Chương 182
”Không ngờ trước khi mày đi còn trộm bảo vật trấn gia của chúng ta!”
”Loại phụ nữ như mày sao có thể phối được phương thuốc tốt như vậy chứ!”
Tô Nam nói: ”Tô Tô, cô chết tâm đi!”
”Bây giờ ra ngoài còn tránh được kiếp đi tù đấy.”
Tô Tô cắn răng nói: ”Liễu tổng, tôi muốn nghiệm chứng hai phương thuốc này!”
”Nghiệm chứng thì nghiệm chứng, ai sợ ai chứ!” Tô Văn Thành lấy ra một tờ giấy vàng cổ xưa giao cho Liễu Thanh.
Nhìn thấy tờ giấy vàng kia, Tô Tô rõ ràng ngẩn ra một lúc.
Liễu Thanh gật đầu: ”Phương thuốc này của anh Tô đúng là đã có từ lâu.”
Cô ta nhìn Tô Tô: ”Của cô đâu?”
Tô Tô lấy ra một phương thuốc được viết trên giấy A4. Nhìn đấy đây, người trong hội trường ồn ào cười lớn.
Ai là đồ giả đã sáng tỏ.
Có người cười lạnh nói: ”Chép cũng không biết đường chép giống.”
”Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại làm ra việc buồn nôn như vậy!”
”Đúng là làm bẩn hội trường này, mau đuổi cô ta ra đi!”
”Mau cút đi!”
Liễu Thanh đã chịu đựng đủ. Cô ta không thể nhịn được nữa mà nói: “Đúng hay sai giờ đã rõ, không cần nói nữa!”
”Bây giờ tôi tuyên bố…”
Cô ta đứng lên, muốn lần nữa tuyên bố Tô Văn Thành chiến thắng, quyết định Tô Tô là người không biết xấu hổ mà sao chép lại.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi riêng của cô ta vang lên.
Người như Liễu Thanh đương nhiên không chỉ có một chiếc điện thoại. Chiếc dùng để liên lạc công việc bình thường kia cô ta rất ít khi tự mình cầm.
Trường hợp này đều sớm đưa cho thư kí giữ.
Nhưng điện thoại di động này cô ta luôn mang theo bên cạnh, mở máy 24/24. Vì đây là đường dây riêng để lãnh đạo bên trên liên lạc với cô ta.
Tại Thiên Phú tư bản, đã từng có một người phân tích đầu tư như cô ta, vì nửa đêm lãnh đạo không liên lạc được mà ngày hôm sau trực tiếp bị sa thải.
”Michelle!” Cô ta nhìn tên trên màn hình, vội vàng nhận điện thoại nói: ”Chuyện ở Long Giang đã có kết quả.”
”Tôi lập tức về báo cáo cho anh.”
Trong điện thoại vang lên giọng của một người ngoại quốc.
Anh ta dùng tiếng Trung không quá thành thạo của mình nói: ”Liễu Thanh, cô gặp rắc rối lớn rồi.”
”Bây giờ, lập tức tuyên bố cô Tô chiến thắng. Đồng thời nói xin lỗi anh Tần, nhanh chóng cầu xin sự tha thứ của anh ấy.”
”Anh nói cái gì?” Liễu Thanh ngẩn người, vẻ mặt không tin nổi.
”Loại phụ nữ như mày sao có thể phối được phương thuốc tốt như vậy chứ!”
Tô Nam nói: ”Tô Tô, cô chết tâm đi!”
”Bây giờ ra ngoài còn tránh được kiếp đi tù đấy.”
Tô Tô cắn răng nói: ”Liễu tổng, tôi muốn nghiệm chứng hai phương thuốc này!”
”Nghiệm chứng thì nghiệm chứng, ai sợ ai chứ!” Tô Văn Thành lấy ra một tờ giấy vàng cổ xưa giao cho Liễu Thanh.
Nhìn thấy tờ giấy vàng kia, Tô Tô rõ ràng ngẩn ra một lúc.
Liễu Thanh gật đầu: ”Phương thuốc này của anh Tô đúng là đã có từ lâu.”
Cô ta nhìn Tô Tô: ”Của cô đâu?”
Tô Tô lấy ra một phương thuốc được viết trên giấy A4. Nhìn đấy đây, người trong hội trường ồn ào cười lớn.
Ai là đồ giả đã sáng tỏ.
Có người cười lạnh nói: ”Chép cũng không biết đường chép giống.”
”Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại làm ra việc buồn nôn như vậy!”
”Đúng là làm bẩn hội trường này, mau đuổi cô ta ra đi!”
”Mau cút đi!”
Liễu Thanh đã chịu đựng đủ. Cô ta không thể nhịn được nữa mà nói: “Đúng hay sai giờ đã rõ, không cần nói nữa!”
”Bây giờ tôi tuyên bố…”
Cô ta đứng lên, muốn lần nữa tuyên bố Tô Văn Thành chiến thắng, quyết định Tô Tô là người không biết xấu hổ mà sao chép lại.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi riêng của cô ta vang lên.
Người như Liễu Thanh đương nhiên không chỉ có một chiếc điện thoại. Chiếc dùng để liên lạc công việc bình thường kia cô ta rất ít khi tự mình cầm.
Trường hợp này đều sớm đưa cho thư kí giữ.
Nhưng điện thoại di động này cô ta luôn mang theo bên cạnh, mở máy 24/24. Vì đây là đường dây riêng để lãnh đạo bên trên liên lạc với cô ta.
Tại Thiên Phú tư bản, đã từng có một người phân tích đầu tư như cô ta, vì nửa đêm lãnh đạo không liên lạc được mà ngày hôm sau trực tiếp bị sa thải.
”Michelle!” Cô ta nhìn tên trên màn hình, vội vàng nhận điện thoại nói: ”Chuyện ở Long Giang đã có kết quả.”
”Tôi lập tức về báo cáo cho anh.”
Trong điện thoại vang lên giọng của một người ngoại quốc.
Anh ta dùng tiếng Trung không quá thành thạo của mình nói: ”Liễu Thanh, cô gặp rắc rối lớn rồi.”
”Bây giờ, lập tức tuyên bố cô Tô chiến thắng. Đồng thời nói xin lỗi anh Tần, nhanh chóng cầu xin sự tha thứ của anh ấy.”
”Anh nói cái gì?” Liễu Thanh ngẩn người, vẻ mặt không tin nổi.