Chương 206
Nhưng trong một thời gian dài sau đó, Quách Thần đã giữ khoảng cách với phụ nữ.
Sau đó, người phụ nữ này quyền lực đến mức thậm chí còn quen với phó lãnh đạo của Sở Minh.
Phó lãnh đạo kia là một ông già, bản thân lực bất tòng tâm nên đã thả Dương Mi Nhi.
Kể từ đó, Dương Mi Nhi huênh hoang khắp Sở Châu và chỉ chọn những thanh niên trẻ tuổi để xuống tay.
Giống như chuyện hôm nay, cướp người ngay trước mặt bạn gái người ta không phải là lần đầu tiên.
Mọi người đều kính sợ thân phận của phó lãnh đạo Sở Minh, không ai dám nói ra.
“Chị Dương, chị nghỉ ngơi trước, em đi mang tiểu tử kia tới đây cho chị ngay đây.”
Quách Thần ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ đi theo, hùng hổ đi về phía cửa hàng trang sức.
Nhanh chóng làm cho xong việc này, anh ta còn có việc quan trọng cần phải làm. Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh, tim anh ta đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiên Quách Thần càng thêm hiểu rõ.
Khó trách Dương Mi Nhi lại nóng lòng như thế, người đàn ông trước mắt này, khiến cho anh ta tự nhận là đẹp trai cũng có chút tự ti xấu hổ.
“Anh bạn, anh đắc tội người khác rồi, đi theo tôi một chuyến đi.” Quách Thần cười lạnh một cái rồi đặt một tay lên vai Tần Thiên.
Hả?
Bị người khác mạo phạm ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Tần Thiên chợt trở nên cứng đờ.
Cũng may mà hắn biết đối phương chỉ là người bình thường, cho nên mới không tức giận.
“Còn cái nào to hơn không?” Hắn nhìn dãy nhẫn kim cương trong ngăn tủ trước mặt rồi nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng, hoàn toàn không để ý tới Quách Thần phía sau.
“Quản lý Quách.” Nhân viên phục vụ không trả lời Tần Thiên mà là nhìn sang Quách Thần, cung kính chào hỏi.
Quách Thần khua tay, mấy nhân viên phục vụ lùi lại, các nhân viên an ninh cũng vây quanh.
“Anh bạn, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”
“Anh gây ra chuyện rồi.” Quách Thần một lần nữa cười lạnh.
Anh ta cảm thấy hả hê khi thấy Tần Thiên sắp bước vào con đường cũ của mình, hơn nữa cũng có chút kinh thường.
Anh ta cảm thấy, những người có dáng người và diện mạo như Tần Thiên, trời sinh chính là đồ chơi của phụ nữ, là dựa vào phụ nữ để kiếm sống.
Mà anh ta bây giờ là một doanh nhân ưu tú du học trở về, tự lực cánh sinh.
Tần Thiên cuối cùng chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Thần.
“Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu không, anh có thể sẽ bị sa thải.”
“Anh nói cái gì?” Quách Thần bật cười.
“Tiểu tử, chưa leo lên cành cao đã tự cho mình là giỏi sao?”
“Thấy không, tôi là quản lý ở đây, anh bảo ai sa thải tôi?” Anh ta chỉ vào huy hiệu trên ngực với vẻ mặt đắc ý.
Mấy nhân viên bảo vệ cũng bật cười.
Sau đó, người phụ nữ này quyền lực đến mức thậm chí còn quen với phó lãnh đạo của Sở Minh.
Phó lãnh đạo kia là một ông già, bản thân lực bất tòng tâm nên đã thả Dương Mi Nhi.
Kể từ đó, Dương Mi Nhi huênh hoang khắp Sở Châu và chỉ chọn những thanh niên trẻ tuổi để xuống tay.
Giống như chuyện hôm nay, cướp người ngay trước mặt bạn gái người ta không phải là lần đầu tiên.
Mọi người đều kính sợ thân phận của phó lãnh đạo Sở Minh, không ai dám nói ra.
“Chị Dương, chị nghỉ ngơi trước, em đi mang tiểu tử kia tới đây cho chị ngay đây.”
Quách Thần ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ đi theo, hùng hổ đi về phía cửa hàng trang sức.
Nhanh chóng làm cho xong việc này, anh ta còn có việc quan trọng cần phải làm. Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh, tim anh ta đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiên Quách Thần càng thêm hiểu rõ.
Khó trách Dương Mi Nhi lại nóng lòng như thế, người đàn ông trước mắt này, khiến cho anh ta tự nhận là đẹp trai cũng có chút tự ti xấu hổ.
“Anh bạn, anh đắc tội người khác rồi, đi theo tôi một chuyến đi.” Quách Thần cười lạnh một cái rồi đặt một tay lên vai Tần Thiên.
Hả?
Bị người khác mạo phạm ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Tần Thiên chợt trở nên cứng đờ.
Cũng may mà hắn biết đối phương chỉ là người bình thường, cho nên mới không tức giận.
“Còn cái nào to hơn không?” Hắn nhìn dãy nhẫn kim cương trong ngăn tủ trước mặt rồi nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng, hoàn toàn không để ý tới Quách Thần phía sau.
“Quản lý Quách.” Nhân viên phục vụ không trả lời Tần Thiên mà là nhìn sang Quách Thần, cung kính chào hỏi.
Quách Thần khua tay, mấy nhân viên phục vụ lùi lại, các nhân viên an ninh cũng vây quanh.
“Anh bạn, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”
“Anh gây ra chuyện rồi.” Quách Thần một lần nữa cười lạnh.
Anh ta cảm thấy hả hê khi thấy Tần Thiên sắp bước vào con đường cũ của mình, hơn nữa cũng có chút kinh thường.
Anh ta cảm thấy, những người có dáng người và diện mạo như Tần Thiên, trời sinh chính là đồ chơi của phụ nữ, là dựa vào phụ nữ để kiếm sống.
Mà anh ta bây giờ là một doanh nhân ưu tú du học trở về, tự lực cánh sinh.
Tần Thiên cuối cùng chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Thần.
“Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu không, anh có thể sẽ bị sa thải.”
“Anh nói cái gì?” Quách Thần bật cười.
“Tiểu tử, chưa leo lên cành cao đã tự cho mình là giỏi sao?”
“Thấy không, tôi là quản lý ở đây, anh bảo ai sa thải tôi?” Anh ta chỉ vào huy hiệu trên ngực với vẻ mặt đắc ý.
Mấy nhân viên bảo vệ cũng bật cười.