Chương 201
Đồng Xuyên hăm hở, trong tay mang theo một người mặt đầy máu, đã nát thành một vũng bùn.
Đó chính là người họ Lăng kia, tên tội phạm bị truy nã mất hết lương tâm trên báo.
Không ngờ, Đồng Xuyên lại bắt được ông ta nhanh như vậy. Ngay cả Tần Thiên cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tiếng còi vang lên, mấy cảnh sát vũ trang và đưa họ Lăng đi.
Người đứng đầu trước khi đi còn vỗ vỗ vai Đồng Xuyên, bảo anh ta khi nào rảnh rỗi thì đến cục lĩnh tiền thưởng.
Đồng thời còn khẩn cầu Đồng Xuyên, có cơ hội cho người của cảnh sát đến học cách bắt giữ và đánh nhau với tội phạm.
“Đồng Xuyên, ngay cả đội cảnh sát cũng mời anh, bây giờ anh thực sự đã trở thành người nổi tiếng rồi!”
“Chúc mừng anh!” Dương Lâm nhìn còn hưng phấn hơn cả Đồng Xuyên.
Đồng Xuyên vỗ ngực, nói: “Danh lợi gì đó đối với tôi chỉ là gió thoảng mây bay.”
“Điều quan trọng là có thể phục vụ nhân dân.”
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy Tần Thiên đi tới từ bên ngoài đám người, anh ta cười lớn.
“Không ngờ anh còn dám trở về?”
“Thế nào, bây giờ anh đã phục chưa?”
“Nếu như phục rồi thì tự động rời khỏi cô Tô đi. Anh căn bản không xứng với cô ấy.”
Ngụ ý là chỉ có anh ta mới có thể xứng với Tô Tô.
Dương Lâm vội vàng nói: “Em họ, thiếu niên anh hùng như vậy, em không động lòng sao?”
“Nghe anh, rời xa tên họ Tần đi.”
Ban đầu Tô Tô rất ngưỡng mộ hành động của Đồng Xuyên, nhưng khi nghe xong lời này cô cũng là thẹn quá hóa giận.
“Chuyện của tôi, không cần các người quản.”
“Mẹ, mẹ về trước đi, con và Tần Thiên đi dạo một lúc.” Cô chen ra khỏi đám người, kéo tay Tần Thiên nhảy lên một chiếc taxi như thể chạy trốn.
“Đồng Xuyên, anh đừng nhụt chí. Phụ nữ mà, đều sẽ mắc cỡ.”
“Đi, theo tôi về nhà.”
“Chúng ta về nhà chờ.”
“Cô, mau lên xe đi.”
Dương Ngọc Lan lo lắng liếc nhìn về hướng Tô Tô và Tần Thiên rời đi, chỉ có thể lên xe Dương Lâm trước. . ?ru?ệ? ha? luô? có ?ại ﹙ ?rUm?ru???﹒?N ﹚
Sở Châu có Sở Minh, và những người trẻ tuổi hành hiệp như Đồng Xuyên, nên rất ít người làm điều xấu. Cho nên bà cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của Tô Tô và Tần Thiên.
Năm năm không về, bây giờ bà cũng thật sự có chút nhớ người thân rồi.
“Bây giờ anh nói cho tôi biết đi, tại sao anh chạy đến ngọn núi bên phải?”
“Lẽ nào anh thật sự sợ sao? Trên xe, Tô Tô tùy ý hỏi Tần Thiên.
Dù sao thì cô vẫn có chút để ý, người đàn ông của mình trong thời khắc mấu chốt lại trở thành kẻ đào ngũ.
Tần Thiên nói: “Anh sợ em sẽ tức giận.”
Đó chính là người họ Lăng kia, tên tội phạm bị truy nã mất hết lương tâm trên báo.
Không ngờ, Đồng Xuyên lại bắt được ông ta nhanh như vậy. Ngay cả Tần Thiên cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tiếng còi vang lên, mấy cảnh sát vũ trang và đưa họ Lăng đi.
Người đứng đầu trước khi đi còn vỗ vỗ vai Đồng Xuyên, bảo anh ta khi nào rảnh rỗi thì đến cục lĩnh tiền thưởng.
Đồng thời còn khẩn cầu Đồng Xuyên, có cơ hội cho người của cảnh sát đến học cách bắt giữ và đánh nhau với tội phạm.
“Đồng Xuyên, ngay cả đội cảnh sát cũng mời anh, bây giờ anh thực sự đã trở thành người nổi tiếng rồi!”
“Chúc mừng anh!” Dương Lâm nhìn còn hưng phấn hơn cả Đồng Xuyên.
Đồng Xuyên vỗ ngực, nói: “Danh lợi gì đó đối với tôi chỉ là gió thoảng mây bay.”
“Điều quan trọng là có thể phục vụ nhân dân.”
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy Tần Thiên đi tới từ bên ngoài đám người, anh ta cười lớn.
“Không ngờ anh còn dám trở về?”
“Thế nào, bây giờ anh đã phục chưa?”
“Nếu như phục rồi thì tự động rời khỏi cô Tô đi. Anh căn bản không xứng với cô ấy.”
Ngụ ý là chỉ có anh ta mới có thể xứng với Tô Tô.
Dương Lâm vội vàng nói: “Em họ, thiếu niên anh hùng như vậy, em không động lòng sao?”
“Nghe anh, rời xa tên họ Tần đi.”
Ban đầu Tô Tô rất ngưỡng mộ hành động của Đồng Xuyên, nhưng khi nghe xong lời này cô cũng là thẹn quá hóa giận.
“Chuyện của tôi, không cần các người quản.”
“Mẹ, mẹ về trước đi, con và Tần Thiên đi dạo một lúc.” Cô chen ra khỏi đám người, kéo tay Tần Thiên nhảy lên một chiếc taxi như thể chạy trốn.
“Đồng Xuyên, anh đừng nhụt chí. Phụ nữ mà, đều sẽ mắc cỡ.”
“Đi, theo tôi về nhà.”
“Chúng ta về nhà chờ.”
“Cô, mau lên xe đi.”
Dương Ngọc Lan lo lắng liếc nhìn về hướng Tô Tô và Tần Thiên rời đi, chỉ có thể lên xe Dương Lâm trước. . ?ru?ệ? ha? luô? có ?ại ﹙ ?rUm?ru???﹒?N ﹚
Sở Châu có Sở Minh, và những người trẻ tuổi hành hiệp như Đồng Xuyên, nên rất ít người làm điều xấu. Cho nên bà cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của Tô Tô và Tần Thiên.
Năm năm không về, bây giờ bà cũng thật sự có chút nhớ người thân rồi.
“Bây giờ anh nói cho tôi biết đi, tại sao anh chạy đến ngọn núi bên phải?”
“Lẽ nào anh thật sự sợ sao? Trên xe, Tô Tô tùy ý hỏi Tần Thiên.
Dù sao thì cô vẫn có chút để ý, người đàn ông của mình trong thời khắc mấu chốt lại trở thành kẻ đào ngũ.
Tần Thiên nói: “Anh sợ em sẽ tức giận.”