảy ra chuyện gì, ông tưởng tôi không biết rõ sao?”
“Giỏi lắm, thân ở trong lao, tâm ở ngoài lao. Dù là như vậy thì cậu cũng phải hỏi ta xem ta vào tù làm gì chứ?”
“Ông sẽ tự nói, việc gì tôi phải phí lời?” Trì Thu Hà hỏi ngược lại ông ta.
Mạc Vấn Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, “Cái được gọi là di thư của sĩ quan Vương đã đính chính tội danh cho cậu, nhưng lại đổ hết tội lên đầu ta. Rõ ràng là có người đang lần lượt hãm hại ta và cậu, cậu không muốn biết là kẻ nào đang gây chuyện sao?”
“Đây là chuyện của ông, liên quan gì đến tôi?” Trì Thu Hà rất lạnh nhạt. Một lát sau, anh lại nói: “Trừ phi, ông đã có đáp án. Hơn nữa, ông muốn mượn tay tôi đi giết người đã hãm hại ông.”
“Nhưng bây giờ ta vào trong tù không phải vì mấy chuyện này, mà là muốn nói cho cậu biết, nếu các người muốn bắt được hung thủ tàn sát Triệu phủ năm ấy, bây giờ đã có cơ hội rồi, ta có thể giúp các cậu, chỉ cần cậu đồng ý một điều kiện của ta là được.”
Trì Thu Hà không đáp lại, mà bật cười ha hả, “Không ngờ có ngày lão đạo Mạc ông lại đến tìm tôi để liên thủ.”
“Các người liên thủ với ta giành được Linh Lung Đồ, mấy con ruồi không đầu kia sẽ không sát hại người vô tội sau khi nghe được những thông tin giả kia nữa. Làm như vậy, vừa có thể bảo vệ muôn dân, lại có thể lấy được kho báu bí mật, một chuyện vẹn cả đôi đường thì cớ gì lại không làm.”
“Được! Nói hay lắm!” Trì Thu Hà khẽ mỉm cười, thong thả nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ cần loại đồng đội như ông.”
“Dù cho người bên cạnh cậu lần lượt chết đi?” Mạc Vấn Thiên đổi biện pháp dụ dỗ sang bức ép để đàm phán: “Được, vậy thì ta sẽ thay cậu giết chết tên Cục trưởng vô tích sự kia trước, vì dù sao hắn không xuống thì cậu cũng chẳng thăng chức được. Chỉ cần cậu lên chức, mới có thể tiện bề giúp ta hơn.”
Trì Thu Hà không hiểu lời này có ý gì? Nhưng Mạc Vấn Thiên không giải thích thêm lời nào nữa.
“Đội trưởng Trì, suy nghĩ cho kỹ, đời này cậu cũng đã dính đầy máu tươi, chẳng trong sạch hơn ta là bao. Cậu cho rằng bản thân mình bị cuốn vào cơn sóng gió của Linh Lung Đồ, điều tra vụ án Triệu phủ đều là sự trùng hợp sao?” Mạc Vấn Thiên tựa lưng vào vách tường, nói tiếp: “Một ngày nào đó, cậu sẽ biết rốt cuộc cậu là ai, trên người đang cất giấu bí mật gì về Linh Lung Đồ.”
“Có phải ông đã bói ra được gì rồi không?” Trì Thu Hà cảm thấy bất an.
Anh biết, luận về phương diện đoán mệnh, Mạc Vấn Thiên không hề thua kém Yến Thiên Thanh chút nào.
Chỉ thấy Mạc Vấn Thiên chỉ tay lên trời, nói một câu quen thuộc: “Không nói được, không nói được, thiên cơ bất khả lộ.”
“Hay cho một câu thiên cơ bất khả lộ. Vị lão đạo này, đại nạn sắp đổ xuống đầu đến nơi rồi, ngài còn muốn kéo người xuống nước sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, về sau ngài phải cô độc một mình trong phòng giam rồi.” Nam Tụng Tuyết dẫn đội tới đây, phất tay ra hiệu cho cấp dưới mở cửa phòng giam.
Cánh cửa được mở là cửa phòng giam của Trì Thu Hà. Mạc Vấn Thiên thấy họ mở còng tay cho Trì Thu Hà, lập tức hiểu ra chuyện này là do Nam Tụng Tuyết lo Trì Thu Hà sẽ bị ông ta hãm hại, nên đã xin Cục trưởng thả tự do người vô tội trước thời hạn.
Ông ta trợn mắt trừng cô, mắng mỏ: “Con nhãi chết tiệt, làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Nam Tụng Tuyết nhún vai với vẻ không bận tâm, “Đại soái Giang và cấp dưới của ông ấy đều do ông giết nhỉ?”
“Là ta giết đấy.” Mạc Vấn Thiên không hề lảng tránh, “Lão đạo ta dám làm dám nhận, nhưng cái chết của sĩ quan Vương không liên quan đến ta!”
“Manh mối không phải thứ để ông giảo biện, bây giờ mọi đầu mối đều chứng tỏ ông đã giết sĩ quan Vương.” Nam Tụng Tuyết cho ông ta xem bức ảnh ở hiện trường, thấy ông ta mới liếc một cái thôi mà vẻ mặt đã trở nên khó coi, nhân cơ hội hỏi: “Có phải ông đã biết người hãm hại mình là ai không?”
Mạc Vấn Thiên nhìn thẳng vào mắt cô, cười thản nhiên: “Bạn đồng minh chính là bạn đồng minh, không vạch mặt nhau, còn có thể gặp dịp góp vui giống như trước đây, cùng nhau mưu lợi. Điều quan trọng nhất là, tuyệt đối không được nghe người khác khích bác ly gián.”
Nam Tụng Tuyết cười to, “Tôi biết rồi, sở dĩ ông không nói là vì ông vẫn còn giá trị lợi dụng. Hoặc là, ông đang mưu tính chuyện gì đó? Nhưng rất có thể, kế hoạch chưa thành mà ông đã bị bọn họ diệt khẩu cũng nên.”
“Nhóc con, đừng có gài lời nữa. Sư phụ cô chưa dạy cho cô quy tắc giang hồ bao giờ sao? Muốn có được thứ gì từ chỗ người khác, cô phải bỏ ra trước, hai bàn tay trống trơn là điều không nên nhất.” Không ngờ Mạc Vấn Thiên còn biết giảng đạo lý.
“Ha.” Nam Tụng Tuyết ghét nhất là nghe giảng đạo lý, cũng không muốn phí lời với ông ta. Cô cùng Trì Thu Hà rời khỏi phòng giam trước tiên.
Sau khi Cục trưởng biết chuyện này, quyết định tống giam Mạc Vấn Thiên với tội danh giết người nặng nhất, đồng thời tuyên bố Trì Thu Hà được khôi phục chức vụ đội trưởng. Nhưng như vậy không phải kết quả tốt mà ngược lại, nó đã thúc đẩy kế hoạch ám sát mà tên hung thủ giết sĩ quan Vương thật sự triển khai.
“Minh Hương Lầu” từng nổi danh một thời bị niêm phong điều tra, tất cả mọi người bên trong bị tạm giam trong Cục Cảnh sát, lần lượt tiếp nhận thẩm vấn điều tra. Động tĩnh này đã thu hút rất nhiều người quan tâm, phần lớn là chủ của những cơ sở kinh doanh bên cạnh. Bình thường họ đã ghen ghét Góa phụ đen làm ăn thuận lợi, lúc này thấy bà ta gặp nạn không biết đã vui đến nhường nào. Họ thật sự không biết rằng, bà ta đang ở trong một xó, lẳng lặng ghi nhớ món nợ này.
Sau khi Góa phụ đen bỏ trốn, Nam Tụng Tuyết nhận được thông báo, lập tức đến Cục Cảnh sát, vừa vào cửa đã hô to “Linh Chi, Linh Chi”. Nhìn thấy Ôn Linh Chi bình yên vô sự ngồi uống trà sớm trong văn phòng của Cục trưởng, cô vẫn ân cần hỏi han một cách lo lắng.
“Linh Chi, cậu không bị thương chứ? Mình nghe thấy tiếng súng lập tức đến đây ngay, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, mình không bị thương. Hôm nay Góa phụ đen khống chế mình, nhờ Cục trưởng trượng nghĩa cứu giúp mình mới tìm được đường sống trong cõi chết, giờ lại được chiêu đãi nồng hậu như này, thật sự không biết nên nói gì mới hay.” Ôn Linh Chi nói mấy câu khách sáo.
“Chuyện nên làm, chuyện nên làm.” Cục trưởng cười đáp
“Nếu hôm nay ngài không tình cờ đến đó, Góa phụ đen nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Sao hôm nay ngài lại đến sớm như thế?”
Cục trưởng nhận ra ý gây bất lợi cho mình trong lời nói của Ôn Linh Chi, tiếng cười nhỏ dần nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Con người tôi có một tật xấu, trong lòng vướng mắc chuyện gì là ngủ không yên. Hôm nay sau khi thức dậy không ngủ được nữa, tôi bèn đến đây xem sao.”
“Hóa ra là thế.” Ôn Linh Chi nhìn thấy rõ vẻ hoảng hốt thoáng hiện lên trên mặt ông ta, trong lòng vẫn cảm thấy ông ta đang nói dối.
Nam Tụng Tuyết thấy cử chỉ và lời nói của cô ấy đầy hào sảng, mang đậm khí chất nữ hiệp, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Cười gì thế?” Ôn Linh Chi ngoảnh đầu lại, giọng nói lập tức dịu đi mười mấy lần.
“Long Thành đúng là một nơi kỳ quái. Như thể những sứ giả chính nghĩa đến nơi này đều được hiệp sĩ nhập thân vậy.” Nam Tụng Tuyết cười nói.
“Cậu quá khen rồi, nhưng ở trước mặt cậu, mình không dám nhận thế đâu.” Ôn Linh Chi trước giờ chưa từng khiêm tốn, câu đùa giỡn này lại khiến Nam Tụng Tuyết phì cười, sau đó cô ấy tỏ vẻ nghiêm nghị hỏi: “Vị nữ hiệp này, tối quan cô khám nghiệm tử thi có phát hiện mới không?”
“Không phát hiện ra dấu vết Mạc Vấn Thiên giết người, nhưng đây không phải chỗ kỳ lạ.” Nam Tụng Tuyết nhíu mày.
“Chỗ kỳ lạ là gì thế?” Cục trưởng hào hứng tiếp lời, thấy hai người nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, ông ta lập tức giải thích: “Trông bình thường tôi hay tỏ ra chuyện không liên quan đến mình vậy thôi, chứ thực ra đằng sau đó tôi cũng nghe cấp dưới thảo luận vụ án đấy nhé.”
Chuyện ông ta nói chẳng qua là lúc đi tuần quanh Cục Cảnh sát, đi ngang qua bàn làm việc của cấp dưới rồi nghe thấy màn đối thoại của họ mà thôi.
“Là vết thương chí mạng trên cổ, trên người lại không có dấu vết giãy giụa. Thông thường nếu con người phản kháng thì chắc chắn trong kẽ móng tay sẽ để lại vật chứng như tổ chức mô sợi trên tay hung thủ, nhưng móng tay anh ta không có một chút nào, giống như những gì Vân Mỹ Nhân đã thuật lại, anh ta đã bị hung thủ khống chế. Có điều tôi vẫn tìm được một số thứ trên người anh ta.” Nam Tụng Tuyết mang mấy túi đựng phi đao Lôi Hỏa và kính lúp cho họ xem.
Cô nói tiếp: “Chỗ này đều là phi đao Lôi Hỏa mà tôi giữ lại, bao gồm cả hung khí đã sát hại sư phụ Kim. Mọi người xem, nếu là phi đao Lôi Hỏa thật sự thì bên góc trái không có hình vẽ con dơi.”
“Trong võ lâm có môn phái con dơi sao? Hay đây là môn phái mới xuất hiện? Có điều, vì cớ gì mà họ phải nhắm vào Lôi Hỏa Môn khắp nơi như thế? Có phải chúng đang tuyên chiến với Lôi Hỏa Môn các cậu không?” Ôn Linh Chi tò mò hỏi. Thực ra rất lâu về trước cô ấy cũng muốn vào Lôi Hỏa Môn để tập võ, trở thành một người trong giới võ lâm, có điều ông cụ Ôn không cho phép, vì thế cô ấy không nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa.
Nam Tụng Tuyết trầm tư không nói gì, không biết trong đó có quan hệ nhân quả ra sao. Còn phái con dơi, cô chưa từng nghe thấy sư phụ nhắc đến bao giờ.
Trở về võ quán, lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ tỏ ra bất thường, chính là khi ông ấy nghe thấy ba từ “Phái con dơi”.
Nam Dương Phong chăm chú nhìn trời một hồi lâu, dường như ông ấy đang nhớ đến chuyện nào đó đã xảy ra rất lâu về trước.
Ông ấy gật đầu, nói: “Tụng Tuyết, con đi theo sư phụ.”
Chỉ thấy ông ấy bước đến một cánh cửa đá, ấn vào nút đá ở góc bên phải, cánh cửa đá lập tức mở ra. Nam Tụng Tuyết biết, các môn phái đều được thiết kế mật đạo chứa đầy cơ quan. Hồi bé sư tỷ ham chơi, không cẩn thận đi vào thạch thất dưới đất, bị nhốt ba ngày liền mới được phát hiện. Trong thạch thất tối om, Nam Dương Phong đã thông thuộc cách bày trí của mật thất, nhanh chóng đốt cây nến trên vách tường lên.
Hai người đi xuống cầu thang bằng đá, quanh co lòng vòng một hồi cuối cùng họ dừng lại trước cánh cửa đá, Nam Tụng Tuyết nhìn thấy trên vách đá khắc hình thù kỳ quái. Cô khom người, đưa cây nến lại gần bức tường để nhìn, ấy vậy mà lại là hình chạm khắc vô số con dơi, mỗi một con đều được khắc y như thật, có thể thấy kỹ thuật của người khắc tranh không tệ. Có điều, đệ tử đi vào thạch thất ngoài sư tỷ ra thì những người khác chưa vào bao giờ.
“Không sai, chính là hình sư tỷ con khắc.” Nam Dương Phong nói trúng suy nghĩ của cô, “Năm ấy tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nó lại có võ nghệ vượt trội trong đám đệ tử, khắc mấy hình vẽ này chỉ là chuyện nhỏ nhặt.”
“Con còn nhớ trước đây sư tỷ thích ngủ ngày, tối đến lén lút luyện công.”
“Khi ấy nó một lòng muốn học Lôi Hỏa chưởng, ta sợ nó luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma nên chỉ truyền thụ một phần. Nó luyện tập siêng năng, võ công tiến bộ rất nhanh. Có điều, lòng tham của con người là thứ không bao giờ chấm dứt. Nó tự cảm thấy chưa luyện được đến mức hoàn thiện, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng tranh cãi với ta, cho rằng ta muốn để con kế thừa chức chưởng môn nên mới giấu giếm không truyền thụ cho nó, sau đó giận dữ rời khỏi sư môn.”
Chấp niệm và dã tâm của sư tỷ, Nam Tụng Tuyết đã từng chứng kiến.
Năm ấy, vì không muốn sư phụ khó xử, cô cố tình làm biếng không học tuyệt môn công phu, không cạnh tranh với sư tỷ, thậm chí còn theo học nghề y. Nhưng sư tỷ không hề cảm kích, tính cách đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, chỉ cần hơi bất mãn một chút là châm chọc cô, không còn là chị em tốt chuyện gì cũng nói cho nhau như trước. Cô không thể chịu đựng sự thay đổi đường đột như vậy, vì thế mới tìm cách ra nước ngoài du học.
Nghe sư phụ kể lại, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình viết nhiều thư như vậy mà sư tỷ không trả lời một bức nào.
“Sư phụ, nếu sư tỷ quay về, sư phụ vẫn nhận chị ấy làm đồ đệ chứ?” Cô hỏi một cách dè dặt.
Khuôn mặt Nam Dương Phong thoáng hiện lên nét buồn rầu, ông ấy trầm ngâm nói: “Bao năm qua ta đã âm thầm dò la hành tung của nó, biết được nó đi một mạch từ Bắc sang Tây, vượt qua bốn tỉnh lớn, xuyên qua sa mạc Gobi không mọc nổi một ngọn cỏ, đi vào sa mạc rộng lớn hiếm người qua lại. Từ đó về sau, bặt vô âm tín. Ta từng đích thân đi Tây Bắc một chuyến, nghe ngóng được một số tin tức.”
Nam Tụng Tuyết nhìn về phía ông ấy, đôi mắt tràn ngập vẻ nôn nóng, mong chờ nghe được tin tức tốt, nhưng vẻ mặt của sư phụ vẫn bình thản như cũ.
“Có người nói, nó bị thổ phỉ bắt về làm áp trại phu nhân; có người lại nói, nó vào sa mạc tìm bí tịch võ công, giữa đường đã chết vì khát; cũng có người nói, nó tự lập một môn hộ trong sa mạc, làm việc kín đáo... Tóm lại, không có tin tức nào thiết thực cả.”
Nam Tụng Tuyết nghe thấy thế, vừa lo lắng vừa buồn bã, còn xen lẫn chút thương cảm. Sư tỷ tính tình bướng bỉnh, dù có tìm được chị ấy thì cũng chẳng khuyên nổi chị ấy, chỉ có thể đợi chị ấy tự nghĩ thông mà thôi. Nhưng nếu đúng là chị ấy khắc hình dơi lên phi đao Lôi Hỏa, hơn nữa nhiều lần giá họa cho Lôi Hỏa Môn thì chứng tỏ chị ấy không những chưa nghĩ thông, mà oán hận dồn nén trong lòng càng lúc càng thêm trầm trọng theo dòng thời gian trôi đi.
“Chỉ mong không phải là nó. Còn nếu... là nó thật, cũng là lỗi của ta.”
“Sư phụ, người đừng ôm hết trách nhiệm vào mình. Trước khi trưởng thành, con cái là bán thành phẩm của cha mẹ. Sau này trở thành người như thế nào, sống cuộc đời như nào thì đó đều là lựa chọn của chính họ, phải tự chịu trách nhiệm cho mình.”
Nam Dương Phong nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, ông ấy bất chợt nhận ra cô bé mà mình thu nhận năm nào đã thật sự trưởng thành rồi. Người xưa có câu: Con cái không được dạy dỗ, là lỗi của cha mẹ. Thân làm sư phụ, ông ấy thật sự không thể nói mình không có lỗi lầm nào.
“Nếu thật sự là nó thì chứng tỏ nó vẫn còn sống, hơn nữa còn ẩn náu ở Long Thành đã lâu. Tụng Tuyết, con thay sự phụ để tâm một chút.”
“Không thành vấn đề, con còn đang mong sư tỷ xuất hiện đây này. Bao nhiêu năm không gặp, không biết bây giờ chị ấy trông như thế nào rồi, thật sự muốn gặp chị ấy.” Nam Tụng Tuyết thoải mái nhận lời, bỗng nhiên nói tiếp: “À phải rồi sư phụ, đồ nhi có chuyện cần giúp đỡ.”
Nam Dương Phong không kịp nghĩ ngợi, buột miệng hỏi: “Chuyện của Lão đạo Mạc sao?”
Nam Tụng Tuyết đang định đáp “Vâng”, chợt nghe thấy bên ngoài có người gọi “Nam huynh, Cục trưởng gọi cậu về có việc gấp.” Cô đi ra ngoài cửa, thấy Kỷ Thời Vũ thở hổn hển, bèn hỏi: “Chuyện gì mà gấp gáp vậy?”
“Người, người chúng ta muốn bắt, Mạc, Mạc Vấn Thiên đến đầu thú rồi.”
Hóa ra sáng hôm nay, Mạc Vấn Thiên đột nhiên có mặt ở Cục Cảnh sát, gây nên một trận nhốn nháo.
Tất cả súng ngắn súng trường của cảnh sát đều chĩa vào đầu ông ta, nhưng không một ai dám tiến lên bắt giữ ông ta. Mọi người đều biết, võ công của ông ta cao hơn mình, mười cảnh sát cũng không địch lại một người như ông ta. Khi ông ta bước vào cửa, không một ai ngăn cản và thông báo, cảnh sát canh gác bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong mới biết người này đã vào đây mà quỷ không biết thần không hay.
Mạc Vấn Thiên giơ lệnh truy nã vẽ tướng mạo của mình lên, cười khẩy nói: “Không phải các người muốn bắt ta sao? Bắt được ta sẽ được lĩnh thưởng! Sao bây giờ người ở đây rồi, lại không dám đến bắt?”
Nghe ông ta nói vậy, mấy người cảnh sát đứng gần ông ta nhất rục rịch hành động, nhưng chỉ cần chạm mắt ông ta một cái, họ lập tức lùi về phía sau.
Mạc Vấn Thiên nói bằng giọng khinh thường: “Theo ta thấy, các ngươi cũng chỉ là đám vô dụng mà thôi. Cục Cảnh sát to thế này, ngoài Trì Thu Hà ra, không có ai dám tiến lên đọ sức với lão đạo hử?”
“Lão đạo nói như vậy, tôi là người đầu tiên không đồng tình!” Kỷ Thời Vũ đứng ra, chắp tay chào ông ta, “Hoan nghênh lão đạo hạ cố đến nơi này, tại hạ Kỷ Thời Vũ xin được lĩnh giáo hai chiêu!”
“Ngươi là ai?” Mạc Vấn Thiên không nhận ra anh ấy, khinh bỉ: “Vô danh tiểu tốt, đừng không biết tự lượng sức mình!”
Kỷ Thời Vũ lập tức cảm thấy không vui, nghĩ bụng lão đạo sĩ này khinh thường mình, nhất định phải cho lão ta mở mang tầm mắt.
“So chiêu rồi ông sẽ biết tôi là ai thôi!”
Nói đoạn, anh ấy nhấc chân đá thẳng về phía bụng của Mạc Vấn Thiên, ông ta lập tức nghiêng người né đòn, thoáng nhíu mày; Kỷ Thời Vũ thuận đà thu chân lại, bất chợt tung ra một cú đá xoáy, chỉ thấy Mạc Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, khom người né tránh, trong lòng cảm thấy sửng sốt; Kỷ Thời Vũ thấy vậy, thuận thế tung liền ba chiêu chân quét đất, cơ thể lúc xoay tròn lúc dịch chuyển theo động tác của chân, mỗi một chiêu đều cực kỳ tàn nhẫn, nhưng vẫn bị bộ pháp kỳ dị của Mạc Vấn Thiên hóa giải thành công.
Hai người giao đấu hơn mười chiêu, Mạc Vấn Thiên vẫn không tổn thương nửa phần, nhưng ông ta cực kỳ sửng sốt: Không ngờ Cục Cảnh sát còn có cao thủ như này, cước pháp nhanh, chuẩn, ác, chiêu nào cũng hung hiểm, nhưng ông ta không biết lai lịch của người này.
Vào khoảnh khắc ông ta đang mải nghĩ ngợi, Kỷ Thời Vũ sử dụng cước pháp ác liệt nhất, độc ác nhất đạp vào bả vai ông ta, ép ông ta gấp gáp lùi về sau mấy bước liền. Mạc Vấn Thiên đột ngột sực tỉnh, “Vinh gia tam thập lục lộ cước pháp? Ngươi và lão già họ Vinh có quan hệ gì?”
Ông ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc, món võ này thất truyền trên giang hồ đã lâu, nghe nói chỉ có đệ tử Vinh gia mới nhận được chân truyền. Nhưng kể từ sau khi Vinh Cửu Thế biến mất, đệ tử và võ học có liên quan đến ông đều biến mất cùng ông. Dù lần trước so chiêu với Vinh Ngôn dưới hạ thất, ông ta cũng chưa thấy người nọ sử dụng bộ võ công này, vậy mà tên vô danh tiểu tốt trước mắt lại luyện đến mức tinh thông như vậy.
“Ấy vậy mà trên đời này lại có chuyện lão đạo Mạc không biết ư? Kỳ lạ, kỳ lạ.”
Mạc Vấn Thiên nghe giọng điệu bình thản này, biết thừa đối phương đang cười nhạo mình, ông ta lập tức cảm thấy vô cùng thú vị.
Trong tiếng kinh hô của đám cảnh sát, tốc độ ra chân của Kỷ Thời Vũ càng lúc càng nhanh, biến hóa thành vô số cước ảnh không thể nhìn rõ theo dòng thời gian trôi, hoàn toàn kẹp cứng Mạc Vấn Thiên, khiến ông ta không còn đường lùi, chỉ có thể nhảy lên cao để thoát thân.
Đúng vào lúc này, dường như Kỷ Thời Vũ đã lường trước từ lâu, anh ấy sử dụng chiêu thức như đại bàng tung cánh, nhảy lên đạp về phía trái tim của Mạc Vấn Thiên. Trong lúc cấp bách, Mạc Vấn Thiên chỉ có thể giơ hai tay tạo thành chưởng miễn cưỡng đỡ được chiêu này, sau đó tay phải tạo thành quyền đấm thẳng vào gan bàn chân của Kỷ Thời Vũ, khiến cả cẳng chân của anh ấy đều tê dại, chật vật ngã xuống đất.
Rõ ràng Kỷ Thời Vũ không ngờ được sức lực của lão đạo sĩ này lại ghê gớm như vậy.
“Chịu chơi thì phải chịu thua, ông đi đi.” Anh ấy vừa lên tiếng, đám đồng nghiệp mang súng đều lui ra tạo thành một con đường.
Ai ngờ Mạc Vấn Thiên lại vẩy cây phất trần, quay trở lại bộ dạng thong dong trước đó, lắc đầu nói: “Chàng trai trẻ, là lão đạo thua rồi. Lão đạo nói không giữ lời, không thể đánh bại cậu trong vòng hai chiêu, trái lại còn để cậu hóa giải được mấy chục chiêu.”
Gì kia? Tên đạo sĩ thối tha này não úng nước rồi sao? Thật sự đến đầu thú?
Trong khi Kỷ Thời Vũ đang mải cân nhắc giữ vững tôn chỉ “nghĩ kỹ mới hành động” đối với nhân vật nguy hiểm này, chẳng ai nhìn thấy vừa rồi Cục trưởng sợ chết khiếp trốn trong lối vào thang bộ, lúc này lại bước ra một cách oai vệ.
“Người đâu, bắt tên nghi phạm này vào trong phòng giam.” Cục trưởng sợ tay đạo sĩ lừa gạt, vội vội vàng vàng ra lệnh.
Ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề vì sao Mạc Vấn Thiên lại phải nhận tội? Trong Cục Cảnh sát không có Linh Lung Đồ, ngồi tù cũng chẳng sung sướng gì, vì sao Mạc Vấn Thiên lại đến đây? Ông ta không hề nhìn thấy, giây phút Mạc Vấn Thiên bị đưa tới phòng giam, gương mặt lão ta đã nở nụ cười gian trá.
Nam Tụng Tuyết nghe thuật lại sự việc xong, biến sắc mặt, lập tức tạm biệt sư phụ, nhanh chóng quay về Cục Cảnh sát cùng Kỷ Thời Vũ.
Trong phòng giam tĩnh lặng, chỉ có tiếng xiềng xích kéo lê trên đất.
Mỗi khi đi qua một cánh cửa phòng giam, Mạc Vấn Thiên đều cố tình liếc thoáng qua tội phạm bên trong, nhưng lần nào cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng. Cho đến khi đi đến phòng giam cuối cùng, ngửi thấy mùi mộc hương lẫn mùi mực nước kia, lão ta nhìn theo hướng phát ra mùi hương, nhìn thấy bóng lưng màu trắng ở cửa sổ đối diện, trên mặt lộ ra nụ cười. Lão ta vốn định tiến lên một bước để xác nhận lại, nhưng cảnh sát đã rất mất kiên nhẫn, đẩy lão ta vào trong phòng giam.
Sau khi cảnh sát khóa cửa rồi đi khỏi đó, lão ta ngó qua cửa sổ, hỏi dò: “Chào cậu, đội trưởng Trì, lâu rồi không gặp.”
Người bên trong giống như một người điếc, không có bất cứ phản ứng nào, vẫn quay lưng về phía lão ta.
Trì Thu Hà đang cầm bút lông, nhìn chăm chú bức tường cao ngoài cửa sổ, một lát sau lại chấm mực tiếp tục vẽ tranh. Bóng lưng màu trắng ấy cực kỳ xa xôi thoát tục dưới ánh mặt trời. Nhưng sự hồi đáp trầm lặng này lại khiến Mạc Vấn Thiên giận sôi.
“Nhãi ranh, bên ngoài loạn cào cào cả rồi mà cậu vẫn còn có tâm trí ở đây vẽ tranh?” Mạc Vấn Thiên cố tình khích anh, “Vinh Ngôn bị trọng thương, Đào Nguyên không rõ tung tích, Nam Tụng Tuyết chồng chất thương tích, ngay cả sư phụ và sư muội của của cậu cũng vậy... hầy!”
Nghe thấy tiếng thở dài này, Trì Thu Hà thoáng khựng tay lại, mực nước lan ra trang giấy nhưng anh vẫn không đáp lại đối phương như cũ.
“Con ranh của Lôi Hỏa Môn kia tên là Nam Tụng Tuyết phải không, không biết tự lượng sức mình, lúc nào cũng muốn bắt lão đạo đây, bị ta đánh cho một chưởng nằm liệt giường mấy ngày trời. Tiệm son phấn của sư muội cậu có lẽ cũng phải đóng cửa rồi.” Mạc Vấn Thiên cười to một cách hả hê.
“Lão đạo Mạc, ông coi đây là nơi nào?” Ngữ điệu của Trì Thu Hà giống như một cơn gió lạnh buốt, “Đây là địa bàn của tôi, trên dưới Cục Cảnh sát xảy ra chuyện gì, ông tưởng tôi không biết rõ sao?”
“Giỏi lắm, thân ở trong lao, tâm ở ngoài lao. Dù là như vậy thì cậu cũng phải hỏi ta xem ta vào tù làm gì chứ?”
“Ông sẽ tự nói, việc gì tôi phải phí lời?” Trì Thu Hà hỏi ngược lại ông ta.
Mạc Vấn Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, “Cái được gọi là di thư của sĩ quan Vương đã đính chính tội danh cho cậu, nhưng lại đổ hết tội lên đầu ta. Rõ ràng là có người đang lần lượt hãm hại ta và cậu, cậu không muốn biết là kẻ nào đang gây chuyện sao?”
“Đây là chuyện của ông, liên quan gì đến tôi?” Trì Thu Hà rất lạnh nhạt. Một lát sau, anh lại nói: “Trừ phi, ông đã có đáp án. Hơn nữa, ông muốn mượn tay tôi đi giết người đã hãm hại ông.”
“Nhưng bây giờ ta vào trong tù không phải vì mấy chuyện này, mà là muốn nói cho cậu biết, nếu các người muốn bắt được hung thủ tàn sát Triệu phủ năm ấy, bây giờ đã có cơ hội rồi, ta có thể giúp các cậu, chỉ cần cậu đồng ý một điều kiện của ta là được.”
Trì Thu Hà không đáp lại, mà bật cười ha hả, “Không ngờ có ngày lão đạo Mạc ông lại đến tìm tôi để liên thủ.”
“Các người liên thủ với ta giành được Linh Lung Đồ, mấy con ruồi không đầu kia sẽ không sát hại người vô tội sau khi nghe được những thông tin giả kia nữa. Làm như vậy, vừa có thể bảo vệ muôn dân, lại có thể lấy được kho báu bí mật, một chuyện vẹn cả đôi đường thì cớ gì lại không làm.”
“Được! Nói hay lắm!” Trì Thu Hà khẽ mỉm cười, thong thả nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ cần loại đồng đội như ông.”
“Dù cho người bên cạnh cậu lần lượt chết đi?” Mạc Vấn Thiên đổi biện pháp dụ dỗ sang bức ép để đàm phán: “Được, vậy thì ta sẽ thay cậu giết chết tên Cục trưởng vô tích sự kia trước, vì dù sao hắn không xuống thì cậu cũng chẳng thăng chức được. Chỉ cần cậu lên chức, mới có thể tiện bề giúp ta hơn.”
Trì Thu Hà không hiểu lời này có ý gì? Nhưng Mạc Vấn Thiên không giải thích thêm lời nào nữa.
“Đội trưởng Trì, suy nghĩ cho kỹ, đời này cậu cũng đã dính đầy máu tươi, chẳng trong sạch hơn ta là bao. Cậu cho rằng bản thân mình bị cuốn vào cơn sóng gió của Linh Lung Đồ, điều tra vụ án Triệu phủ đều là sự trùng hợp sao?” Mạc Vấn Thiên tựa lưng vào vách tường, nói tiếp: “Một ngày nào đó, cậu sẽ biết rốt cuộc cậu là ai, trên người đang cất giấu bí mật gì về Linh Lung Đồ.”
“Có phải ông đã bói ra được gì rồi không?” Trì Thu Hà cảm thấy bất an.
Anh biết, luận về phương diện đoán mệnh, Mạc Vấn Thiên không hề thua kém Yến Thiên Thanh chút nào.
Chỉ thấy Mạc Vấn Thiên chỉ tay lên trời, nói một câu quen thuộc: “Không nói được, không nói được, thiên cơ bất khả lộ.”
“Hay cho một câu thiên cơ bất khả lộ. Vị lão đạo này, đại nạn sắp đổ xuống đầu đến nơi rồi, ngài còn muốn kéo người xuống nước sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, về sau ngài phải cô độc một mình trong phòng giam rồi.” Nam Tụng Tuyết dẫn đội tới đây, phất tay ra hiệu cho cấp dưới mở cửa phòng giam.
Cánh cửa được mở là cửa phòng giam của Trì Thu Hà. Mạc Vấn Thiên thấy họ mở còng tay cho Trì Thu Hà, lập tức hiểu ra chuyện này là do Nam Tụng Tuyết lo Trì Thu Hà sẽ bị ông ta hãm hại, nên đã xin Cục trưởng thả tự do người vô tội trước thời hạn.
Ông ta trợn mắt trừng cô, mắng mỏ: “Con nhãi chết tiệt, làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Nam Tụng Tuyết nhún vai với vẻ không bận tâm, “Đại soái Giang và cấp dưới của ông ấy đều do ông giết nhỉ?”
“Là ta giết đấy.” Mạc Vấn Thiên không hề lảng tránh, “Lão đạo ta dám làm dám nhận, nhưng cái chết của sĩ quan Vương không liên quan đến ta!”
“Manh mối không phải thứ để ông giảo biện, bây giờ mọi đầu mối đều chứng tỏ ông đã giết sĩ quan Vương.” Nam Tụng Tuyết cho ông ta xem bức ảnh ở hiện trường, thấy ông ta mới liếc một cái thôi mà vẻ mặt đã trở nên khó coi, nhân cơ hội hỏi: “Có phải ông đã biết người hãm hại mình là ai không?”
Mạc Vấn Thiên nhìn thẳng vào mắt cô, cười thản nhiên: “Bạn đồng minh chính là bạn đồng minh, không vạch mặt nhau, còn có thể gặp dịp góp vui giống như trước đây, cùng nhau mưu lợi. Điều quan trọng nhất là, tuyệt đối không được nghe người khác khích bác ly gián.”
Nam Tụng Tuyết cười to, “Tôi biết rồi, sở dĩ ông không nói là vì ông vẫn còn giá trị lợi dụng. Hoặc là, ông đang mưu tính chuyện gì đó? Nhưng rất có thể, kế hoạch chưa thành mà ông đã bị bọn họ diệt khẩu cũng nên.”
“Nhóc con, đừng có gài lời nữa. Sư phụ cô chưa dạy cho cô quy tắc giang hồ bao giờ sao? Muốn có được thứ gì từ chỗ người khác, cô phải bỏ ra trước, hai bàn tay trống trơn là điều không nên nhất.” Không ngờ Mạc Vấn Thiên còn biết giảng đạo lý.
“Ha.” Nam Tụng Tuyết ghét nhất là nghe giảng đạo lý, cũng không muốn phí lời với ông ta. Cô cùng Trì Thu Hà rời khỏi phòng giam trước tiên.
Sau khi Cục trưởng biết chuyện này, quyết định tống giam Mạc Vấn Thiên với tội danh giết người nặng nhất, đồng thời tuyên bố Trì Thu Hà được khôi phục chức vụ đội trưởng. Nhưng như vậy không phải kết quả tốt mà ngược lại, nó đã thúc đẩy kế hoạch ám sát mà tên hung thủ giết sĩ quan Vương thật sự triển khai.